Chương 107: Dò xét phòng giam (2)
Trong lòng còn trăn trở nên đêm nay Tần Hoan ngủ không được ngon lắm. Sáng sớm hôm sau nàng đi loanh quanh trong viện như thường lệ, đang định dùng xong bữa sáng thì đến Hầu phủ. Thế nhưng mới ăn được một nửa thì Nhạc Ngưng đã đến tận cửa rồi!
“Ngươi vẫn chưa ăn sáng xong à, ngươi biết đã bắt được Ngụy Kỳ Chi chưa?”
Nhạc Ngưng đã đến đây 2 lần, có thể nói là cực kỳ quen thuộc với tiểu viện này của Tần Hoan. Cộng thêm hiện giờ nàng cực kỳ thân thiết với Tần Hoan nên cũng tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy ly trà Phục Linh mang đến rồi hỏi Tần Hoan.
Tần Hoan gật đầu, “Biết rõ, Từ ngỗ tác đã đến nói cho ta biết.”
Nhạc Ngưng nói tiếp, “Đêm qua ta mới biết chuyện này, trong lòng ta biết ngươi nhất định cũng sẽ tò mò Ngụy Kỳ Chi làm thế nào để giết Tống Nhu cho nên sáng sớm nay đã đến tìm ngươi. Chúng ta đến phủ nha nhìn xem!”
Tần Hoan buông bát đũa xuống rồi lau lau khóe môi, “Đến phủ nha?”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Phải, đến phủ nha! Đêm qua lúc tin tức đưa đến nói là chưa lấy được khẩu cung của Ngụy Kỳ Chi, nếu hôm nay chúng ta đến thì nhất định có thể nghe được trọng điểm.”
Tần Hoan chớp mắt, mặc dù phủ nha chính là trọng địa, thế nhưng Nhạc Ngưng có thân phận quận chúa cho nên muốn vào thì chắc chắn không khó... Quả nhiên, vẫn phải có thân phận thì mới dễ làm việc!
Tần Hoan vốn rất muốn biết chi tiết, nhưng thân phận của nàng không thích hợp để vào trong nha môn cho nên nàng cũng không có ý định này. Có điều Nhạc Ngưng đã đến tận cửa rồi, đương nhiên nàng cũng nên vui vẻ đi cùng với Nhạc Ngưng. Cơ hội đến khiến cho Tần Hoan hơi kích động, ngay lập tức nàng đi thay quần áo rồi cùng với Nhạc Ngưng ra cửa, nàng vừa đi vừa nói, “Có vẻ như lúc thẩm vấn đã xảy ra vấn đề.”
Nhạc Ngưng quay sang nhìn Tần Hoan, “Hả? Vì sao?”
Tần Hoan nghiêm nghị, “Xế chiều hôm qua đã bắt được Ngụy Kỳ Chi, thời gian từ lúc xế chiều cho đến tối có hơn 2 canh giờ. Nếu như Ngụy Kỳ Chi đã khai ra thì đêm qua chắc chắn sẽ không đưa tin đến Hầu phủ là vẫn chưa lấy được lời khai.”
“Cho nên chính là Ngụy Kỳ Chi có chết cũng không chịu thừa nhận?” Mặc dù đây là câu hỏi thế nhưng giọng của Nhạc Ngưng lại có chút khẳng định.
Tần Hoan lắc đầu, “Cũng không biết được, chúng ta đi xem xem.”
Hai người ra khỏi cửa, Nhạc Ngưng vốn là ngồi xe ngựa Hầu phủ đến đây nên đương nhiên Tần Hoan cũng lên xe ngồi cùng nàng đến nha môn. Xe ngựa vừa di chuyển thì Nhạc Ngưng nói, “Hôm qua ngươi có rất nhiều nghi vấn, sau khi về phòng ta đã suy nghĩ, đúng thật là rất khó giải thích. Nếu nói hắn giả quỷ dọa người thì hắn làm sao xuyên qua trùng trùng điệp điệp thị vệ của Hầu phủ? Lại làm thế nào để lấy được giá y của Tống Nhu?”
Nhạc Ngưng thở dài, “Những điều này có lẽ phải để chính miệng hắn nói ra thì chúng ta mới biết được.”
Tần Hoan không tiếp lời, còn có một loại khả năng nữa, kẻ giả quỷ dọa người căn bản không phải là Ngụy Kỳ Chi...
Lần này người đánh xe là xa phu của Hầu phủ nên đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn so với Phục Linh điều khiển. Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã ngừng lại trước cửa nha môn, Nhạc Ngưng và Tần Hoan lần lượt xuống xe. Nhạc Ngưng bước nhanh về phía cửa nha môn, vừa đi đến nơi thì sai dịch giơ tay lên ngăn Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại, lúc này Lục Kỳ đi theo Nhạc Ngưng chau mày, “Tiểu Quận chúa An Dương Hầu phủ mà các ngươi cũng dám ngăn cản?”
Mấy tên sai dịch sửng sốt, liếc mắt nhìn vài cái rồi bỏ tay xuống, sau đó cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ, một người trong số họ nói, “Xin Quận chúa chờ cho một lát, tiểu nhân đi vào thông bẩm với Tri phủ Đại nhân!”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Ừ!” Trước mặt những người không quen biết thì nàng hành xử rất lễ độ, vẻ mặt hiên ngang lạnh lùng, rất có khí thế cao cao tại thượng của Quận chúa. Tần Hoan đứng sau lưng nhìn nàng như vậy không khỏi cong môi mỉm cười.
Rất nhanh sau đó Hoắc Hoài Tín chạy vội ra đón, “Không biết Quận chúa đại giá quang lâm, Hoắc mỗ lại không tiếp đón từ xa...”
Mặc dù Nhạc Ngưng là tiểu bối thế nhưng thân phận của nàng cao hơn, Hoắc Hoài Tín cũng không thể không tôn kính.
Ngược lại Nhạc Ngưng lại hơi có chút cung kính với Hoắc Hoài Tín, “Quấy rầy Tri phủ Đại nhân rồi, nghe nói Đại nhân đã bắt được Ngụy gia Đại công tử nên lần này ta dẫn theo Cửu cô nương đến xem tình tiết vụ án. Án này liên quan đến Hầu phủ, Cửu cô nương lại cống hiến rất nhiều, bọn ta đi xem chắc là Đại nhân sẽ không để bụng chứ?”
Hôm qua Hoắc Hoài Tín đã vất vả gần như cả đêm, râu mọc đầy mặt, bên dưới mắt cũng thâm đen, nghe Nhạc Ngưng nói như thế thì ông nào dám nói thêm cái gì nữa, huống chi tình hình hiện tại thì Tần Hoan đến đây có lẽ cũng là chuyện tốt. Ông cười lớn tiếng, vừa nghiêng người vừa mời, “Đó là đương nhiên, mời Quận chúa vào, mời cả Cửu cô nương nữa...”
Vừa vào trong cửa chính, Hoắc Hoài Tín đã dẫn Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi lên hành lang bên cạnh, vừa đi ông vừa cười khổ, “Nếu như Quận chúa không đến thì Hoắc mỗ cũng phải phái người đến Hầu phủ một chuyến. Vốn tưởng rằng tóm được Ngụy Kỳ Chi rồi thì vụ án này đã có thể rõ ràng thông suốt, thế nhưng... thế nhưng Ngụy Kỳ Chi lại cực kỳ cứng miệng!”
Hoắc Hoài Tín thở dài, “Đêm qua thẩm vấn tận đến gần sáng, nhưng một câu Hoắc mỗ cũng không hỏi ra!”
Nhạc Ngưng nhướn mày, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề, “Tri phủ Đại nhân, Ngụy Kỳ Chi nói như thế nào?”
Vừa nói chuyện mọi người vừa đi đến công đường, đằng sau công đường là phòng giành cho khách của sảnh bên. Đến cửa phòng thì Hoắc Hoài Tín dừng chân lại, “Thân phận Quận chúa và Cửu cô nương cao quý nên không cần thiết phải đến nhà lao. Một lúc nữa ta sẽ cho người mang hồ sơ vụ án và khẩu cung đến là được, mời, hai vị vào đây chờ một lát đi.”
Nhạc Ngưng và Tần Hoan gật đầu, chờ đến khi đi vào trong thì Hoắc Hoài Tín mới nói, “Ngụy Kỳ Chi kia nói đích thực là hắn đi theo Tống Nhu đến Cẩm Châu, nhưng vì chân hắn bị thương nên chỉ ngồi xe ngựa, cho nên cũng chẳng nhanh hơn Tống Nhu là bao. Hắn xuất phát chậm hơn Tống Nhu 3 ngày, cố gắng đuổi theo thì cũng không kịp, mãi tận lúc hắn đến được Thập Lý miếu thì mới xem như đuổi kịp, Tống Nhu cũng đang ở đó. Thế nhưng hắn nói hắn không hề đi gặp Tống Nhu.”
Hoắc Hoài Tín cười nhạo, “Quận chúa và Cửu cô nương có tin không? Hắn tự cho là muốn cởi bỏ hiềm nghi nên mới nói ra, thế nhưng cũng để lộ một sơ hở lớn. Khi đó hắn cũng có mặt ở Thập Lý miếu, hai người cùng ở một chỗ thì người hành hung trừ hắn ra thì còn có thể là ai khác?”
Tần Hoan nhíu mày, “Vậy hắn dùng hung khí gì? Đầu của Tống Nhu hắn giấu ở đâu?”
Hoắc Hoài Tín cười khổ, “Đương nhiên là không hỏi ra rồi, hạ quan vẫn chưa điều tra cụ thể. Đi cùng hắn đến đây chỉ có 1 tên sai vặt tên là Ô Thuật, bọn họ 1 ngày sau mới tiến vào Cẩm Châu, thế nhưng còn chưa vào thành thì đã biết rõ tin tức Tống Nhu bị sát hại, sau khi vào thành rồi bọn họ ở lại trong khách điếm Phúc Lai ở thành đông. Tên Ô Thuật đó ta đã bắt lại rồi, nhưng cái gì hắn cũng không nói, bọn ta đã lục soát khắp trong khách điếm nhưng không tìm ra được gì cả. Hoắc mỗ cảm thấy bọn họ nhất định là đã thủ tiêu hết toàn bộ mọi chứng cứ trước khi vào thành rồi.”
Nhạc Ngưng vội hỏi, “Thế giả quỷ vào Hầu phủ dọa người thì sao? Còn có hỏa thiêu nghĩa trang nữa?”
Hoắc Hoài Tín lắc đầu, “Tất cả đều không thừa nhận! Đêm qua cũng đã dùng hình rồi nhưng vẫn không nhận.”
Chẳng trách Hoắc Hoài Tín không muốn để cho các nàng đến nhà lao, ngoại trừ lý do nhà lao không phải là nơi thích hợp để cho các nàng đến thì ông cũng sợ để cho các nàng nhìn thấy dáng vẻ sau khi bị dùng hình của Ngụy Kỳ Chi. Tần Hoan đã biết, trong nha môn khi thẩm vấn nghi phạm thông thường sẽ có rất nhiều biện pháp, phụ thân nàng không thích dùng trọng hình để bức cung, thế nhưng khi gặp phải những tên hung đồ cực kỳ gian ác thì cũng chỉ có thể lấy mạnh khắc chế mạnh thôi.
“Hắn có nói vì sao đã đến Cẩm Châu rồi mà không đi tìm Ngụy Ngôn Chi không?”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng trang nghiêm, Hoắc Hoài Tín nghe thấy câu hỏi của nàng thì tinh thần không hiểu sao lại phấn khởi, “Hắn nói, hắn nói là sợ hủy đi thanh danh của Tống Nhu nên mới không xuất hiện. Ta hỏi hắn sự việc kia theo lời của Ngụy Ngôn Chi thì hắn thừa nhận rồi. Hơn nữa đúng là trước đây hắn thuận tay trái, hiện giờ cả hai tay đều có thể dùng được, chân hắn cũng đúng là bị tqc và cữu cữu hắn đánh gẫy...”
Tần Hoan chau mày, “Thế hắn có nói mục đích lần này hắn đến Cẩm Châu không?”
Hoắc Hoài Tín cũng nhăn mày, tay sờ cằm trong vô thức, “Điều này cũng khiến ta cực kỳ khó hiểu, hắn nói hắn đi theo chỉ là vì muốn xem xem Tống Nhu gả cho người như thế nào, có nghiêm khắc quá hay không. Hắn còn nói đích thực là muốn gặp Tống Nhu, thế nhưng không có cơ hội do thị vệ đi theo quá đông, Tống Nhu là tân nương nên được mọi người hộ tống ở chính giữa nên hắn không có cách nào tiếp cận cả.”
“Lời nói này đương nhiên là bịa đặt, nếu như ngay cả người cũng không gặp được thì càng không thể giết người rồi cắt đầu người ta đi.” Nhạc Ngưng khoanh tay trước ngực, “Tên Ngụy Kỳ Chi này cũng là người luyện võ, tâm tính nhất định cứng cỏi hơn so với thường nhân, có lẽ Tri phủ Đại nhân phải phí sức nhiều hơn rồi. Có điều dùng hình thì dùng hình, đừng có tra tấn bức cung là được.”
Hoắc Hoài Tín than ngắn thở dài, “Đương nhiên rồi, có điều hắn không có bất cứ ai làm chứng cho mình, tên Ô Thuật kia là gã sai vặt của hắn nên đương nhiên sẽ bao che cho hắn. Lời khai của Ô Thuật đương nhiên không thể tin.”
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên nói, “Tri phủ Đại nhân có thể cho bọn ta gặp mặt Ngụy Kỳ Chi và Ô Thuật không?”
Khóe môi Hoắc Hoài Tín nhất thời co giật, “Khụ khụ, Cửu cô nương, trong phòng giam rất bẩn thỉu, sao có thể để hai tiểu cô nương lá ngọc cành vàng các ngươi đi vào chứ? Nếu như Hầu gia truy cứu xuống thì Hoắc gánh không nổi đâu...”
Tần Hoan nhíu mày rồi quay sang nhìn Nhạc Ngưng. Nhạc Ngưng nhận được ánh mắt của Tần Hoan liền hiểu, lập tức hất hàm, “Phụ thân ta chẳng lẽ lại là loại người không phân biệt được thị phi? Là tự ta muốn vào, chẳng liên quan gì đến Đại nhân cả, Đại nhân chỉ đơn giản là sợ bọn ta nhìn thấy dáng vẻ sau khi dùng hình của Ngụy Kỳ Chi thôi, thế nhưng Nhạc Ngưng đã luyện võ từ nhỏ nên quen thuộc các loại vết thương, cũng biết quy của của nha môn, đương nhiên sẽ không nói Đại nhân sai.”
Hoắc Hoài Tín vừa cười vừa hậm hực, ngay lúc này thì Từ Hà ôm một tập hồ sơ đến, “Đại nhân, hồ sơ người muốn đã đem đến đây rồi!”
Đáy lòng Hoắc Hoài Tín thở dài, “Ngươi cứ tạm giữ đó đã, Quận chúa và Cửu cô nương muốn đến nhà lao xem xét.”
Từ Hà kinh ngạc, “Nhà lao chính là...”
Hắn mới nói được nửa câu thì tự mình chặn lại. Tính tình Nhạc Ngưng phóng khoáng, còn Tần Hoan thì ngay cả nghiệm thi còn không sợ thì còn sợ gì mấy thứ bẩn thỉu huyết tanh trong nhà lao?
Từ Hà vừa nghiêng người vừa mời, “Mời Quận chúa và Cửu cô nương đi bên này...”
Hoắc Hoài Tín cũng nói, “Quận chúa và Cửu cô nương muốn xem thì đến xem đi, mời...”
Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng dậy rồi cùng đi ra ngoài.
Hoắc Hoài Tín và Từ Hà đi trước dẫn đường, Nhạc Ngưng đi phía sau nghiêng đầu khẽ hỏi Tần Hoan, “Sao đột nhiên ngươi lại muốn đến nhà lao xem xét vậy? Thẩm vấn phạm nhân chính là chuyên môn của bọn hắn, chỉ sợ chúng ta đến cũng chẳng giúp được gì.”
Hiện tại cũng đã dùng hình với Ngụy Kỳ Chi rồi, chẳng lẽ 2 người các nàng còn đến xem người ta dùng hình sao?
Tần Hoan khẽ lắc đầu, “Đến nhìn thì biết.”
Người có tâm tính cứng cỏi sau khi phạm tội đương nhiên sẽ biết một khi khai nhận thì sẽ chỉ còn đường chết, cho nên có thể sẽ chống đỡ được trọng hình, chết cũng không thừa nhận. Thế nhưng nếu thật sự Ngụy Kỳ Chi không nói dối thì sao?
Tần Hoan không biết tình cảnh bên trong nhà lao cho nên càng muốn đến nhìn một cái xem sao.
Từ sảnh đi sâu vào bên trong nha môn, chẳng bao lâu đã đến một đường hầm tối âm u. Từ phía xa có nha sai đi đến, nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo 2 tiểu cô nương đến thì chợt sửng sốt. Hoắc Hoài Tín phất phất tay, “Bảo người ở bên trong tránh đi một lúc.”
Hoắc Hoài Tín căn dặn như vậy thì nha sai liền hiểu thân phận của Tần Hoan và Nhạc Ngưng không bình thường, hắn ngay lập tức xoay người rời đi.
Lúc Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi đến cửa nhà lao thì quả nhiên không thấy bóng dáng một nha sai nào cả.
Nhà lao của nha môn Cẩm Châu phủ đương nhiên chặt chẽ và kiên cố hơn nhiều so với huyện nha bình thường. Nhà lao nằm dưới lòng đất, 2 người Nhạc Ngưng đi xuống theo đường hầm dốc, chẳng bao lâu sau đã thấy được bố trí bên trong nhà lao. Đúng như lời Hoắc Hoài Tín nói, thật sự có chút không thích hợp đối với 2 người bọn họ, Nhạc Ngưng bịt lại mồm miệng rồi quay đầu sang nhìn Tần Hoan, nhưng Tần Hoan vẫn đủng đỉnh bước đi, cứ như đi dạo chơi trong hậu viện nhà mình vậy.
Đến một ngã rẽ sang phải, rất nhanh đã đến một phòng tối không có cửa sổ, chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân.
Bốn góc phòng tối được đốt đèn, chính giữa có một giá gỗ lớn đứng dựa vào tường, Hiện tại có một nam tử cởi trần bị treo trên giá, trên người hắn toàn bộ đều là vết lằn của roi đánh, bên dưới vai trái còn có một vết sẹo hình vuông nhìn thấy rõ ràng là vết bỏng. Nam tử cúi đầu xuống, tựa hồ như đã hôn mê, tóc đen rũ tán loạn che khuất mặt mũi hắn nhưng cũng mơ hồ lộ ra ngũ quan, để cho Tần Hoan thấy lờ mờ được dáng vẻ của Ngụy Ngôn Chi. Hai huynh đệ nhà này cũng có 3 phần giống nhau...
“Ngươi vẫn chưa ăn sáng xong à, ngươi biết đã bắt được Ngụy Kỳ Chi chưa?”
Nhạc Ngưng đã đến đây 2 lần, có thể nói là cực kỳ quen thuộc với tiểu viện này của Tần Hoan. Cộng thêm hiện giờ nàng cực kỳ thân thiết với Tần Hoan nên cũng tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy ly trà Phục Linh mang đến rồi hỏi Tần Hoan.
Tần Hoan gật đầu, “Biết rõ, Từ ngỗ tác đã đến nói cho ta biết.”
Nhạc Ngưng nói tiếp, “Đêm qua ta mới biết chuyện này, trong lòng ta biết ngươi nhất định cũng sẽ tò mò Ngụy Kỳ Chi làm thế nào để giết Tống Nhu cho nên sáng sớm nay đã đến tìm ngươi. Chúng ta đến phủ nha nhìn xem!”
Tần Hoan buông bát đũa xuống rồi lau lau khóe môi, “Đến phủ nha?”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Phải, đến phủ nha! Đêm qua lúc tin tức đưa đến nói là chưa lấy được khẩu cung của Ngụy Kỳ Chi, nếu hôm nay chúng ta đến thì nhất định có thể nghe được trọng điểm.”
Tần Hoan chớp mắt, mặc dù phủ nha chính là trọng địa, thế nhưng Nhạc Ngưng có thân phận quận chúa cho nên muốn vào thì chắc chắn không khó... Quả nhiên, vẫn phải có thân phận thì mới dễ làm việc!
Tần Hoan vốn rất muốn biết chi tiết, nhưng thân phận của nàng không thích hợp để vào trong nha môn cho nên nàng cũng không có ý định này. Có điều Nhạc Ngưng đã đến tận cửa rồi, đương nhiên nàng cũng nên vui vẻ đi cùng với Nhạc Ngưng. Cơ hội đến khiến cho Tần Hoan hơi kích động, ngay lập tức nàng đi thay quần áo rồi cùng với Nhạc Ngưng ra cửa, nàng vừa đi vừa nói, “Có vẻ như lúc thẩm vấn đã xảy ra vấn đề.”
Nhạc Ngưng quay sang nhìn Tần Hoan, “Hả? Vì sao?”
Tần Hoan nghiêm nghị, “Xế chiều hôm qua đã bắt được Ngụy Kỳ Chi, thời gian từ lúc xế chiều cho đến tối có hơn 2 canh giờ. Nếu như Ngụy Kỳ Chi đã khai ra thì đêm qua chắc chắn sẽ không đưa tin đến Hầu phủ là vẫn chưa lấy được lời khai.”
“Cho nên chính là Ngụy Kỳ Chi có chết cũng không chịu thừa nhận?” Mặc dù đây là câu hỏi thế nhưng giọng của Nhạc Ngưng lại có chút khẳng định.
Tần Hoan lắc đầu, “Cũng không biết được, chúng ta đi xem xem.”
Hai người ra khỏi cửa, Nhạc Ngưng vốn là ngồi xe ngựa Hầu phủ đến đây nên đương nhiên Tần Hoan cũng lên xe ngồi cùng nàng đến nha môn. Xe ngựa vừa di chuyển thì Nhạc Ngưng nói, “Hôm qua ngươi có rất nhiều nghi vấn, sau khi về phòng ta đã suy nghĩ, đúng thật là rất khó giải thích. Nếu nói hắn giả quỷ dọa người thì hắn làm sao xuyên qua trùng trùng điệp điệp thị vệ của Hầu phủ? Lại làm thế nào để lấy được giá y của Tống Nhu?”
Nhạc Ngưng thở dài, “Những điều này có lẽ phải để chính miệng hắn nói ra thì chúng ta mới biết được.”
Tần Hoan không tiếp lời, còn có một loại khả năng nữa, kẻ giả quỷ dọa người căn bản không phải là Ngụy Kỳ Chi...
Lần này người đánh xe là xa phu của Hầu phủ nên đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn so với Phục Linh điều khiển. Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã ngừng lại trước cửa nha môn, Nhạc Ngưng và Tần Hoan lần lượt xuống xe. Nhạc Ngưng bước nhanh về phía cửa nha môn, vừa đi đến nơi thì sai dịch giơ tay lên ngăn Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại, lúc này Lục Kỳ đi theo Nhạc Ngưng chau mày, “Tiểu Quận chúa An Dương Hầu phủ mà các ngươi cũng dám ngăn cản?”
Mấy tên sai dịch sửng sốt, liếc mắt nhìn vài cái rồi bỏ tay xuống, sau đó cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ, một người trong số họ nói, “Xin Quận chúa chờ cho một lát, tiểu nhân đi vào thông bẩm với Tri phủ Đại nhân!”
Nhạc Ngưng gật đầu, “Ừ!” Trước mặt những người không quen biết thì nàng hành xử rất lễ độ, vẻ mặt hiên ngang lạnh lùng, rất có khí thế cao cao tại thượng của Quận chúa. Tần Hoan đứng sau lưng nhìn nàng như vậy không khỏi cong môi mỉm cười.
Rất nhanh sau đó Hoắc Hoài Tín chạy vội ra đón, “Không biết Quận chúa đại giá quang lâm, Hoắc mỗ lại không tiếp đón từ xa...”
Mặc dù Nhạc Ngưng là tiểu bối thế nhưng thân phận của nàng cao hơn, Hoắc Hoài Tín cũng không thể không tôn kính.
Ngược lại Nhạc Ngưng lại hơi có chút cung kính với Hoắc Hoài Tín, “Quấy rầy Tri phủ Đại nhân rồi, nghe nói Đại nhân đã bắt được Ngụy gia Đại công tử nên lần này ta dẫn theo Cửu cô nương đến xem tình tiết vụ án. Án này liên quan đến Hầu phủ, Cửu cô nương lại cống hiến rất nhiều, bọn ta đi xem chắc là Đại nhân sẽ không để bụng chứ?”
Hôm qua Hoắc Hoài Tín đã vất vả gần như cả đêm, râu mọc đầy mặt, bên dưới mắt cũng thâm đen, nghe Nhạc Ngưng nói như thế thì ông nào dám nói thêm cái gì nữa, huống chi tình hình hiện tại thì Tần Hoan đến đây có lẽ cũng là chuyện tốt. Ông cười lớn tiếng, vừa nghiêng người vừa mời, “Đó là đương nhiên, mời Quận chúa vào, mời cả Cửu cô nương nữa...”
Vừa vào trong cửa chính, Hoắc Hoài Tín đã dẫn Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi lên hành lang bên cạnh, vừa đi ông vừa cười khổ, “Nếu như Quận chúa không đến thì Hoắc mỗ cũng phải phái người đến Hầu phủ một chuyến. Vốn tưởng rằng tóm được Ngụy Kỳ Chi rồi thì vụ án này đã có thể rõ ràng thông suốt, thế nhưng... thế nhưng Ngụy Kỳ Chi lại cực kỳ cứng miệng!”
Hoắc Hoài Tín thở dài, “Đêm qua thẩm vấn tận đến gần sáng, nhưng một câu Hoắc mỗ cũng không hỏi ra!”
Nhạc Ngưng nhướn mày, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề, “Tri phủ Đại nhân, Ngụy Kỳ Chi nói như thế nào?”
Vừa nói chuyện mọi người vừa đi đến công đường, đằng sau công đường là phòng giành cho khách của sảnh bên. Đến cửa phòng thì Hoắc Hoài Tín dừng chân lại, “Thân phận Quận chúa và Cửu cô nương cao quý nên không cần thiết phải đến nhà lao. Một lúc nữa ta sẽ cho người mang hồ sơ vụ án và khẩu cung đến là được, mời, hai vị vào đây chờ một lát đi.”
Nhạc Ngưng và Tần Hoan gật đầu, chờ đến khi đi vào trong thì Hoắc Hoài Tín mới nói, “Ngụy Kỳ Chi kia nói đích thực là hắn đi theo Tống Nhu đến Cẩm Châu, nhưng vì chân hắn bị thương nên chỉ ngồi xe ngựa, cho nên cũng chẳng nhanh hơn Tống Nhu là bao. Hắn xuất phát chậm hơn Tống Nhu 3 ngày, cố gắng đuổi theo thì cũng không kịp, mãi tận lúc hắn đến được Thập Lý miếu thì mới xem như đuổi kịp, Tống Nhu cũng đang ở đó. Thế nhưng hắn nói hắn không hề đi gặp Tống Nhu.”
Hoắc Hoài Tín cười nhạo, “Quận chúa và Cửu cô nương có tin không? Hắn tự cho là muốn cởi bỏ hiềm nghi nên mới nói ra, thế nhưng cũng để lộ một sơ hở lớn. Khi đó hắn cũng có mặt ở Thập Lý miếu, hai người cùng ở một chỗ thì người hành hung trừ hắn ra thì còn có thể là ai khác?”
Tần Hoan nhíu mày, “Vậy hắn dùng hung khí gì? Đầu của Tống Nhu hắn giấu ở đâu?”
Hoắc Hoài Tín cười khổ, “Đương nhiên là không hỏi ra rồi, hạ quan vẫn chưa điều tra cụ thể. Đi cùng hắn đến đây chỉ có 1 tên sai vặt tên là Ô Thuật, bọn họ 1 ngày sau mới tiến vào Cẩm Châu, thế nhưng còn chưa vào thành thì đã biết rõ tin tức Tống Nhu bị sát hại, sau khi vào thành rồi bọn họ ở lại trong khách điếm Phúc Lai ở thành đông. Tên Ô Thuật đó ta đã bắt lại rồi, nhưng cái gì hắn cũng không nói, bọn ta đã lục soát khắp trong khách điếm nhưng không tìm ra được gì cả. Hoắc mỗ cảm thấy bọn họ nhất định là đã thủ tiêu hết toàn bộ mọi chứng cứ trước khi vào thành rồi.”
Nhạc Ngưng vội hỏi, “Thế giả quỷ vào Hầu phủ dọa người thì sao? Còn có hỏa thiêu nghĩa trang nữa?”
Hoắc Hoài Tín lắc đầu, “Tất cả đều không thừa nhận! Đêm qua cũng đã dùng hình rồi nhưng vẫn không nhận.”
Chẳng trách Hoắc Hoài Tín không muốn để cho các nàng đến nhà lao, ngoại trừ lý do nhà lao không phải là nơi thích hợp để cho các nàng đến thì ông cũng sợ để cho các nàng nhìn thấy dáng vẻ sau khi bị dùng hình của Ngụy Kỳ Chi. Tần Hoan đã biết, trong nha môn khi thẩm vấn nghi phạm thông thường sẽ có rất nhiều biện pháp, phụ thân nàng không thích dùng trọng hình để bức cung, thế nhưng khi gặp phải những tên hung đồ cực kỳ gian ác thì cũng chỉ có thể lấy mạnh khắc chế mạnh thôi.
“Hắn có nói vì sao đã đến Cẩm Châu rồi mà không đi tìm Ngụy Ngôn Chi không?”
Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng trang nghiêm, Hoắc Hoài Tín nghe thấy câu hỏi của nàng thì tinh thần không hiểu sao lại phấn khởi, “Hắn nói, hắn nói là sợ hủy đi thanh danh của Tống Nhu nên mới không xuất hiện. Ta hỏi hắn sự việc kia theo lời của Ngụy Ngôn Chi thì hắn thừa nhận rồi. Hơn nữa đúng là trước đây hắn thuận tay trái, hiện giờ cả hai tay đều có thể dùng được, chân hắn cũng đúng là bị tqc và cữu cữu hắn đánh gẫy...”
Tần Hoan chau mày, “Thế hắn có nói mục đích lần này hắn đến Cẩm Châu không?”
Hoắc Hoài Tín cũng nhăn mày, tay sờ cằm trong vô thức, “Điều này cũng khiến ta cực kỳ khó hiểu, hắn nói hắn đi theo chỉ là vì muốn xem xem Tống Nhu gả cho người như thế nào, có nghiêm khắc quá hay không. Hắn còn nói đích thực là muốn gặp Tống Nhu, thế nhưng không có cơ hội do thị vệ đi theo quá đông, Tống Nhu là tân nương nên được mọi người hộ tống ở chính giữa nên hắn không có cách nào tiếp cận cả.”
“Lời nói này đương nhiên là bịa đặt, nếu như ngay cả người cũng không gặp được thì càng không thể giết người rồi cắt đầu người ta đi.” Nhạc Ngưng khoanh tay trước ngực, “Tên Ngụy Kỳ Chi này cũng là người luyện võ, tâm tính nhất định cứng cỏi hơn so với thường nhân, có lẽ Tri phủ Đại nhân phải phí sức nhiều hơn rồi. Có điều dùng hình thì dùng hình, đừng có tra tấn bức cung là được.”
Hoắc Hoài Tín than ngắn thở dài, “Đương nhiên rồi, có điều hắn không có bất cứ ai làm chứng cho mình, tên Ô Thuật kia là gã sai vặt của hắn nên đương nhiên sẽ bao che cho hắn. Lời khai của Ô Thuật đương nhiên không thể tin.”
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên nói, “Tri phủ Đại nhân có thể cho bọn ta gặp mặt Ngụy Kỳ Chi và Ô Thuật không?”
Khóe môi Hoắc Hoài Tín nhất thời co giật, “Khụ khụ, Cửu cô nương, trong phòng giam rất bẩn thỉu, sao có thể để hai tiểu cô nương lá ngọc cành vàng các ngươi đi vào chứ? Nếu như Hầu gia truy cứu xuống thì Hoắc gánh không nổi đâu...”
Tần Hoan nhíu mày rồi quay sang nhìn Nhạc Ngưng. Nhạc Ngưng nhận được ánh mắt của Tần Hoan liền hiểu, lập tức hất hàm, “Phụ thân ta chẳng lẽ lại là loại người không phân biệt được thị phi? Là tự ta muốn vào, chẳng liên quan gì đến Đại nhân cả, Đại nhân chỉ đơn giản là sợ bọn ta nhìn thấy dáng vẻ sau khi dùng hình của Ngụy Kỳ Chi thôi, thế nhưng Nhạc Ngưng đã luyện võ từ nhỏ nên quen thuộc các loại vết thương, cũng biết quy của của nha môn, đương nhiên sẽ không nói Đại nhân sai.”
Hoắc Hoài Tín vừa cười vừa hậm hực, ngay lúc này thì Từ Hà ôm một tập hồ sơ đến, “Đại nhân, hồ sơ người muốn đã đem đến đây rồi!”
Đáy lòng Hoắc Hoài Tín thở dài, “Ngươi cứ tạm giữ đó đã, Quận chúa và Cửu cô nương muốn đến nhà lao xem xét.”
Từ Hà kinh ngạc, “Nhà lao chính là...”
Hắn mới nói được nửa câu thì tự mình chặn lại. Tính tình Nhạc Ngưng phóng khoáng, còn Tần Hoan thì ngay cả nghiệm thi còn không sợ thì còn sợ gì mấy thứ bẩn thỉu huyết tanh trong nhà lao?
Từ Hà vừa nghiêng người vừa mời, “Mời Quận chúa và Cửu cô nương đi bên này...”
Hoắc Hoài Tín cũng nói, “Quận chúa và Cửu cô nương muốn xem thì đến xem đi, mời...”
Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng dậy rồi cùng đi ra ngoài.
Hoắc Hoài Tín và Từ Hà đi trước dẫn đường, Nhạc Ngưng đi phía sau nghiêng đầu khẽ hỏi Tần Hoan, “Sao đột nhiên ngươi lại muốn đến nhà lao xem xét vậy? Thẩm vấn phạm nhân chính là chuyên môn của bọn hắn, chỉ sợ chúng ta đến cũng chẳng giúp được gì.”
Hiện tại cũng đã dùng hình với Ngụy Kỳ Chi rồi, chẳng lẽ 2 người các nàng còn đến xem người ta dùng hình sao?
Tần Hoan khẽ lắc đầu, “Đến nhìn thì biết.”
Người có tâm tính cứng cỏi sau khi phạm tội đương nhiên sẽ biết một khi khai nhận thì sẽ chỉ còn đường chết, cho nên có thể sẽ chống đỡ được trọng hình, chết cũng không thừa nhận. Thế nhưng nếu thật sự Ngụy Kỳ Chi không nói dối thì sao?
Tần Hoan không biết tình cảnh bên trong nhà lao cho nên càng muốn đến nhìn một cái xem sao.
Từ sảnh đi sâu vào bên trong nha môn, chẳng bao lâu đã đến một đường hầm tối âm u. Từ phía xa có nha sai đi đến, nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo 2 tiểu cô nương đến thì chợt sửng sốt. Hoắc Hoài Tín phất phất tay, “Bảo người ở bên trong tránh đi một lúc.”
Hoắc Hoài Tín căn dặn như vậy thì nha sai liền hiểu thân phận của Tần Hoan và Nhạc Ngưng không bình thường, hắn ngay lập tức xoay người rời đi.
Lúc Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi đến cửa nhà lao thì quả nhiên không thấy bóng dáng một nha sai nào cả.
Nhà lao của nha môn Cẩm Châu phủ đương nhiên chặt chẽ và kiên cố hơn nhiều so với huyện nha bình thường. Nhà lao nằm dưới lòng đất, 2 người Nhạc Ngưng đi xuống theo đường hầm dốc, chẳng bao lâu sau đã thấy được bố trí bên trong nhà lao. Đúng như lời Hoắc Hoài Tín nói, thật sự có chút không thích hợp đối với 2 người bọn họ, Nhạc Ngưng bịt lại mồm miệng rồi quay đầu sang nhìn Tần Hoan, nhưng Tần Hoan vẫn đủng đỉnh bước đi, cứ như đi dạo chơi trong hậu viện nhà mình vậy.
Đến một ngã rẽ sang phải, rất nhanh đã đến một phòng tối không có cửa sổ, chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân.
Bốn góc phòng tối được đốt đèn, chính giữa có một giá gỗ lớn đứng dựa vào tường, Hiện tại có một nam tử cởi trần bị treo trên giá, trên người hắn toàn bộ đều là vết lằn của roi đánh, bên dưới vai trái còn có một vết sẹo hình vuông nhìn thấy rõ ràng là vết bỏng. Nam tử cúi đầu xuống, tựa hồ như đã hôn mê, tóc đen rũ tán loạn che khuất mặt mũi hắn nhưng cũng mơ hồ lộ ra ngũ quan, để cho Tần Hoan thấy lờ mờ được dáng vẻ của Ngụy Ngôn Chi. Hai huynh đệ nhà này cũng có 3 phần giống nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất