Chương 3: Cửa Máu
“Vô luận cậu chạy trốn tới địa phương nào, chúng nó đều sẽ tìm được cậu.”
“Sau đó…”
Người đàn ông mặc âu phục không có nói tiếp nữa, nhưng mọi người đã biết kết cục.
Ninh Thu Thủy nhìn thoáng qua lầu hai, cuối cùng quay sang hỏi người đàn ông mặc âu phục:
“Trước khi chúng tôi vào, các anh còn có cái gì căn dặn không?”
Người đàn ông mặc âu phục nao nao, sau đó đưa mắt dời về phía Ninh Thu Thủy, sau khi nhìn thấy Ninh Thu Thủy lãnh tĩnh không giống với mọi người, đáy mắt lóe lên một tia tán thán không dễ phát giác.
“Căn dặn sao… Có.”
“Câu chuyện phía sau cửa máu, tuy rằng hung hiểm không gì sánh được, nhưng đều tồn tại không chỉ một con đường sống, chỉ cần các người tìm được sinh lộ, muốn hoàn thành nhiệm vụ cùng sống sót… Cũng không khó.”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Cảm ơn.”
Sau khi anh nói xong, cư nhiên dẫn đầu cất bước, đi lên lầu.
Râu quai nón Lưu Thừa Phong thấy Ninh Thu Thủy quả đoán như thế, trong mắt kịch liệt đấu tranh một phen xong, cũng cắn răng đi theo.
“Khỉ gió, tiểu ca…lá gan của cậu thật lớn a!”
Đi tới phía sau Ninh Thu Thủy, Lưu Thừa Phong thấp giọng nói câu.
Ở trên đường, kỳ thực ông cũng đã chú ý tới Ninh Thu Thủy.
Rất khó không chú ý.
Vô luận là ở kúc phát hiện da của người mập mạp, hay là khi ngửi được mùi máu tươi nồng nặc kia, Ninh Thu Thủy đều không có nhiều phản ứng lắm.
“Gan lớn?”
Ninh Thu Thủy tự giễu cười một tiếng.
“Chú cảm thấy, chúng ta còn được chọn sao?”
Vóc người của Lưu Thừa Phong rất cao to, cho nên mặc dù thấp hơn Ninh Thu Thủy một bậc thang, thân cao cũng chỉ thấp hơn anh một chút xíu.
“Lúc trước thấy da của người mập mạp, tiểu ca cậu đến mí mắt cũng không chớp một cái, trước kia có phải… làm cái kia không?”
“Cái nào?”
“Sát thủ.”
“Chú xem phim nhiều rồi, trên thật tế ở đâu ra nhiều sát thủ thế chứ?”
“Ách… Vậy…”
“Tôi là bác sĩ.”
“Hửm ~ thảo nào, pháp y?”
“Không sai biệt lắm, bác sỹ thú y.”
Lưu Thừa Phong: “…”
Hai người trò chuyện, đi tới lầu hai của biệt thự.
Vừa lên tới, hai người đã đình chỉ nói chuyện.
Mùi máu tươi nồng nặc kèm theo một mùi gỗ mục nồng nặc tràn ngập.
Lầu hai của biệt thự, không có gì cả, chỉ có một…cánh cửa gỗ bị máu tươi ngâm đỏ.
Trên cửa gỗ đỏ thắm có viết một hàng chữ bằng máu:
【 Chiếu cố người già nằm liệt trên giường năm ngày 】
“Chiếu cố người già… Đây chính là nhiệm vụ của chúng ta lần này.”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy lóe ra.
Những người khác cũng lục tục đi lên, nhìn thấy chữ bằng máu trên cửa gỗ, đều là sửng sốt.
“Chỉ là… đơn giản như vậy?”
Cô gái đeo khuyên tai Vương Vũ Ngưng có chút khó có thể tin.
Mọi người xì xào bàn tán, bỗng nhiên, bọn họ đều dừng lại, tựa hồ có cùng một loại cảm ứng, đồng loạt nhìn về phía cửa gỗ.
Lách cách ——
Trong cửa gỗ, như là có vật gì đang đẩy cửa vậy.
Rất nhanh, cửa gỗ bị một đôi tay tái nhợt đẩy ra!
Theo đó cửa gỗ bị máu nhuộm đỏ chậm rãi mở ra, trước mắt mọi người bỗng nhiên tối sầm, mất đi tri giác…
…
Khi bọn họ khôi phục ý thức, đã toàn bộ đi tới sau cửa gỗ màu máu rồi.
Mọi người bị tách ra ở trong một khu biệt thự đẹp đẽ vùng ngoại thành.
Nhưng kỳ quái là, ở đây tuy rằng xây dựng cực kỳ tinh xảo, không khí lại có vẻ trầm lặng.
Ninh Thu Thủy xuyên qua vài ngôi biệt thự, xác nhận trong khu biệt thự nơi này không có người.
An tĩnh quỷ dị.
“Là không người ở, hay là đều ra ngoài làm việc rồi?”
Ninh Thu Thủy tỉ mỉ quan sát khu biệt thự này một chút, tựa hồ phát hiện cái gì.
“Không đúng. . .”
“Lâm viên có vết tích tu bổ vào gần đây, trong hồ còn nuôi cá vàng, trong viện cũng có một chút công cụ thường dùng. . . Ở đây phải có người ở mới đúng.”
“Nhưng. . . Những người này đều đi đâu hết rồi?”
Trong lòng Ninh Thu Thủy hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp tục đi ra phía trước.
Rất nhanh, anh nhìn thấy căn biệt thư mà nhiệm vụ yêu cầu tiến vào.
Cái này cũng không khó nhận ra.
Bởi vì trong toàn bộ khu biệt thự, chỉ có bên ngoài căn biệt thự này là có người đứng.
Là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ, quý giá, tay cầm vali.
Cô đội cái nón che nắng, có một đóa hoa hồng nhỏ, dắt một bé gái nhỏ, ước chừng tám chín tuổi, cứ đứng ở trong sân như vậy không tính là dưới ánh mặt trời nóng bức, mặt mỉm cười nhìn người tới chỗ này.
Người phụ nữ cười rất đẹp mắt, là cái loại vợ người càng nhìn càng xinh đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, Ninh Thu Thủy nhìn dáng tươi cười của người phụ nữ này, luôn có một loại cảm giác. . . Phía sau lưng rét run.
Cái loại dáng cười này, tựa hồ cũng không giống như là đón khách, càng giống như là. . .
Ngay khi Ninh Thu Thủy xuất thần, một cái bàn tay vỗ vào trên vai Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy sợ hết hồn, nhìn lại, thì ra là râu quai nón Lưu Thừa Phong.
“Tiểu ca, cậu cũng đến rồi sao?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Sau đó…”
Người đàn ông mặc âu phục không có nói tiếp nữa, nhưng mọi người đã biết kết cục.
Ninh Thu Thủy nhìn thoáng qua lầu hai, cuối cùng quay sang hỏi người đàn ông mặc âu phục:
“Trước khi chúng tôi vào, các anh còn có cái gì căn dặn không?”
Người đàn ông mặc âu phục nao nao, sau đó đưa mắt dời về phía Ninh Thu Thủy, sau khi nhìn thấy Ninh Thu Thủy lãnh tĩnh không giống với mọi người, đáy mắt lóe lên một tia tán thán không dễ phát giác.
“Căn dặn sao… Có.”
“Câu chuyện phía sau cửa máu, tuy rằng hung hiểm không gì sánh được, nhưng đều tồn tại không chỉ một con đường sống, chỉ cần các người tìm được sinh lộ, muốn hoàn thành nhiệm vụ cùng sống sót… Cũng không khó.”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Cảm ơn.”
Sau khi anh nói xong, cư nhiên dẫn đầu cất bước, đi lên lầu.
Râu quai nón Lưu Thừa Phong thấy Ninh Thu Thủy quả đoán như thế, trong mắt kịch liệt đấu tranh một phen xong, cũng cắn răng đi theo.
“Khỉ gió, tiểu ca…lá gan của cậu thật lớn a!”
Đi tới phía sau Ninh Thu Thủy, Lưu Thừa Phong thấp giọng nói câu.
Ở trên đường, kỳ thực ông cũng đã chú ý tới Ninh Thu Thủy.
Rất khó không chú ý.
Vô luận là ở kúc phát hiện da của người mập mạp, hay là khi ngửi được mùi máu tươi nồng nặc kia, Ninh Thu Thủy đều không có nhiều phản ứng lắm.
“Gan lớn?”
Ninh Thu Thủy tự giễu cười một tiếng.
“Chú cảm thấy, chúng ta còn được chọn sao?”
Vóc người của Lưu Thừa Phong rất cao to, cho nên mặc dù thấp hơn Ninh Thu Thủy một bậc thang, thân cao cũng chỉ thấp hơn anh một chút xíu.
“Lúc trước thấy da của người mập mạp, tiểu ca cậu đến mí mắt cũng không chớp một cái, trước kia có phải… làm cái kia không?”
“Cái nào?”
“Sát thủ.”
“Chú xem phim nhiều rồi, trên thật tế ở đâu ra nhiều sát thủ thế chứ?”
“Ách… Vậy…”
“Tôi là bác sĩ.”
“Hửm ~ thảo nào, pháp y?”
“Không sai biệt lắm, bác sỹ thú y.”
Lưu Thừa Phong: “…”
Hai người trò chuyện, đi tới lầu hai của biệt thự.
Vừa lên tới, hai người đã đình chỉ nói chuyện.
Mùi máu tươi nồng nặc kèm theo một mùi gỗ mục nồng nặc tràn ngập.
Lầu hai của biệt thự, không có gì cả, chỉ có một…cánh cửa gỗ bị máu tươi ngâm đỏ.
Trên cửa gỗ đỏ thắm có viết một hàng chữ bằng máu:
【 Chiếu cố người già nằm liệt trên giường năm ngày 】
“Chiếu cố người già… Đây chính là nhiệm vụ của chúng ta lần này.”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy lóe ra.
Những người khác cũng lục tục đi lên, nhìn thấy chữ bằng máu trên cửa gỗ, đều là sửng sốt.
“Chỉ là… đơn giản như vậy?”
Cô gái đeo khuyên tai Vương Vũ Ngưng có chút khó có thể tin.
Mọi người xì xào bàn tán, bỗng nhiên, bọn họ đều dừng lại, tựa hồ có cùng một loại cảm ứng, đồng loạt nhìn về phía cửa gỗ.
Lách cách ——
Trong cửa gỗ, như là có vật gì đang đẩy cửa vậy.
Rất nhanh, cửa gỗ bị một đôi tay tái nhợt đẩy ra!
Theo đó cửa gỗ bị máu nhuộm đỏ chậm rãi mở ra, trước mắt mọi người bỗng nhiên tối sầm, mất đi tri giác…
…
Khi bọn họ khôi phục ý thức, đã toàn bộ đi tới sau cửa gỗ màu máu rồi.
Mọi người bị tách ra ở trong một khu biệt thự đẹp đẽ vùng ngoại thành.
Nhưng kỳ quái là, ở đây tuy rằng xây dựng cực kỳ tinh xảo, không khí lại có vẻ trầm lặng.
Ninh Thu Thủy xuyên qua vài ngôi biệt thự, xác nhận trong khu biệt thự nơi này không có người.
An tĩnh quỷ dị.
“Là không người ở, hay là đều ra ngoài làm việc rồi?”
Ninh Thu Thủy tỉ mỉ quan sát khu biệt thự này một chút, tựa hồ phát hiện cái gì.
“Không đúng. . .”
“Lâm viên có vết tích tu bổ vào gần đây, trong hồ còn nuôi cá vàng, trong viện cũng có một chút công cụ thường dùng. . . Ở đây phải có người ở mới đúng.”
“Nhưng. . . Những người này đều đi đâu hết rồi?”
Trong lòng Ninh Thu Thủy hiện lên một tia nghi hoặc, tiếp tục đi ra phía trước.
Rất nhanh, anh nhìn thấy căn biệt thư mà nhiệm vụ yêu cầu tiến vào.
Cái này cũng không khó nhận ra.
Bởi vì trong toàn bộ khu biệt thự, chỉ có bên ngoài căn biệt thự này là có người đứng.
Là một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp sạch sẽ, quý giá, tay cầm vali.
Cô đội cái nón che nắng, có một đóa hoa hồng nhỏ, dắt một bé gái nhỏ, ước chừng tám chín tuổi, cứ đứng ở trong sân như vậy không tính là dưới ánh mặt trời nóng bức, mặt mỉm cười nhìn người tới chỗ này.
Người phụ nữ cười rất đẹp mắt, là cái loại vợ người càng nhìn càng xinh đẹp, nhưng chẳng biết tại sao, Ninh Thu Thủy nhìn dáng tươi cười của người phụ nữ này, luôn có một loại cảm giác. . . Phía sau lưng rét run.
Cái loại dáng cười này, tựa hồ cũng không giống như là đón khách, càng giống như là. . .
Ngay khi Ninh Thu Thủy xuất thần, một cái bàn tay vỗ vào trên vai Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy sợ hết hồn, nhìn lại, thì ra là râu quai nón Lưu Thừa Phong.
“Tiểu ca, cậu cũng đến rồi sao?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất