Chương 19
Tuần cuối cùng trước khi tôi nhập học, tôi dọn đến nhà bà nội để bầu bạn với Đoàn Minh Phong, tôi thì không sợ ông bà nội đối xử không tốt với em, chỉ sợ em ở không quen thôi. Năm này, em từng ở nhà Vương Thủ Trung, từng ở nhà tôi, giờ lại dọn đến nhà ông nội, ở đây đều là họ hàng thân thích với em nhưng lại đều là những người lạ chưa từng gặp mặt.
Phòng Đoàn Minh Phong ở là phòng của tôi ở khi còn nhỏ, vì tôi chỉ ở có một tuần đồng thời nhiệm vụ là chơi với Đoàn Minh Phong, nên bà không sắp xếp dọn dẹp phòng khác cho tôi, tôi ngủ cùng phòng với Đoàn Minh Phong. Cô về phòng rồi, em sợ lạ, sau khi đến đây rồi thì quay về lại với dáng lầm lỳ ít nói, cả ngày làm bài tập ở trong phòng im lặng không nói tiếng nào, tất cả mọi người bao gồm cả bảo mẫu tài xế gì cũng đều khen em nhã nhặn lễ độ, chỉ có tôi biết tính cách của em không phải như vậy.
Trước khi tôi nhập học một ngày phải về nhà thu dọn hành lý, sắp xếp xong nghĩ hay là đến nhà ông nội ở với em thêm một đêm nữa đi. Cơm nước xong mặt trời đã ngã về phía tây, tiếng ve kêu từng đợt, tôi khiêng một cái ghế bố ra sân vườn ngồi ăn dưa hấu, cô về lại phòng rồi, xung quanh không có ai cả.
Tôi nằm trên ghế bố, gối đầu lên cánh tay, vắt chéo chân, Đoàn Minh Phong liên tục nhìn về phía cửa hành lang. Tôi gọi em lại:
"Đồng chí này đang trinh thám cái gì thế? Không có kẻ địch xin đồng chí hãy yên tâm nằm xuống."
Lúc này em mới thẹn thùng mỉm cười, quay người đổi dướng, đổ nhào lên bụng tôi.
Gió ban đêm không quá oi bức, thổi qua thảm cỏ mang nhẹ mùi đăch trưng của bùn đất, tôi buồn chán vô vị vuốt ve lên gương mặt nhẵn mịn của em, véo véo:
"Minh Phong à, em không thích ở đây đúng không?
Đoàn Minh Phong cọ má vào lòng bàn tay tôi giống như chú chó làm nũng, không trả lời.
"Hồi anh còn mẫu giáo với tiểu học đều ở đây, ngày nào cũng nghịch phá tưng bừng cả."
Tôi trấn an em: "Bây giờ ở đây em là nhỏ nhất, mọi người đều sẽ thương em cả,cho dù có nghịch ngợm phá phách cũng không sao, ở đây tốt biết bao chứ..."
Đoàn Minh Phong nhỏ giọng lí nhí: "Không tốt."
Em làm tôi cạn lời, cười khan một tiếng rồi nói tiếp: "Mẹ em cũng ở đây, có bà ấy ở đây thì không ai bắt nạt em được đâu. Thật mà, ông ngoại em thương mẹ em nhất đấy, trước đây bà ấy thường khoe với anh từng bật diêm đốt râu của ông ngoại em, miệng ông bị bỏng nổi bọc nước lên cũng không nỡ đánh bà ấy, cũng tầm tuổi của em bây giờ nè."
Đoàn Minh Phong nói đậm giọng mũi: "Vậy em cũng đốt xem sao."
Tôi cả kinh: "Cũng không cần phải thế."
Đoàn Minh Phong: "Huh!"
Tôi bị chọc cười bởi biểu cảm trẻ con của em, xoa mạnh lên mái tóc em: "Đừng bài xích họ như vậy, em phải rộng lòng cho họ một cơ hội để thể hiện có được không? Mẹ em luôn nhớ đến em, không biết em có còn nhớ khi còn nhỏ anh đi Hồ Nam thăm em có tặng em một cái khăn choàng cổ không, là bà ấy nhờ anh mang cho em đấy."
Đoàn Minh Phong ngẩng đầu lên, nói lắp bắp: "Khăn choàng cổ... có phải khăn sọc màu nâu không?"
Tôi đã quên chiếc khăn ấy như thế nào rồi, Đoàn Minh Phong hơi xúc động, bò dậy đè lên ngực tôi: "Mùa đông năm nào em cũng đeo, thì là bà ấy tặng em."
Tôi biết Đoàn Minh Phong rất quan tâm đến cô, làm gì có đứa con nào không nhớ mẹ ruột chứ, chỉ là Đoàn Minh Phong nhốt mình lại trong chiếc vỏ rồi dùng sự lạnh lùng và e sợ xa cách tất cả mọi người, người khác phải yêu thương em trước thì em mới dám mở rộng cửa lòng.
Sắc đêm dần nhuộm kín bầu trời, đôi mắt em lại sáng ngời, mặt trăng trên lúc tỏ lúc mờ đi trên bầu trời mờ mịt ảo mộng, như ánh trăng sáng trên ngân hà.
Tối ngày hôm ấy tôi bị em đánh thức, em khóc nước mắt đầy mặt, hỏi tôi khi nào thì về. Tôi giật cả mình, rõ ràng trước khi ngủ đã dỗ em đàng hoàng rồi, nhưng em vẫn thấy sợ hãi, em vẫn nói rằng đây không phải nhà của em, tôi nói thế nào cũng không được.
Sự khác thường và cố chấp của em tôi không thể nào dự trước được, khi ở nhà tôi, rõ ràng Đoàn Minh Phong đã thích ứng rất nhanh chóng rồi, tôi không biết vì sao có cô tôi ở đây mà em vẫn nói "Đây không phải nhà em."
Tôi hơi buồn bực ôm lấy em, tôi từng dõng dạc nói một tuần đều phải, em xác nhận đi xác nhận lại, tôi nhắm mắt lại gật đầu qua loa.
Nhưng tôi đã nuốt lời, tôi chỉ dỗ em thôi.
Phòng Đoàn Minh Phong ở là phòng của tôi ở khi còn nhỏ, vì tôi chỉ ở có một tuần đồng thời nhiệm vụ là chơi với Đoàn Minh Phong, nên bà không sắp xếp dọn dẹp phòng khác cho tôi, tôi ngủ cùng phòng với Đoàn Minh Phong. Cô về phòng rồi, em sợ lạ, sau khi đến đây rồi thì quay về lại với dáng lầm lỳ ít nói, cả ngày làm bài tập ở trong phòng im lặng không nói tiếng nào, tất cả mọi người bao gồm cả bảo mẫu tài xế gì cũng đều khen em nhã nhặn lễ độ, chỉ có tôi biết tính cách của em không phải như vậy.
Trước khi tôi nhập học một ngày phải về nhà thu dọn hành lý, sắp xếp xong nghĩ hay là đến nhà ông nội ở với em thêm một đêm nữa đi. Cơm nước xong mặt trời đã ngã về phía tây, tiếng ve kêu từng đợt, tôi khiêng một cái ghế bố ra sân vườn ngồi ăn dưa hấu, cô về lại phòng rồi, xung quanh không có ai cả.
Tôi nằm trên ghế bố, gối đầu lên cánh tay, vắt chéo chân, Đoàn Minh Phong liên tục nhìn về phía cửa hành lang. Tôi gọi em lại:
"Đồng chí này đang trinh thám cái gì thế? Không có kẻ địch xin đồng chí hãy yên tâm nằm xuống."
Lúc này em mới thẹn thùng mỉm cười, quay người đổi dướng, đổ nhào lên bụng tôi.
Gió ban đêm không quá oi bức, thổi qua thảm cỏ mang nhẹ mùi đăch trưng của bùn đất, tôi buồn chán vô vị vuốt ve lên gương mặt nhẵn mịn của em, véo véo:
"Minh Phong à, em không thích ở đây đúng không?
Đoàn Minh Phong cọ má vào lòng bàn tay tôi giống như chú chó làm nũng, không trả lời.
"Hồi anh còn mẫu giáo với tiểu học đều ở đây, ngày nào cũng nghịch phá tưng bừng cả."
Tôi trấn an em: "Bây giờ ở đây em là nhỏ nhất, mọi người đều sẽ thương em cả,cho dù có nghịch ngợm phá phách cũng không sao, ở đây tốt biết bao chứ..."
Đoàn Minh Phong nhỏ giọng lí nhí: "Không tốt."
Em làm tôi cạn lời, cười khan một tiếng rồi nói tiếp: "Mẹ em cũng ở đây, có bà ấy ở đây thì không ai bắt nạt em được đâu. Thật mà, ông ngoại em thương mẹ em nhất đấy, trước đây bà ấy thường khoe với anh từng bật diêm đốt râu của ông ngoại em, miệng ông bị bỏng nổi bọc nước lên cũng không nỡ đánh bà ấy, cũng tầm tuổi của em bây giờ nè."
Đoàn Minh Phong nói đậm giọng mũi: "Vậy em cũng đốt xem sao."
Tôi cả kinh: "Cũng không cần phải thế."
Đoàn Minh Phong: "Huh!"
Tôi bị chọc cười bởi biểu cảm trẻ con của em, xoa mạnh lên mái tóc em: "Đừng bài xích họ như vậy, em phải rộng lòng cho họ một cơ hội để thể hiện có được không? Mẹ em luôn nhớ đến em, không biết em có còn nhớ khi còn nhỏ anh đi Hồ Nam thăm em có tặng em một cái khăn choàng cổ không, là bà ấy nhờ anh mang cho em đấy."
Đoàn Minh Phong ngẩng đầu lên, nói lắp bắp: "Khăn choàng cổ... có phải khăn sọc màu nâu không?"
Tôi đã quên chiếc khăn ấy như thế nào rồi, Đoàn Minh Phong hơi xúc động, bò dậy đè lên ngực tôi: "Mùa đông năm nào em cũng đeo, thì là bà ấy tặng em."
Tôi biết Đoàn Minh Phong rất quan tâm đến cô, làm gì có đứa con nào không nhớ mẹ ruột chứ, chỉ là Đoàn Minh Phong nhốt mình lại trong chiếc vỏ rồi dùng sự lạnh lùng và e sợ xa cách tất cả mọi người, người khác phải yêu thương em trước thì em mới dám mở rộng cửa lòng.
Sắc đêm dần nhuộm kín bầu trời, đôi mắt em lại sáng ngời, mặt trăng trên lúc tỏ lúc mờ đi trên bầu trời mờ mịt ảo mộng, như ánh trăng sáng trên ngân hà.
Tối ngày hôm ấy tôi bị em đánh thức, em khóc nước mắt đầy mặt, hỏi tôi khi nào thì về. Tôi giật cả mình, rõ ràng trước khi ngủ đã dỗ em đàng hoàng rồi, nhưng em vẫn thấy sợ hãi, em vẫn nói rằng đây không phải nhà của em, tôi nói thế nào cũng không được.
Sự khác thường và cố chấp của em tôi không thể nào dự trước được, khi ở nhà tôi, rõ ràng Đoàn Minh Phong đã thích ứng rất nhanh chóng rồi, tôi không biết vì sao có cô tôi ở đây mà em vẫn nói "Đây không phải nhà em."
Tôi hơi buồn bực ôm lấy em, tôi từng dõng dạc nói một tuần đều phải, em xác nhận đi xác nhận lại, tôi nhắm mắt lại gật đầu qua loa.
Nhưng tôi đã nuốt lời, tôi chỉ dỗ em thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất