[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 100: Không Nhớ Tình Thì Có Thể Coi Là...

Trước Sau
Chương 98. Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?

Nói xong lời cuối cùng, Lộc Minh Sơn dừng lại. Cậu liếc mắt nhìn Bạch Thanh Nhan, thấy y cúi đầu không nói, như thể đang cẩn thận suy tư điều gì.  

"Cho nên đường huynh, huynh đối với Kỷ Ninh thật là hết tình hết nghĩa! Huynh đối xử với Kỷ Ninh như vậy, còn hắn thì sao? Hắn hồi báo huynh thế nào? Hắn dẫn binh phá Đồ Đô thành, biến huynh thành tù binh, thậm chí dằn vặt tra tấn huynh đến mức này. Huynh, huynh, huynh hà tất phải lo lắng cho tính mạng của hắn?"

"..."

"Huống chi công lực vốn chính là của huynh, huynh chỉ lấy lại mà thôi!" 

Lộc Minh Sơn khuyên bảo như vậy, vẫn như cũ không nhận được một tiếng tỏ thái độ của Bạch Thanh Nhan. Nhưng Lộc Minh Sơn biết, Bạch Thanh Nhan tuy rằng bề ngoài hiền hòa, tính tình lại quật cường cao ngạo, không ai có thể thần phục y. Cậu chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên giường, chờ câu trả lời của Bạch Thanh Nhan.

"Hắn không hoàn toàn gạt ta, hắn quả thật là ái nhân của ta."

!!!

Lộc Minh Sơn kiểu gì cũng không tưởng tượng nổi, Bạch Thanh Nhan ngâm nga hồi lâu, thế mà cho ra cái kết luận này?!

"Đường huynh?"

"Chính như lời ngươi nói, công pháp kia nếu không phải ta tự nguyện, chắc chắn sẽ không thể chuyển đến người hắn. Đến mạng của mình cũng không muốn, chỉ cần hắn còn sống... Mười năm trước, nhất định ta với hắn tình sâu ý nặng. Bất luận sau này có ra sao, khi đó, ta nhất định là cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết. Mà hắn khi đó cũng nguyện ý thay ta mà chết... Điểm này, ta cũng rõ ràng."

"Đường huynh! Dù sao đây cũng là chuyện từ mười năm trước, mà huynh bây giờ đã mất đi ký ức, huynh đến hắn là ai cũng không nhớ được!"

"Ngươi nói không sai, ta không nhớ ra được hắn là ai." Thần sắc Bạch Thanh Nhan ảm đạm. Đôi đồng tử mang theo sắc tím đột nhiên nhuốm chút tuyệt vọng.

"Thế nhưng không nhớ tình, thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?"

"..."

"Thanh Vũ, ta không gạt đệ. Trước khi đệ tới, ta đã trăn trở hồi lâu. Chẳng biết tại sao, rõ ràng trong đầu chỉ biết đến sự tình mấy ngày ở cùng hắn, nhưng trong lòng ta, lại phảng phất như có quyến luyến nặng tựa thiên quân với hắn. Ta thực ra là đang sợ đệ sẽ nói với ta, ta và hắn căn bản chẳng có cái gì mà mười năm cảm tình,  hắn từ đầu đến cuối đều là gạt ta."

"Nhưng hôm nay nghe được những lời này của đệ, ta trái lại lại nhẹ nhõm... Mặc dù trước đây hắn đã gây ra những điều đáng tiếc cho ta. Nhưng... ít nhất... Chúng ta thật sự đã từng là một đôi ái nhân. Tình cảm của ta đối với hắn... Cũng không phải chỉ là vọng tưởng. Mười năm trước, ta nguyện chết thay hắn, khi đó ta không hề hối hận."

"Đường huynh!"

"Lúc trước, ta còn có một tầng lo lắng khác. Ta sợ hắn thực sự sẽ coi tính mạng con dân Ngọc Dao như trâu ngựa, làm ra những sự tình bạo ngược. Vậy ta nên đối mặt với hắn như thế nào? Nhưng đệ đã nói vậy, nghĩa là Lý Đại nhân bịa đặt, hắn không làm. Về phần ta được hay mất..."

Bạch Thanh Nhan mỉm cười, như thể đã bình tâm trở lại:

"Ta cũng không biết trong mười năm này ta liệu có làm gì có lỗi với hắn hay không, lại càng không biết tiền căn hậu quả khiến hắn khi dễ ta. Nhưng hiện tại hắn đối xử với ta rất tốt, vậy ta cũng chỉ nhìn những chuyện tốt này là được. Chuyện cho tới bây giờ, phụ thân và các đệ đệ cũng không biết đã rơi rụng ở nơi nào, Ngọc Dao vong, cố thổ mất, ta chỉ còn lại một mình. Nếu Kỷ Ninh đã muốn giữ ta lại, ta ở bên cạnh hắn cho tới cuối đời... Cũng không có gì là không tốt."

"Nhưng hàn độc của huynh..."

"Ta biết đệ là muốn tốt cho ta." Bạch Thanh Nhan nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sơn, "Nhưng đệ có chỗ không biết. Trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là cái chết... Mà là thiên địa thênh thang lại không có chỗ nào để đi. Nếu Kỷ Ninh không còn, trong trời đất này, ta cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa."



"Làm sao có thể!" Lộc Minh Sơn lập tức phản bác, "Huynh dung mạo như vậy, tính tình như vậy, làm sao có thể không tìm được những người khác thích huynh, chấp nhận huynh? Năm đó ở Đồ Đô thành, biết bao nhiêu người để ý dung nhan của huynh, mỗi ngày đều chờ bên ngoài cửa cung..." 

"Có lẽ là vậy. Thế nhưng Thanh Vũ, cũng không phải là cứ có người chấp nhận ngươi, ở bên cạnh ngươi thì đấy sẽ là nhà của ngươi. Ký ức năm ấy của ta không bị mất đi, nhưng những người ngóng trông đó trong miệng đệ là ai, ta lại đều không nhớ rõ. Mà Kỷ Ninh... Ta rõ ràng không nhớ rõ hắn, nhưng hết lần này tới lần khác còn nhớ rõ, ta thích hắn tới tận xương tận tủy. Cho nên những người đó, sao có thể so sánh cùng hắn được?"

Lồng ngực Lộc Minh Sơn phập phồng, tựa như muốn đem đồ trong mã xa đập nát hết. Cậu cuối cùng nhịn không được, chất vấn Bạch Thanh Nhan: 

"Đường huynh, những lời này của huynh, đều là huynh đang mượn cớ đi!"

"Ta không hiểu ý tứ của đệ."

"Hiện tại ta cho huynh biết, Kỷ Ninh đã từng khi dễ huynh, huynh lại nói huynh không để ý. Huynh không muốn thu hồi công lực, để hắn chết thay huynh. Vậy nếu như ta cho huynh biết, hắn thực sự đã từng tàn sát hàng loạt dân trong thành, đã từng bắt người Ngọc Dao, đã từng biến huynh thành nô ɭệ thì sao?!" 

"Thì mặc kệ hắn có làm ra sự tình bạo ngược gấp trăm ngàn lần, chỉ sợ huynh cũng sẽ không bắt hắn thay huynh chịu chết! Huynh vẫn sẽ như cũ tự mình rời đi thật xa, tới một nơi nào đó đợi hàn độc phát tác lần thứ hai, huynh tùy ý chết ở nơi đó! Có đúng hay không!"

"Thanh Vũ..."

"Đường huynh, rõ ràng huynh chỉ đang mượn cớ! Huynh không muốn yêu cầu Kỷ Ninh chết thay huynh mà thôi! Ta thực sự không hiểu... Hắn khi dễ huynh! Hắn tra tấn huynh! Hắn hại huynh thê thảm như vậy! Đó vốn chính là công lực của huynh mà, huynh đã vì hắn chịu đựng khổ sở mười năm hàn độc phệ thể. Lẽ nào ngay cả cái mạng này cũng muốn tặng cho hắn sao?! Huynh rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao lại vậy! Ta thật sự không hiểu nổi, đường huynh!" 

Lời cuối cùng nói ra đã trở thành tiếng gào thét. Lộc Minh Sơn siết chặt vạt áo Bạch Thanh Nhan, không biết là chất vấn hay còn là cầu khẩn. Đến vành mắt Bạch Thanh Nhan cũng đỏ lên theo cậu. Nhưng chính y, cũng căn bản không biết đáp án.

Nỗi khổ ái tình, ai có thể thực sự minh bạch?

Tiễn Lộc Minh Sơn rời đi, trong lòng Bạch Thanh Nhan cũng trở nên bình tĩnh.

Theo lời Lộc Minh Sơn, Kỷ Ninh chưa từng tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng không có bắt dân chúng làm tù binh. Bạch Thanh Nhan an tâm lại, không còn quá bận tâm đến những vết thương ngang dọc lớn nhỏ trên cơ thể.

Trong lòng không còn lo lắng, cũng không có thêm điều gì cần phải lo lắng. Tuy rằng đã trở thành nô ɭệ vong quốc, mỗi ngày không thể rời khỏi xe ngựa một tấc, nhưng y lại nghĩ, cả đời này mình chưa từng được tự do như vậy.

Lần đầu tiên trong đời, trên vai y không cần phải gánh vác trọng trách nặng nề. Y có thể dựa theo tâm nguyện của mình, ở lại bên cạnh một người. 

Đêm đó, để nghênh tiếp Hoàng đế Lang Nghiệp, Kỷ Ninh chuẩn bị đến đêm khuya mới trở về. Bạch Thanh Nhan vẫn thức, đang cầm trong tay một bản binh pháp thư, đọc dưới ngọn đèn khuya. Kỷ Ninh hết sức kinh ngạc:

"Thanh Nhan, sao ngươi còn chưa ngủ? Mấy ngày nay cơ thể ngươi không khỏe, luôn ngủ rất sớm, hôm nay sao lại ngủ trễ như vậy?"

"Ban ngày đã ngủ đủ rồi. Buổi tối cũng không phải quá mệt mỏi, liền muốn chờ ngươi một chút."

"Thì ra là thế."

Kỷ Ninh cởi ngoại bào, bước tới ôm lấy Bạch Thanh Nhan, vùi đầu vào cổ y. Bạch Thanh Nhan hôm nay uống không ít dược vật tẩm bổ, trên người lưu lại mùi thuốc, còn phảng phất một loại khí tức mát lạnh khó tả, khiến hắn quyến luyến không thôi.

"Lần sau đừng chờ ta nữa. Thân thể ngươi còn chưa lành, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Không thể. Nếu ngươi sợ ta mệt, thì trở về sớm một chút. Như vậy, chúng ta đều có thể nghỉ ngơi sớm."

Kỷ Ninh ngừng lại. Ý tứ trong lời nói này, rõ ràng là kiên trì khăng khăng phải đợi hắn về ngủ cho bằng được, có chút hờn giận, trái lại mang theo quan tâm. Trước đây, Bạch Thanh Nhan quả thực luôn săn sóc chu đáo như vậy, tuy không quá thân thiết gần gũi với người khác, lại khiến lòng người không khỏi cảm kích. Nhưng lần này sau khi mất trí nhớ, y chưa từng thân cận với mình đến thế? Càng đừng nhắc tới loại quyến luyến này!



"Thanh Nhan, hôm nay ngươi lại nhớ ra chuyện gì đó phải không?"

"Không có." Bạch Thanh Nhan nhẹ giọng đáp, "Chỉ là không biết tại sao, cảm thấy trong lòng vô cùng nhớ ngươi. Tuy rằng không thể nhớ lại, nhưng đại khái vẫn luôn biết ta ngươi là tình lữ, luôn muốn dành nhiều thời gian bên cạnh ngươi." 

Nếu không dành thêm nhiều thời gian cho ngươi, chỉ sợ sau này thực sự sẽ không còn cơ hội. Một ý niệm khẽ vụt qua tâm trí Bạch Thanh Nhan như vậy... Nhưng không biểu hiện ra ngoài.

"Ngươi có chỗ chưa biết, Lang Nghiệp xuất chinh lần này, cuối cùng cũng kết thúc ở đây. Hoàng đế Bệ hạ muốn đích thân tới thị sát quân đội, ngày mai sẽ đến. Để nghênh tiếp hắn, hai ngày nay ta và Nhiễm Giám quân đều thành con quay quay tới quay lui. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta hận không thể mỗi ngày đều dính ở bên cạnh ngươi, một khắc cũng không rời."

"Hoàng đế Lang Nghiệp..." Thanh âm Bạch Thanh Nhan có chút mơ hồ.

Kỷ Ninh cho là y sợ, vội vàng ôm y càng chặt hơn. 

"Ngươi không cần sợ. Binh lính gặp qua ngươi không nhiều lắm, đều là thân binh tâm phúc của ta. Ta đã sớm lệnh cho bọn họ, tuyệt không thể nói lung tung. Còn những người khác, ta tất có biện pháp."

Kỷ Ninh không nói, hắn đã hạ thuốc câm cho tất thảy tù binh Ngọc Dao. Thuốc này độc tính không cao, dược liệu cũng chỉ kéo dài mấy ngày, nhưng là loại độc có thể làm khàn giọng, một câu cũng không nói được. Trong tình huống bắt buộc, đương nhiên có thể cho bọn họ uống giải dược. Nhưng tạm thời, việc này là không cần thiết. 

Trước khi hạ dược, Kỷ Ninh đã sớm kiểm tra từng người một. Người của hắn phái đi nói dối mình là thủ hạ của Hoàng đế Lang Nghiệp, đặc xá cho bọn họ, tống về cố quốc. Bất cứ kẻ nào mở miệng bán đứng Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh đều âm thẩm giải quyết hết. Cứ như thế, đợi tới khi người của Hoàng đế Lang Nghiệp thực sự phái tới đề ra nghi vấn, những tù binh đó sẽ không tiết lộ nửa điểm đầu mối.

Hành động của Kỷ Ninh, xem ra đã là vạn vô nhất thất. Hoàng đế Lang Nghiệp có thể ở lại mấy ngày? Sống sót qua một trận này, hắn với Bạch Thanh Nhan tất sẽ mình đây ta đó, nơi chốn đều tốt.

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm khao khát. Ôm lấy hông Bạch Thanh Nhan, nhẹ nhàng nói bên tai y:

"Thanh Nhan, ngươi tha thứ cho ta mấy ngày. Chờ đến khi ta tiễn Bệ hạ đi rồi, chúng ta coi như được tự do. Đến lúc đó, nếu ngươi nguyện ý muốn ra ngoài đi dạo một chút, ta liền cùng ngươi đi ngắm cảnh sắc băng nguyên. Còn nếu không muốn di chuyển, đợi tới khi chúng ta tiến vào Vương đô Lang Nghiệp, ngươi sẽ ở lại phủ Đại Tướng quân của ta. Trong phủ của ta có rất nhiều hoa và cây cảnh, còn nuôi hơn mười loại chim... Không phải ngươi thích nhất là cây cỏ chim chóc sao? Ngươi ở trong đó, hẳn sẽ rất thích."

"Chúng ta đến quý phủ của ngươi, còn phải đi bao lâu?"

"Nơi này cách Vương đô còn phải bảy, tám ngày đường. Nếu có chuyện trì hoãn, thì đến mười ngày."

"Được."

Nhận một tiếng "Được" này, Kỷ Ninh quả thực tâm hoa nộ phóng*, ôm Bạch Thanh Nhan hung hăng hôn xuống vài cái. Trân bảo mà hắn đã từng, đã từng, đã từng cho là vĩnh viễn mất đi này, giờ đây ở ngay trong ngực hắn, rất nhanh có thể cùng hắn về nhà, hắn sao có thể không hưng phấn chứ?

*Tâm hoa nộ phóng: 心花怒放,cực kỳ vui mừng, suиɠ sướиɠ.

Bạch Thanh Nhan mặc cho hắn hôn, nét mặt vẫn luôn mang theo ý cười. Y ôn thuận ngoan ngoãn nép mình trong lòng Kỷ Ninh, cùng hắn nằm trong chăn.

Vòng tay của Kỷ Ninh dày rộng nồng nhiệt, chăn trên người cũng cực kỳ ấm áp. Nhưng Bạch Thanh Nhan lại vẫn cảm giác cả người lạnh như băng. Y dùng hết toàn lực mới ngăn được cơ thể khỏi run rẩy. 

Đột nhiên, bên trong đan điền như thể bị vật gì hung hăng cắn xé, một trận đau đớn bất ngờ bùng lên, lại rất nhanh biến mất. Bạch Thanh Nhan vẫn không nhúc nhích, căn bản không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng trong lòng y, lại cũng rõ hơn ai hết.

Đây đã là lần thứ ba trong nhiều ngày nay. Tính ra không đến một tháng, hàn độc đã muốn rục rịch, có khả năng phát tác bất cứ lúc nào.

Y cũng không biết, liệu mình còn có thể cầm cự được mười ngày nữa để đến được phủ Tướng quân cùng Kỷ Ninh hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau