Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 47: Đánh giá cấp bậc người quan sát

Trước Sau
Xe dừng ở vùng ngoại ô Phố Tây, phía trước là hai cánh cổng sắt chạm trổ bị cây cối che khuất. Tài xế xuống xe, bấm cái nút của máy bộ đàm cạnh cửa, camera quét mặt mũi của anh ta, không bao lâu cánh cửa đã từ từ mở ra. Chiếc xe tiếp tục lái vào phía trong dọc theo một con đường nhựa quanh co nhưng bằng phẳng, hai bên có cây cổ thụ sừng sững chọc trời, cành cây trơ trụi cắt bầu trời thành nhiều mảnh, nếu là mùa hè, đó sẽ là một cảnh quang rợp bóng cây, còn mùa đông thì trông có hơi u ám khiếp người. Một ngôi nhà vườn xuất hiện trong rừng cây um tùm. Tòa nhà kiểu cũ giống như một dinh thự còn sót lại từ những năm tháng chiến tranh, tòa nhà ba tầng theo lối phương Tây, với các tháp hình lục giác được khảm ở cả hai bên, không thiếu cảm giác cổ kính trong phong cách. Trước tòa nhà có một khu vườn được chăm sóc cẩn thận, mùa đông cũng không vắng bóng sắc xanh theo mùa. Một người làm vườn đang cắt tỉa những bụi cây có hình dáng gọn gàng, nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe, anh ta đứng dậy và nhìn chằm chằm vào bọn họ với vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Lâm Kỳ quay đầu nhìn Sở Ương, mỉm cười: "Đến rồi."

Sở Ương im lặng gật đầu, tài xé mở cho Lâm Kỳ đồng thời mình cũng mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn vài vết rêu phong trên vách tường đọng lại theo thời gian, và những nét chạm khắc tinh xảo cùng lan can....Cậu cảm giác có một sự quen thuộc thật kỳ lạ. Cứ như cậu đã từng tới nơi này vậy.

Nhưng điều đó hoàn toàn không có khả năng, cậu chưa bao giờ đến Thượng Hải cả.

"Đây là trụ sở chính của hội trưởng lão trong nước." Lâm Kỳ đi đến bên cạnh và nhẹ nhàng đỡ hờ lưng cậu, "Đi theo tôi."

Lâm Kỳ gõ cánh cửa gỗ, ngay sau đó một người đàn ông với vẻ ngoài của một quản gia trong bộ vest chỉnh tề mở cửa, thấy Lâm Kỳ thì hơi khom người, "Lâm tiên sinh."

"Những người khác đã đến chưa?" Lâm Kỳ vừa cởi áo khoác đưa cho quản gia vừa hỏi.

"Năm vị trưởng lão đều đã đến."

Quản gia tới nhận quần áo của Sở Ương, Sở Ương, người chưa bao giờ được đối xử như vậy trước đây, đã luống cuống cởi áo khoác mình ra, lỗ tai lắng nghe lời giải thích của Lâm Kỳ, "Một thành viên mới muốn nhập hội cần có sự đồng ý của hai trưởng lão. Và muốn tiếp nhận Dấu Thánh, thì cần có sự chấp thuận của ít nhất là năm trưởng lão. Nên tôi mới mời năm vị trưởng lão tới."

Năm vị trưởng lão, cũng chính là năm quan sát viên cấp năm....Trong hội trưởng lão có tổng cộng hai mươi người.

Tiền sảnh đối diện với hiên nhà được lát bằng sàn gỗ cứng nặng, không nhiễm một hạt bụi đến nỗi có thể soi gương, trong không khí tràn ngập mùi gỗ nhàn nhạt. Đối diện với họ là một cầu thang tay vịn rộng rãi, đi lên khoảng mười bậc rồi tách sang hai bên, một đèn chùm thủy tinh bằng đồng treo lơ lửng trên đầu, mặc dù không được bật, nhưng nó vẫn lộng lẫy trong ánh sáng mặt trời đầy màu sắc chiếu vào từ kính màu trên cao. Bên phải là phòng khách, bên trái là phòng ăn và thư viện. Trên vách tường được treo rất nhiều bức tranh, từ tranh sơn dầu cổ điển đến chủ nghĩa siêu hiện thực phong cách nào cũng có, nhưng chúng đều có một điểm chung. Nếu nhìn bức tranh nào quá lâu sẽ có cảm giác huyễn hoặc lạ thường, như thể cả người sẽ bị hút vào thế giới hỗn loạn trong tranh.

"Mời đi bên này." Quản gia dẫn họ đến phòng tiếp khách. Chưa đi vào mà đã nghe thấy những tiếng trò chuyện thì thầm phía sau cánh cửa truyền ra.

Khoảnh khắc cửa mở, giọng nói của mọi người lập tức im bặt. Sở Ương đi theo Lâm Kỳ tiến vào phòng khách sáng sủa. Tấm thảm mềm như rêu không phát ra âm thanh khi dẫm lên, chỉ có thể nghe thấy âm thanh chuông chùy đung đưa của cái đồng hồ quả lắc trong phòng. Trên ghế sô pha dài in hình chân mèo có hai người phụ nữ đang ngồi, một người phụ nữ Trung Quốc trẻ trạc tuổi Sở Ương, khoảng hai bốn hai lăm, thân hình mảnh khảnh thon dài, giữa lông mày có sự phong tình mê người, nhìn trông hơi quen. Người còn lại là một phụ nữ Caucasus da trắng với mái tóc đỏ, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt lấm tấm tàng nhang, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, đeo cặp kính mắt dày cộm, mặc bộ váy dài phong cách bohemian*. Người thanh niên đẹp trai lạnh lùng đứng trước lò sưởi là Triệu Sầm Thương. Ngoài ra còn có một ông già tóc bạc ngồi trên ghế sô pha với điếu xì gà trong miệng; một người đàn ông trung niên cao lớn gốc Phi ngồi trên ghế đẩu trước cây đàn piano bằng ba chân, và lướt qua các bản nhạc trên cây đàn piano. Ánh sáng tràn vào từ các cửa sổ thẳng đứng được sắp xếp theo hình lục giác, chiếu lên cây đàn Cello bên khung cửa sổ, vết xước độc nhất vô nhị trên thân đàn chỉ cần nhìn thoáng là Sở Ương tức khắc có thể nhận ra ngay.

Cây đàn Ceollo còn đến sớm hơn cả cậu.

Sau khi Sở Ương bước vào, lập tức cảm giác được có năm cặp mắt đang tụ hội trên người cậu, sự áp lực quái lạ khiến cậu bắt đầu căng thẳng.

Người con gái trẻ đẹp mỉm cười mở miệng, "Lâu rồi không gặp, Lâm tiên sinh."

Lâm Kỳ cũng mỉm cười với cô, rồi theo thứ tự gật đầu hỏi thăm bốn người khác, sau đó né sang một bên, để Sở Ương đứng đằng sau xuất hiện trước mặt mọi người, "Sở Ương, để tôi giới thiệu mọi người cho cậu. Vị này là Thư Hiểu Kính, một vũ công, người sáng lập đoàn múa Nguyệt Hàn, chắc hẳn cậu đã thấy cô ấy múa trên TV."

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mỉm cười với Sở Ương.

Chả trách lại cảm thấy quen mắt...

Tiếp đó theo thứ tự giới thiệu với Sở Ương, người phụ nữ Caucasus da trắng tóc đỏ tên là Sophia. Rosenford, là một họa sĩ Đan Mạch không quá nổi danh, chị thích vẽ búp bê, tất cả các loại búp bê chưa hoàn thiện. Ông già tóc bạc là một nhà văn Nhật Bản Hidemako Tanno, nổi tiếng với những tác phẩm về sự đen tối và rùng rợn. Và người đàn ông trung niên người Mỹ gốc Phi là Daniel. Pope, một nghệ sĩ piano người Mỹ nổi tiếng thế giới.

Trong số những người này, Sở Ương chỉ nhận biết Daniel. Pope, có điều người ta thì không biết cậu. Đột nhiên được gặp gỡ một nhạc công tầm cỡ thế giới, Sở Ương liền cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, trong lòng chợt có cảm giác lo lắng như học sinh tiểu học đi thi.

Hidemako Tanno có vẻ là người lớn tuổi nhất trong số đó, ông ta nói tiếng Trung đậm khẩu âm Nhật Bản, "Mong cậu đừng căng thẳng, chúng tôi đã hiểu cơ bản về cậu, lần này gặp cậu là muốn hỏi cậu một vài vấn đề và đánh giá cấp bập quan sát của cậu."

Sở Ương gật đầu câu nệ đứng cạnh đàn Cello. Sau đó nhìn về phía Lâm Kỳ đang đứng cạnh Triệu Sầm Thương.

Lâm Kỳ cười ôn như với cậu, dùng khẩu hình nói, "Thả lỏng."

Làm sao có thể thả lỏng nổi chứ....Cậu không ngờ nghi thức nhập môn lại giống như một buổi phỏng vấn đến vậy....

Hidemako Tanno gật đầu với Thư Hiểu Kính, sau đó hăng hái nhìn Sở Ương, "Cậu tự nguyện gia nhập hội trưởng lão sao?"

Sở Ương nói, "Phải."

"Cậu có biết vị thần mà hội trưởng lão thở phụng là vị nào không?"



Sở Ương suy nghĩ một chút, nhớ lại những điều Bạch Điện đã từng nói với cậu, "Hastur, The King In Yellow." (nghĩa là: Hastur, vua áo vàng)

"Kẻ địch của chúng tôi là ai?"

"... R'lyeh?"

"Rất tốt." Thư Hiểu Kính dùng ánh mắt ma mị như mắt mèo đánh giá cậu từ trên xuống, "Chúng tôi đã biết được thông tin cá nhân của cậu. Ông của cậu, Sở Dục là thầy giáo giảng dạy tại học viên âm nhạc Vancouver, và ông ấy đã bắt đầu dạy ở đó không lâu trước khi cậu được sinh ra đời. Vậy trước lúc đó, cậu có biết gì về nghề nghiệp của ông ấy không?"

Sở Ương lắc đầu, "Ông chưa bao giờ đề cập về quá khứ của mình với tôi."

"Cậu từng gặp bà của mình chưa?"

"Chưa."

"Nguyên nhân ba mẹ cậu mất, là ông cậu nói cho cậu hay sao?"

"Ừm....."

Sở Ương mơ hồ cảm thấy đề tài có chút không đúng...sao cứ liên tục hỏi về người nhà của cậu nhỉ?

Lúc này, Daniel. Pope luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, "Ca khúc tử vong, cậu đã sáng tác nó dưới tình huống nào?"

Sở Ương run lên, không biết có nên trả lời thật thà hay không. Cậu nhìn thoáng qua Lâm Kỳ, người nọ khẽ gật đầu với cậu.

Thế là Sở Ương nói, "Tôi có được một quyển sách, là The King In Yellow. Đã viết ra sau khi đọc màn thứ nhất."

Vừa nói xong câu này, cậu liền nghe thấy nữ họa sĩ tóc đỏ hít một hơi khí lạnh, Thư Hiểu Kính trợn to mắt, ngay cả Hidemako Tanno cũng ngồi ngay ngắn lại, hỏi, "Trong tay cậu có The King In Yellow ư? Là bản chuyển ngữ nào?"

"Là bản tiếng Anh...."

"Làm sao cậu có được quyển sách đó?" Giọng điệu của Thư Hiểu Kính có hơi nôn nóng.

Sở Ương im lặng chốc lát, nói, "Có người gửi cho tôi, tôi không biết hắn là ai."

Những người kia hai mặt nhìn nhau, bầu không khí đột ngột trầm lắng. Triệu Sầm Thương lúc này chợt vỗ nhẹ tay, "Hỏi nhiêu đó cũng đủ rồi, nên đánh giá cấp bậc quan sát của cậu ta đi chứ nhỉ?

Thư Hiểu Kính giải thích, "Chỉ có người quan sát từ cấp bốn trở lên mới có tư cách tiếp nhận Dấu Thánh. Chúng tôi đã hiểu tình huống của cậu, nếu không tiếp nhận Dấu Thánh thì tối nay đến rạng sáng hôm sau chó săn sẽ nuốt chửng cậu. Nhưng nếu cấp bậc của cậu thấp hơn cấp bốn, dù chúng tôi có phá lệ tiếp nhận cậu thì cũng chả có chủng tộc thần nào đáp ứng cậu đâu, thậm chí còn có khả năng bị họ cắn nuốt. Vì thế nếu năng lực quan sát của cậu dưới cấp bốn, chúng tôi rất tiếc là không thể đồng ý để cậu tiếp nhận Dấu Thánh."

Trong ánh mắt xoi mói của mấy vị trưởng lão, Daniel chỉ cây đàn sau lưng Sở Ương, "Xin mời."

Sở Ương xoay người, cầm cây đàn Cello khỏi giá đỡ, kéo ghế về phía trước và ngồi xuống. Dùng tay gảy dây dàn vài lần, cẩn thận điều chỉnh cao độ bằng cách xoay trục. Có lẽ là vì có một bậc thầy piano đẳng cấp thế giới đang lắng nghe, nên nhịp tim cậu hơi nhanh, lỏng bàn tay đổ ít mồ hôi, đành phải lau vào quần áo.

Ánh mắt của năm người mang theo một loại lạnh lùng đặc trưng của thẩm phán, chỉ có ánh mắt của Lâm Kỳ là luôn ôn nhu kiên định, như rất tin tưởng cậu.

Ánh mặt trời chiếu sau gáy cậu, nó thật ấm áp. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân đừng sốt sắng, cứ vờ như những người trước mặt cậu không tồn tại, như thể đây chỉ là một buổi luyện tập bình thường của mình thôi....

Hoặc.... Xem như chỉ có mình Lâm Kỳ đang lắng nghe....

Điều kỳ lạ là vế sau hình như có hiệu quả hơn vế trước, có thể giúp cậu thả lỏng đôi chút....

Cậu liếc nhìn Lâm Kỳ rồi nhắm mắt lại, để suy nghĩ dần dần lắng đọng. Lúc này, những âm thanh xung quanh dường như đột ngột biến mất, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lướt qua sợi lông tơ trên cánh tay như một tiếng thì thầm.

Cánh cung khẽ nhúc nhích, dây đàn rung động trong không khí, truyền vào tai mọi người như những gợn sóng, tạo ra âm hưởng tinh tế và vừa phải trong màng nhĩ. Sự dao động uyển chuyển này được biến thành một tín hiệu sinh học, nhảy từ nơ-ron này sang nơ-ron khác, đồng thời nhanh chóng phân tích và tính toán các phần khác nhau của bộ não giữa đèn điện và đá lửa, tạo thành một bản nhạc hay và lạ.

Hai mắt Sở Ương nhắm hờ, tiếng nhạc liên tục phát ra từ dưới cung đàn của cậu, thân đàn cộng hưởng vang lên tiếng trầm thấp, mặt đất dưới chân dường như hơi run lên.

Giai điệu này là của ca khúc hủy diệt mà cậu đã từng mở vào cái lần ở trường song ngữ quốc tế Tạng Tự. Nền văn minh cổ đại bị lãng quên từ lâu, huy hoàng và lộng lẫy, nhưng lại mục nát và xa hoa, tựa như cơ thể của một cô gái xinh đẹp sinh ra giòi bò, đẹp đến thối rửa. Tiểu hành tinh va chạm xuống mặt đất, vụ nổ ở nhiệt độ cao đã biến vùng đất trong phạm vi trăm dặm này trở nên khô cằn, những mảnh đất và đá lớn bay vào không trung, ma sát với khí quyển và biến thành quả cầu lửa, không chút lưu tình từ trên trời giáng xuống. Như cơn mưa lửa trút xuống từ cơn giận dữ của các vị thần.



Lần này thông qua sự mô tả của tiếng đàn, lại mang đến một sự khác biệt vi diệu. Đó là sau trận hỏa hoạn trên trời, thành phố phồn vinh và to lớn một thời đã bị phá hủy, nhưng nhiều "Người" vẫn sống sót. Bọn họ ngọ nguậy thân thể mềm mại và xúc tu của mình, bò ra khỏi đống đổ nát của cung điện sụp đổ. Bọn họ ngước vô số con mắt của mình lên, nhìn bầu trời phủ đầy tro bụi không thấy ánh mặt trời đâu, nước mắt đậm đặc màu vàng dần dần chảy ra. Tiếng than khóc của họ bị gió thổi bay, đưa nó đến vùng đất xa thật xa.

Dù thời đại có thịnh vượng đến đâu, trật tự phức tạp và ổn định đến cỡ nào, thì chỉ cần có một thảm họa thiên nhiên bất ngờ không thể ngăn chặn, một vụ va chạm nhỏ xảy ra ở khắp mọi nơi trong vũ trụ, là có thể lập tức bị xóa xổ, không còn sót lại một chút gì. Một vài người sống sót canh giữ quê hương đã hoàn toàn hủy diệt của mình, rồi họ cũng chết dần chết mòn, trong khi một số khác thì lang bạc đi về phương xa, nhiều người trong số họ đã chết vì mất nước ở sa mạc, còn lại thì vẫn sống. Họ lại bị cuốn theo và phụ thuộc lẫn nhau trên trái đất cằn cỗi, từ khi bắt đầu sống trong hang động, họ xây dựng lại nền văn minh của mình từng chút một. Trong số họ vẫn còn rất nhiều "Người" tin vào thần của họ và ngày đêm cầu nguyện vị thần khổng lồ mặc áo vàng. Sau vô số thế hệ, cuối cùng họ cũng đã thành lập ra thành phố của riêng mình.

"Người" lúc này đã tiến hóa thành một dạng hoàn toàn khác. Giờ đây, khi đã tách ra khỏi bụng mẹ, họ là một cặp song sinh, được nối với nhau bằng một sợi dây rốn kéo dài vô tận chứa đầy màu sắc bí ẩn. Người mạnh nhất trong cặp song sinh được gọi là "Zhar* (Zal)", và người yếu hơn nhưng rất linh hoạt được gọi là "Lloigor* (Roygel)". Các cặp sinh đôi mãi mãi không bao giờ tách rời nhau, nếu muốn sinh sản thì một cặp sinh đôi sẽ giao phối với một cặp khác, thường thì Roygel để trứng của chính mình trong cơ thể Zal, sau đó Zal sẽ tiến hành thai nghén và sinh nở. Những "Người" mới ngàng càng trở nên lớn mạnh, các xúc tu của họ có thể xuyên vào đầu của bất kỳ sinh vật nào và làm dao động cảm xúc lẫn ký ức của chúng. Nền văn minh của họ ngàng càng phồn thịnh, rồi dần dần lan rộng ra toàn bộ hành tinh, thậm chí còn bắt đầu lan sang các hành tinh khác.

*Zhar + Lloigor mn muốn biết rõ thì tra thêm gg hen, tui lên tìm thông tin nhưng nó mơ hồ với chung chung quá nên thôi khỏi chú thích luôn. Cơ bản thì là vị thần hư cấu trong thần thoại Cthulhu, là cặp song sinh gây ám ảnh.

Thứ âm nhạc hấp dẫn hiện ra trước mặt tất cả trưởng lão với rất nhiều ảo giác và hình ảnh, dần dần, ngoại trừ nghệ sĩ dương cầm và tiểu thuyết gia, ánh mắt của ba trong số năm người từ từ trở nên trống rỗng, dường như họ đã rời khỏi thế tục, đi đến một thiên hà xa xôi khác. Daniel cùng Hidemako Tanno liếc nhau, trong mắt có chút kinh dị.

Vào lúc này, âm nhạc rực rỡ và cuồng nhiệt ban đầu đột nhiên thay đổi, trở nên đáng sợ và nham hiểm. Trong đầu Sở Ương tích tắc xuất hiện đủ loại ý nghĩ vặn vẹo, một cơn lạnh buốt và u ám âm thầm bò lên lưng cậu. Cậu phát hiện có điều gì đó không ổn, nhưng cậu không thể dừng lại.

Bức tranh rực rỡ ban đầu đột nhiên bị xé nát và nuốt chửng bởi một khối bóng tối dày đặc, một mùi tử khí nồng nặc tanh hôi bốc lên từ mọi hướng, bao trùm cơ thể cậu. Tiếng đàn của cậu không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, nó trở nên xảo trá quỷ quyệt, tràn đầy sự xoay chuyển khó lường, như thể có vô số góc cạnh nhô ra khỏi dây đàn. Tiếng đàn bất chợt biến thành hiểm ác khiến ba người đang đắm chìm trong âm nhạc cảm thấy đầu đau như búa bổ, ba người lập túc tỉnh táo, thì nhận ra tình huống bất ổn.

Mà lúc này, Sờ Ương đã bắt đầu nghe thấy tiếng nói.

Đó không phải là ngôn ngữ của con người, thậm chí cũng không thể xem nó như tiếng nói. Đây chẳng qua chỉ là sự rung động trong không khí một cách tinh vi mà thôi.

Đó là âm thanh ùng ục của chó săn.

"Chúng ta tới rồi." Bọn chúng đang liên tục nói, "Con mồi, chúng ta đã tới."

Ngay sau đó, cậu thấy được có rất nhiều rất nhiều người.

Có nam, có nữ, có già, có trẻ, từng người một, nào là não vỡ nát, nào là sắc mặt xanh lét như tử thi, nào là cả người đầy máu. Tất cả đều là những người do cậu hại chết.

Họ đứng thành hàng, nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù và lạnh lùng. Đứng đầu là Tống Lương Thư và ông cậu, hai người trừng trừng nhìn cậu, há ra cái miệng như lỗ đen, phát ra tiếng gào thét kinh khủng không giống người.

Nỗi sợ hãi tột cùng lan tràn khắp mặt Sở Ương, nhưng cậu không thể trốn thoát. Cậu như bị chính âm nhạc của mình cuốn lấy, giai điệu mất kiểm soát và biến thành những cái gai vây nhốt cậu lại. Cậu cảm thấy một cơn đau khủng khiếp từ sâu trong các cơ quan nội tạng mình, và cậu không thể rõ là nó bị bỏng hay bị tê cóng bởi một thứ gì đó cực kỳ lạnh. Cậu cảm giác có thứ gì đó tràn ra khóe miệng, một thứ gì đó chua chua, nhớp nháp, giống như nhựa đường.

"Sở Ương!!!"

Cậu nghe thấy Lâm Kỳ gọi mình, và hình như có một bàn tay đang đè chặt vào cổ tay rồi giật cây đàn ra khỏi tay cậu. Cùng lúc đó, cảm giác đang quấn chặt lấy cậu đột nhiên buông lỏng, Sở Ương mở choàng mắt, ho sặc sụa như người chết đuối. Cậu nôn ra vô số vật thể nhựa đường màu đen, kết dính, nửa đông cứng, khoảnh khắc rơi xuống mặt đất, nó đã ăn mòn một lỗ sâu trên tấm thảm.

Bấy giờ, Triệu Sầm Thương đưa một mũi tiêm cho Lâm Kỳ, Lâm Kỳ chích cây kiêm tiêm vào cổ Sở Ương. Trước mắt Sở Ương bỗng chốc tối sầm, lập tức bất tỉnh.

Lâm Kỳ ôm chặt cơ thể xụi lơ của Sở Ương, nôn nóng nâng hai mắt, "Chó săn tới rồi. Chúng ta phải tiến hành nghi thức tiếp nhận Dấu Thánh ngay lập tức."

Triệu Sầm Thương cũng nói giúp, "Mức đánh giá là cấp bốn, tôi không có ý kiến. Còn mọi người thì sao?"

Thư Hiểu Kính và Sophia không có dị nghị, nhưng Hidemako Tanno và Daniel có vè hơi do dự. Hidemako Tanno nhìn Lâm Kỳ, "Cậu chắc chắn chưa? Huyết thống của cậu ta còn chưa được điều tra tường tận, với tình hình căng thẳng hiện tại mà chúng ta lại vội vàng thu nạp một quan sát viên cấp bốn không rõ nguồn gốc, lỡ như cậu ta là người của R'lyeh hoặc là Thần Điện Hỗn Độn, hay từ Bá Tước Đỏ phái tới thì....."

"Tôi tin tưởng cậu ấy." Lâm Kỳ nói với một giọng điệu không thể nghi ngờ.

"....Nếu vậy, cậu có nguyện ý làm người bảo lãnh cho cậu ta không?"

"Ừm, tôi nguyện ý." Lâm Kỳ gần như không chút do dự đáp ứng, "Mọi người còn chưa nhìn ra sao? Tiềm lực của cậu ấy mạnh đến nhường nào, nếu hiệp ước thực sự bị phá vỡ và đi đến chiến tranh, chúng ta sẽ cần cậu ấy. "

Triệu Sầm Thương hơi bất an. Người bảo lãnh không phải là chuyện muốn là làm. Nếu như sau này Sở Ương phản bội hội trưởng lão, thì người bảo lãnh là hắn đương nhiên cũng sẽ cùng chịu tội....

Tay đàn Cello này có sức ảnh hưởng lớn đối với Lâm Kỳ đến vậy sao?

Thư Hiểu Kính ngẩng đầu gọi quản gia, "Mở của tầng hầm, chuẩn bị nghi thức đánh dấu."

*Phong cách bohemian

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau