Chương 103: Vậy Thì Đem Người Ngọc Dao Làm Mồi Săn,...
Chương 101. Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Nhiễm Trần ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong lòng cũng không nhịn được mà khẽ động. Ai ngờ một khắc này lại bị Hoàng đế phát hiện, Nhiễm Dật nắm lấy cằm của hắn nâng lên, âm u cười:
"Hoàng đệ giám quân bên ngoài một năm, vậy mà quan hệ cá nhân với Kỷ ái khanh cũng quá mức thân thiết. Chẳng lẽ là đang lo lắng cho hắn sao?"
"Thần đệ không có." Nhiễm Trần cười, "Thần đệ chỉ muốn uống rượu. Hoàng huynh, thần đệ mời huynh một chén?"
Nhiễm Dật buông lỏng tay ra. Ánh mắt gã chăm chú nhìn đôi tay đang rót rượu của Nhiễm Trần, vươn đầu lưỡi chậm rãi l!ếm qua môi. Nhiễm Trần khẽ run rẩy, rượu sánh ra trên mu bàn tay.
"Phế vật."
Nhiễm Dật thanh âm lạnh lẽo nói một câu. Nhiễm Trần nghe xong lời này, tay lại run lên. Nhưng hắn vẫn cố cười:
"Hoàng huynh, một chén này, thần đệ mời người."
Nhiễm Dật gật đầu. Nhiễm Trần nửa quỳ xuống, tự tay đưa rượu đến bên môi Nhiễm Dật, hầu hạ gã uống xong rượu. Lúc đó, hắn mới chịu đứng dậy, lại bị Nhiễm Dật một cước đạp lên vai, phải khom người trước mặt gã, bắt hắn quỳ gối xuống.
"Trẫm còn chưa uống xong, Hoàng đệ muốn đi đâu?"
"..."
Nhiễm Trần sao không hiểu ý tứ của gã? Hắn cắn môi, cúi đầu. Cảm giác được giày đặt trên vai quá sức nặng, hắn đành ngẩng đầu, lại thay đổi sắc mặt hé ra một nụ cười mị hoặc.
"Hoàng huynh, là thần đệ ngu dốt. Không bằng để ta châm cho Hoàng huynh một chén nữa?"
Nhiễm Dật cúi người, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi là Hoàng đế hay trẫm là Hoàng đế? Ở chỗ này, có khả năng định đoạt, chỉ có ta."
Nói đoạn, gã vươn đầu lưỡi, đem rượu sánh ra trên cổ tay Nhiễm Trần đều l!ếm sạch sẽ. Nhiễm Trần vẫn duy trì nụ cười như trước, mặc cho cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn. Răng Nhiễm Dật hung hăng cắm sâu vào da thịt, dấu răng sâu tới tận xương!
Người nọ rốt cuộc muốn uống rượu, hay là uống máu? Nhiễm Trần căn bản cũng không hiểu... Hắn chỉ biết là, từ đầu khớp xương trong vết cắn rỉ ra lạnh lẽo, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn rùng mình một cái.
"Lần sau... Thông minh ra một chút. Nếu còn dám làm sánh rượu của trẫm, sẽ không đơn giản như vậy." Ánh mắt Nhiễm Dật lưu luyến một vòng trên cần cổ mỏng manh yếu ớt của Nhiễm Trần, nói, "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng huynh."
Hai người bọn họ ngồi nơi cao cao tại thượng, cách khá xa những võ tướng khác. Trong trướng khói mù lượn lờ, tuy rằng cổ tay Nhiễm Trần chảy máu, lại không ai có thể chú ý tới. Ngươi bên ngoài chỉ cảm thấy đây hẳn là Nhiễm Quận vương lại đang nịnh nọt Thánh thượng, mời rượu đến mời thánh quyến*. Nhiễm Trần cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy ngồi sang một bên.
*Thánh quyến: Quyến rũ thánh thượng .-.
Hắn ngẩng đầu một cái, đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.
Nhiễm Trần trong lòng căng thẳng, vội vàng nhìn xuống. Long Dã lại cúi đầu uống rượu, khoảnh khắc đối diện khi nãy tựa hồ cũng chỉ là ảo giác của hắn.
Lúc này, Kỷ Ninh vẫn còn đang ở phía dưới chờ trả lời. Nhiễm Dật liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Kỷ ái khanh, thế nào? Trẫm đang hỏi ngươi đó, ngươi không nghe được sao?"
"Bẩm Bệ hạ, Lang Nghiệp ta to lớn, đều là Vương thổ; Dân chúng Lang Nghiệp, đều là Vương thần! Đừng nói là thiết kỵ Lang Nghiệp, kể cả tính mệnh của thần, cũng hoàn toàn thần phục Bệ hạ, tuyệt không có nửa câu oán hận!"
"Thật sao?" Hoàng đế cười, "Trẫm muốn mạng của ngươi, ngươi cũng sẽ không tiếc?"
"Mạng của thần vốn thuộc về Bệ hạ. Nếu Bệ hạ muốn, thần tuyệt không hai lời!"
"Vậy nếu trẫm muốn một người của ngươi thì sao?"
"..." Kỷ Ninh nhất thời đình trệ. Lập tức đáp, "Bệ hạ muốn người phương nào?"
"Để trẫm ngẫm lại đã." Hoàng đế đưa một ngón tay day day trán, tựa hồ đang thực sự suy tư. Gã nghĩ ngợi một hồi, rồi chậm rãi mở miệng, "Tỷ như thủ hạ của ngươi có nô ɭệ nào không?"
Nô ɭệ? Thủ hạ của Kỷ Ninh nào có nô ɭệ?! Kể cả thực sự có đi chăng nữa thì cũng chưa từng nghe nói đến đường đường là vua một nước lại mở miệng muốn một tên đầy tớ của thần tử!
Nhưng chẳng biết tại sao, dáng người tuấn dật của Bạch Thanh Nhan đột nhiên hiện lên trước mắt Kỷ Ninh, khiến tim hắn đập dồn dập, sau lưng cứng đờ!
"Trong nhà của thần chỉ có vài tên nô bộc, không có nô ɭệ. Nhưng nếu Bệ hạ muốn, thần tất sẽ về Vương đô chọn nô ɭệ tốt nhất, dâng lên Bệ hạ."
"A, Kỷ ái khanh quả nhiên trung thành tận tâm. Vì để trẫm thoả mãn, cũng không từ việc chọn người bên cạnh, muốn dâng cái tốt nhất cho ta." Nụ cười kia của Nhiễm Dật khó lường, khiến trong lòng Kỷ Ninh càng thấp thỏm.
"Chỉ là thứ trẫm muốn nhất, còn là Hoàng thất Ngọc Dao. Kỷ ái khanh cần phải ra sức thêm, sớm bắt được đám dư nghiệt này, đưa đến Hoàng cung làm nô ɭệ cho ta. Thế nào, Kỷ ái khanh?"
"Thần tuân chỉ!"
"Lại nói tiếp, bọn chúng đến tột cùng là đi nơi nào? Tại sao đến một kẻ cũng không bắt được?"
Nhiễm Dật rốt cuộc cũng từ bỏ vấn đề vừa rồi. Kỷ Ninh nhanh chóng bắt lời gã, ra vẻ phiền muộn đáp:
"Bệ hạ, việc này quả thật do thần thất trách. Thời điểm thần vây thành, không nghĩ tới Hoàng thất một quốc gia sẽ bỏ Vương đô mà chạy, là thần sơ sót. Phá thành xong, được Nhiễm Giám quân nhắc nhở, tuy rằng thần đã tỉ mỉ kiểm tra, nhưng một chút đầu mối cũng không tìm được. Những quý tộc kia mặc dù có khai trước khi thành phá đã không hề bắt gặp Hoàng thất Ngọc Dao, nhưng họ đi nơi nào hay những vấn đề khác hỏi gì cũng không biết."
"Tiếp đi."
"Sau đó, thần điều tra rất nhiều nguồn tin, tìm được một đầu mối mơ hồ, rằng họ có khả năng đã bỏ trốn đến Bách Vạn Đại Sơn. Nhưng Bách Vạn Đại Sơn nằm ở phía Tây Nam Ngọc Dao, địa thế hiểm trở, rừng thiêng nước độc, vốn hết sức bất lợi cho binh lính Lang Nghiệp ta hành động. Lúc đó đã là mùa đông, chúng ta mà thâm nhập Ngọc Dao, lương thảo sẽ theo không kịp. Cảnh nội* Ngọc Dao lương thảo cũng sớm bị cướp đoạt không còn, không thể nào tiếp tế. Thần chỉ sợ nếu tùy tiện vào núi, sẽ hao tổn tính mạng binh sĩ, cho nên chưa hoàn thành lời dặn dò của Bệ hạ đã trở về. Là thần thất trách, thỉnh Bệ hạ giáng tội!"
*Cảnh nội: Bên trong cung cảnh.
Nhiễm Trần nghe xong những lời này, mới khẽ thở ra một hơi dài.
Quả thật, Kỷ Ninh thân là tướng lĩnh một phương, gánh vác an nguy của tướng sĩ toàn quân. Tuy Hoàng đế có hạ lệnh, nhưng hắn vốn không nên biết việc Hoàng thất Ngọc Dao hạ lạc đối với Nhiễm Dật trọng yếu đến mức nào, như vậy sẽ không muốn mạo hiểm quá lớn đưa quân đi truy tìm một đầu mối mờ mịt, cũng là hợp tình hợp lý.
Dưới loại tình huống này, mặc dù không hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng đế, nhưng dù sao hắn cũng đã lập được đại công, đưa tướng sĩ và thực lực quốc gia lên hàng đầu thiên hạ. Về tình về lý đều không có gì sai trái, nếu như Nhiễm Dật cố ý xử phạt hắn, trái lại có vẻ kỳ quái.
Nhiễm Dật tựa hồ cũng nghĩ đến những chuyện này, nét mặt dẫn theo vẻ tươi cười.
"Thì ra là thế. Quả thực, trẫm muốn tìm Hoàng tộc Ngọc Dao, là muốn truy hỏi bọn chúng một chuyện. Nhưng so với tính mạng của các tướng sĩ, lại chẳng thấm vào đâu. Xem ra, Kỷ Tướng quân làm rất đúng."
"Tạ ơn Bệ hạ thứ tội!"
"Lúc sau ngươi đem đầu mối thu được cẩn thận trình lên, trẫm sẽ giao cho đội thám báo thực hiện."
"Tuân chỉ!"
Thanh âm Kỷ Ninh rõ ràng, có vẻ đặc biệt trầm ổn. Cũng chỉ có hắn tự biết, sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hoàn hảo, cửa ải này xem ra có vẻ đã thông qua.
Hắn quỳ trên mặt đất, đợi Hoàng đế khai ân, để hắn quay trở về chỗ ngồi. Ai ngờ, Hoàng đế trầm tư một lát, lại không lên tiếng.
Hoàng đế Lang Nghiệp vốn hỉ nộ vô thường. Nhưng trên triều đường, gã tóm lại vẫn còn có chút hạn chế. Nhưng lúc này, chiếu theo tiêu chuẩn của gã, vẫn là cực kỳ khác thường!
Gã đến tột cùng là muốn gì? Đến nơi băng thiên tuyết địa của đại quân Lang Nghiệp, thật sự chỉ để truy tìm "Hoàng thất Ngọc Dao" chẳng khác nào mò kim đáy bể sao?
Trong lòng Kỷ Ninh dậy lên một dự cảm không lành. Nhất là đoạn đối thoại về nô ɭệ khi nãy càng khiến hắn tâm thần bất an. Nhưng lúc này hắn cái gì cũng không làm được, Hoàng đế chưa mở miệng, hắn chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí mỗi lúc một áp lực, phía sau lặng ngắt như tờ. Không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, từng kẻ từng kẻ chẳng khác nào con búp bê cứng đờ, đợi Hoàng đế mở miệng.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng lên tiếng.
"Kỷ ái khanh, vì sao ngươi không trở về chỗ ngồi? Chẳng lẽ là còn có việc gì chưa bẩm báo với trẫm sao?"
Hoàng đế không nói bình thân, ai dám tự ý đứng lên? Vậy mà còn có thể hỏi như thế.
Kỷ Ninh còn chưa kịp phun ra một câu "Thần không còn gì bẩm tấu", Hoàng đế đã mở miệng nói:
"Trẫm đã biết, ngươi là đang nghĩ đến nói cho trẫm hay phải xử trí hơn mười xe tù binh Ngọc Dao như thế nào, có phải không?"
"Phải rồi. Một đường đưa về Vương đô, vậy mà ngay cả một điểm đầu mối về Hoàng thất Ngọc Dao cũng không nói được. Đều là đám phế vật, sao phải lưu bọn chúng lại làm gì? Nên một đao, gϊếŧ hết. Ngươi nói có đúng không, Kỷ ái khanh?"
Kỷ Ninh hô hấp bị kìm hãm. Nếu chỉ là những người Ngọc Dao này, hắn hoàn toàn không có ý thương tiếc. Nhưng phía sau người Ngọc Dao lại còn có một bóng dáng bạch y, con ngươi phảng phất sắc tím... Nhất thời có thể lừa gạt, nhưng chẳng lẽ có thể lừa gạt cả một đời sao? Mười xe người Ngọc Dao hạ lạc này, sau đó hắn phải ăn nói thế nào với Bạch Thanh Nhan?
"Thần..." Kỷ Ninh chần chừ đáp, "Thần cho rằng những người này còn có chút tác dụng, tạm thời cứ thong thả xử trí. Chờ cho tới khi đến Vương đô Lang Nghiệp, lại chia ra đưa đến các nơi khác, cũng không muộn."
Hoàng đế cười nhẹ một tiếng.
"Nếu trong đó không có Hoàng thất Ngọc Dao, đám còn lại cũng chỉ là phế vật. Giữ lại làm gì?"
"Xử trí bọn chúng cũng phải mất nửa ngày. Như vậy tiến trình của đại quân sẽ bị trì hoãn, chỉ vì gϊếŧ bọn chúng thì thật không đáng. Hay là thả bọn chúng ra, để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt?"
Kỷ Ninh nghĩ thầm, giữa băng nguyên băng thiên tuyết địa này, nếu thả ra, những người đó hẳn là hữu tử vô sinh*. Hắn vốn chỉ muốn, tốt xấu cũng đến nơi có dân cư phụ cận Vương đô, may ra những người đó còn chút cơ hội sống sót. Nhưng lại sợ bị Hoàng đế nghe ra kẽ hở, hắn chỉ có thể uyển chuyển nói:
*Hữu tử vô sinh: Chỉ có đường chết không có đường sống.
"Phụ cận Vương đô cũng không thiếu đất ruộng bỏ không, chẳng bằng để bọn họ đến khai hoang. Lại phân binh lính đến sai sử, coi như cũng có chút tác dụng."
"Hôm nay ái khanh sao lại từ bi như vậy?"
Hoàng đế cười một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại bắn ra những tia lạnh lẽo.
"Chẳng lẽ ngươi còn có tâm tư nào khác phải không?"
"Tâu Bệ hạ, thần một lòng chỉ có Bệ hạ và Lang Nghiệp, tuyệt không có tâm tư nào khác!"
"Tất nhiên ta biết, Kỷ ái khanh là một lòng vì trẫm." Nhiễm Dật đem toàn bộ thân thể đều dựa về phía sau, duỗi một ngón tay nâng cằm Nhiễm Trần lên.
"Hoàng đệ, ngươi có còn nhớ năm đó ở trong cung, ta ngươi thưởng thức cảnh săn bắn chứ?"
Sắc mặt Nhiễm Trần trong nháy mắt huyết sắc rút sạch.
"Khi đó ngươi còn nhỏ, nhìn một chút đã sợ phát khóc. Trong đôi mắt kia nước mắt giàn giụa, trẫm không cho ngươi khóc, ngươi còn muốn kháng chỉ không tuân, khóc không ngừng. Cuối cùng khiến long bào của trẫm cũng nhuộm thành không còn hình dáng. Nếu ngươi không phải ấu đệ mà trẫm thương yêu, trẫm đã đem đôi mắt không nghe lời của ngươi moi ra rồi."
Gã vừa nói, ngón tay lại càng dùng thêm sức.
Toàn bộ gương mặt của Nhiễm Trần bị nâng lên, gần như không thở nổi. Thanh âm hắn yếu ớt mang theo run rẩy:
"Hoàng huynh, lẽ nào người còn muốn?"
"Quả nhiên vẫn là Hoàng đệ của trẫm mới cùng trẫm tâm ý tương thông. Cũng không uổng công trẫm thương yêu ngươi như vậy."
Hoàng đế Lang Nghiệp buông ngón tay ra, Nhiễm Trần ho không dứt. Hoàng đế vừa đưa tay vuốt phía sau giúp Nhiễm Trần thuận khí, ánh mắt lại dừng ở trên người Kỷ Ninh.
"Chuyện này giao cho Kỷ ái khanh thực hiện vậy. Ái khanh, ngươi chuẩn bị cho tốt, cũng để các tướng sĩ của trẫm thêm phần vui vẻ."
"Bệ hạ, lẽ nào người muốn nói là..." Kỷ Ninh không thể tin vào tai mình, " Phải đem hơn một nghìn người ra làm thú săn?"
"Đúng vậy, để các tướng sĩ thể hiện bản lĩnh, dùng đầu người Ngọc Dao đi lĩnh thưởng. Thời gian thì, ấn định ba ngày sau đi."
Nhiễm Dật mạn bất kinh tâm* vung tay lên, "Đứng lên đi, Kỷ ái khanh. Ngươi cũng quỳ quá lâu rồi."
*Mạn bất kinh tâm: Làm như vô ý.
Nhiễm Trần ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong lòng cũng không nhịn được mà khẽ động. Ai ngờ một khắc này lại bị Hoàng đế phát hiện, Nhiễm Dật nắm lấy cằm của hắn nâng lên, âm u cười:
"Hoàng đệ giám quân bên ngoài một năm, vậy mà quan hệ cá nhân với Kỷ ái khanh cũng quá mức thân thiết. Chẳng lẽ là đang lo lắng cho hắn sao?"
"Thần đệ không có." Nhiễm Trần cười, "Thần đệ chỉ muốn uống rượu. Hoàng huynh, thần đệ mời huynh một chén?"
Nhiễm Dật buông lỏng tay ra. Ánh mắt gã chăm chú nhìn đôi tay đang rót rượu của Nhiễm Trần, vươn đầu lưỡi chậm rãi l!ếm qua môi. Nhiễm Trần khẽ run rẩy, rượu sánh ra trên mu bàn tay.
"Phế vật."
Nhiễm Dật thanh âm lạnh lẽo nói một câu. Nhiễm Trần nghe xong lời này, tay lại run lên. Nhưng hắn vẫn cố cười:
"Hoàng huynh, một chén này, thần đệ mời người."
Nhiễm Dật gật đầu. Nhiễm Trần nửa quỳ xuống, tự tay đưa rượu đến bên môi Nhiễm Dật, hầu hạ gã uống xong rượu. Lúc đó, hắn mới chịu đứng dậy, lại bị Nhiễm Dật một cước đạp lên vai, phải khom người trước mặt gã, bắt hắn quỳ gối xuống.
"Trẫm còn chưa uống xong, Hoàng đệ muốn đi đâu?"
"..."
Nhiễm Trần sao không hiểu ý tứ của gã? Hắn cắn môi, cúi đầu. Cảm giác được giày đặt trên vai quá sức nặng, hắn đành ngẩng đầu, lại thay đổi sắc mặt hé ra một nụ cười mị hoặc.
"Hoàng huynh, là thần đệ ngu dốt. Không bằng để ta châm cho Hoàng huynh một chén nữa?"
Nhiễm Dật cúi người, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi là Hoàng đế hay trẫm là Hoàng đế? Ở chỗ này, có khả năng định đoạt, chỉ có ta."
Nói đoạn, gã vươn đầu lưỡi, đem rượu sánh ra trên cổ tay Nhiễm Trần đều l!ếm sạch sẽ. Nhiễm Trần vẫn duy trì nụ cười như trước, mặc cho cổ tay đột nhiên truyền đến một trận đau đớn. Răng Nhiễm Dật hung hăng cắm sâu vào da thịt, dấu răng sâu tới tận xương!
Người nọ rốt cuộc muốn uống rượu, hay là uống máu? Nhiễm Trần căn bản cũng không hiểu... Hắn chỉ biết là, từ đầu khớp xương trong vết cắn rỉ ra lạnh lẽo, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn rùng mình một cái.
"Lần sau... Thông minh ra một chút. Nếu còn dám làm sánh rượu của trẫm, sẽ không đơn giản như vậy." Ánh mắt Nhiễm Dật lưu luyến một vòng trên cần cổ mỏng manh yếu ớt của Nhiễm Trần, nói, "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng huynh."
Hai người bọn họ ngồi nơi cao cao tại thượng, cách khá xa những võ tướng khác. Trong trướng khói mù lượn lờ, tuy rằng cổ tay Nhiễm Trần chảy máu, lại không ai có thể chú ý tới. Ngươi bên ngoài chỉ cảm thấy đây hẳn là Nhiễm Quận vương lại đang nịnh nọt Thánh thượng, mời rượu đến mời thánh quyến*. Nhiễm Trần cũng làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy ngồi sang một bên.
*Thánh quyến: Quyến rũ thánh thượng .-.
Hắn ngẩng đầu một cái, đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.
Nhiễm Trần trong lòng căng thẳng, vội vàng nhìn xuống. Long Dã lại cúi đầu uống rượu, khoảnh khắc đối diện khi nãy tựa hồ cũng chỉ là ảo giác của hắn.
Lúc này, Kỷ Ninh vẫn còn đang ở phía dưới chờ trả lời. Nhiễm Dật liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
"Kỷ ái khanh, thế nào? Trẫm đang hỏi ngươi đó, ngươi không nghe được sao?"
"Bẩm Bệ hạ, Lang Nghiệp ta to lớn, đều là Vương thổ; Dân chúng Lang Nghiệp, đều là Vương thần! Đừng nói là thiết kỵ Lang Nghiệp, kể cả tính mệnh của thần, cũng hoàn toàn thần phục Bệ hạ, tuyệt không có nửa câu oán hận!"
"Thật sao?" Hoàng đế cười, "Trẫm muốn mạng của ngươi, ngươi cũng sẽ không tiếc?"
"Mạng của thần vốn thuộc về Bệ hạ. Nếu Bệ hạ muốn, thần tuyệt không hai lời!"
"Vậy nếu trẫm muốn một người của ngươi thì sao?"
"..." Kỷ Ninh nhất thời đình trệ. Lập tức đáp, "Bệ hạ muốn người phương nào?"
"Để trẫm ngẫm lại đã." Hoàng đế đưa một ngón tay day day trán, tựa hồ đang thực sự suy tư. Gã nghĩ ngợi một hồi, rồi chậm rãi mở miệng, "Tỷ như thủ hạ của ngươi có nô ɭệ nào không?"
Nô ɭệ? Thủ hạ của Kỷ Ninh nào có nô ɭệ?! Kể cả thực sự có đi chăng nữa thì cũng chưa từng nghe nói đến đường đường là vua một nước lại mở miệng muốn một tên đầy tớ của thần tử!
Nhưng chẳng biết tại sao, dáng người tuấn dật của Bạch Thanh Nhan đột nhiên hiện lên trước mắt Kỷ Ninh, khiến tim hắn đập dồn dập, sau lưng cứng đờ!
"Trong nhà của thần chỉ có vài tên nô bộc, không có nô ɭệ. Nhưng nếu Bệ hạ muốn, thần tất sẽ về Vương đô chọn nô ɭệ tốt nhất, dâng lên Bệ hạ."
"A, Kỷ ái khanh quả nhiên trung thành tận tâm. Vì để trẫm thoả mãn, cũng không từ việc chọn người bên cạnh, muốn dâng cái tốt nhất cho ta." Nụ cười kia của Nhiễm Dật khó lường, khiến trong lòng Kỷ Ninh càng thấp thỏm.
"Chỉ là thứ trẫm muốn nhất, còn là Hoàng thất Ngọc Dao. Kỷ ái khanh cần phải ra sức thêm, sớm bắt được đám dư nghiệt này, đưa đến Hoàng cung làm nô ɭệ cho ta. Thế nào, Kỷ ái khanh?"
"Thần tuân chỉ!"
"Lại nói tiếp, bọn chúng đến tột cùng là đi nơi nào? Tại sao đến một kẻ cũng không bắt được?"
Nhiễm Dật rốt cuộc cũng từ bỏ vấn đề vừa rồi. Kỷ Ninh nhanh chóng bắt lời gã, ra vẻ phiền muộn đáp:
"Bệ hạ, việc này quả thật do thần thất trách. Thời điểm thần vây thành, không nghĩ tới Hoàng thất một quốc gia sẽ bỏ Vương đô mà chạy, là thần sơ sót. Phá thành xong, được Nhiễm Giám quân nhắc nhở, tuy rằng thần đã tỉ mỉ kiểm tra, nhưng một chút đầu mối cũng không tìm được. Những quý tộc kia mặc dù có khai trước khi thành phá đã không hề bắt gặp Hoàng thất Ngọc Dao, nhưng họ đi nơi nào hay những vấn đề khác hỏi gì cũng không biết."
"Tiếp đi."
"Sau đó, thần điều tra rất nhiều nguồn tin, tìm được một đầu mối mơ hồ, rằng họ có khả năng đã bỏ trốn đến Bách Vạn Đại Sơn. Nhưng Bách Vạn Đại Sơn nằm ở phía Tây Nam Ngọc Dao, địa thế hiểm trở, rừng thiêng nước độc, vốn hết sức bất lợi cho binh lính Lang Nghiệp ta hành động. Lúc đó đã là mùa đông, chúng ta mà thâm nhập Ngọc Dao, lương thảo sẽ theo không kịp. Cảnh nội* Ngọc Dao lương thảo cũng sớm bị cướp đoạt không còn, không thể nào tiếp tế. Thần chỉ sợ nếu tùy tiện vào núi, sẽ hao tổn tính mạng binh sĩ, cho nên chưa hoàn thành lời dặn dò của Bệ hạ đã trở về. Là thần thất trách, thỉnh Bệ hạ giáng tội!"
*Cảnh nội: Bên trong cung cảnh.
Nhiễm Trần nghe xong những lời này, mới khẽ thở ra một hơi dài.
Quả thật, Kỷ Ninh thân là tướng lĩnh một phương, gánh vác an nguy của tướng sĩ toàn quân. Tuy Hoàng đế có hạ lệnh, nhưng hắn vốn không nên biết việc Hoàng thất Ngọc Dao hạ lạc đối với Nhiễm Dật trọng yếu đến mức nào, như vậy sẽ không muốn mạo hiểm quá lớn đưa quân đi truy tìm một đầu mối mờ mịt, cũng là hợp tình hợp lý.
Dưới loại tình huống này, mặc dù không hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng đế, nhưng dù sao hắn cũng đã lập được đại công, đưa tướng sĩ và thực lực quốc gia lên hàng đầu thiên hạ. Về tình về lý đều không có gì sai trái, nếu như Nhiễm Dật cố ý xử phạt hắn, trái lại có vẻ kỳ quái.
Nhiễm Dật tựa hồ cũng nghĩ đến những chuyện này, nét mặt dẫn theo vẻ tươi cười.
"Thì ra là thế. Quả thực, trẫm muốn tìm Hoàng tộc Ngọc Dao, là muốn truy hỏi bọn chúng một chuyện. Nhưng so với tính mạng của các tướng sĩ, lại chẳng thấm vào đâu. Xem ra, Kỷ Tướng quân làm rất đúng."
"Tạ ơn Bệ hạ thứ tội!"
"Lúc sau ngươi đem đầu mối thu được cẩn thận trình lên, trẫm sẽ giao cho đội thám báo thực hiện."
"Tuân chỉ!"
Thanh âm Kỷ Ninh rõ ràng, có vẻ đặc biệt trầm ổn. Cũng chỉ có hắn tự biết, sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hoàn hảo, cửa ải này xem ra có vẻ đã thông qua.
Hắn quỳ trên mặt đất, đợi Hoàng đế khai ân, để hắn quay trở về chỗ ngồi. Ai ngờ, Hoàng đế trầm tư một lát, lại không lên tiếng.
Hoàng đế Lang Nghiệp vốn hỉ nộ vô thường. Nhưng trên triều đường, gã tóm lại vẫn còn có chút hạn chế. Nhưng lúc này, chiếu theo tiêu chuẩn của gã, vẫn là cực kỳ khác thường!
Gã đến tột cùng là muốn gì? Đến nơi băng thiên tuyết địa của đại quân Lang Nghiệp, thật sự chỉ để truy tìm "Hoàng thất Ngọc Dao" chẳng khác nào mò kim đáy bể sao?
Trong lòng Kỷ Ninh dậy lên một dự cảm không lành. Nhất là đoạn đối thoại về nô ɭệ khi nãy càng khiến hắn tâm thần bất an. Nhưng lúc này hắn cái gì cũng không làm được, Hoàng đế chưa mở miệng, hắn chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí mỗi lúc một áp lực, phía sau lặng ngắt như tờ. Không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu, từng kẻ từng kẻ chẳng khác nào con búp bê cứng đờ, đợi Hoàng đế mở miệng.
Cuối cùng, Hoàng đế cũng lên tiếng.
"Kỷ ái khanh, vì sao ngươi không trở về chỗ ngồi? Chẳng lẽ là còn có việc gì chưa bẩm báo với trẫm sao?"
Hoàng đế không nói bình thân, ai dám tự ý đứng lên? Vậy mà còn có thể hỏi như thế.
Kỷ Ninh còn chưa kịp phun ra một câu "Thần không còn gì bẩm tấu", Hoàng đế đã mở miệng nói:
"Trẫm đã biết, ngươi là đang nghĩ đến nói cho trẫm hay phải xử trí hơn mười xe tù binh Ngọc Dao như thế nào, có phải không?"
"Phải rồi. Một đường đưa về Vương đô, vậy mà ngay cả một điểm đầu mối về Hoàng thất Ngọc Dao cũng không nói được. Đều là đám phế vật, sao phải lưu bọn chúng lại làm gì? Nên một đao, gϊếŧ hết. Ngươi nói có đúng không, Kỷ ái khanh?"
Kỷ Ninh hô hấp bị kìm hãm. Nếu chỉ là những người Ngọc Dao này, hắn hoàn toàn không có ý thương tiếc. Nhưng phía sau người Ngọc Dao lại còn có một bóng dáng bạch y, con ngươi phảng phất sắc tím... Nhất thời có thể lừa gạt, nhưng chẳng lẽ có thể lừa gạt cả một đời sao? Mười xe người Ngọc Dao hạ lạc này, sau đó hắn phải ăn nói thế nào với Bạch Thanh Nhan?
"Thần..." Kỷ Ninh chần chừ đáp, "Thần cho rằng những người này còn có chút tác dụng, tạm thời cứ thong thả xử trí. Chờ cho tới khi đến Vương đô Lang Nghiệp, lại chia ra đưa đến các nơi khác, cũng không muộn."
Hoàng đế cười nhẹ một tiếng.
"Nếu trong đó không có Hoàng thất Ngọc Dao, đám còn lại cũng chỉ là phế vật. Giữ lại làm gì?"
"Xử trí bọn chúng cũng phải mất nửa ngày. Như vậy tiến trình của đại quân sẽ bị trì hoãn, chỉ vì gϊếŧ bọn chúng thì thật không đáng. Hay là thả bọn chúng ra, để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt?"
Kỷ Ninh nghĩ thầm, giữa băng nguyên băng thiên tuyết địa này, nếu thả ra, những người đó hẳn là hữu tử vô sinh*. Hắn vốn chỉ muốn, tốt xấu cũng đến nơi có dân cư phụ cận Vương đô, may ra những người đó còn chút cơ hội sống sót. Nhưng lại sợ bị Hoàng đế nghe ra kẽ hở, hắn chỉ có thể uyển chuyển nói:
*Hữu tử vô sinh: Chỉ có đường chết không có đường sống.
"Phụ cận Vương đô cũng không thiếu đất ruộng bỏ không, chẳng bằng để bọn họ đến khai hoang. Lại phân binh lính đến sai sử, coi như cũng có chút tác dụng."
"Hôm nay ái khanh sao lại từ bi như vậy?"
Hoàng đế cười một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại bắn ra những tia lạnh lẽo.
"Chẳng lẽ ngươi còn có tâm tư nào khác phải không?"
"Tâu Bệ hạ, thần một lòng chỉ có Bệ hạ và Lang Nghiệp, tuyệt không có tâm tư nào khác!"
"Tất nhiên ta biết, Kỷ ái khanh là một lòng vì trẫm." Nhiễm Dật đem toàn bộ thân thể đều dựa về phía sau, duỗi một ngón tay nâng cằm Nhiễm Trần lên.
"Hoàng đệ, ngươi có còn nhớ năm đó ở trong cung, ta ngươi thưởng thức cảnh săn bắn chứ?"
Sắc mặt Nhiễm Trần trong nháy mắt huyết sắc rút sạch.
"Khi đó ngươi còn nhỏ, nhìn một chút đã sợ phát khóc. Trong đôi mắt kia nước mắt giàn giụa, trẫm không cho ngươi khóc, ngươi còn muốn kháng chỉ không tuân, khóc không ngừng. Cuối cùng khiến long bào của trẫm cũng nhuộm thành không còn hình dáng. Nếu ngươi không phải ấu đệ mà trẫm thương yêu, trẫm đã đem đôi mắt không nghe lời của ngươi moi ra rồi."
Gã vừa nói, ngón tay lại càng dùng thêm sức.
Toàn bộ gương mặt của Nhiễm Trần bị nâng lên, gần như không thở nổi. Thanh âm hắn yếu ớt mang theo run rẩy:
"Hoàng huynh, lẽ nào người còn muốn?"
"Quả nhiên vẫn là Hoàng đệ của trẫm mới cùng trẫm tâm ý tương thông. Cũng không uổng công trẫm thương yêu ngươi như vậy."
Hoàng đế Lang Nghiệp buông ngón tay ra, Nhiễm Trần ho không dứt. Hoàng đế vừa đưa tay vuốt phía sau giúp Nhiễm Trần thuận khí, ánh mắt lại dừng ở trên người Kỷ Ninh.
"Chuyện này giao cho Kỷ ái khanh thực hiện vậy. Ái khanh, ngươi chuẩn bị cho tốt, cũng để các tướng sĩ của trẫm thêm phần vui vẻ."
"Bệ hạ, lẽ nào người muốn nói là..." Kỷ Ninh không thể tin vào tai mình, " Phải đem hơn một nghìn người ra làm thú săn?"
"Đúng vậy, để các tướng sĩ thể hiện bản lĩnh, dùng đầu người Ngọc Dao đi lĩnh thưởng. Thời gian thì, ấn định ba ngày sau đi."
Nhiễm Dật mạn bất kinh tâm* vung tay lên, "Đứng lên đi, Kỷ ái khanh. Ngươi cũng quỳ quá lâu rồi."
*Mạn bất kinh tâm: Làm như vô ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất