Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 111: Hung thủ là người khác (3)

Trước Sau
Nhạc Ngưng nghi hoặc nói, “Ta cũng không tin nguyền rủa, thế nhưng hắn nổi nốt đỏ là vì sao?”

“Bị sơn ăn.” Đôi môi anh đào của Tần Hoan khẽ mở, nàng nhấn mạnh vào mấy chữ này. Cùng thời điểm nàng nói ra thì lông mày Yến Trì nhíu lại, mà đáy mắt Nhạc Ngưng cũng hơi sáng lên, có vẻ như cũng đã nghĩ đến cái gì.

Tần Hoan thấy vẻ mặt 2 người như vậy liền gật đầu, “Trên đời này ở chỗ nào cũng có thể tùy tiện nhìn thấy sơn, cho nên không ai nghĩ nó có độc cả, thế nhưng chính xác là có một số ít người rất mẫn cảm với sơn. Trì Điện hạ đã nói cho ta biết Ngụy Kỳ Chi không thích đồ vật được sơn lên, ta nhìn trong thư thì thấy trong phòng Ngụy Kỳ Chi đều là vàng bạc ngọc khí, hơn nữa hắn lại không ngửi được mùi sơn. Mặc dù chuyện không ngửi được này không rõ ràng lắm, nhưng chuyện hắn dính phải lời nguyền khiến cho ta nhớ lại ngày trước đã từng gặp 2 người trên người nổi lên nốt đỏ mà không thuốc nào chữa được, cuối cùng điều tra ra chính là bị sơn ăn. Khi Ngụy Kỳ Chi còn nhỏ đương nhiên không phân biệt được rõ rốt cuộc vì sao mà nổi nốt đỏ, thế nhưng lâu dần tạo thành cho hắn một bản năng không thích đồ sơn. Ngay cả đồ sơn hắn đều không thích, thì sao có thể dùng giấy Duệ Kim phải dùng sơn vàng để chế tạo thành?”

Nói xong Tần Hoan khẳng định, “Giấy Duệ Kim tìm được trong bụng Tống Nhu, nhất định là không có liên quan gì đến Ngụy Kỳ Chi cả.”

Hốc mắt Yến Trì co rụt lại, Nhạc Ngưng cũng không nhịn được mà ngồi thẳng lên, Tần Hoan lập tức giải thích ra 2 vấn đề. Thứ nhất, lời nguyền thuận tay trái của Ngụy Kỳ Chi và vì sao hắn không thích đồ sơn. Thứ hai, liên quan đến vụ án của Tống Nhu, giấy Duệ Kim dùng sơn vàng sơn lên gỗ để chế tạo thành, trong đó vẫn còn thoang thoảng mùi sơn thì đương nhiên Ngụy Kỳ Chi sẽ không dùng!

Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan bái phục, nhưng lại suy nghĩ, “Nhưng...việc này làm thế nào để kiểm chứng?”

Tần Hoan cười khẽ, “Chuyện này lại cực kỳ đơn giản, tìm sơn ướt đến đây là được rồi, sau đó mang đến gần hoặc là chạm vào tay Ngụy Kỳ Chi, xem xem trên người hắn có thay đổi gì không thì biết rồi.”

Nhạc Ngưng gật đầu, “Như vậy mặc dù có thể nói phong thư giấy Duệ Kim đó không liên quan gì đến Ngụy Kỳ Chi, thế nhưng lại không thể hoàn toàn chứng minh cái chết của Tống Nhu không liên quan đến hắn... Dù sao thì hắn cũng thuận tay trái.”

Tần Hoan lắc đầu, “Thuận tay trái là ta phát hiện ra vào lúc có người giả quỳ hù dọa, còn giấy Duệ Kim nằm trong thi thể Tống Nhu chính là chứng cứ trực tiếp nhất. Có thể nói bức thư giấy Duệ Kim này là bằng chứng trong quá trình bị giết của Tống Nhu, mà có rất nhiều vụ án chỉ cần dựa vào phương hướng của một manh mối mấu chốt thì có thể tìm thấy lỗ hổng hoàn toàn mới, từ đó mới tìm ra chân tướng.”

Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan, hôm nay nàng mặc bộ váy dài xếp ly màu xanh ngọc, bên ngoài khoác áo trường sam dài tay màu xanh lục, trên vai phủ thêm một lớp lụa cùng màu nữa, vốn là một đóa hoa thanh cao xinh đẹp, giờ phút này khi nàng tỉ mỉ phân tích vụ án, trên mặt lại ánh lên một thần thái khác. Đôi mắt nàng trong vắt như dòng suối chứa đầy đá quý, ngữ khí nói chuyện cũng mang vẻ sát phạt quyết đoán khác hoàn toàn với ngày thường, loại khí thế bức người này làm phai nhạt hẳn đi sự ôn nhu điềm tĩnh của nàng. Nhạc Ngưng nhìn một lúc rồi đột nhiên lại ảo não, trước đây ánh mắt nàng vụng về biết bao nhiêu nên mới cho rằng Tần Hoan chỉ là một tiểu nữ tử nhà phú quý bình thường, mềm mại yếu ớt như hoa sen trước gió...

“Ngay cả chuyện thuận tay trái, bức thư này cũng giúp ta.” Tần Hoan lại vỗ vỗ lên bức thư, “Vừa rồi trong địa lao, gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi có nói, Ngụy Ngôn Chi và Ngụy Kỳ Chi huynh đệ tình thâm, khi còn bé cùng nhau đọc sách luyện chữ cho nên Ngụy Ngôn Chi cũng học theo Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái. Mà theo như ta nhìn thấy ở trong thư, tin tức có hơi khác so với lời tên sai vặt đó nói.”

Nhạc Ngưng nhíu mày, “Thế nào? Tên sai vặt kia nói dối?”



Tần Hoan lắc đầu, “Không, hắn không nói sai, hắn chỉ nói chuyện này theo hướng tốt đẹp lên thôi.”

Trong mắt Nhạc Ngưng tràn đầy khó hiểu, sắc mặt Tần Hoan hơi tối, “Trong nhà có 2 hài tử, một người là con trưởng, một người là con vợ lẽ, con vợ lẽ mọi thứ đều tốt, hiểu rõ đạo lý anh em tôn kính lẫn nhau. Còn con trai trưởng, mặc dù tính nết không có gì hư hỏng nhưng lại có một 'thiếu sót' bẩm sinh, không sai, có thể nói đó chính là chỗ 'thiếu sót'. Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái khiến cho hắn chịu nhiều chê trách, lại cộng thêm việc bị nổi nốt đỏ, khiến cho tin đồn về lời nguyền cứ thế lan truyền. Ngụy lão gia có lẽ là chỉ cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng Ngụy gia chủ mẫu thì sao?”

Nhạc Ngưng ngạc nhiên, “Sao lại liên quan đến cả Ngụy gia chủ mẫu rồi?”

Tần Hoan cầm bức thư lên rồi quơ quơ, “Trong này có nói, mẫu thân của Ngụy Kỳ Chi cũng chính là tiểu thư của Quốc Công phủ, trước đây khi Ngụy Kỳ Chi còn chưa sửa đổi thói quen thì bà ta đã từng cưỡng ép bắt Ngụy Ngôn Chi cũng phải dùng tay trái tập viết, nếu như hắn không nghe theo, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì sẽ nhốt hắn một mình bên trong viện không cho phép ra ngoài.”

Tần Hoan vừa nói đến nội tình bên trong Ngụy phủ thì vừa liếc mắt sang nhìn Yến Trì, ngày trước hắn nói muốn thay Thái trưởng Công chúa điều tra Ngụy phủ và Quốc Công phủ, nhưng Tần Hoan không ngờ được rằng hặn lại thu được tin tức tỉ mỉ như thế, thậm chí ngay cả chuyện từ mười mấy năm trước cũng có thể moi ra. Tần Hoan không khỏi hoài nghi liệu Yến Trì có sắp xếp cơ sở ngầm bên trong Ngụy phủ và Quốc Công phủ hay không?

Tần Hoan thu hồi lại suy nghĩ rồi tiếp tục nói, “Một tiểu hài tử, trời sinh ra dùng tay trái lại bị bắt buộc phải dùng tay phải, còn một hài tử khác, sinh ra có thể dùng tay phải nhưng lại bị cưỡng ép đổi sang dùng tay trái.”

Nhạc Ngưng 'A' một tiếng, “Ý của ngươi là, Ngụy Nhị công tử cũng có thể dùng tay trái?”

Tần Hoan gật đầu, “Chuyện này xảy ra vào hơn 10 năm trước, nhưng Ngụy gia chủ mẫu đã giấu giếm chuyện này cực kỳ kín đáo, hiện tại người biết chuyện đã cực kỳ ít rồi, cho nên không ai biết Ngụy Ngôn Chi cũng có thể dùng tay trái... Ngược lại, nhắc đến thuận tay trái, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến Ngụy Kỳ Chi, cho nên nếu hung thủ để lại manh mối thuận tay trái thì đương nhiên sẽ khiến cho người ta nghi ngờ Ngụy Kỳ Chi!”

Nhạc Ngưng gật đầu lia lịa, cảm thấy Tần Hoan nói cái gì cũng đều đúng cả, “Cho nên, bây giờ ngươi hoài nghi Ngụy Ngôn Chi?”

Tần Hoan để bức thư xuống, khóe môi hơi nhếch lên, “Dáng vẻ Ngụy Kỳ Chi ngươi cũng thấy rồi, lại thêm những suy đoán này nữa, hiện tại ta tin tưởng hắn không liên quan gì đến cái chết của Tống Nhu, chỉ là do có người cố ý để lại manh mối dẫn dắt chúng ta nghi ngờ đến Ngụy Kỳ Chi. Mà hung thủ không nghĩ đến ta lại tìm được giấy Duệ Kim từ trong bụng Tống Nhu ra, đại khái là hắn cũng không tính đến bước này.”

“Hung thủ không phải là Ngụy Kỳ Chi, ngươi cũng nghe thấy lời nói của tên sai vặt, Ngụy Ngôn Chi càng thân thiết hơn với Quốc Công phủ, cũng tiếp xúc nhiều với Tống Nhu hơn, có thể là Ngụy Ngôn Chi cấu kết với Tống Nhu không? Tống Nhu biết đánh đàn, Ngụy Ngôn Chi cũng cực kỳ quen thuộc với cầm khúc. Trong thư này có nói, mặc dù trước đây Ngụy Kỳ Chi đã từng yêu thích đánh đàn thế nhưng đó đã là chuyện của 6-7 năm trước, hiện tại đã thích nuôi ngựa thuần ngựa rồi. Ngược lại, đến tận bây giờ Tống Nhu vẫn thích đánh đàn.”

“Đêm đó bên bờ hồ Lệ Thủy, Ngụy Ngôn Chi nói sở dĩ hắn nhận ra được khúc nhạc đó là bởi vì nghe Ngụy Kỳ Chi đàn hàng ngày, thế nhưng Ngụy Kỳ Chi đánh đàn là chuyện của 6-7 năm trước. Còn khúc nhạc 'Âu lộ vong cơ' kia nói về một đôi tình nhân như con cò và hải âu sau khi quy ẩn núi rừng, sống cuộc đời rong chơi nhàn hạ, người đánh đàn nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc này chính xác là nhắc đến tình yêu đôi lứa. Nếu 6-7 năm trước, lúc đó Ngụy Kỳ Chi mới 14-15 tuổi thì có lẽ còn chưa yêu thích ai cả, sao có thể ngày nào cũng đàn khúc nhạc này được? Chỉ ai đã có người trong lòng, lại hy vọng cùng với hắn sống cuộc sống ẩn cư không tranh với đời thì mới yêu thích khúc nhạc này...”



Ánh mắt Nhạc Ngưng sáng lên, “Cho nên người đàn lên khúc nhạc này chính là Tống Nhu?”

Tần Hoan gật đầu, “Khả năng này là cao nhất, ngoại trừ chuyện đó thì Ngụy Ngôn Chi cũng có khả năng giả quỷ dọa người. Hắn căn bản đã biết Tống Nhu có bộ giá y thứ hai, ngược lại, Ngụy Kỳ Chi ngay cả mặt của Tống Nhu còn chưa gặp được, thậm chí mấy ngày đó cũng không thể đến Quốc Công phủ thì làm sao biết được Tống Nhu có bộ giá y thứ hai?”

“Ngụy Ngôn Chi biết, hắn còn quen thuộc với người trong đội đưa dâu, muốn xuống tay thì dễ dàng hơn nhiều. Mà cũng chỉ có hắn nhìn thấy ta nghiệm thi lần đầu, có thể do hắn lo lắng ta nhúng tay vào vụ án của Tống Nhu, muốn làm cho ta sợ hãi bỏ chạy, không dám quay lại Hầu phủ nữa.”

Dừng một chút rồi Tần Hoan tiếp tục nói, “Còn có những lời đồn về ta, vốn là truyền ra từ Đông uyển, cũng chính là vì muốn đuổi ta ra khỏi Hầu phủ. Sau đó ở bên bờ hồ Lệ Thủy có người muốn hại ta, ta đoán khả năng lớn cũng là mánh khóe của hắn. Quận chúa có nhớ trước đó một ngày ngẫu nhiên chúng ta đã gặp được Ngụy Ngôn Chi ở trong phủ? Hắn nói hắn không biết Tống Nhu ở nghĩa trang thế nào, ta không hề phòng bị đã trả lời Tống Nhu rất tốt. Ta đoán câu này của ta đã khiến cho hắn biết được Hoắc Tri phủ đã mời ta đến nghĩa trang nghiệm thỉ, sợ ta thật sự nghiệm ra cái gì nên hắn mới muốn giết ta ở bờ hồ Lệ Thủy...”

Tần Hoan cười cười, “Ngay cả chuyện sau này hỏa thiêu nghĩa trang...”

“Đêm đó Ngụy Ngôn Chi cũng ở cùng chúng ta! Chỉ có vài người chúng ta biết sáng sớm hôm sau phải đi nghiệm thi!” Lúc này Nhạc Ngưng lại nhanh nhảu hơn cả Tần Hoan, “Hắn đã chứng kiến tài nghệ của ngươi, không làm thì thôi chứ đã làm là làm tới cùng, thế là hắn đi đốt nghĩa trang luôn!”

Tần Hoan gật đầu, “Đúng là như vậy!”

Lồng ngực Nhạc Ngưng phập phồng, nàng cũng phấn chấn hẳn lên, “Nếu nói như vậy thì mọi thứ đều có lý rồi! Hắn chính là nghi phạm lớn nhất! Mặc dù ngoài mặt hắn huynh đệ tình thâm với Ngụy Kỳ Chi, cùng được mẹ cả nuôi dưỡng, thế nhưng trên thực tế thân phận hắn và Ngụy Kỳ Chi lại chênh lệch cực kỳ lớn. Nếu như Ngụy Kỳ Chi xảy ra chuyện, hắn sẽ trở thành con trai duy nhất của Ngụy phủ, lúc này mới có cơ hội chân chính được Ngụy lão gia và Quốc Công phủ coi trọng.”

Nói đến đây Nhạc Ngưng nhướn mày, “Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi nhưng lại rất hợp tình hợp lý, có điều chúng ta còn chưa có chứng cứ. Lúc hắn tỷ thí cùng với ta, thậm chí không hề có dấu hiệu nào để lộ ra tay trái cũng có thể dùng võ.”

Tần Hoan híp mắt, “Chỉ sợ hắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì rõ ràng. Nhưng nói đến chứng cứ thì có một biện pháp duy nhất...”

“Biện pháp gì?” Nhạc Ngưng còn phấn khích hơn Tần Hoan, bởi vì trong suy nghĩ trước đây của nàng thì Ngụy Ngôn Chi thật sự không hề giống một tên hung thủ, nhưng chính vì thế thì nàng mới càng nóng lòng muốn đi chứng thực...

Tần Hoan nhìn thẳng vào ánh mắt nôn nóng của Nhạc Ngưng, “Tìm thấy đầu của Tống Nhu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau