Chương 80: Trang viên ma ám
Thị trấn Snow Crow, Yorkshire.
Thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Snow Crow, những ngôi nhà mang phong cách thời trung cổ* nằm san sát hai bên con đường đá cuội uốn lượn quanh co. Hầu hết người dân thị trấn vẫn kiếm sống bằng cách canh tác đất đai, chăm sóc đồng cỏ và làm việc trong các nhà máy rượu gần đó, ngay cả một siêu thị cỡ lớn hay khách sạn cũng không có, chỉ có các cửa hàng tạp hóa và nhà nghỉ nhỏ lẻ. Không giống như nhiều thị trấn nổi tiếng ở Châu Âu, thị trấn này chưa được liệt vào danh sách của nhiều công ty du lịch, hơn nữa còn không nằm trên mặt đường chính, vì thế cho nên gặp nhiều nhất là những người ngoại lai nghe danh dinh thự Marian Borre bị ám mà đến đây để thám hiểm phiêu lưu.
*Thời trung cổ: chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu âu
Dinh thự tọa lạc trên vùng núi cao Snow Crow, có thể trông thấy toàn cảnh của cả thị trấn. Ngọn núi không cao lắm, nhưng nếu trời đêm quang đãng, đứng trên con đường đá trong thị trấn và nhìn lên, vầng trăng sáng rọi xuống từ phía sau dinh thự, kết hợp với ngọn núi trong bóng đêm thật khiến người ta có cảm giác cô quạnh thần bí. Những người đến đây để tìm tòi bí ẩn đi lên núi chưa được bao xa sẽ bắt gặp cánh cửa sắt đóng chặt, trên đó ghi: Tài sản cá nhân, cấm vào.
Ai biết điều thì chỉ đứng bên ngoài chụp vài bức ảnh, dạo quanh khu vực gần đó một lát rồi rời đi. Ai không chịu bỏ qua thì sẽ trèo tường lẻn vào.
Sau đó sẽ bị quản gia phụ trách trông coi dinh thự hoặc người làm vườn đánh đuổi.
Mặc dù vậy, những tin đồn về việc thấy ma vẫn lan truyền nhanh chư chớp. Có người cho biết họ đã nhìn thấy hai nữ tu đứng giữa đường để quá giang xe vào lúc nửa đêm, có người thì nói rằng họ nghe thấy rất nhiều tiếng trẻ em cười đùa trong rừng, nhưng khi họ đến gần thì phát hiện đó là một nghĩa trang, còn có người nói họ đã nhìn thấy phụ nữ thời đại Victoria* với cặp mắt máu me trống rỗng đang ngồi xổm dưới đất đào đào, nói mình đang tìm con mắt.
*Thời đại Victoria: trong lịch sử Vương quốc Anh, thời đại Victoria là thời kỳ trị vì của Nữ hoàng Victoria , từ ngày 20 tháng 6 năm 1837 cho đến khi bà qua đời vào ngày 22 tháng 1 năm 1901.
Người dân của thị trấn đối với bí mật của dinh thự đều giữa kín như bưng. Người có tuổi khá lớn cho rằng kia là nơi chẳng lành, nếu tiếp cận sẽ gặp xui rủi. Người trẻ tuổi từ nhỏ mưa dầm thấm đất nghe chuyện ma mà lớn cũng đối với nơi đó rất kính sợ.
Đủ loại truyền thuyết ma quái, mẹ của Lâm Kỳ, Mary. Campbell ấy vậy mà cũng là một trong số người được nhắc đến nhiều nhất trong vô số sự tích.
Có lẽ bởi vì tên của trang viên gần giống với tên Mary, cho nên ba của Mary mới để lại tòa nhà này cho bà, ngay cả khi bà ấy đã từ bỏ tước vị hoàng gia của mình nhưng bà ấy vẫn được sở hữu dinh thự này. Từng là một công chúa, vì yêu mà gả có người Châu Á lúc bấy giờ chịu đủ mọi kỳ thị ghét bỏ, về sau thì trở thành ca sĩ nổi tiếng, bản thân bà cũng là trung tâm của sự bàn tán. Cùng với những lời đồn đại rằng để bảo vệ sự an toàn cho con trai trên chiến trường, bà đã giao dịch với ma quỷ và hiến tế linh hồn của mình, tất cả những chuyện ấy đều xảy ra ngay tại trang viên này, vì lẽ đó nên càng khiến tòa dinh thự mang sắc thái bi thương u buồn.
Nhóm ba người Sở Ương ngồi trong xe, đi ngang qua con đường nhựa duy nhất trong thị trấn bị bỏ bê không lấp ổ gà. Hiện tại đã gần mười một giờ tối, toàn bộ thị trấn không có lấy một bóng người, ngoại trừ ánh sáng mờ ảo sau rèm cửa. Sở Ương xem thông tin về dinh thự Marian Borre mà cậu tìm kiếm trên di động, mỗi một câu chữ đều làm cậu có cảm giác rất đè nén buồn phiền.
"Vậy Lâm Kỳ không chỉ ở một mình trong trang viên hả?" Sở Ương hỏi.
Bạch Điện nói, "Cậu ấy có quản gia sẽ giúp chăm sóc trang viên khi cậu ấy đi vắng."
Chiếc xe thật sự lái tới một cánh cửa sắt chạm khắc gồm hai cánh, có điều so với cổng của dinh thự từng được thấy ở Thượng Hải thì đây rõ ràng có phong cách hơn và tràn ngập hương vị thăng trầm thuộc về lịch sử hơn. Thậm chí trên hai trụ cổng còn có hai bức tượng thiên thần nhưng đã bị nắng mưa theo thời gian bào mòn, rêu xanh mọc đầy, chằng chịt những vết nứt. Bạch Điện xuống xe đi đến trước cổng chính, lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ và đặt nó vào ổ khóa cửa hơi gỉ sét rồi xoay qua xoay lại. Cánh cổng từ từ mở ra với tiếng rêи ɾỉ the thé bén nhọn, sau đó xuất hiện một cung đường uốn lượn với những cây sồi và cây liễu cao kều rợp bóng. Cành liễu đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió, tựa như những cánh tay đang vẫy chào.
Dinh thự Marian Borre giống như tòa lâu đài nhỏ trang nghiêm. Được xây dựng từ thời Elizabeth đệ nhất, mái hiên rộng lớn như pháo đài sừng sững, những phiến đá cổ xưa in hằn dấu vết của năm tháng, dây leo khô cằn leo lên hành lang như rắn trườn. Chỉ đứng trước mặt thôi ta đã cảm thấy áp bức nặng nề, năm xưa huy hoàng bao nhiêu nay đã mục nát bấy nhiêu, có biết bao linh hồn hóa thành khí lạnh hướng ngươi ào tới.
Sở Ương hé miệng ngửa đầu ngước nhìn, không hiểu tại sao nơi này lại tạo cảm giác an toàn cho Lâm Kỳ....
Nghĩ đến cảnh Lâm Kỳ thời thiếu niên đã lang thang qua những hành lang u ám, chơi bài trước tượng Chúa Giê Su không người cầu nguyện, ăn cơm trên bàn ăn trống rỗng....Đó là một cảnh tượng quỷ dị đến mức nào? Nơi đây đâu phải là nơi thích hợp để trẻ em trưởng thành...
Tuy rằng toàn bộ trang viên đều toát lên vẻ hoang vu úa tàn, nhưng các bậc thang trước cổng lại được quét dọn rất sạch sẽ, cây cỏ cũng được cắt tỉa gọn gàng, có điều không quá thường xuyên. Sở Ương quan sát thật kỹ từng khung cửa sổ, chỉ có một căn phòng duy nhất nằm ở tận rìa lầu một là sáng đèn, còn những khung cửa sổ khác đều đen kịt. Bên cạnh cánh cổng gỗ có cái chuông cửa, Bạch Điện ấn xuống vài lần, lát sau cánh cổng nặng nề khẽ mở ra một lối đi nhỏ, một người Anh tóc bạc năm mươi tuổi mặc bộ đồ ngủ nghiêm nghị nhìn về phía mọi người, trông thấy Bạch Điện thì nhẹ nhàng thở phào, "Ngài Hứa."
Sở Ương chưa nhận thức được ngài Hứa là chỉ ai, sau đó mới bất chợt nhớ ra cái tên Bạch Điện là nickname, tên thật của vị đại lão nữ trang là Hứa Bạch. Vì hằng ngày mọi người đều gọi anh ta là Bạch Điện thành quen nên dần dần có vẻ đã quên mất tên thật của anh ta.
Bạch Điện nói bằng tiếng Anh, "Đã lâu không gặp Raymond. Edgar thế nào rồi?" (chú thích, tên đầy đủ của Lâm Kỳ khi còn là ngôi sao điện ảnh trước lúc nhập ngũ là Edgar. Asher. Lin, trong chương thứ tư của Hội trưởng lão đã từng đề cập)
Người được gọi là Raymond chắc là vị quản gia nọ, người đàn ông luôn mang vẻ mặt rất nghiêm trang, nhưng khi nói tới chuyện này thì ánh mắt hơi ảm đảm, "Không ổn lắm....Ôi, tôi thất lễ quá, mời vào."
Sở Ương theo sau Bạch Điện đi vào.
Đại sảnh được lát bằng loại sàn gỗ sờn, và được phủ một tầng màu xanh đậm dày dặn. Ở chính diện là bậc thang rộng thênh thang chia thành hai hướng dẫn lên lầu hai, lan can hai bên có tượng nữ thần hạnh phúc. Những ván gỗ cũ kỹ nồng động mùi vị đặc thù, giấy dán tường hình con công xanh lá bị phai màu ở một vài chỗ, có mấy góc còn bị bong tróc thành từng mảng.
Đứng giữa đại sảnh và ngước nhìn, ta có thể thấy ba tầng được xếp chồng lên nhau, ở giữa mái vòm là một khung cửa sổ hình tròn màu sắc rực rỡ nằm bên trên, ánh trăng vừa vặn mà chiếu xuyên qua từ đó, in xuống mặt đất một màu nhạt nhòa. Có một bức tranh kỳ lạ vẽ về một người phụ nữ quấn đầy dây leo đang cầu nguyện với những quả cầu đủ màu sắc trên bầu trời.
Không khí cũng lạnh lẽo tương tự bên ngoài, đến nỗi cái rét lạnh đó cứ như có sinh mệnh, sẽ chui vào trong cổ áo của người ta.
"Xin thứ lỗi, nhưng Lâm Kỳ... Edgar ở đâu vậy?" Sở Ương không thể đợi nữa, cảm giác ứ đọng khi nghe câu "Không ổn lắm" từ quản gia ngày càng mãnh liệt, tưởng chừng như muốn bức điên cậu.
"Cậu ấy đang ngủ." Quản gia nói.
Ngủ ư? Là không gặp vấn đề gì hay sao?
Người quản gia tiếp tục nói, "Đang lẽ tôi không được mang mọi người lên, nhưng...nếu cứ như vậy cũng không phải cách, cậu ấy đã hôn mê bốn ngày rồi."
"Hôn mê? Không phải cậu ấy đang khôi phục hả?" Bạch Điện nhíu mày hỏi.
"Cậu ấy không thể đóng lại phong ấn, có thứ gì đó đã ngăn cản cậu ấy. Cậu ấy nói là do pha lê. Tới tận ngày thứ năm rốt cuộc phong ấn mới đóng, nhưng sau đó cậu ấy lại lâm vào hôn mê, không tỉnh nữa." Ánh mắt sầu não của Raymond nhìn ba người bọn họ, "Các cậu đi theo tôi sẽ biết. Hi vọng các cậu sẽ có cách."
Bậc thang khi bước lên thỉnh thoảng sẽ phát tiếng kẽo kẹt, rõ ràng đây là một tòa nhà vô cùng trống trải, đôi lúc còn có tiếng vang như tiếng rầm rì rêи ɾỉ vang vọng. Dù biết rằng đó là âm thanh tạo ra do ma sát của gạch đá, vật liệu gỗ, kim loại, nhưng lọt vào tai lại có ảo giác như ma quỷ thì thầm.
Bọn họ lên tới lầu hai, đi dọc theo thang cuốn đến hành lang bên trái. Phía cuối có một cánh cửa khép hờ, trên cánh cửa chạm khắc một cái cây hoàn chỉnh từ tán cây đến bộ rễ. Raymond nắm chốt cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Đó là một căn phòng ngủ, lò sưởi trong tường tuy đang cháy nhưng ánh lửa tựa như bị hắc ám vô hình kiềm chế, không cách nào tản ra nhiệt độ. Cả căn phòng vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức trong nháy mắt Sở Ương bước chân vào đã rùng mình.
Giường lớn bốn cột, màn che rủ xuống.
Sở Ương nuốt nước miếng, hít thở thật sâu, rồi sải bước đi về phía cái giường. Cậu quay đầu nhìn ba người khác, Raymond không hề ngăn cản cậu.
Bạch Điện thì gật đầu với cậu.
Sở Ương duỗi tay xốc màn lên.
Lâm Kỳ đang nằm trên đệm giường nhung màu xanh, ngủ yên không một tiếng động.
Sở Ương biết đó là Lâm Kỳ, nhưng người trên giường so với trong trí nhớ của cậu về Lâm Kỳ chênh lệch quá nhiều.
Nếu nói chỉ là già yếu, chắc chắn sẽ không gây ra hậu quả tới mức này...
Lâm Kỳ xác thực già đi rất nhiều, mái tóc đen của hắn xuất hiện màu xám trắng, giữa trán và khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rõ rệt....Không những thế, hai mái hắn lõm sâu, hốc mắt hõm xuống, làn da trơn bóng trắng trẻo giờ đây đã trở nên xám xịt, không khác gì người chết bị đảo ra từ ngôi mộ. Cổ tay hắn gầy trơ xương như chỉ cần bóp một cái là gãy nát, hô hấp khó khăn nặng nề như người bệnh ho lao.
Cả người giống như một...bộ xương.
Sở Ương sững sờ mà nhìn, không nhận ra đôi mắt mình đã ngập tràn nước mắt.
Cảm giác đau đớn như bị con dao sắc nhọn đâm vào khiến cậu quên hết tất cả. Cậu nghiêng người về trước vươn tay chạm vào mặt Lâm Kỳ. Xúc cảm khác biệt hoàn toàn với trước đây, không còn là làn da trẻ trung đàn đồi, ấn xuống sẽ hiện ra vết hõm ngay.
"Tại sao lại thành ra thế này?" Giọng nói Sở Ương run rẩy, "Lúc trước cũng là bộ dạng như vậy ư?"
Bạch Điện và Triệu Sầm Thương trông thấy cũng lập tức giật mình hoảng hốt, không ai nghĩ sẽ nghiêm trọng đến thế.
Raymond đằng sau vẫn yên lặng bỗng cất tiếng, "Quá trình đóng phong ấn cứ mãi không thành công, lực lượng của pha lê cũng mất kiểm soát, cậu chủ dần nôn nóng. Sau đó...Ông chủ có tới mới giúp cậu ấy đóng lại phong ấn."
Bạch Điện hít một hơi khí lạnh, Triệu Sầm Thương thì trừng lớn hai mắt.
Sở Ương quay đầu, "Ông chủ?"
Nếu Lâm Kỳ là cậu chủ, vậy thì ông chủ....
Chẳng lẽ là....
Ba của Lâm Kỳ còn sống sao? !
Thị trấn nhỏ nằm dưới chân núi Snow Crow, những ngôi nhà mang phong cách thời trung cổ* nằm san sát hai bên con đường đá cuội uốn lượn quanh co. Hầu hết người dân thị trấn vẫn kiếm sống bằng cách canh tác đất đai, chăm sóc đồng cỏ và làm việc trong các nhà máy rượu gần đó, ngay cả một siêu thị cỡ lớn hay khách sạn cũng không có, chỉ có các cửa hàng tạp hóa và nhà nghỉ nhỏ lẻ. Không giống như nhiều thị trấn nổi tiếng ở Châu Âu, thị trấn này chưa được liệt vào danh sách của nhiều công ty du lịch, hơn nữa còn không nằm trên mặt đường chính, vì thế cho nên gặp nhiều nhất là những người ngoại lai nghe danh dinh thự Marian Borre bị ám mà đến đây để thám hiểm phiêu lưu.
*Thời trung cổ: chỉ thời đại xã hội phong kiến trong lịch sử Châu âu
Dinh thự tọa lạc trên vùng núi cao Snow Crow, có thể trông thấy toàn cảnh của cả thị trấn. Ngọn núi không cao lắm, nhưng nếu trời đêm quang đãng, đứng trên con đường đá trong thị trấn và nhìn lên, vầng trăng sáng rọi xuống từ phía sau dinh thự, kết hợp với ngọn núi trong bóng đêm thật khiến người ta có cảm giác cô quạnh thần bí. Những người đến đây để tìm tòi bí ẩn đi lên núi chưa được bao xa sẽ bắt gặp cánh cửa sắt đóng chặt, trên đó ghi: Tài sản cá nhân, cấm vào.
Ai biết điều thì chỉ đứng bên ngoài chụp vài bức ảnh, dạo quanh khu vực gần đó một lát rồi rời đi. Ai không chịu bỏ qua thì sẽ trèo tường lẻn vào.
Sau đó sẽ bị quản gia phụ trách trông coi dinh thự hoặc người làm vườn đánh đuổi.
Mặc dù vậy, những tin đồn về việc thấy ma vẫn lan truyền nhanh chư chớp. Có người cho biết họ đã nhìn thấy hai nữ tu đứng giữa đường để quá giang xe vào lúc nửa đêm, có người thì nói rằng họ nghe thấy rất nhiều tiếng trẻ em cười đùa trong rừng, nhưng khi họ đến gần thì phát hiện đó là một nghĩa trang, còn có người nói họ đã nhìn thấy phụ nữ thời đại Victoria* với cặp mắt máu me trống rỗng đang ngồi xổm dưới đất đào đào, nói mình đang tìm con mắt.
*Thời đại Victoria: trong lịch sử Vương quốc Anh, thời đại Victoria là thời kỳ trị vì của Nữ hoàng Victoria , từ ngày 20 tháng 6 năm 1837 cho đến khi bà qua đời vào ngày 22 tháng 1 năm 1901.
Người dân của thị trấn đối với bí mật của dinh thự đều giữa kín như bưng. Người có tuổi khá lớn cho rằng kia là nơi chẳng lành, nếu tiếp cận sẽ gặp xui rủi. Người trẻ tuổi từ nhỏ mưa dầm thấm đất nghe chuyện ma mà lớn cũng đối với nơi đó rất kính sợ.
Đủ loại truyền thuyết ma quái, mẹ của Lâm Kỳ, Mary. Campbell ấy vậy mà cũng là một trong số người được nhắc đến nhiều nhất trong vô số sự tích.
Có lẽ bởi vì tên của trang viên gần giống với tên Mary, cho nên ba của Mary mới để lại tòa nhà này cho bà, ngay cả khi bà ấy đã từ bỏ tước vị hoàng gia của mình nhưng bà ấy vẫn được sở hữu dinh thự này. Từng là một công chúa, vì yêu mà gả có người Châu Á lúc bấy giờ chịu đủ mọi kỳ thị ghét bỏ, về sau thì trở thành ca sĩ nổi tiếng, bản thân bà cũng là trung tâm của sự bàn tán. Cùng với những lời đồn đại rằng để bảo vệ sự an toàn cho con trai trên chiến trường, bà đã giao dịch với ma quỷ và hiến tế linh hồn của mình, tất cả những chuyện ấy đều xảy ra ngay tại trang viên này, vì lẽ đó nên càng khiến tòa dinh thự mang sắc thái bi thương u buồn.
Nhóm ba người Sở Ương ngồi trong xe, đi ngang qua con đường nhựa duy nhất trong thị trấn bị bỏ bê không lấp ổ gà. Hiện tại đã gần mười một giờ tối, toàn bộ thị trấn không có lấy một bóng người, ngoại trừ ánh sáng mờ ảo sau rèm cửa. Sở Ương xem thông tin về dinh thự Marian Borre mà cậu tìm kiếm trên di động, mỗi một câu chữ đều làm cậu có cảm giác rất đè nén buồn phiền.
"Vậy Lâm Kỳ không chỉ ở một mình trong trang viên hả?" Sở Ương hỏi.
Bạch Điện nói, "Cậu ấy có quản gia sẽ giúp chăm sóc trang viên khi cậu ấy đi vắng."
Chiếc xe thật sự lái tới một cánh cửa sắt chạm khắc gồm hai cánh, có điều so với cổng của dinh thự từng được thấy ở Thượng Hải thì đây rõ ràng có phong cách hơn và tràn ngập hương vị thăng trầm thuộc về lịch sử hơn. Thậm chí trên hai trụ cổng còn có hai bức tượng thiên thần nhưng đã bị nắng mưa theo thời gian bào mòn, rêu xanh mọc đầy, chằng chịt những vết nứt. Bạch Điện xuống xe đi đến trước cổng chính, lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng cũ kỹ và đặt nó vào ổ khóa cửa hơi gỉ sét rồi xoay qua xoay lại. Cánh cổng từ từ mở ra với tiếng rêи ɾỉ the thé bén nhọn, sau đó xuất hiện một cung đường uốn lượn với những cây sồi và cây liễu cao kều rợp bóng. Cành liễu đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió, tựa như những cánh tay đang vẫy chào.
Dinh thự Marian Borre giống như tòa lâu đài nhỏ trang nghiêm. Được xây dựng từ thời Elizabeth đệ nhất, mái hiên rộng lớn như pháo đài sừng sững, những phiến đá cổ xưa in hằn dấu vết của năm tháng, dây leo khô cằn leo lên hành lang như rắn trườn. Chỉ đứng trước mặt thôi ta đã cảm thấy áp bức nặng nề, năm xưa huy hoàng bao nhiêu nay đã mục nát bấy nhiêu, có biết bao linh hồn hóa thành khí lạnh hướng ngươi ào tới.
Sở Ương hé miệng ngửa đầu ngước nhìn, không hiểu tại sao nơi này lại tạo cảm giác an toàn cho Lâm Kỳ....
Nghĩ đến cảnh Lâm Kỳ thời thiếu niên đã lang thang qua những hành lang u ám, chơi bài trước tượng Chúa Giê Su không người cầu nguyện, ăn cơm trên bàn ăn trống rỗng....Đó là một cảnh tượng quỷ dị đến mức nào? Nơi đây đâu phải là nơi thích hợp để trẻ em trưởng thành...
Tuy rằng toàn bộ trang viên đều toát lên vẻ hoang vu úa tàn, nhưng các bậc thang trước cổng lại được quét dọn rất sạch sẽ, cây cỏ cũng được cắt tỉa gọn gàng, có điều không quá thường xuyên. Sở Ương quan sát thật kỹ từng khung cửa sổ, chỉ có một căn phòng duy nhất nằm ở tận rìa lầu một là sáng đèn, còn những khung cửa sổ khác đều đen kịt. Bên cạnh cánh cổng gỗ có cái chuông cửa, Bạch Điện ấn xuống vài lần, lát sau cánh cổng nặng nề khẽ mở ra một lối đi nhỏ, một người Anh tóc bạc năm mươi tuổi mặc bộ đồ ngủ nghiêm nghị nhìn về phía mọi người, trông thấy Bạch Điện thì nhẹ nhàng thở phào, "Ngài Hứa."
Sở Ương chưa nhận thức được ngài Hứa là chỉ ai, sau đó mới bất chợt nhớ ra cái tên Bạch Điện là nickname, tên thật của vị đại lão nữ trang là Hứa Bạch. Vì hằng ngày mọi người đều gọi anh ta là Bạch Điện thành quen nên dần dần có vẻ đã quên mất tên thật của anh ta.
Bạch Điện nói bằng tiếng Anh, "Đã lâu không gặp Raymond. Edgar thế nào rồi?" (chú thích, tên đầy đủ của Lâm Kỳ khi còn là ngôi sao điện ảnh trước lúc nhập ngũ là Edgar. Asher. Lin, trong chương thứ tư của Hội trưởng lão đã từng đề cập)
Người được gọi là Raymond chắc là vị quản gia nọ, người đàn ông luôn mang vẻ mặt rất nghiêm trang, nhưng khi nói tới chuyện này thì ánh mắt hơi ảm đảm, "Không ổn lắm....Ôi, tôi thất lễ quá, mời vào."
Sở Ương theo sau Bạch Điện đi vào.
Đại sảnh được lát bằng loại sàn gỗ sờn, và được phủ một tầng màu xanh đậm dày dặn. Ở chính diện là bậc thang rộng thênh thang chia thành hai hướng dẫn lên lầu hai, lan can hai bên có tượng nữ thần hạnh phúc. Những ván gỗ cũ kỹ nồng động mùi vị đặc thù, giấy dán tường hình con công xanh lá bị phai màu ở một vài chỗ, có mấy góc còn bị bong tróc thành từng mảng.
Đứng giữa đại sảnh và ngước nhìn, ta có thể thấy ba tầng được xếp chồng lên nhau, ở giữa mái vòm là một khung cửa sổ hình tròn màu sắc rực rỡ nằm bên trên, ánh trăng vừa vặn mà chiếu xuyên qua từ đó, in xuống mặt đất một màu nhạt nhòa. Có một bức tranh kỳ lạ vẽ về một người phụ nữ quấn đầy dây leo đang cầu nguyện với những quả cầu đủ màu sắc trên bầu trời.
Không khí cũng lạnh lẽo tương tự bên ngoài, đến nỗi cái rét lạnh đó cứ như có sinh mệnh, sẽ chui vào trong cổ áo của người ta.
"Xin thứ lỗi, nhưng Lâm Kỳ... Edgar ở đâu vậy?" Sở Ương không thể đợi nữa, cảm giác ứ đọng khi nghe câu "Không ổn lắm" từ quản gia ngày càng mãnh liệt, tưởng chừng như muốn bức điên cậu.
"Cậu ấy đang ngủ." Quản gia nói.
Ngủ ư? Là không gặp vấn đề gì hay sao?
Người quản gia tiếp tục nói, "Đang lẽ tôi không được mang mọi người lên, nhưng...nếu cứ như vậy cũng không phải cách, cậu ấy đã hôn mê bốn ngày rồi."
"Hôn mê? Không phải cậu ấy đang khôi phục hả?" Bạch Điện nhíu mày hỏi.
"Cậu ấy không thể đóng lại phong ấn, có thứ gì đó đã ngăn cản cậu ấy. Cậu ấy nói là do pha lê. Tới tận ngày thứ năm rốt cuộc phong ấn mới đóng, nhưng sau đó cậu ấy lại lâm vào hôn mê, không tỉnh nữa." Ánh mắt sầu não của Raymond nhìn ba người bọn họ, "Các cậu đi theo tôi sẽ biết. Hi vọng các cậu sẽ có cách."
Bậc thang khi bước lên thỉnh thoảng sẽ phát tiếng kẽo kẹt, rõ ràng đây là một tòa nhà vô cùng trống trải, đôi lúc còn có tiếng vang như tiếng rầm rì rêи ɾỉ vang vọng. Dù biết rằng đó là âm thanh tạo ra do ma sát của gạch đá, vật liệu gỗ, kim loại, nhưng lọt vào tai lại có ảo giác như ma quỷ thì thầm.
Bọn họ lên tới lầu hai, đi dọc theo thang cuốn đến hành lang bên trái. Phía cuối có một cánh cửa khép hờ, trên cánh cửa chạm khắc một cái cây hoàn chỉnh từ tán cây đến bộ rễ. Raymond nắm chốt cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Đó là một căn phòng ngủ, lò sưởi trong tường tuy đang cháy nhưng ánh lửa tựa như bị hắc ám vô hình kiềm chế, không cách nào tản ra nhiệt độ. Cả căn phòng vô cùng lạnh lẽo, lạnh tới mức trong nháy mắt Sở Ương bước chân vào đã rùng mình.
Giường lớn bốn cột, màn che rủ xuống.
Sở Ương nuốt nước miếng, hít thở thật sâu, rồi sải bước đi về phía cái giường. Cậu quay đầu nhìn ba người khác, Raymond không hề ngăn cản cậu.
Bạch Điện thì gật đầu với cậu.
Sở Ương duỗi tay xốc màn lên.
Lâm Kỳ đang nằm trên đệm giường nhung màu xanh, ngủ yên không một tiếng động.
Sở Ương biết đó là Lâm Kỳ, nhưng người trên giường so với trong trí nhớ của cậu về Lâm Kỳ chênh lệch quá nhiều.
Nếu nói chỉ là già yếu, chắc chắn sẽ không gây ra hậu quả tới mức này...
Lâm Kỳ xác thực già đi rất nhiều, mái tóc đen của hắn xuất hiện màu xám trắng, giữa trán và khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rõ rệt....Không những thế, hai mái hắn lõm sâu, hốc mắt hõm xuống, làn da trơn bóng trắng trẻo giờ đây đã trở nên xám xịt, không khác gì người chết bị đảo ra từ ngôi mộ. Cổ tay hắn gầy trơ xương như chỉ cần bóp một cái là gãy nát, hô hấp khó khăn nặng nề như người bệnh ho lao.
Cả người giống như một...bộ xương.
Sở Ương sững sờ mà nhìn, không nhận ra đôi mắt mình đã ngập tràn nước mắt.
Cảm giác đau đớn như bị con dao sắc nhọn đâm vào khiến cậu quên hết tất cả. Cậu nghiêng người về trước vươn tay chạm vào mặt Lâm Kỳ. Xúc cảm khác biệt hoàn toàn với trước đây, không còn là làn da trẻ trung đàn đồi, ấn xuống sẽ hiện ra vết hõm ngay.
"Tại sao lại thành ra thế này?" Giọng nói Sở Ương run rẩy, "Lúc trước cũng là bộ dạng như vậy ư?"
Bạch Điện và Triệu Sầm Thương trông thấy cũng lập tức giật mình hoảng hốt, không ai nghĩ sẽ nghiêm trọng đến thế.
Raymond đằng sau vẫn yên lặng bỗng cất tiếng, "Quá trình đóng phong ấn cứ mãi không thành công, lực lượng của pha lê cũng mất kiểm soát, cậu chủ dần nôn nóng. Sau đó...Ông chủ có tới mới giúp cậu ấy đóng lại phong ấn."
Bạch Điện hít một hơi khí lạnh, Triệu Sầm Thương thì trừng lớn hai mắt.
Sở Ương quay đầu, "Ông chủ?"
Nếu Lâm Kỳ là cậu chủ, vậy thì ông chủ....
Chẳng lẽ là....
Ba của Lâm Kỳ còn sống sao? !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất