Chương 12
Edit: Chiêu
Beta: Na
Sẽ không phải kĩ năng mới “Duel for love” (*)đi?
(*)Raw:为爱决斗: Vì yêu mà chiến.
Mạc Tê vội vàng mở di động, nhưng app không có thông báo gì mới, vì sao tiểu thảo kia lại buông tha cậu, chỉ công kích mỗi Hạng Trác?
Mạc Tê mạo hiểm chạm vào nhánh cỏ đang bay trên không…… Không, nên gọi là thảo đằng (*) thì đúng hơn, đường kính chừng 0.5 cm, quất đánh ở trên người khẳng định rất đau.
(*)Raw: 草藤: cỏ mọc thành bụi quấn quýt, có tua xoắn.
Trong nháy mắt cậu đụng tới thảo đằng, một phiến lá sắc bén mọc ra, cứng như cương đao, đủ để cắt đứt ngón tay cậu.
May mắn, Mạc Tê sớm đã có chuẩn bị, kịp thời tránh đi phiến lá. Cậu có chút khó hiểu, theo lý thuyết Hạng Trác đã phá hủy hơn phân nửa sức mạnh của tiểu thảo, nhưng tại sao nó giống như càng ngày càng mạnh hơn?
Hạng Trác bị thảo đằng bức lui về phía sau, hô to: “Tôi không đánh nổi rồi, rốt cuộc đây là thứ gì hả?”
Việc đã đến nước này, Mạc Tê cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Tiểu thảo này bị kĩ năng của tôi ảnh hưởng.”
“Trước đó rõ ràng đã bị tôi đánh về trạng thái suy yếu…đúng rồi, giá trị thuộc tính của cậu là bao nhiêu?”
“100.” Mạc Tê đáp.
“Cao hơn 3 điểm, không thể nào!” Hạng Trác lại hỏi, “Phân phối giá trị thuộc tính thế nào?”
“Giá trị thân cận 100, những cái khác đều là 0.”
“Chết tiệt!” Hạng Trác mắng to một câu, “Giá trị thân cận của tôi chỉ có 9, khó trách phản phệ lợi hại như vậy!”
Hắn cũng không kịp giải thích, cắn răng lấy ra một tấm thẻ từ trong không trung, tấm thẻ lập tức hóa thành một bình tro cốt, Hạng Trác giơ bình ụp xuống thảo đằng, vô số tro cốt rơi xuống thân cây, hoà vào bùn đất.
Lần này, tiểu thảo đã không thể giãy giụa, toàn bộ lá đều héo rũ xuống, Hạng Trác dùng sức, nhổ tiểu thảo bỏ vào trong bình.
“Đạo cụ cấp SR của tôi, cứ như vậy mà dùng!” Hạng Trác ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào khóc, vẻ mặt thương tâm, Mạc Tê nhìn thấy cũng phải đồng tình với hắn.
Mạc Tê ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn: “Nén bi thương.”
“Hu hu hu…… Không phải tôi muốn khóc, đây là mặt trái hiệu quả ——‘Khóc tang’ khóc một giờ thì tốt rồi, hu hu hu……” Hạng Trác lau nước mũi.
Mạc Tê: “Mặt trái hiệu quả của đạo cụ cấp SR thoạt nhìn cũng không quá kinh khủng.”
Hạng Trác: “Hu hu…… Đây là chỗ tốt của thẻ đạo cụ nhiệm vụ, hu hu hu……”
“Đừng khóc, tôi, tôi có chút muốn khóc theo.” Mạc Tê bỗng nhiên có chút chua xót, nhớ tới cậu vì học bổng mà phải chịu cảnh Liêu Nho Học ám sát, không đâu lại vớ phải cái app nhiệm vụ c.h.ế.t tiệt, nước mắt ào ạt rơi xuống.
“Đây là bởi cậu đụng tới tôi, nhiễm phải hiệu ứng ‘Cùng nhau khóc’, một giờ sau thì tốt rồi.” Hạng Trác nói.
Mạc Tê: “……”
Cũng may Mạc Tê không phải chịu mặt trái hiệu quả một cách trực tiếp, thêm vào cách xa Hạng Trác kịp thời, nên không khóc thảm như hắn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ.
“Đây là đạo cụ dùng một lần sao?” Hai người vừa khóc vừa đến văn phòng hội học sinh.
“Đúng, có thể thu phục một quái vật trong trò chơi, hy vọng tiểu thảo này đủ mạnh, tương lai có thể có tác dụng, hu hu hu…” Hạng Trác trả lời.
“Kỹ năng của cậu rõ ràng đã sắp đánh bại nó, tại sao nó lại càng mạnh lên?” Mạc Tê hỏi.
“Đều tại cậu, vì sao giá trị thân cận của cậu lại cao như vậy?” Hạng Trác đấm Mạc Tê một quyền, Mạc Tê bị hắn chạm vào, khóc lớn lên.
Hạng Trác nhìn mặt Mạc Tê, bỗng nhiên nói: “Cậu khóc lên rất đẹp mắt, không đúng, tôi không phải muốn nói cái này, là chuyện kĩ năng mới đúng. Trong số các giá trị thuộc tính của tôi, giá trị xây dựng là cao nhất, thấp nhất là giá trị thân cận, giá trị xây dựng cao đại biểu kĩ năng người chơi sẽ thiên về sáng tạo hơn. Kĩ năng của tôi lấy máu làm trung gian, cắn nuốt cơ thể sống đến chết, rồi từ thi thể đó sinh ra tân giống loài.”
“Cậu điều khiển được tân giống loài?” Mạc Tê hỏi.
“Nào có chuyện tốt như vậy, mặt trái hiệu quả chính là nó sẽ cực kì ghét người có giá trị thân cận thấp, sẽ công kích người chơi như vậy ở phụ cận, cũng chính là tôi đó, hu hu hu.” Hạng Trác khóc đến thở hổn hển.
Mặc kệ là kỹ năng gì, mục đích cuối cùng đều là hố người chơi.
“Kỹ năng này còn có một vấn đề, nếu đối tượng thi triển là người chơi hoặc là người đã có quan hệ thân thể với người chơi, giá trị thân cận chênh lệch mười lần trở lên, tân giống loài sẽ bị cắn nuốt và nuôi dưỡng ngược lại đối phương, giúp đối phương tăng cường thực lực, hu hu hu.”
Mạc Tê hỏi: “Cho nên tiểu thảo trộm cắn nuốt đoá hoa màu tím, cũng kế thừa toàn bộ năng lực cùng tính cách của đoá hoa, căm ghét người có giá trị thân cận thấp hơn 10?”
Như vậy thì liền có thể lí giải lần công kích thứ hai của tiểu thảo, nhưng lần đầu tiên nó tấn công là vì cái gì? Mạc Tê cảm thấy trong này còn có bí mật chưa được cởi bỏ.
“Đúng vậy, tại sao giá trị thân cận của cậu lại cao như vậy? Thuộc tính khác đều là 0, quá thiên vị đi? Hu hu hu.”
“Tôi cũng không biết tại sao lại thế, về sau sẽ tận lực không sử dụng kĩ năng.” Mạc Tê thở dài, một giọt nước mắt rơi xuống “Chúng ta mới giải quyết được một phiền toái, tiếp theo còn một cái nữa.”
“Phiền toái gì?” Hạng Trác hai mắt đẫm lệ nhìn Mạc Tê, có lẽ chỉ số thông minh của hắn bây giờ cũng không vượt quá 80.
Mạc Tê cũng không chắc liệu Hạng Trác có thể hoàn thành chuyện này hay không, nhưng cậu vẫn thò gần người đến giao phó.
Hai người cùng đến văn phòng hội học sinh, Liêu Nho Học mở cửa sẵn chờ họ, Hạng Trác che miệng, tận lực không phát ra tiếng, thi thoảng phát ra vài tiếng nức nở, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Mạc Tê dặn hắn thả nhẹ bước chân, theo sau lưng mình.
Cậu đi đến cửa văn phòng đã khép hờ, nhẹ nhàng gõ lên.
“Cửa cũng không đóng, tại sao lại không bước vào?” Thanh âm Liêu Nho Học từ bên trong truyền đến.
“Không dám vào” Mạc Tê nói, “Học trưởng, đưa tư liệu cho tôi đi.”
“Tư liệu ở trong máy tính, muốn lấy thì tự mình tìm.” Liêu Nho Học nói.
Mạc Tê chắc chắn bên trong cánh cửa còn có thứ gì đó đang đợi mình, cậu lau nước mắt, nhấc chân đá văng cửa, liền nghe được tiếng kim loại rơi leng keng xuống đất.
Treo dao trên cửa? Trời giáng đại đao hẳn là chỉ cái này đi?
Cửa phòng hội sinh viên sẽ tự động khoá khi đóng lại từ ngoài, Mạc Tê gõ gõ cửa: “Học trưởng, tôi không cẩn thận khoá cửa lại, phiền anh ra mở.”
“Em thực sự phiền.” Liêu Nho Học rốt cuộc cũng đứng lên mở cửa.
Mạc Tê nhìn Hạng Trác gật đầu, lúc Liêu Nho Học mở cửa, Hạng Trác xông lên ôm chặt eo hắn.
Liêu Nho Học đang cầm một con dao sắc bén, thấy người tới không phải Mạc Tê, không vui nói: “Cút ngay, tôi không có hứng thú với cậu, hu hu hu……”
Liêu Nho Học bỗng nhiên nhớ tới Mạc Tê cự tuyệt không cho hắn giết, bi thương hóa thành nước mắt, khóc đến run rẩy cả người.
Mạc Tê thuận thế đoạt đao, quay sang nói với Hạng Trác: “Tôi đi tra tư liệu, đừng khiến hắn có cơ hội quấy rầy tôi, xong việc, tư liệu sẽ cho cậu một phần.”
“Biết biết, Mạc Tê, hắn là gì của cậu, vì sao muốn giết cậu? Hu hu hu……”
“Tác dụng phụ của kĩ năng thôi.” Mạc Tê rơi lệ thở dài.
Liêu Nho Học giãy giụa hai cái, không vằng ra được, bi thương khóc lớn: “Mạc Tê, tôi thích em như vậy, vì sao không cho tôi giết em? Hu hu hu……”
Hạng Trác nghe thấy, hai mắt đẫm lệ hỏi: “Anh cũng thích Mạc Tê? Hình như tôi cũng thích cậu ta? Hu hu hu …”
Liêu Nho Học: “Cậu thích em ấy, vậy cậu cũng muốn giết em ấy sao? Hu hu hu.…”
“Tôi chỉ muốn trò chuyện… hu hu, tại sao tôi lại thích người khởi xướng nhiệm vụ, mệnh của tôi hu hu……”
“Cậu không muốn giết em ấy thì thích em ấy làm gì? Mệnh tôi thật khổ hu hu hu……”
Mặt trái hiệu quả “Khóc tang” tựa hồ sẽ gia tăng khi có càng nhiều người nhiễm, hai người càng nói càng thương tâm, cuối cùng ôm đầu khóc rống.
Mạc Tê cạn lời xoay đầu, chuyên tâm tìm tư liệu trong máy tính, trong lòng dâng lên xúc động muốn huỷ diệt thế giới này.
_Hết chương 12_
Beta: Na
Sẽ không phải kĩ năng mới “Duel for love” (*)đi?
(*)Raw:为爱决斗: Vì yêu mà chiến.
Mạc Tê vội vàng mở di động, nhưng app không có thông báo gì mới, vì sao tiểu thảo kia lại buông tha cậu, chỉ công kích mỗi Hạng Trác?
Mạc Tê mạo hiểm chạm vào nhánh cỏ đang bay trên không…… Không, nên gọi là thảo đằng (*) thì đúng hơn, đường kính chừng 0.5 cm, quất đánh ở trên người khẳng định rất đau.
(*)Raw: 草藤: cỏ mọc thành bụi quấn quýt, có tua xoắn.
Trong nháy mắt cậu đụng tới thảo đằng, một phiến lá sắc bén mọc ra, cứng như cương đao, đủ để cắt đứt ngón tay cậu.
May mắn, Mạc Tê sớm đã có chuẩn bị, kịp thời tránh đi phiến lá. Cậu có chút khó hiểu, theo lý thuyết Hạng Trác đã phá hủy hơn phân nửa sức mạnh của tiểu thảo, nhưng tại sao nó giống như càng ngày càng mạnh hơn?
Hạng Trác bị thảo đằng bức lui về phía sau, hô to: “Tôi không đánh nổi rồi, rốt cuộc đây là thứ gì hả?”
Việc đã đến nước này, Mạc Tê cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Tiểu thảo này bị kĩ năng của tôi ảnh hưởng.”
“Trước đó rõ ràng đã bị tôi đánh về trạng thái suy yếu…đúng rồi, giá trị thuộc tính của cậu là bao nhiêu?”
“100.” Mạc Tê đáp.
“Cao hơn 3 điểm, không thể nào!” Hạng Trác lại hỏi, “Phân phối giá trị thuộc tính thế nào?”
“Giá trị thân cận 100, những cái khác đều là 0.”
“Chết tiệt!” Hạng Trác mắng to một câu, “Giá trị thân cận của tôi chỉ có 9, khó trách phản phệ lợi hại như vậy!”
Hắn cũng không kịp giải thích, cắn răng lấy ra một tấm thẻ từ trong không trung, tấm thẻ lập tức hóa thành một bình tro cốt, Hạng Trác giơ bình ụp xuống thảo đằng, vô số tro cốt rơi xuống thân cây, hoà vào bùn đất.
Lần này, tiểu thảo đã không thể giãy giụa, toàn bộ lá đều héo rũ xuống, Hạng Trác dùng sức, nhổ tiểu thảo bỏ vào trong bình.
“Đạo cụ cấp SR của tôi, cứ như vậy mà dùng!” Hạng Trác ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào khóc, vẻ mặt thương tâm, Mạc Tê nhìn thấy cũng phải đồng tình với hắn.
Mạc Tê ngồi xổm xuống, vỗ vai hắn: “Nén bi thương.”
“Hu hu hu…… Không phải tôi muốn khóc, đây là mặt trái hiệu quả ——‘Khóc tang’ khóc một giờ thì tốt rồi, hu hu hu……” Hạng Trác lau nước mũi.
Mạc Tê: “Mặt trái hiệu quả của đạo cụ cấp SR thoạt nhìn cũng không quá kinh khủng.”
Hạng Trác: “Hu hu…… Đây là chỗ tốt của thẻ đạo cụ nhiệm vụ, hu hu hu……”
“Đừng khóc, tôi, tôi có chút muốn khóc theo.” Mạc Tê bỗng nhiên có chút chua xót, nhớ tới cậu vì học bổng mà phải chịu cảnh Liêu Nho Học ám sát, không đâu lại vớ phải cái app nhiệm vụ c.h.ế.t tiệt, nước mắt ào ạt rơi xuống.
“Đây là bởi cậu đụng tới tôi, nhiễm phải hiệu ứng ‘Cùng nhau khóc’, một giờ sau thì tốt rồi.” Hạng Trác nói.
Mạc Tê: “……”
Cũng may Mạc Tê không phải chịu mặt trái hiệu quả một cách trực tiếp, thêm vào cách xa Hạng Trác kịp thời, nên không khóc thảm như hắn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, khóc đến lê hoa đái vũ.
“Đây là đạo cụ dùng một lần sao?” Hai người vừa khóc vừa đến văn phòng hội học sinh.
“Đúng, có thể thu phục một quái vật trong trò chơi, hy vọng tiểu thảo này đủ mạnh, tương lai có thể có tác dụng, hu hu hu…” Hạng Trác trả lời.
“Kỹ năng của cậu rõ ràng đã sắp đánh bại nó, tại sao nó lại càng mạnh lên?” Mạc Tê hỏi.
“Đều tại cậu, vì sao giá trị thân cận của cậu lại cao như vậy?” Hạng Trác đấm Mạc Tê một quyền, Mạc Tê bị hắn chạm vào, khóc lớn lên.
Hạng Trác nhìn mặt Mạc Tê, bỗng nhiên nói: “Cậu khóc lên rất đẹp mắt, không đúng, tôi không phải muốn nói cái này, là chuyện kĩ năng mới đúng. Trong số các giá trị thuộc tính của tôi, giá trị xây dựng là cao nhất, thấp nhất là giá trị thân cận, giá trị xây dựng cao đại biểu kĩ năng người chơi sẽ thiên về sáng tạo hơn. Kĩ năng của tôi lấy máu làm trung gian, cắn nuốt cơ thể sống đến chết, rồi từ thi thể đó sinh ra tân giống loài.”
“Cậu điều khiển được tân giống loài?” Mạc Tê hỏi.
“Nào có chuyện tốt như vậy, mặt trái hiệu quả chính là nó sẽ cực kì ghét người có giá trị thân cận thấp, sẽ công kích người chơi như vậy ở phụ cận, cũng chính là tôi đó, hu hu hu.” Hạng Trác khóc đến thở hổn hển.
Mặc kệ là kỹ năng gì, mục đích cuối cùng đều là hố người chơi.
“Kỹ năng này còn có một vấn đề, nếu đối tượng thi triển là người chơi hoặc là người đã có quan hệ thân thể với người chơi, giá trị thân cận chênh lệch mười lần trở lên, tân giống loài sẽ bị cắn nuốt và nuôi dưỡng ngược lại đối phương, giúp đối phương tăng cường thực lực, hu hu hu.”
Mạc Tê hỏi: “Cho nên tiểu thảo trộm cắn nuốt đoá hoa màu tím, cũng kế thừa toàn bộ năng lực cùng tính cách của đoá hoa, căm ghét người có giá trị thân cận thấp hơn 10?”
Như vậy thì liền có thể lí giải lần công kích thứ hai của tiểu thảo, nhưng lần đầu tiên nó tấn công là vì cái gì? Mạc Tê cảm thấy trong này còn có bí mật chưa được cởi bỏ.
“Đúng vậy, tại sao giá trị thân cận của cậu lại cao như vậy? Thuộc tính khác đều là 0, quá thiên vị đi? Hu hu hu.”
“Tôi cũng không biết tại sao lại thế, về sau sẽ tận lực không sử dụng kĩ năng.” Mạc Tê thở dài, một giọt nước mắt rơi xuống “Chúng ta mới giải quyết được một phiền toái, tiếp theo còn một cái nữa.”
“Phiền toái gì?” Hạng Trác hai mắt đẫm lệ nhìn Mạc Tê, có lẽ chỉ số thông minh của hắn bây giờ cũng không vượt quá 80.
Mạc Tê cũng không chắc liệu Hạng Trác có thể hoàn thành chuyện này hay không, nhưng cậu vẫn thò gần người đến giao phó.
Hai người cùng đến văn phòng hội học sinh, Liêu Nho Học mở cửa sẵn chờ họ, Hạng Trác che miệng, tận lực không phát ra tiếng, thi thoảng phát ra vài tiếng nức nở, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Mạc Tê dặn hắn thả nhẹ bước chân, theo sau lưng mình.
Cậu đi đến cửa văn phòng đã khép hờ, nhẹ nhàng gõ lên.
“Cửa cũng không đóng, tại sao lại không bước vào?” Thanh âm Liêu Nho Học từ bên trong truyền đến.
“Không dám vào” Mạc Tê nói, “Học trưởng, đưa tư liệu cho tôi đi.”
“Tư liệu ở trong máy tính, muốn lấy thì tự mình tìm.” Liêu Nho Học nói.
Mạc Tê chắc chắn bên trong cánh cửa còn có thứ gì đó đang đợi mình, cậu lau nước mắt, nhấc chân đá văng cửa, liền nghe được tiếng kim loại rơi leng keng xuống đất.
Treo dao trên cửa? Trời giáng đại đao hẳn là chỉ cái này đi?
Cửa phòng hội sinh viên sẽ tự động khoá khi đóng lại từ ngoài, Mạc Tê gõ gõ cửa: “Học trưởng, tôi không cẩn thận khoá cửa lại, phiền anh ra mở.”
“Em thực sự phiền.” Liêu Nho Học rốt cuộc cũng đứng lên mở cửa.
Mạc Tê nhìn Hạng Trác gật đầu, lúc Liêu Nho Học mở cửa, Hạng Trác xông lên ôm chặt eo hắn.
Liêu Nho Học đang cầm một con dao sắc bén, thấy người tới không phải Mạc Tê, không vui nói: “Cút ngay, tôi không có hứng thú với cậu, hu hu hu……”
Liêu Nho Học bỗng nhiên nhớ tới Mạc Tê cự tuyệt không cho hắn giết, bi thương hóa thành nước mắt, khóc đến run rẩy cả người.
Mạc Tê thuận thế đoạt đao, quay sang nói với Hạng Trác: “Tôi đi tra tư liệu, đừng khiến hắn có cơ hội quấy rầy tôi, xong việc, tư liệu sẽ cho cậu một phần.”
“Biết biết, Mạc Tê, hắn là gì của cậu, vì sao muốn giết cậu? Hu hu hu……”
“Tác dụng phụ của kĩ năng thôi.” Mạc Tê rơi lệ thở dài.
Liêu Nho Học giãy giụa hai cái, không vằng ra được, bi thương khóc lớn: “Mạc Tê, tôi thích em như vậy, vì sao không cho tôi giết em? Hu hu hu……”
Hạng Trác nghe thấy, hai mắt đẫm lệ hỏi: “Anh cũng thích Mạc Tê? Hình như tôi cũng thích cậu ta? Hu hu hu …”
Liêu Nho Học: “Cậu thích em ấy, vậy cậu cũng muốn giết em ấy sao? Hu hu hu.…”
“Tôi chỉ muốn trò chuyện… hu hu, tại sao tôi lại thích người khởi xướng nhiệm vụ, mệnh của tôi hu hu……”
“Cậu không muốn giết em ấy thì thích em ấy làm gì? Mệnh tôi thật khổ hu hu hu……”
Mặt trái hiệu quả “Khóc tang” tựa hồ sẽ gia tăng khi có càng nhiều người nhiễm, hai người càng nói càng thương tâm, cuối cùng ôm đầu khóc rống.
Mạc Tê cạn lời xoay đầu, chuyên tâm tìm tư liệu trong máy tính, trong lòng dâng lên xúc động muốn huỷ diệt thế giới này.
_Hết chương 12_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất