Chương 9: Cái chêm gỗ (9)
Vụ án Vương Cảnh Bình bắt đầu mở rộng điều tra đến mạng lưới quan hệ trong trường học, bởi vậy sau khi hỏi riêng từng học sinh Từ Bân lại yêu cầu Lý Viễn đến kiểm tra toàn bộ đồ dùng cá nhân của Vương Cảnh Bình tại nơi làm việc. Nếu thấy cần thiết có thể đem về cục cảnh sát giám định thêm.
Biết Doãn Hạo không quay lại cục, lúc cùng cả đội rời khỏi trường Từ Bân gọi điện cho Doãn Hạo để trao đổi tiến trình điều tra.
Ban nãy khi Doãn Hạo vừa ra khỏi phòng bệnh của Trương Vệ Đông thì có tin báo của Vu Văn Hâm – cảnh sát ở lại đội phụ trách kiểm tra video từ camera giám sát, tin tức anh nhận được hoàn toàn khớp với thông tin mới khai thác từ Trương Vệ Đông.
Nghe Vu Văn Hâm báo cáo xong Doãn Hạo đã xuống đến quán cà phê dưới sảnh, thấy Quý Thương vẫy vẫy anh từ xa.
Đó là lúc Từ Bân gọi đến, Doãn Hạo nhận điện thoại, mắt nhìn Quý Thương đang đứng trước quán.
Từ Bân nói: “Hỏi xong tất cả học sinh rồi, không được thông tin gì có ích cả. Chỉ có mấy đứa nghịch ngợm nhận xét là hai tháng gần đây Vương Cảnh Bình hơi khác, anh ta quản thúc học sinh bằng thái độ cứng rắn hơn trước nhiều. Tôi và Sài Lộ suy đoán rằng có thể việc chia tay với Trần Thiến Di khiến tâm lý anh ta thay đổi. Cậu thì sao? Bên đó có gì mới không?”
Doãn Hạo đáp: “Trực giác của chúng ta hôm đó là đúng đấy. Trần Thiến Di có chuyện giấu chúng ta thật. 10 rưỡi đêm ngày xảy ra vụ án Trương Vệ Đông gặp Trần Thiến Di ở đường Tân Hà và Trần Thiến Di dặn cậu ta giữ bí mật chuyện đó. Ngoài ra trong video giám sát khu nhà Trần Thiến Di Vu Văn Hâm phát hiện hình ảnh một người phụ nữ khá giống cô ta. Đêm đó khoảng 9 giờ 40 cô ta đi ra từ cổng sau, lên một chiếc taxi.”
Từ Bân nói: “Trần Thiến Di này thật là… lúc thì khai hàm hồ, lúc thì nói dối. Cứ giấu giấu giếm giếm như vậy muốn không nghi cô ta cũng khó.”
Doãn Hạo nói: “Lần này có thể mời cô ta về đồn lấy lời khai được rồi.”
Từ Bân nói: “Để tôi báo với đội trưởng Tào yêu cầu cô ta đến cục cảnh sát ngay. Cậu có muốn dự hỏi cung Trần Thiến Di không? Hay là…”
Doãn Hạo vô thức đưa mắt nhìn về phía quán cà phê, Quý Thương đang đi về phía anh.
Doãn Hạo đáp: “Những học sinh có mâu thuẫn với Vương Cảnh Bình về cơ bản là được loại trừ, giờ xem ra chỉ có Trần Thiến Di là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng còn nhiều thứ không khớp lắm, tôi cảm thấy chưa thể lơ là bên Quý Thương được.”
“Vậy cũng được, cậu tiếp tục bám sát bảo vệ bên đó đi.”
Từ Bân vừa nói xong câu này thì Sài Lộ ngồi ở ghế phụ tự dưng chồm sang, Từ Bân nghiêng mình né đi rồi chìa di động ra cho Sài Lộ.
Sài Lộ dài giọng lặp lại bốn chữ ‘bám sát bảo vệ’, và đầu dây bên này Quý Thương đã đến trước mặt Doãn Hạo, Doãn Hạo thẳng thừng cúp máy luôn.
Quý Thương nói: “Các cậu điều tra vất vả thế, thật ra không cần phải lãng phí nhân lực với tôi đâu. Từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ ở Nhàn Tiêu thôi, tôi hứa không bước xuống lầu luôn.”
Doãn Hạo nhét điện thoại vào túi: “Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên thôi. Nếu anh Quý cảm thấy tôi làm phiền thì có thể liên hệ với đội trưởng Tào để chị ấy rút tôi về đội.”
“Đâu có phiền gì.” thấy lời mình bị hiểu sai Quý Thương vội khoát tay phủ nhận. Rồi anh chợt nhận ra giọng điệu của đồng chí cảnh sát Doãn này có hơi gay gắt: “Sao vẫn gọi là anh Quý thế, đàn em?”
“Không thì tôi gọi anh bằng gì?”
“Thì quý anh? Đàn anh? Anh Quý Thương? Anh Cửu?” Quý Thương vừa nói vừa cười, lần đầu tiên anh cảm thấy cái tên cha mẹ đặt cho mình sao gọi kiểu gì cũng khó nghe.
Doãn Hạo quay lưng bỏ đi, mặt không cảm xúc.
Quý Thương vội đuổi theo: “Ơ đàn em, giờ mình về Nhàn Tiêu à?”
“Anh không phải gặp ai nữa à?”
“Hết rồi, hết rồi.”
Doãn Hạo nói: “Thế thì tạt qua nhà tôi đã.”
Doãn Hạo gia nhập trung đội một cục cảnh sát Vân Bàn theo hình thức tiến cử nhân tài, khởi điểm cấp hàm của anh cao hơn so với những cảnh sát viên cùng đội nhưng tiền lương thì không chênh lệch là bao.
Lúc này ngắm nghía căn hộ ở một khu nhà mỗi tầng có hai căn, rộng phải hơn một trăm mét, trong nhà bài trí tông đen – trắng – xám đúng chuẩn trai thẳng… Quý Thương nhẩm tính thử giá thuê nhà rồi nghĩ thầm lương tháng của Doãn Hạo trả tiền nhà xong chắc chỉ đủ cho cậu ta uống nước lã cầm hơi.
Doãn Hạo về nhà là để tắm và thay đồ. Vào nhà anh bật ti vi, rót nước cho Quý Thương rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Ti vi bật lên đã sẵn kênh thiếu nhi, Quý Thương cũng lười chẳng buồn chuyển.
Đương lúc anh thấy chán lắm lắm rồi thì chồng tài liệu nhét dưới tủ ti vi đập vào mắt anh. Đó là đống giấy tờ Doãn Hạo dọn quáng quàng trên mặt bàn lúc họ mới vào nhà.
Một tấm ảnh lòi ra dưới cùng chồng tài liệu. Đó là ảnh chụp một nhóm thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, chỗ ảnh lộ ra vừa đủ để Quý Thương thấy được gương mặt Doãn Hạo và một chàng trai nữa.
Luồng mắt Quý Thương như ngừng đọng lại trên bức ảnh đó. Nhưng vừa lúc có tiếng mở cửa nhà tắm, anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình.
“Vương miện mặt trăng… tấn công!”
Ti vi đang chiếu hoạt hình Thủy thủ Mặt Trăng. “Vẫn thiếu nữ gớm!” Doãn Hạo quấn khăn tắm bước ra phòng khách, tiện thể lia mắt nhìn ti vi.
Cảnh tượng này lần gần đây nhất Quý Thương được chứng kiến là ở nhà tắm của trường đại học. Giờ bỗng nhiên trông thấy hàng thật nhất thời Quý Thương không biết phải làm sao. Đến khi anh ngoảnh mặt lại lần nữa thì Doãn Hạo đã đi vào phòng ngủ.
Sau đó Doãn Hạo không đưa Quý Thương về Nhàn Tiêu mà lại đến “Yên Hỏa”. Phía cảnh sát có thể chủ động truy cập vào dữ liệu camera an ninh khu vực xung quanh quán bar nhưng bên trong quán thì phải yêu cầu chủ kinh doanh cung cấp.
Không muốn làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán, Quý Thương nhờ cậu bartender liên hệ để được vào gặp thẳng người quản lý. Sau khi được họ xuất trình giấy tờ chứng minh và giải thích lý do đến quán, người quản lý gọi một cuộc điện thoại rồi đưa hai người vào phòng giám sát an ninh.
Quán bar chỉ lắp camera ở khu vực mở cửa cho khách và phòng làm việc của nhân viên, và đương nhiên vẫn có những góc chết camera quay không tới. Còn những không gian kín khác như phòng riêng hay nhà vệ sinh thì không có camera.
“Các anh lưu video trong bao lâu?”
Nhân viên phụ trách đáp: “Có thể xem trực tiếp trong hai tháng, quá hai tháng thì hệ thống sẽ tự động ghi đè dữ liệu.”
Doãn Hạo nói: “Vậy phiền anh cho tôi toàn bộ dữ liệu trong hai tháng gần đây.”
Nhân viên phụ trách bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên, chính Quý Thương cũng cảm thấy thắc mắc, theo anh biết vụ án mới xảy ra cách đây ba ngày.
Người quản lý đứng bên cạnh gật đầu: “Vậy cũng được, nhưng dữ liệu khá nặng đấy. Kể cả dùng tất cả máy tính ở đây cùng tải thì cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.”
Doãn Hạo nói: “Ngoài thời gian mở cửa có ai ở lại quán không?”
Người quản lý đáp: “Không có ai, hàng ngày chính tôi là người mở cửa, đóng cửa. Ngoài thời gian nhân viên làm việc trong quán không có ai cả.”
Doãn Hạo lại nói: “Được, vậy tôi chỉ cần lấy trong thời gian các anh làm việc thôi.”
Nhân viên phòng giám sát bật bốn máy tính để lưu video. Doãn Hạo và Quý Thương đều không rời khỏi phòng mà ngồi xuống ghế salon sau bàn làm việc của nhân viên.
Bị bốn con mắt dòm lom lom sau gáy, anh nhân viên thật tình không dám làm gì ngoài tải về và lưu lại. Anh ta chỉ sợ mình trượt tay xóa mất cái gì thì sẽ bị liệt luôn vào diện bị tình nghi vì cố ý tiêu hủy chứng cứ.
Đã đến 7 rưỡi tối. Quản lý quán bar là một người đàn ông trung niên rất khôn khéo, anh ta rời đi một lát rồi quay lại ngay. Lúc này anh ta đã được bartender cho biết Quý Thương là khách VIP của quán nên chu đáo đến hỏi hai người có muốn dùng chút đồ uống không.
Doãn Hạo đáp: “Tôi không được uống rượu khi làm nhiệm vụ.”
Người quản lý cười ha ha tỏ ý xin lỗi: “Ồ ồ, xin lỗi, tôi sơ suất quá.”
Quý Thương hỏi Doãn Hạo: “Cậu ăn tối chưa?”
Doãn Hạo lắc đầu, làm việc bên ngoài thì ba bữa không đúng giờ hay thậm chí bỏ qua một, hai bữa là chuyện rất bình thường với anh.
Quý Thương mỉm cười nói: “Trùng hợp thế, tôi cũng chưa ăn. Chẳng hiểu sao tôi cũng phải nhịn đói vậy, có được trả đồng lương nào đâu.”
Quý Thương nói cho Doãn Hạo nghẹn họng rồi nhanh nhảu quay sang phía người quản lý và thản nhiên gọi món: “Ở đây cũng ít món ăn nhỉ, thôi anh cho tôi một phần salad hoa quả lớn, không cho dưa hấu nhé. Cắt cho hai phần bánh mì baguette, nướng qua thôi đừng kĩ quá, hơi rám mặt là được. À tôi muốn bơ lạc vị ngọt nữa.”
Nói xong Quý Thương quay sang hỏi Doãn Hạo: “Cậu thích mứt gì?”
“Giống anh đi.” Doãn Hạo miệng đáp vậy còn trong lòng nghĩ ăn cho xong bữa thôi làm gì mà yêu sách lắm thế.
Đồ ăn Quý Thương gọi nhanh chóng được bưng vào phòng giám sát, người bưng đồ lên chính là anh chàng Cung Hán lần trước chủ động giữ rượu cho Quý Thương.
“Tôi nhớ bữa đó lúc tôi về ban nhạc vừa lên sân khấu, quán ầm ầm thế mà cậu vẫn để ý cất rượu cho tôi nhỉ.”
Cung Hán lễ độ đáp: “Đó là nhiệm vụ của em ạ. Mà đúng là hôm đấy đông khách thật, em không tranh thủ được lúc nào ra hút điếu thuốc.”
Quý Thương gật gật đầu, Cung Hán liền rời đi.
Cửa phòng đóng lại một lúc lâu sau Quý Thương mới quay sang nhìn Doãn Hạo. Trên bàn trà lúc này ngoài những món Quý Thương gọi người ta còn đưa lên thêm nửa cái bánh mì baguette nữa.
Bấy giờ Doãn Hạo đang chăm chú nhìn con dao lấy ra từ giỏ đựng bánh mì.
Đó là một con dao cắt bánh mì rất bình thường, lưỡi có răng cưa, tổng cả cán cả thân dài hơn 20cm, bản lưỡi dao rộng 3cm.
Quý Thương nhích lại gần Doãn Hạo, hỏi nhỏ: “Hung khí cùng loại với con dao cắt bánh này à?”
Doãn Hạo quay mặt sang thấy Quý Thương đang áp rất sát mình, anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không nhích người ra để kéo giãn khoảng cách giữa họ. Xét thấy vụ án đang trong quá trình điều tra, Doãn Hạo không trả lời câu hỏi của Quý Thương mà cũng không phủ nhận.
Quý Thương rũ mắt, ánh mắt anh tùy tiện rơi vào một điểm nào đó, anh lại nói tiếp, vẫn rất nhỏ giọng: “Đúng ra hung thủ không nên chọn loại dao này.”
Doãn Hạo hỏi: “Tức là sao?”
“Loại dao có răng cưa này lúc hành sự nếu không cẩn thận sẽ khiến hung thủ cũng bị thương. Hoặc trong quá trình tàng trữ, di chuyển chúng rất dễ mắc vào quần áo của hung thủ.”
Đúng là theo báo cáo pháp y trong vết thương của nạn nhân có những sợi vải li ti không thuộc về quần áo trên người nạn nhân.
Quý Thương nói tiếp: “Vụ án này là mưu sát có chủ đích, vậy hoặc là hung thủ không suy nghĩ thấu đáo, hoặc là hung khí này vừa dễ có được, vừa dễ cất giấu đối với hắn. Nhưng xét từ quá trình gây án và thái độ tỉnh táo, quyết đoán của hung thủ thì tôi không thiên về giả thiết hắn đã sơ suất đâu.”
Doãn Hạo nghiêng đầu nhìn Quý Thương rồi chính anh lại áp sát vào Quý Thương hơn: “Sao anh biết đây là mưu sát có chủ đích? Sao anh biết được hung thủ tỉnh táo và quyết đoán khi gây án?”
Quý Thương vô thức ngồi lùi lại rồi cười đáp: “Tối hôm qua tôi lỡ nhìn màn hình máy tính của cậu đó, có thấy một bức ảnh chụp hiện trường án mạng.”
Doãn Hạo vốn định hỏi nữa thì nhớ ra Quý Thương này từng là học viên thiên tài được giáo sư Hồ Vĩnh Dư của trường đại học Công An Nhân Dân đánh giá là xuất sắc hơn thầy. Những kết quả một cảnh sát bình thường có thể phân tích được anh ta nhìn qua đã hiểu cũng không có gì lạ.
Quý Thương lại nói: “Tôi biết vụ án này cần giữ bí mật nên cậu yên tâm, tôi không để lộ cho ai đâu.”
Doãn Hạo không đáp, anh cắn một miếng bánh mì phết bơ lạc, ngọt tê cả lưỡi.
Quý Thương ngồi im im một lúc rồi như thể cơn ngứa nghề cũ một khi đã nổi lên là dìm không được, anh bắt đầu vừa nhai bánh mì vừa nhích nhích lại gần Doãn Hạo.
Rồi Quý Thương nhíu mày, nghiêm mặt bảo: “Mà tôi cứ cảm thấy trạng thái thi thể trông rất lạ.”
Khi Quý Thương mở miệng nói mùi hương ngọt ngào phả thẳng vào mặt Doãn Hạo, một lát sau khi mùi tan dần cái hương vị quện quện dính dính như vẫn quanh quẩn trong gian phòng chật chội… Doãn Hạo vô thức hít mũi.
Cuối cùng Doãn Hạo nuốt miếng bánh mì, hỏi: “Lạ gì kia?”
“Ăn mặc chỉnh tề, ngoài bị ngấm mưa thì quần áo của anh ta có thể coi là sạch sẽ. Trên ảnh ngoài vết đâm không có thương tích nào cho thấy hành động tự vệ, xô xát, giãy giụa. Dù hung thủ xuất hiện bất ngờ cũng không có khả năng hai người đứng đối diện mà anh ta không phòng bị. Nói cách khác hung thủ là người quen của anh ta, thậm chí là người anh ta định bao che, bảo vệ. Nhưng cũng không đúng, cậu nhớ lại tay chân thi thể xem, không hề trong trạng thái phản xạ theo bản năng khi cơ thể bị đau đớn. Giống như là…”
“Giống cái gì?”
Quý Thương lắc đầu, anh nói không chắc chắn lắm: “Dang rộng hai tay như chào đón một điều mong đợi đã lâu. Thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự sung sướng và nhẹ nhõm từ anh ta.”
Biết Doãn Hạo không quay lại cục, lúc cùng cả đội rời khỏi trường Từ Bân gọi điện cho Doãn Hạo để trao đổi tiến trình điều tra.
Ban nãy khi Doãn Hạo vừa ra khỏi phòng bệnh của Trương Vệ Đông thì có tin báo của Vu Văn Hâm – cảnh sát ở lại đội phụ trách kiểm tra video từ camera giám sát, tin tức anh nhận được hoàn toàn khớp với thông tin mới khai thác từ Trương Vệ Đông.
Nghe Vu Văn Hâm báo cáo xong Doãn Hạo đã xuống đến quán cà phê dưới sảnh, thấy Quý Thương vẫy vẫy anh từ xa.
Đó là lúc Từ Bân gọi đến, Doãn Hạo nhận điện thoại, mắt nhìn Quý Thương đang đứng trước quán.
Từ Bân nói: “Hỏi xong tất cả học sinh rồi, không được thông tin gì có ích cả. Chỉ có mấy đứa nghịch ngợm nhận xét là hai tháng gần đây Vương Cảnh Bình hơi khác, anh ta quản thúc học sinh bằng thái độ cứng rắn hơn trước nhiều. Tôi và Sài Lộ suy đoán rằng có thể việc chia tay với Trần Thiến Di khiến tâm lý anh ta thay đổi. Cậu thì sao? Bên đó có gì mới không?”
Doãn Hạo đáp: “Trực giác của chúng ta hôm đó là đúng đấy. Trần Thiến Di có chuyện giấu chúng ta thật. 10 rưỡi đêm ngày xảy ra vụ án Trương Vệ Đông gặp Trần Thiến Di ở đường Tân Hà và Trần Thiến Di dặn cậu ta giữ bí mật chuyện đó. Ngoài ra trong video giám sát khu nhà Trần Thiến Di Vu Văn Hâm phát hiện hình ảnh một người phụ nữ khá giống cô ta. Đêm đó khoảng 9 giờ 40 cô ta đi ra từ cổng sau, lên một chiếc taxi.”
Từ Bân nói: “Trần Thiến Di này thật là… lúc thì khai hàm hồ, lúc thì nói dối. Cứ giấu giấu giếm giếm như vậy muốn không nghi cô ta cũng khó.”
Doãn Hạo nói: “Lần này có thể mời cô ta về đồn lấy lời khai được rồi.”
Từ Bân nói: “Để tôi báo với đội trưởng Tào yêu cầu cô ta đến cục cảnh sát ngay. Cậu có muốn dự hỏi cung Trần Thiến Di không? Hay là…”
Doãn Hạo vô thức đưa mắt nhìn về phía quán cà phê, Quý Thương đang đi về phía anh.
Doãn Hạo đáp: “Những học sinh có mâu thuẫn với Vương Cảnh Bình về cơ bản là được loại trừ, giờ xem ra chỉ có Trần Thiến Di là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng còn nhiều thứ không khớp lắm, tôi cảm thấy chưa thể lơ là bên Quý Thương được.”
“Vậy cũng được, cậu tiếp tục bám sát bảo vệ bên đó đi.”
Từ Bân vừa nói xong câu này thì Sài Lộ ngồi ở ghế phụ tự dưng chồm sang, Từ Bân nghiêng mình né đi rồi chìa di động ra cho Sài Lộ.
Sài Lộ dài giọng lặp lại bốn chữ ‘bám sát bảo vệ’, và đầu dây bên này Quý Thương đã đến trước mặt Doãn Hạo, Doãn Hạo thẳng thừng cúp máy luôn.
Quý Thương nói: “Các cậu điều tra vất vả thế, thật ra không cần phải lãng phí nhân lực với tôi đâu. Từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ ở Nhàn Tiêu thôi, tôi hứa không bước xuống lầu luôn.”
Doãn Hạo nhét điện thoại vào túi: “Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên thôi. Nếu anh Quý cảm thấy tôi làm phiền thì có thể liên hệ với đội trưởng Tào để chị ấy rút tôi về đội.”
“Đâu có phiền gì.” thấy lời mình bị hiểu sai Quý Thương vội khoát tay phủ nhận. Rồi anh chợt nhận ra giọng điệu của đồng chí cảnh sát Doãn này có hơi gay gắt: “Sao vẫn gọi là anh Quý thế, đàn em?”
“Không thì tôi gọi anh bằng gì?”
“Thì quý anh? Đàn anh? Anh Quý Thương? Anh Cửu?” Quý Thương vừa nói vừa cười, lần đầu tiên anh cảm thấy cái tên cha mẹ đặt cho mình sao gọi kiểu gì cũng khó nghe.
Doãn Hạo quay lưng bỏ đi, mặt không cảm xúc.
Quý Thương vội đuổi theo: “Ơ đàn em, giờ mình về Nhàn Tiêu à?”
“Anh không phải gặp ai nữa à?”
“Hết rồi, hết rồi.”
Doãn Hạo nói: “Thế thì tạt qua nhà tôi đã.”
Doãn Hạo gia nhập trung đội một cục cảnh sát Vân Bàn theo hình thức tiến cử nhân tài, khởi điểm cấp hàm của anh cao hơn so với những cảnh sát viên cùng đội nhưng tiền lương thì không chênh lệch là bao.
Lúc này ngắm nghía căn hộ ở một khu nhà mỗi tầng có hai căn, rộng phải hơn một trăm mét, trong nhà bài trí tông đen – trắng – xám đúng chuẩn trai thẳng… Quý Thương nhẩm tính thử giá thuê nhà rồi nghĩ thầm lương tháng của Doãn Hạo trả tiền nhà xong chắc chỉ đủ cho cậu ta uống nước lã cầm hơi.
Doãn Hạo về nhà là để tắm và thay đồ. Vào nhà anh bật ti vi, rót nước cho Quý Thương rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Ti vi bật lên đã sẵn kênh thiếu nhi, Quý Thương cũng lười chẳng buồn chuyển.
Đương lúc anh thấy chán lắm lắm rồi thì chồng tài liệu nhét dưới tủ ti vi đập vào mắt anh. Đó là đống giấy tờ Doãn Hạo dọn quáng quàng trên mặt bàn lúc họ mới vào nhà.
Một tấm ảnh lòi ra dưới cùng chồng tài liệu. Đó là ảnh chụp một nhóm thanh niên mặc đồng phục cảnh sát, chỗ ảnh lộ ra vừa đủ để Quý Thương thấy được gương mặt Doãn Hạo và một chàng trai nữa.
Luồng mắt Quý Thương như ngừng đọng lại trên bức ảnh đó. Nhưng vừa lúc có tiếng mở cửa nhà tắm, anh nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình.
“Vương miện mặt trăng… tấn công!”
Ti vi đang chiếu hoạt hình Thủy thủ Mặt Trăng. “Vẫn thiếu nữ gớm!” Doãn Hạo quấn khăn tắm bước ra phòng khách, tiện thể lia mắt nhìn ti vi.
Cảnh tượng này lần gần đây nhất Quý Thương được chứng kiến là ở nhà tắm của trường đại học. Giờ bỗng nhiên trông thấy hàng thật nhất thời Quý Thương không biết phải làm sao. Đến khi anh ngoảnh mặt lại lần nữa thì Doãn Hạo đã đi vào phòng ngủ.
Sau đó Doãn Hạo không đưa Quý Thương về Nhàn Tiêu mà lại đến “Yên Hỏa”. Phía cảnh sát có thể chủ động truy cập vào dữ liệu camera an ninh khu vực xung quanh quán bar nhưng bên trong quán thì phải yêu cầu chủ kinh doanh cung cấp.
Không muốn làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của quán, Quý Thương nhờ cậu bartender liên hệ để được vào gặp thẳng người quản lý. Sau khi được họ xuất trình giấy tờ chứng minh và giải thích lý do đến quán, người quản lý gọi một cuộc điện thoại rồi đưa hai người vào phòng giám sát an ninh.
Quán bar chỉ lắp camera ở khu vực mở cửa cho khách và phòng làm việc của nhân viên, và đương nhiên vẫn có những góc chết camera quay không tới. Còn những không gian kín khác như phòng riêng hay nhà vệ sinh thì không có camera.
“Các anh lưu video trong bao lâu?”
Nhân viên phụ trách đáp: “Có thể xem trực tiếp trong hai tháng, quá hai tháng thì hệ thống sẽ tự động ghi đè dữ liệu.”
Doãn Hạo nói: “Vậy phiền anh cho tôi toàn bộ dữ liệu trong hai tháng gần đây.”
Nhân viên phụ trách bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên, chính Quý Thương cũng cảm thấy thắc mắc, theo anh biết vụ án mới xảy ra cách đây ba ngày.
Người quản lý đứng bên cạnh gật đầu: “Vậy cũng được, nhưng dữ liệu khá nặng đấy. Kể cả dùng tất cả máy tính ở đây cùng tải thì cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.”
Doãn Hạo nói: “Ngoài thời gian mở cửa có ai ở lại quán không?”
Người quản lý đáp: “Không có ai, hàng ngày chính tôi là người mở cửa, đóng cửa. Ngoài thời gian nhân viên làm việc trong quán không có ai cả.”
Doãn Hạo lại nói: “Được, vậy tôi chỉ cần lấy trong thời gian các anh làm việc thôi.”
Nhân viên phòng giám sát bật bốn máy tính để lưu video. Doãn Hạo và Quý Thương đều không rời khỏi phòng mà ngồi xuống ghế salon sau bàn làm việc của nhân viên.
Bị bốn con mắt dòm lom lom sau gáy, anh nhân viên thật tình không dám làm gì ngoài tải về và lưu lại. Anh ta chỉ sợ mình trượt tay xóa mất cái gì thì sẽ bị liệt luôn vào diện bị tình nghi vì cố ý tiêu hủy chứng cứ.
Đã đến 7 rưỡi tối. Quản lý quán bar là một người đàn ông trung niên rất khôn khéo, anh ta rời đi một lát rồi quay lại ngay. Lúc này anh ta đã được bartender cho biết Quý Thương là khách VIP của quán nên chu đáo đến hỏi hai người có muốn dùng chút đồ uống không.
Doãn Hạo đáp: “Tôi không được uống rượu khi làm nhiệm vụ.”
Người quản lý cười ha ha tỏ ý xin lỗi: “Ồ ồ, xin lỗi, tôi sơ suất quá.”
Quý Thương hỏi Doãn Hạo: “Cậu ăn tối chưa?”
Doãn Hạo lắc đầu, làm việc bên ngoài thì ba bữa không đúng giờ hay thậm chí bỏ qua một, hai bữa là chuyện rất bình thường với anh.
Quý Thương mỉm cười nói: “Trùng hợp thế, tôi cũng chưa ăn. Chẳng hiểu sao tôi cũng phải nhịn đói vậy, có được trả đồng lương nào đâu.”
Quý Thương nói cho Doãn Hạo nghẹn họng rồi nhanh nhảu quay sang phía người quản lý và thản nhiên gọi món: “Ở đây cũng ít món ăn nhỉ, thôi anh cho tôi một phần salad hoa quả lớn, không cho dưa hấu nhé. Cắt cho hai phần bánh mì baguette, nướng qua thôi đừng kĩ quá, hơi rám mặt là được. À tôi muốn bơ lạc vị ngọt nữa.”
Nói xong Quý Thương quay sang hỏi Doãn Hạo: “Cậu thích mứt gì?”
“Giống anh đi.” Doãn Hạo miệng đáp vậy còn trong lòng nghĩ ăn cho xong bữa thôi làm gì mà yêu sách lắm thế.
Đồ ăn Quý Thương gọi nhanh chóng được bưng vào phòng giám sát, người bưng đồ lên chính là anh chàng Cung Hán lần trước chủ động giữ rượu cho Quý Thương.
“Tôi nhớ bữa đó lúc tôi về ban nhạc vừa lên sân khấu, quán ầm ầm thế mà cậu vẫn để ý cất rượu cho tôi nhỉ.”
Cung Hán lễ độ đáp: “Đó là nhiệm vụ của em ạ. Mà đúng là hôm đấy đông khách thật, em không tranh thủ được lúc nào ra hút điếu thuốc.”
Quý Thương gật gật đầu, Cung Hán liền rời đi.
Cửa phòng đóng lại một lúc lâu sau Quý Thương mới quay sang nhìn Doãn Hạo. Trên bàn trà lúc này ngoài những món Quý Thương gọi người ta còn đưa lên thêm nửa cái bánh mì baguette nữa.
Bấy giờ Doãn Hạo đang chăm chú nhìn con dao lấy ra từ giỏ đựng bánh mì.
Đó là một con dao cắt bánh mì rất bình thường, lưỡi có răng cưa, tổng cả cán cả thân dài hơn 20cm, bản lưỡi dao rộng 3cm.
Quý Thương nhích lại gần Doãn Hạo, hỏi nhỏ: “Hung khí cùng loại với con dao cắt bánh này à?”
Doãn Hạo quay mặt sang thấy Quý Thương đang áp rất sát mình, anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không nhích người ra để kéo giãn khoảng cách giữa họ. Xét thấy vụ án đang trong quá trình điều tra, Doãn Hạo không trả lời câu hỏi của Quý Thương mà cũng không phủ nhận.
Quý Thương rũ mắt, ánh mắt anh tùy tiện rơi vào một điểm nào đó, anh lại nói tiếp, vẫn rất nhỏ giọng: “Đúng ra hung thủ không nên chọn loại dao này.”
Doãn Hạo hỏi: “Tức là sao?”
“Loại dao có răng cưa này lúc hành sự nếu không cẩn thận sẽ khiến hung thủ cũng bị thương. Hoặc trong quá trình tàng trữ, di chuyển chúng rất dễ mắc vào quần áo của hung thủ.”
Đúng là theo báo cáo pháp y trong vết thương của nạn nhân có những sợi vải li ti không thuộc về quần áo trên người nạn nhân.
Quý Thương nói tiếp: “Vụ án này là mưu sát có chủ đích, vậy hoặc là hung thủ không suy nghĩ thấu đáo, hoặc là hung khí này vừa dễ có được, vừa dễ cất giấu đối với hắn. Nhưng xét từ quá trình gây án và thái độ tỉnh táo, quyết đoán của hung thủ thì tôi không thiên về giả thiết hắn đã sơ suất đâu.”
Doãn Hạo nghiêng đầu nhìn Quý Thương rồi chính anh lại áp sát vào Quý Thương hơn: “Sao anh biết đây là mưu sát có chủ đích? Sao anh biết được hung thủ tỉnh táo và quyết đoán khi gây án?”
Quý Thương vô thức ngồi lùi lại rồi cười đáp: “Tối hôm qua tôi lỡ nhìn màn hình máy tính của cậu đó, có thấy một bức ảnh chụp hiện trường án mạng.”
Doãn Hạo vốn định hỏi nữa thì nhớ ra Quý Thương này từng là học viên thiên tài được giáo sư Hồ Vĩnh Dư của trường đại học Công An Nhân Dân đánh giá là xuất sắc hơn thầy. Những kết quả một cảnh sát bình thường có thể phân tích được anh ta nhìn qua đã hiểu cũng không có gì lạ.
Quý Thương lại nói: “Tôi biết vụ án này cần giữ bí mật nên cậu yên tâm, tôi không để lộ cho ai đâu.”
Doãn Hạo không đáp, anh cắn một miếng bánh mì phết bơ lạc, ngọt tê cả lưỡi.
Quý Thương ngồi im im một lúc rồi như thể cơn ngứa nghề cũ một khi đã nổi lên là dìm không được, anh bắt đầu vừa nhai bánh mì vừa nhích nhích lại gần Doãn Hạo.
Rồi Quý Thương nhíu mày, nghiêm mặt bảo: “Mà tôi cứ cảm thấy trạng thái thi thể trông rất lạ.”
Khi Quý Thương mở miệng nói mùi hương ngọt ngào phả thẳng vào mặt Doãn Hạo, một lát sau khi mùi tan dần cái hương vị quện quện dính dính như vẫn quanh quẩn trong gian phòng chật chội… Doãn Hạo vô thức hít mũi.
Cuối cùng Doãn Hạo nuốt miếng bánh mì, hỏi: “Lạ gì kia?”
“Ăn mặc chỉnh tề, ngoài bị ngấm mưa thì quần áo của anh ta có thể coi là sạch sẽ. Trên ảnh ngoài vết đâm không có thương tích nào cho thấy hành động tự vệ, xô xát, giãy giụa. Dù hung thủ xuất hiện bất ngờ cũng không có khả năng hai người đứng đối diện mà anh ta không phòng bị. Nói cách khác hung thủ là người quen của anh ta, thậm chí là người anh ta định bao che, bảo vệ. Nhưng cũng không đúng, cậu nhớ lại tay chân thi thể xem, không hề trong trạng thái phản xạ theo bản năng khi cơ thể bị đau đớn. Giống như là…”
“Giống cái gì?”
Quý Thương lắc đầu, anh nói không chắc chắn lắm: “Dang rộng hai tay như chào đón một điều mong đợi đã lâu. Thậm chí tôi có thể cảm nhận được sự sung sướng và nhẹ nhõm từ anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất