Chương 9: Liệt Phùng Nữ (2)
Dương Nguyên Nhất dừng chân, cùng Vương Tiểu Hồng nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Người dẫn đường ở phía trước nghe được âm thanh bọn họ thảo luận, nhìn sang phát hiện là những người trẻ tuổi ở gần Thẩm trang, nhân ngày nghỉ đến Thiên Công Từ làm việc.
Khi người dẫn đường nghe thấy ba chữ "Liệt Phùng Nữ" thì nhíu chặt mày, sắc mặt rất không tốt, vì thế lớn tiếng quát mấy người kia: "Chớ nói bậy bạ! Tất cả giải tán đi, sảnh tiệc ở phía trước còn thiếu phục vụ, các người mau đến đó cho tôi."
Những người kia nhận ra người dẫn đường là người Thẩm gia, đẩy nhau hai cái rồi tản ra. Người dẫn đường nghe được tiếng thét từ trong tiểu viện truyền tới, chửi thầm: "Ăn nói điên khùng."
Người dẫn đường cũng là người Thẩm gia, tên Thẩm Hào. Hắn là cháu họ của Thẩm tiên sinh, cha ở rể Thẩm gia nhưng đã sớm qua đời, từ bé đã sống ở Thẩm gia. Thẩm tiên sinh chỉ có một đứa con gái Thẩm Tiểu Nguyệt, trái lại có mấy đứa cháu họ mơ ước Thiên Công Từ.
Dương Nguyên Nhất hỏi Thẩm Hào: "Anh có nghe qua Liệt Phùng Nữ không?"
Thẩm Hào không vui nhìn hai người Dương Nguyên Nhất, hắn biết cậu họ tin tưởng người mất tích là bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường nên mới mời hai tên lừa đảo này tới. Hắn cho rằng cậu họ tin mấy chuyện linh dị ma quái này, đối với chuyện này bất tiết nhất cố* bao gồm cả hai người Dương Nguyên Nhất giải quyết dị văn, coi hai người là tên lừa đảo.
(Bất tiết nhất cố: Chuyện không đáng để xem, hình dung cực kỳ coi thường)
Thẩm Hào không tin quỷ thần, cho rằng cậu họ tuổi già lú lẫn. Hắn kích động nói: "Đó là lời đồn! Không biết đứa nào nhiều chuyện đồn đại lung tung hù dọa người khác. Cuối cùng còn chụp mũ lời đồn lên Thiên Công Từ, aiz, tin đồn hương dã chí quái như vậy các người cũng tin?"
Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nói: "Chúng tôi không nói là tin, chỉ là muốn biết Liệt Phùng Nữ là cái gì. Bình thường mà nói, hành vi phạm tội của một số người cùng một số thứ gọi là hương dã chí quái hoặc dị văn đô thị có chỗ tương đồng. Bởi vì có đôi khi tội phạm sẽ mụ mị với dị văn nào đó, sau đó tạo ra vụ án giết người liên hoàn."
Thẩm Hào nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Các người... Không phải đạo sĩ?"
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Anh nói đùa rồi, chúng tôi là người văn phòng thám tử. Sau khi nhận ủy thác sẽ đến hiện trường trinh thám, tìm hung thủ."
Sắc mặt Thẩm Hào dần hòa hoãn lại, tiếp tục đi về phía trước oán giận với bọn họ: "Kỳ thật xung quanh Thẩm trang có rất nhiều người đều không thích Thiên Công Từ, bởi vì du khách chỉ mua vé vào Thiên Công Từ. Bọn họ ganh tỵ mới thả lời đồn, Thiên Công Từ quả thật mất tích hai người. Nhưng không có ai chính mắt thấy hai người kia, kết quả là truyền ra bọn họ bị Liệt Phùng Nữ bắt vào vách tường. Thật sự buồn cười! Nói không chừng là bị ai bắt đi, cố ý tung tin bất lợi cho Thiên Công Từ, bại hoại thanh danh Thiên Công Từ!"
Vương Tiểu Hồng trộm giơ ngón cái với Dương Nguyên Nhất, cậu cười cười hỏi Thẩm Hào: "Vậy rốt cuộc Liệt Phùng Nữ là cái gì?"
Thẩm Hào thở dài: "Lúc tôi còn rất nhỏ từng nghe qua truyền thuyết Liệt Phùng Nữ, lúc ấy lưu hành cực kỳ rộng rãi trong đám con nít, tất cả trẻ con đều sợ hãi. Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao đột nhiên xuất hiện truyền thuyết Liệt Phùng Nữ, đến thời gian đó tự dưng nghe được. Bởi vì rất đáng sợ, cho nên ký ức khắc sâu."
Liệt Phùng Nữ tên như ý nghĩa, người phụ nữ giấu trong khe. Bất luận là khe trên sàn nhà hay khe trên vách tường trong phòng, chỉ cần là cái khe, lớn như miệng bát hay nhỏ như tơ nhện, đều có khả năng ẩn giấu Liệt Phùng Nữ. Liệt Phùng Nữ ở trong khe rình coi người bên ngoài, nếu có người gặp cô ta, cô ta sẽ thừa cơ bắt lấy người này kéo vào trong khe, biến mất vĩnh viễn.
Dương Nguyên Nhất hỏi thăm: "Nghe Thẩm tiên sinh nhắc tới con gái ông ta nhìn thấy Liệt Phùng Nữ nên tinh thần mới bất thường như vậy."
Thẩm Hào trợn trắng mắt: "Từ nhỏ Thẩm Tiểu Nguyệt đã cổ quái, tính khí táo bạo âm trầm, tôi đã sớm cảm thấy một ngày nào đó em ấy sẽ đột nhiên phát điên." Nói tới điểm này, hình như hắn cũng nhận thấy mình nói quá lạnh lùng, liền thả chậm lời nói: "Mẹ của Thẩm Tiểu Nguyệt mất tích, từ đó về sau biến thành cái dạng này."
Dương Nguyên Nhất: "Thẩm phu nhân mất tích?"
Thẩm Hào khoát tay, không tình nguyện nói cho lắm: "Việc xấu trong nhà."
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng liếc nhau, đi về phía trước thêm một đoạn đường dài, đi vào một căn phòng. Thẩm Hào mở cửa phòng mời hai người vào, mở cửa sổ, thắp nến: "Phòng cho khách của Thiên Công Từ đã kín người, chỉ có thể cho hai người ở phòng này chưa lắp điện. Chờ hai ngày nữa những phòng khác trống, các người lại chuyển qua."
Dương Nguyên Nhất mỉm cười: "Nơi này cũng rất tốt."
Thiên Công Từ hoàn toàn giữ lại kiến trúc cổ đại, ngay cả viện, phòng đều cổ hương cổ sắc, cửa sổ đều là giấy. Cũng may vách tường là thứ thiệt, tiểu viện trước mặt hợp với ba bốn căn phòng, chỉ thu dọn một phòng ở giữa cho bọn họ ở.
Thẩm Hào giới thiệu sơ lược kết cấu Thiên Công Từ rồi định rời đi, lúc đi ngẩng đầu nhìn khí trời u tối, bước chân vội vã ra ngoài. Dương Nguyên Nhất thu hồi ánh mắt, quay đầu liền nhìn thấy Vương Tiểu Hồng ghé sát vách tường tìm đồ vật.
Dương Nguyên Nhất hỏi hắn: "Anh làm gì?"
Vương Tiểu Hồng không quay đầu lại: "Tìm Liệt Phùng Nữ."
Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: "Anh không sợ?"
Vương Tiểu Hồng cứng đờ, vội vàng lùi về sau mấy bước: "Hay là em tìm?"
Dương Nguyên Nhất: "Anh xác định thật sự là Liệt Phùng Nữ?"
Vương Tiểu Hồng: "Đã thực rõ ràng, trong tài liệu có đề cập có người mất tích trong phòng kín, Thẩm Tiểu Nguyệt thấy có người bị kéo vào vách tường —— bây giờ cô ấy điên rồi, miệng còn kêu Liệt Phùng Nữ. Căn cứ theo lời của Thẩm Hào, tin đồn Liệt Phùng Nữ đã có từ rất lâu mà bắt đầu lưu truyền tại Thẩm trang. Thời gian đầy đủ, độ lưu truyền, dân cư đông đúc... Đủ để dị văn lớn dần. Tất cả điều kiện quan trọng của dị văn khủng bố cụ tượng hóa tùy vào độ sợ hãi, cho dù không tin, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ sợ hãi."
Tuy rằng Vương Tiểu Hồng nhát gan, hoảng sợ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở văn phòng thám tử hai năm, đối với dị văn vẫn rất hiểu biết.
Dương Nguyên Nhất không phủ định lời nói của Vương Tiểu Hồng, lúc trước Ngụy Duyên Khanh phổ cập khoa học có đề cập đến dị văn khủng bố và liên hệ với sự sợ hãi. Vừa rồi rõ ràng Thẩm Hào không tin Liệt Phùng Nữ tồn tại, nhưng trong tiềm thức hắn sợ hãi, sợ hãi Liệt Phùng Nữ.
Chuyện này rất bình thường, bởi vì câu chuyện Liệt Phùng Nữ khủng bố đã sớm ăn sâu bén rễ trong nội tâm Thẩm Hào từ khi còn bé. Cho dù sau khi lớn lên hiểu được đây chẳng qua chỉ là dị văn truyền miệng, vẫn sẽ ở nơi đặc biệt nào đó cảm thấy sợ hãi.
Dương Nguyên Nhất: "Tối nay đi tìm Thẩm Tiểu Nguyệt."
Vương Tiểu Hồng: "Không phải cô ấy điên rồi sao?"
Dương Nguyên Nhất: "Nhưng Thẩm Tiểu Nguyệt "Đã từng gặp" Liệt Phùng Nữ."
Vương Tiểu Hồng: "Em biết rồi." Hắn nói xong rồi kéo hành lý vào trong phòng, lúc đi ra cầm giá cắm nến, ôm bụng vội vàng chạy đến: "Dương Nguyên Nhất, em đi WC đã. Anh giúp em sắp xếp hành lý nha."
"Đi đi." Dương Nguyên Nhất trả lời một tiếng rồi vào trong phòng, sắp xếp tất cả hành lý của mình và Vương Tiểu Hồng. Trong phòng rất tối, cửa sổ không có mở, ánh sáng duy nhất chính là giá cắm nến trên bàn bát tiên ở sau lưng.
Không tiếng động, yên tĩnh, lộ ra cổ quái khác thường. Trong đầu Dương Nguyên Nhất tự dưng sinh ra ảo giác, giống như có ánh mắt đang quan sát cậu. Mặt tiếp xúc lồi lõm, từ khe hở trên vách tường, trên sàn nhà đến bàn ghế, cột gỗ, xà nhà yên tĩnh, đột nhiên rũ xuống, nhìn chằm chằm vật sống duy nhất trong phòng.
Dương Nguyên Nhất đang sắp xếp hành lý đột nhiên tay run lên, chợt xoay người ra phía sau quan sát trái phải cao thấp một phen, không phát hiện bất kỳ thứ gì. Cậu bình tĩnh lại, tiếp tục sắp xếp hành lý, đột ngột cảm thấy sởn gai óc chạy dọc từ gáy xuống sống lưng, giống như có người đứng phía sau cậu dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chòng chọc mình.
Mí mắt đột nhiên giật điên cuồng, Dương Nguyên Nhất đè mí mắt đang giật liên hồi, lấy súy côn trong hành lý ra đi đến bàn bát tiên, cầm lấy giá cắm nến đi về phía vách tường. Cậu quan sát vách tường tỉ mỉ, vách tường có hơi ố vàng, lớp vỏ phủ ngoài rớt xuống không ít. Vẫn như cũ không phát hiện bất kỳ cái gì, trong lúc lơ đãng cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu 10cm có một cái khe dài bằng bàn tay.
Dương Nguyên Nhất nhón chân lên, cái khe chỉ rộng một li*, đương nhiên không thấy được cái gì. Cậu đưa ánh nến đến cạnh cái khe, mặt dán vào tường tới gần khe hở, một đường đen thui căn bản không có thứ gì. Cậu nhìn một hồi rồi thối lui, suy nghĩ chẳng lẽ mình đã nghĩ nhiều?
(1li = 1cm)
Dương Nguyên Nhất lắc đầu, lui ra phía sau vài bước rồi xoay người đặt ánh nến xuống bàn bát tiên, tiếp tục sắp xếp hành lý. Bởi vậy cậu không chú ý tới cái khe hở cực bé trên vách tường sau lưng, sột sột soạt soạt rớt xuống từng mảng sơn vụn, đột nhiên một lỗ thủng được mở rộng to bằng ngón tay. Trong lỗ thủng đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt vặn vẹo đảo quanh, chuyển động mấy cái với biên độ rất lớn, cuối cùng bình tĩnh nhìn bóng dáng của Dương Nguyên Nhất.
Vương Tiểu Hồng chạy trở về túm tay Dương Nguyên Nhất kéo ra bên ngoài: "Tìm được người mất tích, nhanh đi xem."
Hai người chạy đến tiền viện, trong viện đầy người vây quanh, ánh đèn rất sáng. Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, khi bọn họ vất vả mới chen vào đám người thì phát hiện đã được đắp vải trắng.
Dương Nguyên Nhất hỏi nhỏ: "Người đã chết?"
Đúng lúc này, đoàn người tách ra, Thẩm tiên sinh chống gậy run run rẩy rẩy đi ra. Ông nhìn thi thể đắp vải trắng trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu xót xa, tuy nhiên không có khiếp sợ. Ông muốn đuổi hết người đi, nhưng những người kia không muốn đi. Thẩm Tiên Sinh trầm giọng nói: "Đây là chuyện của Thẩm gia!"
Có người la lên: "Người đã chết sao còn tính là chuyện Thẩm gia? Chẳng lẽ người chết là người Thẩm gia?"
Thẩm tiên sinh: "Đúng là người Thẩm gia." Ánh mắt của ông sáng quắc đảo qua làm mọi người khiếp sợ, nói rằng: "Chuyện của Thẩm gia, báo cảnh sát cũng là để Thẩm gia làm, mời các người đi cho."
Vương Tiểu Hồng tặc lưỡi, nói với Dương Nguyên Nhất: "Em nhớ năm nay Thẩm Tiên Sinh chưa tới năm mươi, nhìn dáng vẻ của ông ấy tôi còn tưởng đã tám mươi tuổi."
Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Thẩm tiên sinh, vẻ mặt bệnh tật, cực kỳ suy yếu cũng già nua đến cực tiểm, quả thật giống người bảy mươi tám mươi tuổi.
Thái độ Thẩm tiên sinh cứng rắn, mọi người vây xem không thể không ngượng ngùng rời đi. Lúc này một trận gió thổi qua, xốc vải trắng lên lộ ra thi thể tan tành bên dưới. Thi thể dùng một tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, xương cốt, máu tươi và thịt trộn lẫn chung một chỗ, thậm chí tứ chi cũng biến thành thịt nát. Hiện trạng quá thảm thiết khủng bố, lúc này có người không nhịn được nôn mửa.
Vải trắng hạ xuống lần hai đắp lại thi thể, nhưng mà đã không ai tò mò thi thể này là ai nữa. Chuyện này không quan trọng, bọn họ chỉ biết là tử trạng người chết cực kỳ thê thảm, giống như bị đè ép xương gãy thịt vụn.
Bọn họ nhốn nháo rời đi, bước chân vội vàng giống như phía sau có quái vật đòi mạng. Trong lúc đó có người nói một câu: "Giống như bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường... Đè chết."
Khi người dẫn đường nghe thấy ba chữ "Liệt Phùng Nữ" thì nhíu chặt mày, sắc mặt rất không tốt, vì thế lớn tiếng quát mấy người kia: "Chớ nói bậy bạ! Tất cả giải tán đi, sảnh tiệc ở phía trước còn thiếu phục vụ, các người mau đến đó cho tôi."
Những người kia nhận ra người dẫn đường là người Thẩm gia, đẩy nhau hai cái rồi tản ra. Người dẫn đường nghe được tiếng thét từ trong tiểu viện truyền tới, chửi thầm: "Ăn nói điên khùng."
Người dẫn đường cũng là người Thẩm gia, tên Thẩm Hào. Hắn là cháu họ của Thẩm tiên sinh, cha ở rể Thẩm gia nhưng đã sớm qua đời, từ bé đã sống ở Thẩm gia. Thẩm tiên sinh chỉ có một đứa con gái Thẩm Tiểu Nguyệt, trái lại có mấy đứa cháu họ mơ ước Thiên Công Từ.
Dương Nguyên Nhất hỏi Thẩm Hào: "Anh có nghe qua Liệt Phùng Nữ không?"
Thẩm Hào không vui nhìn hai người Dương Nguyên Nhất, hắn biết cậu họ tin tưởng người mất tích là bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường nên mới mời hai tên lừa đảo này tới. Hắn cho rằng cậu họ tin mấy chuyện linh dị ma quái này, đối với chuyện này bất tiết nhất cố* bao gồm cả hai người Dương Nguyên Nhất giải quyết dị văn, coi hai người là tên lừa đảo.
(Bất tiết nhất cố: Chuyện không đáng để xem, hình dung cực kỳ coi thường)
Thẩm Hào không tin quỷ thần, cho rằng cậu họ tuổi già lú lẫn. Hắn kích động nói: "Đó là lời đồn! Không biết đứa nào nhiều chuyện đồn đại lung tung hù dọa người khác. Cuối cùng còn chụp mũ lời đồn lên Thiên Công Từ, aiz, tin đồn hương dã chí quái như vậy các người cũng tin?"
Dương Nguyên Nhất bình tĩnh nói: "Chúng tôi không nói là tin, chỉ là muốn biết Liệt Phùng Nữ là cái gì. Bình thường mà nói, hành vi phạm tội của một số người cùng một số thứ gọi là hương dã chí quái hoặc dị văn đô thị có chỗ tương đồng. Bởi vì có đôi khi tội phạm sẽ mụ mị với dị văn nào đó, sau đó tạo ra vụ án giết người liên hoàn."
Thẩm Hào nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: "Các người... Không phải đạo sĩ?"
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Anh nói đùa rồi, chúng tôi là người văn phòng thám tử. Sau khi nhận ủy thác sẽ đến hiện trường trinh thám, tìm hung thủ."
Sắc mặt Thẩm Hào dần hòa hoãn lại, tiếp tục đi về phía trước oán giận với bọn họ: "Kỳ thật xung quanh Thẩm trang có rất nhiều người đều không thích Thiên Công Từ, bởi vì du khách chỉ mua vé vào Thiên Công Từ. Bọn họ ganh tỵ mới thả lời đồn, Thiên Công Từ quả thật mất tích hai người. Nhưng không có ai chính mắt thấy hai người kia, kết quả là truyền ra bọn họ bị Liệt Phùng Nữ bắt vào vách tường. Thật sự buồn cười! Nói không chừng là bị ai bắt đi, cố ý tung tin bất lợi cho Thiên Công Từ, bại hoại thanh danh Thiên Công Từ!"
Vương Tiểu Hồng trộm giơ ngón cái với Dương Nguyên Nhất, cậu cười cười hỏi Thẩm Hào: "Vậy rốt cuộc Liệt Phùng Nữ là cái gì?"
Thẩm Hào thở dài: "Lúc tôi còn rất nhỏ từng nghe qua truyền thuyết Liệt Phùng Nữ, lúc ấy lưu hành cực kỳ rộng rãi trong đám con nít, tất cả trẻ con đều sợ hãi. Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao đột nhiên xuất hiện truyền thuyết Liệt Phùng Nữ, đến thời gian đó tự dưng nghe được. Bởi vì rất đáng sợ, cho nên ký ức khắc sâu."
Liệt Phùng Nữ tên như ý nghĩa, người phụ nữ giấu trong khe. Bất luận là khe trên sàn nhà hay khe trên vách tường trong phòng, chỉ cần là cái khe, lớn như miệng bát hay nhỏ như tơ nhện, đều có khả năng ẩn giấu Liệt Phùng Nữ. Liệt Phùng Nữ ở trong khe rình coi người bên ngoài, nếu có người gặp cô ta, cô ta sẽ thừa cơ bắt lấy người này kéo vào trong khe, biến mất vĩnh viễn.
Dương Nguyên Nhất hỏi thăm: "Nghe Thẩm tiên sinh nhắc tới con gái ông ta nhìn thấy Liệt Phùng Nữ nên tinh thần mới bất thường như vậy."
Thẩm Hào trợn trắng mắt: "Từ nhỏ Thẩm Tiểu Nguyệt đã cổ quái, tính khí táo bạo âm trầm, tôi đã sớm cảm thấy một ngày nào đó em ấy sẽ đột nhiên phát điên." Nói tới điểm này, hình như hắn cũng nhận thấy mình nói quá lạnh lùng, liền thả chậm lời nói: "Mẹ của Thẩm Tiểu Nguyệt mất tích, từ đó về sau biến thành cái dạng này."
Dương Nguyên Nhất: "Thẩm phu nhân mất tích?"
Thẩm Hào khoát tay, không tình nguyện nói cho lắm: "Việc xấu trong nhà."
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng liếc nhau, đi về phía trước thêm một đoạn đường dài, đi vào một căn phòng. Thẩm Hào mở cửa phòng mời hai người vào, mở cửa sổ, thắp nến: "Phòng cho khách của Thiên Công Từ đã kín người, chỉ có thể cho hai người ở phòng này chưa lắp điện. Chờ hai ngày nữa những phòng khác trống, các người lại chuyển qua."
Dương Nguyên Nhất mỉm cười: "Nơi này cũng rất tốt."
Thiên Công Từ hoàn toàn giữ lại kiến trúc cổ đại, ngay cả viện, phòng đều cổ hương cổ sắc, cửa sổ đều là giấy. Cũng may vách tường là thứ thiệt, tiểu viện trước mặt hợp với ba bốn căn phòng, chỉ thu dọn một phòng ở giữa cho bọn họ ở.
Thẩm Hào giới thiệu sơ lược kết cấu Thiên Công Từ rồi định rời đi, lúc đi ngẩng đầu nhìn khí trời u tối, bước chân vội vã ra ngoài. Dương Nguyên Nhất thu hồi ánh mắt, quay đầu liền nhìn thấy Vương Tiểu Hồng ghé sát vách tường tìm đồ vật.
Dương Nguyên Nhất hỏi hắn: "Anh làm gì?"
Vương Tiểu Hồng không quay đầu lại: "Tìm Liệt Phùng Nữ."
Dương Nguyên Nhất kinh ngạc: "Anh không sợ?"
Vương Tiểu Hồng cứng đờ, vội vàng lùi về sau mấy bước: "Hay là em tìm?"
Dương Nguyên Nhất: "Anh xác định thật sự là Liệt Phùng Nữ?"
Vương Tiểu Hồng: "Đã thực rõ ràng, trong tài liệu có đề cập có người mất tích trong phòng kín, Thẩm Tiểu Nguyệt thấy có người bị kéo vào vách tường —— bây giờ cô ấy điên rồi, miệng còn kêu Liệt Phùng Nữ. Căn cứ theo lời của Thẩm Hào, tin đồn Liệt Phùng Nữ đã có từ rất lâu mà bắt đầu lưu truyền tại Thẩm trang. Thời gian đầy đủ, độ lưu truyền, dân cư đông đúc... Đủ để dị văn lớn dần. Tất cả điều kiện quan trọng của dị văn khủng bố cụ tượng hóa tùy vào độ sợ hãi, cho dù không tin, nhưng trong tiềm thức vẫn sẽ sợ hãi."
Tuy rằng Vương Tiểu Hồng nhát gan, hoảng sợ, nhưng tốt xấu gì hắn cũng ở văn phòng thám tử hai năm, đối với dị văn vẫn rất hiểu biết.
Dương Nguyên Nhất không phủ định lời nói của Vương Tiểu Hồng, lúc trước Ngụy Duyên Khanh phổ cập khoa học có đề cập đến dị văn khủng bố và liên hệ với sự sợ hãi. Vừa rồi rõ ràng Thẩm Hào không tin Liệt Phùng Nữ tồn tại, nhưng trong tiềm thức hắn sợ hãi, sợ hãi Liệt Phùng Nữ.
Chuyện này rất bình thường, bởi vì câu chuyện Liệt Phùng Nữ khủng bố đã sớm ăn sâu bén rễ trong nội tâm Thẩm Hào từ khi còn bé. Cho dù sau khi lớn lên hiểu được đây chẳng qua chỉ là dị văn truyền miệng, vẫn sẽ ở nơi đặc biệt nào đó cảm thấy sợ hãi.
Dương Nguyên Nhất: "Tối nay đi tìm Thẩm Tiểu Nguyệt."
Vương Tiểu Hồng: "Không phải cô ấy điên rồi sao?"
Dương Nguyên Nhất: "Nhưng Thẩm Tiểu Nguyệt "Đã từng gặp" Liệt Phùng Nữ."
Vương Tiểu Hồng: "Em biết rồi." Hắn nói xong rồi kéo hành lý vào trong phòng, lúc đi ra cầm giá cắm nến, ôm bụng vội vàng chạy đến: "Dương Nguyên Nhất, em đi WC đã. Anh giúp em sắp xếp hành lý nha."
"Đi đi." Dương Nguyên Nhất trả lời một tiếng rồi vào trong phòng, sắp xếp tất cả hành lý của mình và Vương Tiểu Hồng. Trong phòng rất tối, cửa sổ không có mở, ánh sáng duy nhất chính là giá cắm nến trên bàn bát tiên ở sau lưng.
Không tiếng động, yên tĩnh, lộ ra cổ quái khác thường. Trong đầu Dương Nguyên Nhất tự dưng sinh ra ảo giác, giống như có ánh mắt đang quan sát cậu. Mặt tiếp xúc lồi lõm, từ khe hở trên vách tường, trên sàn nhà đến bàn ghế, cột gỗ, xà nhà yên tĩnh, đột nhiên rũ xuống, nhìn chằm chằm vật sống duy nhất trong phòng.
Dương Nguyên Nhất đang sắp xếp hành lý đột nhiên tay run lên, chợt xoay người ra phía sau quan sát trái phải cao thấp một phen, không phát hiện bất kỳ thứ gì. Cậu bình tĩnh lại, tiếp tục sắp xếp hành lý, đột ngột cảm thấy sởn gai óc chạy dọc từ gáy xuống sống lưng, giống như có người đứng phía sau cậu dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chòng chọc mình.
Mí mắt đột nhiên giật điên cuồng, Dương Nguyên Nhất đè mí mắt đang giật liên hồi, lấy súy côn trong hành lý ra đi đến bàn bát tiên, cầm lấy giá cắm nến đi về phía vách tường. Cậu quan sát vách tường tỉ mỉ, vách tường có hơi ố vàng, lớp vỏ phủ ngoài rớt xuống không ít. Vẫn như cũ không phát hiện bất kỳ cái gì, trong lúc lơ đãng cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu 10cm có một cái khe dài bằng bàn tay.
Dương Nguyên Nhất nhón chân lên, cái khe chỉ rộng một li*, đương nhiên không thấy được cái gì. Cậu đưa ánh nến đến cạnh cái khe, mặt dán vào tường tới gần khe hở, một đường đen thui căn bản không có thứ gì. Cậu nhìn một hồi rồi thối lui, suy nghĩ chẳng lẽ mình đã nghĩ nhiều?
(1li = 1cm)
Dương Nguyên Nhất lắc đầu, lui ra phía sau vài bước rồi xoay người đặt ánh nến xuống bàn bát tiên, tiếp tục sắp xếp hành lý. Bởi vậy cậu không chú ý tới cái khe hở cực bé trên vách tường sau lưng, sột sột soạt soạt rớt xuống từng mảng sơn vụn, đột nhiên một lỗ thủng được mở rộng to bằng ngón tay. Trong lỗ thủng đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt vặn vẹo đảo quanh, chuyển động mấy cái với biên độ rất lớn, cuối cùng bình tĩnh nhìn bóng dáng của Dương Nguyên Nhất.
Vương Tiểu Hồng chạy trở về túm tay Dương Nguyên Nhất kéo ra bên ngoài: "Tìm được người mất tích, nhanh đi xem."
Hai người chạy đến tiền viện, trong viện đầy người vây quanh, ánh đèn rất sáng. Âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, khi bọn họ vất vả mới chen vào đám người thì phát hiện đã được đắp vải trắng.
Dương Nguyên Nhất hỏi nhỏ: "Người đã chết?"
Đúng lúc này, đoàn người tách ra, Thẩm tiên sinh chống gậy run run rẩy rẩy đi ra. Ông nhìn thi thể đắp vải trắng trên mặt đất, vẻ mặt khó chịu xót xa, tuy nhiên không có khiếp sợ. Ông muốn đuổi hết người đi, nhưng những người kia không muốn đi. Thẩm Tiên Sinh trầm giọng nói: "Đây là chuyện của Thẩm gia!"
Có người la lên: "Người đã chết sao còn tính là chuyện Thẩm gia? Chẳng lẽ người chết là người Thẩm gia?"
Thẩm tiên sinh: "Đúng là người Thẩm gia." Ánh mắt của ông sáng quắc đảo qua làm mọi người khiếp sợ, nói rằng: "Chuyện của Thẩm gia, báo cảnh sát cũng là để Thẩm gia làm, mời các người đi cho."
Vương Tiểu Hồng tặc lưỡi, nói với Dương Nguyên Nhất: "Em nhớ năm nay Thẩm Tiên Sinh chưa tới năm mươi, nhìn dáng vẻ của ông ấy tôi còn tưởng đã tám mươi tuổi."
Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Thẩm tiên sinh, vẻ mặt bệnh tật, cực kỳ suy yếu cũng già nua đến cực tiểm, quả thật giống người bảy mươi tám mươi tuổi.
Thái độ Thẩm tiên sinh cứng rắn, mọi người vây xem không thể không ngượng ngùng rời đi. Lúc này một trận gió thổi qua, xốc vải trắng lên lộ ra thi thể tan tành bên dưới. Thi thể dùng một tư thế vặn vẹo nằm trên mặt đất, xương cốt, máu tươi và thịt trộn lẫn chung một chỗ, thậm chí tứ chi cũng biến thành thịt nát. Hiện trạng quá thảm thiết khủng bố, lúc này có người không nhịn được nôn mửa.
Vải trắng hạ xuống lần hai đắp lại thi thể, nhưng mà đã không ai tò mò thi thể này là ai nữa. Chuyện này không quan trọng, bọn họ chỉ biết là tử trạng người chết cực kỳ thê thảm, giống như bị đè ép xương gãy thịt vụn.
Bọn họ nhốn nháo rời đi, bước chân vội vàng giống như phía sau có quái vật đòi mạng. Trong lúc đó có người nói một câu: "Giống như bị Liệt Phùng Nữ kéo vào vách tường... Đè chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất