Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 104: Bắt được hung thủ (2)

Trước Sau
Rất nhanh 2 người đã đến Đông uyển, Nhạc Ngưng quen đường nên dẫn thẳng nàng đến trước cửa phòng Ngụy Ngôn Chi.

“Tham kiến Quận chúa...”

Trước cửa phòng có 2 nam tử trẻ tuổi canh giữ, tuổi tác cũng xấp xỉ với Ngụy Ngôn Chi. Hai người cực kỳ cung kính với Nhạc Ngưng, nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan lại hơi nghi ngờ. Nhạc Ngưng liền nói, “Công tử các ngươi có ở bên trong không? Nghe nói công tử các ngươi bị bệnh nên ta đến thăm hắn.”

Trên mặt 2 thị vệ tràn ngập vui mừng, một người chắp tay cười nói, “Xin Quận chúa chờ chút, tiểu nhân đi báo cho công tử một chuyến, hiện tại công tử đang không khỏe nên đang nằm nghỉ rồi.”

Nhạc Ngưng gật đầu, dù sao thì Ngụy Ngôn Chi cũng là nam nhân, đương nhiên phải chỉnh đống lại trang phục thì mới có thể gặp người khác.

Tần Hoan cũng đứng cạnh chờ, nàng quét mắt nhìn ra xung quanh nhìn bố cục của Đông uyển, mặc dù là nơi cho khách ở thôi nhưng phòng ốc cũng cực kỳ rộng rãi thoáng mát, trang trí hoa lệ cực kỳ đẹp mắt. Nhìn sang bên này Tần Hoan thấy tên thị vệ còn lại đứng ngoài cửa phòng, hắn mặc trường bào màu xanh lam, dáng người rất cao nhưng luôn cúi đầu đứng trước mặt Tần Hoan và Nhạc Ngưng, ra vẻ cực kỳ cung kính. Chính vì vậy nên Tần Hoan không nhìn được ánh mắt của hắn, nàng vừa rời mắt đi thì cửa phòng cũng mở ra.

“Quận chúa, công tử chúng ta mời người vào trong...”

Nhạc Ngưng đáp lại một câu rồi mới dẫn Tần Hoan vào trong.

Vừa vào trong phòng lông mày Tần Hoan đã nhíu lại, ở đây còn nóng hơn so với tưởng tượng của nàng. Lúc nàng liếc mắt sang lò lửa để bên cạnh cửa sổ thì thấy đó là một loại lò cao, thiết kế cực kỳ tinh xảo, có khoang rỗng như hồ lô. Phòng này không thiết kế hầm lửa dưới đất nên chỉ có thể dùng lò để đốt lửa, có như vậy mới khiến bầu không khí nóng lên.

Ánh mắt Tần Hoan lại chuyển qua chỗ khác, thấy cửa sổ phía trước đóng lại nhưng cửa sau lại mở ra, mở cửa rồi mà trong phòng vẫn nóng như vậy ư? Nhìn tiếp thì nàng thấy ở bên cạnh đặt một chén sứ, có vẻ như là chén thuốc. Cũng đúng, có một lò lửa như vậy thì tự mình sắc thuốc cũng tiết kiệm được thời gian.

Nghĩ đến đây Tần Hoan lắng tai nghe, nàng nghe thấy tiếng lửa cháy ngùn ngụt thì trong lòng liền khẳng định, chẳng lẽ bệnh của Ngụy Ngôn Chi đã nặng lắm rồi cho nên mới phải đốt cái lò lửa cháy to thế này?

Lại đi vào bên trong thêm 2 bước, Tần Hoan mới nhìn thấy Ngụy Ngôn Chi đứng ở đó.

Mới mấy ngày không gặp mà thần sắc Ngụy Ngôn Chi hiện giờ đúng là người có bệnh. Hắn đứng ở đằng sau cửa phòng, bên trong chỉ mặc áo lót, bên ngoài ngoại trừ áo ngoài thì còn khoác thêm một lớp áo choàng. Căn phòng nóng như vậy mà vẫn còn phải mặc áo choàng, cộng thêm tóc tai rối tung càng tăng thêm vẻ ốm yếu của hắn. Nhạc Ngưng vừa nhìn thấy đã giật mình kinh ngạc, “Ngụy công tử sao lại bệnh thành thế này?”

Khóe môi Ngụy Ngôn Chi khẽ cong lên nở nụ cười khổ, “Thật sự là thất lễ rồi, bái kiến Quận chúa, Cửu cô nương...”

Nói xong hắn bước lên phía trước, “Hai vị, mời ngồi bên này.”

Hắn mời 2 người đến ngồi xuống ở chỗ gần cửa sổ buồng nhỏ, thị vệ ban nãy đã bưng trà lên cho 3 người rồi.

Tần Hoan ngồi xuống, trong mũi ngửi được mùi thuốc xen lẫn với mùi trà. Có thể là do Ngụy Ngôn Chi tự mình sắc thuốc cho nên trong phòng mới toàn mùi thuốc. Dựa vào mùi này nàng đã nhận ra thuốc này đúng là phương thuốc trị thương hàn bình thường, nàng đảo mắt, “Ngụy công tử đã uống thuốc mấy ngày rồi?”

Nàng vừa hỏi xong thì Ngụy Ngôn Chi cũng ho nhẹ, “3 ngày, đã uống 2 đơn rồi.”

Nhạc Ngưng nhíu mày, “Ngươi đi đâu mua thuốc?”

Ngụy Ngôn Chi nhìn sang thị vệ kia, hắn vội đáp, “Mua ở Đồng Thiện đường ở thành đông.”

Nhạc Ngưng lắc đầu, “Lão tiên sinh ở Đồng Thiện đường làm sao so sánh được với Cửu cô nương, nếu như ngươi bệnh nặng, Cửu cô nương lại đến đây hàng ngày, sao ngươi không cho người đến mời Cửu cô nương qua giúp ngươi khám bệnh?”

Ngụy Ngôn Chi ho 2 tiếng rồi cười khổ, “Quận chúa nói gì thế, Cửu cô nương cũng không phải đại phu khám bệnh, làm gì có chuyện tùy tiện khám bệnh cho người khác. Ngôn Chi không dám phiền đến Cửu cô nương.”

Nhạc Ngưng nhíu mày, Tần Hoan lại khẽ nói, “Ngụy công tử quá câu nệ rồi, chúng ta hiện tại cũng coi như quen biết, Tần Hoan cũng là đại phu nên trị bệnh cứu người vốn là bổn phận, làm gì có chuyện phiền toái như công tử nói?”

Nhạc Ngưng cũng nói theo, “Đúng vậy, ngươi quá khách khí rồi, hôm nay ta dẫn Cửu cô nương đến đây chính là muốn để Cửu cô nương xem bệnh cho ngươi. Người cũng đã đến đây rồi, ngươi đừng từ chối nữa, cứ để Cửu cô nương bắt mạch cho ngươi trước đi.”



Tần Hoan đứng dậy, Ngụy Ngôn Chi lại ho 2 tiếng, vẻ mặt áy náy, “Tạ... tạ ơn Quận chúa và Cửu cô nương.” Nói xong đương nhiên hắn không từ chối nữa mà vén ống tay áo lên.

Tần Hoan đến bên cạnh Ngụy Ngôn Chi, ngón tay đặt lên cổ tay hắn.

Vừa bắt mạch nàng vừa nhìn sắc mặt Ngụy Ngôn Chi. Mặt hắn trắng bệch, môi lại khô, hốc mắt còn ẩn hiện tơ máu, thật sự là gương mặt nhiễm bệnh. Nàng kìm nén suy nghĩ rồi cẩn thận bắt mạch cho hắn, ngay lập tức nàng nhăn mày.

Nhạc Ngưng nhìn thấy thế thì hơi lo lắng, “Làm sao vậy? Có gì không ổn à?”

Tần Hoan nhìn Ngụy Ngôn Chi, “Bệnh thương hàn của Ngụy công tử chuyển biến trầm trọng, mạch tượng khô và nổi, hàn khí trong người rất nặng.” Dừng một chút nàng lại nói, “Chẳng lẽ Ngụy công tử dùng nước lạnh để tắm?”

Đáy mắt Ngụy Ngôn Chi kinh ngạc, “Cửu cô nương... đúng là phi phàm!”

Nói xong hắn lại cười khổ, “Chuyện này đích thực phải trách bản thân Ngôn Chi, 3 ngày trước sau khi Ngôn Chi đi diễn võ trường về thì trên người đầy mồ hôi khó chịu, nhất thời không đợi được nước nóng nên mới dùng nước lạnh để tắm. Nói ra thì thất lễ, nhưng trước đây khi ở kinh thành thì ngay cả mùa đông Ngôn Chi cũng dùng nước lạnh để tắm rửa. Cho nên hôm trước Ngôn Chi cũng không để tâm, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại bị bệnh.”

Nhạc Ngưng nghe thấy vậy tràn đầy kinh ngạc, “Ngụy công tử, chẳng lẽ do hạ nhân trong phủ ta không đủ tận tâm?”

Nhạc Ngưng cho là hạ nhân trong phủ được căn dặn nhưng lại không làm theo nên mới thất lễ với hắn. Ngụy Ngôn Chi vội vàng xua tay, “Không không không, đương nhiên không phải, là Ngôn Chi tự cho rằng thân thể mình cường tráng nên mới lỗ mãng rồi.”

Nhạc Ngưng thở dài, “Ngụy công tử đường xá xa xôi từ kinh thành đến đây, vốn là vất vả, sau này lại suy nghĩ lo lắng trầm trọng nên thân thể mới không được như lúc bình thường, đương nhiên không giống với trước đây.”

Tần Hoan thu tay, “Đổi phương thuốc đi, phương thuốc hiện tại công tử uống chỉ chữa được bệnh thương hàn bình thường thôi. Bệnh của công tử hơi khác với thương hàn.” Nói xong nàng quay lại nhìn thị vệ bên cạnh, “Mời mang giấy bút đến đây...”

Thị vệ kia nhìn Ngụy Ngôn Chi một cái, thấy hắn gật đầu thì mới đi vào bên trong buồng, chẳng bao lâu sau đã mang giấy bút ra.

Tần Hoan vừa ngẩng đầu lên thì hốc mắt nhất thời co rụt lại. Trên tay thị vệ kia cầm lại chính là giấy Duệ Kim.

Mới hôm qua nàng vừa phân tích ra được trong bụng Tống Nhu chính là giấy Duệ Kim, cho nên chỉ nhìn thấy là đã khiến Tần Hoan rùng mình rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, ở phía nam thường xuyên gặp phải giấy Duệ Kim cũng là bình thường, hoặc là Hầu phủ chuẩn bị, hoặc là tự hắn đi mua...

Tần Hoan thu lại suy nghĩ rồi nói chầm chậm, “Ta nói, ngươi viết. Cát cánh, tế tân...”

Tần Hoan nói một mạch 8-9 vị thuốc rồi căn dặn, “Phương thuốc này ngày uống 3 lần, uống xong nếu đổ mồ hôi thì tốt. Còn nếu không thấy thì lại phải tiếp tục uống, 2 hôm nay nhất định phải ăn đồ loãng, cháo nóng là tốt nhất.”

Ngụy Ngôn Chi vội vàng gật đầu, thị vệ bên cạnh cũng ghi nhớ lời này, sau đó mới lui ra ngoài.

Nhạc Ngưng cười nói, “Có Cửu cô nương ở đây, nhất định sẽ thuốc đến bệnh tan.”

Tần Hoan nhìn lướt khắp phòng rồi lại nhìn về phía lò lửa, “Trên người Ngụy công tử có hàn khí, trong phòng đốt lò đủ ấm thôi là được. Nhiệt độ cao cỡ này thành ra vừa khô vừa nóng, mặc dù đã mở cửa thông gió rồi nhưng vẫn không có lợi với bệnh tình.”

Vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi xấu hổ, “Khiến Cửu cô nương chê cười rồi, đúng thật là trời vừa tối ta đã cảm thấy ớn lạnh từng cơn, cộng thêm phòng này quá rộng nên mới bảo hạ nhân bỏ thêm than. Cửu cô nương yên tâm, từ giờ ta sẽ bảo bọn họ chỉnh lửa lại nhỏ hơn chút.”

Tần Hoan gật đầu, đang định quay đầu lại thì ánh mắt lập tức thấy được kìm sắt để bên cạnh lò lửa.

Đương nhiên kìm sắt dùng để chọc than, thế nhưng trên đầu kìm lại có dính một lớp gì đó đen xì. Tần Hoan nhìn thấy liền cảm giác như có cái gì đó bị đốt cháy rồi mới dính lên trên.

“Thế là được rồi, ở trong Hầu phủ không cần phải khách khí thế đâu.”



Ngữ khí Nhạc Ngưng rất nhiệt tình, “Tri phủ Đại nhân lại bảo ngươi vẽ lại khuôn mặt Đại ca ngươi hả?”

Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, “Không hề, hôm qua chỉ hỏi một chút sở thích của gia huynh.”

Nhạc Ngưng gật gật đầu, nghĩ nghĩ xong rồi nói, “Về sau cũng không cần ngươi phải vẽ nữa rồi.”

Ngụy Ngôn Chi gật đầu theo bản năng nhưng ngay lập tức lại nhướn mày, “Ý của Quận chúa là... Chẳng lẽ gia huynh đã bị...”

Nhạc Ngưng bật cười, “Vẫn chưa, chẳng qua Tri phủ Đại nhân đã biết được hành tung của Đại ca ngươi, cũng có biện pháp bắt hắn đi vào khuôn khổ, khả năng cao là sẽ bắt được hắn, cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.”

Ngụy Ngôn Chi sợ hãi một lúc rồi mới cụp mắt xuống, thở dài một hơi.

Biểu hiện của hắn rất rõ ràng, Nhạc Ngưng thấy thế cũng đồng tình, “Ta biết các ngươi huynh đệ tình thâm, thế nhưng mạng người quan trọng, ngươi hãy nghĩ đến người đã khuất là Tống Nhu, lần này bất luận thế nào thì cũng phải bắt được ca ca ngươi về hỏi tội.”

Ngụy Ngôn Chi cười khổ rồi nghẹn ngào, “Đương nhiên Ngôn Chi hiểu rõ đạo lý này, một bên là biểu muội, một bên là huynh trưởng cùng nhau lớn lên. Nếu như... nếu như không xảy ra chuyện này thì tốt biết bao nhiêu...”

Nhạc Ngưng liếc nhìn Tần Hoan, ngay cả Tần Hoan sau khi nghe thấy thế thì trong lòng cũng hơi thổn thức.

“Việc đã đến nước này, Ngụy công tử đừng quá thương tâm, trước mắt cứ dưỡng bệnh cho tốt đã, có lẽ còn có thể gặp mặt Đại ca ngươi.”

Nhạc Ngưng có lòng trấn an, Ngụy Ngôn Chi lại ho lên, “Vâng, Ngôn Chi...sẽ... sẽ bớt đau lòng... Khụ khụ khụ...”

Thấy hắn khó chịu như vậy nên Nhạc Ngưng cũng không tiện ở lâu, nàng đứng dậy rồi nói, “Nhanh đi bốc thuốc theo đơn của Cửu cô nương đi. Hiện tại ngươi phải dưỡng bệnh mới đúng, chuyện của ca ca ngươi nếu có tin gì thì ta sẽ sai người đi báo cho ngươi biết.”

Ngụy Ngôn Chi liên tục nói lời cảm ơn. Tần Hoan lại nhìn lướt qua kìm sắt kỳ quái kia một cái rồi mới đi theo Nhạc Ngưng ra ngoài.

Nhìn thấy 2 người rời đi rồi thị vệ kia mới nhìn Ngụy Ngôn Chi rồi nói, “Chủ tử, có cần phải đổi phương thuốc không?”

Ngụy Ngôn Chi lại ho một tiếng, hắn đứng dựa vào khung cửa sổ nhìn bóng dáng Tần Hoan và Nhạc Ngưng dần đi khuất khỏi cửa viện sau đó mới gật đầu, “Đương nhiên phải đổi, Cửu cô nương là y tiên hạ phàm, đương nhiên lợi hại hơn so với đại phu ở Đồng Thiện đường.”

Nói xong hắn đóng cửa sổ lại, nắm chặt áo choàng rồi đi vào bên trong buồng.

Thị vệ lại nói, “Chủ tử vẫn cảm thấy lạnh à? Có cần chỉnh nhỏ lại bếp lửa không?”

Ngụy Ngôn Chi khựng lại rồi lắc đầu, “Uống thuốc Cửu cô nương xong rồi nói sau, hiện tại ta vẫn cảm thấy lạnh lắm.”

Thị vệ vâng lời, nhìn bóng lưng Ngụy Ngôn Chi lại nhịn không được mà lo lắng, “Chủ tử, việc kia đã qua được 2 ngày rồi, Tri phủ Đại nhân có thể tra được đến chúng ta không?”

Ngụy Ngôn Chi xoay người lại, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn mang theo nét nghiêm nghị, “Đương nhiên là không, ngươi phải nhớ chúng ta là muốn tốt cho Quốc Công phủ và cả Ngụy phủ.”

“Đúng vậy, nhưng lỡ như bọn họ điều tra ra...”

Ngụy Ngôn Chi thở dài, “Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã tận lực rồi. Hiện giờ Đại ca có kết cục như vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào cả.”

Thị vệ gật đầu, “Chủ tử một lòng vì Quốc Công phủ và Ngụy phủ, nếu như thật sự Đại công tử bị bắt thì cũng là đáng đời, sao hắn có thể giết biểu tiểu thư chứ!”

Ngụy Ngôn Chi liên tục thở dài, dáng vẻ hiu quạnh đi vào trong buồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau