Chương 46: Mùi Lạ
Ninh Thu Thủy cảm thấy tử vong uy hiếp, cái trán băng lãnh từ từ lan tràn ra toàn thân, anh điên cuồng giằng co!
Băng lãnh qua đi, đó là đau nhức đáng sợ!
Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân của mình đều dường như muốn nứt ra vậy, lại như vô hình trung có một cây dao nhỏ vô hình, đan từng chút cắt da thịt của anh, lóc xương của anh, moi nội tạng của anh. . .
Lúc đầu, anh còn có thể cắn răng chịu được, nhưng theo cổ kinh khủng đau đớn kia lan tràn ra toàn thân, Ninh Thu Thủy rốt cục không thể nhịn được, hét thảm lên.
Cũng chính là lần này, để anh hơi chút đột phá ràng buộc của tóc của tấm da phụ nữ này, thân thể nghiên ra hai bên trái phải một chút.
Trong túi có vật gì rơi trên mặt đất.
Lạch cạch ——
Âm thanh này cũng không lớn.
Nhưng ở trong rừng cây vắng vẻ, lại có vẻ rõ ràng như thế.
Bọn họ nghe thấy được.
Tấm da phụ nữ cũng nghe thấy được.
Chính là bài vị thuộc về ‘Quảng Xuyên’ kia.
Ánh mắt rơi vào trên cái bài vị này, nữ quỷ ngưng trệ chỉ chốc lát, lại thu hồi ngón tay điểm ở cái trán của Ninh Thu Thủy, tóc khẽ động, liền quấn bài vị của ‘Quảng Xuyên’ trên mặt đất vào trong tay.
Nó nhìn chằm chằm cái bài vị này hồi lâu, như là lâm vào trong trí nhớ cửu viễn, không có cử động nữa.
Lúc này, Ninh Thu Thủy cũng rốt cục hơi hoãn được khẩu khí.
Anh nhìn thấy vẻ cực kỳ bi ai trong con ngươi của nữ quỷ, tựa hồ hiểu cái gì, bất chấp bây giờ một thân của mình đau đớn sắp tan rã, quay nữ quỷ hét lớn:
“Tôi không phải người trong thôn, tôi là tới điều tra chân tướng!”
“Mất mùa năm đó, trong thôn xảy ra chuyện gì?”
“Cả nhà Quảng Tu… Đến tột cùng chết thế nào? !”
“Cô nhất định biết chút gì đi, mau nói cho tôi biết!”
Ở dưới chất vấn của Ninh Thu Thủy, nữ quỷ dĩ nhiên thực sự ngẩng đầu lên, chỉ là cặp mắt kia như cũ mang theo băng lãnh kinh khủng và tử vong!
Nó nhìn chăm chú vào Ninh Thu Thủy.
Hồi lâu.
Nữ quỷ nhếch môi, lộ ra một dáng tươi cười kinh khủng, trong miệng phát ra tiếng cười như khóc như điên:
“Mang ả tới gặp tôi…”
“Mang ả… Tới gặp tôi! !”
Nó lặp lại mấy lần xong, thân thể bỗng nhiên giống như diều cổ động, cuối cùng bay về trên đài cao, vào trong Phương Tấc đường…
Trên mặt đất, tất cả tảo đen rút đi, khôi phục dáng dấp nguyên bản.
Thật giống như… Đây hết thảy chưa từng phát sinh.
Phịch ——
Ninh Thu Thủy quỳ một gối trên mặt đất, mắt thấy sắp ngã quỵ, hoàn hảo bên cạnh Bạch Tiêu Tiêu tay mắt lanh lẹ, đỡ Ninh Thu Thủy.
“Thu thủy, cậu không sao chứ?”
Bạch Tiêu Tiêu lo lắng nói.
Hai người mới đều là người của quỷ xá bọn họ, đồng thời rất có tiềm lực, cô vẫn là rất hy vọng bọn họ có thể tiếp tục sống.
Ninh Thu Thủy thở hổn hển, phất phất tay.
Anh cảm thấy xương của cả người mình đều sắp nát, thử đứng vài lần, chưa từng thành công.
“Tôi cõng cậu!”
Lưu Thừa Phong cũng không nhiều nói, đi lên trực tiếp cõng Ninh Thu Thủy trên lưng.
“Tiểu ca, cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ cậu lại, từ giờ trở đi, tôi sẽ là chân của cậu, cậu bảo tôi quẹo đông, tội tuyệt không đi tây!”
Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu, chậm mấy hơi thở, chỉ vào trên đài cao nói rằng:
“Mang tôi đi xem Phương Tấc đường.”
Lưu Thừa Phong nhìn trên đài cao Phương Tấc đường một chút, nhớ lại chuyện vừa phát sinh, trầm mặc vài giây, chậm rãi buông Ninh Thu Thủy xuống, sau đó che chân nhỏ của mình kêu lên ôi ôi ôi.
“Không được, tiểu ca, chân của tôi đau quá, nhất định bị rút gân rồi!”
Hai người thấy bộ dáng này của ông, cũng không nhịn được cuồng trừng mắt.
“Yên tâm, nếu như nữ quỷ đó muốn giết chúng ta, vừa rồi chúng ta đã chết… Chí ít tôi với chú là chết chắc.”
“Nó nguyện ý giao phó chúng ta giúp nó làm việc, đã nói lên tạm thời nó sẽ không giết chết chúng ta.”
“Đây là một cơ hội tốt.”
Lưu Thừa Phong thở dài, nhãn thần phức tạp nhìn Ninh Thu Thủy.
“Cũng không biết Lưu mỗ tôi tạo nghiệt gì, sao gặp phải một đồng đội liều mạng như cậu thế…”
Trong miệng ông oán trách, vẫn là cõng Ninh Thu Thủy lên, từng bước một cẩn thận đạp thang đá, lên đài cao.
Bạch Tiêu Tiêu cũng đi theo phía sau bọn họ.
Lên đài cao xong, ba người nhìn phía Phương Tấc đường một cái, mạnh giật mình.
“Khỉ, khỉ gió…”
Cảnh tượng kinh khủng bên trong để chân của Lưu Thừa Phong mềm nhũn, suýt nữa đã té xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy đường xong, bọn họ mới hiểu được xích sắt bày ở bốn phía chỉ dùng để làm gì…
Chỉ thấy trong đường, một tấm da phụ nữ bị bốn sợi xích sắt phân biệt đâm xuyên tứ chi, cố định ở tại trong nước, ngửa mặt hướng lên trời.
Mà cánh tay, chân, ngực bụng, trên má của tấm da người tất cả đều có vết đao rậm rạp chằng chịt.
Phía dưới tấm da người dưới đáy đường, lại rơi lả tả số lớn xương hoàn chỉnh…
Người phụ nữ này… Sinh tiền lại bị người cố định ở trong Phương Tấc đường, tươi sống lóc xương toàn thân!
…
“Con khỉ gió… đến tột cùng cô ta làm cái gì, bị giết chết tàn nhẫn như vậy? !”
Băng lãnh qua đi, đó là đau nhức đáng sợ!
Ninh Thu Thủy cảm thấy toàn thân của mình đều dường như muốn nứt ra vậy, lại như vô hình trung có một cây dao nhỏ vô hình, đan từng chút cắt da thịt của anh, lóc xương của anh, moi nội tạng của anh. . .
Lúc đầu, anh còn có thể cắn răng chịu được, nhưng theo cổ kinh khủng đau đớn kia lan tràn ra toàn thân, Ninh Thu Thủy rốt cục không thể nhịn được, hét thảm lên.
Cũng chính là lần này, để anh hơi chút đột phá ràng buộc của tóc của tấm da phụ nữ này, thân thể nghiên ra hai bên trái phải một chút.
Trong túi có vật gì rơi trên mặt đất.
Lạch cạch ——
Âm thanh này cũng không lớn.
Nhưng ở trong rừng cây vắng vẻ, lại có vẻ rõ ràng như thế.
Bọn họ nghe thấy được.
Tấm da phụ nữ cũng nghe thấy được.
Chính là bài vị thuộc về ‘Quảng Xuyên’ kia.
Ánh mắt rơi vào trên cái bài vị này, nữ quỷ ngưng trệ chỉ chốc lát, lại thu hồi ngón tay điểm ở cái trán của Ninh Thu Thủy, tóc khẽ động, liền quấn bài vị của ‘Quảng Xuyên’ trên mặt đất vào trong tay.
Nó nhìn chằm chằm cái bài vị này hồi lâu, như là lâm vào trong trí nhớ cửu viễn, không có cử động nữa.
Lúc này, Ninh Thu Thủy cũng rốt cục hơi hoãn được khẩu khí.
Anh nhìn thấy vẻ cực kỳ bi ai trong con ngươi của nữ quỷ, tựa hồ hiểu cái gì, bất chấp bây giờ một thân của mình đau đớn sắp tan rã, quay nữ quỷ hét lớn:
“Tôi không phải người trong thôn, tôi là tới điều tra chân tướng!”
“Mất mùa năm đó, trong thôn xảy ra chuyện gì?”
“Cả nhà Quảng Tu… Đến tột cùng chết thế nào? !”
“Cô nhất định biết chút gì đi, mau nói cho tôi biết!”
Ở dưới chất vấn của Ninh Thu Thủy, nữ quỷ dĩ nhiên thực sự ngẩng đầu lên, chỉ là cặp mắt kia như cũ mang theo băng lãnh kinh khủng và tử vong!
Nó nhìn chăm chú vào Ninh Thu Thủy.
Hồi lâu.
Nữ quỷ nhếch môi, lộ ra một dáng tươi cười kinh khủng, trong miệng phát ra tiếng cười như khóc như điên:
“Mang ả tới gặp tôi…”
“Mang ả… Tới gặp tôi! !”
Nó lặp lại mấy lần xong, thân thể bỗng nhiên giống như diều cổ động, cuối cùng bay về trên đài cao, vào trong Phương Tấc đường…
Trên mặt đất, tất cả tảo đen rút đi, khôi phục dáng dấp nguyên bản.
Thật giống như… Đây hết thảy chưa từng phát sinh.
Phịch ——
Ninh Thu Thủy quỳ một gối trên mặt đất, mắt thấy sắp ngã quỵ, hoàn hảo bên cạnh Bạch Tiêu Tiêu tay mắt lanh lẹ, đỡ Ninh Thu Thủy.
“Thu thủy, cậu không sao chứ?”
Bạch Tiêu Tiêu lo lắng nói.
Hai người mới đều là người của quỷ xá bọn họ, đồng thời rất có tiềm lực, cô vẫn là rất hy vọng bọn họ có thể tiếp tục sống.
Ninh Thu Thủy thở hổn hển, phất phất tay.
Anh cảm thấy xương của cả người mình đều sắp nát, thử đứng vài lần, chưa từng thành công.
“Tôi cõng cậu!”
Lưu Thừa Phong cũng không nhiều nói, đi lên trực tiếp cõng Ninh Thu Thủy trên lưng.
“Tiểu ca, cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ cậu lại, từ giờ trở đi, tôi sẽ là chân của cậu, cậu bảo tôi quẹo đông, tội tuyệt không đi tây!”
Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu, chậm mấy hơi thở, chỉ vào trên đài cao nói rằng:
“Mang tôi đi xem Phương Tấc đường.”
Lưu Thừa Phong nhìn trên đài cao Phương Tấc đường một chút, nhớ lại chuyện vừa phát sinh, trầm mặc vài giây, chậm rãi buông Ninh Thu Thủy xuống, sau đó che chân nhỏ của mình kêu lên ôi ôi ôi.
“Không được, tiểu ca, chân của tôi đau quá, nhất định bị rút gân rồi!”
Hai người thấy bộ dáng này của ông, cũng không nhịn được cuồng trừng mắt.
“Yên tâm, nếu như nữ quỷ đó muốn giết chúng ta, vừa rồi chúng ta đã chết… Chí ít tôi với chú là chết chắc.”
“Nó nguyện ý giao phó chúng ta giúp nó làm việc, đã nói lên tạm thời nó sẽ không giết chết chúng ta.”
“Đây là một cơ hội tốt.”
Lưu Thừa Phong thở dài, nhãn thần phức tạp nhìn Ninh Thu Thủy.
“Cũng không biết Lưu mỗ tôi tạo nghiệt gì, sao gặp phải một đồng đội liều mạng như cậu thế…”
Trong miệng ông oán trách, vẫn là cõng Ninh Thu Thủy lên, từng bước một cẩn thận đạp thang đá, lên đài cao.
Bạch Tiêu Tiêu cũng đi theo phía sau bọn họ.
Lên đài cao xong, ba người nhìn phía Phương Tấc đường một cái, mạnh giật mình.
“Khỉ, khỉ gió…”
Cảnh tượng kinh khủng bên trong để chân của Lưu Thừa Phong mềm nhũn, suýt nữa đã té xuống!
Nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy đường xong, bọn họ mới hiểu được xích sắt bày ở bốn phía chỉ dùng để làm gì…
Chỉ thấy trong đường, một tấm da phụ nữ bị bốn sợi xích sắt phân biệt đâm xuyên tứ chi, cố định ở tại trong nước, ngửa mặt hướng lên trời.
Mà cánh tay, chân, ngực bụng, trên má của tấm da người tất cả đều có vết đao rậm rạp chằng chịt.
Phía dưới tấm da người dưới đáy đường, lại rơi lả tả số lớn xương hoàn chỉnh…
Người phụ nữ này… Sinh tiền lại bị người cố định ở trong Phương Tấc đường, tươi sống lóc xương toàn thân!
…
“Con khỉ gió… đến tột cùng cô ta làm cái gì, bị giết chết tàn nhẫn như vậy? !”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất