Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 72: Kho tàng của The Elder Things

Trước Sau
Tiếng hát của Lâm Kỳ bay thẳng lên trời cao, ngay lập tức gây ra những thay đổi bất ngờ.

Những vòng gợn sóng nhanh chóng lan tràn toàn thân vật thể đèn xì khổng lồ vốn đang che phủ bầu trời, tựa như biển đen đột ngột dâng trào, có điều vùng biển này lại không lan rộng dưới mặt đất, mà phủ sóng vạn vật xung quanh. Ngay sau đó, những con mắt kia hình như bắt đầu buồn ngủ, từng con một đang dần chìm nghỉm trong vật thể màu đen, một vài con mắt thì bị màng mờ bao trùm, một vài con mắt thì ngày càng đờ đẫn. Vật thể đen xì từ từ rơi xuống, bùn đất vương vãi trên núi rừng đổ nát, lật tung mọi thứ như một tấm thảm nặng nề bằng bùn.

Shoggoth cố gắng chống trả, nó bắt đầu thu nhỏ cơ thể, bộ phận "Trụ trời" kia càng thêm cứng cáp to lớn hơn. Bầu trời dần dần ló dạng, xác cây cối bị băm nát thành vùng đất hoang cũng từng chút xuất hiện dưới tấm thảm đen. Sau đó có vô số vật thể màu đen lao về phía Lâm Kỳ và Sở Ương như những con sóng khủng khiếp.

Nhưng khi còn cách hai người khoảng mười mét, chúng lại trở nên yếu ớt và sợ sệt mất kiểm soát, những gợn sóng dính chặt lay động lần nữa, tương tự như việc một người xuất hiện tình trạng mềm nhũn tay chân khi nghe một âm thanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ quá mức.

Sau đoạn điệp khúc, Lâm Kỳ vẫn tiếp tục. Những quãng trầm bổng tách biệt đầy khúc quanh co và uyển chuyển bất ngờ khéo léo, ngay đó là đoạn điệp khúc nối tiếp bằng một quãng tám cao hơn đoạn cao trào đầu tiên, tưởng chừng cao thẳng tới tận các vì sao kỳ ảo, như một đòn đánh nặng nề làm tan rã hoản toàn công kích của Shoggoth. Những gợn sóng cấp tốc rút lui vào cột trụ màu đen như ngọn nến đang tan chảy, và sự tan chảy ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, Shoggoth khổng lồ muốn bỏ trốn quay về cái giếng tối tăm kia.

Nhưng Lâm Kỳ không có ý định bỏ qua cho nó. Tiếng hát của hắn không hề ngừng lại mà còn lao lên một tầm cao mới. Tiếng hát tuyệt vời khiến da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà chính là nhát kiếm chí mạng đối với Shoggoth, nó khiếp đảm, tất cả con mắt trên cơ thể nó liên tục khép mở, nằm trên mặt đất như một tấm thẻ trải dài, như đang cầu xin sự buông tha.

Vị vua kiểm soát tâm trí và bắt làm nô ɭệ đã chiếm giữ sinh vật cổ đại này một lần nữa. Có lẽ nó đã coi Lâm Kỳ như sự tồn tại của The Elder Things

Chính lúc này, lỗ tai của Sở Ương bắt được một chút âm thanh khó có thể nghe thấy. Cậu quay đầu sang thì thấy có bóng người lóe lên khi nhìn vào tảng đá khổng lồ sụp xuống từ một ngọn núi, song sau đó có một thứ gì đó nhanh chóng lao về phía họ.

"Cẩn thẩn ! ! !" Sở Ương đẩy Lâm Kỳ ngã nhào xuống đất, rồi chợt có ngọn gió xẹt ngang qua má bọn họ, vèo một cái găm ngay dưới đất. Là một mũi tên lông vũ đang không ngừng lắc lư.

Trong đống phế tích hoang vu lặng lẽ xuất hiện rất nhiều người Ahwahnee trét đầy bùn trắng khô khắp người. Họ mở to cặp mắt băng lãnh trống rỗng như dã thú và chỉa đầu mũi tên nhắm thẳng vào hai người. Dẫn đầu là một người Ahwahnee cường tráng nhất, hung tợn giương cung, ánh mắt tràn ngập phẫn hận cùng ác ý.

Mũi tên mới nãy là gã bắn.

Sở Ương và Lâm Kỳ vô cùng kinh ngạc, tại sao những thổ dân này không bị ảnh hưởng bởi tiếng hát của Lâm Kỳ nhỉ?

Âm thanh ấy, ngay cả bản thân Sở Ương là người biên soạn mà cũng bị mê hoặc, tại sao bọn họ vẫn bình thường như vậy?

Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là người quan sát đa chiều ư? Nhưng điều này sao có thể?

Hay bọn họ bị điếc hết rồi?

Những người Ahwahnee này đã mai danh ẩn tích mấy chục năm, thế mà lại xuất hiện đúng lúc Shoggoth thức tỉnh, từ đó suy ra chắc hẳn có ít nhất một người quan sát đa chiều cao cấp tồn tại trong số họ, có lẽ cũng từng thử đánh thức Shoggoth rất nhiều lần nhưng đều không thành công. Ai ngờ tới, Sở Ương đánh bậy đánh bạ vô tình khiến nó tỉnh giấc. Những người quan sát đa chiều này nhận thấy sự biến hóa của ngọn núi, nên lập tức dẫn theo nhóm người Ahwahnee ở ẩn đến thờ phụng "Vị thần" của họ. Trong mắt họ nghĩ mình có thể báo thù, có thể đè bẹp những người phương Tây cướp đi đất đai, nhà cửa và gϊếŧ hại đồng bào của họ thành đống thịt muối, sau bao nhiêu năm tháng nhẫn nhịn, cuối cùng họ cũng có thể ra khỏi ngọn núi, giải phóng mối hận thù đã truyền từ này sang đời khác.

Thế mà không ngờ bị hai người bọn họ phá hủy.

Shoggoth co lại thành lớp bùn nhão nhẹt, nó liên tực ngọ nguậy, phồng lên như khí mê tan. Còn đâu bóng dáng của một vị thần?

Nó thực chất chỉ là nô ɭệ do chủng tộc thần sáng tạo, dù có phản loạn thành công thì suy cho cùng nó không hề mang sức mạnh của một chủng tộc thần chân chính.

Lâm Kỳ chậm rãi đứng thẳng người, chắn trước mặt Sở Ương. Hắn biết những người Ahwahnee này nếu không bị điếc thật thì cũng chả hiểu ngôn ngữ Anh, nên rất khó để truyền đạt ý kiến với họ.

Có điều giờ đây đang bị một mũi tên chỉa vào, nếu muốn dùng tiếng hát để gây ảnh hưởng đến họ, chỉ sợ hắn chưa kịp khiến họ bỏ vũ khí đầu hàng trước thì hai người đã bị bắn thành cái sàng rồi....



Hắn giờ hai tay lên ra hiệu mình không có ác ý. Sở Ương cũng làm theo giơ tay lên, hồi hộp nhìn những người Ahwahnee đứng trên mép vực của hố sâu bao vây bọn họ, khẽ hỏi Lâm Kỳ, "Làm sao đây?"

Lâm Kỳ mím môi, thì thào, "Cứ im lặng xem xét tình hình đã."

Lúc này Lâm Kỳ để ý thấy trên mỗi người Ahwahnee đều đeo một một mặt dây chuyền màu tím, giống như một viên đá pha lê chưa được mài giũa.

Phải chăng thứ đó đã làm họ miễn nhiễm với sức ảnh hưởng bởi tiếng hát của hắn?

Tương truyền The Elder Things sử dụng một loại đá pha lê để khống chế và thôi miên Shoggoth, liệu nó có giống với mặt dây chuyền trên cổ họ không, nếu là vậy thì rốt cuộc họ sùng bái Shoggoth hay The Elder Things?

Trong lúc còn đang nghi hoặc, người Ahwahnee cầm đầu tuy vẫn chỉa mũi tên về phía họ, nhưng ánh mắt cứ luôn nhìn vào Shoggoth sau lưng họ. Shoggoth đã nhanh chóng rút lui về cái giếng, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Giếng đã bị phá hủy hoàn toàn. Trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố khổng lồ, tựa như con mắt đen ngòm.

Người Ahwahnee dùng cung tên chĩa vào họ, không ngừng la hét bằng thứ tiếng của người da đỏ mà họ nghe không hiểu, giọng điệu thô lỗ, đồng thời trượt xuống sườn dốc dần dần tiếp cận ngày càng gần tới họ, động tác có vẻ như đang yêu cầu họ đi về phía sau. Những người thủ hạ cao to sau lưng gã cũng tiến lại gần, Lâm Kỳ và Sở Ương đành phải lùi ra sau, cuối cùng khi đến mép hố họ bất đắc dĩ phải xoay người dùng cả hai tay hai chân leo lên sườn dốc, và tiếp tục dồn ép họ tới trước cái động khổng lồ nơi Shoggoth biến mất, đồng thời yêu cầu họ giữ vững tư thế giơ hai tay lên trời.

"Bọn họ muốn chúng ta nhảy xuống...." Lâm Kỳ nói, cánh mũi hơi phập phồng, dường như đang ngửi mùi vị trong hang động.

Ngoại trừ mùi của Shoggoth ra còn có một thứ mùi xa xăm cổ kính, giống như....phần mộ to lớn bị phủi bụi rất nhiều năm.

Sở Ương cúi đầu quan sát, cái hố này sâu không thấy đáy, ai biết nó cao tới mức nào chứ....Cậu vốn có khuynh hướng sợ độ cao, hiện tại đối mặt với bóng tối không thể xuyên thủng thế này khiến tay chân càng thêm lạnh buốt.

"Phải nhảy thật hả?" Sở Ương hoảng sợ.

Vừa dứt lời, mấy người Ahwahnee càng ép càng chặt, gã cầm đầu nhắm thẳng bọn họ bắn vọt cung tên, cây cung tên đó xẹt ngang qua gương mặt Sở Ương, Sở Ương kinh hãi, theo bản năng né tránh đã khiến cơ thể mất thăng bằng mà hét to ngã nhào xuống bóng tối. Lâm Kỳ vội vàng muốn giữ lấy Sở Ương nhưng không kịp, nên không hề do dự thả người nhảy xuống theo.

Sở Ương cảm giác mình vẫn luôn la hét, thấp thoáng nhận ra với độ cao này bản thân chắc chắn không thể sống nổi. Nhưng đột nhiên cơ thể cậu rơi vào một vật thể sền sệt mềm mại, xúc cảm ẩm ướt dinh dính rất ghê tởm, kết cấu giống như tấm đệm hơi chống sốc khi rơi từ trên cao xuống để cậu không bị thương. Ngay sao đó Lâm Kỳ cũng la to rơi xuống cạnh cậu, chấn động gợn sóng làm Sở Ương cũng chập chùng theo.

"Lâm Kỳ? Lâm Kỳ?" Sở Ương giùng giằng tìm kiếm Lâm Kỳ trong bóng tối, vì vật thể dưới chân quá mềm nên không thể đứng được. Cậu quờ quạng loay hoay cả buổi mãi mới sờ trúng một bàn tay, bàn tay ấy lập tức nắm chặt lấy tay phải của cậu.

Nhưng ngay sau đó, một chùm sáng ở hương khác chợt tỏa ra. Là Lâm Kỳ mở đèn pin, "Tiểu Ương? Đứng yên đừng cử động."

Nếu Lâm Kỳ ở bên trái cậu, vậy ai đang nắm tay phải của cậu?

Sở Ương giật bắn mình, quay đầu nhìn xem thì thấy bên phải chẳng có ai. Sau đó ánh mắt cậu dời xuống dưới chân, vật thể ẩm ướt dính nhớt, mềm mại như tấm đệm hơi đang nâng bọn họ, từng con mắt như trứng ếch trôi nổi trên vật thể màu đen, không chớp nháy nhìn chằm chằm vào cậu.

Bọn họ rơi trúng trên người Shoggoth....

Sở Ương tức khắc không dám nhúc nhích, chỉ có thể mở miệng, "Lâm Kỳ? Anh vẫn ổn chứ?"

"Tôi không sao." Lâm Kỳ vừa nói vừa phát ra âm thanh khi đang vật lộn vật vã. Giờ phút này Lâm Kỳ hoàn toàn mất đi phong độ ưu nhã, bò tới chỗ Sở Ương như con ngỗng nhào lộn.

Mặc dù biết mình đang ở trong tình thế nguy hiểm, biết tình hình không khả quan, nhưng trông thấy Lâm Kỳ vừa chửi mẹ bà vừa cố gắng bò lết về phía cậu, thật sự có chút buồn cười....



Có điều động tĩnh lớn như vậy mà Shoggoth hình như không có phản ứng gì quá lớn, cũng không nghiền ép bọn họ thành thịt muối từ xung quanh.

Lâm Kỳ mày mò đến cạnh Sở Ương, nắm lấy bả vai trái Sở Ương kiểm tra, "Có bị thương không?"

Sở Ương nói nhỏ như sợ bị Shoggoth nghe thấy, "Em không sao, nhưng...trông Shoggoth hơi lạ?"

Lâm Kỳ cong mắt nói, "Nhờ có ca khúc của em viết đó, tôi không rõ em viết thế nào, cơ mà ca khúc này rõ ràng có tác dụng thôi miên Shoggoth. Hiệu quả tương tự với biện pháp thôi miên của The Elder Things khi bắt chúng làm nô ɭệ. Cho nên bây giờ Shoggoth không còn là mối đe dọa của chúng ta nữa. Ngược lại là những người Ahwahnee trên kia kìa, không biết lý do gì mà họ muốn chúng ta nhảy xuống đây."

Mới nói xong thì có một bóng người tử cửa hang rơi xuống, ngã lên thể xác Shoggoth. Ngay sau đó là người thứ hai, thứ ba. Mấy người Ahwahnee phía sau cũng theo tới, bọn vừa đứng đậy đã giương cung nhắm ngay hai người. Người Ahwahnee cầm đầu dùng tiếng người da đỏ ra lệnh gì đó.

Lâm Kỳ mất kiên nhẫn liếc mắt oán trách, "Tôi không hiểu mấy người nói gì cả anh trai à...."

Vâng, hắn thông thạo rất nhiều loại ngôn ngữ của chủng tộc thần, nhưng hắn lại không hề học về loại ngôn ngữ thổ dân ít người biết này....

Người Ahwahnee có vẻ cũng có chút phiền muộn, đành quay đầu hô hào cái gì đó với thủ hạ của gã. Sau dó một người Ahwahnee có vóc dáng khá thấp bé bị đẩy ra, nhút nhát té ngã biện bạch với thủ lĩnh, nhưng vẫn bị thủ lĩnh đẩy lên phía trước.

Xem ra phỏng đoán về việc họ bị điếc có thể loại trừ....

Anh chàng người Ahwahnee kia thoạt chừng cỡ mười tám mười chín tuổi, dùng khẩu âm ngọng nghịu nói tiếng Anh với họ, "Mấy người...Bàn cái gì...Thần Phản Bội..."

Ngữ pháp lung tung cùng cách phát âm khiến Lâm Kỳ và Sở Ương đầy đầu hỏi chấm. Lâm Kỳ đoán ý đối phương là: Mấy người đang làm gì Thần Phản Bội.

Bọn họ gọi Shoggoth là Thần Phản Bội.

Thế là Lâm Kỳ chậm rãi nói với người kia, "Tôi làm cho nó ngủ mà thôi." Nói xong còn nhấn mạnh bằng cách chắp tay để dưới mặt tạo thành động tác đang ngủ rất an tường.

Người thanh niên kia chả biết có hiểu không, quay đầu bô bô nói vài câu với thủ lĩnh. Thủ lĩnh nghe xong trông rất bực bội, giọng điệu hung hăng nói một tràng gì đó, song người thanh niên nhỏ gầy kia lại cồng kềnh nói, "Khi nào....Tỉnh ngủ?"

Lâm Kỳ nhún vai, "Tôi đâu biết."

Thủ lĩnh nghe xong muốn giương cung bắn Lâm Kỳ, Sở Ương hết hồn vội vàng giơ hai tay ngăn trước mặt Lâm Kỳ, lớn tiếng nói "Khoan đã!"

Bấy giờ thủ lĩnh bị một người Ahwahnee lớn tuổi hơn chút kéo lại. Bọn họ đứng bên kia liến thoắng nói liên tục, người trẻ tuổi nọ lại thay thủ lĩnh nói, "Đi."

Đi gì? Đi đâu?

Thủ lĩnh dùng cung tên chỉ phương hướng, đi dọc theo đoạn đường quá trơn trượt và uốn lượn trên thân Shoggoth như dòng sông đen rộng lớn, lại tựa như khí quản trong thân thể, xuyên qua bụng núi lớn.

Có lời đồn rằng Shoggoth dưới thời bị The Elder Things nô dịch đã từng kiến tạo rất nhiều thành thị dưới lòng đất và dưới nước, xem chừng trong lòng núi Yosemite rất có khả năng chôn giấu một nền văn minh huy hoàng đã biến mất hàng nghìn năm trước – kho tàng của The Elder Things để lại.

"Nơi ở của các vị thần." Lần này người trẻ tuổi kia lại phát âm rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau