Chương 36: Người Ta Yêu Nhất Đã Chết Từ Lâu.
Chương 36. Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Long Dã gác đêm trước cửa phòng Nhiễm Trần, mãi đến rạng sáng hôm sau mới có cơ hội đi tìm Kỷ Ninh. Khi y bước vào, Kỷ Ninh đang đứng bên cửa sổ, mông lung nhìn ra bên ngoài.
"Kỷ Ninh Tướng quân, là ta."
Long Dã vừa nói vừa đi đến phía sau lưng Kỷ Ninh, cũng hướng ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái. Nhưng nơi đó ngoài khoảng đất mênh mông bị tuyết phủ trắng xóa cùng từng dãy lồng giam phía xa xa, cái gì cũng không có.
Kỷ Ninh gật đầu, quay trở lại trước bàn. Một tay đặt trên trán, ngón cái xoa huyệt thái dương. Long Dã thấy hắn sắc mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, mắt vằn tơ máu bèn nhẹ giọng hỏi:
"Kỷ Tướng quân, ngươi một đêm không ngủ sao?"
"Không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu lại hỗn loạn."
Kỷ Ninh lại day day huyệt thái dương, khép mi mắt. Sau đó hít sâu một hơi, hỏi:
"Ngày hôm qua Nhiễm Trần đem Bạch Thanh Nhan tới rốt cuộc đã hỏi những gì?"
Một khắc* sau, Long Dã đã đem toàn bộ chuyện hôm qua nói cho Kỷ Ninh nghe. Sắc mặt Kỷ Ninh khó coi đến cực điểm, oán hận mắng vài câu.
*Khắc: 刻 Một khắc bằng mười lăm phút.
"Kỷ Tướng quân..." Long Dã do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, "Ngươi cùng đội thám báo mười năm trước thật sự không có quan hệ gì sao?"
Kỷ Ninh nghiêng mắt nhìn y, thần sắc hệt như một lưỡi đao sắc lạnh.
"Ngươi hỏi lời này là có ý tứ gì?"
"Ta... Tướng quân... Không, Kỷ đại ca!"
Long Dã đối với người khác luôn thờ ơ lãnh đạm. Nhưng giờ phút này, y đột nhiên đứng dậy, ở trước mặt Kỷ Ninh quỳ sụp xuống.
"Đại ca, mười năm trước ngươi thân mang trọng thương lưu lạc tại quê ta, ta may mắn kết bằng hữu với ngươi. Ngươi dạy ta binh pháp, đưa ta tới tòng quân. Tuy rằng ngươi chỉ muốn ta gọi ngươi là Tướng quân, nhưng trong lòng ta, ngươi quả thực như phụ như huynh! Mười năm trước, Kỷ đại ca ngươi té xỉu trước cổng nhà ta, trên người không có lấy một nơi lành lặn, sau lưng lại chi chít lỗ nhỏ... Khi đó ta không biết đó là thương tích do thứ gì..."
"Khi đó không biết thì hiện tại ngươi đã biết?" Kỷ Ninh cười lạnh một tiếng, "Thương tích gì chứ, sự tình mười năm trước lâu như vậy ta đã sớm quên hết."
"... Hôm qua ta đã điều tra thiên lao Hoàng cung Ngọc Dao."
Long Dã thấp giọng nói một câu, Kỷ Ninh trong lòng kinh hãi. Long Dã vừa nhìn hắn vừa nói tiếp:
"Vì thế ta biết bọn họ có một loại khốc hình, đem một loại sâu vỏ cứng sắc nhọn đặt trên người, sau đó dùng lửa hơ. Sâu không chịu nổi nhiệt sẽ tìm cách chui rúc vào cơ thể. Loại đau đớn này xuyên tận xương tận tủy..."
"Đừng nói nữa..."
Kỷ Ninh đột nhiên rống lên giận dữ, chặn ngang lời Long Dã. Long Dã nhìn hắn, môi giật giật, tựa hồ có chút do dự. Nhưng y vẫn tiếp tục hỏi:
"Kỷ đại ca. Ta còn nhớ rõ một lần chúng ta uống rượu. Ta tuổi trẻ vô tri từng hỏi qua ngươi, là ai hại ngươi thành như vậy. Ngươi nói, đó là người duy nhất trên đời này ngươi nguyện chết vì y. Mà người kia, đối với chuyện sinh tử của ngươi không chút để ý, thậm chí còn sẵn sàng gϊếŧ chết ngươi."
"..."
"Người kia, là Thái tử Ngọc Dao sao?"
Thanh âm không lớn, nhưng trong phòng yên tĩnh lại nghe hết sức rõ ràng. Hai người đều không lên tiếng. Long Dã nhìn Kỷ Ninh, đột nhiên kinh hãi mà phát giác. Trong mắt y, Kỷ đại ca kiên nghị quả cảm, không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng có thời điểm suy sụp đến cực điểm. Nhưng y biết, Kỷ Ninh chung quy sẽ cho y một đáp án.
"... Không phải."
Thật lâu sau, Kỷ Ninh thấp giọng đáp.
"Người kia... Đã sớm không còn."
Long Dã cả kinh. Trừ lần say mèm bên ngoài kia, Kỷ Ninh chưa bao giờ đề cập tới người nọ nửa câu. Lúc này không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, như thể trong lòng ứ nghẹn, bức bối khó chịu đã lâu, cuối cùng cũng phải thốt ra.
"Ban đầu, ta hy vọng tất thảy đều là hiểu lầm, đuổi tận gϊếŧ tuyệt ta nhất định không phải ý của y. Sau đó, ta mong mỏi gặp lại y một lần, giáp mặt hỏi rõ ràng y rốt cuộc có tình nghĩa gì với ta hay không. Lại sau nữa... Ta phát hiện có lẽ giữa ta và y chưa từng tồn tại cái gọi là ái tình. Chẳng qua chỉ là một hồi kịch, y chưa từng chung tình với ta, chưa từng để ý đến ta, cũng chưa từng có lời hứa hẹn. Vẫn luôn là ta tự mình đa tình."
"... Kỷ đại ca..."
"Ngươi không cần ai ủi khuyên giải ta. Như vậy cũng tốt, tình yêu của ta dành cho y chẳng qua chỉ là bọt nước. Mười năm trước bọt nước tan biến, ta đơn giản coi như y đã chết. Cho đến hôm nay lại là chết hoàn toàn hơn một chút mà thôi!"
Kỷ Ninh nói đến đây lại cười cười tự giễu:
"Chỉ là ta hận chính mình mười năm qua đặt tâm tư vào một kẻ đã chết. Chỉ là ta cảm thấy nửa đời này của mình thật quá nực cười."
Long Dã gác đêm trước cửa phòng Nhiễm Trần, mãi đến rạng sáng hôm sau mới có cơ hội đi tìm Kỷ Ninh. Khi y bước vào, Kỷ Ninh đang đứng bên cửa sổ, mông lung nhìn ra bên ngoài.
"Kỷ Ninh Tướng quân, là ta."
Long Dã vừa nói vừa đi đến phía sau lưng Kỷ Ninh, cũng hướng ra ngoài cửa sổ liếc mắt một cái. Nhưng nơi đó ngoài khoảng đất mênh mông bị tuyết phủ trắng xóa cùng từng dãy lồng giam phía xa xa, cái gì cũng không có.
Kỷ Ninh gật đầu, quay trở lại trước bàn. Một tay đặt trên trán, ngón cái xoa huyệt thái dương. Long Dã thấy hắn sắc mặt tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, mắt vằn tơ máu bèn nhẹ giọng hỏi:
"Kỷ Tướng quân, ngươi một đêm không ngủ sao?"
"Không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu lại hỗn loạn."
Kỷ Ninh lại day day huyệt thái dương, khép mi mắt. Sau đó hít sâu một hơi, hỏi:
"Ngày hôm qua Nhiễm Trần đem Bạch Thanh Nhan tới rốt cuộc đã hỏi những gì?"
Một khắc* sau, Long Dã đã đem toàn bộ chuyện hôm qua nói cho Kỷ Ninh nghe. Sắc mặt Kỷ Ninh khó coi đến cực điểm, oán hận mắng vài câu.
*Khắc: 刻 Một khắc bằng mười lăm phút.
"Kỷ Tướng quân..." Long Dã do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi, "Ngươi cùng đội thám báo mười năm trước thật sự không có quan hệ gì sao?"
Kỷ Ninh nghiêng mắt nhìn y, thần sắc hệt như một lưỡi đao sắc lạnh.
"Ngươi hỏi lời này là có ý tứ gì?"
"Ta... Tướng quân... Không, Kỷ đại ca!"
Long Dã đối với người khác luôn thờ ơ lãnh đạm. Nhưng giờ phút này, y đột nhiên đứng dậy, ở trước mặt Kỷ Ninh quỳ sụp xuống.
"Đại ca, mười năm trước ngươi thân mang trọng thương lưu lạc tại quê ta, ta may mắn kết bằng hữu với ngươi. Ngươi dạy ta binh pháp, đưa ta tới tòng quân. Tuy rằng ngươi chỉ muốn ta gọi ngươi là Tướng quân, nhưng trong lòng ta, ngươi quả thực như phụ như huynh! Mười năm trước, Kỷ đại ca ngươi té xỉu trước cổng nhà ta, trên người không có lấy một nơi lành lặn, sau lưng lại chi chít lỗ nhỏ... Khi đó ta không biết đó là thương tích do thứ gì..."
"Khi đó không biết thì hiện tại ngươi đã biết?" Kỷ Ninh cười lạnh một tiếng, "Thương tích gì chứ, sự tình mười năm trước lâu như vậy ta đã sớm quên hết."
"... Hôm qua ta đã điều tra thiên lao Hoàng cung Ngọc Dao."
Long Dã thấp giọng nói một câu, Kỷ Ninh trong lòng kinh hãi. Long Dã vừa nhìn hắn vừa nói tiếp:
"Vì thế ta biết bọn họ có một loại khốc hình, đem một loại sâu vỏ cứng sắc nhọn đặt trên người, sau đó dùng lửa hơ. Sâu không chịu nổi nhiệt sẽ tìm cách chui rúc vào cơ thể. Loại đau đớn này xuyên tận xương tận tủy..."
"Đừng nói nữa..."
Kỷ Ninh đột nhiên rống lên giận dữ, chặn ngang lời Long Dã. Long Dã nhìn hắn, môi giật giật, tựa hồ có chút do dự. Nhưng y vẫn tiếp tục hỏi:
"Kỷ đại ca. Ta còn nhớ rõ một lần chúng ta uống rượu. Ta tuổi trẻ vô tri từng hỏi qua ngươi, là ai hại ngươi thành như vậy. Ngươi nói, đó là người duy nhất trên đời này ngươi nguyện chết vì y. Mà người kia, đối với chuyện sinh tử của ngươi không chút để ý, thậm chí còn sẵn sàng gϊếŧ chết ngươi."
"..."
"Người kia, là Thái tử Ngọc Dao sao?"
Thanh âm không lớn, nhưng trong phòng yên tĩnh lại nghe hết sức rõ ràng. Hai người đều không lên tiếng. Long Dã nhìn Kỷ Ninh, đột nhiên kinh hãi mà phát giác. Trong mắt y, Kỷ đại ca kiên nghị quả cảm, không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng có thời điểm suy sụp đến cực điểm. Nhưng y biết, Kỷ Ninh chung quy sẽ cho y một đáp án.
"... Không phải."
Thật lâu sau, Kỷ Ninh thấp giọng đáp.
"Người kia... Đã sớm không còn."
Long Dã cả kinh. Trừ lần say mèm bên ngoài kia, Kỷ Ninh chưa bao giờ đề cập tới người nọ nửa câu. Lúc này không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, như thể trong lòng ứ nghẹn, bức bối khó chịu đã lâu, cuối cùng cũng phải thốt ra.
"Ban đầu, ta hy vọng tất thảy đều là hiểu lầm, đuổi tận gϊếŧ tuyệt ta nhất định không phải ý của y. Sau đó, ta mong mỏi gặp lại y một lần, giáp mặt hỏi rõ ràng y rốt cuộc có tình nghĩa gì với ta hay không. Lại sau nữa... Ta phát hiện có lẽ giữa ta và y chưa từng tồn tại cái gọi là ái tình. Chẳng qua chỉ là một hồi kịch, y chưa từng chung tình với ta, chưa từng để ý đến ta, cũng chưa từng có lời hứa hẹn. Vẫn luôn là ta tự mình đa tình."
"... Kỷ đại ca..."
"Ngươi không cần ai ủi khuyên giải ta. Như vậy cũng tốt, tình yêu của ta dành cho y chẳng qua chỉ là bọt nước. Mười năm trước bọt nước tan biến, ta đơn giản coi như y đã chết. Cho đến hôm nay lại là chết hoàn toàn hơn một chút mà thôi!"
Kỷ Ninh nói đến đây lại cười cười tự giễu:
"Chỉ là ta hận chính mình mười năm qua đặt tâm tư vào một kẻ đã chết. Chỉ là ta cảm thấy nửa đời này của mình thật quá nực cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất