Chương 8
Edit: Chiêu
Beta: Na
Mạc Tê đã nhìn qua cái chết li kì của Kha Tiểu Hi, cho dù thi thể của Tề Xảo Yến không đáng sợ như vậy, nhưng sắc mặt của cậu vẫn rất khó nhìn.
Tất cả mọi việc đều còn chìm trong sương mù, vậy mà đã có hai nữ sinh chết.
Giờ báo cảnh sát cũng vô dụng, có tìm giáo viên phụ đạo cũng chỉ nhận được kết luận là tự sát mà chết. Mạc Tê dứt khoát tiến lên xem thi thể Tề Xảo Yến, cậu không học y, không có nền tảng cơ bản, cậu bước đầu chỉ có thể xác định trên người Tề Xảo Yến không có ngoại thương gì, chưa rõ nguyên nhân chết.
Trừ cái điện thoại bị vỡ màn hình, trên người Tề Xảo Yến vẫn còn có một cái di động khác, Mạc Tê nhanh chóng thu hồi hai cái di động, để thi thể Tề Xảo Yến vẹn nguyên tại chỗ, tâm tình trầm trọng mà rời khỏi hòn giả sơn.
“Không gọi giáo viên?” Liêu Nho Học hỏi.
Mạc Tê liếc hắn một cái: “Anh có thể gọi, tôi không nhìn thấy gì hết.”
Trừ cậu ra, bên ngoài vẫn còn bốn người chơi khác đang nấp trong bóng tối, người đầu tiên phát hiện ra manh mối mới nhất định sẽ bị người khác chú ý, y như Quách Minh Chinh bị hai người chơi kia theo dõi vậy. Mạc Tê không biết gì cả, nên cũng không hy vọng mình bị người khác chú ý.
Liêu Nho Học nhìn thi thể của Tề Xảo Yến, lắc đầu: “Anh cũng không nhìn thấy.”
Mạc Tê dừng bước, ánh mắt khác thường nhìn Liêu Nho Học.
Liêu Nho Học muốn giết cậu là bởi chịu ảnh hưởng của kỹ năng, điều này Mạc Tê có thể hiểu; nhưng ngoài việc tương đối chấp nhất với chuyện giết cậu, những mặt khác của hắn vẫn vô cùng bình thường. Giống như trước có chút thích văn nghệ, hội hoạ, viết lách hơi yếu, công tác ở hội học sinh nghiêm túc. Vừa rồi trải qua một hồi chém giết, Liêu Nho Học đã bị cậu đánh đến toàn thân đau đớn, nhưng vẫn dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, sửa sang tài liệu bàn giao đâu vào đấy.
Mạc Tê cho rằng Liêu Nho Học chỉ cố chấp âm ngoan ở mặt tình cảm, không nghĩ tới đứng trước thi thể của Tề Xảo Yến mà hắn ta lại có thể bình tĩnh đến như thế.
“Anh là hội trưởng hội học sinh, phát hiện ra người chết là chuyện lớn mà không quản sao?” Mạc Tê hỏi.
Cậu rất muốn nhìn xem những “phùng giáp nhân” bị trò chơi kéo vào sẽ có biểu hiện như thế nào.
Liêu Nho Học nói: “Em cho là vì sao tôi lại đợi đến tối mới động thủ?”
“Không phải bởi vì buổi tối mới có thể gặp nhau sao?”
Liêu Nho Học lắc đầu: “Buổi chiều ở phòng triển lãm tôi đã muốn động thủ, lúc ấy tôi có suy xét làm bộ té xỉu lên người em, để em dẫn tôi đến phòng y tế, sau khi thầy y tế đi sẽ giết chết em.”
Mạc Tê: “……”
Ngắn ngủn một ngày, cậu đã đi tới đi lui vài lần sinh tử?
Liêu Nho Học tiếp tục nói: “Tôi không động thủ là vì tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, tại sao tôi lại đột nhiên sinh ra ý niệm này? Rõ ràng là đột nhiên sinh ra ý niệm, nhưng khi tôi nghĩ về nó, nó dường như đã ăn sâu bén rễ trong đầu tôi từ lâu, phảng phất như lần đầu gặp mặt đã muốn giết em vậy.”
Mạc Tê nhíu mày, mặt trái của “Ngưng thị” đối với người thường có ảnh hưởng lớn như vậy? Tựa như họ đã bị cấy thêm một đoạn kí ức vào.
“Nhưng nếu như lúc đó tôi đã nổi lên sát tâm, vậy thì tại sao cho tới hôm nay tôi mới có xúc động muốn xuống tay? Không hợp lẽ thường một chút nào.” Liêu Nho Học nói, “Tôi đã suy nghĩ một buổi trưa, cũng thông suốt được một việc.”
Thân thể hắn hơi cúi xuống gần Mạc Tê, Mạc Tê cảnh giác lùi lại một bước: “Chuyện gì?”
Liêu Nho Học nhẹ gật đầu: “Hành vi và ý nghĩ của tôi không thống nhất, trong hai thứ này nhất định có một thứ có vấn đề. Tôi cẩn thận xem xét kĩ lưỡng chính mình, tôi cảm thấy tôi không phải là một người có thể đem sát ý mà nhẫn nhịn đến hai ba năm mới ra tay, nếu thực sự nghĩ như vậy thì tôi đã sớm giết em, tuyệt đối không chờ tới hôm nay mới hành động. Cho nên, không phải hành động của tôi có vấn đề, mà là đầu óc tôi bị cái gì đó.”
“Ở xã hội bình thường, trong trường đại học bình thường, cái chuyện bị người khác cấy ghép ý niệm vào đầu là chuyện vô lí. Đối mặt với sát ý tôi nghĩ tới, người bên người tôi có khả năng không bình thường.”
Mạc Tê vô cùng kinh ngạc, không ngờ Liêu Nho Học có thể đoán đến nước này.
“Mặt khác, khi tôi điều tra quan hệ cá nhân của Kha Tiểu Hi, phát hiện hồ sơ học sinh của cô ấy đã bị sửa chữa vì tử vong, nhưng chủ nhiệm tuyên truyền lại không hề biết chuyện này. Phát sinh chuyện lớn như vậy, hội học sinh lại không biết gì, chuyện này khẳng định có vấn đề. Cố tình tại thời điểm đó em bỗng muốn điều tra kỹ lưỡng Kha Tiểu Hi đã kết oán với ai, tôi liền thuận nước đẩy thuyền tra xét kĩ lưỡng một chút, em nghĩ rằng tôi thực sự tin lý do có người muốn tìm hiểu mà em thoái thác sao?”
Hoá ra bảng biểu được phân tích tỉ mỉ là bởi vậy, không ngờ Liêu Nho Học đã suy tính nhiều đến thế.
“Hiện tại Tề Xảo Yến cũng đã chết, biểu hiện của em lại bình tĩnh như vậy, tôi có đủ lí do để tin rằng, em và ngôi trường này đã xảy ra chuyên gì đó. Vì vậy, nếu em không báo cáo chuyện Tề Xảo Yến qua đời, tôi cũng sẽ không làm như vậy.”
Hắn đem mọi chuyện phân tích đến nước này, Mạc Tê cũng không thể đáp qua loa lấy lệ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tình huống cụ thể tôi không biết có thể nói cho anh được không, chỉ có thể đáp những lời vừa rồi của anh đã gần sát với chân tướng, nhưng tôi thật sự có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?” Liêu Nho Học nói, “Kỳ lạ, chỉ cần tôi nhìn vào mắt em, liền vô cùng tin tưởng mà đồng ý mọi chuyện.”
Mạc Tê nghẹn một chút, chậm rãi nói: “Anh đã đoán được đến độ này, cũng hiểu được sát ý đối với tôi không phải ý tưởng chân thật của mình mà là do lực lượng thần bí khống chế, vậy tại sao còn muốn giết tôi? Anh không thể khắc chế một chút sao?”
“Không thể.” Liêu Nho Học quyết đoán lắc đầu.
“Vì sao?!”
Liêu Nho Học nhắm mắt lẳng lặng như đang cảm thụ gió đêm, hơi lạnh thổi qua mặt hắn, nụ cười chậm rãi nhếch lên.
“Bởi vì tôi cảm thấy vui vẻ.” Hắn vô cùng đơn giản mà đáp.
Mạc Tê: “……”
Liêu Nho Học nói “Tôi nghĩ tôi hẳn là người hưởng thụ nhất, vui sướng nhất, so với cảm giác vô lực khi bị khống chế, tôi lại thích cái cảm giác trêu đùa em, sẽ không kiềm chế được sự sung sướng từ sâu trong nội tâm khi nhìn thấy em, em hiểu không?”
“Tôi không hiểu!” Mạc Tê hoàn toàn không rõ do mặt trái kỹ năng của cậu biến hắn thành như vậy hay vốn dĩ hắn đã biến thái như thế, mà tác động của mặt trái kỹ năng chỉ là châm thêm ngòi nổ cho hắn.
“Hiểu thế nào là chuyện của em, còn vui vẻ là chuyện của tôi, chẳng có gì đáng ngại.” Liêu Nho Học cười nói.
“Học trưởng, hôm nay em gặp kinh hách, lại thêm công tác cường độ cao, bây giờ rất mệt mỏi, liệu có thể về ngủ chưa?” Đối mặt với sự cố chấp của Liêu Nho Học, Mạc Tê còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể thuận theo bước đi của tự nhiên.
“Có cần tôi giúp em phân tích về nguyên nhân cái chết của Tề Xảo Yến không? Tôi cảm thấy tôi thông minh hơn em một chút.” Liêu Nho Học đưa ra kiến nghị, “Điều kiện là em……”
“Không cần!” Mạc Tê không chờ hắn nói xong đã cắt ngang.
Mạc Tê xác định mình là người bình thường, không thể giao lưu với Liêu Nho Học, liền bỏ chạy lấy người trở về ký túc xá.
Liêu Nho Học không đuổi theo, đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng lưng Mạc Tê xa dần.
Trốn ở dưới kí túc xá một lúc, Mạc Tê xác định không còn ai theo dõi mình nữa mới đi ra ngoài.
Như vậy một ngày, buổi tối mà còn có thể an tâm ngủ mới là chuyện lạ, nói về ký túc xá nghỉ ngơi chỉ là lấy cớ qua loa thoát khỏi Liêu Nho Học. Đương nhiên, cậu cũng có thể trực tiếp bỏ chạy, với thể chất của Liêu Nho Học hẳn là không đuổi kịp cậu, nhưng làm như vậy, nói không chừng Liêu Nho Học sẽ động tay động chân với học bổng của cậu, cậu chỉ có thể lấy cớ mệt mỏi mà tránh hắn.
Mạc Tê mở di động, đọc lại dòng chữ trên hộp thuỷ tinh.
Nguyên nhân cái chết của Tề Xảo Yến ly kỳ không rõ, nhất định có liên quan đến dòng chữ “Trao đổi thất bại, lấy sinh mệnh hứa nguyện giả bổ sung”, thông qua lời này có thể xác định hộp tâm nguyện cùng với nguyện vọng con người có liên hệ gì đó.
Căn cứ vào manh mối trước mắt để phỏng đoán, Tề Xảo Yến cùng Kha Tiểu Hi từng có xích mích, tranh đoạt học bổng, báo cáo nhà trường, bắt nạt lẫn nhau, dưới tình huống này, nguyện vọng của Tề Xảo Yến mà là “Kha Tiểu Hi đi tìm chết” cũng chẳng có gì lạ.
Trong hiện thực, dù có nguyền rủa đối phương thế nào, lời nguyền rủa đó cũng sẽ không trở thành sự thật, nhưng chiếc hộp này đã đem oán hận nhất thời của Tề Xảo Yến biến thành hiện thực.
Mạc Tê lấy ra di động bị vỡ màn hình, ấn nút khởi động, thế mà còn sử dụng được. Nhưng cậu không biết mật khẩu, không thể mở ra, nhưng Mạc Tê lại biết số điện thoại của Kha Tiểu Hi.
Cậu gọi đến số của Kha Tiểu Hi, di động bị vỡ màn hình reo chuông, xác thực đây là điện thoại của Kha Tiểu Hi ở trong tay Tề Xảo Yến.
Lúc Mạc Tê gọi điện thoại chiều nay, Tề Xảo Yến chính là người cầm di động, khi chuông vang lên, cô mới cuống quýt tắt máy, cũng đập nát màn hình di động.
Nhưng nguyên nhân gì mà Tề Xảo Yến lại cầm đi di động của Kha Tiểu Hi, lại không tắt máy tháo sim? Điều này không phù hợp lẽ thường. Bất kể là Tề Xảo Yến cố ý hay vô tình, Kha Tiểu Hi chết là do cô, Tề Xảo Yến tất sẽ sợ hãi, vậy mà cô ta vẫn còn đủ bình tĩnh để lấy đi di động của người đã khuất?
Trừ phi trong di động có thứ gì đó Tề Xảo Yến mong muốn có được, mới chịu đựng sự sợ hãi mà lưu lại chiếc điện thoại.
Trong di động có thể có gì? Mạc Tê tự hỏi, cố gắng kết nối các tin tức biết được với nhau.
Oán hận, nguyện vọng, tử vong, trao đổi thất bại, lại tử vong……
Mạc Tê nhịn không được nghĩ, nếu có một hộp tâm nguyện như vậy, chỉ cần ước là có thể miễn học phí kì sau, cậu sẽ ước sao?
Cậu sẽ không.
Năm đó lúc cha cậu trầm mê vào cờ bạc, cũng là do vô duyên vô cớ thắng được rất nhiều tiền, đoạn thời gian đó số tiền tiêu vặt của Mạc Tê tăng lên không ít. Nhưng sau đó, cha cậu thua càng ngày càng nhiều, cuối cùng thua đến táng gia bại sản, không còn mặt mũi nào gặp vợ con, bước vào con đường tuyệt lộ.
Dục vọng là vực sâu không đáy, có lẽ lúc đầu chỉ muốn thắng ba, năm trăm đồng, nhưng đến cuối lại càng lún càng sâu.
Từ đó, Mạc Tê đã hiểu ra một đạo lý, bánh ngon tuyệt đối sẽ không vô cớ rớt xuống, thời điểm có được thứ gì, cũng nhất định sẽ mất đi thứ khác.
Dù có hộp tâm nguyện trong tay, Mạc Tê cũng sẽ không đụng vào nó.
Nhưng Tề Xảo Yến lại khác.
Rõ ràng cái hộp này không phải thần đèn Aladin có thể thoả mãn miễn phí ba nguyện ước, sau khi nguyện vọng được thực hiện, Tề Xảo Yến cũng phải trao đổi thứ gì đó tương tự.
Cô không làm được việc hộp tâm nguyện yêu cầu, cuối cùng bị tước đoạt đi sinh mệnh và trở thành phần màu sắc tô điểm cho chiếc hộp.
Mạc Tê đoán, những gì hộp tâm nguyện yêu cầu đều nằm trong điện thoại của Kha Tiểu Hi. Chỉ như vậy mới có thể giải thích được tại sao Tề Xảo Yến lại bất chấp sợ hãi mà mang điện thoại đi như vậy.
Nhưng mật khẩu là gì? Tra được chuyện Tề Xảo Hi dùng để trao đổi nguyện vọng có giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ không?
Hai mạng người mới đổi được một phần tư trái tim trên hộp thuỷ tinh, vậy còn ít nhất ba nguyện vọng nữa. Vậy nhiệm vụ của cậu là gì? Chờ bốn nguyện vọng được thực hiện, huyết sắc phủ kín mô hình, hay là ngăn cản tất cả?
Trong khi Mạc Tê trầm tư, dòng chữ trên hộp thuỷ tinh đã xảy ra biến hóa: 【 Đã tìm được hứa nguyện giả thứ hai, đang bắt đầu thực hiện điều ước. 】
_Hết chương 8_
Beta: Na
Mạc Tê đã nhìn qua cái chết li kì của Kha Tiểu Hi, cho dù thi thể của Tề Xảo Yến không đáng sợ như vậy, nhưng sắc mặt của cậu vẫn rất khó nhìn.
Tất cả mọi việc đều còn chìm trong sương mù, vậy mà đã có hai nữ sinh chết.
Giờ báo cảnh sát cũng vô dụng, có tìm giáo viên phụ đạo cũng chỉ nhận được kết luận là tự sát mà chết. Mạc Tê dứt khoát tiến lên xem thi thể Tề Xảo Yến, cậu không học y, không có nền tảng cơ bản, cậu bước đầu chỉ có thể xác định trên người Tề Xảo Yến không có ngoại thương gì, chưa rõ nguyên nhân chết.
Trừ cái điện thoại bị vỡ màn hình, trên người Tề Xảo Yến vẫn còn có một cái di động khác, Mạc Tê nhanh chóng thu hồi hai cái di động, để thi thể Tề Xảo Yến vẹn nguyên tại chỗ, tâm tình trầm trọng mà rời khỏi hòn giả sơn.
“Không gọi giáo viên?” Liêu Nho Học hỏi.
Mạc Tê liếc hắn một cái: “Anh có thể gọi, tôi không nhìn thấy gì hết.”
Trừ cậu ra, bên ngoài vẫn còn bốn người chơi khác đang nấp trong bóng tối, người đầu tiên phát hiện ra manh mối mới nhất định sẽ bị người khác chú ý, y như Quách Minh Chinh bị hai người chơi kia theo dõi vậy. Mạc Tê không biết gì cả, nên cũng không hy vọng mình bị người khác chú ý.
Liêu Nho Học nhìn thi thể của Tề Xảo Yến, lắc đầu: “Anh cũng không nhìn thấy.”
Mạc Tê dừng bước, ánh mắt khác thường nhìn Liêu Nho Học.
Liêu Nho Học muốn giết cậu là bởi chịu ảnh hưởng của kỹ năng, điều này Mạc Tê có thể hiểu; nhưng ngoài việc tương đối chấp nhất với chuyện giết cậu, những mặt khác của hắn vẫn vô cùng bình thường. Giống như trước có chút thích văn nghệ, hội hoạ, viết lách hơi yếu, công tác ở hội học sinh nghiêm túc. Vừa rồi trải qua một hồi chém giết, Liêu Nho Học đã bị cậu đánh đến toàn thân đau đớn, nhưng vẫn dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, sửa sang tài liệu bàn giao đâu vào đấy.
Mạc Tê cho rằng Liêu Nho Học chỉ cố chấp âm ngoan ở mặt tình cảm, không nghĩ tới đứng trước thi thể của Tề Xảo Yến mà hắn ta lại có thể bình tĩnh đến như thế.
“Anh là hội trưởng hội học sinh, phát hiện ra người chết là chuyện lớn mà không quản sao?” Mạc Tê hỏi.
Cậu rất muốn nhìn xem những “phùng giáp nhân” bị trò chơi kéo vào sẽ có biểu hiện như thế nào.
Liêu Nho Học nói: “Em cho là vì sao tôi lại đợi đến tối mới động thủ?”
“Không phải bởi vì buổi tối mới có thể gặp nhau sao?”
Liêu Nho Học lắc đầu: “Buổi chiều ở phòng triển lãm tôi đã muốn động thủ, lúc ấy tôi có suy xét làm bộ té xỉu lên người em, để em dẫn tôi đến phòng y tế, sau khi thầy y tế đi sẽ giết chết em.”
Mạc Tê: “……”
Ngắn ngủn một ngày, cậu đã đi tới đi lui vài lần sinh tử?
Liêu Nho Học tiếp tục nói: “Tôi không động thủ là vì tôi vẫn luôn tự hỏi chính mình, tại sao tôi lại đột nhiên sinh ra ý niệm này? Rõ ràng là đột nhiên sinh ra ý niệm, nhưng khi tôi nghĩ về nó, nó dường như đã ăn sâu bén rễ trong đầu tôi từ lâu, phảng phất như lần đầu gặp mặt đã muốn giết em vậy.”
Mạc Tê nhíu mày, mặt trái của “Ngưng thị” đối với người thường có ảnh hưởng lớn như vậy? Tựa như họ đã bị cấy thêm một đoạn kí ức vào.
“Nhưng nếu như lúc đó tôi đã nổi lên sát tâm, vậy thì tại sao cho tới hôm nay tôi mới có xúc động muốn xuống tay? Không hợp lẽ thường một chút nào.” Liêu Nho Học nói, “Tôi đã suy nghĩ một buổi trưa, cũng thông suốt được một việc.”
Thân thể hắn hơi cúi xuống gần Mạc Tê, Mạc Tê cảnh giác lùi lại một bước: “Chuyện gì?”
Liêu Nho Học nhẹ gật đầu: “Hành vi và ý nghĩ của tôi không thống nhất, trong hai thứ này nhất định có một thứ có vấn đề. Tôi cẩn thận xem xét kĩ lưỡng chính mình, tôi cảm thấy tôi không phải là một người có thể đem sát ý mà nhẫn nhịn đến hai ba năm mới ra tay, nếu thực sự nghĩ như vậy thì tôi đã sớm giết em, tuyệt đối không chờ tới hôm nay mới hành động. Cho nên, không phải hành động của tôi có vấn đề, mà là đầu óc tôi bị cái gì đó.”
“Ở xã hội bình thường, trong trường đại học bình thường, cái chuyện bị người khác cấy ghép ý niệm vào đầu là chuyện vô lí. Đối mặt với sát ý tôi nghĩ tới, người bên người tôi có khả năng không bình thường.”
Mạc Tê vô cùng kinh ngạc, không ngờ Liêu Nho Học có thể đoán đến nước này.
“Mặt khác, khi tôi điều tra quan hệ cá nhân của Kha Tiểu Hi, phát hiện hồ sơ học sinh của cô ấy đã bị sửa chữa vì tử vong, nhưng chủ nhiệm tuyên truyền lại không hề biết chuyện này. Phát sinh chuyện lớn như vậy, hội học sinh lại không biết gì, chuyện này khẳng định có vấn đề. Cố tình tại thời điểm đó em bỗng muốn điều tra kỹ lưỡng Kha Tiểu Hi đã kết oán với ai, tôi liền thuận nước đẩy thuyền tra xét kĩ lưỡng một chút, em nghĩ rằng tôi thực sự tin lý do có người muốn tìm hiểu mà em thoái thác sao?”
Hoá ra bảng biểu được phân tích tỉ mỉ là bởi vậy, không ngờ Liêu Nho Học đã suy tính nhiều đến thế.
“Hiện tại Tề Xảo Yến cũng đã chết, biểu hiện của em lại bình tĩnh như vậy, tôi có đủ lí do để tin rằng, em và ngôi trường này đã xảy ra chuyên gì đó. Vì vậy, nếu em không báo cáo chuyện Tề Xảo Yến qua đời, tôi cũng sẽ không làm như vậy.”
Hắn đem mọi chuyện phân tích đến nước này, Mạc Tê cũng không thể đáp qua loa lấy lệ, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tình huống cụ thể tôi không biết có thể nói cho anh được không, chỉ có thể đáp những lời vừa rồi của anh đã gần sát với chân tướng, nhưng tôi thật sự có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?” Liêu Nho Học nói, “Kỳ lạ, chỉ cần tôi nhìn vào mắt em, liền vô cùng tin tưởng mà đồng ý mọi chuyện.”
Mạc Tê nghẹn một chút, chậm rãi nói: “Anh đã đoán được đến độ này, cũng hiểu được sát ý đối với tôi không phải ý tưởng chân thật của mình mà là do lực lượng thần bí khống chế, vậy tại sao còn muốn giết tôi? Anh không thể khắc chế một chút sao?”
“Không thể.” Liêu Nho Học quyết đoán lắc đầu.
“Vì sao?!”
Liêu Nho Học nhắm mắt lẳng lặng như đang cảm thụ gió đêm, hơi lạnh thổi qua mặt hắn, nụ cười chậm rãi nhếch lên.
“Bởi vì tôi cảm thấy vui vẻ.” Hắn vô cùng đơn giản mà đáp.
Mạc Tê: “……”
Liêu Nho Học nói “Tôi nghĩ tôi hẳn là người hưởng thụ nhất, vui sướng nhất, so với cảm giác vô lực khi bị khống chế, tôi lại thích cái cảm giác trêu đùa em, sẽ không kiềm chế được sự sung sướng từ sâu trong nội tâm khi nhìn thấy em, em hiểu không?”
“Tôi không hiểu!” Mạc Tê hoàn toàn không rõ do mặt trái kỹ năng của cậu biến hắn thành như vậy hay vốn dĩ hắn đã biến thái như thế, mà tác động của mặt trái kỹ năng chỉ là châm thêm ngòi nổ cho hắn.
“Hiểu thế nào là chuyện của em, còn vui vẻ là chuyện của tôi, chẳng có gì đáng ngại.” Liêu Nho Học cười nói.
“Học trưởng, hôm nay em gặp kinh hách, lại thêm công tác cường độ cao, bây giờ rất mệt mỏi, liệu có thể về ngủ chưa?” Đối mặt với sự cố chấp của Liêu Nho Học, Mạc Tê còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể thuận theo bước đi của tự nhiên.
“Có cần tôi giúp em phân tích về nguyên nhân cái chết của Tề Xảo Yến không? Tôi cảm thấy tôi thông minh hơn em một chút.” Liêu Nho Học đưa ra kiến nghị, “Điều kiện là em……”
“Không cần!” Mạc Tê không chờ hắn nói xong đã cắt ngang.
Mạc Tê xác định mình là người bình thường, không thể giao lưu với Liêu Nho Học, liền bỏ chạy lấy người trở về ký túc xá.
Liêu Nho Học không đuổi theo, đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn bóng lưng Mạc Tê xa dần.
Trốn ở dưới kí túc xá một lúc, Mạc Tê xác định không còn ai theo dõi mình nữa mới đi ra ngoài.
Như vậy một ngày, buổi tối mà còn có thể an tâm ngủ mới là chuyện lạ, nói về ký túc xá nghỉ ngơi chỉ là lấy cớ qua loa thoát khỏi Liêu Nho Học. Đương nhiên, cậu cũng có thể trực tiếp bỏ chạy, với thể chất của Liêu Nho Học hẳn là không đuổi kịp cậu, nhưng làm như vậy, nói không chừng Liêu Nho Học sẽ động tay động chân với học bổng của cậu, cậu chỉ có thể lấy cớ mệt mỏi mà tránh hắn.
Mạc Tê mở di động, đọc lại dòng chữ trên hộp thuỷ tinh.
Nguyên nhân cái chết của Tề Xảo Yến ly kỳ không rõ, nhất định có liên quan đến dòng chữ “Trao đổi thất bại, lấy sinh mệnh hứa nguyện giả bổ sung”, thông qua lời này có thể xác định hộp tâm nguyện cùng với nguyện vọng con người có liên hệ gì đó.
Căn cứ vào manh mối trước mắt để phỏng đoán, Tề Xảo Yến cùng Kha Tiểu Hi từng có xích mích, tranh đoạt học bổng, báo cáo nhà trường, bắt nạt lẫn nhau, dưới tình huống này, nguyện vọng của Tề Xảo Yến mà là “Kha Tiểu Hi đi tìm chết” cũng chẳng có gì lạ.
Trong hiện thực, dù có nguyền rủa đối phương thế nào, lời nguyền rủa đó cũng sẽ không trở thành sự thật, nhưng chiếc hộp này đã đem oán hận nhất thời của Tề Xảo Yến biến thành hiện thực.
Mạc Tê lấy ra di động bị vỡ màn hình, ấn nút khởi động, thế mà còn sử dụng được. Nhưng cậu không biết mật khẩu, không thể mở ra, nhưng Mạc Tê lại biết số điện thoại của Kha Tiểu Hi.
Cậu gọi đến số của Kha Tiểu Hi, di động bị vỡ màn hình reo chuông, xác thực đây là điện thoại của Kha Tiểu Hi ở trong tay Tề Xảo Yến.
Lúc Mạc Tê gọi điện thoại chiều nay, Tề Xảo Yến chính là người cầm di động, khi chuông vang lên, cô mới cuống quýt tắt máy, cũng đập nát màn hình di động.
Nhưng nguyên nhân gì mà Tề Xảo Yến lại cầm đi di động của Kha Tiểu Hi, lại không tắt máy tháo sim? Điều này không phù hợp lẽ thường. Bất kể là Tề Xảo Yến cố ý hay vô tình, Kha Tiểu Hi chết là do cô, Tề Xảo Yến tất sẽ sợ hãi, vậy mà cô ta vẫn còn đủ bình tĩnh để lấy đi di động của người đã khuất?
Trừ phi trong di động có thứ gì đó Tề Xảo Yến mong muốn có được, mới chịu đựng sự sợ hãi mà lưu lại chiếc điện thoại.
Trong di động có thể có gì? Mạc Tê tự hỏi, cố gắng kết nối các tin tức biết được với nhau.
Oán hận, nguyện vọng, tử vong, trao đổi thất bại, lại tử vong……
Mạc Tê nhịn không được nghĩ, nếu có một hộp tâm nguyện như vậy, chỉ cần ước là có thể miễn học phí kì sau, cậu sẽ ước sao?
Cậu sẽ không.
Năm đó lúc cha cậu trầm mê vào cờ bạc, cũng là do vô duyên vô cớ thắng được rất nhiều tiền, đoạn thời gian đó số tiền tiêu vặt của Mạc Tê tăng lên không ít. Nhưng sau đó, cha cậu thua càng ngày càng nhiều, cuối cùng thua đến táng gia bại sản, không còn mặt mũi nào gặp vợ con, bước vào con đường tuyệt lộ.
Dục vọng là vực sâu không đáy, có lẽ lúc đầu chỉ muốn thắng ba, năm trăm đồng, nhưng đến cuối lại càng lún càng sâu.
Từ đó, Mạc Tê đã hiểu ra một đạo lý, bánh ngon tuyệt đối sẽ không vô cớ rớt xuống, thời điểm có được thứ gì, cũng nhất định sẽ mất đi thứ khác.
Dù có hộp tâm nguyện trong tay, Mạc Tê cũng sẽ không đụng vào nó.
Nhưng Tề Xảo Yến lại khác.
Rõ ràng cái hộp này không phải thần đèn Aladin có thể thoả mãn miễn phí ba nguyện ước, sau khi nguyện vọng được thực hiện, Tề Xảo Yến cũng phải trao đổi thứ gì đó tương tự.
Cô không làm được việc hộp tâm nguyện yêu cầu, cuối cùng bị tước đoạt đi sinh mệnh và trở thành phần màu sắc tô điểm cho chiếc hộp.
Mạc Tê đoán, những gì hộp tâm nguyện yêu cầu đều nằm trong điện thoại của Kha Tiểu Hi. Chỉ như vậy mới có thể giải thích được tại sao Tề Xảo Yến lại bất chấp sợ hãi mà mang điện thoại đi như vậy.
Nhưng mật khẩu là gì? Tra được chuyện Tề Xảo Hi dùng để trao đổi nguyện vọng có giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ không?
Hai mạng người mới đổi được một phần tư trái tim trên hộp thuỷ tinh, vậy còn ít nhất ba nguyện vọng nữa. Vậy nhiệm vụ của cậu là gì? Chờ bốn nguyện vọng được thực hiện, huyết sắc phủ kín mô hình, hay là ngăn cản tất cả?
Trong khi Mạc Tê trầm tư, dòng chữ trên hộp thuỷ tinh đã xảy ra biến hóa: 【 Đã tìm được hứa nguyện giả thứ hai, đang bắt đầu thực hiện điều ước. 】
_Hết chương 8_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất