Quỷ Vương Tái Sinh: Ai Dám Động Đến Hoàng Hậu?
Chương 20: Chính mình không đủ tốt
Bảo bối của hắn chết rồi, ngay trước mặt hắn.
Y ngã xuống, sau đó chỉ nói với hắn một câu thôi, y không đợi hắn đáp lại đã nhanh chân chạy xuống Hoàng Tuyền trước rồi.
Phượng Huyền nhợt nhạt cười, đúng là đồ đại ngốc. Ở dưới đó không có gì vui đâu, sao mà lại nhẫn tâm rời bỏ thế gian này nhanh đến vậy chứ?
Sau đó, khi sống lại, Phượng Huyền liền tìm thấy Mộ Diệp. Xem ra y chơi chán tại Hoàng Tuyền rồi, vậy nên mới lên lại trần gian chơi với hắn.
Nhưng y vẫn thật tàn nhẫn, nói muốn tốt cho hắn, nhưng lại đồng thời cứ đẩy hắn đi. Thật quá mâu thuẫn mà! Không phải y nói yêu hắn sao! Không phải y từng vì hắn mà bỏ mạng sao?
Hay tất thảy . . . Đều vì trách nhiệm?
Nhưng không còn quan trọng nữa. Hắn đã lún quá sâu rồi, hắn không còn đường lùi nữa. Sau khi nhận ra, hắn đã bỏ qua thật nhiều thứ, ngay cả chính bản thân mình cũng nhận không ra. Nhưng hắn rất kiên trì, sống chết nắm tay Mộ Diệp.
Nếu như không có y, sống còn gì ý nghĩa?
Trong thế gian đầy giả tạo này, chỉ cần hắn lơ đãng một chút, không phải sẽ bị vùi dập không thương tiếc hay sao ? Nhưng chỉ có riêng y, giữa những người tâm cơ sâu đến khó lường . . . Chỉ có một mình y ngốc nghếch bảo vệ một người như hắn, không có dã tâm, không cầu phú quý, ngay cả một lời hồi đáp y cũng không cần.
Người này rõ ràng như vậy, vì sao từ trước đến nay luôn không nhận ra? Nhận ra rồi thì lại trễ bao nhiêu bước, hại nụ cười của y không còn được như lúc đầu . . .
Không phải Mộ gia không một ai muốn vào Hoàng cung sao? Không phải người Mộ gia đời đời đều muốn cầm đao bay nhảy bên ngoài tường thành sao? Đáng lẽ một người như y . . . Phải thích tự do chứ?
Ha, thật nực cười. Tự do ai mà chẳng thích chứ? Thay vì trong cung lòng người lạnh lẽo tính kế lên nhau, ngoài cung đẹp đến chừng nào? Có núi xanh sông trắng, có hết thảy những điều mà trong cung không thể có.
Mâu quang Phượng Huyền chợt tắt, phục hồi lại trầm tĩnh.
“ Đệ có nghĩ giống như ta không? ” .
Mộ Diệp theo bản năng biết, những gì tiếp theo mà Phượng Huyền nói sẽ không giống suy nghĩ của y.
Và quả nhiên, chính là như vậy.
“ Nếu như ta là người bình thường, vậy . . . ”
“ Nhưng huynh không phải là người bình thường ” Mộ Diệp cắt ngang lời Phượng Huyền, “ Huynh tài giỏi như vậy, nhất định phải hơn người bình thường. Người bình thường cũng có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt. Bất kì vị trí nào cũng có nỗi khổ riêng, bởi vì chưa từng trải qua nên huynh không biết! ”
Mộ Diệp mặc dù nói vậy. Nhưng trong tâm y nhợt nhạt u sầu. Phượng Huyền thắng rồi, những điều mà trước nay y giấu vào trong tâm, đều đã bị hắn nói ra thành lời.
Mỗi ngày, hai người, ba bữa, bốn mùa. Cứ thế bình bình đạm đạm, có phải hay không rất tốt?
Nhưng tốt thế nào, y cũng không thể mơ tới. Số phận vốn nghiệt ngã, nhất là khi Phượng Huyền đang ngồi trên hoàng vị mà bao nhiêu người nhòm ngó. Y không thể không cẩn thận, mỗi bước đi đều nhìn ngược nhìn xuôi, sợ sẽ đưa ra quyết định sai lầm không thể vãn hồi.
“ Mộ Diệp . . . ” Phượng Huyền đánh tan mối bận lòng của y, cẩn thận nói, “ Nếu có một ngày, ta không kìm được vứt bỏ hoàng bào, sau đó chạy về phía đệ. Đệ có thể đừng nói gì cả, sau đó mang theo ta rời đi được không? Đi đâu cũng được, miễn là có đệ, có ta ” .
Mộ Diệp ngập ngừng, y muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào. Chuyện này quá mức hoang đường, Phượng Huyền lại luôn hành xử thiếu suy nghĩ như vậy . . .
Phượng Huyền đọc được ý vị trong lòng Mộ Diệp, cũng biết y nhất định sẽ lo nghĩ nhiều. Nhưng một đời rất ngắn, thật sự rất ngắn. Hắn không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn hại y phải lo ngược lo xuôi. Người này là của hắn, hắn muốn chiếu cố y thật tốt, muốn đập tan cái gông xích mang tên “ trách nhiệm” đang trói buộc y.
“ Mộ Diệp. Ta chỉ hi vọng quãng đời sau này, chúng ta có thể chiếu cố nhau thật tốt. Ở trước mặt ta, đệ không cần phải hiểu chuyện, không cần phải đa lễ, không cần phải sợ hãi, không cần phải nghĩ tới đủ chuyện khác. Cuộc sống ngoài kia còn chưa đủ mệt mỏi sao? ”
“ Được ” Lần này, Mộ Diệp mỉm cười đáp lại hắn, “ Nhưng huynh không được hành xử quá tùy tiện, nhất là — ”
“ Ta biết. Trước hết, ta sẽ không nháo loạn ”
Trả lời như vậy là được. Phượng Huyền không đáp ứng Mộ Diệp sẽ mãi mãi là một hoàng đế tốt. Sau khi nhìn thấu lòng người trong cung, hắn đã quá mức ám ảnh, quá mức kinh tởm.
Ai nói hắn yếu đuối cũng được, vô dụng cũng tốt. Hắn chính là như thế, hắn bị người của hắn chiều đến phát hỏng rồi.
Mộ Diệp biết Phượng Huyền có ý thoái thác trách nhiệm, nhưng y không nhẫn tâm vạch trần hắn. Y giống như y của lúc trước, đối hắn bao dung như cũ, chỉ cần là hắn muốn đều không khước từ.
Nhưng chính vì y cứ luôn như thế, vậy nên sau khi sống lại một lần nữa, Phượng Huyền luôn áy náy, bản thân càng ngày càng tự ti, lo lắng chính mình không đủ tốt . . .
Y ngã xuống, sau đó chỉ nói với hắn một câu thôi, y không đợi hắn đáp lại đã nhanh chân chạy xuống Hoàng Tuyền trước rồi.
Phượng Huyền nhợt nhạt cười, đúng là đồ đại ngốc. Ở dưới đó không có gì vui đâu, sao mà lại nhẫn tâm rời bỏ thế gian này nhanh đến vậy chứ?
Sau đó, khi sống lại, Phượng Huyền liền tìm thấy Mộ Diệp. Xem ra y chơi chán tại Hoàng Tuyền rồi, vậy nên mới lên lại trần gian chơi với hắn.
Nhưng y vẫn thật tàn nhẫn, nói muốn tốt cho hắn, nhưng lại đồng thời cứ đẩy hắn đi. Thật quá mâu thuẫn mà! Không phải y nói yêu hắn sao! Không phải y từng vì hắn mà bỏ mạng sao?
Hay tất thảy . . . Đều vì trách nhiệm?
Nhưng không còn quan trọng nữa. Hắn đã lún quá sâu rồi, hắn không còn đường lùi nữa. Sau khi nhận ra, hắn đã bỏ qua thật nhiều thứ, ngay cả chính bản thân mình cũng nhận không ra. Nhưng hắn rất kiên trì, sống chết nắm tay Mộ Diệp.
Nếu như không có y, sống còn gì ý nghĩa?
Trong thế gian đầy giả tạo này, chỉ cần hắn lơ đãng một chút, không phải sẽ bị vùi dập không thương tiếc hay sao ? Nhưng chỉ có riêng y, giữa những người tâm cơ sâu đến khó lường . . . Chỉ có một mình y ngốc nghếch bảo vệ một người như hắn, không có dã tâm, không cầu phú quý, ngay cả một lời hồi đáp y cũng không cần.
Người này rõ ràng như vậy, vì sao từ trước đến nay luôn không nhận ra? Nhận ra rồi thì lại trễ bao nhiêu bước, hại nụ cười của y không còn được như lúc đầu . . .
Không phải Mộ gia không một ai muốn vào Hoàng cung sao? Không phải người Mộ gia đời đời đều muốn cầm đao bay nhảy bên ngoài tường thành sao? Đáng lẽ một người như y . . . Phải thích tự do chứ?
Ha, thật nực cười. Tự do ai mà chẳng thích chứ? Thay vì trong cung lòng người lạnh lẽo tính kế lên nhau, ngoài cung đẹp đến chừng nào? Có núi xanh sông trắng, có hết thảy những điều mà trong cung không thể có.
Mâu quang Phượng Huyền chợt tắt, phục hồi lại trầm tĩnh.
“ Đệ có nghĩ giống như ta không? ” .
Mộ Diệp theo bản năng biết, những gì tiếp theo mà Phượng Huyền nói sẽ không giống suy nghĩ của y.
Và quả nhiên, chính là như vậy.
“ Nếu như ta là người bình thường, vậy . . . ”
“ Nhưng huynh không phải là người bình thường ” Mộ Diệp cắt ngang lời Phượng Huyền, “ Huynh tài giỏi như vậy, nhất định phải hơn người bình thường. Người bình thường cũng có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt. Bất kì vị trí nào cũng có nỗi khổ riêng, bởi vì chưa từng trải qua nên huynh không biết! ”
Mộ Diệp mặc dù nói vậy. Nhưng trong tâm y nhợt nhạt u sầu. Phượng Huyền thắng rồi, những điều mà trước nay y giấu vào trong tâm, đều đã bị hắn nói ra thành lời.
Mỗi ngày, hai người, ba bữa, bốn mùa. Cứ thế bình bình đạm đạm, có phải hay không rất tốt?
Nhưng tốt thế nào, y cũng không thể mơ tới. Số phận vốn nghiệt ngã, nhất là khi Phượng Huyền đang ngồi trên hoàng vị mà bao nhiêu người nhòm ngó. Y không thể không cẩn thận, mỗi bước đi đều nhìn ngược nhìn xuôi, sợ sẽ đưa ra quyết định sai lầm không thể vãn hồi.
“ Mộ Diệp . . . ” Phượng Huyền đánh tan mối bận lòng của y, cẩn thận nói, “ Nếu có một ngày, ta không kìm được vứt bỏ hoàng bào, sau đó chạy về phía đệ. Đệ có thể đừng nói gì cả, sau đó mang theo ta rời đi được không? Đi đâu cũng được, miễn là có đệ, có ta ” .
Mộ Diệp ngập ngừng, y muốn nói, nhưng không biết nên nói thế nào. Chuyện này quá mức hoang đường, Phượng Huyền lại luôn hành xử thiếu suy nghĩ như vậy . . .
Phượng Huyền đọc được ý vị trong lòng Mộ Diệp, cũng biết y nhất định sẽ lo nghĩ nhiều. Nhưng một đời rất ngắn, thật sự rất ngắn. Hắn không muốn lãng phí thời gian, cũng không muốn hại y phải lo ngược lo xuôi. Người này là của hắn, hắn muốn chiếu cố y thật tốt, muốn đập tan cái gông xích mang tên “ trách nhiệm” đang trói buộc y.
“ Mộ Diệp. Ta chỉ hi vọng quãng đời sau này, chúng ta có thể chiếu cố nhau thật tốt. Ở trước mặt ta, đệ không cần phải hiểu chuyện, không cần phải đa lễ, không cần phải sợ hãi, không cần phải nghĩ tới đủ chuyện khác. Cuộc sống ngoài kia còn chưa đủ mệt mỏi sao? ”
“ Được ” Lần này, Mộ Diệp mỉm cười đáp lại hắn, “ Nhưng huynh không được hành xử quá tùy tiện, nhất là — ”
“ Ta biết. Trước hết, ta sẽ không nháo loạn ”
Trả lời như vậy là được. Phượng Huyền không đáp ứng Mộ Diệp sẽ mãi mãi là một hoàng đế tốt. Sau khi nhìn thấu lòng người trong cung, hắn đã quá mức ám ảnh, quá mức kinh tởm.
Ai nói hắn yếu đuối cũng được, vô dụng cũng tốt. Hắn chính là như thế, hắn bị người của hắn chiều đến phát hỏng rồi.
Mộ Diệp biết Phượng Huyền có ý thoái thác trách nhiệm, nhưng y không nhẫn tâm vạch trần hắn. Y giống như y của lúc trước, đối hắn bao dung như cũ, chỉ cần là hắn muốn đều không khước từ.
Nhưng chính vì y cứ luôn như thế, vậy nên sau khi sống lại một lần nữa, Phượng Huyền luôn áy náy, bản thân càng ngày càng tự ti, lo lắng chính mình không đủ tốt . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất