Chương 37: Kỳ Lạ
Ông nói năng lộn xộn, không ngừng tái diễn, tựa hồ cực lực muốn để mọi người tin tưởng, ông thực sự không biết Quảng Xuyên này.
Lúc này, bỗng nhiên Ninh Thu Thủy từ trong quần áo, móc ra bài vị của Quảng Xuyên, đưa tới trước mặt ông cụ.
“Lão nhân gia, ngài nhìn kỹ một chút, thực sự không biết sao. . .”
Cụ ông cầm cái chổi vừa thấy được cái bài vị này, trong con ngươi đục đục bỗng nhiên tràn ra sợ hãi khó diễn tả được, ông hét to một tiếng, tựa hồ bị cái gì kích thích, trực tiếp ném cái chổi trong tay đi, xoay người, khập khiễng chạy ra phía xa xa!
Vừa chạy, trong miệng còn vừa hô:
“Không phải tôi. . . Không phải tôi làm đâu. . . cái gì tôi cũng không biết. . . chớ tới tìm tôi!”
Ông cụ một đường hoảng chạy không chọn đường, đi tới bên mương kia, dưới chân bị cỏ dại vướn một cái, người liền ngã vào trong mương, lập tức không một tiếng động.
Trong lòng ba người trầm xuống, có một cổ dự cảm cực kỳ không tốt.
Bọn họ lập tức đi tới bên mương kiểm tra.
Nhưng đây không nhìn không lo, vừa qua đó, tràng diện trong mương lại để cho bọn họ trực tiếp sững sờ ở tại chỗ ——
Chỉ thấy ông cụ kia ngửa mặt ngã ở trên một cái cộc gỗ, ngực và ót đều bị cái cộc gỗ thật lớn đâm xuyên, máu tươi đỏ sẫm ào ào chảy ra, dọc theo đường suối nước cạn không ngừng chảy về phía hạ du. . .
Hai mắt của ông cụ lưu lại kinh khủng, cứ như vậy trực câu câu trừng ba người bên bờ mương. . .
Lưu Thừa Phong bị đôi mắt kia của người chết dọa sợ đến lui về sau nửa bước, nói: “Khỉ gió… chết, chết rồi?”
Biểu tình của hai người đều có chút khó coi.
“Ổng hiển nhiên biết chút ít gì, thế nhưng ngại vì có chút nguyên nhân, không dám mở miệng.”
Bạch Tiêu Tiêu nói chuyện, đầu chuyển hướng về phía Ninh Thu Thủy.
“Chú em Thu Thủy, cậu có ý kiến gì không?”
Cô nhìn thấy Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm lão thi thể của ông cụ rơi vào trầm tư, liền mở miệng hỏi, nhưng Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Tôi còn đang suy nghĩ chuyện thực đường…”
Bạch Tiêu Tiêu hơi nhíu mày.
“Thực đường? Thực đường làm sao vậy?”
Ninh Thu Thủy nhẹ giọng nói:
“Các vị không cảm thấy… trên trần của thực đường có chút lạ sao?”
Hai người gật đầu.
Một bên Lưu Thừa Phong gãi đầu một cái nói:
“Là cực lạ, bất quá có lẽ thực đường trong thôn người ta chính là phong cách như thế?”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm hai người, hỏi một câu để cho da đầu bọn họ tê dại:
“Các vị nói, có một loại khả năng… thực đường của thôn bây giờ, mới là nơi chiêu đãi vốn dùng để chiêu đãi du khách ngoại giới hay không?”
Thoại âm của Ninh Thu Thủy rơi xuống, Lưu Thừa Phong ngốc trệ một chút, sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh:
“Chóa móa… Tiểu ca, cậu vừa nói như vậy, hình như… Thật là có vài phần giống!”
Mâu quang của Bạch Tiêu Tiêu lóe lên:
“Không phải giống, mà chính là nó.”
“Cái thực đường kia kia trên dưới ba tầng, ngoại trừ chính giữa dùng để lấy cơm, cái khác tất cả đều là cách gian nhỏ, đúng lúc là kích cỡ của một cái phòng…”
“Trước tôi cũng cảm thấy rất quái lạ, thế nhưng không có suy nghĩ theo hướng này, bất quá bây giờ… Tựa hồ đầu mối thông nhau một chút rồi.”
Nói xong, co vươn tay vỗ vỗ vai của Ninh Thu Thủy, nhướng mi khen:
“Được a, chú em Thu Thủy!”
“Đã lâu rồi tôi chưa từng gặp thằng con trái nào tỉ mỉ như cậu thế!”
Ninh Thu Thủy bị giọng trêu chọc này của Bạch Tiêu Tiêu làm cho nghẹn một nửa.
Cô thật cừ.
Cô đây là khen tôi hay là đang mắng tôi thế?
“Cho nên, tình huống hiện tại chính là… nơi vốn dùng làm nơi chiêu đãi du khách ngoại lai bị đổi thành thực đường, mà thôn dân dùng một cái nhà bự thật lâu chưa từng có ai ở khác, đổi thành nơi chiêu đãi?”
Lưu Thừa Phong tựa hồ hiểu cái gì.
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Đúng.”
“Nhưng… tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
“Không biết, nhưng căn nhà bự kia không sạch sẽ, cho nên khẳng định bọn họ không hy vọng chúng ta tốt.”
Ba người nói chuyện, đi qua mấy cánh cửa, tiến vào nội bộ từ đường, nhìn thấy bức tranh ở ngay chủ thính, cùng với pho tượng bên cạnh bức tranh, chú giải.
Pho tượng chế tạo từ vàng ròng, tuy rằng chỉ có lớn chừng bàn tay, nhưng giá trị tuyệt đối xa xỉ, đối với thôn trang hẻo lánh như Kỳ Vũ thôn mà nói, tất nhiên không phải một khoản chi nhỏ.
Bạch Tiêu Tiêu chơi pho tượng vàng này một chút, sau đó thả lại chỗ cũ.
Sau đó, lực chú ý của ba người đặt ở trên bức tranh kia.
Vị trí trên bức tranh, chắc cũng là Kỳ Vũ thôn.
Chỉ bất quá tựa hồ có chút cảm giác niên đại, chắc là chuyện vài chục năm trước thậm chí trên trăm năm trước.
Bên trên vẽ một người, cầm trong tay lưỡi liềm cắt cỏ, nát trên lưng của một người khác.
Tổng cộng có ba người bị trói, quỳ sát dưới đất.
Theo thứ tự là một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ, một đứa bé.
Mà ở phía sau người đàn ông trung niên cầm lưỡi liềm trong tay kia, còn một đám người đen kịt đứng đó, bọn họ nhìn qua như là thôn dân, sắc mặt kích động phẫn nộ, vung tay hô to, như là đang ứng cái gì…
Lúc này, bỗng nhiên Ninh Thu Thủy từ trong quần áo, móc ra bài vị của Quảng Xuyên, đưa tới trước mặt ông cụ.
“Lão nhân gia, ngài nhìn kỹ một chút, thực sự không biết sao. . .”
Cụ ông cầm cái chổi vừa thấy được cái bài vị này, trong con ngươi đục đục bỗng nhiên tràn ra sợ hãi khó diễn tả được, ông hét to một tiếng, tựa hồ bị cái gì kích thích, trực tiếp ném cái chổi trong tay đi, xoay người, khập khiễng chạy ra phía xa xa!
Vừa chạy, trong miệng còn vừa hô:
“Không phải tôi. . . Không phải tôi làm đâu. . . cái gì tôi cũng không biết. . . chớ tới tìm tôi!”
Ông cụ một đường hoảng chạy không chọn đường, đi tới bên mương kia, dưới chân bị cỏ dại vướn một cái, người liền ngã vào trong mương, lập tức không một tiếng động.
Trong lòng ba người trầm xuống, có một cổ dự cảm cực kỳ không tốt.
Bọn họ lập tức đi tới bên mương kiểm tra.
Nhưng đây không nhìn không lo, vừa qua đó, tràng diện trong mương lại để cho bọn họ trực tiếp sững sờ ở tại chỗ ——
Chỉ thấy ông cụ kia ngửa mặt ngã ở trên một cái cộc gỗ, ngực và ót đều bị cái cộc gỗ thật lớn đâm xuyên, máu tươi đỏ sẫm ào ào chảy ra, dọc theo đường suối nước cạn không ngừng chảy về phía hạ du. . .
Hai mắt của ông cụ lưu lại kinh khủng, cứ như vậy trực câu câu trừng ba người bên bờ mương. . .
Lưu Thừa Phong bị đôi mắt kia của người chết dọa sợ đến lui về sau nửa bước, nói: “Khỉ gió… chết, chết rồi?”
Biểu tình của hai người đều có chút khó coi.
“Ổng hiển nhiên biết chút ít gì, thế nhưng ngại vì có chút nguyên nhân, không dám mở miệng.”
Bạch Tiêu Tiêu nói chuyện, đầu chuyển hướng về phía Ninh Thu Thủy.
“Chú em Thu Thủy, cậu có ý kiến gì không?”
Cô nhìn thấy Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm lão thi thể của ông cụ rơi vào trầm tư, liền mở miệng hỏi, nhưng Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Tôi còn đang suy nghĩ chuyện thực đường…”
Bạch Tiêu Tiêu hơi nhíu mày.
“Thực đường? Thực đường làm sao vậy?”
Ninh Thu Thủy nhẹ giọng nói:
“Các vị không cảm thấy… trên trần của thực đường có chút lạ sao?”
Hai người gật đầu.
Một bên Lưu Thừa Phong gãi đầu một cái nói:
“Là cực lạ, bất quá có lẽ thực đường trong thôn người ta chính là phong cách như thế?”
Ánh mắt của Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm hai người, hỏi một câu để cho da đầu bọn họ tê dại:
“Các vị nói, có một loại khả năng… thực đường của thôn bây giờ, mới là nơi chiêu đãi vốn dùng để chiêu đãi du khách ngoại giới hay không?”
Thoại âm của Ninh Thu Thủy rơi xuống, Lưu Thừa Phong ngốc trệ một chút, sau đó lập tức hít một hơi khí lạnh:
“Chóa móa… Tiểu ca, cậu vừa nói như vậy, hình như… Thật là có vài phần giống!”
Mâu quang của Bạch Tiêu Tiêu lóe lên:
“Không phải giống, mà chính là nó.”
“Cái thực đường kia kia trên dưới ba tầng, ngoại trừ chính giữa dùng để lấy cơm, cái khác tất cả đều là cách gian nhỏ, đúng lúc là kích cỡ của một cái phòng…”
“Trước tôi cũng cảm thấy rất quái lạ, thế nhưng không có suy nghĩ theo hướng này, bất quá bây giờ… Tựa hồ đầu mối thông nhau một chút rồi.”
Nói xong, co vươn tay vỗ vỗ vai của Ninh Thu Thủy, nhướng mi khen:
“Được a, chú em Thu Thủy!”
“Đã lâu rồi tôi chưa từng gặp thằng con trái nào tỉ mỉ như cậu thế!”
Ninh Thu Thủy bị giọng trêu chọc này của Bạch Tiêu Tiêu làm cho nghẹn một nửa.
Cô thật cừ.
Cô đây là khen tôi hay là đang mắng tôi thế?
“Cho nên, tình huống hiện tại chính là… nơi vốn dùng làm nơi chiêu đãi du khách ngoại lai bị đổi thành thực đường, mà thôn dân dùng một cái nhà bự thật lâu chưa từng có ai ở khác, đổi thành nơi chiêu đãi?”
Lưu Thừa Phong tựa hồ hiểu cái gì.
Ninh Thu Thủy gật đầu.
“Đúng.”
“Nhưng… tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
“Không biết, nhưng căn nhà bự kia không sạch sẽ, cho nên khẳng định bọn họ không hy vọng chúng ta tốt.”
Ba người nói chuyện, đi qua mấy cánh cửa, tiến vào nội bộ từ đường, nhìn thấy bức tranh ở ngay chủ thính, cùng với pho tượng bên cạnh bức tranh, chú giải.
Pho tượng chế tạo từ vàng ròng, tuy rằng chỉ có lớn chừng bàn tay, nhưng giá trị tuyệt đối xa xỉ, đối với thôn trang hẻo lánh như Kỳ Vũ thôn mà nói, tất nhiên không phải một khoản chi nhỏ.
Bạch Tiêu Tiêu chơi pho tượng vàng này một chút, sau đó thả lại chỗ cũ.
Sau đó, lực chú ý của ba người đặt ở trên bức tranh kia.
Vị trí trên bức tranh, chắc cũng là Kỳ Vũ thôn.
Chỉ bất quá tựa hồ có chút cảm giác niên đại, chắc là chuyện vài chục năm trước thậm chí trên trăm năm trước.
Bên trên vẽ một người, cầm trong tay lưỡi liềm cắt cỏ, nát trên lưng của một người khác.
Tổng cộng có ba người bị trói, quỳ sát dưới đất.
Theo thứ tự là một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ, một đứa bé.
Mà ở phía sau người đàn ông trung niên cầm lưỡi liềm trong tay kia, còn một đám người đen kịt đứng đó, bọn họ nhìn qua như là thôn dân, sắc mặt kích động phẫn nộ, vung tay hô to, như là đang ứng cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất