Chương 54: Nụ hoa (14)
Đêm khuya thanh vắng, phố xá tịch liêu.
Nhàn Tiêu không khóa cổng mà để hé độ một lóng tay lấp ló ánh vàng ấm áp. Thôi thì ước mơ chỉ là mơ ước, biết anh sẽ đến người ta còn thức đợi là quý lắm rồi. Một bát canh nóng, một cái ôm trìu mến tạm thời Doãn Hạo vẫn tự biết mình, chưa dám đòi hỏi.
Tiếng chuông gió trong đêm yên tĩnh như réo rắt vào linh hồn, Doãn Hạo chợt thấy lòng nôn nóng.
Anh hấp tấp mở cổng, đóng cổng, khóa lại.
Tiểu Nê Ba uể oải ngóc đầu lên rồi đầu cô quay theo hướng bóng người vừa lướt qua thành một góc chín mươi độ. Đến khi cái lưng đó biến vào tòa nhà màu trắng trong sân chiếc chuông gió hình mèo cầu tài ngoài cổng vẫn còn đung đưa.
Quý Thương chỉ vào phòng ngủ, nói nhỏ: “Ngủ rồi.”
Doãn Hạo đặt hộp canh nóng xuống bàn rồi lẹ làng lấy hai cái bát ra múc canh. Anh đưa một bát cho Quý Thương, “May quá vẫn kịp mua canh, muộn tí nữa thì quán bà Vương đóng cửa mất.”
Quý Thương cầm bát canh húp một miếng rồi bảo: “Cứ ăn thế này chẳng mấy chốc múi bụng anh đoàn kết vào làm một hết.” nói rồi anh đưa mắt liếc nhanh Doãn Hạo, “Em cũng coi chừng đấy.”
“Yên tâm, em vận động nhiều hơn nạp vào, không mập được.” Doãn Hạo nhìn lướt xuống eo Quý Thương: “Có anh ấy, vận động nhiều vào.”
Quý Thương sờ sờ bụng mình rồi lẩm bẩm: “Anh có mập đâu.”
“Em không bảo anh mập.” Doãn Hạo lắc đầu, cười suồng sã: “Nhưng mà anh yếu.”
“Ai bảo anh yếu!” giọng Quý Thương đột nhiên cao vút, anh hậm hực nạt: “Nè nè có thì mới nói nha.”
“Em đâu có nói, Tiểu Nê Ba nói đó.”
Đúng là Tiểu Nê Ba từng nói thật, Doãn Hạo nhớ lắm. Nhưng mà Quý Thương thì quên rồi, thế nên lần này Tiểu Nê Ba lại bị anh sếp ghi sổ thêm một mối thù nữa.
Ban nãy hai người đã trao đổi với nhau qua điện thoại, trên đường Doãn Hạo lại gửi ảnh chụp hiện trường án mạng cho Quý Thương. Cả hai cùng nhất trí rằng kẻ ẩn mình phía sau thúc đẩy hoặc trực tiếp ra tay trong cả ba vụ Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh, Trương Sấm chỉ là một.
Mà Quý Thương thì có khuynh hướng cho rằng “một” này không phải là “một người” mà là “một nhóm người”. Xem xét ba vụ án này, chí ít là vụ Dịch Thiếu Thanh một người không thể thực hiện được.
Vậy thì nhóm người đứng trong bóng tối này rất phức tạp.
Chỉ hướng về động cơ rất rõ ràng, từ những thông tin họ nắm được hiện tại sự kiện gây thù oán duy nhất cả ba nạn nhân đồng thời liên đới chỉ có thể là cái chết của Đinh Tư Tân.
Nhưng sau khi người thân trực hệ của Đinh Tư Tân được loại trừ hết thì chính cái chỉ hướng đó lại đẩy vụ án vào màn sương mù dày đặc hơn nữa.
Quý Thương có một kế hoạch.
“Anh muốn về thôn Hoa Đài thử xem.” Quý Thương nói: “Hai lần trước anh Hằng Viễn đã có chứng cứ ngoại phạm thì vụ Trương Sấm lần này có lẽ ta cũng chẳng thu được gì hơn từ anh ấy đâu.”
Dù Đinh Hằng Viễn cứ lần lượt chứng minh được mình vô can nhưng sau cái chết của Trương Sấm điều đầu tiên Quý Thương và Doãn Hạo nghĩ đến vẫn là phải điều tra Đinh Hằng Viễn. Động cơ và khả năng phạm tội quá rõ ràng, sau hơn mười năm trời người đầu tiên có đủ điều kiện và tình cảm để cầm dao báo thù cho Đinh Tư Tân luôn là Đinh Hằng Viễn.
Nhưng thật ra vẫn còn một khả năng nữa, đó cũng là lý do khiến Quý Thương muốn trở lại thôn Hoa Đài một lần.
Ngay lập tức Doãn Hạo hiểu ý tưởng của Quý Thương: “Em nhớ anh từng nói có một người bạn trai chơi với Đinh Tư Tân từ tiểu học đến cấp ba. Hai người thân nhau đến mức đã có biểu hiện yêu đương sớm.”
Nhớ lại chuyện cũ Quý Thương cũng mỉm cười: “Anh nhớ Đinh Tư Tân từng kể với anh về cậu bạn trai đó, cô ấy nói cậu ta rất cởi mở, hài hước, vừa đẹp trai vừa học giỏi. Từ năm lớp sáu tiểu học cậu ta đã dám viết thư tình cho cô ấy lên bảng, chỉ không dám ký tên. Giờ anh vẫn không quên được lúc ấy cô ấy vừa kể cho anh vừa ôm bụng cười thế nào.”
Doãn Hạo nhíu mày, do dự nói: “Kể cả hai người đó là thanh mai trúc mã, cực kỳ thân nhau nhưng khi Đinh Tư Tân mất cả hai vẫn còn quá nhỏ. Anh nghĩ tình cảm ngây thơ ở cái tuổi đó đủ để thúc đẩy một người giết người sau ngần ấy năm để báo thù cho người kia à?”
Vấn đề này không phải Quý Thương chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần có một phần trăm khả năng anh phải kiểm chứng bằng được. Mặt khác trong thâm tâm anh hy vọng mình có thể tin vào điều đó.
“Anh không biết.” Quý Thương thành thật đáp, dù sao nếu là anh, anh không làm được như thế.
Kim giây trên đồng hồ treo tường cần mẫn chạy, như trái tim con người chẳng cần đập hối hả mà nhịp điệu đều đặn vẫn khiến người ta ý thức được có những điều vốn bị tránh né đang hùng hồn trở lại.
Doãn Hạo lẳng lặng gõ ngón tay trên mặt bàn, lòng xáo động, thật tình anh hy vọng Quý Thương trả lời ‘anh không tin’.
Quý Thương rời mắt khỏi chậu lan hoàng thảo tia chớp để nhìn sang Doãn Hạo, luồng mắt hai người chạm nhau chỉ hai giây anh lại uyển chuyển ngước về một nơi nào đó phía sau, một cánh cửa đang đóng. Rồi anh nói nhỏ nhẹ: “Thật ra… anh hy vọng một tình cảm như thế tồn tại, chắc là có chứ nhỉ, nếu không…”
Giọng anh càng khẽ hơn: “Nếu không thì thế giới này chẳng lãng mạn chút nào.”
Ngón tay gõ mặt bàn ngừng lại, Doãn Hạo vừa định nói gì với Quý Thương thì thấy anh hơi nhíu mày.
“Đêm hôm hai ông đàn ông tâm sự chuyện lãng mạn à?!”
Đới Thanh lò dò đi ra từ phòng cho khách, vừa vò đầu vừa nheo mắt nhìn từ hai người đang ngồi đến đống đồ trên bàn.
“Ái chà!” mắt Đới Thanh sáng rực, cậu ta chẹp miệng phàn nàn: “Ăn gian nha, ăn mảnh nha, hai anh xấu xa quá.”
“Bữa tối ăn như thế mà vẫn đói à, chỉ biết đòi ăn thôi, lễ phép của cậu đâu?” Quý Thương ra hiệu cho Đới Thanh nhìn Doãn Hạo, “Anh cảnh sát tôi bảo cậu đây này, chào hỏi nhanh.”
“Dạ, chào cảnh sát Doãn ạ.” Nụ cười của Đới Thanh sượng cứng, cậu ta nhủ thầm ông cảnh sát Doãn này mới đây còn hiền như bụt sao đùng cái mặt đã lạnh tanh thế, làm mình buốt cả sống lưng.
Thật sự gương mặt Doãn Hạo khi không bộc lộ cảm xúc trông hơi đáng sợ, còn Quý Thương thì ngược lại, kể cả lúc cau có, lên giọng anh vẫn khó giấu được vẻ hiền hòa, nhã nhặn rất tự nhiên. Đới Thanh đánh hơi rất thính nên cậu ta quay sang đổi giọng tí tởn với Quý Thương ngay: “Anh Cửu ơi em đói, để phần cho em với.”
Quý Thương chỉ vào bếp: “Tự lấy bát đi.”
Đới Thanh chạy vù đi ngay. Bấy giờ Doãn Hạo mới ấm ức bảo: “Em mua cho anh mà.”
Chỉ một câu dằn dỗi này là đủ kéo tụt tuổi tác của Doãn Hạo xuống bằng thằng nhỏ Đới Thanh. Quý Thương đưa nắm đấm lên miệng lén che nụ cười: “Anh em mình ăn sao hết được. Em bì tị gì với thằng bé.”
Vấn đề không phải chỉ mỗi bát canh, cái chính là vừa thấy Đới Thanh mặc áo ngủ của Quý Thương ngọn lửa vô danh đã bùng lên trong lòng Doãn Hạo. Anh còn chưa được mặc đồ của Quý Thương lần nào mà thằng oắt con dám giành trước. Thử hỏi làm sao anh nhẹ nhàng với nó được, anh không xách cổ Đới Thanh bắt nó lột đồ ra trả là tốt lắm rồi.
Doãn Hạo đáp: “Nó mười tám tuổi rồi, đủ năng lực hành vi dân sự rồi, bé bỏng nỗi gì.”
Quý Thương ừ ừ lia lịa rồi vừa cúi đầu ăn canh vừa cười.
Bấy giờ Doãn Hạo mới nhận ra mình lộ liễu quá, anh hắng giọng một cái rồi vội đổi chủ đề: “Anh định bao giờ về thôn Hoa Đài?”
“Chiều tối mai.”
Doãn Hạo thầm tính thời gian, về thôn Hoa Đài mà đi về trong ngày là không được rồi: “Thế sáng mai họp ban chuyên án xong anh tạt qua nhà với em nhé, em thay đồ rồi mình cùng đi.”
Ý của Doãn Hạo rõ ràng là muốn Quý Thương cùng tham gia họp ban chuyên án rồi hai người lại cùng về thôn Hoa Đài.
Quý Thương lắc đầu: “Anh chưa muốn tham gia họp ban chuyên án. Đợi đội trưởng Tào công bố mối liên hệ giữa anh và vụ án xem mọi người phản ứng ra sao đã. Chưa chắc cả đội đã muốn anh tiếp tục làm cố vấn vụ án này.”
Hiềm khích nhỏ có thể gây hậu quả lớn. Quý Thương lo xa như vậy cũng phải, mỗi thành viên của đội đều đóng vai trò quan trọng, mọi hành động cảm tính đều tiềm ẩn bất lợi cho quá trình điều tra.
Dù Doãn Hạo rất tin tưởng thành viên đội hai nhưng lúc này anh cũng không vội lên tiếng phân trần với Quý Thương. Anh biết kết quả toàn đội nhất trí thông qua ngày mai có khả năng trấn an Quý Thương hơn hẳn lời nói một phía của mình lúc này.
Anh ngập ngừng nói: “Vậy em cho anh mật mã khóa cửa nhà, anh tạt qua lấy quần áo hộ em rồi đến sở đón em nhé?”
“Được không?” Doãn Hạo thận trọng hỏi thêm.
Quý Thương đáp: “Chắc là được.”
Doãn Hạo thở phào, lại vặn: “Chắc là thế nào?”
Quý Thương chỉ chỉ vào bếp rồi cao giọng nói cho cả người trong đó nghe: “Sáng mai anh phải đưa cái người đủ năng lực hành vi dân sự đang nghe trộm bọn mình về đã.”
Đới Thanh nhăn nhó đi ra, kéo ghế ngồi xuống cạnh Quý Thương rồi nói giọng nghiêm trọng: “Em không về đâu!”
“Không được!” Quý Thương và Doãn Hạo đồng thanh nạt.
Đới Thanh liền đổi giọng, ôm tay Quý Thương: “Anh Cửu ơi cho em ở lại Vân Bàn đi mà, em vẫn chưa tìm ra hung thủ hãm hại chị em mà.”
Doãn Hạo sa sầm mặt, anh đứng dậy giật phắt cái tay đang bấu víu Quý Thương của Đới Thanh ra rồi nói: “Cậu không phải lo tìm hung thủ, đó là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi. Cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân chị cậu tự sát.”
“Có tin tức gì anh sẽ báo cho cậu ngay.” Quý Thương trấn an Đới Thanh, một mặt anh nói lý lẽ một mặt anh siết cổ tay thằng nhỏ, “Trường đại học khai giảng đến nơi rồi, cậu nhập học trễ nhỡ bị đuổi học cậu nghĩ chị cậu có vừa lòng không hả?”
Đới Thanh xị mặt, đành chịu thỏa hiệp. Cậu ta ấm ức đứng dậy trở về phòng ngủ cho khách, trước khi đóng cửa lại cậu ta còn nói: “Dù tôi không tin cảnh sát đâu nhưng anh Cửu tin anh thì tôi tạm tin anh đấy.”
Quý Thương đưa mắt sang Doãn Hạo rồi đáp lời Đới Thanh: “Tin anh đi, cậu ấy sẽ không để cậu thất vọng đâu.”
Đới Thanh ừ rồi cố nói nốt một câu: “Em ngủ đây, không làm phiền hai người tâm sự chuyện lãng mạn nữa.”
Quý Thương cuống quýt dọn bát đũa vào bếp, rửa qua loa xong anh mới phát hiện ra Doãn Hạo đang đứng dựa cửa phòng bếp, cười cười nhìn mình. Chẳng hiểu cậu chàng theo anh từ lúc nào.
“Chưa ngủ à?” Quý Thương hỏi: “Ngủ đi không trời sáng bây giờ.”
Doãn Hạo nhún vai cười: “Em ngủ thế nào đây?”
Đâu phải lần đầu Doãn Hạo qua đêm ở Nhàn Tiêu, Quý Thương nhíu mày hỏi: “Em ngủ thế nào? Muốn nằm salon hay vào phòng ngủ cho khách? Tùy em thôi.”
Doãn Hạo không dám nói anh muốn chiếm nửa cái giường trong phòng ngủ của chủ nhà cơ, chỉ đành bảo: “Kiếm cho em bộ đồ ngủ được không, đàn anh? Em muốn tắm trước.”
Sự thật là Doãn Hạo ăn ở rất xuề xòa, không chi li điệu đà như Quý Thương.
Mấy lần trước Doãn Hạo ngủ lại Nhàn Tiêu Quý Thương đã bảo Tiểu Nê Ba mang cho anh áo choàng tắm mới tinh của nhà khách nhưng Doãn Hạo đâu có dùng. Tắm xong anh toàn mặc lại đồ cũ rồi hôm thì nằm ngủ ngay trên salon, hôm thì thức cả đêm đọc tài liệu.
Quý Thương nghĩ chắc Doãn Hạo không thích mặc áo choàng tắm của nhà khách nên sau đó anh cố ý mua một bộ đồ ngủ cho Doãn Hạo, mua xong rồi anh lại cảm thấy mình làm vậy cứ kỳ kỳ sao đó, thế là anh chẳng dám đưa.
“Ừ.” Quý Thương nghĩ ngay đến bộ đồ ngủ đó, nhưng anh chọn cách nói bớt mập mờ hơn: “Anh vừa mua một bộ mới đây, đợi anh lấy cho.”
Doãn Hạo đáp ngay: “Không được.”
“Gì nữa?” Quý Thương bực mình, hẳn áo mới rồi còn đòi cái gì?
“Da em hay dị ứng lắm.” Doãn Hạo nói láo trơn tru: “Lấy cho em bộ đồ cũ của anh đi.”
Vành tai mẫn cảm đỏ ửng lên, Quý Thương nghẹn lời mất mấy giây rồi mới làm bộ thản nhiên nói trước khi bỏ vào phòng ngủ: “Cũng được.”
“Lớn tướng thế rồi, đầu đụng thành cửa nhà người ta mà còn bày đặt dị ứng…” Quý Thương vừa bới đồ ngủ vừa lẩm bẩm, cố nói thật nhiều cho lòng bớt bối rối xốn xang.
Quý Thương lúi húi trong phòng, Doãn Hạo đứng đợi cạnh cửa.
Những đóa hoa tử vi cuối cùng trước cổng Nhàn Tiêu lặng lẽ rời cành, bay bay trong làn gió đêm dịu dàng, ve vuốt.
Nhàn Tiêu không khóa cổng mà để hé độ một lóng tay lấp ló ánh vàng ấm áp. Thôi thì ước mơ chỉ là mơ ước, biết anh sẽ đến người ta còn thức đợi là quý lắm rồi. Một bát canh nóng, một cái ôm trìu mến tạm thời Doãn Hạo vẫn tự biết mình, chưa dám đòi hỏi.
Tiếng chuông gió trong đêm yên tĩnh như réo rắt vào linh hồn, Doãn Hạo chợt thấy lòng nôn nóng.
Anh hấp tấp mở cổng, đóng cổng, khóa lại.
Tiểu Nê Ba uể oải ngóc đầu lên rồi đầu cô quay theo hướng bóng người vừa lướt qua thành một góc chín mươi độ. Đến khi cái lưng đó biến vào tòa nhà màu trắng trong sân chiếc chuông gió hình mèo cầu tài ngoài cổng vẫn còn đung đưa.
Quý Thương chỉ vào phòng ngủ, nói nhỏ: “Ngủ rồi.”
Doãn Hạo đặt hộp canh nóng xuống bàn rồi lẹ làng lấy hai cái bát ra múc canh. Anh đưa một bát cho Quý Thương, “May quá vẫn kịp mua canh, muộn tí nữa thì quán bà Vương đóng cửa mất.”
Quý Thương cầm bát canh húp một miếng rồi bảo: “Cứ ăn thế này chẳng mấy chốc múi bụng anh đoàn kết vào làm một hết.” nói rồi anh đưa mắt liếc nhanh Doãn Hạo, “Em cũng coi chừng đấy.”
“Yên tâm, em vận động nhiều hơn nạp vào, không mập được.” Doãn Hạo nhìn lướt xuống eo Quý Thương: “Có anh ấy, vận động nhiều vào.”
Quý Thương sờ sờ bụng mình rồi lẩm bẩm: “Anh có mập đâu.”
“Em không bảo anh mập.” Doãn Hạo lắc đầu, cười suồng sã: “Nhưng mà anh yếu.”
“Ai bảo anh yếu!” giọng Quý Thương đột nhiên cao vút, anh hậm hực nạt: “Nè nè có thì mới nói nha.”
“Em đâu có nói, Tiểu Nê Ba nói đó.”
Đúng là Tiểu Nê Ba từng nói thật, Doãn Hạo nhớ lắm. Nhưng mà Quý Thương thì quên rồi, thế nên lần này Tiểu Nê Ba lại bị anh sếp ghi sổ thêm một mối thù nữa.
Ban nãy hai người đã trao đổi với nhau qua điện thoại, trên đường Doãn Hạo lại gửi ảnh chụp hiện trường án mạng cho Quý Thương. Cả hai cùng nhất trí rằng kẻ ẩn mình phía sau thúc đẩy hoặc trực tiếp ra tay trong cả ba vụ Vương Cảnh Bình, Dịch Thiếu Thanh, Trương Sấm chỉ là một.
Mà Quý Thương thì có khuynh hướng cho rằng “một” này không phải là “một người” mà là “một nhóm người”. Xem xét ba vụ án này, chí ít là vụ Dịch Thiếu Thanh một người không thể thực hiện được.
Vậy thì nhóm người đứng trong bóng tối này rất phức tạp.
Chỉ hướng về động cơ rất rõ ràng, từ những thông tin họ nắm được hiện tại sự kiện gây thù oán duy nhất cả ba nạn nhân đồng thời liên đới chỉ có thể là cái chết của Đinh Tư Tân.
Nhưng sau khi người thân trực hệ của Đinh Tư Tân được loại trừ hết thì chính cái chỉ hướng đó lại đẩy vụ án vào màn sương mù dày đặc hơn nữa.
Quý Thương có một kế hoạch.
“Anh muốn về thôn Hoa Đài thử xem.” Quý Thương nói: “Hai lần trước anh Hằng Viễn đã có chứng cứ ngoại phạm thì vụ Trương Sấm lần này có lẽ ta cũng chẳng thu được gì hơn từ anh ấy đâu.”
Dù Đinh Hằng Viễn cứ lần lượt chứng minh được mình vô can nhưng sau cái chết của Trương Sấm điều đầu tiên Quý Thương và Doãn Hạo nghĩ đến vẫn là phải điều tra Đinh Hằng Viễn. Động cơ và khả năng phạm tội quá rõ ràng, sau hơn mười năm trời người đầu tiên có đủ điều kiện và tình cảm để cầm dao báo thù cho Đinh Tư Tân luôn là Đinh Hằng Viễn.
Nhưng thật ra vẫn còn một khả năng nữa, đó cũng là lý do khiến Quý Thương muốn trở lại thôn Hoa Đài một lần.
Ngay lập tức Doãn Hạo hiểu ý tưởng của Quý Thương: “Em nhớ anh từng nói có một người bạn trai chơi với Đinh Tư Tân từ tiểu học đến cấp ba. Hai người thân nhau đến mức đã có biểu hiện yêu đương sớm.”
Nhớ lại chuyện cũ Quý Thương cũng mỉm cười: “Anh nhớ Đinh Tư Tân từng kể với anh về cậu bạn trai đó, cô ấy nói cậu ta rất cởi mở, hài hước, vừa đẹp trai vừa học giỏi. Từ năm lớp sáu tiểu học cậu ta đã dám viết thư tình cho cô ấy lên bảng, chỉ không dám ký tên. Giờ anh vẫn không quên được lúc ấy cô ấy vừa kể cho anh vừa ôm bụng cười thế nào.”
Doãn Hạo nhíu mày, do dự nói: “Kể cả hai người đó là thanh mai trúc mã, cực kỳ thân nhau nhưng khi Đinh Tư Tân mất cả hai vẫn còn quá nhỏ. Anh nghĩ tình cảm ngây thơ ở cái tuổi đó đủ để thúc đẩy một người giết người sau ngần ấy năm để báo thù cho người kia à?”
Vấn đề này không phải Quý Thương chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần có một phần trăm khả năng anh phải kiểm chứng bằng được. Mặt khác trong thâm tâm anh hy vọng mình có thể tin vào điều đó.
“Anh không biết.” Quý Thương thành thật đáp, dù sao nếu là anh, anh không làm được như thế.
Kim giây trên đồng hồ treo tường cần mẫn chạy, như trái tim con người chẳng cần đập hối hả mà nhịp điệu đều đặn vẫn khiến người ta ý thức được có những điều vốn bị tránh né đang hùng hồn trở lại.
Doãn Hạo lẳng lặng gõ ngón tay trên mặt bàn, lòng xáo động, thật tình anh hy vọng Quý Thương trả lời ‘anh không tin’.
Quý Thương rời mắt khỏi chậu lan hoàng thảo tia chớp để nhìn sang Doãn Hạo, luồng mắt hai người chạm nhau chỉ hai giây anh lại uyển chuyển ngước về một nơi nào đó phía sau, một cánh cửa đang đóng. Rồi anh nói nhỏ nhẹ: “Thật ra… anh hy vọng một tình cảm như thế tồn tại, chắc là có chứ nhỉ, nếu không…”
Giọng anh càng khẽ hơn: “Nếu không thì thế giới này chẳng lãng mạn chút nào.”
Ngón tay gõ mặt bàn ngừng lại, Doãn Hạo vừa định nói gì với Quý Thương thì thấy anh hơi nhíu mày.
“Đêm hôm hai ông đàn ông tâm sự chuyện lãng mạn à?!”
Đới Thanh lò dò đi ra từ phòng cho khách, vừa vò đầu vừa nheo mắt nhìn từ hai người đang ngồi đến đống đồ trên bàn.
“Ái chà!” mắt Đới Thanh sáng rực, cậu ta chẹp miệng phàn nàn: “Ăn gian nha, ăn mảnh nha, hai anh xấu xa quá.”
“Bữa tối ăn như thế mà vẫn đói à, chỉ biết đòi ăn thôi, lễ phép của cậu đâu?” Quý Thương ra hiệu cho Đới Thanh nhìn Doãn Hạo, “Anh cảnh sát tôi bảo cậu đây này, chào hỏi nhanh.”
“Dạ, chào cảnh sát Doãn ạ.” Nụ cười của Đới Thanh sượng cứng, cậu ta nhủ thầm ông cảnh sát Doãn này mới đây còn hiền như bụt sao đùng cái mặt đã lạnh tanh thế, làm mình buốt cả sống lưng.
Thật sự gương mặt Doãn Hạo khi không bộc lộ cảm xúc trông hơi đáng sợ, còn Quý Thương thì ngược lại, kể cả lúc cau có, lên giọng anh vẫn khó giấu được vẻ hiền hòa, nhã nhặn rất tự nhiên. Đới Thanh đánh hơi rất thính nên cậu ta quay sang đổi giọng tí tởn với Quý Thương ngay: “Anh Cửu ơi em đói, để phần cho em với.”
Quý Thương chỉ vào bếp: “Tự lấy bát đi.”
Đới Thanh chạy vù đi ngay. Bấy giờ Doãn Hạo mới ấm ức bảo: “Em mua cho anh mà.”
Chỉ một câu dằn dỗi này là đủ kéo tụt tuổi tác của Doãn Hạo xuống bằng thằng nhỏ Đới Thanh. Quý Thương đưa nắm đấm lên miệng lén che nụ cười: “Anh em mình ăn sao hết được. Em bì tị gì với thằng bé.”
Vấn đề không phải chỉ mỗi bát canh, cái chính là vừa thấy Đới Thanh mặc áo ngủ của Quý Thương ngọn lửa vô danh đã bùng lên trong lòng Doãn Hạo. Anh còn chưa được mặc đồ của Quý Thương lần nào mà thằng oắt con dám giành trước. Thử hỏi làm sao anh nhẹ nhàng với nó được, anh không xách cổ Đới Thanh bắt nó lột đồ ra trả là tốt lắm rồi.
Doãn Hạo đáp: “Nó mười tám tuổi rồi, đủ năng lực hành vi dân sự rồi, bé bỏng nỗi gì.”
Quý Thương ừ ừ lia lịa rồi vừa cúi đầu ăn canh vừa cười.
Bấy giờ Doãn Hạo mới nhận ra mình lộ liễu quá, anh hắng giọng một cái rồi vội đổi chủ đề: “Anh định bao giờ về thôn Hoa Đài?”
“Chiều tối mai.”
Doãn Hạo thầm tính thời gian, về thôn Hoa Đài mà đi về trong ngày là không được rồi: “Thế sáng mai họp ban chuyên án xong anh tạt qua nhà với em nhé, em thay đồ rồi mình cùng đi.”
Ý của Doãn Hạo rõ ràng là muốn Quý Thương cùng tham gia họp ban chuyên án rồi hai người lại cùng về thôn Hoa Đài.
Quý Thương lắc đầu: “Anh chưa muốn tham gia họp ban chuyên án. Đợi đội trưởng Tào công bố mối liên hệ giữa anh và vụ án xem mọi người phản ứng ra sao đã. Chưa chắc cả đội đã muốn anh tiếp tục làm cố vấn vụ án này.”
Hiềm khích nhỏ có thể gây hậu quả lớn. Quý Thương lo xa như vậy cũng phải, mỗi thành viên của đội đều đóng vai trò quan trọng, mọi hành động cảm tính đều tiềm ẩn bất lợi cho quá trình điều tra.
Dù Doãn Hạo rất tin tưởng thành viên đội hai nhưng lúc này anh cũng không vội lên tiếng phân trần với Quý Thương. Anh biết kết quả toàn đội nhất trí thông qua ngày mai có khả năng trấn an Quý Thương hơn hẳn lời nói một phía của mình lúc này.
Anh ngập ngừng nói: “Vậy em cho anh mật mã khóa cửa nhà, anh tạt qua lấy quần áo hộ em rồi đến sở đón em nhé?”
“Được không?” Doãn Hạo thận trọng hỏi thêm.
Quý Thương đáp: “Chắc là được.”
Doãn Hạo thở phào, lại vặn: “Chắc là thế nào?”
Quý Thương chỉ chỉ vào bếp rồi cao giọng nói cho cả người trong đó nghe: “Sáng mai anh phải đưa cái người đủ năng lực hành vi dân sự đang nghe trộm bọn mình về đã.”
Đới Thanh nhăn nhó đi ra, kéo ghế ngồi xuống cạnh Quý Thương rồi nói giọng nghiêm trọng: “Em không về đâu!”
“Không được!” Quý Thương và Doãn Hạo đồng thanh nạt.
Đới Thanh liền đổi giọng, ôm tay Quý Thương: “Anh Cửu ơi cho em ở lại Vân Bàn đi mà, em vẫn chưa tìm ra hung thủ hãm hại chị em mà.”
Doãn Hạo sa sầm mặt, anh đứng dậy giật phắt cái tay đang bấu víu Quý Thương của Đới Thanh ra rồi nói: “Cậu không phải lo tìm hung thủ, đó là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi. Cậu yên tâm, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân chị cậu tự sát.”
“Có tin tức gì anh sẽ báo cho cậu ngay.” Quý Thương trấn an Đới Thanh, một mặt anh nói lý lẽ một mặt anh siết cổ tay thằng nhỏ, “Trường đại học khai giảng đến nơi rồi, cậu nhập học trễ nhỡ bị đuổi học cậu nghĩ chị cậu có vừa lòng không hả?”
Đới Thanh xị mặt, đành chịu thỏa hiệp. Cậu ta ấm ức đứng dậy trở về phòng ngủ cho khách, trước khi đóng cửa lại cậu ta còn nói: “Dù tôi không tin cảnh sát đâu nhưng anh Cửu tin anh thì tôi tạm tin anh đấy.”
Quý Thương đưa mắt sang Doãn Hạo rồi đáp lời Đới Thanh: “Tin anh đi, cậu ấy sẽ không để cậu thất vọng đâu.”
Đới Thanh ừ rồi cố nói nốt một câu: “Em ngủ đây, không làm phiền hai người tâm sự chuyện lãng mạn nữa.”
Quý Thương cuống quýt dọn bát đũa vào bếp, rửa qua loa xong anh mới phát hiện ra Doãn Hạo đang đứng dựa cửa phòng bếp, cười cười nhìn mình. Chẳng hiểu cậu chàng theo anh từ lúc nào.
“Chưa ngủ à?” Quý Thương hỏi: “Ngủ đi không trời sáng bây giờ.”
Doãn Hạo nhún vai cười: “Em ngủ thế nào đây?”
Đâu phải lần đầu Doãn Hạo qua đêm ở Nhàn Tiêu, Quý Thương nhíu mày hỏi: “Em ngủ thế nào? Muốn nằm salon hay vào phòng ngủ cho khách? Tùy em thôi.”
Doãn Hạo không dám nói anh muốn chiếm nửa cái giường trong phòng ngủ của chủ nhà cơ, chỉ đành bảo: “Kiếm cho em bộ đồ ngủ được không, đàn anh? Em muốn tắm trước.”
Sự thật là Doãn Hạo ăn ở rất xuề xòa, không chi li điệu đà như Quý Thương.
Mấy lần trước Doãn Hạo ngủ lại Nhàn Tiêu Quý Thương đã bảo Tiểu Nê Ba mang cho anh áo choàng tắm mới tinh của nhà khách nhưng Doãn Hạo đâu có dùng. Tắm xong anh toàn mặc lại đồ cũ rồi hôm thì nằm ngủ ngay trên salon, hôm thì thức cả đêm đọc tài liệu.
Quý Thương nghĩ chắc Doãn Hạo không thích mặc áo choàng tắm của nhà khách nên sau đó anh cố ý mua một bộ đồ ngủ cho Doãn Hạo, mua xong rồi anh lại cảm thấy mình làm vậy cứ kỳ kỳ sao đó, thế là anh chẳng dám đưa.
“Ừ.” Quý Thương nghĩ ngay đến bộ đồ ngủ đó, nhưng anh chọn cách nói bớt mập mờ hơn: “Anh vừa mua một bộ mới đây, đợi anh lấy cho.”
Doãn Hạo đáp ngay: “Không được.”
“Gì nữa?” Quý Thương bực mình, hẳn áo mới rồi còn đòi cái gì?
“Da em hay dị ứng lắm.” Doãn Hạo nói láo trơn tru: “Lấy cho em bộ đồ cũ của anh đi.”
Vành tai mẫn cảm đỏ ửng lên, Quý Thương nghẹn lời mất mấy giây rồi mới làm bộ thản nhiên nói trước khi bỏ vào phòng ngủ: “Cũng được.”
“Lớn tướng thế rồi, đầu đụng thành cửa nhà người ta mà còn bày đặt dị ứng…” Quý Thương vừa bới đồ ngủ vừa lẩm bẩm, cố nói thật nhiều cho lòng bớt bối rối xốn xang.
Quý Thương lúi húi trong phòng, Doãn Hạo đứng đợi cạnh cửa.
Những đóa hoa tử vi cuối cùng trước cổng Nhàn Tiêu lặng lẽ rời cành, bay bay trong làn gió đêm dịu dàng, ve vuốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất