Chương 43: Nụ hoa (3)
Doãn Hạo ngồi ghế phụ, anh thắt dây an toàn xong quay sang thì thấy Quý Thương vẫn đang điều chỉnh ghế lái. Nhích tới một tí, lùi lại một tí, một tay giơ lên đo đo lượng lượng khoảng cách đến tay lái.
“Bình thường có thấy anh bị ám ảnh cưỡng chế thế đâu nhỉ.” nhìn cái mặt nhăn nhó, cáu kỉnh của Quý Thương chẳng hiểu sao Doãn Hạo lại thấy hơi đáng yêu, thế là anh ghẹo nữa, “Hôm trước em chỉnh đi có một tí thôi mà, làm gì mà anh kì cạch mãi thế. Lần nào cũng phải cho về y nguyên thế này thì bình thường anh mất thời gian với cái xe lắm à.”
Quý Thương tức mình cãi: “Từ hồi dùng xe này anh chỉ phải chỉnh đúng một lần thôi.”
Mất mấy giây Doãn Hạo mới sực hiểu ra, anh cười toe toét: “Ơ thế ra ngoài anh ra em là người đầu tiên được lái xe này à?”
Người ta bảo xe cộ là người vợ thứ hai của đàn ông, hóa ra mỗi mình mình được mó vào vợ bé của đàn anh. Sự kiện này quả là có ý nghĩa siêu phàm với Doãn Hạo.
Quý Thương vẫn không nói gì, thái độ của anh bắt đầu từ nóng nảy chuyển sang hơi bối rối. Doãn Hạo cũng không hỏi thêm nữa, thay vào đó anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt rất là hí hửng.
Thấy Đinh Cẩm Lan đang đứng trên sân thượng tầng bốn thò cổ nhìn xuống bãi xe, Doãn Hạo hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra giơ tay vẫy vẫy với mẹ Quý Thương ở trên tầng. Rồi anh lại bảo Quý Thương: “Cô Đinh đang nhìn tụi mình kìa, nào, giơ tay chào đi anh.”
Có vẻ lúc này việc ghế lái đã được chỉnh về y như cũ chưa không còn là mối quan tâm hàng đầu với Quý Thương nữa. Anh nhanh tay cài dây an toàn rồi vội vàng lái xe ra khỏi bãi.
Trong kính chiếu hậu, những đóa hoa tử vi sắp tàn càng sáng trắng lên dưới ánh mặt trời, thứ màu hồng phơn phớt khiến Doãn Hạo nhớ đến gò má Quý Thương lúc uống rượu say.
Doãn Hạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nhà anh còn chị em gái phải không?”
“Đâu có, cha mẹ anh có mình anh.”
Doãn Hạo lại hỏi: “Thế hay là chị họ em họ?”
“Làm gì có, cha mẹ anh cũng là con một mà.” Quý Thương ngờ ngợ nhìn Doãn Hạo một lúc rồi như chợt hiểu ra điều gì, anh đắc ý nói: “Phải rồi, anh đẹp long lanh thế này các chú em ai chẳng muốn hỏi thăm anh có chị em gái không, nhỉ.”
Nhìn nhìn Quý Thương, Doãn Hạo chối ngay: “Em đâu có muốn hỏi chị em gái anh.” mà kể ra nếu Quý Thương có chị em gái thật thì chắc chắn cũng sẽ đẹp lắm.
Xe vào đường cao tốc Tam Hoàn, những ngón tay trắng muốt của Quý Thương đặt trên vô-lăng bọc da đen, mỗi khi đánh tay lái ngón tay anh siết chặt lại, khớp xương gồ lên khiến những mạch máu màu xanh ẩn hiện như những đường vân mờ trên sứ trắng. Xe đi đường thẳng, ngón tay đang ghìm lái dần thả lỏng, những khớp xương cứng cỏi lại lặng lẽ chìm dưới làn da mướt lạnh.
Anh từ tốn nói: “Vậy sao em còn hỏi mãi làm gì?”
Doãn Hạo rời mắt khỏi bàn tay Quý Thương, anh vừa ngước lên ánh nắng bên ngoài cũng vừa đổi hướng, nắng xuyên qua cửa sổ xe rót vào trên má Quý Thương.
Nắng tháng tám chói bỏng mắt, hoặc là chính gương mặt thanh tú lung linh trong nắng kia khiến Doãn Hạo không dám ngắm lâu. Thật ra không phải chỉ mỗi gương mặt, cả tay anh ấy, cái cổ với những sợi tóc tơ bay bay của anh ấy… bất cứ nơi nào hình như đều dễ dàng khiến người ta mê mải.
Doãn Hạo ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn những gốc cây chẳng biết tên là gì vun vút trôi ngược ngoài cửa sổ.
“Anh hỏi em đấy, ơ kìa?” Quý Thương lại nói, “Sao lại ngẩn ra thế.”
“Anh hỏi gì cơ?” Doãn Hạo vẫn chưa dứt được khỏi những mơ mộng bông bay trong đầu.
“Đang hỏi em sao vừa lên xe đã hỏi mãi chị em gái anh thế.”
“À, cái đó à.” Doãn Hạo tỉnh trí lại, anh lẩm bẩm đáp: “Thì vì vừa rồi cô Đinh tra em cả tuổi tác, công việc, hộ khẩu, trình độ, tình trạng hôn nhân. Em nghĩ ngoài cảnh sát bọn em điều tra hộ tịch thì chỉ có mấy bà mai mới hỏi kĩ vậy thôi. Nên em đoán nhà anh có chị em gái.”
Quý Thương lại à lên một tiếng như muốn kết thúc vấn đề này ngay lập tức, không bàn không hỏi thêm nữa.
Và một chốc sau Doãn Hạo mới dần ngộ ra. Nhà Quý Thương không có chị em gái, bà Đinh Cẩm Lan mẹ anh ấy thì nghỉ hưu lâu rồi, kể cả định giới thiệu đối tượng cho con cháu bạn bè cũng không đến mức phải nhiệt tình như kén rể như thế. Ban nãy trước khi tạm biệt bà ấy còn kéo tay Doãn Hạo dặn tối nhớ về Nhàn Tiêu cùng Quý Thương, Đinh Cẩm Lan muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho hai đứa.
Lúc ấy anh cứ tưởng Đinh Cẩm Lan chỉ mời xã giao thế thôi, nhưng giờ nghĩ lại thì đâu phải.
Phán đoán từ mọi tín hiệu thì chỉ có một câu trả lời hợp lý. Doãn Hạo thốt lên: “Anh thú nhận với người nhà rồi à?”
Sau một lúc im lặng, Quý Thương mới hậm hực đáp “Ừ.”
Ba mươi phút sau, xe rời khỏi đường cao tốc Tam Hoàn nhưng không đi vào thành phố mà lại xuôi xuống khu vực mới mở rộng về phía Nam.
Vân Bàn tuy chỉ là đô thị hạng hai nhưng lại là thành phố khoa học kỹ thuật thứ hai được nhà nước phê duyệt đầu tư. Thêm vào đó, nhờ lợi thế giáp biển có thể kết hợp vận tải biển và đường bộ nên ngành vận tải và du lịch ở đây khá phát triển.
Đi về phía Nam là ngược hướng biển, lớp lớp nhà cao tầng dần biến khỏi tầm mắt nhường chỗ cho những mảng thực vật xanh rì và công viên. Đi sâu vào vùng giao thoa giữa thiên nhiên và đô thị, những tòa kiến trúc hình quả trứng bắt đầu hiện ra.
Doãn Hạo nhận ra đây là khu sân vận động Nam Hồ sắp hoàn công của phía Nam mới, năm thứ hai sau khi khai trương sân vận động này sẽ trở thành một trong những trường đấu quan trọng nhất của các đại hội thể dục thể thao dành cho sinh viên. Vì vậy dù từ nay đến ngày đó còn khá xa nhưng nhiều ngành nghề đánh hơi được cơ hội hốt bạc đã nhanh tay hành động khiến giá đất quanh khu này tăng vùn vụt.
Doãn Hạo nghe nói những người trong nghề lo ngại mảnh đất đắc địa cạnh Nam Hồ bị thổi giá lên quá cao, không đảm bảo được tỉ lệ sinh lời nên nhiều công ty chỉ đến thám thính rồi lặng lẽ rút lui. Năm ngoái lúc mở bán đất tin tức còn lên hot search mấy lần, sau đó hình như công ty thắng thầu đã xây một khách sạn ngay cạnh Nam Hồ.
Ở một thành phố đang phát triển mạnh về du lịch thì dịch vụ khách sạn có thể nói là một ngành vừa thách thức vừa đầy tiềm năng. Còn xây khách sạn ngay cạnh sân vận động trước thềm một sự kiện thể thao quốc tế thì rõ ràng là chỉ toàn ích lợi chứ không có một rủi ro nào. Ít lâu nữa thế vận hội diễn ra đúng chương trình thì chủ đầu tư vừa hốt bạc vừa được nổi danh cả trong nước lẫn nước ngoài.
Doãn Hạo nghĩ thầm ông nào, hay tập đoàn nào thắng được mảnh đất này quả là có con mắt nhìn xa trông rộng.
Xe dừng bánh đúng tại khách sạn mà Doãn Hạo vừa nghĩ đến. Quý Thương xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên trực trong bãi xe rồi rất tự nhiên dẫn Doãn Hạo đi vòng ra phía trước, vào thang máy bấm nút lên tầng 19.
Lúc xe đỗ trước khách sạn thật ra Doãn Hạo hơi choáng nhưng anh bình tĩnh lại cũng nhanh. Nghĩ lại thì Quý Thương có lưu manh cỡ nào cũng làm gì đến mức dắt anh vào khách sạn mướn phòng giữa ban ngày ban mặt. Với lại thật ra cái người này đâu có chịu lưu manh với anh, người ta còn chăm chăm giữ khoảng cách thỏa đáng với anh kia kìa.
Thế là dù rất ngơ ngác nhưng Doãn Hạo vẫn nhịn không hỏi gì. Lúc nãy hỏi một câu đã bị Quý Thương phủ đầu rồi, thôi thì anh cũng đành phó mặc.
Tầng 19 được đánh dấu là tầng văn phòng dành cho nhân viên khách sạn. Cô gái trực lễ tân hình như cũng không biết Quý Thương nhưng sau một cuộc điện thoại một người phụ nữ đi giày cao gót màu nude, mặc đồ công sở màu đen, tóc chải rất gọn gàng, đeo cặp kính đen trên sống mũi thanh mảnh đã bước nhanh từ khu vực nội bộ ra đón.
“Chào cậu Quý.” Hàn Tinh nhiệt tình nói, “Cậu đến đúng lúc quá, trễ mười phút nữa thì tổng giám đốc Quý đi rồi.”
Nghe cách xưng hô của Hàn Tinh Doãn Hạo đã đoán được ít nhiều, lại nghĩ đến tên của khách sạn này – The Ninth Moon, thì anh càng tin chắc vào suy đoán của mình.
“Chị Hàn cứ gọi em là Tiểu Quý đi.”
Quý Thương dừng bước, ngoái lại chìa tay ra với Doãn Hạo đang tụt lại một quãng vì bận rũ mắt trầm tư, đợi Doãn Hạo lại gần Quý Thương mới sánh vai cùng anh đi tiếp.
Còn Doãn Hạo lúc này quả là có hơi hồi hộp và bứt rứt.
Không phải anh bị sốc trước gia cảnh hoành tráng của ông chủ nhà tác phong buông tuồng này, cũng không phải là điều kiện của Quý Thương khiến Doãn Hạo cảm thấy hai bên chênh lệch quá nhiều. Một người vốn sinh ra ở tầng lớp cao, trưởng thành giữa tiền tài và quyền lực, từ nhỏ đã theo cha mẹ lui tới không ít nơi chốn kinh doanh lẫn chính trường như Doãn Hạo không đến mức thiển cận như vậy.
Nguyên nhân khiến anh thấp thỏm ngồi trên salon, không nói năng gì không hề liên quan đến những điều trên. Sáng nay chưa kịp chuẩn bị gì anh đã gặp bà Đinh Cẩm Lan mẹ Quý Thương, chiều nay lại đùng một cái được gặp ông Quý Nhạc Sơn cha Quý Thương. Những việc này khiến cảnh sát Doãn hiện lòng không sáng như gương cho lắm tự dưng hơi chột dạ.
Lúc Quý Thương giới thiệu Doãn Hạo, trước tiên anh nói đây là bạn mình rồi mới đến nghề nghiệp cảnh sát. Anh cũng không nói thật tình huống hiện tại cho cha mà chỉ úp mở rằng mình viết tiểu thuyết bị bí đề tài nên cậy nhờ các mối quan hệ cũ để xin làm cố vấn cho cục cảnh sát.
Rõ ràng là Quý Nhạc Sơn kín đáo hơn Đinh Cẩm Lan nhiều, ông không gặng hỏi từ thông tin cá nhân đến đời tư của Doãn Hạo như điều tra hộ tịch. Chẳng qua khi nghe nói nguyên nhân Quý Thương đến tìm mình ông phải buông một câu răn dạy “Chỉ giỏi chơi rong.” rồi mới gọi cô trợ lý Hàn Tinh vào, giao cho cô ta việc giúp đỡ hai người.
Từ tướng mạo của Quý Nhạc Sơn Doãn Hạo có thể phỏng đoán được Quý Thương sau này. Anh đoán về già Quý Thương chắc sẽ giống cha mình, nghĩa là vẫn là một người đàn ông lịch thiệp đầy quyến rũ. Chín chắn, khôn ngoan, nhạy bén nhưng không bộc lộ sự nguy hiểm, với người nhà thỉnh thoảng còn mỉm cười thoải mái giống như Quý Thương bây giờ.
Ba người rời khỏi khách sạn đến bến tàu phía đông sông Tú Thủy, cuối cùng mục đích những hành động thần bí của Quý Thương hôm nay cũng dần lộ ra.
Việc Quý Thương luôn để tâm đến vụ án của Tần Chí Kiệt khiến Doãn Hạo vừa cảm động vừa có hơi hụt hẫng. Bởi vì cái sự “đưa em đến chỗ này” nửa đùa nửa thật của Quý Thương hôm nay hóa ra chẳng liên quan gì đến tưởng tượng trong đầu Doãn Hạo.
The Ninth Moon không chỉ là một khách sạn cạnh Nam Hồ. Năm Quý Thương năm tuổi, Quý Nhạc Sơn hoàn thiện khách sạn đầu tiên của mình tại trung tâm thành phố Vân Bàn. Khách sạn khai trương vào tháng chín, từ đó đến nay năm nào công ty cũng tổ chức hội nghị thường niên nhằm tháng đó.
Viện cớ chọn địa điểm tổ chức hội nghị thường niên của công ty, Quý Thương vào văn phòng kinh doanh bến tàu phía đông sông Tú Thủy. Người quản lý nghe nói Quý Thương muốn thuê du thuyền làm hội nghị thì tỏ ra ân cần lắm. Hàn Tinh liền trao đổi với ông ta về biểu giá thuê, ngày giờ, sức chứa của các loại du thuyền, nói chung cô đã biến ý tưởng bâng quơ của Quý Thương trở thành một cuộc khảo giá rất nghiêm túc.
Sau khi nghe Hàn Tinh hỏi từng chi tiết, Quý Thương bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất bẩm sinh với vai cậu ấm nhà giàu bảnh chọe, anh kiếm cớ chê bai chỗ nọ chỗ kia, lúc thì ngại tàu thuyền vào bến lộn xộn quá, lúc thì lo an ninh bảo vệ không tốt cho lắm.
Để tỏ rõ thiện chí người quản lý họ Tần trình ra cả sổ ghi danh sách tàu thuyền neo đậu lại bến trong nửa năm trở lại đây và loại hình kinh doanh cũng như các thông tin liên quan đến từng con tàu. Chưa hết, ông ta còn sốt sắng dẫn Quý Thương đi tham quan phòng giám sát với camera theo dõi liên tục, 360 độ không góc chết.
Quý Thương nháy mắt, Hàn Tinh hiểu ý ngay, cô dẫn quản lý Tần đến cạnh cửa sổ, hỏi thăm về hai chiếc du thuyền cỡ lớn đang thả neo cách bến tàu phía đông không xa.
Bấy giờ Quý Thương mới hờ hững ném cuốn sổ ghi tàu thuyền vào bến cho Doãn Hạo, còn anh bắt đầu bật “bừa” video giám sát lên ngắm chơi.
“Bình thường có thấy anh bị ám ảnh cưỡng chế thế đâu nhỉ.” nhìn cái mặt nhăn nhó, cáu kỉnh của Quý Thương chẳng hiểu sao Doãn Hạo lại thấy hơi đáng yêu, thế là anh ghẹo nữa, “Hôm trước em chỉnh đi có một tí thôi mà, làm gì mà anh kì cạch mãi thế. Lần nào cũng phải cho về y nguyên thế này thì bình thường anh mất thời gian với cái xe lắm à.”
Quý Thương tức mình cãi: “Từ hồi dùng xe này anh chỉ phải chỉnh đúng một lần thôi.”
Mất mấy giây Doãn Hạo mới sực hiểu ra, anh cười toe toét: “Ơ thế ra ngoài anh ra em là người đầu tiên được lái xe này à?”
Người ta bảo xe cộ là người vợ thứ hai của đàn ông, hóa ra mỗi mình mình được mó vào vợ bé của đàn anh. Sự kiện này quả là có ý nghĩa siêu phàm với Doãn Hạo.
Quý Thương vẫn không nói gì, thái độ của anh bắt đầu từ nóng nảy chuyển sang hơi bối rối. Doãn Hạo cũng không hỏi thêm nữa, thay vào đó anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, mặt rất là hí hửng.
Thấy Đinh Cẩm Lan đang đứng trên sân thượng tầng bốn thò cổ nhìn xuống bãi xe, Doãn Hạo hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra giơ tay vẫy vẫy với mẹ Quý Thương ở trên tầng. Rồi anh lại bảo Quý Thương: “Cô Đinh đang nhìn tụi mình kìa, nào, giơ tay chào đi anh.”
Có vẻ lúc này việc ghế lái đã được chỉnh về y như cũ chưa không còn là mối quan tâm hàng đầu với Quý Thương nữa. Anh nhanh tay cài dây an toàn rồi vội vàng lái xe ra khỏi bãi.
Trong kính chiếu hậu, những đóa hoa tử vi sắp tàn càng sáng trắng lên dưới ánh mặt trời, thứ màu hồng phơn phớt khiến Doãn Hạo nhớ đến gò má Quý Thương lúc uống rượu say.
Doãn Hạo lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nhà anh còn chị em gái phải không?”
“Đâu có, cha mẹ anh có mình anh.”
Doãn Hạo lại hỏi: “Thế hay là chị họ em họ?”
“Làm gì có, cha mẹ anh cũng là con một mà.” Quý Thương ngờ ngợ nhìn Doãn Hạo một lúc rồi như chợt hiểu ra điều gì, anh đắc ý nói: “Phải rồi, anh đẹp long lanh thế này các chú em ai chẳng muốn hỏi thăm anh có chị em gái không, nhỉ.”
Nhìn nhìn Quý Thương, Doãn Hạo chối ngay: “Em đâu có muốn hỏi chị em gái anh.” mà kể ra nếu Quý Thương có chị em gái thật thì chắc chắn cũng sẽ đẹp lắm.
Xe vào đường cao tốc Tam Hoàn, những ngón tay trắng muốt của Quý Thương đặt trên vô-lăng bọc da đen, mỗi khi đánh tay lái ngón tay anh siết chặt lại, khớp xương gồ lên khiến những mạch máu màu xanh ẩn hiện như những đường vân mờ trên sứ trắng. Xe đi đường thẳng, ngón tay đang ghìm lái dần thả lỏng, những khớp xương cứng cỏi lại lặng lẽ chìm dưới làn da mướt lạnh.
Anh từ tốn nói: “Vậy sao em còn hỏi mãi làm gì?”
Doãn Hạo rời mắt khỏi bàn tay Quý Thương, anh vừa ngước lên ánh nắng bên ngoài cũng vừa đổi hướng, nắng xuyên qua cửa sổ xe rót vào trên má Quý Thương.
Nắng tháng tám chói bỏng mắt, hoặc là chính gương mặt thanh tú lung linh trong nắng kia khiến Doãn Hạo không dám ngắm lâu. Thật ra không phải chỉ mỗi gương mặt, cả tay anh ấy, cái cổ với những sợi tóc tơ bay bay của anh ấy… bất cứ nơi nào hình như đều dễ dàng khiến người ta mê mải.
Doãn Hạo ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn những gốc cây chẳng biết tên là gì vun vút trôi ngược ngoài cửa sổ.
“Anh hỏi em đấy, ơ kìa?” Quý Thương lại nói, “Sao lại ngẩn ra thế.”
“Anh hỏi gì cơ?” Doãn Hạo vẫn chưa dứt được khỏi những mơ mộng bông bay trong đầu.
“Đang hỏi em sao vừa lên xe đã hỏi mãi chị em gái anh thế.”
“À, cái đó à.” Doãn Hạo tỉnh trí lại, anh lẩm bẩm đáp: “Thì vì vừa rồi cô Đinh tra em cả tuổi tác, công việc, hộ khẩu, trình độ, tình trạng hôn nhân. Em nghĩ ngoài cảnh sát bọn em điều tra hộ tịch thì chỉ có mấy bà mai mới hỏi kĩ vậy thôi. Nên em đoán nhà anh có chị em gái.”
Quý Thương lại à lên một tiếng như muốn kết thúc vấn đề này ngay lập tức, không bàn không hỏi thêm nữa.
Và một chốc sau Doãn Hạo mới dần ngộ ra. Nhà Quý Thương không có chị em gái, bà Đinh Cẩm Lan mẹ anh ấy thì nghỉ hưu lâu rồi, kể cả định giới thiệu đối tượng cho con cháu bạn bè cũng không đến mức phải nhiệt tình như kén rể như thế. Ban nãy trước khi tạm biệt bà ấy còn kéo tay Doãn Hạo dặn tối nhớ về Nhàn Tiêu cùng Quý Thương, Đinh Cẩm Lan muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho hai đứa.
Lúc ấy anh cứ tưởng Đinh Cẩm Lan chỉ mời xã giao thế thôi, nhưng giờ nghĩ lại thì đâu phải.
Phán đoán từ mọi tín hiệu thì chỉ có một câu trả lời hợp lý. Doãn Hạo thốt lên: “Anh thú nhận với người nhà rồi à?”
Sau một lúc im lặng, Quý Thương mới hậm hực đáp “Ừ.”
Ba mươi phút sau, xe rời khỏi đường cao tốc Tam Hoàn nhưng không đi vào thành phố mà lại xuôi xuống khu vực mới mở rộng về phía Nam.
Vân Bàn tuy chỉ là đô thị hạng hai nhưng lại là thành phố khoa học kỹ thuật thứ hai được nhà nước phê duyệt đầu tư. Thêm vào đó, nhờ lợi thế giáp biển có thể kết hợp vận tải biển và đường bộ nên ngành vận tải và du lịch ở đây khá phát triển.
Đi về phía Nam là ngược hướng biển, lớp lớp nhà cao tầng dần biến khỏi tầm mắt nhường chỗ cho những mảng thực vật xanh rì và công viên. Đi sâu vào vùng giao thoa giữa thiên nhiên và đô thị, những tòa kiến trúc hình quả trứng bắt đầu hiện ra.
Doãn Hạo nhận ra đây là khu sân vận động Nam Hồ sắp hoàn công của phía Nam mới, năm thứ hai sau khi khai trương sân vận động này sẽ trở thành một trong những trường đấu quan trọng nhất của các đại hội thể dục thể thao dành cho sinh viên. Vì vậy dù từ nay đến ngày đó còn khá xa nhưng nhiều ngành nghề đánh hơi được cơ hội hốt bạc đã nhanh tay hành động khiến giá đất quanh khu này tăng vùn vụt.
Doãn Hạo nghe nói những người trong nghề lo ngại mảnh đất đắc địa cạnh Nam Hồ bị thổi giá lên quá cao, không đảm bảo được tỉ lệ sinh lời nên nhiều công ty chỉ đến thám thính rồi lặng lẽ rút lui. Năm ngoái lúc mở bán đất tin tức còn lên hot search mấy lần, sau đó hình như công ty thắng thầu đã xây một khách sạn ngay cạnh Nam Hồ.
Ở một thành phố đang phát triển mạnh về du lịch thì dịch vụ khách sạn có thể nói là một ngành vừa thách thức vừa đầy tiềm năng. Còn xây khách sạn ngay cạnh sân vận động trước thềm một sự kiện thể thao quốc tế thì rõ ràng là chỉ toàn ích lợi chứ không có một rủi ro nào. Ít lâu nữa thế vận hội diễn ra đúng chương trình thì chủ đầu tư vừa hốt bạc vừa được nổi danh cả trong nước lẫn nước ngoài.
Doãn Hạo nghĩ thầm ông nào, hay tập đoàn nào thắng được mảnh đất này quả là có con mắt nhìn xa trông rộng.
Xe dừng bánh đúng tại khách sạn mà Doãn Hạo vừa nghĩ đến. Quý Thương xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên trực trong bãi xe rồi rất tự nhiên dẫn Doãn Hạo đi vòng ra phía trước, vào thang máy bấm nút lên tầng 19.
Lúc xe đỗ trước khách sạn thật ra Doãn Hạo hơi choáng nhưng anh bình tĩnh lại cũng nhanh. Nghĩ lại thì Quý Thương có lưu manh cỡ nào cũng làm gì đến mức dắt anh vào khách sạn mướn phòng giữa ban ngày ban mặt. Với lại thật ra cái người này đâu có chịu lưu manh với anh, người ta còn chăm chăm giữ khoảng cách thỏa đáng với anh kia kìa.
Thế là dù rất ngơ ngác nhưng Doãn Hạo vẫn nhịn không hỏi gì. Lúc nãy hỏi một câu đã bị Quý Thương phủ đầu rồi, thôi thì anh cũng đành phó mặc.
Tầng 19 được đánh dấu là tầng văn phòng dành cho nhân viên khách sạn. Cô gái trực lễ tân hình như cũng không biết Quý Thương nhưng sau một cuộc điện thoại một người phụ nữ đi giày cao gót màu nude, mặc đồ công sở màu đen, tóc chải rất gọn gàng, đeo cặp kính đen trên sống mũi thanh mảnh đã bước nhanh từ khu vực nội bộ ra đón.
“Chào cậu Quý.” Hàn Tinh nhiệt tình nói, “Cậu đến đúng lúc quá, trễ mười phút nữa thì tổng giám đốc Quý đi rồi.”
Nghe cách xưng hô của Hàn Tinh Doãn Hạo đã đoán được ít nhiều, lại nghĩ đến tên của khách sạn này – The Ninth Moon, thì anh càng tin chắc vào suy đoán của mình.
“Chị Hàn cứ gọi em là Tiểu Quý đi.”
Quý Thương dừng bước, ngoái lại chìa tay ra với Doãn Hạo đang tụt lại một quãng vì bận rũ mắt trầm tư, đợi Doãn Hạo lại gần Quý Thương mới sánh vai cùng anh đi tiếp.
Còn Doãn Hạo lúc này quả là có hơi hồi hộp và bứt rứt.
Không phải anh bị sốc trước gia cảnh hoành tráng của ông chủ nhà tác phong buông tuồng này, cũng không phải là điều kiện của Quý Thương khiến Doãn Hạo cảm thấy hai bên chênh lệch quá nhiều. Một người vốn sinh ra ở tầng lớp cao, trưởng thành giữa tiền tài và quyền lực, từ nhỏ đã theo cha mẹ lui tới không ít nơi chốn kinh doanh lẫn chính trường như Doãn Hạo không đến mức thiển cận như vậy.
Nguyên nhân khiến anh thấp thỏm ngồi trên salon, không nói năng gì không hề liên quan đến những điều trên. Sáng nay chưa kịp chuẩn bị gì anh đã gặp bà Đinh Cẩm Lan mẹ Quý Thương, chiều nay lại đùng một cái được gặp ông Quý Nhạc Sơn cha Quý Thương. Những việc này khiến cảnh sát Doãn hiện lòng không sáng như gương cho lắm tự dưng hơi chột dạ.
Lúc Quý Thương giới thiệu Doãn Hạo, trước tiên anh nói đây là bạn mình rồi mới đến nghề nghiệp cảnh sát. Anh cũng không nói thật tình huống hiện tại cho cha mà chỉ úp mở rằng mình viết tiểu thuyết bị bí đề tài nên cậy nhờ các mối quan hệ cũ để xin làm cố vấn cho cục cảnh sát.
Rõ ràng là Quý Nhạc Sơn kín đáo hơn Đinh Cẩm Lan nhiều, ông không gặng hỏi từ thông tin cá nhân đến đời tư của Doãn Hạo như điều tra hộ tịch. Chẳng qua khi nghe nói nguyên nhân Quý Thương đến tìm mình ông phải buông một câu răn dạy “Chỉ giỏi chơi rong.” rồi mới gọi cô trợ lý Hàn Tinh vào, giao cho cô ta việc giúp đỡ hai người.
Từ tướng mạo của Quý Nhạc Sơn Doãn Hạo có thể phỏng đoán được Quý Thương sau này. Anh đoán về già Quý Thương chắc sẽ giống cha mình, nghĩa là vẫn là một người đàn ông lịch thiệp đầy quyến rũ. Chín chắn, khôn ngoan, nhạy bén nhưng không bộc lộ sự nguy hiểm, với người nhà thỉnh thoảng còn mỉm cười thoải mái giống như Quý Thương bây giờ.
Ba người rời khỏi khách sạn đến bến tàu phía đông sông Tú Thủy, cuối cùng mục đích những hành động thần bí của Quý Thương hôm nay cũng dần lộ ra.
Việc Quý Thương luôn để tâm đến vụ án của Tần Chí Kiệt khiến Doãn Hạo vừa cảm động vừa có hơi hụt hẫng. Bởi vì cái sự “đưa em đến chỗ này” nửa đùa nửa thật của Quý Thương hôm nay hóa ra chẳng liên quan gì đến tưởng tượng trong đầu Doãn Hạo.
The Ninth Moon không chỉ là một khách sạn cạnh Nam Hồ. Năm Quý Thương năm tuổi, Quý Nhạc Sơn hoàn thiện khách sạn đầu tiên của mình tại trung tâm thành phố Vân Bàn. Khách sạn khai trương vào tháng chín, từ đó đến nay năm nào công ty cũng tổ chức hội nghị thường niên nhằm tháng đó.
Viện cớ chọn địa điểm tổ chức hội nghị thường niên của công ty, Quý Thương vào văn phòng kinh doanh bến tàu phía đông sông Tú Thủy. Người quản lý nghe nói Quý Thương muốn thuê du thuyền làm hội nghị thì tỏ ra ân cần lắm. Hàn Tinh liền trao đổi với ông ta về biểu giá thuê, ngày giờ, sức chứa của các loại du thuyền, nói chung cô đã biến ý tưởng bâng quơ của Quý Thương trở thành một cuộc khảo giá rất nghiêm túc.
Sau khi nghe Hàn Tinh hỏi từng chi tiết, Quý Thương bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất bẩm sinh với vai cậu ấm nhà giàu bảnh chọe, anh kiếm cớ chê bai chỗ nọ chỗ kia, lúc thì ngại tàu thuyền vào bến lộn xộn quá, lúc thì lo an ninh bảo vệ không tốt cho lắm.
Để tỏ rõ thiện chí người quản lý họ Tần trình ra cả sổ ghi danh sách tàu thuyền neo đậu lại bến trong nửa năm trở lại đây và loại hình kinh doanh cũng như các thông tin liên quan đến từng con tàu. Chưa hết, ông ta còn sốt sắng dẫn Quý Thương đi tham quan phòng giám sát với camera theo dõi liên tục, 360 độ không góc chết.
Quý Thương nháy mắt, Hàn Tinh hiểu ý ngay, cô dẫn quản lý Tần đến cạnh cửa sổ, hỏi thăm về hai chiếc du thuyền cỡ lớn đang thả neo cách bến tàu phía đông không xa.
Bấy giờ Quý Thương mới hờ hững ném cuốn sổ ghi tàu thuyền vào bến cho Doãn Hạo, còn anh bắt đầu bật “bừa” video giám sát lên ngắm chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất