Chương 52: Nụ hoa (12)
Doãn Hạo thả tay, ra dấu im lặng rồi hé cửa ra một chút. Quý Thương nhìn theo hướng Doãn Hạo chỉ.
Sau cánh cửa khép hờ của một căn phòng phía bên kia hành lang, cách chỗ họ không xa, có một cô gái áo đen, tóc dài đang đứng quay lưng về phía họ. Thật ra cô ta không hẳn đang đứng mà là tay vịn mép cửa, đầu ló ra khỏi căn phòng tối om, có vẻ muốn thăm dò cái nơi có ánh sáng ở cuối hành lang. Xem ra cô ta vừa mở cửa phòng nên không để ý có người ở phía sau mình.
Cô gái này trông giống đồng bọn của Quý Thương và Doãn Hạo hơn là người ở đây.
Quý Thương và Doãn Hạo đóng vai hai con chim sẻ, kiên nhẫn quan sát chú bọ ngựa đang hồi hộp đó. Khoảng hai phút sau, có vẻ nhận định tình thế đã an toàn, cô gái kia bắt đầu hành động.
Cô ta chậm rãi lách mình từ bóng tối đen kịt vào hành lang âm u, sáng leo lét.
Nhờ có ánh sáng, gương mặt cô gái xuất hiện rõ hơn trước mắt Quý Thương. Quý Thương thoáng giật mình, anh nhíu mày nhìn sang Doãn Hạo, thấy biểu cảm của Doãn Hạo cũng vô cùng khiếp hãi anh mới tin những gì mình vừa thấy không phải là ảo giác.
Gương mặt đó rõ ràng là nhân vật nữ chính trong vụ ẩu đả của Tần Chí Kiệt tại quán bar. Đó là Đới Uyển, cô nữ sinh đã nhảy từ cửa sổ phòng ngủ tự sát mấy tháng trước.
Quý Thương và Doãn Hạo nhìn nhau rồi đẩy cửa phòng định đuổi theo.
Vừa lúc ấy thì một tiếng thét thê lương vọng đến từ cuối hành lang.
Một người phụ nữ tóc tai rũ rượi không biết từ đâu xuất hiện, cô ta bước lảo đảo mấy bước rồi ngã xoài ra đất.
Một loạt đèn bật lên, vùng cuối hành lang đột nhiên sáng rõ như ban ngày, thì ra ở đó là một phòng tiếp khách hoặc một quầy bar mini. Người phụ nữ vừa khuỵu xuống đang tựa vào quầy bar hình tròn, cô ta cúi xuống nhìn hai bàn tay và vạt áo trước ngực mình nhuốm đầy máu tươi rồi lại rú lên.
Cùng lúc đó.
Một người đàn ông cao lớn chạy tới trước quầy bar.
Lúc này ‘Đới Uyển’ đang sững sờ vội quay đầu chạy ngược vào phòng.
Phán đoán bằng trực giác nghề nghiệp và bối cảnh bị cô lập giữa dòng sông lúc này, Doãn Hạo và Quý Thương cùng quyết định bỏ qua không đuổi theo ‘Đới Uyển’ mà chuyển mục tiêu, lao về phía quầy bar.
Đôi nam nữ đằng đó lúc này đã phát hiện ra sự có mặt của người lạ, người phụ nữ trợn tròn mắt, cô ta nghếch mặt gào lên với gã đàn ông bên cạnh: “Bắt chúng nó lại! Đừng để nó chạy mất!”
“Ai thèm chạy hả?”
Doãn Hạo cười khẩy, anh hiên ngang đứng ra tiếp gã đàn ông to con, mặt mũi đanh ác nọ. Gã này tuy trông dữ dằn nhưng chỉ đọ sức vài chiêu Doãn Hạo đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Cùng lúc đó, người phụ nữ một phút trước còn ngồi tê liệt dưới đất bắt đầu gượng dậy. Cô ta xông vào vừa cào cấu, đấm đá Quý Thương vừa gào khóc.
“Tại sao chúng mày lại giết anh ấy?!”
“Trả anh ấy lại cho tao!”
“…” Quý Thương chỉ còn biết chửi thề trong bụng.
Tại sao Doãn Hạo có thể so quyền cước vừa ngầu vừa đẹp trai như thế còn anh lại phải đánh vật với một người phụ nữ gào khóc ăn vạ không khác gì mấy bà thím giành nhau chỗ nhảy múa trên quảng trường?
Quý Thương thật tình không thể nặng tay với phụ nữ, khó khăn lắm anh mới khống chế được hai bàn tay đầy móng sắc khỏi khua tứ tung thì mũi giày da nhọn hoắt của đối phương đã chực phi đến cái ngã ba quý báu của anh.
Quý Thương nghĩ thầm thôi đành đắc tội bà chị hung ác này vậy.
Hôm nay anh phá lệ, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Nhưng không, khoảnh khắc trước khi mũi giày cao gót nguy hiểm không kém gì hung khí tiếp cận Quý Thương, giữa ranh giới mong manh của sinh tử với tiệt giống nòi thì phía bên kia Doãn Hạo đã tung một chiêu kết thúc cuộc chiến rồi lao sang, kịp thời túm cổ áo người phụ nữ, lôi cô ta ra xa.
Đối phương vẫn chưa chịu thua, cô ta tiếp tục chuyển sang tấn công Doãn Hạo nhưng Doãn Hạo dễ dàng bẻ quặt hai tay cô ta ra sau lưng, bắt cô ta yên vị.
Đoạn, anh rút thẻ cảnh sát ra chìa trước mặt người phụ nữ và nghiêm mặt nói: “Quậy nữa đi, tôi sẽ tố cô tội tấn công cảnh sát!”
Người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt nhìn Doãn Hạo một hồi rồi đột nhiên như một quả bóng bị xì hơi, cô ta thõng người, trượt theo chân Doãn Hạo ngã ngồi xuống sàn.
Vẻ hung tợn, đanh đá ban nãy hoàn toàn biến mất, trông cô ta lúc này chỉ còn sự thương tâm và bất lực.
Lớp trang điểm công phu bị lem luốc bởi nước mắt nhưng gương mặt này Quý Thương và Doãn Hạo đã gặp rất nhiều lần trong tài liệu Phù Uy gửi.
Người đại diện theo pháp luật của tập đoàn Ký Ngao, Đồng Mị Tình.
Trận ẩu đả vừa xong khá to tiếng, nếu tầng này còn ai khác hẳn người đó đã xuất hiện rồi. Doãn Hạo rút còng tay bên hông ra còng gã đàn ông bị anh quật ngã trên sàn, Đồng Mị Tình thì không hiểu sao vẫn ngồi đó khóc sướt mướt, không cất được đầu lên.
Căn phòng ‘Đới Uyển’ lẻn vào lúc này cửa vẫn chỉ khép hờ. Quý Thương nhìn bóng tối ảm đạm qua khe cửa mà lòng râm ran tò mò. Anh có linh cảm ‘Đới Uyển’ đó chính là chất xúc tác có thể khiến cái đầm tội ác âm u, nhớp nhúa này bắt đầu kết tủa. Cô ta sẽ đem đến cho họ manh mối bất ngờ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
“Một mình em được không?” Quý Thương hất đầu về phía căn phòng đó, ám chỉ mình định đuổi theo ‘Đới Uyển’.
Doãn Hạo nắm dây còng, lôi gã nằm dưới đất sang một bên. Ngực còn phập phồng thở dốc anh đã nghiêm túc ngẩng lên, trả lời Quý Thương: “Tin em đi, đàn anh, em rất rất được ấy.”
Câu này Quý Thương không dám nghe hết, anh ngoảnh mặt đi thẳng.
“Cẩn thận đấy!” Doãn Hạo thấy Quý Thương có mòi bỏ chạy trối chết nên cố tình gọi với theo, giọng nói còn pha lẫn ý cười.
Bật đèn lên là thấy được mọi ngóc ngách trong phòng, phòng lúc này trống không, Quý Thương cảm nhận được những luồng gió nóng ẩm mùi sông nước ập vào mặt mình. Anh bước tới bên cửa sổ, dưới chân anh dẫm phải thứ gì cứng cứng, anh nhận ra trên ô kính cửa sổ đóng chặt có một lỗ hổng hình tròn, đường kính chừng sáu mươi cm.
Quý Thương không khỏi thán phục, cô gái này thật ghê gớm, lại dùng cả công cụ để đột nhập. Quý Thương thò đầu qua lỗ hổng thử thăm dò bên ngoài thì thấy trên vách tường cách đó không xa có một cái thang dây thoát hiểm treo lủng lẳng. Thang này nối thẳng xuống cửa sơ tán khẩn cấp ở tầng dưới cùng. Có ánh sáng mơ hồ hắt ra từ khe cửa đó, hẳn là ‘Đới Uyển’ đi vội quá không kịp đóng chặt cửa lại.
Thật ra lúc đầu Quý Thương và Doãn Hạo cũng định thử lên tầng bốn bằng thang dây thoát hiểm nhưng cửa mở ra thang dây ở mỗi tầng đều bị khóa, chỉ có nhân viên du thuyền mới có chìa. Đồng thời cửa sổ treo thang dây ở tầng bốn cũng đóng chặt nên họ quyết định bỏ qua ý tưởng này.
Quý Thương leo thang dây xuống tầng một rồi vào khoang thuyền qua cửa sơ tán. Sau một hồi rẽ trái quẹo phải anh bắt đầu nghe thấy tiếng người ồn ào vọng lại. Anh đẩy mở cửa ra.
Gian bếp thoáng chốc im phăng phắc, rồi rất nhanh sau đó bầu không khí rộn rã gấp gáp lại rộ lên, có người nói lớn với Quý Thương: “Thưa quý khách không được tự tiện vào bếp đâu, phiền anh đi ra cho.”
Người này nói hết câu thì Quý Thương cũng kịp quét mắt qua hết lượt những người có mặt trong bếp.
Một nhân viên phục vụ gầy gò mặc đồng phục đen đang bê một chậu thực phẩm tươi định đẩy cửa đi ra, nếu không có hai tấc đuôi tóc lộ ra dưới vành mũ sau gáy cô ta suýt nữa Quý Thương đã để cô ta lẩn đi mất.
Quý Thương hỏi người đầu bếp mập gần đó: “Đó là ai vậy?”
“Tiểu Đới à?” đầu bếp mập hỏi lại: “Anh tìm nó à?”
Quý Thương cười thầm, nhanh chóng đuổi theo. Hai người chơi cút bắt lòng vòng trong sảnh tiệc đứng người đông như mắc cửi, cuối cùng Quý Thương chặn được đối phương ngay tại lối ra boong thuyền dành riêng cho nhân viên.
Trong quá trình lẩn trốn ‘Đới Uyển’ đã đổi quần áo mấy lần, cô ta cởi áo khoác đồng phục của nhân viên phục vụ, mũ trên đầu cũng không biết đã vứt đi đâu nhưng vẫn không thể qua mắt được Quý Thương.
Du thuyền đang ở giữa sông Tú Thủy, Quý Thương đoán chắc cô ta không thể trốn đi đâu được. Ai ngờ cô này cũng là tay rắn mặt, cô ta co cẳng nhảy lên lan can như thể định lao xuống sông.
“Đới Thanh!”
Trong khoảnh khắc cấp bách Quý Thương thét gọi cái tên đó.
Hồ sơ của Đới Uyển có nói cô ta có một người em trai sinh đôi. Vừa rồi được nhìn rõ gương mặt Đới Thanh trong phòng ăn sáng sủa Quý Thương đã ngờ ngợ đoán ra.
Quý Thương thực sự là một kẻ vô thần, nếu không bị hoang mang bởi cái đầu tóc dài của Đới Thanh thì anh đã nhận ra ngay từ đầu rồi.
Đới Thanh quay mặt lại, gió táp tung mớ tóc làm lộ ra trọn vẹn gương mặt cậu ta, một gương mặt giống Đới Uyển như đúc nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra được những điểm đặc thù của phái nam. Đường nét cậu ta cứng cỏi hơn so với nữ giới. Hàng lông mày thưa của cậu ta nhíu chặt lại khiến cặp mắt càng toát ra vẻ lạnh lùng, nguy hiểm.
Đới Thanh do dự hỏi lại: “Anh biết tôi à?”
“Tôi biết Đới Uyển, chị cậu.”
Hai tay Đới Thanh nắm lan can, cậu ta trèo nốt chân còn lại ra ngoài rồi nói: “Tôi thấy anh ở tầng bốn, anh là đồng bọn của chúng phải không?”
“Không.” Quý Thương phủ nhận ngay lập tức, “Cậu trèo vào đi đã, ở đó nguy hiểm lắm. Cậu vào đây rồi chúng ta nói chuyện, tôi không có ác ý với cậu.”
Đợi Thanh không tỏ ra lung lay trước lời vỗ về của Quý Thương, thay vào đó cậu ta có vẻ càng cảnh giác hơn, cậu ta nói: “Tóm lại anh là ai? Tại sao anh lại biết chị tôi? Cái chết của chị ấy có liên quan đến các người phải không?”
“Cậu tin tôi đi, chúng tôi cũng đang điều tra chuyện đó.” ngừng lại một chút, Quý Thương nói tiếp: “Tôi là cảnh sát.”
Nghe Quý Thương nói vậy Đới Thanh cười khẩy rồi thả cả hai tay, buông mình xuống nước.
Quý Thương nghiến răng chửi thề rồi cũng nhảy xuống sau một giây chần chừ. Dù sao thời cấp ba anh từng tham gia đội tuyển bơi lội, hồi đó anh bơi một lèo hết vòng sông Tú Thủy ngon ơ. Giờ chỉ phải bơi một nửa cự li thì đảm bảo… ờ, hẳn là… chắc không vấn đề gì.
Hai người đuổi nhau từ trên thuyền xuống dưới nước, lại đuổi từ dưới nước lên bờ. Cuối cùng Quý Thương sắp kiệt sức mới túm cổ được Đới Thanh còn ngắc ngoải hơn, dí cậu ta xuống đất.
“Tôi… tôi bảo cậu đấy! Đừng có… chạy nữa.” Quý Thương vừa thở vừa nạt Đới Thanh: “Tôi hết sức đuổi theo cậu rồi. Cậu mà chạy nữa… tôi đấm cậu bất tỉnh rồi trói lại cho xem.”
Thấy Đới Thanh còn bận thở, không có động thái giãy giụa gì Quý Thương mới trượt mình xuống, chỉ giữ một chân ghì trên eo cậu ta, đề phòng cậu ta chạy tiếp.
Hai người ướt lướt thướt, chẳng ai còn sức diễn tiếp màn đuổi bắt. Sau một hồi gườm gườm nhau trên bờ sông, cuối cùng Quý Thương bứt dây trên áo Đới Thanh để cột tay hai người vào nhau rồi lôi cậu ta đi xuyên qua rừng cây bên sông, tìm một cửa hàng tiện lợi để gọi điện cho Doãn Hạo.
“Anh, Quý Thương đây.”
“Sao rồi anh?” ở đầu dây bên kia Doãn Hạo thở phào nhẹ nhõm, vừa xong điện thoại của Quý Thương luôn ở trạng thái tắt máy.
“Không sao, anh bắt được rồi.” Quý Thương đưa mắt nhìn Đới Thanh, cậu ta lại trợn mắt khiêu khích anh.
Doãn Hạo ngờ vực hỏi: “Là Đới Uyển thật ạ?”
“Đới Thanh chứ, em quên Đới Uyển có em trai sinh đôi à.” Quý Thương lại tiếp: “Nếu là Đới Uyển thật thì anh bỏ xác dưới sông Tú Thủy rồi, anh đánh sao lại ma quỷ.”
“Sao hả?” đột nhiên Doãn Hạo cao giọng, Quý Thương vội nhích điện thoại ra xa tai một tí nhưng vẫn nghe rõ những lời đầy lo lắng ở đầu dây bên kia, “Anh ngã xuống nước à? Sao anh lại ngã? Có phải Đới Thanh đẩy anh không…”
Đới Thanh bên này không dưng bị ụp cái nồi to tướng, cậu ta hừ một tiếng.
“Từ từ, nghe anh đã, Doãn Hạo, anh không sao hết, anh lên bờ rồi. Anh đang gọi cho em đấy thôi.” Quý Thương ngắt lời Doãn Hạo, anh nói thật nhanh không để đối phương có cơ hội chen vào: “Yên, nói chuyện chính này, giờ làm gì với Đới Thanh đây? Anh đợi em rồi cùng đưa cậu ta về sở cảnh sát nhé? Hay là làm thế nào?”
Đới Thanh lạnh lùng nói: “Các người muốn giết tôi để bịt miệng hả?”
Quý Thương quạt đầu thằng nhỏ một cái rồi nạt: “Bịt cái đầu cậu ấy. Muốn bịt miệng thì tôi dìm cậu dưới sông rồi. Đã bảo chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát, cảnh sát phục vụ nhân dân, không phải cảnh sát bịt miệng nhân dân hiểu chưa.”
Bị mắng một tràng Đới Thanh trố mắt ngơ ngác, cái vẻ gan góc lì lợm nãy giờ của cậu ta bắt đầu bớt hẳn. Cậu ta chậm chạp né sang một bên rồi cúi đầu không nhìn Quý Thương nữa.
Doãn Hạo bấy giờ đã lấy lại tỉnh táo, khi Quý Thương cầm lại ống nghe Doãn Hạo thận trọng nói: “Trước mắt anh đưa Đới Thanh về Nhàn Tiêu đã. Du thuyền sẽ cập bờ khẩn cấp vào bến tàu phía tây bây giờ, cảnh sát kiểm tra hết người trên thuyền chắc phải gần sáng, mai em sẽ đến Nhàn Tiêu tìm anh.”
Quý Thương ngờ ngợ hỏi lại: “Sao lại kiểm tra người trên thuyền?”
Doãn Hạo đáp: “Có án mạng ở tầng bốn. Anh biết máu trên người Đồng Mị Tình ở đâu ra không?”
Quý Thương hỏi: “Ở đâu?”
Doãn Hạo thở dài rồi nói ra cái tên mà Quý Thương không thể lường được.
“Trương Sấm.”
“Trương Sấm có liên quan đến Nụ Hoa à?” phản ứng đầu tiên của Quý Thương giống hệt phản ứng của Doãn Hạo khi phát hiện ra thi thể Trương Sấm.
Doãn Hạo nói: “Nên em mới không biết có nên đưa Đới Thanh về sở cảnh sát không.”
Quý Thương kéo Đới Thanh lại, hỏi: “Có phải cậu giết Trương Sấm không?”
“Trương Sấm nào?” Đới Thanh ngơ ngác hỏi: “Tôi giết ai cơ?”
Quý Thương lại nói: “Cậu lên tầng bốn lúc nào? Trước khi lên đó cậu ở đâu?”
Đới Thanh ngập ngừng một chút, hiểu rằng việc này hẳn rất quan trọng nên cậu ta nghĩ thật kĩ rồi mới đáp: “Hôm nay tiệc buffet đông lắm. Từ lúc lên thuyền tôi chỉ vội vàng chuẩn bị món ăn, tiếp đồ ăn cho khách đến tận 9 giờ 15 khách vãn hơn tôi mới lẻn đi… lên tầng bốn. Nhưng vừa ra khỏi phòng tôi thấy có người ở quầy bar nên trở vào, sau đó thì anh biết rồi.”
Quý Thương không bình phẩm gì về câu trả lời của Đới Thanh, anh chỉ hỏi Doãn Hạo: “Em nghe thấy cậu ta nói chưa?”
Doãn Hạo nói: “Em sẽ kiểm tra lại. Anh cứ giữ cậu ta ở đó đi, đừng để cậu ta chạy mất.”
Trên đường Tân Hà, loạt xe cảnh sát cùng tiếng còi hụ lao vun vút về phía bến tàu phía tây.
Quý Thương giật giật sợi dây cột trên tay, dắt Đới Thanh mặt mày phụng phịu như dắt chó con rời khỏi khu vực rắc rối này.
Sau cánh cửa khép hờ của một căn phòng phía bên kia hành lang, cách chỗ họ không xa, có một cô gái áo đen, tóc dài đang đứng quay lưng về phía họ. Thật ra cô ta không hẳn đang đứng mà là tay vịn mép cửa, đầu ló ra khỏi căn phòng tối om, có vẻ muốn thăm dò cái nơi có ánh sáng ở cuối hành lang. Xem ra cô ta vừa mở cửa phòng nên không để ý có người ở phía sau mình.
Cô gái này trông giống đồng bọn của Quý Thương và Doãn Hạo hơn là người ở đây.
Quý Thương và Doãn Hạo đóng vai hai con chim sẻ, kiên nhẫn quan sát chú bọ ngựa đang hồi hộp đó. Khoảng hai phút sau, có vẻ nhận định tình thế đã an toàn, cô gái kia bắt đầu hành động.
Cô ta chậm rãi lách mình từ bóng tối đen kịt vào hành lang âm u, sáng leo lét.
Nhờ có ánh sáng, gương mặt cô gái xuất hiện rõ hơn trước mắt Quý Thương. Quý Thương thoáng giật mình, anh nhíu mày nhìn sang Doãn Hạo, thấy biểu cảm của Doãn Hạo cũng vô cùng khiếp hãi anh mới tin những gì mình vừa thấy không phải là ảo giác.
Gương mặt đó rõ ràng là nhân vật nữ chính trong vụ ẩu đả của Tần Chí Kiệt tại quán bar. Đó là Đới Uyển, cô nữ sinh đã nhảy từ cửa sổ phòng ngủ tự sát mấy tháng trước.
Quý Thương và Doãn Hạo nhìn nhau rồi đẩy cửa phòng định đuổi theo.
Vừa lúc ấy thì một tiếng thét thê lương vọng đến từ cuối hành lang.
Một người phụ nữ tóc tai rũ rượi không biết từ đâu xuất hiện, cô ta bước lảo đảo mấy bước rồi ngã xoài ra đất.
Một loạt đèn bật lên, vùng cuối hành lang đột nhiên sáng rõ như ban ngày, thì ra ở đó là một phòng tiếp khách hoặc một quầy bar mini. Người phụ nữ vừa khuỵu xuống đang tựa vào quầy bar hình tròn, cô ta cúi xuống nhìn hai bàn tay và vạt áo trước ngực mình nhuốm đầy máu tươi rồi lại rú lên.
Cùng lúc đó.
Một người đàn ông cao lớn chạy tới trước quầy bar.
Lúc này ‘Đới Uyển’ đang sững sờ vội quay đầu chạy ngược vào phòng.
Phán đoán bằng trực giác nghề nghiệp và bối cảnh bị cô lập giữa dòng sông lúc này, Doãn Hạo và Quý Thương cùng quyết định bỏ qua không đuổi theo ‘Đới Uyển’ mà chuyển mục tiêu, lao về phía quầy bar.
Đôi nam nữ đằng đó lúc này đã phát hiện ra sự có mặt của người lạ, người phụ nữ trợn tròn mắt, cô ta nghếch mặt gào lên với gã đàn ông bên cạnh: “Bắt chúng nó lại! Đừng để nó chạy mất!”
“Ai thèm chạy hả?”
Doãn Hạo cười khẩy, anh hiên ngang đứng ra tiếp gã đàn ông to con, mặt mũi đanh ác nọ. Gã này tuy trông dữ dằn nhưng chỉ đọ sức vài chiêu Doãn Hạo đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong.
Cùng lúc đó, người phụ nữ một phút trước còn ngồi tê liệt dưới đất bắt đầu gượng dậy. Cô ta xông vào vừa cào cấu, đấm đá Quý Thương vừa gào khóc.
“Tại sao chúng mày lại giết anh ấy?!”
“Trả anh ấy lại cho tao!”
“…” Quý Thương chỉ còn biết chửi thề trong bụng.
Tại sao Doãn Hạo có thể so quyền cước vừa ngầu vừa đẹp trai như thế còn anh lại phải đánh vật với một người phụ nữ gào khóc ăn vạ không khác gì mấy bà thím giành nhau chỗ nhảy múa trên quảng trường?
Quý Thương thật tình không thể nặng tay với phụ nữ, khó khăn lắm anh mới khống chế được hai bàn tay đầy móng sắc khỏi khua tứ tung thì mũi giày da nhọn hoắt của đối phương đã chực phi đến cái ngã ba quý báu của anh.
Quý Thương nghĩ thầm thôi đành đắc tội bà chị hung ác này vậy.
Hôm nay anh phá lệ, dù sao mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Nhưng không, khoảnh khắc trước khi mũi giày cao gót nguy hiểm không kém gì hung khí tiếp cận Quý Thương, giữa ranh giới mong manh của sinh tử với tiệt giống nòi thì phía bên kia Doãn Hạo đã tung một chiêu kết thúc cuộc chiến rồi lao sang, kịp thời túm cổ áo người phụ nữ, lôi cô ta ra xa.
Đối phương vẫn chưa chịu thua, cô ta tiếp tục chuyển sang tấn công Doãn Hạo nhưng Doãn Hạo dễ dàng bẻ quặt hai tay cô ta ra sau lưng, bắt cô ta yên vị.
Đoạn, anh rút thẻ cảnh sát ra chìa trước mặt người phụ nữ và nghiêm mặt nói: “Quậy nữa đi, tôi sẽ tố cô tội tấn công cảnh sát!”
Người phụ nữ kinh ngạc trợn mắt nhìn Doãn Hạo một hồi rồi đột nhiên như một quả bóng bị xì hơi, cô ta thõng người, trượt theo chân Doãn Hạo ngã ngồi xuống sàn.
Vẻ hung tợn, đanh đá ban nãy hoàn toàn biến mất, trông cô ta lúc này chỉ còn sự thương tâm và bất lực.
Lớp trang điểm công phu bị lem luốc bởi nước mắt nhưng gương mặt này Quý Thương và Doãn Hạo đã gặp rất nhiều lần trong tài liệu Phù Uy gửi.
Người đại diện theo pháp luật của tập đoàn Ký Ngao, Đồng Mị Tình.
Trận ẩu đả vừa xong khá to tiếng, nếu tầng này còn ai khác hẳn người đó đã xuất hiện rồi. Doãn Hạo rút còng tay bên hông ra còng gã đàn ông bị anh quật ngã trên sàn, Đồng Mị Tình thì không hiểu sao vẫn ngồi đó khóc sướt mướt, không cất được đầu lên.
Căn phòng ‘Đới Uyển’ lẻn vào lúc này cửa vẫn chỉ khép hờ. Quý Thương nhìn bóng tối ảm đạm qua khe cửa mà lòng râm ran tò mò. Anh có linh cảm ‘Đới Uyển’ đó chính là chất xúc tác có thể khiến cái đầm tội ác âm u, nhớp nhúa này bắt đầu kết tủa. Cô ta sẽ đem đến cho họ manh mối bất ngờ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
“Một mình em được không?” Quý Thương hất đầu về phía căn phòng đó, ám chỉ mình định đuổi theo ‘Đới Uyển’.
Doãn Hạo nắm dây còng, lôi gã nằm dưới đất sang một bên. Ngực còn phập phồng thở dốc anh đã nghiêm túc ngẩng lên, trả lời Quý Thương: “Tin em đi, đàn anh, em rất rất được ấy.”
Câu này Quý Thương không dám nghe hết, anh ngoảnh mặt đi thẳng.
“Cẩn thận đấy!” Doãn Hạo thấy Quý Thương có mòi bỏ chạy trối chết nên cố tình gọi với theo, giọng nói còn pha lẫn ý cười.
Bật đèn lên là thấy được mọi ngóc ngách trong phòng, phòng lúc này trống không, Quý Thương cảm nhận được những luồng gió nóng ẩm mùi sông nước ập vào mặt mình. Anh bước tới bên cửa sổ, dưới chân anh dẫm phải thứ gì cứng cứng, anh nhận ra trên ô kính cửa sổ đóng chặt có một lỗ hổng hình tròn, đường kính chừng sáu mươi cm.
Quý Thương không khỏi thán phục, cô gái này thật ghê gớm, lại dùng cả công cụ để đột nhập. Quý Thương thò đầu qua lỗ hổng thử thăm dò bên ngoài thì thấy trên vách tường cách đó không xa có một cái thang dây thoát hiểm treo lủng lẳng. Thang này nối thẳng xuống cửa sơ tán khẩn cấp ở tầng dưới cùng. Có ánh sáng mơ hồ hắt ra từ khe cửa đó, hẳn là ‘Đới Uyển’ đi vội quá không kịp đóng chặt cửa lại.
Thật ra lúc đầu Quý Thương và Doãn Hạo cũng định thử lên tầng bốn bằng thang dây thoát hiểm nhưng cửa mở ra thang dây ở mỗi tầng đều bị khóa, chỉ có nhân viên du thuyền mới có chìa. Đồng thời cửa sổ treo thang dây ở tầng bốn cũng đóng chặt nên họ quyết định bỏ qua ý tưởng này.
Quý Thương leo thang dây xuống tầng một rồi vào khoang thuyền qua cửa sơ tán. Sau một hồi rẽ trái quẹo phải anh bắt đầu nghe thấy tiếng người ồn ào vọng lại. Anh đẩy mở cửa ra.
Gian bếp thoáng chốc im phăng phắc, rồi rất nhanh sau đó bầu không khí rộn rã gấp gáp lại rộ lên, có người nói lớn với Quý Thương: “Thưa quý khách không được tự tiện vào bếp đâu, phiền anh đi ra cho.”
Người này nói hết câu thì Quý Thương cũng kịp quét mắt qua hết lượt những người có mặt trong bếp.
Một nhân viên phục vụ gầy gò mặc đồng phục đen đang bê một chậu thực phẩm tươi định đẩy cửa đi ra, nếu không có hai tấc đuôi tóc lộ ra dưới vành mũ sau gáy cô ta suýt nữa Quý Thương đã để cô ta lẩn đi mất.
Quý Thương hỏi người đầu bếp mập gần đó: “Đó là ai vậy?”
“Tiểu Đới à?” đầu bếp mập hỏi lại: “Anh tìm nó à?”
Quý Thương cười thầm, nhanh chóng đuổi theo. Hai người chơi cút bắt lòng vòng trong sảnh tiệc đứng người đông như mắc cửi, cuối cùng Quý Thương chặn được đối phương ngay tại lối ra boong thuyền dành riêng cho nhân viên.
Trong quá trình lẩn trốn ‘Đới Uyển’ đã đổi quần áo mấy lần, cô ta cởi áo khoác đồng phục của nhân viên phục vụ, mũ trên đầu cũng không biết đã vứt đi đâu nhưng vẫn không thể qua mắt được Quý Thương.
Du thuyền đang ở giữa sông Tú Thủy, Quý Thương đoán chắc cô ta không thể trốn đi đâu được. Ai ngờ cô này cũng là tay rắn mặt, cô ta co cẳng nhảy lên lan can như thể định lao xuống sông.
“Đới Thanh!”
Trong khoảnh khắc cấp bách Quý Thương thét gọi cái tên đó.
Hồ sơ của Đới Uyển có nói cô ta có một người em trai sinh đôi. Vừa rồi được nhìn rõ gương mặt Đới Thanh trong phòng ăn sáng sủa Quý Thương đã ngờ ngợ đoán ra.
Quý Thương thực sự là một kẻ vô thần, nếu không bị hoang mang bởi cái đầu tóc dài của Đới Thanh thì anh đã nhận ra ngay từ đầu rồi.
Đới Thanh quay mặt lại, gió táp tung mớ tóc làm lộ ra trọn vẹn gương mặt cậu ta, một gương mặt giống Đới Uyển như đúc nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra được những điểm đặc thù của phái nam. Đường nét cậu ta cứng cỏi hơn so với nữ giới. Hàng lông mày thưa của cậu ta nhíu chặt lại khiến cặp mắt càng toát ra vẻ lạnh lùng, nguy hiểm.
Đới Thanh do dự hỏi lại: “Anh biết tôi à?”
“Tôi biết Đới Uyển, chị cậu.”
Hai tay Đới Thanh nắm lan can, cậu ta trèo nốt chân còn lại ra ngoài rồi nói: “Tôi thấy anh ở tầng bốn, anh là đồng bọn của chúng phải không?”
“Không.” Quý Thương phủ nhận ngay lập tức, “Cậu trèo vào đi đã, ở đó nguy hiểm lắm. Cậu vào đây rồi chúng ta nói chuyện, tôi không có ác ý với cậu.”
Đợi Thanh không tỏ ra lung lay trước lời vỗ về của Quý Thương, thay vào đó cậu ta có vẻ càng cảnh giác hơn, cậu ta nói: “Tóm lại anh là ai? Tại sao anh lại biết chị tôi? Cái chết của chị ấy có liên quan đến các người phải không?”
“Cậu tin tôi đi, chúng tôi cũng đang điều tra chuyện đó.” ngừng lại một chút, Quý Thương nói tiếp: “Tôi là cảnh sát.”
Nghe Quý Thương nói vậy Đới Thanh cười khẩy rồi thả cả hai tay, buông mình xuống nước.
Quý Thương nghiến răng chửi thề rồi cũng nhảy xuống sau một giây chần chừ. Dù sao thời cấp ba anh từng tham gia đội tuyển bơi lội, hồi đó anh bơi một lèo hết vòng sông Tú Thủy ngon ơ. Giờ chỉ phải bơi một nửa cự li thì đảm bảo… ờ, hẳn là… chắc không vấn đề gì.
Hai người đuổi nhau từ trên thuyền xuống dưới nước, lại đuổi từ dưới nước lên bờ. Cuối cùng Quý Thương sắp kiệt sức mới túm cổ được Đới Thanh còn ngắc ngoải hơn, dí cậu ta xuống đất.
“Tôi… tôi bảo cậu đấy! Đừng có… chạy nữa.” Quý Thương vừa thở vừa nạt Đới Thanh: “Tôi hết sức đuổi theo cậu rồi. Cậu mà chạy nữa… tôi đấm cậu bất tỉnh rồi trói lại cho xem.”
Thấy Đới Thanh còn bận thở, không có động thái giãy giụa gì Quý Thương mới trượt mình xuống, chỉ giữ một chân ghì trên eo cậu ta, đề phòng cậu ta chạy tiếp.
Hai người ướt lướt thướt, chẳng ai còn sức diễn tiếp màn đuổi bắt. Sau một hồi gườm gườm nhau trên bờ sông, cuối cùng Quý Thương bứt dây trên áo Đới Thanh để cột tay hai người vào nhau rồi lôi cậu ta đi xuyên qua rừng cây bên sông, tìm một cửa hàng tiện lợi để gọi điện cho Doãn Hạo.
“Anh, Quý Thương đây.”
“Sao rồi anh?” ở đầu dây bên kia Doãn Hạo thở phào nhẹ nhõm, vừa xong điện thoại của Quý Thương luôn ở trạng thái tắt máy.
“Không sao, anh bắt được rồi.” Quý Thương đưa mắt nhìn Đới Thanh, cậu ta lại trợn mắt khiêu khích anh.
Doãn Hạo ngờ vực hỏi: “Là Đới Uyển thật ạ?”
“Đới Thanh chứ, em quên Đới Uyển có em trai sinh đôi à.” Quý Thương lại tiếp: “Nếu là Đới Uyển thật thì anh bỏ xác dưới sông Tú Thủy rồi, anh đánh sao lại ma quỷ.”
“Sao hả?” đột nhiên Doãn Hạo cao giọng, Quý Thương vội nhích điện thoại ra xa tai một tí nhưng vẫn nghe rõ những lời đầy lo lắng ở đầu dây bên kia, “Anh ngã xuống nước à? Sao anh lại ngã? Có phải Đới Thanh đẩy anh không…”
Đới Thanh bên này không dưng bị ụp cái nồi to tướng, cậu ta hừ một tiếng.
“Từ từ, nghe anh đã, Doãn Hạo, anh không sao hết, anh lên bờ rồi. Anh đang gọi cho em đấy thôi.” Quý Thương ngắt lời Doãn Hạo, anh nói thật nhanh không để đối phương có cơ hội chen vào: “Yên, nói chuyện chính này, giờ làm gì với Đới Thanh đây? Anh đợi em rồi cùng đưa cậu ta về sở cảnh sát nhé? Hay là làm thế nào?”
Đới Thanh lạnh lùng nói: “Các người muốn giết tôi để bịt miệng hả?”
Quý Thương quạt đầu thằng nhỏ một cái rồi nạt: “Bịt cái đầu cậu ấy. Muốn bịt miệng thì tôi dìm cậu dưới sông rồi. Đã bảo chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát, cảnh sát phục vụ nhân dân, không phải cảnh sát bịt miệng nhân dân hiểu chưa.”
Bị mắng một tràng Đới Thanh trố mắt ngơ ngác, cái vẻ gan góc lì lợm nãy giờ của cậu ta bắt đầu bớt hẳn. Cậu ta chậm chạp né sang một bên rồi cúi đầu không nhìn Quý Thương nữa.
Doãn Hạo bấy giờ đã lấy lại tỉnh táo, khi Quý Thương cầm lại ống nghe Doãn Hạo thận trọng nói: “Trước mắt anh đưa Đới Thanh về Nhàn Tiêu đã. Du thuyền sẽ cập bờ khẩn cấp vào bến tàu phía tây bây giờ, cảnh sát kiểm tra hết người trên thuyền chắc phải gần sáng, mai em sẽ đến Nhàn Tiêu tìm anh.”
Quý Thương ngờ ngợ hỏi lại: “Sao lại kiểm tra người trên thuyền?”
Doãn Hạo đáp: “Có án mạng ở tầng bốn. Anh biết máu trên người Đồng Mị Tình ở đâu ra không?”
Quý Thương hỏi: “Ở đâu?”
Doãn Hạo thở dài rồi nói ra cái tên mà Quý Thương không thể lường được.
“Trương Sấm.”
“Trương Sấm có liên quan đến Nụ Hoa à?” phản ứng đầu tiên của Quý Thương giống hệt phản ứng của Doãn Hạo khi phát hiện ra thi thể Trương Sấm.
Doãn Hạo nói: “Nên em mới không biết có nên đưa Đới Thanh về sở cảnh sát không.”
Quý Thương kéo Đới Thanh lại, hỏi: “Có phải cậu giết Trương Sấm không?”
“Trương Sấm nào?” Đới Thanh ngơ ngác hỏi: “Tôi giết ai cơ?”
Quý Thương lại nói: “Cậu lên tầng bốn lúc nào? Trước khi lên đó cậu ở đâu?”
Đới Thanh ngập ngừng một chút, hiểu rằng việc này hẳn rất quan trọng nên cậu ta nghĩ thật kĩ rồi mới đáp: “Hôm nay tiệc buffet đông lắm. Từ lúc lên thuyền tôi chỉ vội vàng chuẩn bị món ăn, tiếp đồ ăn cho khách đến tận 9 giờ 15 khách vãn hơn tôi mới lẻn đi… lên tầng bốn. Nhưng vừa ra khỏi phòng tôi thấy có người ở quầy bar nên trở vào, sau đó thì anh biết rồi.”
Quý Thương không bình phẩm gì về câu trả lời của Đới Thanh, anh chỉ hỏi Doãn Hạo: “Em nghe thấy cậu ta nói chưa?”
Doãn Hạo nói: “Em sẽ kiểm tra lại. Anh cứ giữ cậu ta ở đó đi, đừng để cậu ta chạy mất.”
Trên đường Tân Hà, loạt xe cảnh sát cùng tiếng còi hụ lao vun vút về phía bến tàu phía tây.
Quý Thương giật giật sợi dây cột trên tay, dắt Đới Thanh mặt mày phụng phịu như dắt chó con rời khỏi khu vực rắc rối này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất