Chương 29: Bà Cụ
Chỉ bất quá lúc này đây sau khi Lưu Thừa Phong trở về, tựa hồ sửa soạn mình một chút, cạo bộ râu quai nón rồi.
Không có râu mép nhìn qua Lưu Thừa Phong sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhưng cả người vẫn có vẻ tục tằng.
“Chỉ có chúng ta?”
Ninh Thu Thủy ngồi xuống bên cạnh Lưu Thừa Phong.
“Chắc là thế đi.”
Lưu Thừa Phong thở dài.
Tuy rằng ông vẫn là dáng dấp đại đại liệt liệt, nhưng Ninh Thu Thủy vẫn nhìn thấy thâm quầng mắt của Lưu Thừa Phong.
Hiển nhiên mấy ngày nay ồn ngủ không được ngon giấc.
“Mấy ngày nay lại gặp ác mộng sao?”
Ninh Thu Thủy hỏi.
Lưu Thừa Phong gật đầu, mở nắp chai nước khoáng, ngoài miệng mắng:
“Con mẹ nó, tên nữ quỷ đó. . . Mỗi ngày đều xuất hiện ở trong mộng, hù chết lão tử.”
Ninh Thu Thủy trêu ghẹo nói:
“Vậy thật đúng là ả yêu chú sâu đậm rồi, cho nên nói thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên*, chú phải biết quý trọng cơ hội như vậy. . .”
* thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: nhân duyên xa xôi cũng chỉ có một sợi chỉ nối
Phụt!
Đang uống nước một ngụm Lưu Thừa Phong nhịn không được phun ra.
“Tiểu ca, cậu quá phận a!”
“Cậu đã biết quý trọng như thế, không bằng để cậu đi hẹn hò nói chuyện yêu đường với ả đi!”
Ninh Thu Thủy nhún nhún vai, tiếc hận nói:
“Tôi cũng muốn, mà người ta chướng mắt tôi, một lần cũng chưa từng vào trong mộng của tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Thừa Phong lại tái nhợt không ít, thấp giọng mắng vài câu người đẹp trai nhiều thị phi.
Sau đó Ninh Thu Thủy ở một bên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
“Đúng rồi, chú còn chưa nói cho tôi biết, vì sao cửa máu đầu tiên muốn kề cận tôi.”
Cách vài ngày, lại một lần nữa nói đến vấn đề này, mắt của Lưu Thừa Phong vòng vo chuyển, vẻ mặt thần bí nói:
“Tiểu ca, hỏi cậu một vấn đề. . . cậu tin mệnh không?”
Bị Lưu Thừa Phong hỏi như vậy, Ninh Thu Thủy sửng sốt.
Anh tỉ mỉ suy tư chỉ chốc lát, lắc đầu.
“Không tin.”
Lưu Thừa Phong cười hắc hắc.
“Tôi tin.”
Chỉ thấy bàn tay ông lộn một cái, bên trong xuất hiện ba đồng tiền vuông.
Phân biệt lấy chỉ ba màu đỏ, vàng, lam xâu lại.
“Trong cửa máu, tổng cộng tôi tính ba quẻ.”
“Cuối cùng phát hiện, hai quẻ khác tất cả đều là quẻ tử, chỉ có một quẻ trên người tiểu ca cậu là khác.”
“Tiểu ca cậu là…quẻ sinh duy nhất trong đoàn đội.”
Mâu quang của Ninh Thu Thủy thước động, cười nói:
“Lưu Thừa Phong, chú quả nhiên biết tính quẻ.”
Lưu Thừa Phong thở dài:
“Không có biện pháp, đầu năm nay lăn lộn phần cơm ăn không dễ dàng, hành tẩu giang hồ, kỹ năng nhiều không đè thân mà!”
“Vì sao trước kia chú không nói với tôi?”
Nghe được vấn đề của Ninh Thu Thủy, Lưu Thừa Phong đầy mặt kiêng kỵ:
“Tiểu ca, làm nghề của chúng tôi, cũng có chú ý —— ”
“Thứ nhất, không thể tính quẻ cho bản thân, tính cho người không tính cho mình, tính cho mình chết không thể nghi ngờ!”
“Thứ hai, không thể ở dưới tình huống đã biết, tính quẻ cho cùng ngành!”
“Thứ ba, không thể tính quẻ cho người chết!”
“Ngoại trừ ba không tính ra, còn có hai không nói —— ”
“Thứ nhất, tính quẻ cho người, không thể nói hết, nói càng nhiều, giảm thọ càng nhiều.”
“Thứ hai, việc ảnh hưởng quá lớn không thể nói, nếu như chỉ là cứu một người, hoặc là giúp người đó bình tai họa một lần, kỳ thực ảnh hưởng đối với việc tự thân tính quẻ là có hạn, nhưng nếu như sinh tử của người kia dính dáng quá nhiều chuyện… Như vậy, người gieo quẻ không thể tùy ý quấy rầy, bằng không rất có thể sẽ lọt vào trời phạt!”
Ninh Thu Thủy hiểu.
“Cho nên, sau khi chuyện chấm dứt, chú nói ra, cũng sẽ không bị ảnh hưởng, đúng không?”
Lưu Thừa Phong gật đầu.
“Đương nhiên.”
“Chuyện đã xảy ra, tùy tiện nói thế nào đều không có quan hệ.”
Xe buýt lái vào trong sương mù dày đặc, không có hành khách khác đi lên nữa, hai người một đường đi tới quỷ xá quen thuộc, vừa vào cửa, liền nhìn thấy bốn người đang ngồi trong đại sảnh.
Bọn họ tựa hồ đang thương lượng chuyện quan trọng gì, theo hai người vừa tiến vào, cược nói chuyện giữa bọn họ lập tức bỏ dở.
“Nhìn qua, tựa hồ chúng ta tới không phải rất hợp.”
Ninh Thu Thủy tựa như nói giỡn nói rằng.
Lương Ngôn nhàn nhạt trả lời:
“Quỷ xá là nhà của chúng tôi, cũng là nhà của các anh, muốn về nhà lúc nào đều được, không có gì có thích hợp hay không.”
“Đúng rồi, cánh cửa thứ hai của các anh sắp mở rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Thu Thủy thở dài một cái.
“Chưa chuẩn bị tốt, lẽ nào có thể không tiến vào sao?”
Trong đại sảnh trầm mặc một trận không rõ.
Bạch Tiêu Tiêu đứng dậy.
“Đi thôi, đi lầu hai.”
Cô thay một bộ đồ vận động, nhìn qua thanh xuân sức sống hơn nhiều, không có diêm dúa lẳng lơ như lúc trước mặc váy ngủ vậy.
Hai người theo cô, đi tới lầu hai của quỷ xá.
Chính giữa, vẫn là cánh cửa gỗ tản ra khí tức để cả người người ta lạnh như băng.
Bên ngoài, sinh ra mấy hàng chữ bằng máu.
【 Nhiệm vụ: Sống qua ngày thứ bảy thần miếu tế tự trong thôn 】
Không có râu mép nhìn qua Lưu Thừa Phong sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không ít, nhưng cả người vẫn có vẻ tục tằng.
“Chỉ có chúng ta?”
Ninh Thu Thủy ngồi xuống bên cạnh Lưu Thừa Phong.
“Chắc là thế đi.”
Lưu Thừa Phong thở dài.
Tuy rằng ông vẫn là dáng dấp đại đại liệt liệt, nhưng Ninh Thu Thủy vẫn nhìn thấy thâm quầng mắt của Lưu Thừa Phong.
Hiển nhiên mấy ngày nay ồn ngủ không được ngon giấc.
“Mấy ngày nay lại gặp ác mộng sao?”
Ninh Thu Thủy hỏi.
Lưu Thừa Phong gật đầu, mở nắp chai nước khoáng, ngoài miệng mắng:
“Con mẹ nó, tên nữ quỷ đó. . . Mỗi ngày đều xuất hiện ở trong mộng, hù chết lão tử.”
Ninh Thu Thủy trêu ghẹo nói:
“Vậy thật đúng là ả yêu chú sâu đậm rồi, cho nên nói thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên*, chú phải biết quý trọng cơ hội như vậy. . .”
* thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: nhân duyên xa xôi cũng chỉ có một sợi chỉ nối
Phụt!
Đang uống nước một ngụm Lưu Thừa Phong nhịn không được phun ra.
“Tiểu ca, cậu quá phận a!”
“Cậu đã biết quý trọng như thế, không bằng để cậu đi hẹn hò nói chuyện yêu đường với ả đi!”
Ninh Thu Thủy nhún nhún vai, tiếc hận nói:
“Tôi cũng muốn, mà người ta chướng mắt tôi, một lần cũng chưa từng vào trong mộng của tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Thừa Phong lại tái nhợt không ít, thấp giọng mắng vài câu người đẹp trai nhiều thị phi.
Sau đó Ninh Thu Thủy ở một bên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại hỏi:
“Đúng rồi, chú còn chưa nói cho tôi biết, vì sao cửa máu đầu tiên muốn kề cận tôi.”
Cách vài ngày, lại một lần nữa nói đến vấn đề này, mắt của Lưu Thừa Phong vòng vo chuyển, vẻ mặt thần bí nói:
“Tiểu ca, hỏi cậu một vấn đề. . . cậu tin mệnh không?”
Bị Lưu Thừa Phong hỏi như vậy, Ninh Thu Thủy sửng sốt.
Anh tỉ mỉ suy tư chỉ chốc lát, lắc đầu.
“Không tin.”
Lưu Thừa Phong cười hắc hắc.
“Tôi tin.”
Chỉ thấy bàn tay ông lộn một cái, bên trong xuất hiện ba đồng tiền vuông.
Phân biệt lấy chỉ ba màu đỏ, vàng, lam xâu lại.
“Trong cửa máu, tổng cộng tôi tính ba quẻ.”
“Cuối cùng phát hiện, hai quẻ khác tất cả đều là quẻ tử, chỉ có một quẻ trên người tiểu ca cậu là khác.”
“Tiểu ca cậu là…quẻ sinh duy nhất trong đoàn đội.”
Mâu quang của Ninh Thu Thủy thước động, cười nói:
“Lưu Thừa Phong, chú quả nhiên biết tính quẻ.”
Lưu Thừa Phong thở dài:
“Không có biện pháp, đầu năm nay lăn lộn phần cơm ăn không dễ dàng, hành tẩu giang hồ, kỹ năng nhiều không đè thân mà!”
“Vì sao trước kia chú không nói với tôi?”
Nghe được vấn đề của Ninh Thu Thủy, Lưu Thừa Phong đầy mặt kiêng kỵ:
“Tiểu ca, làm nghề của chúng tôi, cũng có chú ý —— ”
“Thứ nhất, không thể tính quẻ cho bản thân, tính cho người không tính cho mình, tính cho mình chết không thể nghi ngờ!”
“Thứ hai, không thể ở dưới tình huống đã biết, tính quẻ cho cùng ngành!”
“Thứ ba, không thể tính quẻ cho người chết!”
“Ngoại trừ ba không tính ra, còn có hai không nói —— ”
“Thứ nhất, tính quẻ cho người, không thể nói hết, nói càng nhiều, giảm thọ càng nhiều.”
“Thứ hai, việc ảnh hưởng quá lớn không thể nói, nếu như chỉ là cứu một người, hoặc là giúp người đó bình tai họa một lần, kỳ thực ảnh hưởng đối với việc tự thân tính quẻ là có hạn, nhưng nếu như sinh tử của người kia dính dáng quá nhiều chuyện… Như vậy, người gieo quẻ không thể tùy ý quấy rầy, bằng không rất có thể sẽ lọt vào trời phạt!”
Ninh Thu Thủy hiểu.
“Cho nên, sau khi chuyện chấm dứt, chú nói ra, cũng sẽ không bị ảnh hưởng, đúng không?”
Lưu Thừa Phong gật đầu.
“Đương nhiên.”
“Chuyện đã xảy ra, tùy tiện nói thế nào đều không có quan hệ.”
Xe buýt lái vào trong sương mù dày đặc, không có hành khách khác đi lên nữa, hai người một đường đi tới quỷ xá quen thuộc, vừa vào cửa, liền nhìn thấy bốn người đang ngồi trong đại sảnh.
Bọn họ tựa hồ đang thương lượng chuyện quan trọng gì, theo hai người vừa tiến vào, cược nói chuyện giữa bọn họ lập tức bỏ dở.
“Nhìn qua, tựa hồ chúng ta tới không phải rất hợp.”
Ninh Thu Thủy tựa như nói giỡn nói rằng.
Lương Ngôn nhàn nhạt trả lời:
“Quỷ xá là nhà của chúng tôi, cũng là nhà của các anh, muốn về nhà lúc nào đều được, không có gì có thích hợp hay không.”
“Đúng rồi, cánh cửa thứ hai của các anh sắp mở rồi, chuẩn bị xong chưa?”
Ninh Thu Thủy thở dài một cái.
“Chưa chuẩn bị tốt, lẽ nào có thể không tiến vào sao?”
Trong đại sảnh trầm mặc một trận không rõ.
Bạch Tiêu Tiêu đứng dậy.
“Đi thôi, đi lầu hai.”
Cô thay một bộ đồ vận động, nhìn qua thanh xuân sức sống hơn nhiều, không có diêm dúa lẳng lơ như lúc trước mặc váy ngủ vậy.
Hai người theo cô, đi tới lầu hai của quỷ xá.
Chính giữa, vẫn là cánh cửa gỗ tản ra khí tức để cả người người ta lạnh như băng.
Bên ngoài, sinh ra mấy hàng chữ bằng máu.
【 Nhiệm vụ: Sống qua ngày thứ bảy thần miếu tế tự trong thôn 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất