Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi

Chương 10

Trước Sau
Mười năm liền rồi Vương Thủ Trung chưa đến lần nào, vị khách không mời mà đến, bà tôi không để ông ấy vào, khi ba tôi lái xe vào sân, bà đang dúi hai hộp quà màu đỏ lại vào lòng Vương Thủ Trung.

"Ba kìa." Đoàn Minh Phong úp vào cửa sổ gọi ông ấy.

Vương Thủ Trung quay đầu lại, gương mặt gầy tóp có khí sắc, ông nội đã đi bệnh viện khám sức khỏe rồi, ở đây chẳng ai chào đón ông ấy cả. Nhân lúc ông nội không có nhà, để Đoàn Minh Phong và cô gặp mặt nhau chút, ai ngờ đâu Vương Thủ Trung lại đến, nhưng dường như ông ấy đã sớm đoán được kế hoạch của chúng tôi rồi.

"Dì, không phải con đến để ngăn Minh Phong và Triệu hạ Bình gặp nhau." Vương Thủ Trung cẩn thận xách hai hộp quà, tay đưa về phía trước rồi lại thu trở về.

"Con chuyển về Nam Kinh là đã chuẩn bị trước tâm lý rồi, chuyện sớm muộn mà thôi... nhưng Minh Phong còn nhỏ, con chỉ sợ nó không chấp nhận được thôi." Triệu Hạ Bình là tên của cô tôi, trước đây Vương Thủ Trung gọi bà ấy là "Bình Bình", nay đã xa lạ đến mức ngay cả gọi tên cũng gọi cả tên lẫn họ ra rồi.

Đoàn Minh Phong xuống xe là muốn đi đến chỗ của Vương Thủ Trung, mẹ tôi nhanh tay lẹ mắt bế em lên dẫn vào phòng, ba tôi tiến đến ngăn Vương Thủ Trung lại, lý luận với ông ấy: "Cho ai mẹ con nó gặp nhau thôi, lần này chưa tính nói về thân thế cho nó nghe, cậu ở đây trái lại sẽ kích thích đến em tôi đấy, cậu biết nó không gặp cậu được, gặp là sẽ lên cơn mà."

Nửa câu sau giống như sét đánh giữa trời quang, bờ vai thẳng tắp của Vương Thủ Trung nhất thời xìu xuống, ông ấy buông thõng tay xuống: "Vậy em ở đây đợi... Đoàn Minh Phong sợ người lạ, mọi người đừng dọa nó."

Thật mỉa mai, mẹ ruột là người lạ.



Đời này tôi từng làm rất nhiều việc sai trái, một trong những sai lầm khiến tôi hối hận không kịp nhất là nói ra bí mật mình cho rằng người lớn không dám nói, tôi chỉ vào cô tôi nói với Đoàn Minh Phong: "Đây mới là mẹ ruột em đấy."

Bác sĩ tâm lý và mẹ tôi vồ đến bịt miệng tôi lại, tôi đã nói từng câu từng chữ rõ ràng ra rồi, tôi không biết vì sao lại không được nói, em trai tôi ở nhà của Vương Thủ Trung sống không tốt, còn xem ba mẹ nuôi mình là ba mẹ ruột trong mơ màng, tôi rất muốn cho Đoàn Minh Phong biết chân tướng nhưng lại không nghĩ đến việc em đang ở độ tuổi phụ thuộc vào cha mẹ, phải trái trắng đen đối với tôi chỉ là một chân tướng không nói ra thì không chịu được mà thôi, nhưng đối với Đoàn Minh Phong lại là một sự đả kích trời long đất lở, chuyện này dẫn thẳng đến việc em đã mất đi sự tin tưởng đối với con người.

Cô tôi sinh Đoàn Minh Phong ra mười năm, lần đầu tiên gặp con trai, mặt đối mặt mà không hề biết nhau, bà ấy vốn đang đung đưa xích đu, vạt váy màu xanh lá đang đung đưa giống như cánh bướm, cái chỉ này của tôi làm bà trợn to mắt kinh ngạc, nhảy xuống khỏi xích đu.

"Con trai!" Bà ngã không đứng vững dậy được, vừa bò vừa lăn đến.

Đoàn Minh Phong sợ hãi khóc òa lên, kinh hoảng sợ hãi trốn ra sau lưng tôi, cự tuyệt: "Cô không phải mẹ con... tránh ra đi!"

Lần đầu tiên ba tôi xử tôi bằng gậy, tức giận nói không đầu không đuôi: "Em mày sợ hãi sốt nằm viện rồi mày biết không? Tâm trạng cô của mày khó lắm mới ổn định lại được, giờ thì hay rồi, mày tưởng Vương Thủ Trung sau này sẽ cho Đoàn Minh Phong tới nhà mình nữa sao? Tại mày hết! Hôm nay tao không đánh chết mày là không được mà."

Sau đó một quãng thời gian rất dài tôi đều không gặp được Đoàn Minh Phong nữa, thành tích của em rất tốt, thi được vào trường ngoại ngữ Nam Kinh, cùng trường với tôi nhưng không cùng một phân khu.

Vương Thủ Trung chiến tranh lạnh với nhà tôi hai năm trời, xa lánh kiểu không gần không xa, mãi đến hè năm tôi lên lớp mười hai, Vương Thủ Trung phải đi công tác một tháng, lớp học thêm của Đoàn Minh Phong đúng lúc gần nhà tôi, ông ấy phá lệ gọi điện thoại đến hỏi xin cho Đoàn Minh Phong đến ở nhà tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau