Chương 46: Đặc khắc (2)
Vương Tiểu Hồng mới từ ngoài về, cởi khẩu trang thở dài một hơi, bôn ba cả ngày, trên trán toàn là mồ hôi. Dương Nguyên Nhất rót hai ly nước ấm đưa cho hắn và Hạ Lan Lam, một lúc sau mới hỏi: “Thế nào rồi?”
Vương Tiểu Hồng lấy một xấp giấy trong balô ra đặt lên bàn: “Toàn thành phố có tổng cộng bốn mươi trường trung học lớn nhỏ, hôm nay tụi em đến mười trường, lấy được bấy nhiêu đây tài liệu. Bao gồm trường trung học gặp chuyện ngày hôm trước, tất cả thông tin học sinh xảy ra tai nạn đều ở đây.”
Dương Nguyên Nhất đọc hồ sơ tỉ mỉ, phát hiện không chỉ có chín học sinh hôm trước gặp chuyện, nữ sinh kia cũng đã chết, trước khi chết tinh thần rất bất thường, luôn cảm thấy có người đến gần mình.
“Nữ sinh này chết có liên quan đến ‘Trò chơi’?”
Vương Tiểu Hồng ló đầu nhìn: “Có, cô bé liều mạng chơi game kinh dị tên là ‘Vứt bỏ Mary’.”
Dương Nguyên Nhất: “Trò này chơi như thế nào?”
Vương Tiểu Hồng: “Có một truyền thuyết đô thị tên là ‘Điện thoại của Mary’. Lúc dọn nhà, một cô bé đã vứt búp bê Mary, buổi tối nhận được điện thoại của Mary. Mary chậm rãi đến gần, từ trong túi rác bị vứt xó đi ra ngoài đường, ngang qua buồng điện thoại, chung cư, cửa nhà, cuối cùng đến trước mặt giết chết cô bé. Trò chơi kinh dị ‘Vứt bỏ Mary’ xuất phát từ truyền thuyết đô thị này, mua một con búp bê, quan tâm bảo vệ nó, tối nào cũng đảm bảo với nó ‘Vĩnh viễn không bỏ nó, vĩnh viễn ở bên nhau’. Sau khi ở chung một tháng thì vứt nó, nó sẽ gọi điện thoại về trả thù.”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Đúng là không xem mạng mình ra gì.” Cậu nhìn xuống, phát hiện phía dưới hồ sơ có một hồ sơ khác dán nhãn đỏ, bình thường nhãn đỏ đại biểu tính nghiêm trọng cho vụ án.
“Đây là?”
Vương Tiểu Hồng nghiêm mặt, giọng nói nặng nề: “Hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng. Trong vụ án xuất hiện dị văn được gọi là ‘Đặc khắc’, ‘Xẹt xẹt’.”
Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Sao tên kỳ vậy?”
Hạ Lan Lam vốn đang đi tới đi lui sưởi ấm tứ chi cứng ngắc, nghe vậy bèn dừng lại, khuỷu tay tựa lên thành ghế sô pha chống đỡ nửa thân trên, nói: “Trên thực tế là hình dung âm thanh phát ra do dị văn bước đi, dùng tiếng dội lại làm tên.”
Trực giác của Dương Nguyên Nhất cảm thấy bất thường: “Nó đi như thế nào?”
Hạ Lan Lam: “Lết, hoặc là nhún nhảy. Bởi vì nó là quái vật chỉ có nửa người trên, nếu là lết thì chính là quái vật bị chặt còn nửa người trên kéo lê ma sát trên mặt đất. Nếu như là nhún nhảy thì chính là hai cái tay chạm đất. Đây chính là dị văn quái vật được con người tạo ra, mục đích sống của nó chỉ có giết chóc và trả thù.”
Dương Nguyên Nhất: “Được con người tạo ra là sao?”
Hạ Lan Lam nhìn về phía Vương Tiểu Hồng: “Cậu giải thích đi.”
“Ừ.” Vương Tiểu Hồng gật đầu, sau đó chỉ chỉ hồ sơ màu đỏ: “Vụ án phạm tội nghiêm trọng chính là án bạo lực học đường. Truyền thuyết đô thị xuất xứ từ một nhóm người bắt phụ nữ, lúc chạy trốn bị xe lửa cán thành hai khúc, nửa người trên lết rất lâu, muốn sống sót nhưng vẫn gặp một nhóm người bắt nạt. Bởi vậy nó trở thành tử linh nửa người vô cùng oán hận, nếu như có người nghe chuyện của nó và thấy nó sẽ bị chặt thành hai khúc. Vụ án phạm tội nghiêm trọng này chính là do lớp trưởng cầm đầu bắt nạt một nữ sinh, dùng cách thức đùa bỡn ác liệt tạo ra một tử linh nửa người.”
Dương Nguyên Nhất khiếp sợ: “Em nói là người nghe được truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, thông qua bắt nạt bạn học cùng lớp và hại chết người để chế tạo một tử linh nửa người? Đây là trò chơi?”
Nếu như đây là sự thật thì đúng là điên rồi.
Vương Tiểu Hồng: “Cho nên mới bị liệt vào án phạm tội nghiêm trọng. Đến bây giờ người lớp trưởng năm đó vẫn bị giám sát nghiêm ngặt, cô ta đã lên kế hoạch cho mọi chuyện. So ra thì cô ta còn kinh khủng hơn biến thái giết người liên hoàn hoặc tên điên ăn thịt người, bởi vì lúc còn vị thành niên cô ta đã vạch kế hoạch kích động bạn học, lợi dụng tâm lý thích chơi trò chơi để làm nhục và ức hiếp một bạn học khác, cuối cùng dẫn đến học sinh này nhảy lầu bị thủy tinh cắt làm hai. Nhưng cho dù điều tra rõ ràng mọi chuyện cũng không thể buộc tội lớp trưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, cô ta không tham dự chuyện này, càng không giết người —— rất đáng sợ đúng không? Cô ta là đạo diễn nhưng chưa từng tham gia bắt nạt.”
Dương Nguyên Nhất sợ nổi da gà: “Rốt cuộc tâm lý cô ta như thế nào mà lại làm chuyện tổn thương người khác?”
Vương Tiểu Hồng lạnh lùng: “Cô ta thích chơi trò chơi, muốn thử nghiệm truyền thuyết có thể thành sự thật hay không.”
Dương Nguyên Nhất: “Thành sự thật hả?”
Vương Tiểu Hồng gật đầu: “Điểm đáng ngờ là ba mươi học sinh của cái lớp năm đó đều bình an vô sự, có thể là bọn họ biết rõ quy tắc trò chơi, chỉ cần không kể chuyện này, hoặc là tránh gặp tử linh nửa người thì sẽ không bị chặt thành hai khúc.”
Dương Nguyên Nhất mở hồ sơ đánh dấu đỏ, liếc mắt nhìn thời gian: “Năm 89?”
Vương Tiểu Hồng: “Năm đó bọn họ là một đám học sinh trung học, là vị thành niên không thể buộc tội bỏ tù. Bây giờ tất cả đều đã trưởng thành, có gia đình con cái. Chuyện xảy ra đã gần ba mươi năm, game kinh dị đã thịnh hành trong học đường, bây giờ điều tra ra học sinh đã chết ít nhiều gì cũng liên quan đến đám người kia.”
Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”
Vương Tiểu Hồng: “Hiện nay chúng ta chạm trán với ba game kinh dị, ngoại trừ cái đầu tiên ‘Người giải đáp’ xuất phát từ ghen tị, hai cái khác lại bắt nguồn từ trả thù. Dị văn ‘Xẹt xẹt’ và dị văn ‘Vứt bỏ Mary’ đều thông qua bồi dưỡng oán hận, làm dị văn quay lại giết người ‘trả thù’.”
Hạ Lan Lam: “Nói một cách cụ thể thì chính là ‘Tìm đường chết’.”
Dương Nguyên Nhất đồng ý: “Nói thật chuẩn.”
“Không phải nói có người sống sao? Hai người có thăm dò chưa?”
Hạ Lan Lam ôm tay: “Có đến, nhưng bị đuổi ra ngoài. Cho dù chúng tôi dùng thân phận cảnh sát thì vẫn bị đuổi. Người duy nhất sống sót tên Hoàng Nghệ, cô bé bị đả kích nghiêm trọng, tinh thần hơi hoảng loạn.”
Dương Nguyên Nhất: “Lúc trước từng xảy ra trò chơi ‘Người giải đáp’, người sống sót cũng tinh thần bất thường —— nếu như có thể thì điều tra người đó được không?”
Vương Tiểu Hồng: “Để em thử xem.”
Dương Nguyên Nhất: “Những trường trung học khác cũng xảy ra án mạng tương tự sao?”
Hạ Lan Lam: “Không chắc lắm, những dị văn khác đang điều tra những trường trung học kia. Chờ lát nữa tôi sẽ tổng hợp tài liệu, nhưng chuyện này đến hai chục triệu, tôi nghĩ sẽ không có tin tức có ích.”
Dương Nguyên Nhất: “Được rồi, tôi cũng không trông mong gì nhiều.”
“Tạm thời như vậy đi, tôi xem lại hồ sơ đã, mọi người nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Dương Nguyên Nhất ôm đống hồ sơ về phòng nghiên cứu, thuận tiện thỉnh giáo Ngụy Diên Khanh.
Ngụy Diên Khanh chỉ cho cậu biết hồ sơ được lưu trữ tại lầu ba và lầu bốn, chỉ cần nhập số là có thể tìm ra. Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Anh nhớ?”
“Đã nhìn một lần là không quên được.” Ngụy Diên Khanh nói: “Trước đây buồn chán, anh tính giết thời gian nên đã xem qua một lượt.”
Dương Nguyên Nhất: “Đám dị văn này còn kinh khủng hơn những dị văn trước đây em từng gặp, sinh ra oán hận, vì mục đích trả thù… Rốt cuộc chúng nó mạnh vì trả thù hay mạnh vì chơi trò chơi?”
Nếu như vì mục đích báo thù, muốn khống chế cũng khá dễ dàng, hơn nữa sau khi trả thù sẽ không tổn thương người vô tội. Nếu như mục đích là chơi game sẽ giết người phạm tội không có chừng mực.
Ngụy Diên Khanh đột nhiên hỏi: “Qua đời từ năm 89 đến nay, lưu truyền trong các trường trung học lớn, số người tử vong tổng cộng là… Không?! Không ai chết? Thế nhưng nó bị liệt vào hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng, không thể nào một người chết cũng không có. Huống hồ tử linh nửa người vẫn luôn lưu truyền trong trường học gần ba mươi năm, cho dù không có chuyện trước kia thì cũng sẽ sinh ra dị văn.”
Ngụy Diên Khanh: “Nó dùng hình tượng gì lưu truyền trong trường học?”
Dương Nguyên Nhất ngừng lật hồ sơ, ngẩng đầu lên: “Anh đang nói —— nếu lưu truyền với hình tượng bị bắt nạt, học sinh sẽ đồng cảm với nó nhiều hơn sợ hãi?”
Ngụy Diên Khanh: “Nếu như lúc đó người phụ trách vụ án này sợ tử linh nửa người thật sự hình thành, có thể sẽ chết nhiều người hơn, vì vậy lựa chọn công bố một phần chân tướng của vụ năm đó, làm mọi người không sợ hãi truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, dẫn đến ba mươi học sinh năm đó đều sống sót cùng với không thương vong từ đó đến nay… Nếu đoán theo hướng này thì cũng có khả năng.”
Dương Nguyên Nhất: “Không phải ba mươi học sinh đều biết rõ quy tắc hay sao?”
“Lúc con người sợ hãi sẽ không nhớ rõ quy tắc, khả năng duy nhất là bị che giấu tin đồn kinh dị lúc xưa. Nhưng đã qua gần ba chục năm, chức vị biến động, người phụ trách vụ án năm đó bị chuyển đi, chân tướng cố tình truyền ra ngoài đã bị người phụ trách mới trấn áp —— xuất phát từ mục đích bảo vệ trẻ vị thành niên.” Ngụy Diên Khanh gõ bàn: “Tuy rằng đám vị thành niên khi đó đã trưởng thành, nhưng để tránh có người mô phỏng nên chân tướng bị che giấu, mà truyền thuyết đô thị lúc xưa lại quay trở lại.”
Dương Nguyên Nhất: “Anh nói cũng có lý. Thế nhưng truyền thuyết đô thị tử linh nửa người có liên quan gì đến hai truyền thuyết kia? Làm ba game kinh dị thịnh hành trong giới học đường, bởi vì tử linh nửa người mà số học sinh chết là không… Hạ Lan Lam từng nói năm năm trước chắc hẳn đã xảy ra chuyện tương tự, nhưng lại không có sự tham dự của tử linh nửa người.”
Ngụy Diên Khanh: “Có thể, trải qua mấy chục năm, tin đồn đô thị lúc xưa đã thay đổi.”
Dương Nguyên Nhất gật gật: “Có thể.”
Cậu quyết định vẫn nên để Vương Tiểu Hồng điều tra về game kinh dị ‘Tử linh nửa người’ chỉ có trong hồ sơ màu đỏ 29 năm trước. Trải qua mấy mươi năm, ngoại trừ ghi chép không có thương vong thì không còn gì nữa.
Tối hôm đó, Vương Tiểu Hồng điều tra ra năm năm trước cũng có một nữ sinh sống sót trong trong game kinh dị ‘Người giải đáp’.
“Cô ta tên Trương Phân, năm năm trước tinh thần bất ổn bị đưa vào viện điều dưỡng, hai năm trước xuất viện làm việc trong một nhà máy sản xuất quần áo. Cô ta khá trầm tính, phản ứng cũng khá chậm chạp. Ngoài ra cô ta còn có quan hệ họ hàng với Hoàng Nghệ – nữ sinh sống sót hôm qua.”
Dương Nguyên Nhất: “Còn nữa không?”
“Còn, Trương Phân là em gái lớp trưởng – chính là người chủ mưu trong vụ án phạm tội chấn động năm 89.”
“Em gái ruột?”
“Đúng vậy.”
“Cách nhiều tuổi quá.”
“Sinh muộn. Bởi vì lớp trưởng gây ra chuyện lớn, cha mẹ cô rất bất mãn, hơn nữa bọn họ có hộ khẩu đặc biệt, chỉ cần đứa đầu không phải là con trai thì có thể sinh thêm con thứ hai. Về phần Hoàng Nghệ, cô bé là con gái của lớp trưởng.”
Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”
“Có thể suy đoán như thế.” Vương Tiểu Hồng nói: “Chiều hôm nay em đã tra được nơi ở của Trương Phân, tiện đường tìm cô ta. Ban đầu cô ta rất chống cự, nhưng khi nghe em nhắc tới Hoàng Nghệ thì cô ta đột nhiên mỉm cười. Chính là cái kiểu cười nhạt, thù hận được giải tỏa, sau đó đột nhiên trở nên hoảng sợ đau thương. Qua rất lâu Trương Phân mới bình tĩnh lại, kể em nghe sự tình năm đó.”
Hai vợ chồng về già mới sinh được Trương Phân nên rất yêu thương cô. Cô biết trong nhà có một người chị quái gở tên Trương Diễm, sớm bỏ học ra ngoài làm việc, tháng nào cũng gửi tiền về nhà nhưng lễ tết tuyệt đối không về. Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Diễm, Trương Phân đã năm tuổi, là độ tuổi đã hiểu biết. Trương Diễm về nhà dẫn theo bạn trai, thông báo cho bố mẹ mình muốn kết hôn.
Bố Trương mẹ Trương kiên quyết phản đối, đuổi bạn trai của cô ta đi rồi đánh Trương Diễm một trận. Trương Phân rất sợ, ở cùng Trương Diễm thì ba lần bốn lượt bị hại. Trong lần cuối cùng, Trương Diễm đè đầu Trương Phân xuống nước muốn dìm chết cô, kết quả bị bố mẹ phát hiện. Hai người hoảng sợ đuổi đánh Trương Diễm, cô ta được kết hôn như mong ước.
Lúc Trương Phân học trung học thì bất ngờ gặp lại Trương Diễm, cô ta ở đối diện cổng trường lạnh lùng nhìn cô. Trương Phân rất sợ Trương Diễm nhưng lại có khát vọng được chị gái yêu thương. Không ngờ Trương Diễm lại âm thầm cho cô một cái điện thoại, không nói gì mà bỏ đi.
Một học sinh trung học năm đó có một cái di động đời mới đã đủ thỏa mãn, bởi vậy Trương Phân lén nhận lấy không nói cho bố mẹ biết, sau đó khoe khoang trong lớp.
“Bọn họ lẻn vào trường học chơi trò chơi, nhưng di động của Trương Phân không có pin, cô không dám cầm di động trước mặt người nhà, đã mấy ngày không sạc điện thoại. Vì thế cô bị gạt ra không được chơi, chính mắt nhìn thấy bạn học của mình bị lấy đi một bộ phận thân thể, tinh thần trở nên bất thường. Trong lúc tinh thần cô không được ổn định, Trương Diễm đến gặp mặt kích động cô. Thì ra Trương Diễm đã sớm biết truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ nên cố ý dụ dỗ Trương Phân, chẳng qua không ngờ di động của Trương Phân lại hết pin.”
Dương Nguyên Nhất: “Có liên quan đến tử linh nửa người không?”
Vương Tiểu Hồng: “Không thấy ghi chép, nhưng Trương Phân có nói đêm hôm đó cô ra ngoài cầu cứu nghe thấy tiếng ‘Xẹt xẹt’, luôn đi theo sau cô. Cô nhớ mẹ mình thường nói ban đêm gặp quỷ nhất định không được quay đầu lại, bởi vậy cô đi từ trường học ra ngoài gặp những người khác đều không quay lại nhìn.”
Dương Nguyên Nhất: “Xem ra vì nguyên nhân này mà Trương Phân tránh được một kiếp.”
Vương Tiểu Hồng: “Không chỉ có thế, cô vào viện điều dưỡng cũng nghe được âm thanh ‘Xẹt xẹt’. Cô chỉ cần ở một mình hoặc lúc ngủ thì sẽ nghe thấy, dẫn đến tinh thần càng ngày càng kém. Vào năm thứ hai cô ở viện điều dưỡng, tình trạng được cải thiện, mà năm ấy có một bệnh nhân bất ngờ qua đời. Cách thức tử vong là bị lưỡi liềm cắt làm hai. Bởi vì nạn nhân bị người nhà ném vào viện, viện an dưỡng đền chút tiền để đè chuyện này xuống. Không đăng báo cũng không báo cảnh sát, bởi vậy trong hồ sơ không có ghi chép.”
Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: “Không phải không có ai chết.”
Vương Tiểu Hồng: “Trương Phân nói đêm hôm đó cô và bạn cùng phòng đổi buồng, quần áo và thẻ tên. Em đoán có lẽ tử linh nửa người đã xem người bệnh kia là Trương Phân.”
Dương Nguyên Nhất: “Vì sao đổi buồng đúng lúc vậy?”
Vương Tiểu Hồng: “Lúc đó bệnh nhân chung phòng của Trương Phân rất thích chơi nhập vai, em đã điều tra viện điều dưỡng, quả thật người nọ rất thích chơi trò nhập vai.”
Dương Nguyên Nhất: “Trương Diễm thì sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Còn sống, sáng hôm nay tụi em đi tìm Hoàng Nghệ. Bố cô bé đuổi tụi em ra ngoài, mà Trương Diễm lại ngồi bất động, em cho rằng cô ta quá đau lòng nên mới thế. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì nét mặt lúc đó của cô ta chết lặng, so với đau xót thì giống sợ hãi hơn.”
Đúng lúc này, Hạ Lan Lam nhận điện thoại rồi quay lại nói: “Trương Diễm đã chết.”
Dương Nguyên Nhất: “Chết như thế nào?”
Hạ Lan Lam: “Cô ta vốn ở bệnh viện, lúc đi về ngang qua chỗ không có đèn đường, bị chém từ eo, đứt thành hai khúc. Trước khi chết còn bò một đoạn đường rất dài, người đi đường nhìn thấy đều bị dọa sợ.”
“Sức sống rất mãnh liệt.” Dương Nguyên Nhất hỏi: “Cô ta cũng gặp tử linh nửa người?”
Ngụy Diên Khanh im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên mở miệng: “Bắt đầu trả thù rồi.”
“Hả?” Dương Nguyên Nhất quay đầu: “Cái gì?”
Ngụy Diên Khanh giơ di động cho mọi người xem: “Truyền thông đưa tin.”
Trong di động, trên trang bìa chính là cơ quan truyền thông đã đưa tin về game kinh dị, lấy ví dụ từ game kinh dị ‘Người giải đáp’ năm năm trước, học sinh tham gia đều tử vong đến vụ án hôm qua chết chín học sinh, thậm chí bọn họ còn để cả ảnh chụp. Tuy rằng ảnh chụp đã làm mờ nhưng vẫn có thể thấy hiện trường có bao nhiêu máu tanh khủng khiếp.
Ngụy Diên Khanh: “Không chỉ có một kênh truyền thông đưa tin, nội dung không chỉ có ‘Người giải đáp’ mà còn các trò chơi kinh dị khác, so với chúng ta điều tra còn đầy đủ hơn.”
Dương Nguyên Nhất sa sầm mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói sẽ khống chế truyền thông sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Có lẽ có người để lộ tin, có lẽ là một thứ gì đó cố ý nói cho truyền thông. Tin tức tốt như vậy, truyền thông sẽ không bỏ qua.”
Dương Nguyên Nhất: “Không thể xoay chuyển chuyện nào sao?” Cậu cầm di động của Ngụy Diên Khanh, lướt sang một trang khác xem thử: “Tốc độ lưu truyền trên mạng rất nhanh, điều này sẽ làm dị văn trở nên vô cùng đáng sợ… Hử? Dường như không có nhiều người tin vụ này.”
Ngụy Diên Khanh đặt tay lên bụng, rũ mắt nói: “Hiện giờ sức tưởng tượng của dân mạng rất phong phú, vô cùng tò mò, tiếp thu cái mới cũng rất nhanh. Tương ứng, họ không dễ dàng tin tưởng cái mới. Ví dụ như dị văn và ma quỷ, gióng trống khua chiêng như thế này sẽ không được ai tin tưởng.”
Dương Nguyên Nhất: “Em sợ bọn họ quá tò mò, muốn trải nghiệm mấy cái game kinh dị này.”
Vương Tiểu Hồng bật cười: “Không, thật ra là ngược lại. Thế hệ bây giờ xem nhiều phim ảnh và tiểu thuyết, cho dù trong lòng hoài nghi nhưng tuyệt đối sẽ không làm thử. Người tò mò muốn tìm đường chết lại càng ít, đa số đều ham sống.”
Ngụy Diên Khanh: “Ảnh chụp có thể làm giả, vụ án có thể bịa đặt, ngay cả video cũng có thể tự tạo ra, muốn bọn họ tin chuyện hoang đường này cũng hơi khó. Phiền phức duy nhất là câu chuyện tử linh nửa người, bị đưa lên mạng sẽ rất phiền toái.”
Theo như hiện nay, câu chuyện về tử linh nửa người ngoại trừ truyền thuyết đô thị ban đầu thì còn lại chính là vụ án xảy ra 29 năm trước. Vụ án đó trở thành truyền thuyết đô thị mới, nếu câu chuyện này bị truyền đi kèm máu tanh bạo lực, đến lúc đó sẽ sinh ra sợ hãi chứ không phải đồng cảm.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Tôn lão: “Thông báo bọn họ nhanh chóng bác bỏ tin đồn, phong tỏa tin tức. Càng quang minh chính đại, càng không có ai tin tưởng, càng thề son sắt càng bị hoài nghi.”
Tôn lão: “Được.”
Dương Nguyên Nhất: “Sau đó thì sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Bọn họ tự nghĩ cách giải quyết, anh chỉ đề xuất biện pháp.”
Nói xong, anh ôm Dương Nguyên Nhất, tựa vào hõm vai cậu. Tóc cọ cọ cổ, Dương Nguyên Nhất đẩy ra: “Ngứa, anh lui ra chút đi.”
Ngụy Diên Khanh kéo giãn khoảng cách, nói: “Không cần anh nói, bọn họ cũng biết phải giải quyết thế nào.”
Dương Nguyên Nhất bật cười: “Vậy sao anh còn nói?”
Ngụy Diên Khanh: “Tốt xấu gì cũng được thuê, anh phải làm hết chức trách.”
Dương Nguyên Nhất hơi nheo mắt lại: “Em nghe nói bây giờ đã đổi luật, nếu ai có thể giải quyết ba con dị văn, tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi.”
Vương Tiểu Hồng giơ tay, yếu ớt nói: “À… Ở đây còn có người, ít nhiều gì cũng phải chú ý một chút.”
Ngụy Diên Khanh: “Có bản lĩnh thì tìm người yêu đi.”
Vương Tiểu Hồng im lặng hai giây đi, nhìn sang Tôn lão và Hạ Lan Lam, vẻ mặt như muốn mách lẻo: “Sếp chế nhạo chúng ta đều là chó độc thân.”
Hạ Lan Lam lạnh lùng: “Bệnh.”
Tôn lão: “Cậu có thấy hai cái cây nào bên nhau chưa?”
Không xúi giục được, Vương Tiểu Hồng nhanh chóng đáng trống lảng: “Quay lại vấn đề chính, chúng ta có thể chơi thử, dẫn những dị văn này ra mặt.”
Ngụy Diên Khanh: “Đẳng cấp những dị văn này cao hơn cậu, còn thông minh hơn cậu, cậu dẫn chúng nó? Hay là chúng nó dẫn cậu?”
Vương Tiểu Hồng: “Không đến mức đó đâu.” Hắn quả thực không đủ đẳng cấp, nhưng đẳng cấp của Ngụy Diên Khanh và Hạ Lan Lam cũng đủ cao rồi.
Dương Nguyên Nhất chần chừ hỏi: “Năm năm trước những dị văn kia thất bại, không phải chỉ có chết đúng không?”
Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng đang mỉm cười bỗng dưng cứng đờ: “Không phải chứ?” Hắn quay đầu nhìn Tôn lão và Hạ Lan Lam: “Chú Tôn? Chị Lan?”
Hạ Lan Lam nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: “Bị ăn.”
Vương Tiểu Hồng la thảm thiết: “Đựu má! Nguy hiểm dữ vậy?!”
“Nói nhảm.” Hạ Lan Lam: “Bộ tiền dễ kiếm lắm sao? Mục tiêu của mấy con dị văn này là chúng ta, cắn nuốt một con dị văn còn sướng hơn giết chết mười người thường.”
Dương Nguyên Nhất: “Tuy rằng truyền thông để lộ chuyện này nhưng sự tình quan trọng, nó sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi. Em cảm thấy càng ngày càng giống như đánh lạc hướng… Mặc kệ mục đích như thế nào, chúng ta cũng phải chơi một game kinh dị.”
Ngụy Diên Khanh ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Có thể tìm người hỗ trợ.”
…
Đêm khuya, một người trung niên nung núc thịt xách đồ ăn khuya về nhà, hắn chọn đi đường tắt. Đường tắt có rất ít người đi, hơn nữa không có đèn đường. Nếu có cướp, kẻ cướp thấy thân hình của hắn cũng sẽ bỏ qua một con dê béo.
Di động thông báo rất nhiều tin nhanh, tin tức về chín học sinh tử vong khi chơi trò chơi vào ngày hôm qua, khuếch đại rất nhiều truyền thuyết đô thị kinh dị khủng bố. Tên trung niên cười nhạo: “Ngu, đúng là đồ ngu! Có mỗi việc chơi trò chơi cũng không xong, ợ!”
Từ năm mười tuổi gã đã bắt đầu chơi game, sau này càng chơi càng lớn, người khác đều nói là phạm pháp nhưng cuối cùng gã cũng không bị ngồi tù. Chẳng phải gã đã sống nửa đời sung sướng sao? Về phần gia đình, vợ con… Mấy thứ vô dụng này có thể hơn game sao?”
Nhưng dù gì gã cũng rất nhớ thời gian trước đây cùng mọi người chơi trò chơi. Muốn làm gì thì làm, không chút kiêng kỵ…. Pháp luật không thể buộc tội!
‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt, xẹt… Xẹt xẹt, xẹt xẹt… Xẹt…’
Người trung niên dừng bước, hơi cồn làm gã mơ mơ màng màng, thất tha thất thểu không xác định được phương hướng, trong bóng tối toàn là rừng cây tĩnh lặng.
“Cái, cái gì vậy?”
Gã đi về phía trước vài mét, cúi người tìm kiếm. Bên tai lại vang lên tiếng ‘Xẹt xẹt’, gã hơi lảo đảo rồi chợt xoay người: “Bắt, bắt được mày rồi!”
Gã dựa vào đèn xe mờ mờ xa xa bước về phía trước nhìn thử thì thấy một gương mặt đầy vết thương. Gã giật mình, nhìn xuống thân thể cô —— ruột bị kéo lê trên đất, để lại một máu thật dài.
Cô gái trước mặt chỉ có một nửa thân thể!
Người trung niên trong cơn hoảng loạn đột nhiên nhớ tới câu chuyện đã được nghe rất lâu trước đây —— ‘Ruột của cô gái ma sát trên đất, phát ra âm thanh ‘Xẹt xẹt’, nếu các người đã nghe câu chuyện của cô, hoặc thấy mặt cô sẽ bị cô cướp đi nửa người dưới.’
Gã thấy cô gái này, biết chuyện xưa của cô.
Cảm giác sau cùng của gã trên thế giới này ——
Thì ra nó đau như thế.
Vương Tiểu Hồng lấy một xấp giấy trong balô ra đặt lên bàn: “Toàn thành phố có tổng cộng bốn mươi trường trung học lớn nhỏ, hôm nay tụi em đến mười trường, lấy được bấy nhiêu đây tài liệu. Bao gồm trường trung học gặp chuyện ngày hôm trước, tất cả thông tin học sinh xảy ra tai nạn đều ở đây.”
Dương Nguyên Nhất đọc hồ sơ tỉ mỉ, phát hiện không chỉ có chín học sinh hôm trước gặp chuyện, nữ sinh kia cũng đã chết, trước khi chết tinh thần rất bất thường, luôn cảm thấy có người đến gần mình.
“Nữ sinh này chết có liên quan đến ‘Trò chơi’?”
Vương Tiểu Hồng ló đầu nhìn: “Có, cô bé liều mạng chơi game kinh dị tên là ‘Vứt bỏ Mary’.”
Dương Nguyên Nhất: “Trò này chơi như thế nào?”
Vương Tiểu Hồng: “Có một truyền thuyết đô thị tên là ‘Điện thoại của Mary’. Lúc dọn nhà, một cô bé đã vứt búp bê Mary, buổi tối nhận được điện thoại của Mary. Mary chậm rãi đến gần, từ trong túi rác bị vứt xó đi ra ngoài đường, ngang qua buồng điện thoại, chung cư, cửa nhà, cuối cùng đến trước mặt giết chết cô bé. Trò chơi kinh dị ‘Vứt bỏ Mary’ xuất phát từ truyền thuyết đô thị này, mua một con búp bê, quan tâm bảo vệ nó, tối nào cũng đảm bảo với nó ‘Vĩnh viễn không bỏ nó, vĩnh viễn ở bên nhau’. Sau khi ở chung một tháng thì vứt nó, nó sẽ gọi điện thoại về trả thù.”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Đúng là không xem mạng mình ra gì.” Cậu nhìn xuống, phát hiện phía dưới hồ sơ có một hồ sơ khác dán nhãn đỏ, bình thường nhãn đỏ đại biểu tính nghiêm trọng cho vụ án.
“Đây là?”
Vương Tiểu Hồng nghiêm mặt, giọng nói nặng nề: “Hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng. Trong vụ án xuất hiện dị văn được gọi là ‘Đặc khắc’, ‘Xẹt xẹt’.”
Dương Nguyên Nhất sửng sốt: “Sao tên kỳ vậy?”
Hạ Lan Lam vốn đang đi tới đi lui sưởi ấm tứ chi cứng ngắc, nghe vậy bèn dừng lại, khuỷu tay tựa lên thành ghế sô pha chống đỡ nửa thân trên, nói: “Trên thực tế là hình dung âm thanh phát ra do dị văn bước đi, dùng tiếng dội lại làm tên.”
Trực giác của Dương Nguyên Nhất cảm thấy bất thường: “Nó đi như thế nào?”
Hạ Lan Lam: “Lết, hoặc là nhún nhảy. Bởi vì nó là quái vật chỉ có nửa người trên, nếu là lết thì chính là quái vật bị chặt còn nửa người trên kéo lê ma sát trên mặt đất. Nếu như là nhún nhảy thì chính là hai cái tay chạm đất. Đây chính là dị văn quái vật được con người tạo ra, mục đích sống của nó chỉ có giết chóc và trả thù.”
Dương Nguyên Nhất: “Được con người tạo ra là sao?”
Hạ Lan Lam nhìn về phía Vương Tiểu Hồng: “Cậu giải thích đi.”
“Ừ.” Vương Tiểu Hồng gật đầu, sau đó chỉ chỉ hồ sơ màu đỏ: “Vụ án phạm tội nghiêm trọng chính là án bạo lực học đường. Truyền thuyết đô thị xuất xứ từ một nhóm người bắt phụ nữ, lúc chạy trốn bị xe lửa cán thành hai khúc, nửa người trên lết rất lâu, muốn sống sót nhưng vẫn gặp một nhóm người bắt nạt. Bởi vậy nó trở thành tử linh nửa người vô cùng oán hận, nếu như có người nghe chuyện của nó và thấy nó sẽ bị chặt thành hai khúc. Vụ án phạm tội nghiêm trọng này chính là do lớp trưởng cầm đầu bắt nạt một nữ sinh, dùng cách thức đùa bỡn ác liệt tạo ra một tử linh nửa người.”
Dương Nguyên Nhất khiếp sợ: “Em nói là người nghe được truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, thông qua bắt nạt bạn học cùng lớp và hại chết người để chế tạo một tử linh nửa người? Đây là trò chơi?”
Nếu như đây là sự thật thì đúng là điên rồi.
Vương Tiểu Hồng: “Cho nên mới bị liệt vào án phạm tội nghiêm trọng. Đến bây giờ người lớp trưởng năm đó vẫn bị giám sát nghiêm ngặt, cô ta đã lên kế hoạch cho mọi chuyện. So ra thì cô ta còn kinh khủng hơn biến thái giết người liên hoàn hoặc tên điên ăn thịt người, bởi vì lúc còn vị thành niên cô ta đã vạch kế hoạch kích động bạn học, lợi dụng tâm lý thích chơi trò chơi để làm nhục và ức hiếp một bạn học khác, cuối cùng dẫn đến học sinh này nhảy lầu bị thủy tinh cắt làm hai. Nhưng cho dù điều tra rõ ràng mọi chuyện cũng không thể buộc tội lớp trưởng, bởi vì từ đầu đến cuối, cô ta không tham dự chuyện này, càng không giết người —— rất đáng sợ đúng không? Cô ta là đạo diễn nhưng chưa từng tham gia bắt nạt.”
Dương Nguyên Nhất sợ nổi da gà: “Rốt cuộc tâm lý cô ta như thế nào mà lại làm chuyện tổn thương người khác?”
Vương Tiểu Hồng lạnh lùng: “Cô ta thích chơi trò chơi, muốn thử nghiệm truyền thuyết có thể thành sự thật hay không.”
Dương Nguyên Nhất: “Thành sự thật hả?”
Vương Tiểu Hồng gật đầu: “Điểm đáng ngờ là ba mươi học sinh của cái lớp năm đó đều bình an vô sự, có thể là bọn họ biết rõ quy tắc trò chơi, chỉ cần không kể chuyện này, hoặc là tránh gặp tử linh nửa người thì sẽ không bị chặt thành hai khúc.”
Dương Nguyên Nhất mở hồ sơ đánh dấu đỏ, liếc mắt nhìn thời gian: “Năm 89?”
Vương Tiểu Hồng: “Năm đó bọn họ là một đám học sinh trung học, là vị thành niên không thể buộc tội bỏ tù. Bây giờ tất cả đều đã trưởng thành, có gia đình con cái. Chuyện xảy ra đã gần ba mươi năm, game kinh dị đã thịnh hành trong học đường, bây giờ điều tra ra học sinh đã chết ít nhiều gì cũng liên quan đến đám người kia.”
Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”
Vương Tiểu Hồng: “Hiện nay chúng ta chạm trán với ba game kinh dị, ngoại trừ cái đầu tiên ‘Người giải đáp’ xuất phát từ ghen tị, hai cái khác lại bắt nguồn từ trả thù. Dị văn ‘Xẹt xẹt’ và dị văn ‘Vứt bỏ Mary’ đều thông qua bồi dưỡng oán hận, làm dị văn quay lại giết người ‘trả thù’.”
Hạ Lan Lam: “Nói một cách cụ thể thì chính là ‘Tìm đường chết’.”
Dương Nguyên Nhất đồng ý: “Nói thật chuẩn.”
“Không phải nói có người sống sao? Hai người có thăm dò chưa?”
Hạ Lan Lam ôm tay: “Có đến, nhưng bị đuổi ra ngoài. Cho dù chúng tôi dùng thân phận cảnh sát thì vẫn bị đuổi. Người duy nhất sống sót tên Hoàng Nghệ, cô bé bị đả kích nghiêm trọng, tinh thần hơi hoảng loạn.”
Dương Nguyên Nhất: “Lúc trước từng xảy ra trò chơi ‘Người giải đáp’, người sống sót cũng tinh thần bất thường —— nếu như có thể thì điều tra người đó được không?”
Vương Tiểu Hồng: “Để em thử xem.”
Dương Nguyên Nhất: “Những trường trung học khác cũng xảy ra án mạng tương tự sao?”
Hạ Lan Lam: “Không chắc lắm, những dị văn khác đang điều tra những trường trung học kia. Chờ lát nữa tôi sẽ tổng hợp tài liệu, nhưng chuyện này đến hai chục triệu, tôi nghĩ sẽ không có tin tức có ích.”
Dương Nguyên Nhất: “Được rồi, tôi cũng không trông mong gì nhiều.”
“Tạm thời như vậy đi, tôi xem lại hồ sơ đã, mọi người nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Dương Nguyên Nhất ôm đống hồ sơ về phòng nghiên cứu, thuận tiện thỉnh giáo Ngụy Diên Khanh.
Ngụy Diên Khanh chỉ cho cậu biết hồ sơ được lưu trữ tại lầu ba và lầu bốn, chỉ cần nhập số là có thể tìm ra. Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: “Anh nhớ?”
“Đã nhìn một lần là không quên được.” Ngụy Diên Khanh nói: “Trước đây buồn chán, anh tính giết thời gian nên đã xem qua một lượt.”
Dương Nguyên Nhất: “Đám dị văn này còn kinh khủng hơn những dị văn trước đây em từng gặp, sinh ra oán hận, vì mục đích trả thù… Rốt cuộc chúng nó mạnh vì trả thù hay mạnh vì chơi trò chơi?”
Nếu như vì mục đích báo thù, muốn khống chế cũng khá dễ dàng, hơn nữa sau khi trả thù sẽ không tổn thương người vô tội. Nếu như mục đích là chơi game sẽ giết người phạm tội không có chừng mực.
Ngụy Diên Khanh đột nhiên hỏi: “Qua đời từ năm 89 đến nay, lưu truyền trong các trường trung học lớn, số người tử vong tổng cộng là… Không?! Không ai chết? Thế nhưng nó bị liệt vào hồ sơ màu đỏ, vụ án phạm tội nghiêm trọng, không thể nào một người chết cũng không có. Huống hồ tử linh nửa người vẫn luôn lưu truyền trong trường học gần ba mươi năm, cho dù không có chuyện trước kia thì cũng sẽ sinh ra dị văn.”
Ngụy Diên Khanh: “Nó dùng hình tượng gì lưu truyền trong trường học?”
Dương Nguyên Nhất ngừng lật hồ sơ, ngẩng đầu lên: “Anh đang nói —— nếu lưu truyền với hình tượng bị bắt nạt, học sinh sẽ đồng cảm với nó nhiều hơn sợ hãi?”
Ngụy Diên Khanh: “Nếu như lúc đó người phụ trách vụ án này sợ tử linh nửa người thật sự hình thành, có thể sẽ chết nhiều người hơn, vì vậy lựa chọn công bố một phần chân tướng của vụ năm đó, làm mọi người không sợ hãi truyền thuyết đô thị ‘Đặc khắc’, dẫn đến ba mươi học sinh năm đó đều sống sót cùng với không thương vong từ đó đến nay… Nếu đoán theo hướng này thì cũng có khả năng.”
Dương Nguyên Nhất: “Không phải ba mươi học sinh đều biết rõ quy tắc hay sao?”
“Lúc con người sợ hãi sẽ không nhớ rõ quy tắc, khả năng duy nhất là bị che giấu tin đồn kinh dị lúc xưa. Nhưng đã qua gần ba chục năm, chức vị biến động, người phụ trách vụ án năm đó bị chuyển đi, chân tướng cố tình truyền ra ngoài đã bị người phụ trách mới trấn áp —— xuất phát từ mục đích bảo vệ trẻ vị thành niên.” Ngụy Diên Khanh gõ bàn: “Tuy rằng đám vị thành niên khi đó đã trưởng thành, nhưng để tránh có người mô phỏng nên chân tướng bị che giấu, mà truyền thuyết đô thị lúc xưa lại quay trở lại.”
Dương Nguyên Nhất: “Anh nói cũng có lý. Thế nhưng truyền thuyết đô thị tử linh nửa người có liên quan gì đến hai truyền thuyết kia? Làm ba game kinh dị thịnh hành trong giới học đường, bởi vì tử linh nửa người mà số học sinh chết là không… Hạ Lan Lam từng nói năm năm trước chắc hẳn đã xảy ra chuyện tương tự, nhưng lại không có sự tham dự của tử linh nửa người.”
Ngụy Diên Khanh: “Có thể, trải qua mấy chục năm, tin đồn đô thị lúc xưa đã thay đổi.”
Dương Nguyên Nhất gật gật: “Có thể.”
Cậu quyết định vẫn nên để Vương Tiểu Hồng điều tra về game kinh dị ‘Tử linh nửa người’ chỉ có trong hồ sơ màu đỏ 29 năm trước. Trải qua mấy mươi năm, ngoại trừ ghi chép không có thương vong thì không còn gì nữa.
Tối hôm đó, Vương Tiểu Hồng điều tra ra năm năm trước cũng có một nữ sinh sống sót trong trong game kinh dị ‘Người giải đáp’.
“Cô ta tên Trương Phân, năm năm trước tinh thần bất ổn bị đưa vào viện điều dưỡng, hai năm trước xuất viện làm việc trong một nhà máy sản xuất quần áo. Cô ta khá trầm tính, phản ứng cũng khá chậm chạp. Ngoài ra cô ta còn có quan hệ họ hàng với Hoàng Nghệ – nữ sinh sống sót hôm qua.”
Dương Nguyên Nhất: “Còn nữa không?”
“Còn, Trương Phân là em gái lớp trưởng – chính là người chủ mưu trong vụ án phạm tội chấn động năm 89.”
“Em gái ruột?”
“Đúng vậy.”
“Cách nhiều tuổi quá.”
“Sinh muộn. Bởi vì lớp trưởng gây ra chuyện lớn, cha mẹ cô rất bất mãn, hơn nữa bọn họ có hộ khẩu đặc biệt, chỉ cần đứa đầu không phải là con trai thì có thể sinh thêm con thứ hai. Về phần Hoàng Nghệ, cô bé là con gái của lớp trưởng.”
Dương Nguyên Nhất: “Cho nên đây là trả thù?”
“Có thể suy đoán như thế.” Vương Tiểu Hồng nói: “Chiều hôm nay em đã tra được nơi ở của Trương Phân, tiện đường tìm cô ta. Ban đầu cô ta rất chống cự, nhưng khi nghe em nhắc tới Hoàng Nghệ thì cô ta đột nhiên mỉm cười. Chính là cái kiểu cười nhạt, thù hận được giải tỏa, sau đó đột nhiên trở nên hoảng sợ đau thương. Qua rất lâu Trương Phân mới bình tĩnh lại, kể em nghe sự tình năm đó.”
Hai vợ chồng về già mới sinh được Trương Phân nên rất yêu thương cô. Cô biết trong nhà có một người chị quái gở tên Trương Diễm, sớm bỏ học ra ngoài làm việc, tháng nào cũng gửi tiền về nhà nhưng lễ tết tuyệt đối không về. Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Diễm, Trương Phân đã năm tuổi, là độ tuổi đã hiểu biết. Trương Diễm về nhà dẫn theo bạn trai, thông báo cho bố mẹ mình muốn kết hôn.
Bố Trương mẹ Trương kiên quyết phản đối, đuổi bạn trai của cô ta đi rồi đánh Trương Diễm một trận. Trương Phân rất sợ, ở cùng Trương Diễm thì ba lần bốn lượt bị hại. Trong lần cuối cùng, Trương Diễm đè đầu Trương Phân xuống nước muốn dìm chết cô, kết quả bị bố mẹ phát hiện. Hai người hoảng sợ đuổi đánh Trương Diễm, cô ta được kết hôn như mong ước.
Lúc Trương Phân học trung học thì bất ngờ gặp lại Trương Diễm, cô ta ở đối diện cổng trường lạnh lùng nhìn cô. Trương Phân rất sợ Trương Diễm nhưng lại có khát vọng được chị gái yêu thương. Không ngờ Trương Diễm lại âm thầm cho cô một cái điện thoại, không nói gì mà bỏ đi.
Một học sinh trung học năm đó có một cái di động đời mới đã đủ thỏa mãn, bởi vậy Trương Phân lén nhận lấy không nói cho bố mẹ biết, sau đó khoe khoang trong lớp.
“Bọn họ lẻn vào trường học chơi trò chơi, nhưng di động của Trương Phân không có pin, cô không dám cầm di động trước mặt người nhà, đã mấy ngày không sạc điện thoại. Vì thế cô bị gạt ra không được chơi, chính mắt nhìn thấy bạn học của mình bị lấy đi một bộ phận thân thể, tinh thần trở nên bất thường. Trong lúc tinh thần cô không được ổn định, Trương Diễm đến gặp mặt kích động cô. Thì ra Trương Diễm đã sớm biết truyền thuyết đô thị ‘Người giải đáp’ nên cố ý dụ dỗ Trương Phân, chẳng qua không ngờ di động của Trương Phân lại hết pin.”
Dương Nguyên Nhất: “Có liên quan đến tử linh nửa người không?”
Vương Tiểu Hồng: “Không thấy ghi chép, nhưng Trương Phân có nói đêm hôm đó cô ra ngoài cầu cứu nghe thấy tiếng ‘Xẹt xẹt’, luôn đi theo sau cô. Cô nhớ mẹ mình thường nói ban đêm gặp quỷ nhất định không được quay đầu lại, bởi vậy cô đi từ trường học ra ngoài gặp những người khác đều không quay lại nhìn.”
Dương Nguyên Nhất: “Xem ra vì nguyên nhân này mà Trương Phân tránh được một kiếp.”
Vương Tiểu Hồng: “Không chỉ có thế, cô vào viện điều dưỡng cũng nghe được âm thanh ‘Xẹt xẹt’. Cô chỉ cần ở một mình hoặc lúc ngủ thì sẽ nghe thấy, dẫn đến tinh thần càng ngày càng kém. Vào năm thứ hai cô ở viện điều dưỡng, tình trạng được cải thiện, mà năm ấy có một bệnh nhân bất ngờ qua đời. Cách thức tử vong là bị lưỡi liềm cắt làm hai. Bởi vì nạn nhân bị người nhà ném vào viện, viện an dưỡng đền chút tiền để đè chuyện này xuống. Không đăng báo cũng không báo cảnh sát, bởi vậy trong hồ sơ không có ghi chép.”
Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: “Không phải không có ai chết.”
Vương Tiểu Hồng: “Trương Phân nói đêm hôm đó cô và bạn cùng phòng đổi buồng, quần áo và thẻ tên. Em đoán có lẽ tử linh nửa người đã xem người bệnh kia là Trương Phân.”
Dương Nguyên Nhất: “Vì sao đổi buồng đúng lúc vậy?”
Vương Tiểu Hồng: “Lúc đó bệnh nhân chung phòng của Trương Phân rất thích chơi nhập vai, em đã điều tra viện điều dưỡng, quả thật người nọ rất thích chơi trò nhập vai.”
Dương Nguyên Nhất: “Trương Diễm thì sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Còn sống, sáng hôm nay tụi em đi tìm Hoàng Nghệ. Bố cô bé đuổi tụi em ra ngoài, mà Trương Diễm lại ngồi bất động, em cho rằng cô ta quá đau lòng nên mới thế. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì nét mặt lúc đó của cô ta chết lặng, so với đau xót thì giống sợ hãi hơn.”
Đúng lúc này, Hạ Lan Lam nhận điện thoại rồi quay lại nói: “Trương Diễm đã chết.”
Dương Nguyên Nhất: “Chết như thế nào?”
Hạ Lan Lam: “Cô ta vốn ở bệnh viện, lúc đi về ngang qua chỗ không có đèn đường, bị chém từ eo, đứt thành hai khúc. Trước khi chết còn bò một đoạn đường rất dài, người đi đường nhìn thấy đều bị dọa sợ.”
“Sức sống rất mãnh liệt.” Dương Nguyên Nhất hỏi: “Cô ta cũng gặp tử linh nửa người?”
Ngụy Diên Khanh im lặng từ đầu tới cuối đột nhiên mở miệng: “Bắt đầu trả thù rồi.”
“Hả?” Dương Nguyên Nhất quay đầu: “Cái gì?”
Ngụy Diên Khanh giơ di động cho mọi người xem: “Truyền thông đưa tin.”
Trong di động, trên trang bìa chính là cơ quan truyền thông đã đưa tin về game kinh dị, lấy ví dụ từ game kinh dị ‘Người giải đáp’ năm năm trước, học sinh tham gia đều tử vong đến vụ án hôm qua chết chín học sinh, thậm chí bọn họ còn để cả ảnh chụp. Tuy rằng ảnh chụp đã làm mờ nhưng vẫn có thể thấy hiện trường có bao nhiêu máu tanh khủng khiếp.
Ngụy Diên Khanh: “Không chỉ có một kênh truyền thông đưa tin, nội dung không chỉ có ‘Người giải đáp’ mà còn các trò chơi kinh dị khác, so với chúng ta điều tra còn đầy đủ hơn.”
Dương Nguyên Nhất sa sầm mặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói sẽ khống chế truyền thông sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Có lẽ có người để lộ tin, có lẽ là một thứ gì đó cố ý nói cho truyền thông. Tin tức tốt như vậy, truyền thông sẽ không bỏ qua.”
Dương Nguyên Nhất: “Không thể xoay chuyển chuyện nào sao?” Cậu cầm di động của Ngụy Diên Khanh, lướt sang một trang khác xem thử: “Tốc độ lưu truyền trên mạng rất nhanh, điều này sẽ làm dị văn trở nên vô cùng đáng sợ… Hử? Dường như không có nhiều người tin vụ này.”
Ngụy Diên Khanh đặt tay lên bụng, rũ mắt nói: “Hiện giờ sức tưởng tượng của dân mạng rất phong phú, vô cùng tò mò, tiếp thu cái mới cũng rất nhanh. Tương ứng, họ không dễ dàng tin tưởng cái mới. Ví dụ như dị văn và ma quỷ, gióng trống khua chiêng như thế này sẽ không được ai tin tưởng.”
Dương Nguyên Nhất: “Em sợ bọn họ quá tò mò, muốn trải nghiệm mấy cái game kinh dị này.”
Vương Tiểu Hồng bật cười: “Không, thật ra là ngược lại. Thế hệ bây giờ xem nhiều phim ảnh và tiểu thuyết, cho dù trong lòng hoài nghi nhưng tuyệt đối sẽ không làm thử. Người tò mò muốn tìm đường chết lại càng ít, đa số đều ham sống.”
Ngụy Diên Khanh: “Ảnh chụp có thể làm giả, vụ án có thể bịa đặt, ngay cả video cũng có thể tự tạo ra, muốn bọn họ tin chuyện hoang đường này cũng hơi khó. Phiền phức duy nhất là câu chuyện tử linh nửa người, bị đưa lên mạng sẽ rất phiền toái.”
Theo như hiện nay, câu chuyện về tử linh nửa người ngoại trừ truyền thuyết đô thị ban đầu thì còn lại chính là vụ án xảy ra 29 năm trước. Vụ án đó trở thành truyền thuyết đô thị mới, nếu câu chuyện này bị truyền đi kèm máu tanh bạo lực, đến lúc đó sẽ sinh ra sợ hãi chứ không phải đồng cảm.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Tôn lão: “Thông báo bọn họ nhanh chóng bác bỏ tin đồn, phong tỏa tin tức. Càng quang minh chính đại, càng không có ai tin tưởng, càng thề son sắt càng bị hoài nghi.”
Tôn lão: “Được.”
Dương Nguyên Nhất: “Sau đó thì sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Bọn họ tự nghĩ cách giải quyết, anh chỉ đề xuất biện pháp.”
Nói xong, anh ôm Dương Nguyên Nhất, tựa vào hõm vai cậu. Tóc cọ cọ cổ, Dương Nguyên Nhất đẩy ra: “Ngứa, anh lui ra chút đi.”
Ngụy Diên Khanh kéo giãn khoảng cách, nói: “Không cần anh nói, bọn họ cũng biết phải giải quyết thế nào.”
Dương Nguyên Nhất bật cười: “Vậy sao anh còn nói?”
Ngụy Diên Khanh: “Tốt xấu gì cũng được thuê, anh phải làm hết chức trách.”
Dương Nguyên Nhất hơi nheo mắt lại: “Em nghe nói bây giờ đã đổi luật, nếu ai có thể giải quyết ba con dị văn, tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi.”
Vương Tiểu Hồng giơ tay, yếu ớt nói: “À… Ở đây còn có người, ít nhiều gì cũng phải chú ý một chút.”
Ngụy Diên Khanh: “Có bản lĩnh thì tìm người yêu đi.”
Vương Tiểu Hồng im lặng hai giây đi, nhìn sang Tôn lão và Hạ Lan Lam, vẻ mặt như muốn mách lẻo: “Sếp chế nhạo chúng ta đều là chó độc thân.”
Hạ Lan Lam lạnh lùng: “Bệnh.”
Tôn lão: “Cậu có thấy hai cái cây nào bên nhau chưa?”
Không xúi giục được, Vương Tiểu Hồng nhanh chóng đáng trống lảng: “Quay lại vấn đề chính, chúng ta có thể chơi thử, dẫn những dị văn này ra mặt.”
Ngụy Diên Khanh: “Đẳng cấp những dị văn này cao hơn cậu, còn thông minh hơn cậu, cậu dẫn chúng nó? Hay là chúng nó dẫn cậu?”
Vương Tiểu Hồng: “Không đến mức đó đâu.” Hắn quả thực không đủ đẳng cấp, nhưng đẳng cấp của Ngụy Diên Khanh và Hạ Lan Lam cũng đủ cao rồi.
Dương Nguyên Nhất chần chừ hỏi: “Năm năm trước những dị văn kia thất bại, không phải chỉ có chết đúng không?”
Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng đang mỉm cười bỗng dưng cứng đờ: “Không phải chứ?” Hắn quay đầu nhìn Tôn lão và Hạ Lan Lam: “Chú Tôn? Chị Lan?”
Hạ Lan Lam nhún vai, vẻ mặt thờ ơ: “Bị ăn.”
Vương Tiểu Hồng la thảm thiết: “Đựu má! Nguy hiểm dữ vậy?!”
“Nói nhảm.” Hạ Lan Lam: “Bộ tiền dễ kiếm lắm sao? Mục tiêu của mấy con dị văn này là chúng ta, cắn nuốt một con dị văn còn sướng hơn giết chết mười người thường.”
Dương Nguyên Nhất: “Tuy rằng truyền thông để lộ chuyện này nhưng sự tình quan trọng, nó sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi. Em cảm thấy càng ngày càng giống như đánh lạc hướng… Mặc kệ mục đích như thế nào, chúng ta cũng phải chơi một game kinh dị.”
Ngụy Diên Khanh ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Có thể tìm người hỗ trợ.”
…
Đêm khuya, một người trung niên nung núc thịt xách đồ ăn khuya về nhà, hắn chọn đi đường tắt. Đường tắt có rất ít người đi, hơn nữa không có đèn đường. Nếu có cướp, kẻ cướp thấy thân hình của hắn cũng sẽ bỏ qua một con dê béo.
Di động thông báo rất nhiều tin nhanh, tin tức về chín học sinh tử vong khi chơi trò chơi vào ngày hôm qua, khuếch đại rất nhiều truyền thuyết đô thị kinh dị khủng bố. Tên trung niên cười nhạo: “Ngu, đúng là đồ ngu! Có mỗi việc chơi trò chơi cũng không xong, ợ!”
Từ năm mười tuổi gã đã bắt đầu chơi game, sau này càng chơi càng lớn, người khác đều nói là phạm pháp nhưng cuối cùng gã cũng không bị ngồi tù. Chẳng phải gã đã sống nửa đời sung sướng sao? Về phần gia đình, vợ con… Mấy thứ vô dụng này có thể hơn game sao?”
Nhưng dù gì gã cũng rất nhớ thời gian trước đây cùng mọi người chơi trò chơi. Muốn làm gì thì làm, không chút kiêng kỵ…. Pháp luật không thể buộc tội!
‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt xẹt’, ‘Xẹt, xẹt… Xẹt xẹt, xẹt xẹt… Xẹt…’
Người trung niên dừng bước, hơi cồn làm gã mơ mơ màng màng, thất tha thất thểu không xác định được phương hướng, trong bóng tối toàn là rừng cây tĩnh lặng.
“Cái, cái gì vậy?”
Gã đi về phía trước vài mét, cúi người tìm kiếm. Bên tai lại vang lên tiếng ‘Xẹt xẹt’, gã hơi lảo đảo rồi chợt xoay người: “Bắt, bắt được mày rồi!”
Gã dựa vào đèn xe mờ mờ xa xa bước về phía trước nhìn thử thì thấy một gương mặt đầy vết thương. Gã giật mình, nhìn xuống thân thể cô —— ruột bị kéo lê trên đất, để lại một máu thật dài.
Cô gái trước mặt chỉ có một nửa thân thể!
Người trung niên trong cơn hoảng loạn đột nhiên nhớ tới câu chuyện đã được nghe rất lâu trước đây —— ‘Ruột của cô gái ma sát trên đất, phát ra âm thanh ‘Xẹt xẹt’, nếu các người đã nghe câu chuyện của cô, hoặc thấy mặt cô sẽ bị cô cướp đi nửa người dưới.’
Gã thấy cô gái này, biết chuyện xưa của cô.
Cảm giác sau cùng của gã trên thế giới này ——
Thì ra nó đau như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất