Chương 52: Tiếng trẻ con khóc
Sáng sớm hôm sau, Lâm Kỳ và Sở Ương rời biệt thự, tài xế lái xe về Phố Tây.
Cửa hàng bách hóa số tám nằm trên một con phố nhộn nhịp, những tấm áp phích to tướng được treo trên một số tòa nhà u ám và buồn tẻ, con đường phía trước bị tắc nghẽn bởi dòng xe cộ kéo dài, tiếng còi ồn ào khắp nơi. Sở Ương ngồi trên xe không nhúc nhích, từ xa trông thấy tòa nhà có hơi quá cũ kỹ và mộc mạc hơn so với những tòa nhà văn phòng hiện đại xung quanh, người đến người đi náo nhiệt trước cửa hàng, hoàn toàn không nghĩ sẽ có liên quan tới chuyện ma quỷ náo loạn.
Lâm Kỳ vẫn đang xem thông tin của cửa hàng bách hóa số tám trên điện thoại, "Được thành lập vào năm 1954, nơi này ban đầu là một bệnh viện phụ sản. Người ta nói rằng đôi khi khách hàng sẽ nghe thấy những tiếng động lạ tương tự như tiếng trẻ con khóc ở những nơi tương đối yên tĩnh, nhất là vào buổi tối sau khi cửa hàng đóng cửa, nhiều nhân viên bảo vệ đi tuần cho biết họ đều nghe thấy âm thanh giống nhau. Hơn nữa, an ninh trực ca đêm của họ thay đổi thường xuyên và hầu hết họ sẽ từ chức trong vòng chưa đầy một năm. Từ đó tin đồn cửa hàng bách hóa số tám có ma đã lan truyền nhanh như gió."
Trẻ con....Là một sự tồn tại cực kỳ thuần khiết, nhưng nó tình cờ luôn được kết nối với mọi nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
"Vậy chúng ta phải tìm cách trà trộn vào cho đến khi đóng cửa? Có phải mình tới sớm quá hay không?"
"Chúng ta hiển nhiên phải đến sớm. Với lại tôi có hẹn với một nhân viên bảo vệ cũ đã từ chức đến gặp chúng ta tại một quán cà phê gần đó." Lâm Kỳ tắt điện thoại, ủy khuất bĩu môi, làm ra vẻ thiếu nữ ngốc bạch ngọt, "Người ta đã phải tốn rất nhiều tiền và công sức mới hẹn được cậu ta tới đó! Hãy an ủi và cho tui một cái ôm đi!"
Sở Ương quay sang kính xe làm bộ mắc ói.
Hai giây trôi qua, Lâm Kỳ nhận ra Sở Ương không phải giả vờ mà là muốn nôn khan thật. Lâm Kỳ vội vàng bảo tài xe tìm ven đường tấp vào, rồi kéo Sở Ương xuống xe, đứng bên cạnh nhìn cậu như muốn nôn hết cả ruột ra ngoài. Nếu không phải buổi sáng chưa ăn gì thì bây giờ có lẽ sẽ không chỉ có dịch dạ dày....
Lâm Kỳ vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa vô cùng tủi thân xấu hổ, "Này....Tôi làm bộ đáng yêu bộ nhìn gớm lắm hả....Bạch Điện cũng làm bộ đáng yêu mà chả thấy cậu làm quá như vậy đâu...."
Sở Ương mãi mới hít thở thông thuận, đứng thẳng người lên, vừa dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt sinh lý trào ra khi nôn mửa, vừa an ủi kịp thời ông chủ ghen tuông vô lý, "Không phải....không biết sao tôi lại đột nhiên muốn ói....mọi lần tôi có bị say xe bao giờ....."
"Chắc là do ảnh hưởng của Dấu Thánh, cơ thể cậu chưa thích nghi hoàn toàn." Lâm Kỳ lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo khoác như làm ảo thuật, đưa cho Sở Ương, "Lúc Bạch Điện vừa tiếp nhận Dấu Thánh cũng buồn nôn như cậu vậy đó."
Sở Ương nhận khăn tay lau miệng, phát hiện chiếc khăn tay còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng của nước hoa, có hình bông hoa và thuê một chữ "L" bằng tiếng Anh ở một góc. Cậu chợt nhớ trước đây từng nghe người ta nói các quý ông thân sĩ người Anh thời xưa luôn mang theo một cái khăn thơm bên người, thuận tiện cho phụ nữ mượn khi họ rơi nước mắt vì nhiều lý do khác nhau, tiếp đó người phụ nữ sẽ giữ lại chiếc khăn tay, ngày sau tìm cơ hội trả lại, và trở thành một cái cớ để anh đến em đi, rồi tạo thành giai thoại hoặc một chuyện tình lãng mạn....
Đúng là người sống từ thời đại trước...Nhưng bây giờ cầm cái khăn này trên tay, cậu lại thấy thật khó chịu....
"Ừm...tôi sẽ giặt sạch nó rồi trả lại cho anh sau nhé?" Sở Ương càng nói càng thêm khó chịu....
"Ừ." Lâm Kỳ cười tủm tỉm, "Không trả cũng được, coi như tín vật định tình đi."
"....Tôi nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh." (đớp thính đi chứ anh, ôi giời)
Vì nhân viên bảo vệ cũ không muốn vào cửa hàng bách hóa số tám, nên họ đã gặp nhau ở Starbucks, cách cửa hàng bách hóa số tám một con đường lớn. Người nọ trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Sở Ương, chắc khoảng hai mươi, một cậu trai trẻ tuổi gọn gàng, đang bối rồi nhìn bọn họ. Lâm Kỳ thấy đối phương không gọi đồ uống, thì sai Sở Ương gọi giúp hắn và cậu trai bảo vệ một ly trà đen latte lớn nửa đường, rắc thêm vài cánh hoa hồng lên bọt sữa, lúc Sở Ương xếp hàng hồi lâu rồi luống cuống tay chân cầm ba ly đồ uống trở về, thì thấy Lâm Kỳ đã lấy điện thoại ra ghi âm.
"Tôi bắt đầu làm nhân viên bảo vệ ở đó vào tháng 3 năm nay, lúc đầu ca tôi làm không phải là ca đêm, nhưng tôi có nghe mấy người làm trước nói rằng cửa hàng đó bị ma quỷ quấy phá." Nhân viên bảo vệ nhận lấy ly latte mà Sở Ương đưa cho, cười thành thật, "Cảm ơn anh. Ban đầu tôi không tin đâu, tôi nghĩ thời đại nào rồi mà còn tồn tại ba cái kiểu lời đồn nhảm nhí như vậy. Sau ba tháng tôi được sắp xếp trực ca đêm, tôi đã không dám mạnh miệng nữa...."
Cậu chàng nhân viên bảo vệ cũ tên là Hà Điền, đã nghỉ việc sau khi làm ở cửa hàng bách hóa số tám được nửa năm.
Cửa hàng đóng cửa lúc 10 giờ tối và mở cửa vào lúc 9 giờ 30 sáng. Vào ban đêm, hai nhân viên bảo vệ sẽ lần lượt được bố trí tuần tra sáu tầng, nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi trong phòng trực để nghe nhạc, xem phim hoặc đọc tiểu thuyết trực tuyến.
Hà Điền tình cờ gặp phải điều kỳ lạ vào một đêm nọ khoảng một tháng. Đêm đó cậu ta trực cùng anh Vương hơn mình mười mấy tuổi, lúc ấy anh Vương đi ra ngoài tuần tra, một mình cậu ta ngồi trong phòng trực, mở mấy bài hát đang được yêu thích và đọc tiểu thuyết đến say sưa ngon lành. Bấy giờ máy bộ đàm vang lên, anh Vương nói đã tuần tra tới tầng năm, hiện tại lên tầng sáu kiểm tra một lượt nữa sẽ quay về. Hà Điền trả lời, xong lấy một gói khoai tây chiên từ trong ngăn tủ xé ra, vừa ăn vừa đọc truyện tiếp.
Xem một lúc, cứ cảm thấy bài hát đang phát có gì đó hơi lạ. Rõ ràng là cậu ta đã nghe không biết bao nhiêu bài nỗi niềm không nguôi, vậy mà trong đoạn nhạc đệm không biết có tiếng trẻ con khóc xuất hiện từ khi nào?
Ủa.....
Hà Điềm giật mình, chợt ngồi thẳng người, vặn nhỏ âm lượng loa mini, cẩn thận lắng nghe.
Cậu ta thấy bên ngoài phòng trực, giữa mấy cái kệ hàng và quầy trong bóng tối lờ mờ, thấp thoáng có tiếng trẻ em khóc làm người ta lạnh sóng lưng. Dường như nó được truyền tới từ một nơi rất xa, đáng lẽ phải là một tiếng khóc xé gang xé thịt, nhưng đó lại giống như một cái máy ghi âm bị đứt quãng.
Trong cửa hàng bách hóa đang đóng cửa, tại sao lại có tiếng khóc của trẻ con chứ?
Cậu ta lập tức nhớ tới tất cả những lời đồn đại về nơi này từng là bệnh viện phụ sản, tóc gáy đều dựng đứng. Sự im lặng và bóng tối xanh thẳm bên ngoài khung cửa sổ mà cậu ta thường coi là đương nhiên bỗng trở nên thật nguy hiểm và khó lường. Toàn thân cậu ta cứng đờ, đến nỗi không dám đi khóa cánh cửa phòng trực. Như rằng chỉ cần cậu ta không cử động thì đứa trẻ đang khóc kia sẽ không nhìn thấy cậu ta.
Tuy nhiên ngay sau đó, đèn trong phòng bảo vệ đột ngột tắt ngấm. Cậu ta hoảng hốt hét toáng lên, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống đất, khoai tây chiên rơi vãi khắp sàn. Song ánh đèn chỉ nhấp nháy trong giây lát, giống như bóng đèn bị chập mạch, rồi nhanh chóng đã ổn định trở lại. Cậu ta vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh, nhận thấy phòng bảo vệ vẫn như thường, ngoại trừ khoai tây chiên đầy dưới đất thì không có gì lạ.
Cho đến khi ánh mắt cậu ta lướt tới tấm kính của phòng bảo vệ.
Ở góc dưới bên phải của tấm kính, có một....dấu tay nhỏ đang dần biến mất.
Hà Điền nói sau khi cậu ta chạy thụt mạng thì chẳng còn nhớ gì trong đầu cả, chỉ nhớ điều duy nhất là anh Vương đã bắt cậu ta lại, kéo hồn cậu ta về. Cậu ta run rẩy tức khác nói với anh Vương về âm thanh mình đã nghe và dấu tay mình đã thấy, không ngờ anh Vương lại tỏ ra vô cùng quen thuộc, còn an ủi cậu ta là những chuyện như vậy thỉnh thoảng sẽ xảy ra, cứ mặc kệ là chúng sẽ tự biến mất.
Sở Ương và Lâm Kỳ nhìn nhau, lúc ở khách sạn Derosa, quản lý Anna cũng nói với cậu y chang thế. Chẳng biết có phải chó táp phải ruồi không mà anh Vương này có vẻ biết chút gì đó.
Lâm Kỳ hỏi, "Đã vậy sao cậu không lập tức nghỉ việc ngay?"
Hà Điền vuốt tóc, sầu muộn nói, "Tìm việc ở Thượng Hải không dễ dàng, tôi tốt nghiệp trung cấp nghề, không có bằng cấp cao gì, hàng tháng còn phải gửi tiền về cho gia đình, công việc ổn định như này, lương bổng cũng khá, tôi không nỡ bỏ việc. Hơn nữa anh Vương nói không sai, bỏ qua những âm thanh đó ngay từ đầu quả thực rất hữu ích, nói chung miễn là giả vờ không nghe không thấy, âm thanh đó sẽ biến mất sau một phút hoặc lâu hơn. Với lại chuyện này không thường xuyên xảy ra, và ít khi bắt gặp mỗi tháng một lần, đến tháng mười tôi trực thêm một ngày thì có nghe thấy hai lần."
"Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến cậu quyết định nghỉ việc?" Sở Ương hỏi.
Vẻ mặt Hà Điện trở nên căng thẳng, uống một ngụm lớn ly latte, "Sau này...Sau này tôi đã trông thấy bọn chúng ăn thịt anh Vương...."
"Ăn thịt?" Lâm Kỳ hứng thú bộc phát, "Thứ gì đã ăn thịt anh Vương?"
"Trẻ con...." Ánh mắt Hà Điền đầy nỗi sợ hãi, "Rất nhiều rất nhiều trẻ con...." Chúng chất đống thành núi, những đứa trẻ nhầy nhụa, đỏ như máu với da thịt và nội tạng kết nối với nhau, tiếng khóc hãi hùng đinh tai nhức óc, kèm theo tiếng la hét thất thanh và tiếng xương cốt vỡ vụn do bị nghiền nát của anh Vương. Cảnh tượng kinh khủng đó, mỗi lần nhớ đến là cậu ta sẽ mất ngủ cả đêm.
Sở Ương nhíu mày, lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức nhân viên bảo vệ mất tích hồi tháng mười, nhưng không tra ra được cái gì.
"Các anh tìm không ra đâu. Có người đã đem sự việc này đè xuống rồi, quản lý cũng gửi tiền cho tôi, nói tôi đừng kể bậy kể bạ."
"Hả?" Lâm Kỳ kinh ngạc nói, "Lúc trước cậu không nói tới chuyện này, giờ lại kể cho chúng tôi biết có sao không vậy?"
"Tôi cũng đâu còn làm ở đó nữa, họ có thể làm gì được tôi chứ? Hơn một tháng nữa là tới tết rồi, giờ tiền để mua vé xe lửa về quê cũng gom chưa đủ."
Lâm Kỳ nghĩ ngợi, xong quyết định xóa bỏ đoạn ghi âm trong điện thoại, "Tiểu Hà, ngoài hai người tụi tôi thì cậu không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai biết nữa. Quản lý chỗ cậu làm có còn ở cửa hàng bách hóa số tám không?"
"Còn?, Chị ấy tên là Tú Vân."
Khi Hà Điền đi rồi, Lâm Kỳ mới nói nhỏ, "Thú vị thật, chỉ là một nơi gần như là điểm quan sát đa chiều, tại sao lại có người mất tích? Nếu Hà Điền không lừa chúng ta, thì tôi chắc chắn cái cửa hàng này có vấn đề."
Sở Ương hơi lo lắng nói, "Tôi nghe chỗ này là cứ điểm của hội trưởng lão mà đúng không? Đừng nói là có gián điệp nha? Chúng ta phải nghĩ cách trà trộn vào trước khi cửa hàng đóng cửa, nhưng phải trốn ở đâu mới được đây?"
"Đừng gấp, hầu hết mọi vấn đề trên thế giới này đều có thể giải quyết bằng tiền." Lâm Kỳ nháy mắt mắt đắc ý, "Tôi đã liên hệ với nhân viên bảo vệ trực ca đêm nay, chúng ta có thể trốn trong nhà kho ở tầng năm, họ sẽ cố tình thả chúng ta đi."
Sở Ương gật đầu, uống một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn đã đột nhiên đứng phắt dậy.
"Sao vậy?" Lâm Kỳ hỏi, hoang mang cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đến người đi, không có cái gì đặc biệt.
Trên mặt Sở Ương cũng hiện ra sự hoang mang, lúc này chỉ trong nháy mắt, cậu hình như nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác xám ở khe hở giữa đám người lướt qua. Nhưng giờ nhìn kỹ, cậu lại không thấy gì.
Có phải do mấy ngày nay cậu quá căng thẳng nên bị ảo giác không?.
Cửa hàng bách hóa số tám nằm trên một con phố nhộn nhịp, những tấm áp phích to tướng được treo trên một số tòa nhà u ám và buồn tẻ, con đường phía trước bị tắc nghẽn bởi dòng xe cộ kéo dài, tiếng còi ồn ào khắp nơi. Sở Ương ngồi trên xe không nhúc nhích, từ xa trông thấy tòa nhà có hơi quá cũ kỹ và mộc mạc hơn so với những tòa nhà văn phòng hiện đại xung quanh, người đến người đi náo nhiệt trước cửa hàng, hoàn toàn không nghĩ sẽ có liên quan tới chuyện ma quỷ náo loạn.
Lâm Kỳ vẫn đang xem thông tin của cửa hàng bách hóa số tám trên điện thoại, "Được thành lập vào năm 1954, nơi này ban đầu là một bệnh viện phụ sản. Người ta nói rằng đôi khi khách hàng sẽ nghe thấy những tiếng động lạ tương tự như tiếng trẻ con khóc ở những nơi tương đối yên tĩnh, nhất là vào buổi tối sau khi cửa hàng đóng cửa, nhiều nhân viên bảo vệ đi tuần cho biết họ đều nghe thấy âm thanh giống nhau. Hơn nữa, an ninh trực ca đêm của họ thay đổi thường xuyên và hầu hết họ sẽ từ chức trong vòng chưa đầy một năm. Từ đó tin đồn cửa hàng bách hóa số tám có ma đã lan truyền nhanh như gió."
Trẻ con....Là một sự tồn tại cực kỳ thuần khiết, nhưng nó tình cờ luôn được kết nối với mọi nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
"Vậy chúng ta phải tìm cách trà trộn vào cho đến khi đóng cửa? Có phải mình tới sớm quá hay không?"
"Chúng ta hiển nhiên phải đến sớm. Với lại tôi có hẹn với một nhân viên bảo vệ cũ đã từ chức đến gặp chúng ta tại một quán cà phê gần đó." Lâm Kỳ tắt điện thoại, ủy khuất bĩu môi, làm ra vẻ thiếu nữ ngốc bạch ngọt, "Người ta đã phải tốn rất nhiều tiền và công sức mới hẹn được cậu ta tới đó! Hãy an ủi và cho tui một cái ôm đi!"
Sở Ương quay sang kính xe làm bộ mắc ói.
Hai giây trôi qua, Lâm Kỳ nhận ra Sở Ương không phải giả vờ mà là muốn nôn khan thật. Lâm Kỳ vội vàng bảo tài xe tìm ven đường tấp vào, rồi kéo Sở Ương xuống xe, đứng bên cạnh nhìn cậu như muốn nôn hết cả ruột ra ngoài. Nếu không phải buổi sáng chưa ăn gì thì bây giờ có lẽ sẽ không chỉ có dịch dạ dày....
Lâm Kỳ vừa vỗ nhẹ lưng cậu vừa vô cùng tủi thân xấu hổ, "Này....Tôi làm bộ đáng yêu bộ nhìn gớm lắm hả....Bạch Điện cũng làm bộ đáng yêu mà chả thấy cậu làm quá như vậy đâu...."
Sở Ương mãi mới hít thở thông thuận, đứng thẳng người lên, vừa dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước mắt sinh lý trào ra khi nôn mửa, vừa an ủi kịp thời ông chủ ghen tuông vô lý, "Không phải....không biết sao tôi lại đột nhiên muốn ói....mọi lần tôi có bị say xe bao giờ....."
"Chắc là do ảnh hưởng của Dấu Thánh, cơ thể cậu chưa thích nghi hoàn toàn." Lâm Kỳ lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo khoác như làm ảo thuật, đưa cho Sở Ương, "Lúc Bạch Điện vừa tiếp nhận Dấu Thánh cũng buồn nôn như cậu vậy đó."
Sở Ương nhận khăn tay lau miệng, phát hiện chiếc khăn tay còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng của nước hoa, có hình bông hoa và thuê một chữ "L" bằng tiếng Anh ở một góc. Cậu chợt nhớ trước đây từng nghe người ta nói các quý ông thân sĩ người Anh thời xưa luôn mang theo một cái khăn thơm bên người, thuận tiện cho phụ nữ mượn khi họ rơi nước mắt vì nhiều lý do khác nhau, tiếp đó người phụ nữ sẽ giữ lại chiếc khăn tay, ngày sau tìm cơ hội trả lại, và trở thành một cái cớ để anh đến em đi, rồi tạo thành giai thoại hoặc một chuyện tình lãng mạn....
Đúng là người sống từ thời đại trước...Nhưng bây giờ cầm cái khăn này trên tay, cậu lại thấy thật khó chịu....
"Ừm...tôi sẽ giặt sạch nó rồi trả lại cho anh sau nhé?" Sở Ương càng nói càng thêm khó chịu....
"Ừ." Lâm Kỳ cười tủm tỉm, "Không trả cũng được, coi như tín vật định tình đi."
"....Tôi nhất định sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh." (đớp thính đi chứ anh, ôi giời)
Vì nhân viên bảo vệ cũ không muốn vào cửa hàng bách hóa số tám, nên họ đã gặp nhau ở Starbucks, cách cửa hàng bách hóa số tám một con đường lớn. Người nọ trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Sở Ương, chắc khoảng hai mươi, một cậu trai trẻ tuổi gọn gàng, đang bối rồi nhìn bọn họ. Lâm Kỳ thấy đối phương không gọi đồ uống, thì sai Sở Ương gọi giúp hắn và cậu trai bảo vệ một ly trà đen latte lớn nửa đường, rắc thêm vài cánh hoa hồng lên bọt sữa, lúc Sở Ương xếp hàng hồi lâu rồi luống cuống tay chân cầm ba ly đồ uống trở về, thì thấy Lâm Kỳ đã lấy điện thoại ra ghi âm.
"Tôi bắt đầu làm nhân viên bảo vệ ở đó vào tháng 3 năm nay, lúc đầu ca tôi làm không phải là ca đêm, nhưng tôi có nghe mấy người làm trước nói rằng cửa hàng đó bị ma quỷ quấy phá." Nhân viên bảo vệ nhận lấy ly latte mà Sở Ương đưa cho, cười thành thật, "Cảm ơn anh. Ban đầu tôi không tin đâu, tôi nghĩ thời đại nào rồi mà còn tồn tại ba cái kiểu lời đồn nhảm nhí như vậy. Sau ba tháng tôi được sắp xếp trực ca đêm, tôi đã không dám mạnh miệng nữa...."
Cậu chàng nhân viên bảo vệ cũ tên là Hà Điền, đã nghỉ việc sau khi làm ở cửa hàng bách hóa số tám được nửa năm.
Cửa hàng đóng cửa lúc 10 giờ tối và mở cửa vào lúc 9 giờ 30 sáng. Vào ban đêm, hai nhân viên bảo vệ sẽ lần lượt được bố trí tuần tra sáu tầng, nhưng phần lớn thời gian đều là ngồi trong phòng trực để nghe nhạc, xem phim hoặc đọc tiểu thuyết trực tuyến.
Hà Điền tình cờ gặp phải điều kỳ lạ vào một đêm nọ khoảng một tháng. Đêm đó cậu ta trực cùng anh Vương hơn mình mười mấy tuổi, lúc ấy anh Vương đi ra ngoài tuần tra, một mình cậu ta ngồi trong phòng trực, mở mấy bài hát đang được yêu thích và đọc tiểu thuyết đến say sưa ngon lành. Bấy giờ máy bộ đàm vang lên, anh Vương nói đã tuần tra tới tầng năm, hiện tại lên tầng sáu kiểm tra một lượt nữa sẽ quay về. Hà Điền trả lời, xong lấy một gói khoai tây chiên từ trong ngăn tủ xé ra, vừa ăn vừa đọc truyện tiếp.
Xem một lúc, cứ cảm thấy bài hát đang phát có gì đó hơi lạ. Rõ ràng là cậu ta đã nghe không biết bao nhiêu bài nỗi niềm không nguôi, vậy mà trong đoạn nhạc đệm không biết có tiếng trẻ con khóc xuất hiện từ khi nào?
Ủa.....
Hà Điềm giật mình, chợt ngồi thẳng người, vặn nhỏ âm lượng loa mini, cẩn thận lắng nghe.
Cậu ta thấy bên ngoài phòng trực, giữa mấy cái kệ hàng và quầy trong bóng tối lờ mờ, thấp thoáng có tiếng trẻ em khóc làm người ta lạnh sóng lưng. Dường như nó được truyền tới từ một nơi rất xa, đáng lẽ phải là một tiếng khóc xé gang xé thịt, nhưng đó lại giống như một cái máy ghi âm bị đứt quãng.
Trong cửa hàng bách hóa đang đóng cửa, tại sao lại có tiếng khóc của trẻ con chứ?
Cậu ta lập tức nhớ tới tất cả những lời đồn đại về nơi này từng là bệnh viện phụ sản, tóc gáy đều dựng đứng. Sự im lặng và bóng tối xanh thẳm bên ngoài khung cửa sổ mà cậu ta thường coi là đương nhiên bỗng trở nên thật nguy hiểm và khó lường. Toàn thân cậu ta cứng đờ, đến nỗi không dám đi khóa cánh cửa phòng trực. Như rằng chỉ cần cậu ta không cử động thì đứa trẻ đang khóc kia sẽ không nhìn thấy cậu ta.
Tuy nhiên ngay sau đó, đèn trong phòng bảo vệ đột ngột tắt ngấm. Cậu ta hoảng hốt hét toáng lên, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống đất, khoai tây chiên rơi vãi khắp sàn. Song ánh đèn chỉ nhấp nháy trong giây lát, giống như bóng đèn bị chập mạch, rồi nhanh chóng đã ổn định trở lại. Cậu ta vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh, nhận thấy phòng bảo vệ vẫn như thường, ngoại trừ khoai tây chiên đầy dưới đất thì không có gì lạ.
Cho đến khi ánh mắt cậu ta lướt tới tấm kính của phòng bảo vệ.
Ở góc dưới bên phải của tấm kính, có một....dấu tay nhỏ đang dần biến mất.
Hà Điền nói sau khi cậu ta chạy thụt mạng thì chẳng còn nhớ gì trong đầu cả, chỉ nhớ điều duy nhất là anh Vương đã bắt cậu ta lại, kéo hồn cậu ta về. Cậu ta run rẩy tức khác nói với anh Vương về âm thanh mình đã nghe và dấu tay mình đã thấy, không ngờ anh Vương lại tỏ ra vô cùng quen thuộc, còn an ủi cậu ta là những chuyện như vậy thỉnh thoảng sẽ xảy ra, cứ mặc kệ là chúng sẽ tự biến mất.
Sở Ương và Lâm Kỳ nhìn nhau, lúc ở khách sạn Derosa, quản lý Anna cũng nói với cậu y chang thế. Chẳng biết có phải chó táp phải ruồi không mà anh Vương này có vẻ biết chút gì đó.
Lâm Kỳ hỏi, "Đã vậy sao cậu không lập tức nghỉ việc ngay?"
Hà Điền vuốt tóc, sầu muộn nói, "Tìm việc ở Thượng Hải không dễ dàng, tôi tốt nghiệp trung cấp nghề, không có bằng cấp cao gì, hàng tháng còn phải gửi tiền về cho gia đình, công việc ổn định như này, lương bổng cũng khá, tôi không nỡ bỏ việc. Hơn nữa anh Vương nói không sai, bỏ qua những âm thanh đó ngay từ đầu quả thực rất hữu ích, nói chung miễn là giả vờ không nghe không thấy, âm thanh đó sẽ biến mất sau một phút hoặc lâu hơn. Với lại chuyện này không thường xuyên xảy ra, và ít khi bắt gặp mỗi tháng một lần, đến tháng mười tôi trực thêm một ngày thì có nghe thấy hai lần."
"Vậy chuyện gì đã xảy ra khiến cậu quyết định nghỉ việc?" Sở Ương hỏi.
Vẻ mặt Hà Điện trở nên căng thẳng, uống một ngụm lớn ly latte, "Sau này...Sau này tôi đã trông thấy bọn chúng ăn thịt anh Vương...."
"Ăn thịt?" Lâm Kỳ hứng thú bộc phát, "Thứ gì đã ăn thịt anh Vương?"
"Trẻ con...." Ánh mắt Hà Điền đầy nỗi sợ hãi, "Rất nhiều rất nhiều trẻ con...." Chúng chất đống thành núi, những đứa trẻ nhầy nhụa, đỏ như máu với da thịt và nội tạng kết nối với nhau, tiếng khóc hãi hùng đinh tai nhức óc, kèm theo tiếng la hét thất thanh và tiếng xương cốt vỡ vụn do bị nghiền nát của anh Vương. Cảnh tượng kinh khủng đó, mỗi lần nhớ đến là cậu ta sẽ mất ngủ cả đêm.
Sở Ương nhíu mày, lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức nhân viên bảo vệ mất tích hồi tháng mười, nhưng không tra ra được cái gì.
"Các anh tìm không ra đâu. Có người đã đem sự việc này đè xuống rồi, quản lý cũng gửi tiền cho tôi, nói tôi đừng kể bậy kể bạ."
"Hả?" Lâm Kỳ kinh ngạc nói, "Lúc trước cậu không nói tới chuyện này, giờ lại kể cho chúng tôi biết có sao không vậy?"
"Tôi cũng đâu còn làm ở đó nữa, họ có thể làm gì được tôi chứ? Hơn một tháng nữa là tới tết rồi, giờ tiền để mua vé xe lửa về quê cũng gom chưa đủ."
Lâm Kỳ nghĩ ngợi, xong quyết định xóa bỏ đoạn ghi âm trong điện thoại, "Tiểu Hà, ngoài hai người tụi tôi thì cậu không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai biết nữa. Quản lý chỗ cậu làm có còn ở cửa hàng bách hóa số tám không?"
"Còn?, Chị ấy tên là Tú Vân."
Khi Hà Điền đi rồi, Lâm Kỳ mới nói nhỏ, "Thú vị thật, chỉ là một nơi gần như là điểm quan sát đa chiều, tại sao lại có người mất tích? Nếu Hà Điền không lừa chúng ta, thì tôi chắc chắn cái cửa hàng này có vấn đề."
Sở Ương hơi lo lắng nói, "Tôi nghe chỗ này là cứ điểm của hội trưởng lão mà đúng không? Đừng nói là có gián điệp nha? Chúng ta phải nghĩ cách trà trộn vào trước khi cửa hàng đóng cửa, nhưng phải trốn ở đâu mới được đây?"
"Đừng gấp, hầu hết mọi vấn đề trên thế giới này đều có thể giải quyết bằng tiền." Lâm Kỳ nháy mắt mắt đắc ý, "Tôi đã liên hệ với nhân viên bảo vệ trực ca đêm nay, chúng ta có thể trốn trong nhà kho ở tầng năm, họ sẽ cố tình thả chúng ta đi."
Sở Ương gật đầu, uống một ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa nhìn đã đột nhiên đứng phắt dậy.
"Sao vậy?" Lâm Kỳ hỏi, hoang mang cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đến người đi, không có cái gì đặc biệt.
Trên mặt Sở Ương cũng hiện ra sự hoang mang, lúc này chỉ trong nháy mắt, cậu hình như nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác xám ở khe hở giữa đám người lướt qua. Nhưng giờ nhìn kỹ, cậu lại không thấy gì.
Có phải do mấy ngày nay cậu quá căng thẳng nên bị ảo giác không?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất