[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 70: Đừng Sợ, Ta Sẽ Không Để Cho Gã Mang Ngươi Đi.

Trước Sau
Chương 70. Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.

Cương đao kia cắm thật sâu vào mặt bàn, phần lưỡi đao lộ ra bên ngoài không ngừng rung động, phát ra từng trận thanh âm ong ong. Trừ lúc đó ra, bên trong xe vẫn luôn lặng ngắt như tờ.

Ngay cả người luôn luôn hỉ nộ bất hiện như Nhiễm Trần sắc mặt cũng thay đổi. Như thể bị ánh đao sáng loáng đem theo gió lạnh kinh động, hắn vô thức ngả về phía sau, lại được một đôi tay vững vàng tiếp được.

Đó là Long Dã. Y nửa quỳ trên mặt đất, đem Nhiễm Trần giữ vững, sau đó đặt hắn dựa vào vai mình. Một tay đã dời đến trường đao bên hông, ngón tay khẽ động, trường đao ra khỏi vỏ ba tấc. 

Thanh âm nhẹ vô cùng, vẫn như cũ bị Kỷ Ninh nghe được. Hắn nghiêng mặt liếc qua Long Dã, điểm nhìn của hai võ tướng trên không trung gặp nhau.

"Thế nào? Ngươi sẽ rút đao ra với ta sao?"

Long Dã lặng yên không một tiếng động lắc đầu, rũ mắt nhìn xuống. Nhưng đao trong tay y cũng không có ý lui về. Kỷ Ninh lại không để ý tới nữa, quay lại nhìn Lý Đại nhân.

Lúc này Lý Đại nhân đã run thành cái sàng. Gã mặt cắt không còn chút máu, vừa nói hàm răng vừa va vào nhau lập cập.

"Kỷ Ninh! Ngươi ngươi ngươi muốn làm gì! Ngươi định mưu, mưu hại mệnh quan triều đình phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là Ngự Sử!"

Kỷ Ninh nở nụ cười. Bạch Thanh Nhan ngồi bên cạnh hắn, thấy cực kỳ rõ ánh mắt khinh miệt cùng sát khí đã chẳng thèm che giấu. 

Nhiễm Trần tựa hồ cũng nhìn ra sát ý trong mắt Kỷ Ninh, thần sắc ngưng trọng.

"Kỷ Tướng quân, không thể nhất thời xúc động. Không bằng..."

Nhiễm Trần mới nói phân nửa, Kỷ Ninh liền hướng phía bên kia lật cổ tay, chẳng biết vật gì bị đánh bay đi, đồng thời va vào lưỡi đao của Long Dã cùng lúc nâng lên, bị một nhát đao chém làm hai.

Rơi lên bàn rượu lại là một miếng mứt.

Nhiễm Trần nhặt miếng mứt lên, một nửa đặt vào miệng mình, một nửa kia nhét vào miệng Long Dã, không nói lời nào.



"Lý Đại nhân, sao lại nói ra những lời này?" Trên mặt Kỷ Ninh đột nhiên treo lên nét cười, "Chẳng qua là cơm rượu no say đùa vui một chút, Lý Đại nhân lại tưởng là thật sao? Ha ha ha..."

"Chơi, đùa vui?" Lý Đại nhân bừng bừng lửa giận, "Nào có loại vui đùa nào như thế này! Thậm chí đến đao ngươi cũng dám rút, chẳng lẽ không phải..."

"Trong quân hay đùa giỡn chính là như vậy. Thế nào, Lý Đại nhân đang sợ sao? Lá gan cũng có phần quá nhỏ đi! Đến đến đến, chúng ta nâng chén, cấp Lý Đại nhân bồi tội an ủi!"

Bạch Thanh Nhan nhìn Kỷ Ninh, thấy trên mặt hắn chỉ toàn là thần sắc vô lại, ăn nói bừa bãi cũng không đỏ mặt chút nào. Y chẳng những cảm thấy Kỷ Ninh đêm nay so với Kỷ Ninh trong trí nhớ của mình thái độ làm người còn kém xa, ngay cả so với Kỷ Ninh mấy ngày trước đơn độc cùng y ở một chỗ cũng hoàn toàn bất đồng.  

Trong lòng chỉ lo cân nhắc, lại không đề phòng bàn tay đang đè đầu gối y của Kỷ Ninh nhẹ nhàng rời đi, đặt lên hông y ôm chặt vào trong ngực. Y thất kinh ngẩng đầu, Kỷ Ninh vẫn là một vẻ say rượu, đang bưng một chén lên rót vào miệng y. 

"Ưʍ..."

Lúc chuốc rượu, tay áo Kỷ Ninh rủ thành một màn chắn, hai người dán sát lại quá gần. Một ngụm rượu đổ xuống cổ họng Bạch Thanh Nhan làm hơi nóng bừng lên trong dạ dày. Lại chẳng ngờ nghe thấy Kỷ Ninh ghé sát vào tai y, nhẹ giọng nói:

"Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi."

Bạch Thanh Nhan hoảng sợ ngẩng đầu, thấy thần sắc Kỷ Ninh vẫn thập phần hờ hững. Câu nói vừa rồi kia, phảng phất như thể chỉ là ảo giác của y, căn bản không hề tồn tại.

Cuộc yết rượu này cực kỳ quái dị. Ba vai chính đều mang tâm sự riêng. Lý Đại nhân vừa rồi còn là chim sợ cành cong, lúc này đã hiếu thắng mà trấn định lại, song mọi hành động đều có vẻ cứng nhắc, hết lần này tới lần khác lộ ra ngoài mạnh trong yếu. Nhiễm Trần như có điều suy nghĩ, không ngừng quan sát Kỷ Ninh và Bạch Thanh Nhanh, lại cũng không ngừng rót rượu cho Long Dã, hầu như không nói lời nào. Chủ nhân hắn không lên tiếng, ngược lại Kỷ Ninh phía bên này nói không ngừng, nhất là những câu cậy mạnh mời rượu, hầu như coi người Lý Đại nhân thành cái thùng rỗng. Chén của Lý Đại nhân hễ cứ vơi một chút, hắn lại nhào tới rót đầy.

Bạch Thanh Nhan lạnh lùng quan sát, nếu Lý Đại nhân không chịu uống, chỉ sợ Kỷ Ninh sẽ thật sự bẻ miệng gã ra đổ rượu vào.

Nhưng Lý Đại nhân làm sao có thể không chịu uống? Cương đao sáng loáng cứ như vậy cắm trên bàn, ngay trước mặt ba người.

Lúc này, y rốt cuộc nhớ tới, Kỷ Ninh không chỉ là người mấy ngày trước tươi cười với y, mà còn là kẻ mà thiên hạ đồn đại một lời không hợp lập tức rút đao chém xuống, tàn bạo Đại Tướng quân! 

Chọc tới hắn, thực sự là có khả năng rơi đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau