Quỷ Vương Tái Sinh: Ai Dám Động Đến Hoàng Hậu?
Chương 21: Tâm tình thưởng hoa
Ba ngày sau, mọi thứ có thể tạm coi là yên ổn. Phượng Huyền luôn biết giữ chừng mực, chưa từng có ý muốn hủy bỏ trách nhiệm.
Hắn luôn qua đêm tại Phượng Diệp Uyển, nhưng mỗi lần như vậy đều giống như thử thách hắn. Hắn không thể làm những chuyện yêu thích với chính hoàng hậu mà hắn đang ôm trong lòng, hắn càng nghĩ càng thêm ủy khuất khôn nguôi.
“ Làm sao đây? ” Phượng Huyền ngồi trên long ỷ, tay chống cằm suy tư, Tiều Tụy đang mài mực giúp Phượng Huyền, thấy Phượng Huyền như vậy, hắn không khỏi lớn gan lớn mật hỏi, “ Bệ hạ có chuyện gì phiền não sao? ” .
Tiều Tụy nói trúng tâm của Phượng Huyền, vậy nên hắn càng thêm khổ sở, “ Rất phiền não. Nhưng ngươi không có nương tử trong nhà, dù trẫm có nói ngươi cũng không hiểu được đâu ”
“ Sao không thể hiểu chứ? Bệ hạ quên trong nhà thần có cha nương vô cùng thâm tình sao? ” .
“ Ồ ” Phượng Huyền cười nhạt, thôi thì nói cũng không sao, “ Hoàng hậu của trẫm không cho phép trẫm động vào người y, Hoàng hậu còn doạ trẫm, nếu trẫm mà táy máy chân tay, hoàng hậu sẽ tự sát ”
Tiều Tụy choáng váng. Đôi Đế Hậu này quả nhiên là không có chuyện cũng kiếm ra đủ mọi câu chuyện. Tiều Tụy á khẩu cười, “ Cái này thì quả thật thần xin chia buồn với bệ hạ. Nhưng nếu bệ hạ cảm thấy . . . Thì có thể nạp thêm phi tần, để cho quốc gia thêm hưng thịnh ”
Phượng Huyền hiểu rõ ý Tiều Tụy là gì, hắn cũng nhìn thấu ý cười trong mắt Tiều Tụy, “ Ngươi nói đúng lắm. Vậy mà trẫm không nghĩ ra ” . Phượng Huyền đứng dậy, “ Vậy, bổng lộc ba năm của ngươi, ngươi không cần nhận nữa. Với lại, xuống Hình Đường lĩnh phạt ba mươi roi. Về sau trước mặt trẫm, đặc biệt là hoàng hậu mà dám nhắc tới chuyện nạp phi, trẫm sẽ không dung thứ như bây giờ nữa đâu. Bây giờ trẫm tới ngự hoa viên bồi hoàng hậu ngắm hoa, còn ngươi xuống nói với ngự trù chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng hậu đi, đừng ngọt quá, hoàng hậu mà không thích thì biết rồi đấy ” .
***
Tại Ngự Hoa Viên.
Phượng Huyền không có cách nào mở miệng, tại sao chỉ là đơn giản ngắm hoa thôi, vậy mà hoàng hậu của hắn lại dùng bộ dáng câu người đến thế, khiến cho hắn không thể cử động, chỉ có thể đứng từ xa chằm chằm nhìn y.
Cũng chính bởi vì hắn thất thần quá lâu — mà không để ý tới bên cạnh y, Phượng Dạ đang vui vẻ nói chuyện với Mộ Diệp.
Bởi vì vừa nãy, Phượng Dạ cúi đầu ngắt một đoá hoa tặng y, vậy nên Phượng Huyền không nhìn rõ hắn. Bây giờ hắn đứng cạnh hoàng hậu của mình rồi, lại không biết ý thức lễ nghi gọi y một tiếng “ Hoàng tẩu ”, Phượng Huyền vô cùng khó chịu.
Tiều Tụy bên cạnh thấy như vậy, hắn khẽ hỏi, “ Bệ hạ, bệ hạ có định qua chỗ Hoàng hậu không? ” .
Qua làm gì đây?
Phượng Huyền liếc mắt lườm Tiều Tụy một cái. Hiện tại, hắn lại nghĩ bản thân mà qua đó, hắn sẽ biến thành kẻ dư thừa.
.
“ Đoá hoa nào cũng đẹp như vậy, chỉ là dù nhìn thế nào, thì cũng chỉ có thế thôi ” . Phượng Dạ nhìn vườn hoa, cười nhạt nói.
“ Muốn ngắm hoa thì phải xem tâm tình. Đệ là không hứng thú xem, vậy nên mới nhìn nhận như thế ” .
Phượng Dạ ở sau lưng Mộ Diệp, khoảng cách rất gần, gần đến mức Phượng Dạ cảm thấy mình chỉ cần duỗi tay ra là sẽ có thể đem y ôm vào lòng. Nhưng mà hắn chỉ có thể đem tưởng tượng khổ sở ấy cất giấu trong lòng, rõ ràng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Chỉ một cái với tay, sao khó khăn đến thế?
“ Đúng, là ta tâm tình không tốt, nhìn gì cũng thấy vô vị ” Phượng Dạ lan ý cười đến đáy mắt, “ Có điều, huynh không biết. So với hoa, ta càng muốn ngắm người hơn ” .
“ Vậy sao? Hoá ra hoàng đệ đã có người mình thích ” Phượng Huyền không nghe nổi nữa, hắn từ đằng sau bước tới, sát ý lộ rõ.
Mộ Diệp thấy vậy, nhưng y chỉ im lặng. Cái gì cũng không liên quan đến y, y chỉ ngắm hoa thôi. Huynh đệ nhà này từ trước đã muốn đấu khẩu, lại còn luôn bắt y ngồi một chỗ nghe những lời mờ ám.
“ Đúng, đệ đã có người mình thích. Hoàng huynh thật tinh ý ” Phượng Dạ cũng không phủ nhận, hắn quay sang Mộ Diệp, “ Chắc huynh cũng biết? ” .
Biết mà, chính là biết đệ nhất định sẽ lôi ta vào tròng!
Mộ Diệp gượng gạo cười, “ Hoá ra chung quy đệ đã có người mình thích. Là cô nương nhà nào vậy? ” .
“ Phốc, ha ha ” Phượng Huyền cười lớn, hắn bước về phía Mộ Diệp, chủ động kéo y lại gần hắn, “ Hoàng đệ nghe thấy rồi chứ? Không biết là đệ ái mộ nữ nhi nhà ai? Hoàng hậu cùng trẫm mà biết, nhất định sẽ vui vẻ chúc mừng ” .
Phượng Dạ mặt đã đen như than. Hắn uất hận nhìn về phía Mộ Diệp. Nhưng Mộ Diệp hoàn toàn không hiểu gì cả . . .
Hay là, Phượng Dạ thích nam nhân?
Lại là nam nhi nhà ai? Có nên sửa lại cách hỏi không?
Phượng Huyền thấy Phượng Dạ nhìn chằm chằm Mộ Diệp, Mộ Diệp lại lúng túng nhìn hắn ý chỉ cầu cứu. Phượng Huyền không khỏi thoải mái trong lòng, bao nhiêu bực bội liền tan đi hết.
“ Được rồi, hoàng hậu ngắm hoa cũng mệt rồi. Bây giờ trẫm sẽ cùng Hoàng hậu về Phượng Diệp Uyển, có lỗi với hoàng đệ rồi ” .
Hắn luôn qua đêm tại Phượng Diệp Uyển, nhưng mỗi lần như vậy đều giống như thử thách hắn. Hắn không thể làm những chuyện yêu thích với chính hoàng hậu mà hắn đang ôm trong lòng, hắn càng nghĩ càng thêm ủy khuất khôn nguôi.
“ Làm sao đây? ” Phượng Huyền ngồi trên long ỷ, tay chống cằm suy tư, Tiều Tụy đang mài mực giúp Phượng Huyền, thấy Phượng Huyền như vậy, hắn không khỏi lớn gan lớn mật hỏi, “ Bệ hạ có chuyện gì phiền não sao? ” .
Tiều Tụy nói trúng tâm của Phượng Huyền, vậy nên hắn càng thêm khổ sở, “ Rất phiền não. Nhưng ngươi không có nương tử trong nhà, dù trẫm có nói ngươi cũng không hiểu được đâu ”
“ Sao không thể hiểu chứ? Bệ hạ quên trong nhà thần có cha nương vô cùng thâm tình sao? ” .
“ Ồ ” Phượng Huyền cười nhạt, thôi thì nói cũng không sao, “ Hoàng hậu của trẫm không cho phép trẫm động vào người y, Hoàng hậu còn doạ trẫm, nếu trẫm mà táy máy chân tay, hoàng hậu sẽ tự sát ”
Tiều Tụy choáng váng. Đôi Đế Hậu này quả nhiên là không có chuyện cũng kiếm ra đủ mọi câu chuyện. Tiều Tụy á khẩu cười, “ Cái này thì quả thật thần xin chia buồn với bệ hạ. Nhưng nếu bệ hạ cảm thấy . . . Thì có thể nạp thêm phi tần, để cho quốc gia thêm hưng thịnh ”
Phượng Huyền hiểu rõ ý Tiều Tụy là gì, hắn cũng nhìn thấu ý cười trong mắt Tiều Tụy, “ Ngươi nói đúng lắm. Vậy mà trẫm không nghĩ ra ” . Phượng Huyền đứng dậy, “ Vậy, bổng lộc ba năm của ngươi, ngươi không cần nhận nữa. Với lại, xuống Hình Đường lĩnh phạt ba mươi roi. Về sau trước mặt trẫm, đặc biệt là hoàng hậu mà dám nhắc tới chuyện nạp phi, trẫm sẽ không dung thứ như bây giờ nữa đâu. Bây giờ trẫm tới ngự hoa viên bồi hoàng hậu ngắm hoa, còn ngươi xuống nói với ngự trù chuẩn bị điểm tâm cho Hoàng hậu đi, đừng ngọt quá, hoàng hậu mà không thích thì biết rồi đấy ” .
***
Tại Ngự Hoa Viên.
Phượng Huyền không có cách nào mở miệng, tại sao chỉ là đơn giản ngắm hoa thôi, vậy mà hoàng hậu của hắn lại dùng bộ dáng câu người đến thế, khiến cho hắn không thể cử động, chỉ có thể đứng từ xa chằm chằm nhìn y.
Cũng chính bởi vì hắn thất thần quá lâu — mà không để ý tới bên cạnh y, Phượng Dạ đang vui vẻ nói chuyện với Mộ Diệp.
Bởi vì vừa nãy, Phượng Dạ cúi đầu ngắt một đoá hoa tặng y, vậy nên Phượng Huyền không nhìn rõ hắn. Bây giờ hắn đứng cạnh hoàng hậu của mình rồi, lại không biết ý thức lễ nghi gọi y một tiếng “ Hoàng tẩu ”, Phượng Huyền vô cùng khó chịu.
Tiều Tụy bên cạnh thấy như vậy, hắn khẽ hỏi, “ Bệ hạ, bệ hạ có định qua chỗ Hoàng hậu không? ” .
Qua làm gì đây?
Phượng Huyền liếc mắt lườm Tiều Tụy một cái. Hiện tại, hắn lại nghĩ bản thân mà qua đó, hắn sẽ biến thành kẻ dư thừa.
.
“ Đoá hoa nào cũng đẹp như vậy, chỉ là dù nhìn thế nào, thì cũng chỉ có thế thôi ” . Phượng Dạ nhìn vườn hoa, cười nhạt nói.
“ Muốn ngắm hoa thì phải xem tâm tình. Đệ là không hứng thú xem, vậy nên mới nhìn nhận như thế ” .
Phượng Dạ ở sau lưng Mộ Diệp, khoảng cách rất gần, gần đến mức Phượng Dạ cảm thấy mình chỉ cần duỗi tay ra là sẽ có thể đem y ôm vào lòng. Nhưng mà hắn chỉ có thể đem tưởng tượng khổ sở ấy cất giấu trong lòng, rõ ràng là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Chỉ một cái với tay, sao khó khăn đến thế?
“ Đúng, là ta tâm tình không tốt, nhìn gì cũng thấy vô vị ” Phượng Dạ lan ý cười đến đáy mắt, “ Có điều, huynh không biết. So với hoa, ta càng muốn ngắm người hơn ” .
“ Vậy sao? Hoá ra hoàng đệ đã có người mình thích ” Phượng Huyền không nghe nổi nữa, hắn từ đằng sau bước tới, sát ý lộ rõ.
Mộ Diệp thấy vậy, nhưng y chỉ im lặng. Cái gì cũng không liên quan đến y, y chỉ ngắm hoa thôi. Huynh đệ nhà này từ trước đã muốn đấu khẩu, lại còn luôn bắt y ngồi một chỗ nghe những lời mờ ám.
“ Đúng, đệ đã có người mình thích. Hoàng huynh thật tinh ý ” Phượng Dạ cũng không phủ nhận, hắn quay sang Mộ Diệp, “ Chắc huynh cũng biết? ” .
Biết mà, chính là biết đệ nhất định sẽ lôi ta vào tròng!
Mộ Diệp gượng gạo cười, “ Hoá ra chung quy đệ đã có người mình thích. Là cô nương nhà nào vậy? ” .
“ Phốc, ha ha ” Phượng Huyền cười lớn, hắn bước về phía Mộ Diệp, chủ động kéo y lại gần hắn, “ Hoàng đệ nghe thấy rồi chứ? Không biết là đệ ái mộ nữ nhi nhà ai? Hoàng hậu cùng trẫm mà biết, nhất định sẽ vui vẻ chúc mừng ” .
Phượng Dạ mặt đã đen như than. Hắn uất hận nhìn về phía Mộ Diệp. Nhưng Mộ Diệp hoàn toàn không hiểu gì cả . . .
Hay là, Phượng Dạ thích nam nhân?
Lại là nam nhi nhà ai? Có nên sửa lại cách hỏi không?
Phượng Huyền thấy Phượng Dạ nhìn chằm chằm Mộ Diệp, Mộ Diệp lại lúng túng nhìn hắn ý chỉ cầu cứu. Phượng Huyền không khỏi thoải mái trong lòng, bao nhiêu bực bội liền tan đi hết.
“ Được rồi, hoàng hậu ngắm hoa cũng mệt rồi. Bây giờ trẫm sẽ cùng Hoàng hậu về Phượng Diệp Uyển, có lỗi với hoàng đệ rồi ” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất