Chương 61: Nụ hoa (21)
Đang ăn thì Tào Vệ Vệ nhận một cuộc điện thoại, phải đi. Các thành viên còn lại của tổ chuyên án ngồi lại phòng họp, vừa ăn vừa tiếp tục bàn luận về vụ án.
Quý Thương thực tình không muốn ăn cơm, uống xong hộp lê chưng Doãn Hạo gọi riêng cho mình anh bắt đầu trầm ngâm đọc hành trình của Hàn Huân ở Vân Bàn được viết trên bảng trắng.
Ngày 3 tháng bảy, 9 giờ 15 phút xe qua trạm thu phí, 10 giờ đến chợ bán sỉ vật tư thiết bị, thời gian thỏa thuận mua hàng rất nhanh, 11 giờ rời khỏi chợ. Sau đó Hàn Huân đến thẳng bãi đậu xe gần bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương, rời khỏi bãi đậu xe Hàn Huân tới một tiệm bán hoa quả gần đó mua một giỏ quà rồi vào quán cơm mua đồ ăn trưa, 12h anh ta đến bệnh viện phục hồi chức năng. Ở lại bệnh viện đến 2 giờ chiều thì Hàn Huân đi bộ ra.
Kể từ đó tạm thời cảnh sát chưa nắm được hành tung của anh ta cho tới 10 giờ sáng ngày hôm sau, Hàn Huân đi bộ xuất hiện lại ở bãi đậu xe.
Ngày 2 tháng tám, ngày 25 tháng tám, hai ngày này Hàn Huân cũng đến thành phố Vân Bàn vào khoảng thời gian tương tự. Anh ta cũng vào chợ bán sỉ vật tư, rồi để xe lại bãi đậu xe gần bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương, lại xách giỏ hoa quả, sữa hoặc loại thực phẩm bổ dưỡng nào khác vào viện thăm Đinh Thiếu Đông, cuối cùng anh ta rời bệnh viện.
Sau một đoạn đường đi bộ, anh ta sẽ biến mất tại một góc chết của camera hoặc một khu vực nào đó không lắp đặt camera. Và cứ thế, những gì anh ta làm cho đến khi xuất hiện trở lại trước camera của bãi đậu xe hoàn toàn là ẩn số.
Bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương nằm ở khu vực thành thị sầm uất, đường xá xung quanh lắt léo đan xen như dây cáp trong tủ điện cũ. Bởi vậy việc kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên mọi con đường của khu này không khác nào mò kim đáy bể.
Từ Bân cũng nhìn lên bảng như Quý Thương: “Sau khi rời khỏi bệnh viện Tử Dương rõ ràng Hàn Huân đã nhiều lần ngẩng lên nhìn quanh địa điểm có camera giám sát. Rất có thể anh ta đang xác định vị trí đặt camera, suy ra khả năng chúng ta có thể tìm được dấu vết của Hàn Huân trong dữ liệu camera là rất thấp.”
Doãn Hạo nói: “Dù sau đó buộc phải xuất hiện lại trong phạm vi hoạt động của camera anh ta cũng có thể sử dụng khẩu trang hoặc thay quần áo để giấu mình. Rất khó theo dấu được một người đã cố tình tránh bị giám sát. Dù sao nhân lực của cảnh sát có hạn, chúng ta không thể kiểm tra hết camera trong thành phố được.
Đặng Đăng lên tiếng: “Em nói nhé, chẳng cần chị Châu ra báo cáo đối chiếu vân tay đâu, chắc quá nửa Hàn Huân là thủ phạm mấy vụ này rồi. Chứ không ai đi đường mà để ý camera trên đầu? Chưa kể thế hệ 9x làm gì có ai còn xài tiền mặt, thanh toán điện tử đâu không dùng? Cố tình không muốn để lại lịch sử giao dịch chứ gì, rõ ràng là chiêu phản trinh sát đấy.”
“Cũng không hẳn.” Sài Lộ đứng dậy, vừa dọn bàn vừa phản bác: “Hàn Huân lầm lì ít nói, trông anh ta già dặn hơn tuổi nữa. Biết đâu bản tính anh ta là vậy thật thì sao? Dù sao thì suy đoán vô tội mà, chúng ta không thể áp đặt anh ta là thủ phạm được.”
Đặng Đăng cãi lại: “Nhưng mà hắn nhận tội rồi còn suy đoán vô tội gì nữa bà?”
Sài Lộ đang định trả lời thì chợt thấy Quý Thương quay đầu lại, lông mày anh nhíu tít, hai mắt rũ xuống trông rất nghiêm trọng, thế là cô nín thinh.
Quý Thương hỏi Đặng Đăng: “Tiểu Đắng này, lịch sử liên lạc và di chuyển của Hàn Huân có gì đặc biệt không?”
Đặng Đăng nghiêm mặt đáp: “Không ạ, mấy năm nay anh ta vẫn giữ liên lạc với Đinh Thiếu Đông, chỉ có thời gian trước khi Đinh Thiếu Đông nhập viện họ ít gọi cho nhau hơn. Thường thì chỉ thấy hai bên liên hệ vào dịp Tết hoặc trước ngày giỗ Đinh Tư Tân thôi.”
“Thế còn chiếc xe anh ta sở hữu thì sao?” Quý Thương lại hỏi.
Lý Viễn ngồi đối diện Đặng Đăng trả lời: “Hành trình của mấy chiếc ô tô thì tạm thời chưa thấy gì bất thường, xe riêng của anh ta chưa từng đến Vân Bàn.”
“Ý anh là ngoài ba lần vào tháng bảy, tháng tám thì trước đó Hàn Huân đã từng lái xe của khách đến Vân Bàn rồi à?”
Lý Viễn lắc đầu: “Trước kia anh ta không mua vật tư ở Vân Bàn, ngày 3 tháng bảy mà chúng ta tìm được trong lịch sử hành trình là lần đầu tiên ghi nhận anh ta đến Vân Bàn đó.”
Phòng họp im lặng vài giây rồi đột nhiên Đặng Đăng vỗ đùi reo lên: “Đồng chí Lý Viễn! Thế mà gọi là không có gì bất thường à? Đấy bất thường đấy. Anh ta chưa đến Vân Bàn thì chẳng làm sao, vừa mò đến là người chết như rạ. Anh ta không phải hung thủ thì ai nữa?”
Nói rồi Đặng Đăng vội quay sang Quý Thương để tìm sự ủng hộ: “Anh Cửu ơi anh thấy em nói chuẩn không?”
Quý Thương nhíu mày, nói: “Không đúng.”
“Sao lại không đúng?” Đặng Đăng hỏi ngay.
“Ít nhất có hai điểm không đúng.” Quý Thương không nói tiếp mà quay sang Doãn Hạo rồi gõ bàn một cái, “Nào Doãn Hạo, nói thử xem?”
Khi bị thẩm vấn trong lúc kích động Hàn Huân đã thừa nhận mình là hung thủ, nhưng ngay khi thăm dò được cảnh sát đã biết đến đâu anh ta lại tiếp tục im lặng. Chuỗi hành động tưởng chừng rất logic này bắt đầu khiến Doãn Hạo ngửi được mùi âm mưu.
Sau khi được nghe suy luận của các cảnh sát khác trong cuộc họp ban nãy anh đã có thêm một giả định khá thực tế, nhưng vì một vài nguyên nhân anh chưa lên tiếng phát biểu.
Lúc này được Quý Thương hỏi anh cũng không nề hà nữa, “Chuỗi ba vụ án này liên đới đến các địa điểm công viên, núi Tây Bình, khu công nghiệp và du thuyền. Hung thủ tính toán chọn vị trí gây án, con đường rút lui rất chính xác, từ đó cho thấy hắn đã nghiên cứu địa hình rất kĩ trước khi hành động. Nhưng Vân Bàn rất xa lạ với Hàn Huân nên chắc chắn anh ta không phải kẻ thủ ác, càng không thể là chủ mưu được.”
Quý Thương chậm rãi gật đầu, anh đang đợi Doãn Hạo nói nốt điểm thứ hai thì lại nghe đàn em bảo: “Còn điểm nào nữa nhỉ? Em không nghĩ ra.”
Lần này Quý Thương không hỏi nữa mà chỉ cười. Anh biết không phải Doãn Hạo không nghĩ ra mà là cậu ấy muốn tự anh nói, hoặc là anh quyết định có nên nói ra hay không.
Quý Thương nhướng mày nhìn sang Đặng Đăng: “Lịch sử liên lạc không có gì bất thường thật sao?”
“Không có…” ai khác hỏi thì chẳng sao nhưng người hỏi là Quý Thương làm Đặng Đăng không tự tin cho lắm: “Không có gì thật mà.”
“Hàn Huân không hề liên lạc với Đinh Hằng Viễn à?” thật ra Quý Thương đã xem lướt qua báo cáo về lịch sử liên lạc đó rồi.
Anh sợ mình không giữ được sự khách quan, hoặc trong tiềm thức mình sẽ tránh né nên muốn trao quyền quyết định cho Doãn Hạo. Vậy mà Doãn Hạo lại đá bóng trả cho anh.
Hoặc là Doãn Hạo muốn thể hiện cậu ấy tin tưởng anh, hoặc là cậu ấy đang muốn thăm dò thái độ của anh với người yêu cũ.
Với Quý Thương mà nói cái kiểu nửa tị nạnh nửa tỏ tình này đúng là trò con nít… nhưng sao mà dễ thương quá thể. Và cứ thế cứ thế, sự lảng tránh trong tiềm thức của anh tan biến lúc nào chẳng hay.
Đặng Đăng lật lật tập tài liệu ra xem lại rồi lắc đầu, đáp: “Hàn Huân chưa bao giờ gọi cho Đinh Hằng Viễn ạ.”
Mọi người lại im lặng, riêng với Doãn Hạo, sau sự im lặng của anh là nỗi hồi hộp, cồn cào. Quý Thương trầm mặc một lát, anh từ từ tách mình khỏi những mối liên hệ với bất cứ đối tượng nào trong vụ án này.
Cuối cùng, anh thong thả nói: “Theo những gì chúng ta nắm được hiện nay Hàn Huân không những không liên lạc với Đinh Hằng Viễn mà mỗi lần anh ta đến thăm Đinh Thiếu Đông Đinh Hằng Viễn đều tình cờ không có mặt ở đó. Nhưng theo lời người dân ở thôn Hoa Đài thì mới đây họ đã thấy Hàn Huân và Đinh Hằng Viễn cùng đi viếng Đinh Tư Tân, hai người còn ra về trên cùng một chiếc xe, tức là chắc chắn họ có quen biết nhau. Vậy mà bề ngoài hai người này lại hoàn toàn tách biệt, việc này có thể tạm lý giải rằng họ quen biết rất sơ qua nhưng rõ ràng Hàn Huân rất quan tâm đến Đinh Thiếu Đông. Thời gian Đinh Thiếu Đông nằm viện, nếu Hàn Huân muốn biết tình hình sức khỏe của ông ta thì cách hợp lý nhất là gọi cho Đinh Hằng Viễn, làm như vậy vừa không quấy rầy đến bệnh nhân vừa luôn nắm được thông tin mới nhất.”
Quý Thương ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế mà trong thực tế họ lại không hề liên lạc với nhau, cứ như là…”
“Như là đang cố tình che giấu.” Doãn Hạo cười cười: “Nhưng bề ngoài họ càng hạn chế liên lạc thì càng lộ ra nhiều điểm bất thường.”
Từ Bân nhìn mấy người còn lại, nói: “Mọi người chia nhau kiểm tra lại toàn bộ chứng cứ ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn đi.”
“Anh Từ này.” Quý Thương vừa lên tiếng thì đột nhiên nghẹn lại, mất một lát anh mới nói tiếp: “Về hành tung của Đinh Hằng Viễn…. nếu trước đây chỉ điều tra từ thời điểm xảy ra vụ án đầu tiên thì tôi đề nghị giờ ta nên lùi đến lúc Hàn Huân đến thành phố Vân Bàn.”
Từ Bân định đáp câu gì nhưng chỉ giây lát sau, khi sực hiểu thông vấn đề anh liền nói: “Làm theo gợi ý của Quý Thương đi, nếu dữ liệu camera không có đủ thì yêu cầu trích xuất bổ sung ngay.”
Quý Thương xoay ghế sang, thản nhiên cười với Doãn Hạo.
Doãn Hạo đưa mắt nhìn quanh, thấy người thì chăm chú lật xem tài liệu, người thì cắm mặt soi video, Từ Bân và Sài Lộ lại đang lo dọn vỏ hộp cơm trưa trên bàn… Doãn Hạo liền lén giơ ngón cái với Quý Thương. Thấy mặt đàn anh lạnh te, ra vẻ khen anh đây thì khen cả ngày, lập tức anh chàng xòe thêm ngón trỏ làm ngay một động tác bắn tim chíu chíu.
Lần này thì Quý Thương phải cắn môi mới nín được cười. Bao nhiêu phong thái trình bày gãy gọn, điềm đạm vừa xong đều bị đàn em biến thành mềm nhũn nhẹo.
Trong khi đó Doãn Hạo nhìn chằm chằm Quý Thương, bụng nghĩ thầm rồi xong, cái người này lại còn cắn môi với mình, đây không phải là ám chỉ mà là công khai ve vãn ạ. Quý Thương đích thị là đồ không biết vâng lời, đã dặn đến thế rồi còn cố tình trêu ngươi anh. Nhưng mà đúng là Doãn Hạo cũng muốn cắn đôi môi mềm mại đó thật, ngặt nỗi trong phòng lắm “kỳ đà cản mũi” quá.
“Đàn anh này.” Doãn Hạo lên tiếng.
“Sao, đàn em?” Quý Thương nhướng mày.
“Đi vệ sinh không?” Doãn Hạo hỏi.
Quý Thương cười, lắc đầu: “Không.”
Từ Bân hiên ngang xách túi vỏ hộp đến chen vào giữa hai người rồi chế giễu Doãn Hạo: “Học sinh tiểu học à? Mấy tuổi còn rủ nhau đi vệ sinh?”
Sài Lộ tằng hắng tưng bừng rồi vội kéo con kỳ đà cứng đầu Từ Bân đi: “Thôi thôi đi vứt rác đi anh Từ.”
Và thế là Sài Lộ cô nương vừa rút lui vừa liên tục ngoái lại hóng hớt.
Thấy đàn kỳ đà đã rút hết, Doãn Hạo bắt đầu trắng trợn hỏi gặng: “Không đi thật à?”
“Không – đi.” Quý Thương vừa đứng dậy vừa làm làm khẩu hình với Doãn Hạo.
“Sao – không – đi.” Doãn Hạo cũng bắt chước làm lại.
Quý Thương hất cằm cười đầy hàm ý với Doãn Hạo, ánh mắt hai người nhìn nhau như quện thành tơ tóc, se được thành cuộn chỉ mạch nha ngọt ngào.
Doãn Hạo hộ tống Quý Thương xuống sân, đến bãi đỗ xe anh lại dúi chìa cho Quý Thương: “Hay anh cứ lái xe em ra sân bay đi.”
“Thôi, anh tính về Nhàn Tiêu trước rồi mới ra sân bay.” Quý Thương cúi xuống xem xét bộ đồ trên người mình rồi ra hiệu cho Doãn Hạo cũng nhìn, “Lâu lắm anh mới gặp lại thầy, ăn mặc thế này sao được.”
Từ tòa nhà văn phòng ra đến vỉa hè đợi xe thỉnh thoảng lại có người quen của Doãn Hạo đi qua nên Quý Thương luôn chú ý giữ khoảng cách giữa hai người.
Lúc này điện thoại của anh báo tin chiếc xe anh gọi sẽ đến trong vòng 5 phút nữa.
Lại một chiếc xe của đồng nghiệp Doãn Hạo lăn bánh qua cổng, chạy khuất tới cuối đường, vẻ cau có trên mặt Doãn Hạo vẫn chưa chịu biến mất.
Chỉ còn hai người họ đứng dưới tấm biển chờ xe màu vàng, chiều mùa hè xe cộ và người đi đường đều không đông lắm, Quý Thương xích lại gần Doãn Hạo, anh đưa mu bàn tay lên khẽ cọ má đàn em: “Em lên đi, nóng thế này.”
“Anh cũng biết nóng hả.” Doãn Hạo được dỗ thành ra mềm xèo, anh véo tay Quý Thương, “Vậy mà còn không chịu lái xe của em ra sân bay luôn đi? Bày vẽ tắm giặt thay đồ cho long trọng vào, đi đi về về không mệt hay sao.”
Quý Thương đáp: “Yên, đấy là phép lịch sự cơ bản với thầy. Thế này đã thấm tháp gì so với công lao thầy dạy anh.”
Dù xót ruột khi thấy Quý Thương phải đi về mệt mỏi mấy ngày nay nhưng mỗi lần nhắc đến Hồ Vĩnh Dư Quý Thương đều tỏ ra kính trọng như vậy, Doãn Hạo cũng không thể nói gì hơn.
Quý Thương lại bảo: “Đội trưởng Tào ra lệnh hôm nay tổ chuyên án không ai được làm đêm nữa, mọi người đều phải về nhà ngủ hết. Nhưng anh còn lạ gì mấy người các em, không làm đêm thì làm tới sáng, về muộn quá em bắt xe kiểu gì.”
Doãn Hạo lơ đễnh đáp: “Vân Bàn không sầm uất bằng thủ đô nhưng làm gì đến mức nửa đêm ở nội thành không bắt được xe.”
Quý Thương gật gù, nói giọng lững lờ: “Trong nội thành thì bắt xe dễ thôi nhưng đêm hôm khuya khoắt ngồi taxi ra ngoại thành cũng không an toàn lắm.”
“Em đàn ông đàn ang ai làm gì được em?” Doãn Hạo nãy giờ vẫn bóp bóp nặn nặn bàn tay Quý Thương, mà tự dưng Quý Thương giật tay lại.
“À hóa ra đêm nay em không định đến Nhàn Tiêu à? Chà chà đàn em ơi, yêu đương kiểu cả thèm chóng chán thế đấy?” Quý Thương lắc đầu ra điều thất vọng.
Một chiếc xe màu bạc đã xuất hiện trước mặt họ. Ngay khi Quý Thương lên xe, Doãn Hạo giữ cửa thò đầu vào bảo: “Anh xin đi, xin đi thì em đến.”
“Anh xin em đấy.” Quý Thương dài giọng đầy khiêu khích: “Đừng có mà đến.”
Quý Thương thực tình không muốn ăn cơm, uống xong hộp lê chưng Doãn Hạo gọi riêng cho mình anh bắt đầu trầm ngâm đọc hành trình của Hàn Huân ở Vân Bàn được viết trên bảng trắng.
Ngày 3 tháng bảy, 9 giờ 15 phút xe qua trạm thu phí, 10 giờ đến chợ bán sỉ vật tư thiết bị, thời gian thỏa thuận mua hàng rất nhanh, 11 giờ rời khỏi chợ. Sau đó Hàn Huân đến thẳng bãi đậu xe gần bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương, rời khỏi bãi đậu xe Hàn Huân tới một tiệm bán hoa quả gần đó mua một giỏ quà rồi vào quán cơm mua đồ ăn trưa, 12h anh ta đến bệnh viện phục hồi chức năng. Ở lại bệnh viện đến 2 giờ chiều thì Hàn Huân đi bộ ra.
Kể từ đó tạm thời cảnh sát chưa nắm được hành tung của anh ta cho tới 10 giờ sáng ngày hôm sau, Hàn Huân đi bộ xuất hiện lại ở bãi đậu xe.
Ngày 2 tháng tám, ngày 25 tháng tám, hai ngày này Hàn Huân cũng đến thành phố Vân Bàn vào khoảng thời gian tương tự. Anh ta cũng vào chợ bán sỉ vật tư, rồi để xe lại bãi đậu xe gần bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương, lại xách giỏ hoa quả, sữa hoặc loại thực phẩm bổ dưỡng nào khác vào viện thăm Đinh Thiếu Đông, cuối cùng anh ta rời bệnh viện.
Sau một đoạn đường đi bộ, anh ta sẽ biến mất tại một góc chết của camera hoặc một khu vực nào đó không lắp đặt camera. Và cứ thế, những gì anh ta làm cho đến khi xuất hiện trở lại trước camera của bãi đậu xe hoàn toàn là ẩn số.
Bệnh viện phục hồi chức năng Tử Dương nằm ở khu vực thành thị sầm uất, đường xá xung quanh lắt léo đan xen như dây cáp trong tủ điện cũ. Bởi vậy việc kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên mọi con đường của khu này không khác nào mò kim đáy bể.
Từ Bân cũng nhìn lên bảng như Quý Thương: “Sau khi rời khỏi bệnh viện Tử Dương rõ ràng Hàn Huân đã nhiều lần ngẩng lên nhìn quanh địa điểm có camera giám sát. Rất có thể anh ta đang xác định vị trí đặt camera, suy ra khả năng chúng ta có thể tìm được dấu vết của Hàn Huân trong dữ liệu camera là rất thấp.”
Doãn Hạo nói: “Dù sau đó buộc phải xuất hiện lại trong phạm vi hoạt động của camera anh ta cũng có thể sử dụng khẩu trang hoặc thay quần áo để giấu mình. Rất khó theo dấu được một người đã cố tình tránh bị giám sát. Dù sao nhân lực của cảnh sát có hạn, chúng ta không thể kiểm tra hết camera trong thành phố được.
Đặng Đăng lên tiếng: “Em nói nhé, chẳng cần chị Châu ra báo cáo đối chiếu vân tay đâu, chắc quá nửa Hàn Huân là thủ phạm mấy vụ này rồi. Chứ không ai đi đường mà để ý camera trên đầu? Chưa kể thế hệ 9x làm gì có ai còn xài tiền mặt, thanh toán điện tử đâu không dùng? Cố tình không muốn để lại lịch sử giao dịch chứ gì, rõ ràng là chiêu phản trinh sát đấy.”
“Cũng không hẳn.” Sài Lộ đứng dậy, vừa dọn bàn vừa phản bác: “Hàn Huân lầm lì ít nói, trông anh ta già dặn hơn tuổi nữa. Biết đâu bản tính anh ta là vậy thật thì sao? Dù sao thì suy đoán vô tội mà, chúng ta không thể áp đặt anh ta là thủ phạm được.”
Đặng Đăng cãi lại: “Nhưng mà hắn nhận tội rồi còn suy đoán vô tội gì nữa bà?”
Sài Lộ đang định trả lời thì chợt thấy Quý Thương quay đầu lại, lông mày anh nhíu tít, hai mắt rũ xuống trông rất nghiêm trọng, thế là cô nín thinh.
Quý Thương hỏi Đặng Đăng: “Tiểu Đắng này, lịch sử liên lạc và di chuyển của Hàn Huân có gì đặc biệt không?”
Đặng Đăng nghiêm mặt đáp: “Không ạ, mấy năm nay anh ta vẫn giữ liên lạc với Đinh Thiếu Đông, chỉ có thời gian trước khi Đinh Thiếu Đông nhập viện họ ít gọi cho nhau hơn. Thường thì chỉ thấy hai bên liên hệ vào dịp Tết hoặc trước ngày giỗ Đinh Tư Tân thôi.”
“Thế còn chiếc xe anh ta sở hữu thì sao?” Quý Thương lại hỏi.
Lý Viễn ngồi đối diện Đặng Đăng trả lời: “Hành trình của mấy chiếc ô tô thì tạm thời chưa thấy gì bất thường, xe riêng của anh ta chưa từng đến Vân Bàn.”
“Ý anh là ngoài ba lần vào tháng bảy, tháng tám thì trước đó Hàn Huân đã từng lái xe của khách đến Vân Bàn rồi à?”
Lý Viễn lắc đầu: “Trước kia anh ta không mua vật tư ở Vân Bàn, ngày 3 tháng bảy mà chúng ta tìm được trong lịch sử hành trình là lần đầu tiên ghi nhận anh ta đến Vân Bàn đó.”
Phòng họp im lặng vài giây rồi đột nhiên Đặng Đăng vỗ đùi reo lên: “Đồng chí Lý Viễn! Thế mà gọi là không có gì bất thường à? Đấy bất thường đấy. Anh ta chưa đến Vân Bàn thì chẳng làm sao, vừa mò đến là người chết như rạ. Anh ta không phải hung thủ thì ai nữa?”
Nói rồi Đặng Đăng vội quay sang Quý Thương để tìm sự ủng hộ: “Anh Cửu ơi anh thấy em nói chuẩn không?”
Quý Thương nhíu mày, nói: “Không đúng.”
“Sao lại không đúng?” Đặng Đăng hỏi ngay.
“Ít nhất có hai điểm không đúng.” Quý Thương không nói tiếp mà quay sang Doãn Hạo rồi gõ bàn một cái, “Nào Doãn Hạo, nói thử xem?”
Khi bị thẩm vấn trong lúc kích động Hàn Huân đã thừa nhận mình là hung thủ, nhưng ngay khi thăm dò được cảnh sát đã biết đến đâu anh ta lại tiếp tục im lặng. Chuỗi hành động tưởng chừng rất logic này bắt đầu khiến Doãn Hạo ngửi được mùi âm mưu.
Sau khi được nghe suy luận của các cảnh sát khác trong cuộc họp ban nãy anh đã có thêm một giả định khá thực tế, nhưng vì một vài nguyên nhân anh chưa lên tiếng phát biểu.
Lúc này được Quý Thương hỏi anh cũng không nề hà nữa, “Chuỗi ba vụ án này liên đới đến các địa điểm công viên, núi Tây Bình, khu công nghiệp và du thuyền. Hung thủ tính toán chọn vị trí gây án, con đường rút lui rất chính xác, từ đó cho thấy hắn đã nghiên cứu địa hình rất kĩ trước khi hành động. Nhưng Vân Bàn rất xa lạ với Hàn Huân nên chắc chắn anh ta không phải kẻ thủ ác, càng không thể là chủ mưu được.”
Quý Thương chậm rãi gật đầu, anh đang đợi Doãn Hạo nói nốt điểm thứ hai thì lại nghe đàn em bảo: “Còn điểm nào nữa nhỉ? Em không nghĩ ra.”
Lần này Quý Thương không hỏi nữa mà chỉ cười. Anh biết không phải Doãn Hạo không nghĩ ra mà là cậu ấy muốn tự anh nói, hoặc là anh quyết định có nên nói ra hay không.
Quý Thương nhướng mày nhìn sang Đặng Đăng: “Lịch sử liên lạc không có gì bất thường thật sao?”
“Không có…” ai khác hỏi thì chẳng sao nhưng người hỏi là Quý Thương làm Đặng Đăng không tự tin cho lắm: “Không có gì thật mà.”
“Hàn Huân không hề liên lạc với Đinh Hằng Viễn à?” thật ra Quý Thương đã xem lướt qua báo cáo về lịch sử liên lạc đó rồi.
Anh sợ mình không giữ được sự khách quan, hoặc trong tiềm thức mình sẽ tránh né nên muốn trao quyền quyết định cho Doãn Hạo. Vậy mà Doãn Hạo lại đá bóng trả cho anh.
Hoặc là Doãn Hạo muốn thể hiện cậu ấy tin tưởng anh, hoặc là cậu ấy đang muốn thăm dò thái độ của anh với người yêu cũ.
Với Quý Thương mà nói cái kiểu nửa tị nạnh nửa tỏ tình này đúng là trò con nít… nhưng sao mà dễ thương quá thể. Và cứ thế cứ thế, sự lảng tránh trong tiềm thức của anh tan biến lúc nào chẳng hay.
Đặng Đăng lật lật tập tài liệu ra xem lại rồi lắc đầu, đáp: “Hàn Huân chưa bao giờ gọi cho Đinh Hằng Viễn ạ.”
Mọi người lại im lặng, riêng với Doãn Hạo, sau sự im lặng của anh là nỗi hồi hộp, cồn cào. Quý Thương trầm mặc một lát, anh từ từ tách mình khỏi những mối liên hệ với bất cứ đối tượng nào trong vụ án này.
Cuối cùng, anh thong thả nói: “Theo những gì chúng ta nắm được hiện nay Hàn Huân không những không liên lạc với Đinh Hằng Viễn mà mỗi lần anh ta đến thăm Đinh Thiếu Đông Đinh Hằng Viễn đều tình cờ không có mặt ở đó. Nhưng theo lời người dân ở thôn Hoa Đài thì mới đây họ đã thấy Hàn Huân và Đinh Hằng Viễn cùng đi viếng Đinh Tư Tân, hai người còn ra về trên cùng một chiếc xe, tức là chắc chắn họ có quen biết nhau. Vậy mà bề ngoài hai người này lại hoàn toàn tách biệt, việc này có thể tạm lý giải rằng họ quen biết rất sơ qua nhưng rõ ràng Hàn Huân rất quan tâm đến Đinh Thiếu Đông. Thời gian Đinh Thiếu Đông nằm viện, nếu Hàn Huân muốn biết tình hình sức khỏe của ông ta thì cách hợp lý nhất là gọi cho Đinh Hằng Viễn, làm như vậy vừa không quấy rầy đến bệnh nhân vừa luôn nắm được thông tin mới nhất.”
Quý Thương ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế mà trong thực tế họ lại không hề liên lạc với nhau, cứ như là…”
“Như là đang cố tình che giấu.” Doãn Hạo cười cười: “Nhưng bề ngoài họ càng hạn chế liên lạc thì càng lộ ra nhiều điểm bất thường.”
Từ Bân nhìn mấy người còn lại, nói: “Mọi người chia nhau kiểm tra lại toàn bộ chứng cứ ngoại phạm của Đinh Hằng Viễn đi.”
“Anh Từ này.” Quý Thương vừa lên tiếng thì đột nhiên nghẹn lại, mất một lát anh mới nói tiếp: “Về hành tung của Đinh Hằng Viễn…. nếu trước đây chỉ điều tra từ thời điểm xảy ra vụ án đầu tiên thì tôi đề nghị giờ ta nên lùi đến lúc Hàn Huân đến thành phố Vân Bàn.”
Từ Bân định đáp câu gì nhưng chỉ giây lát sau, khi sực hiểu thông vấn đề anh liền nói: “Làm theo gợi ý của Quý Thương đi, nếu dữ liệu camera không có đủ thì yêu cầu trích xuất bổ sung ngay.”
Quý Thương xoay ghế sang, thản nhiên cười với Doãn Hạo.
Doãn Hạo đưa mắt nhìn quanh, thấy người thì chăm chú lật xem tài liệu, người thì cắm mặt soi video, Từ Bân và Sài Lộ lại đang lo dọn vỏ hộp cơm trưa trên bàn… Doãn Hạo liền lén giơ ngón cái với Quý Thương. Thấy mặt đàn anh lạnh te, ra vẻ khen anh đây thì khen cả ngày, lập tức anh chàng xòe thêm ngón trỏ làm ngay một động tác bắn tim chíu chíu.
Lần này thì Quý Thương phải cắn môi mới nín được cười. Bao nhiêu phong thái trình bày gãy gọn, điềm đạm vừa xong đều bị đàn em biến thành mềm nhũn nhẹo.
Trong khi đó Doãn Hạo nhìn chằm chằm Quý Thương, bụng nghĩ thầm rồi xong, cái người này lại còn cắn môi với mình, đây không phải là ám chỉ mà là công khai ve vãn ạ. Quý Thương đích thị là đồ không biết vâng lời, đã dặn đến thế rồi còn cố tình trêu ngươi anh. Nhưng mà đúng là Doãn Hạo cũng muốn cắn đôi môi mềm mại đó thật, ngặt nỗi trong phòng lắm “kỳ đà cản mũi” quá.
“Đàn anh này.” Doãn Hạo lên tiếng.
“Sao, đàn em?” Quý Thương nhướng mày.
“Đi vệ sinh không?” Doãn Hạo hỏi.
Quý Thương cười, lắc đầu: “Không.”
Từ Bân hiên ngang xách túi vỏ hộp đến chen vào giữa hai người rồi chế giễu Doãn Hạo: “Học sinh tiểu học à? Mấy tuổi còn rủ nhau đi vệ sinh?”
Sài Lộ tằng hắng tưng bừng rồi vội kéo con kỳ đà cứng đầu Từ Bân đi: “Thôi thôi đi vứt rác đi anh Từ.”
Và thế là Sài Lộ cô nương vừa rút lui vừa liên tục ngoái lại hóng hớt.
Thấy đàn kỳ đà đã rút hết, Doãn Hạo bắt đầu trắng trợn hỏi gặng: “Không đi thật à?”
“Không – đi.” Quý Thương vừa đứng dậy vừa làm làm khẩu hình với Doãn Hạo.
“Sao – không – đi.” Doãn Hạo cũng bắt chước làm lại.
Quý Thương hất cằm cười đầy hàm ý với Doãn Hạo, ánh mắt hai người nhìn nhau như quện thành tơ tóc, se được thành cuộn chỉ mạch nha ngọt ngào.
Doãn Hạo hộ tống Quý Thương xuống sân, đến bãi đỗ xe anh lại dúi chìa cho Quý Thương: “Hay anh cứ lái xe em ra sân bay đi.”
“Thôi, anh tính về Nhàn Tiêu trước rồi mới ra sân bay.” Quý Thương cúi xuống xem xét bộ đồ trên người mình rồi ra hiệu cho Doãn Hạo cũng nhìn, “Lâu lắm anh mới gặp lại thầy, ăn mặc thế này sao được.”
Từ tòa nhà văn phòng ra đến vỉa hè đợi xe thỉnh thoảng lại có người quen của Doãn Hạo đi qua nên Quý Thương luôn chú ý giữ khoảng cách giữa hai người.
Lúc này điện thoại của anh báo tin chiếc xe anh gọi sẽ đến trong vòng 5 phút nữa.
Lại một chiếc xe của đồng nghiệp Doãn Hạo lăn bánh qua cổng, chạy khuất tới cuối đường, vẻ cau có trên mặt Doãn Hạo vẫn chưa chịu biến mất.
Chỉ còn hai người họ đứng dưới tấm biển chờ xe màu vàng, chiều mùa hè xe cộ và người đi đường đều không đông lắm, Quý Thương xích lại gần Doãn Hạo, anh đưa mu bàn tay lên khẽ cọ má đàn em: “Em lên đi, nóng thế này.”
“Anh cũng biết nóng hả.” Doãn Hạo được dỗ thành ra mềm xèo, anh véo tay Quý Thương, “Vậy mà còn không chịu lái xe của em ra sân bay luôn đi? Bày vẽ tắm giặt thay đồ cho long trọng vào, đi đi về về không mệt hay sao.”
Quý Thương đáp: “Yên, đấy là phép lịch sự cơ bản với thầy. Thế này đã thấm tháp gì so với công lao thầy dạy anh.”
Dù xót ruột khi thấy Quý Thương phải đi về mệt mỏi mấy ngày nay nhưng mỗi lần nhắc đến Hồ Vĩnh Dư Quý Thương đều tỏ ra kính trọng như vậy, Doãn Hạo cũng không thể nói gì hơn.
Quý Thương lại bảo: “Đội trưởng Tào ra lệnh hôm nay tổ chuyên án không ai được làm đêm nữa, mọi người đều phải về nhà ngủ hết. Nhưng anh còn lạ gì mấy người các em, không làm đêm thì làm tới sáng, về muộn quá em bắt xe kiểu gì.”
Doãn Hạo lơ đễnh đáp: “Vân Bàn không sầm uất bằng thủ đô nhưng làm gì đến mức nửa đêm ở nội thành không bắt được xe.”
Quý Thương gật gù, nói giọng lững lờ: “Trong nội thành thì bắt xe dễ thôi nhưng đêm hôm khuya khoắt ngồi taxi ra ngoại thành cũng không an toàn lắm.”
“Em đàn ông đàn ang ai làm gì được em?” Doãn Hạo nãy giờ vẫn bóp bóp nặn nặn bàn tay Quý Thương, mà tự dưng Quý Thương giật tay lại.
“À hóa ra đêm nay em không định đến Nhàn Tiêu à? Chà chà đàn em ơi, yêu đương kiểu cả thèm chóng chán thế đấy?” Quý Thương lắc đầu ra điều thất vọng.
Một chiếc xe màu bạc đã xuất hiện trước mặt họ. Ngay khi Quý Thương lên xe, Doãn Hạo giữ cửa thò đầu vào bảo: “Anh xin đi, xin đi thì em đến.”
“Anh xin em đấy.” Quý Thương dài giọng đầy khiêu khích: “Đừng có mà đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất