Chương 24: Dao Nĩa
“Rất kinh ngạc, đúng không?”
“Tôi cũng rất kinh ngạc.”
“Nguyên bản, tôi cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai, hoặc là ai đi gom sai người…”
“Mà khi tôi tỉnh lại trên xe buýt, đồng thời thấy của chú, tôi đã ý thức được, chuyện cũng không đơn giản giống tôi nghĩ vậy.”
“Một chiếc xe buýt không có tài xế, mảnh sương mù dày đặc thần bí, cái cửa máu quỷ dị kia… Còn có chúng ta trên xe buýt.”
“Đây hết thảy tất cả, phía sau nhất định có một cái tay đang thao túng chúng ta nhìn không thấy!”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, cười khổ một tiếng.
“Tiểu ca… Thứ cho tôi nói thẳng, thế giới hiện thật, chỉ sợ không có người nào có năng lực làm được đây hết thảy.”
“Tình huống bên ngoài, cậu cũng nhìn thấy.”
“Đây căn bản cũng không phải là chuyện sức người có thể làm được.”
Ninh Thu Thủy trầm mặc.
Anh không có tiếp tục tranh biện trong chuyện này nữa.
Nhưng phong thư tín thần bí này, cho tới bây giờ, nội dung tất cả bên trên đều ứng nghiệm.
Cửa máu quỷ dị, cách giết chóc kỳ quái… Còn có một người bạn anh căn bản không quen biết, nhưng có thể mạo hiểm tính mạng đi ra cứu anh.
Đây là một chuyện rất đáng sợ.
Thật giống như… Vẫn có người ở chỗ anh nhìn không thấy theo dõi hắn!
Suốt đêm không nói chuyện.
Đêm đầu tiên hai người vốn cũng không ngủ, hiện tại đã trải qua khẩn trương như vậy, sau khi hòa hoãn, buồn ngủ liền như thủy triều vọt tới.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau đến thời gian, lầu hai truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết mới phá vỡ yên lặng của biệt thự.
Hiển nhiên, lại có người chết rồi.
Hơn nữa, người may mắn sống sót ở lầu một cảm thấy kinh khủng hơn, không chỉ là tỉnh dậy lại có người mới chết đi, mà lại mất tích ba người!
Trong này, ngoại trừ chủ tâm cốt trong lòng mọi người là Ninh Thu Thủy ra, còn có vai diễn nhiệm vụ quan trọng!
Dù sao, nhiệm vụ cửa máu giao cho bọn họ là chiếu cố bà cụ trên giường 5 ngày mà.
Hiện tại con mẹ nó bà cụ cũng bị mất tích, bọn họ còn chiếu cố cây búa a?
Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong nghe tiếng của người lầu một, đã biết người tối hôm qua chết đi, là người đàn ông tên Bắc Đảo.
Anh ta bị ăn rồi.
“Ô ô ô…”
“Bọn họ… Bọn họ sao lại biến mất thế…”
“Có phải là bọn họ đều đã bị…”
“Ô ô…”
“Tôi rất sợ! Tôi không muốn chết ở chỗ này…”
Tiếng khóc đứt quãng của Nghiêm Ấu Bình từ dưới lầu truyền đến.
Lưu Thừa Phong quay cửa sổ cả tiếng kêu to, muốn truyền tin tức lại xuống dưới, nhưng tựa hồ âm thanh của bọn họ bị cái lầu hai này ngăn chặn, mặc cho Lưu Thừa Phong hô vỡ cổ họng, cũng không ai tới cứu… Ách, cũng không ai nghe.
“Được rồi, đừng hô nữa.”
Nhìn dáng dấp không bỏ qua của Lưu Thừa Phong, Ninh Thu Thủy khẽ lắc đầu.
Lưu Thừa Phong đối với lạnh lùng của Ninh Thu Thủy, cảm giác được có chút khó chịu.
“Tiểu ca, không phải anh là bác sĩ sao, phía dưới có hai người sống sờ sờ, chúng ta cứ buông tha bọn họ như vậy, có phải có chút quá…”
Ninh Thu Thủy nhắm mắt lại nói rằng:
“Mặc dù tôi là bác sỹ thú y, nhưng làm nghề y có ba không cứu.”
Lưu Thừa Phong sửng sốt:
“Ba không cứu, ba không cứu nào?”
…
Ninh Thu Thủy:
“Không cứu thú hẳn phải chết, phí tinh lực của tôi.”
“Không cứu thú sắp chết, tổn hại tuổi thọ của tôi.”
“Không cứu thú bệnh hoạn, lây bệnh dữ cho tôi.”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, suýt nữa thì bật cười.
“Tiểu ca cậu chọc tôi chơi đó hả, một bác sỹ thú y như cậu, nếu như cái này không cứu, cái kia cũng không cứu, vậy cậu không phải chết đói sao?”
Ninh Thu Thủy như cười lại như không cười nói:
“Tôi là bác sỹ thú y, nhưng lại không chỉ là bác sỹ thú y. . . ai nói cho chú biết, tôi là dựa vào chữa bệnh cho sủng vật để sống thế?”
Lưu Thừa Phong bày tay nói:
“Được rồi. . . Vậy tiểu ca cậu sẽ cứu dạng thú gì?”
Ninh Thu Thủy trả lời tương đương tùy ý:
“Nhìn thuận mắt thì cứu.”
“. . . Dù là biết cứu không sống, tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
“Dù cho trả giá thật lớn.”
Lưu Thừa Phong có chút kinh ngạc nhìn Ninh Thu Thủy một mắt, nở nụ cười.
Người này. . . Tính cách quá thú vị.
Sau khi ngừng cười, Lưu Thừa Phong lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ông viết viết vẽ vẽ ở trong thư phòng, sau đó dùng rèm cửa sổ cột cuốn vỡ đã viết kia, liên tục ném xuống cửa sổ dưới lầu!
Nếu thanh âm của ông không có cách nào truyền tới lầu một, vậy âm thanh phát sinh từ lầu một. . . Cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn họ đi?
Kết quả, ông mới đập không được hai cái, nguyên bản rèm cửa sổ rắn chắc dĩ nhiên đứt!
Lưu Thừa Phong kéo nửa đoạn rèm cửa sổ còn dư lại trở về, tỉ mỉ cố sức kéo kéo, ngoài miệng nói lầm bầm:
“Không đúng a. . . rắn chắc như thế, làm sao có thể đơn giản đứt thế chứ. . .”
Lại thử vài lần, đều không ngoại lệ.
Hiện tượng quỷ dị, để phía sau lưng Lưu Thừa Phong rét run, ông mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác bất tường nhìn trộm, vì vậy bỏ qua ý niệm tiếp tục truyền tin tức xuống dưới lầu.
“Tôi cũng rất kinh ngạc.”
“Nguyên bản, tôi cho rằng đây chỉ là một trò đùa dai, hoặc là ai đi gom sai người…”
“Mà khi tôi tỉnh lại trên xe buýt, đồng thời thấy của chú, tôi đã ý thức được, chuyện cũng không đơn giản giống tôi nghĩ vậy.”
“Một chiếc xe buýt không có tài xế, mảnh sương mù dày đặc thần bí, cái cửa máu quỷ dị kia… Còn có chúng ta trên xe buýt.”
“Đây hết thảy tất cả, phía sau nhất định có một cái tay đang thao túng chúng ta nhìn không thấy!”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, cười khổ một tiếng.
“Tiểu ca… Thứ cho tôi nói thẳng, thế giới hiện thật, chỉ sợ không có người nào có năng lực làm được đây hết thảy.”
“Tình huống bên ngoài, cậu cũng nhìn thấy.”
“Đây căn bản cũng không phải là chuyện sức người có thể làm được.”
Ninh Thu Thủy trầm mặc.
Anh không có tiếp tục tranh biện trong chuyện này nữa.
Nhưng phong thư tín thần bí này, cho tới bây giờ, nội dung tất cả bên trên đều ứng nghiệm.
Cửa máu quỷ dị, cách giết chóc kỳ quái… Còn có một người bạn anh căn bản không quen biết, nhưng có thể mạo hiểm tính mạng đi ra cứu anh.
Đây là một chuyện rất đáng sợ.
Thật giống như… Vẫn có người ở chỗ anh nhìn không thấy theo dõi hắn!
Suốt đêm không nói chuyện.
Đêm đầu tiên hai người vốn cũng không ngủ, hiện tại đã trải qua khẩn trương như vậy, sau khi hòa hoãn, buồn ngủ liền như thủy triều vọt tới.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau đến thời gian, lầu hai truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết mới phá vỡ yên lặng của biệt thự.
Hiển nhiên, lại có người chết rồi.
Hơn nữa, người may mắn sống sót ở lầu một cảm thấy kinh khủng hơn, không chỉ là tỉnh dậy lại có người mới chết đi, mà lại mất tích ba người!
Trong này, ngoại trừ chủ tâm cốt trong lòng mọi người là Ninh Thu Thủy ra, còn có vai diễn nhiệm vụ quan trọng!
Dù sao, nhiệm vụ cửa máu giao cho bọn họ là chiếu cố bà cụ trên giường 5 ngày mà.
Hiện tại con mẹ nó bà cụ cũng bị mất tích, bọn họ còn chiếu cố cây búa a?
Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong nghe tiếng của người lầu một, đã biết người tối hôm qua chết đi, là người đàn ông tên Bắc Đảo.
Anh ta bị ăn rồi.
“Ô ô ô…”
“Bọn họ… Bọn họ sao lại biến mất thế…”
“Có phải là bọn họ đều đã bị…”
“Ô ô…”
“Tôi rất sợ! Tôi không muốn chết ở chỗ này…”
Tiếng khóc đứt quãng của Nghiêm Ấu Bình từ dưới lầu truyền đến.
Lưu Thừa Phong quay cửa sổ cả tiếng kêu to, muốn truyền tin tức lại xuống dưới, nhưng tựa hồ âm thanh của bọn họ bị cái lầu hai này ngăn chặn, mặc cho Lưu Thừa Phong hô vỡ cổ họng, cũng không ai tới cứu… Ách, cũng không ai nghe.
“Được rồi, đừng hô nữa.”
Nhìn dáng dấp không bỏ qua của Lưu Thừa Phong, Ninh Thu Thủy khẽ lắc đầu.
Lưu Thừa Phong đối với lạnh lùng của Ninh Thu Thủy, cảm giác được có chút khó chịu.
“Tiểu ca, không phải anh là bác sĩ sao, phía dưới có hai người sống sờ sờ, chúng ta cứ buông tha bọn họ như vậy, có phải có chút quá…”
Ninh Thu Thủy nhắm mắt lại nói rằng:
“Mặc dù tôi là bác sỹ thú y, nhưng làm nghề y có ba không cứu.”
Lưu Thừa Phong sửng sốt:
“Ba không cứu, ba không cứu nào?”
…
Ninh Thu Thủy:
“Không cứu thú hẳn phải chết, phí tinh lực của tôi.”
“Không cứu thú sắp chết, tổn hại tuổi thọ của tôi.”
“Không cứu thú bệnh hoạn, lây bệnh dữ cho tôi.”
Lưu Thừa Phong nghe vậy, suýt nữa thì bật cười.
“Tiểu ca cậu chọc tôi chơi đó hả, một bác sỹ thú y như cậu, nếu như cái này không cứu, cái kia cũng không cứu, vậy cậu không phải chết đói sao?”
Ninh Thu Thủy như cười lại như không cười nói:
“Tôi là bác sỹ thú y, nhưng lại không chỉ là bác sỹ thú y. . . ai nói cho chú biết, tôi là dựa vào chữa bệnh cho sủng vật để sống thế?”
Lưu Thừa Phong bày tay nói:
“Được rồi. . . Vậy tiểu ca cậu sẽ cứu dạng thú gì?”
Ninh Thu Thủy trả lời tương đương tùy ý:
“Nhìn thuận mắt thì cứu.”
“. . . Dù là biết cứu không sống, tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
“Dù cho trả giá thật lớn.”
Lưu Thừa Phong có chút kinh ngạc nhìn Ninh Thu Thủy một mắt, nở nụ cười.
Người này. . . Tính cách quá thú vị.
Sau khi ngừng cười, Lưu Thừa Phong lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ông viết viết vẽ vẽ ở trong thư phòng, sau đó dùng rèm cửa sổ cột cuốn vỡ đã viết kia, liên tục ném xuống cửa sổ dưới lầu!
Nếu thanh âm của ông không có cách nào truyền tới lầu một, vậy âm thanh phát sinh từ lầu một. . . Cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn họ đi?
Kết quả, ông mới đập không được hai cái, nguyên bản rèm cửa sổ rắn chắc dĩ nhiên đứt!
Lưu Thừa Phong kéo nửa đoạn rèm cửa sổ còn dư lại trở về, tỉ mỉ cố sức kéo kéo, ngoài miệng nói lầm bầm:
“Không đúng a. . . rắn chắc như thế, làm sao có thể đơn giản đứt thế chứ. . .”
Lại thử vài lần, đều không ngoại lệ.
Hiện tượng quỷ dị, để phía sau lưng Lưu Thừa Phong rét run, ông mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác bất tường nhìn trộm, vì vậy bỏ qua ý niệm tiếp tục truyền tin tức xuống dưới lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất