Chương 45: Không Chịu Cầu Xin? Hôm Nay Ta Nhất Định...
Chương 45. Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
--- Lược chương trước ---
Trận khổ hình này giằng co suốt đêm. Thứ xuân dược Kỷ Ninh dùng công hiệu thực sự vô cùng khủng khϊếp, Bạch Thanh Nhan vặn vẹo cơ thể cũng không thể kìm chế được từng đợt sóng nhiệt dồn dập ào đến. Toàn thân ngứa ngáy, đầu đau đớn muốn nứt ra, bên tai vang lên từng tiếng thở dốc cùng thầm thì mơ hồ.
--- Lược đoạn này ---
Tất cả các loại hình cụ lần lượt được sử dụng trên người Bạch Thanh Nhan, không có lấy nửa điểm khoan dung. Cuối cùng, Bạch Thanh Nhan không chịu nổi nữa mà ngất đi, hai mắt nhắm nghiền, không biết là do tác dụng phụ của xuân dược hay là bởi những thứ hình cụ tàn khốc kia. Y không ngừng run rẩy, làn da trắng nõn giờ phủ một tầng hồng nhạt nóng bỏng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ muốn lấy mạng y. Kỷ Ninh không thể không ngừng tay, trong ngực lại có một cỗ tà hỏa quay cuồng. Hôm nay tàn bạo đến thế cũng không thể ép Bạch Thanh Nhan phun ra một câu cầu xin! Chẳng lẽ Bạch Thanh Nhan thực sự quật cường cứng đầu đến vậy?
Đáy mắt Kỷ Ninh chợt lóe hung quang. Thật nực cười, hắn xuất thân thám báo, lưỡi đao nhuốm máu, có loại nghiêm hình bức cung nào chưa từng thấy qua. Hắn lại càng không tin có người cứng đầu tới mức này.
"Ngươi không chịu cầu xin phải không? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta!"
Kỷ Ninh nghiến răng nghiến lợi đẩy Bạch Thanh Nhan ra khỏi vòng tay hắn. Bạch Thanh Nhan từ lâu đã mất ý thức, toàn thân đau đớn, hơi thở không ổn định. Y bị treo lơ lửng trên không trung bởi những sợi xích sắt, trọng lượng cơ thể dồn cả vào cổ tay. Sợi xích căng ra, những vết thương trên người y cũng theo đó rách toạc.
Lúc sau Kỷ Ninh quay lại, trên tay cầm theo một thanh cương đao. Lưỡi đao phản chiếu tinh quang bắn ra bốn phía, chém sắt như chém bùn, một đao chém đứt xích sắt thô dài trên cổ tay Bạch Thanh Nhan. Trên tay không còn gì giam cầm, y vô lực ngã sấp xuống đất. Toàn thân khó chịu nhức nhối, đầu đau như muốn nổ tung. Kỷ Ninh ôm eo nhấc y lên. Mới động một mà chút lồng ngực y đã nghẹn lại, cảm giác buồn nôn lại trào lên. Toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, mềm nhũn trong lồng ngực Kỷ Ninh, mí mắt cũng không mở ra nổi.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thấu xương ùa vào. Cả người y nóng như vậy sao có thể chịu được gió lạnh? Y rùng mình một cái, miễn cưỡng mở to mắt, lại phát hiện Kỷ Ninh vừa đẩy cửa phòng ra.
"Ngươi không chịu cầu xin đúng không? Vậy để ta cho đám tạp chủng Ngọc Dao ngoài kia chiêm ngưỡng bộ dạng ti tiện này của ngươi! Cho bọn chúng xem Thái tử Điện hạ rốt cuộc là kẻ thế nào?"
"Không được!"
Bạch Thanh Nhan hệt như con cá gần chết dồn hết sức giãy giụa. Kỷ Ninh nhất thời không kịp đề phòng, Bạch Thanh Nhan thật sự vùng thoát ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất. Nhưng y sớm đã bị tra tấn đến sức cùng lực kiệt, sao có thể thoát khỏi tay Kỷ Ninh? Ngược lại hành động của y đã kích động lửa giận bừng bừng của Kỷ Ninh. Hắn một tay đem y nhấc lên, siết chặt vào trong lồng ngực. Hắn bóp chặt gương mặt y, cưỡng bách y đối diện với mình, hung tợn gầm lên:
"Ngươi đúng là không biết sống chết! Bạch Thanh Nhan, ta thấy ngươi có vẻ đang gấp gáp không chờ nổi được diễu hành quanh lồng giam một vòng, có phải không? Được, ta thành toàn giúp ngươi!"
"Không!"
"Không? Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn có tư cách nói câu đó sao? Ta lại càng muốn đem ngươi ra giữa đám tạp chủng kia cho chúng thưởng thức một chút! Ngươi lừa lọc tráo trở không phải ngày một ngày hai, hẳn là bọn chúng cũng bị cái thanh cao thánh thiện của ngươi che mắt đi. Không sao, hôm nay ta minh bạch rõ ràng cho bọn chúng ngươi rốt cuộc là cái thứ gì!"
"Đừng!" Bạch Thanh Nhan tinh thần choáng váng mơ hồ, nhưng câu nói đó của Kỷ Ninh lại hết sức rành mạch trong tai khiến y kinh hãi. Có lẽ thực tại quá đau đớn, mộng hồi ức đêm qua lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ y đến tê dại, y mê man không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực. Trước mắt y sao Kim một mảnh, trong lòng lại chỉ có duy nhất... Một ý niệm...
Nhất định sẽ có người đến cứu y. Người nọ đã nói đến tính mạng hắn cũng không cần. Nói sẽ không để ai làm nhục y. Người nọ là... Người nọ là...
"Kỷ lang!"
Bạch Thanh Nhan như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng, mười ngón tay hung hăng bấm sâu vào cánh tay Kỷ Ninh. Bạch Thanh Nhan mơ hồ nhưng Kỷ Ninh lại vô cùng tỉnh táo. Một tiếng này thốt ra, Kỷ Ninh sững sờ như bị sét đánh.
--- Lược chương trước ---
Trận khổ hình này giằng co suốt đêm. Thứ xuân dược Kỷ Ninh dùng công hiệu thực sự vô cùng khủng khϊếp, Bạch Thanh Nhan vặn vẹo cơ thể cũng không thể kìm chế được từng đợt sóng nhiệt dồn dập ào đến. Toàn thân ngứa ngáy, đầu đau đớn muốn nứt ra, bên tai vang lên từng tiếng thở dốc cùng thầm thì mơ hồ.
--- Lược đoạn này ---
Tất cả các loại hình cụ lần lượt được sử dụng trên người Bạch Thanh Nhan, không có lấy nửa điểm khoan dung. Cuối cùng, Bạch Thanh Nhan không chịu nổi nữa mà ngất đi, hai mắt nhắm nghiền, không biết là do tác dụng phụ của xuân dược hay là bởi những thứ hình cụ tàn khốc kia. Y không ngừng run rẩy, làn da trắng nõn giờ phủ một tầng hồng nhạt nóng bỏng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ muốn lấy mạng y. Kỷ Ninh không thể không ngừng tay, trong ngực lại có một cỗ tà hỏa quay cuồng. Hôm nay tàn bạo đến thế cũng không thể ép Bạch Thanh Nhan phun ra một câu cầu xin! Chẳng lẽ Bạch Thanh Nhan thực sự quật cường cứng đầu đến vậy?
Đáy mắt Kỷ Ninh chợt lóe hung quang. Thật nực cười, hắn xuất thân thám báo, lưỡi đao nhuốm máu, có loại nghiêm hình bức cung nào chưa từng thấy qua. Hắn lại càng không tin có người cứng đầu tới mức này.
"Ngươi không chịu cầu xin phải không? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta!"
Kỷ Ninh nghiến răng nghiến lợi đẩy Bạch Thanh Nhan ra khỏi vòng tay hắn. Bạch Thanh Nhan từ lâu đã mất ý thức, toàn thân đau đớn, hơi thở không ổn định. Y bị treo lơ lửng trên không trung bởi những sợi xích sắt, trọng lượng cơ thể dồn cả vào cổ tay. Sợi xích căng ra, những vết thương trên người y cũng theo đó rách toạc.
Lúc sau Kỷ Ninh quay lại, trên tay cầm theo một thanh cương đao. Lưỡi đao phản chiếu tinh quang bắn ra bốn phía, chém sắt như chém bùn, một đao chém đứt xích sắt thô dài trên cổ tay Bạch Thanh Nhan. Trên tay không còn gì giam cầm, y vô lực ngã sấp xuống đất. Toàn thân khó chịu nhức nhối, đầu đau như muốn nổ tung. Kỷ Ninh ôm eo nhấc y lên. Mới động một mà chút lồng ngực y đã nghẹn lại, cảm giác buồn nôn lại trào lên. Toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, mềm nhũn trong lồng ngực Kỷ Ninh, mí mắt cũng không mở ra nổi.
Đột nhiên, một trận gió lạnh thấu xương ùa vào. Cả người y nóng như vậy sao có thể chịu được gió lạnh? Y rùng mình một cái, miễn cưỡng mở to mắt, lại phát hiện Kỷ Ninh vừa đẩy cửa phòng ra.
"Ngươi không chịu cầu xin đúng không? Vậy để ta cho đám tạp chủng Ngọc Dao ngoài kia chiêm ngưỡng bộ dạng ti tiện này của ngươi! Cho bọn chúng xem Thái tử Điện hạ rốt cuộc là kẻ thế nào?"
"Không được!"
Bạch Thanh Nhan hệt như con cá gần chết dồn hết sức giãy giụa. Kỷ Ninh nhất thời không kịp đề phòng, Bạch Thanh Nhan thật sự vùng thoát ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất. Nhưng y sớm đã bị tra tấn đến sức cùng lực kiệt, sao có thể thoát khỏi tay Kỷ Ninh? Ngược lại hành động của y đã kích động lửa giận bừng bừng của Kỷ Ninh. Hắn một tay đem y nhấc lên, siết chặt vào trong lồng ngực. Hắn bóp chặt gương mặt y, cưỡng bách y đối diện với mình, hung tợn gầm lên:
"Ngươi đúng là không biết sống chết! Bạch Thanh Nhan, ta thấy ngươi có vẻ đang gấp gáp không chờ nổi được diễu hành quanh lồng giam một vòng, có phải không? Được, ta thành toàn giúp ngươi!"
"Không!"
"Không? Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn có tư cách nói câu đó sao? Ta lại càng muốn đem ngươi ra giữa đám tạp chủng kia cho chúng thưởng thức một chút! Ngươi lừa lọc tráo trở không phải ngày một ngày hai, hẳn là bọn chúng cũng bị cái thanh cao thánh thiện của ngươi che mắt đi. Không sao, hôm nay ta minh bạch rõ ràng cho bọn chúng ngươi rốt cuộc là cái thứ gì!"
"Đừng!" Bạch Thanh Nhan tinh thần choáng váng mơ hồ, nhưng câu nói đó của Kỷ Ninh lại hết sức rành mạch trong tai khiến y kinh hãi. Có lẽ thực tại quá đau đớn, mộng hồi ức đêm qua lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ y đến tê dại, y mê man không phân biệt nổi đâu là mơ đâu là thực. Trước mắt y sao Kim một mảnh, trong lòng lại chỉ có duy nhất... Một ý niệm...
Nhất định sẽ có người đến cứu y. Người nọ đã nói đến tính mạng hắn cũng không cần. Nói sẽ không để ai làm nhục y. Người nọ là... Người nọ là...
"Kỷ lang!"
Bạch Thanh Nhan như thể bắt được một cọng rơm cứu mạng, mười ngón tay hung hăng bấm sâu vào cánh tay Kỷ Ninh. Bạch Thanh Nhan mơ hồ nhưng Kỷ Ninh lại vô cùng tỉnh táo. Một tiếng này thốt ra, Kỷ Ninh sững sờ như bị sét đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất