Chương 47
Lương Hiểu Ngôn đã block Wechat của tôi, gọi điện thoại cũng luôn không nhấc máy, vì chuyện Đoàn Minh Phong bị ngạt nước tôi đã sứt đầu mẻ trán rồi, ngoài đi làm thì là chạy đến bệnh viện, chưa rảnh tìm cô ấy tính sổ được.
"Chuyện kết hôn" từ đầu tới cuối tôi đều đã giải thích với Đoàn Minh Phong, tôi nói Lương Hiểu Ngôn cũng là đồng tính luyến ái, lúc đó Đoàn Minh Phong vẫn chưa xuất viện, trên đầu còn quấn băng vải, nằm trên giường bệnh uể oải truyền nước. Ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một tên lừa gạt chết tiệt đang nói khoác.
Tôi nói tiếp việc Lương Hiểu Ngôn đề nghị kết hôn trá hình với tôi, tôi biết điều này rất khó bề tưởng tượng, bởi vì nó quá hoang đường, nghe giống như một cái cớ siêu tồi, tôi vừa khó xử vừa không biết phải làm thế nào. Mà Lương Hiểu Ngôn lại rất thận trọng, trong lịch sử tin nhắn không hề nhắc đến vấn đề tính hướng của cô ấy, lúc nói chuyện trong quán cà phê tôi cũng đâu biết trước mà ghi âm được. Tâm trạng Đoàn Minh Phong kích động tới độ suýt nữa thì lôi bình truyền nước xuống đập tôi, bác sĩ cảnh cáo tôi đừng kích động bệnh nhân, tôi cũng chẳng dám nhắc đến nữa, nghĩ thôi đợi em khỏe lại bình tĩnh hơn rồi tính tiếp.
Đoàn Minh Phong cầm chai nước ngọt, tôi thật sự sợ em lại muốn đập tôi nữa.
"Uống không?" Tôi đoạt "hung khí" lại.
Đoàn Minh Phong im lặng không nói gì nhìn tôi sởn cả gai ốc.
Không tìm được dụng cụ mở chai, tôi kê miệng chai vào cạnh bàn mở chai nước rồi đưa cho em, Đoàn Minh Phong uống một ngụm sau đó ngửa mặt lên uống ừng ực, thứ đó vừa lạnh vừa nhiều ga, em uống một cách hùng hồn khí thế, uống xong còn ợ một cái siêu vang rồi vứt chai bỏ đi.
Uống nước mà như uống đao nung vậy, tôi nghi ngờ em rất muốn đánh nhau với tôi, nhưng em đánh không lại nên chỉ có thể làm bộ làm tịch ra oai thế này thôi.
Mà tôi đúng là bị kinh sợ thật, lúc tính tiền tôi bỗng nghiềm ngẫm lại thì không khỏi buồn cười, oai con khỉ, ấu trĩ.
Xe tôi đã để lại ở đơn vị, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm cùng Đoàn Minh Phong về nhà ông, em cứ ợ mãi mà lại sợ người ta nghe thấy, nên em đứng quay mặt vào trong góc.
Đưa em về đến nhà, tôi nhịn cười sắp vỡ bụng mất rồi, Đoàn Minh Phong vô cảm về phòng mình, cô gọi tôi đi nói chuyện, bảo tôi đi tắm với em, em sợ nước, chỉ gội đầu chứ không tắm rửa, cô là phụ nữ nên không tiện, tôi dứt khoát cầm khăn tắm đồ ngủ lên đi tắm cùng em, tắm xong thì ở lại luôn.
Đoàn Minh Phong cau chặt mày lại.
Tôi tóm em lại kéo vào nhà tắm: "Mấy ngày rồi chưa tắm hửm? Thúi rồi đó nha."
Đoàn Minh Phong rất bực bội, đạp tôi, muốn bỏ chạy.
"Tắm vòi sen hay là ngâm bồn?" Tôi nắm lấy cổ áo em lôi trở lại.
"Em chọn đi."
Cuối cùng là gội đầu và tắm riêng, em ngồi trên chiếc ghế nhỏ gội đầu, xong rồi mới tắm bồn. Em nằm trong bồn tắm, tôi tắm ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn sang em, em không nhúc nhích, giống như bị liệt nửa người, trông bề ngoài thì có vẻ như rất bình thản, nhưng thật ra là luôn căng thẳng bám lấy thành bồn tắm, có lẽ là sợ tôi lại cười em.
Tôi đưa cho em một chiếc bông tắm: "Đừng ngâm không thế, đợi em tắm sạch rồi anh đi."
Thế là Đoàn Minh Phong lề mề chà bằng sữa tắm, tôi xách em lên xối lại lần nữa bằng vòi sen, em lập tức ngẩng đầu lên đưa tay ra ngăn lại, sợ nước đổ vào mặt em, tôi có thể nghe được rất rõ rệt tiếng em thở gấp.
Tôi nói: "Đừng sợ, em bám vào anh đi."
Sức tay của em lớn một cách bất ngờ, quả thật như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, tôi thấy vai mình sắp bị móng tay bấm cho rách toạc ra rồi.
Vì để chứng minh mình trong sạch, tôi lấy điện thoại của Đoàn Minh Phong gọi cho Lương Hiểu Ngôn, mở loa ngoài lên, kết quả là cô ấy không hề biết chuyện Wechat và điện thoại đều đã block tôi, chắc là người yêu cô ấy lén lút làm ra chuyện đó.
Hôm đó cô ấy thấy tôi không trả lời tin nhắn nên cũng hiểu nó đồng nghĩa với chuyện tôi đã từ chối lời đề xuất kết hôn trá hình kia, vì vậy ngại không muốn làm phiền tôi nữa.
Tôi thở phào một hơi, hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện rõ hơn, cô ấy nghi ngờ hỏi tôi: "Nói cái gì? Đừng nói anh lại đồng ý chuyện kết hôn nhé? Bạn gái tôi không đồng ý, chuyện này coi như xong rồi đó."
Tôi ngồi bên mép giường, Đoàn Minh Phong dỏng tai lên nghe, tôi nhìn em, em lập tức thu cổ về đọc sách như chưa có chuyện gì, tôi nói: "Không phải, tôi làm gì dám kết hôn với cô, tôi chỉ muốn cô nói rõ đầu đuôi ra cho... em trai tôi biết, vì hai tin nhắn cô gửi ấy mà em ấy đã giận sắp được hai tháng rồi này..."
Bỗng nhiên Đoàn Minh Phong cầm sách lên đập lên lưng tôi, tôi cười cười, Lương Hiểu Ngôn sảng khoái đồng ý.
Mặc dù Đoàn Minh Phong ngạo mạn giả vờ không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo tôi gặp Lương Hiểu Ngôn, mà trùng hợp là bạn gái Lương Hiểu Ngôn cũng đến, sửa soạn trang điểm rất lộng lẫy, không khí chỗ bốn người chúng tôi rất kỳ quặc, uống trà một lúc, ăn vài cái hạt dưa, ăn thêm một đĩa bánh quế hoa vừa ra lò, sau đó tất cả đứng lên vỗ đít đi về.
"Chuyện kết hôn" từ đầu tới cuối tôi đều đã giải thích với Đoàn Minh Phong, tôi nói Lương Hiểu Ngôn cũng là đồng tính luyến ái, lúc đó Đoàn Minh Phong vẫn chưa xuất viện, trên đầu còn quấn băng vải, nằm trên giường bệnh uể oải truyền nước. Ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn một tên lừa gạt chết tiệt đang nói khoác.
Tôi nói tiếp việc Lương Hiểu Ngôn đề nghị kết hôn trá hình với tôi, tôi biết điều này rất khó bề tưởng tượng, bởi vì nó quá hoang đường, nghe giống như một cái cớ siêu tồi, tôi vừa khó xử vừa không biết phải làm thế nào. Mà Lương Hiểu Ngôn lại rất thận trọng, trong lịch sử tin nhắn không hề nhắc đến vấn đề tính hướng của cô ấy, lúc nói chuyện trong quán cà phê tôi cũng đâu biết trước mà ghi âm được. Tâm trạng Đoàn Minh Phong kích động tới độ suýt nữa thì lôi bình truyền nước xuống đập tôi, bác sĩ cảnh cáo tôi đừng kích động bệnh nhân, tôi cũng chẳng dám nhắc đến nữa, nghĩ thôi đợi em khỏe lại bình tĩnh hơn rồi tính tiếp.
Đoàn Minh Phong cầm chai nước ngọt, tôi thật sự sợ em lại muốn đập tôi nữa.
"Uống không?" Tôi đoạt "hung khí" lại.
Đoàn Minh Phong im lặng không nói gì nhìn tôi sởn cả gai ốc.
Không tìm được dụng cụ mở chai, tôi kê miệng chai vào cạnh bàn mở chai nước rồi đưa cho em, Đoàn Minh Phong uống một ngụm sau đó ngửa mặt lên uống ừng ực, thứ đó vừa lạnh vừa nhiều ga, em uống một cách hùng hồn khí thế, uống xong còn ợ một cái siêu vang rồi vứt chai bỏ đi.
Uống nước mà như uống đao nung vậy, tôi nghi ngờ em rất muốn đánh nhau với tôi, nhưng em đánh không lại nên chỉ có thể làm bộ làm tịch ra oai thế này thôi.
Mà tôi đúng là bị kinh sợ thật, lúc tính tiền tôi bỗng nghiềm ngẫm lại thì không khỏi buồn cười, oai con khỉ, ấu trĩ.
Xe tôi đã để lại ở đơn vị, chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm cùng Đoàn Minh Phong về nhà ông, em cứ ợ mãi mà lại sợ người ta nghe thấy, nên em đứng quay mặt vào trong góc.
Đưa em về đến nhà, tôi nhịn cười sắp vỡ bụng mất rồi, Đoàn Minh Phong vô cảm về phòng mình, cô gọi tôi đi nói chuyện, bảo tôi đi tắm với em, em sợ nước, chỉ gội đầu chứ không tắm rửa, cô là phụ nữ nên không tiện, tôi dứt khoát cầm khăn tắm đồ ngủ lên đi tắm cùng em, tắm xong thì ở lại luôn.
Đoàn Minh Phong cau chặt mày lại.
Tôi tóm em lại kéo vào nhà tắm: "Mấy ngày rồi chưa tắm hửm? Thúi rồi đó nha."
Đoàn Minh Phong rất bực bội, đạp tôi, muốn bỏ chạy.
"Tắm vòi sen hay là ngâm bồn?" Tôi nắm lấy cổ áo em lôi trở lại.
"Em chọn đi."
Cuối cùng là gội đầu và tắm riêng, em ngồi trên chiếc ghế nhỏ gội đầu, xong rồi mới tắm bồn. Em nằm trong bồn tắm, tôi tắm ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn sang em, em không nhúc nhích, giống như bị liệt nửa người, trông bề ngoài thì có vẻ như rất bình thản, nhưng thật ra là luôn căng thẳng bám lấy thành bồn tắm, có lẽ là sợ tôi lại cười em.
Tôi đưa cho em một chiếc bông tắm: "Đừng ngâm không thế, đợi em tắm sạch rồi anh đi."
Thế là Đoàn Minh Phong lề mề chà bằng sữa tắm, tôi xách em lên xối lại lần nữa bằng vòi sen, em lập tức ngẩng đầu lên đưa tay ra ngăn lại, sợ nước đổ vào mặt em, tôi có thể nghe được rất rõ rệt tiếng em thở gấp.
Tôi nói: "Đừng sợ, em bám vào anh đi."
Sức tay của em lớn một cách bất ngờ, quả thật như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, tôi thấy vai mình sắp bị móng tay bấm cho rách toạc ra rồi.
Vì để chứng minh mình trong sạch, tôi lấy điện thoại của Đoàn Minh Phong gọi cho Lương Hiểu Ngôn, mở loa ngoài lên, kết quả là cô ấy không hề biết chuyện Wechat và điện thoại đều đã block tôi, chắc là người yêu cô ấy lén lút làm ra chuyện đó.
Hôm đó cô ấy thấy tôi không trả lời tin nhắn nên cũng hiểu nó đồng nghĩa với chuyện tôi đã từ chối lời đề xuất kết hôn trá hình kia, vì vậy ngại không muốn làm phiền tôi nữa.
Tôi thở phào một hơi, hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện rõ hơn, cô ấy nghi ngờ hỏi tôi: "Nói cái gì? Đừng nói anh lại đồng ý chuyện kết hôn nhé? Bạn gái tôi không đồng ý, chuyện này coi như xong rồi đó."
Tôi ngồi bên mép giường, Đoàn Minh Phong dỏng tai lên nghe, tôi nhìn em, em lập tức thu cổ về đọc sách như chưa có chuyện gì, tôi nói: "Không phải, tôi làm gì dám kết hôn với cô, tôi chỉ muốn cô nói rõ đầu đuôi ra cho... em trai tôi biết, vì hai tin nhắn cô gửi ấy mà em ấy đã giận sắp được hai tháng rồi này..."
Bỗng nhiên Đoàn Minh Phong cầm sách lên đập lên lưng tôi, tôi cười cười, Lương Hiểu Ngôn sảng khoái đồng ý.
Mặc dù Đoàn Minh Phong ngạo mạn giả vờ không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn đi theo tôi gặp Lương Hiểu Ngôn, mà trùng hợp là bạn gái Lương Hiểu Ngôn cũng đến, sửa soạn trang điểm rất lộng lẫy, không khí chỗ bốn người chúng tôi rất kỳ quặc, uống trà một lúc, ăn vài cái hạt dưa, ăn thêm một đĩa bánh quế hoa vừa ra lò, sau đó tất cả đứng lên vỗ đít đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất