Chương 119: Bới tro tìm cốt (3)
Tất cả nhà bếp và nấu nước trong Hầu phủ một ngày thải ra biết bao nhiêu tro than? Mà phần tro mà Đông uyển đem ra cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, hơn nữa đầu của Tần Hoan cũng đã bị đập vỡ, muốn tìm xương sọ trong cả núi tro than đấy chẳng khác nào mò kim đáy bể. Việc này đúng là tiêu hao cực lớn nhân lực, thế nhưng vào lúc này thì chính Hoắc Hoài Tín cũng không nề hà công việc quá nhiều của đám nha sai, ngay cả bản thân ông cũng đã lao vào đống tro để tìm kiếm rồi!
“Tề bổ đầum ngươi dẫn người đến vườn hoa, Hầu gia, có lẽ phải cần người của Hầu phủ giúp đỡ một chút. Chúng ta tận lực tìm kiếm xương cốt ngay trong đêm nay...”
Đương nhiên Nhạc Quỳnh không thể từ chối, Tần Hoan lại bổ sung, “Lò lửa của Ngụy Ngôn Chi đã đốt gần 6 ngày, mà hắn phải đốt sạch da thịt sau đó mới đập vỡ xương sọ ra đốt, ít nhất phải cần 3 ngày, chúng ta chỉ cần tìm tro của 3 ngày gần đây thôi.”
Nhạc Quỳnh gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài căn dặn Dương Tịch.
Đêm nay động tĩnh không nhỏ, đám người Nhạc Thanh vốn cũng đã trở về ngủ lại, thế nhưng lại nghe thấy động tĩnh tiếp tục nổi lên trong phủ, chẳng bao lâu sau ngay cả Yến Trì cũng đã chạy đến vườn hoa, hắn đảo mắt một cái đã thấy Tần Hoan đứng cùng với Nhạc Ngưng ở tuốt bên rìa. Cách chỗ 2 người đứng không xa, bọn hạ nhân đang tìm kiếm cái gì đó bên trong mấy đám tro than, còn Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại đốc thúc một câu.
“Tìm cẩn thận một chút! Ngay cả mảnh nhỏ nhất cũng đừng bỏ sót!”
“Chú ý đừng để lẫn lộn với những cái khác!”
Yến Trì nhíu mày rồi đi về hướng đám người Tần Hoan đang đứng.
Bên này Nhạc Thanh lại hỏi, “Cho nên Cửu cô nương đây là đang chờ để chút nữa ghép lại xương?”
Nhạc Thanh nói xong thì nhìn thoáng qua khay bên cạnh đang bày những khối xương nhỏ, “Xương đã vỡ thành thế này rồi, sao có thể ghép lại được chứ?”
Nếu như đây là một cái đầu lâu hoàn chỉnh để ở trước mặt mọi người thì có lẽ tất cả đã sợ đến xanh mặt rồi. Thế nhưng trước mắt chỉ là cái đầu lâu bị Ngụy Ngôn Chi nung khô rồi đập vỡ, nhìn từng mảnh từng mảnh xương rời rạc nên mọi người không hề có tâm lý sợ hãi nữa.
Yến Trì đang tiến đến gần, nghe thấy câu này thì bước chân chậm hẳn lại, hắn cũng muốn biết Tần Hoan làm thế nào để ghép lại được xương.
Tần Hoan lên tiếng, “Những mảnh xương này thuộc về những vị trí khác nhau, mảnh nào quá vụn thì đại khái là sẽ không ghép được, thế nhưng mảnh to thì vẫn có thể ghép được.” Nói đến đây Tần Hoan lại nhìn Nhạc Thanh, “Có thể phiền Nhị công tử tìm một chút keo bong bóng cá đến đây không?”
Nhạc Thanh thanh chau mày, cảm giác như hơi khó khăn, thế nhưng rất nhanh đáy mắt hắn đã sáng lên, “Được, trời sắp sáng rồi, ta đến Bảo Cầm trai trong thành, trong vòng 1 canh giờ nhất định sẽ mang keo bong bóng cá về cho cô nương...”
Nhạc Thanh nói xong liền đi luôn, Nhạc Ngưng lại nghi hoặc nhìn bóng lưng Nhạc Thanh nhanh chóng biến mất ngoài cửa, “Keo bong bóng cá? Có vẻ như là nghề mộc mới dùng đến? Sao Nhị ca lại đến Bảo Cầm trai làm gì?”
Tần Hoan nghe thấy thế thì cười cười, “Keo đó là dùng bong bóng cá nấu lên mà thành, chất dính cực tốt, cũng không thường gặp lắm. Không những nó được dùng làm keo dán mà còn là một vị thuốc bổ tinh ích máu, cường thận tráng dương. Nếu là keo dán thì bình thường chỉ những dụng cụ cực kỳ tinh xảo mới dùng đến, ngoài ra, lúc làm đàn, sáo, trống, khèn, và các loại nhạc khí thì keo bong bóng cá cũng là lựa chọn hàng đầu. Bảo Cầm trai nghe qua có vẻ là tiệm bán đàn, bên trong chắc chắn sẽ có thợ sửa nhạc khí nên đương nhiên sẽ có keo bong bóng cá rồi.”
Nhạc Ngưng lại nhìn Tần Hoan thán phục, “Rốt cuộc là ngươi đã đọc được bao nhiêu sách, sao lại biết được đủ mọi loại vật ly kỳ cổ quái như vậy?”
Tần Hoan mỉm cười, còn chưa lên tiếng thì Yến Trì đã bước đến.
“Cửu cô nương đọc sách nhiều thật, thế nhưng có vài cuốn sách Yến Trì chưa từng nghe đến tên.”
Lời này vừa nói ra thì đáy lòng Tần Hoan hơi hồi hộp, thế nhưng nàng quay sang nhìn thẳng vào con mắt mênh mông của Yến Trì.
Đã qua nửa đêm rồi, mây đen trùng điệp ở chân trời cũng dần tan đi, vầng trăng khuyết sáng lấp ló phía chân trời. Ánh trăng tĩnh mịch, đêm nay không có sao khiến cho bầu trời đêm thu trở nên thanh sạch trong suốt. Mà con ngươi của Yến Trì cũng giống như ánh trăng sáng chói, toàn bộ đèn đuốc ở bốn phía vườn hoa đang phản chiếu vào trong mắt hắn, đồng thời lọt vào mắt hắn còn có cả hình ảnh của Tần Hoan.
“Tần Hoan chỉ đọc qua mấy quyển tạp văn mà thôi, không dám nhận lời này của Điện hạ.” Tần Hoan nhìn hắn chăm chú rồi tùy tiện trả lời một câu, con người Yến Trì này suy nghĩ rất sâu sắc, câu nói vừa rồi của hắn không biết là có ý gì...
Yến Trì cong môi rồi nhìn sang đám xương vụn trên khay, hắn tiện tay nhặt lên một mảnh, hoàn toàn không có ý ghét bỏ đây là xương người, “Nhìn đống xương ở đây, mỗi một mảnh ngươi đều biết xuất phát từ chỗ nào trên người à?”
Tần Hoan nhìn lướt qua mảnh xương to bằng khoảng nửa cái đĩa trà trên tay Yến Trì, nàng hơi nheo mắt, “Trong tay Điện hạ cầm là xương cằm.”
Yến Trì nhíu mày, nhìn nhìn mảnh xương bình thường không có gì lạ này, bởi vì đã bị đập ra cho nên chỗ vỡ cao thấp không đều, Yến Trì nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra đây là xương cằm. Nhạc Ngưng theo bản năng sờ sờ cằm chính mình rồi mới cảm thấy da đầu hơi run lên.
Yến Trì buông mảnh xương ra rồi khẽ cười, “Bất luận là y thuật hay là thuật nghiệm thi lợi hại như Cửu cô nương thì trước giờ Yến Trì chỉ gặp qua 3 người. Mà 2 người kia đã khoảng 60 tuổi rồi, không chỉ thế bọn họ không hề đồng thời cùng giỏi y thuật lại có tài nghiệm thi như thế. Cửu cô nương quả không hổ thẹn danh xưng y tiên, Yến Trì thật sự cảm phục.”
Câu khen ngợi thẳng thắn này khiến cho trong lòng Tần Hoan thấy hơi nghi hoặc, rốt cuộc là lời này của Yến Trì là thăm dò hay là thật lòng?
Vốn tưởng rằng Yến Trì lại muốn tiếp tục kiếm chuyện, thế nhưng sau khi hắn buông mảnh xương xuốn thì chỉ đứng yên lặng ở bên cạnh. Trong lòng Tần Hoan hồi hộp không thôi, nàng nói một câu, “Không dám nhận!” rồi không nhiều lời nữa, chỉ lấy cớ đi đến đống tro than để xem mọi người tìm xương đến đâu rồi.
Tần Hoan vừa đi thì Nhạc Ngưng đã hất hàm nhìn về phía Yến Trì, “Điện hạ có tâm tư gì với Tần Hoan?”
Yến Trì quay sang nhìn thoáng qua Nhạc Ngưng, “Quận chúa là có ý gì?”
Nhạc Ngưng cười lạnh một tiếng, “Hôm đó ngươi hồi âm về kinh thành nói chưa định ngày về, tức là có người đang thúc giục Điện hạ hồi kinh rồi hả? Điện hạ cũng chẳng có việc gì ở Cẩm Châu cả, nên vì sao ngươi phải ở lại đây?”
Yến Trì thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Tần Hoan ở cách đó không xa, “Đương nhiên là có lý do.”
Nhạc Ngưng nhìn Yến Trì rồi lại thấy ánh mắt Yến Trì dính chặt vào Tần Hoan, nàng nhíu mày, trong lòng hơi tức giận, cảm thấy con người Yến Trì này tính cách không đàng hoàng, đối xử với Tần Hoan lúc nào cũng có ý gây rối. Nàng định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu tình này của Yến Trì thì nàng lại nói không thành câu, huống chi với thân phận của hắn thì nàng cũng không thể phê phán được gì cả.
Tần Hoan không hề biết 2 người này hướng mũi nhọn vào nhau, nàng chỉ tập trung vào việc tìm mảnh xương ra thôi. Mặt trăng càng lúc càng xuống thấp đồng nghĩa với trời cũng ngày một sáng lên, mảnh xương vụn tìm được đã xếp được thành một đống nhỏ trên khay rồi.
Đến hửng sáng, Tần Hoan nhẩm đếm qua số mảnh vụn trên khay rồi nói, “Tri phủ Đại nhân, còn thiếu 5 cái răng, những cái khác cũng đều tương đối rồi, mảnh vụn quá nhỏ không tìm thấy cũng không sao, chúng ta đến tiền viện đi.”
Hoắc Hoài Tín đã chịu đựng cả đêm, bên dưới mắt đã có quầng thâm nhẹ, nghe thấy thế vội vàng gật đầu. Ông dặn dò Tề Lâm tiếp tục tìm rồi sau đó đi theo mấy người Tần Hoan cùng đến tiền viện. Tần Hoan tự mình cầm khay đựng mảnh xương, thế nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước thì một bàn tay to vươn ra từ phía sau rồi cầm lấy khay của nàng. Tần Hoan ngước lên nhìn thì thấy đó là Yến Trì.
Tần Hoan nhíu mày, nỗi nghi ngờ trong lòng lại dâng lên.
Ánh ban mai chiếu rọi, án tử của Tống Nhu thăng trầm nhấp nhô 2 ngày nay cũng sắp trôi qua, tất cả mọi người đều muốn biết Tần Hoan làm thế nào để ghép những mảnh vụn này thành một cái đầu lâu hoàn chỉnh. Chỉ một nén nhang sau khi Tần Hoan đi vào trong tiền viện thì Nhạc Thanh cũng mang keo bong bóng cá trở về.
Bên trong chính đường của tiền viện, Tần Hoan đã rửa sạch toàn bộ mảnh xương rồi bắt đầu ghép lại từng mảnh từng mảnh.
Nhạc Thanh đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi “Cửu cô nương định ghép lại như thế nào?”
“Trước tiên ghép đỉnh đầu, sau đó ghép mặt.”
Sắc mặt Tần Hoan chuyên chú, vừa nói đã chọn 2 mảnh to nhất ra ngoài, nàng bôi keo lên cạnh rồi cẩn thận ghép lại thành 1. Chất dính của keo bong bóng cá rất tốt, chỉ một lúc mà 2 mảnh xương đã dính chặt lại với nhau. Tần Hoan cúi đầu tìm tòi, chẳng bao lâu sau đã chọn ra tiếp được một mảnh, cứ như thế từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, rất nhanh sau đó hình dáng một cái khung hộp sọ dần dần hiện ra. Yến Trì và Nhạc Quỳnh đứng bên cạnh trong mắt cũng toàn là kinh ngạc, Hoắc Hoài Tín cũng trợn trừng mắt tấm tắc khen ngợi, còn Nhạc Ngưng thì ngoài thán phục ra cũng chỉ còn thán phục...
Ghép xong nắp hộp sọ rồi tiếp tục đến xương trán và xương chẩm sau gáy, sắc mặt Tần Hoan rất chuyên chú cẩn thận tỉ mỉ, trong phòng mặc dù rất đông người thế nhưng không 1 ai dám quấy rầy nàng, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Tiếp theo đó là xương bướm chỗ xoang mũi, xương thái dương, hợp lại với xương trán, sau đó nữa, một cái hộp sọ và khoang sọ hoàn chỉnh về cơ bản đã hình thành. Tần Hoan vẫn chưa hề buông lỏng, nàng phân biệt lại những mảnh xương vụn còn xót lại, gần nửa canh giờ sau, cơ bản đã có thể nhìn ra hình dáng của một cái đầu lâu hoàn chỉnh...
Tần Hoan không nhanh không chậm, trong phòng cũng không ai dám lên tiếng hỏi hay thúc giục. Nàng ghép hết mảnh lớn rồi nhặt lại những mảnh vụn nhỏ linh tinh bồi đắp lên, lại gần nửa canh giờ trôi qua, trên khay chỉ còn lại vài mảnh nhỏ khoảng móng tay vẫn chưa ghép lên nhưng Tần Hoan đã đứng thẳng người dậy rồi thở phào một hơi.
“Xương móng dưới cổ và xương lá mía xoang mũi chỉ tìm được 1 nửa nên tạm thời không ghép vào được, vẫn còn dư lại mấy cái răng, nhưng không liên quan gì đến tình tiết vụ án nên không quan trọng lắm...” Tần Hoan vừa nói xong thì ánh mắt cũng đảo qua cái đầu lâu do chính mình vừa ghép thành.
Bởi vì thiếu rất nhiều mảnh xương do bị vỡ vụn thế nên trên đầu lâu vẫn còn vài khe hở nhỏ, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy trên đầu đầy vết thương, thế nhưng Tần Hoan dừng lại rồi nói, “Bên dưới xương chẩm nạn nhân có thể thấy được một dáng vẻ của vết thương hình bán nguyệt rộng khoảng 1 tấc, có thể thấy đây là vết thương tạo thành do vũ khí sắc bén rộng 1 tấc. Vì vết thương lưu lại trong xương cho nên có thể trực tiếp lấy hung khí đến tiến hành so sánh, tạm thời suy ra đó là thanh Thừa Ảnh của Ngụy Ngôn Chi gây nên.”
“Vết thương này có thể khiến nạn nhân lập tức có biểu hiện giống như tê liệt, thế nhưng vẫn không phải chí mạng.” Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nhíu mày nói tiếp, “Nói cách khác, hung thủ ban đầu tập kích nạn nhân từ phía sau, sau đó ngay tại thời điểm nạn nhân vẫn còn tri giác đã chặt đứt đầu nạn nhân.”
“Tề bổ đầum ngươi dẫn người đến vườn hoa, Hầu gia, có lẽ phải cần người của Hầu phủ giúp đỡ một chút. Chúng ta tận lực tìm kiếm xương cốt ngay trong đêm nay...”
Đương nhiên Nhạc Quỳnh không thể từ chối, Tần Hoan lại bổ sung, “Lò lửa của Ngụy Ngôn Chi đã đốt gần 6 ngày, mà hắn phải đốt sạch da thịt sau đó mới đập vỡ xương sọ ra đốt, ít nhất phải cần 3 ngày, chúng ta chỉ cần tìm tro của 3 ngày gần đây thôi.”
Nhạc Quỳnh gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài căn dặn Dương Tịch.
Đêm nay động tĩnh không nhỏ, đám người Nhạc Thanh vốn cũng đã trở về ngủ lại, thế nhưng lại nghe thấy động tĩnh tiếp tục nổi lên trong phủ, chẳng bao lâu sau ngay cả Yến Trì cũng đã chạy đến vườn hoa, hắn đảo mắt một cái đã thấy Tần Hoan đứng cùng với Nhạc Ngưng ở tuốt bên rìa. Cách chỗ 2 người đứng không xa, bọn hạ nhân đang tìm kiếm cái gì đó bên trong mấy đám tro than, còn Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại đốc thúc một câu.
“Tìm cẩn thận một chút! Ngay cả mảnh nhỏ nhất cũng đừng bỏ sót!”
“Chú ý đừng để lẫn lộn với những cái khác!”
Yến Trì nhíu mày rồi đi về hướng đám người Tần Hoan đang đứng.
Bên này Nhạc Thanh lại hỏi, “Cho nên Cửu cô nương đây là đang chờ để chút nữa ghép lại xương?”
Nhạc Thanh nói xong thì nhìn thoáng qua khay bên cạnh đang bày những khối xương nhỏ, “Xương đã vỡ thành thế này rồi, sao có thể ghép lại được chứ?”
Nếu như đây là một cái đầu lâu hoàn chỉnh để ở trước mặt mọi người thì có lẽ tất cả đã sợ đến xanh mặt rồi. Thế nhưng trước mắt chỉ là cái đầu lâu bị Ngụy Ngôn Chi nung khô rồi đập vỡ, nhìn từng mảnh từng mảnh xương rời rạc nên mọi người không hề có tâm lý sợ hãi nữa.
Yến Trì đang tiến đến gần, nghe thấy câu này thì bước chân chậm hẳn lại, hắn cũng muốn biết Tần Hoan làm thế nào để ghép lại được xương.
Tần Hoan lên tiếng, “Những mảnh xương này thuộc về những vị trí khác nhau, mảnh nào quá vụn thì đại khái là sẽ không ghép được, thế nhưng mảnh to thì vẫn có thể ghép được.” Nói đến đây Tần Hoan lại nhìn Nhạc Thanh, “Có thể phiền Nhị công tử tìm một chút keo bong bóng cá đến đây không?”
Nhạc Thanh thanh chau mày, cảm giác như hơi khó khăn, thế nhưng rất nhanh đáy mắt hắn đã sáng lên, “Được, trời sắp sáng rồi, ta đến Bảo Cầm trai trong thành, trong vòng 1 canh giờ nhất định sẽ mang keo bong bóng cá về cho cô nương...”
Nhạc Thanh nói xong liền đi luôn, Nhạc Ngưng lại nghi hoặc nhìn bóng lưng Nhạc Thanh nhanh chóng biến mất ngoài cửa, “Keo bong bóng cá? Có vẻ như là nghề mộc mới dùng đến? Sao Nhị ca lại đến Bảo Cầm trai làm gì?”
Tần Hoan nghe thấy thế thì cười cười, “Keo đó là dùng bong bóng cá nấu lên mà thành, chất dính cực tốt, cũng không thường gặp lắm. Không những nó được dùng làm keo dán mà còn là một vị thuốc bổ tinh ích máu, cường thận tráng dương. Nếu là keo dán thì bình thường chỉ những dụng cụ cực kỳ tinh xảo mới dùng đến, ngoài ra, lúc làm đàn, sáo, trống, khèn, và các loại nhạc khí thì keo bong bóng cá cũng là lựa chọn hàng đầu. Bảo Cầm trai nghe qua có vẻ là tiệm bán đàn, bên trong chắc chắn sẽ có thợ sửa nhạc khí nên đương nhiên sẽ có keo bong bóng cá rồi.”
Nhạc Ngưng lại nhìn Tần Hoan thán phục, “Rốt cuộc là ngươi đã đọc được bao nhiêu sách, sao lại biết được đủ mọi loại vật ly kỳ cổ quái như vậy?”
Tần Hoan mỉm cười, còn chưa lên tiếng thì Yến Trì đã bước đến.
“Cửu cô nương đọc sách nhiều thật, thế nhưng có vài cuốn sách Yến Trì chưa từng nghe đến tên.”
Lời này vừa nói ra thì đáy lòng Tần Hoan hơi hồi hộp, thế nhưng nàng quay sang nhìn thẳng vào con mắt mênh mông của Yến Trì.
Đã qua nửa đêm rồi, mây đen trùng điệp ở chân trời cũng dần tan đi, vầng trăng khuyết sáng lấp ló phía chân trời. Ánh trăng tĩnh mịch, đêm nay không có sao khiến cho bầu trời đêm thu trở nên thanh sạch trong suốt. Mà con ngươi của Yến Trì cũng giống như ánh trăng sáng chói, toàn bộ đèn đuốc ở bốn phía vườn hoa đang phản chiếu vào trong mắt hắn, đồng thời lọt vào mắt hắn còn có cả hình ảnh của Tần Hoan.
“Tần Hoan chỉ đọc qua mấy quyển tạp văn mà thôi, không dám nhận lời này của Điện hạ.” Tần Hoan nhìn hắn chăm chú rồi tùy tiện trả lời một câu, con người Yến Trì này suy nghĩ rất sâu sắc, câu nói vừa rồi của hắn không biết là có ý gì...
Yến Trì cong môi rồi nhìn sang đám xương vụn trên khay, hắn tiện tay nhặt lên một mảnh, hoàn toàn không có ý ghét bỏ đây là xương người, “Nhìn đống xương ở đây, mỗi một mảnh ngươi đều biết xuất phát từ chỗ nào trên người à?”
Tần Hoan nhìn lướt qua mảnh xương to bằng khoảng nửa cái đĩa trà trên tay Yến Trì, nàng hơi nheo mắt, “Trong tay Điện hạ cầm là xương cằm.”
Yến Trì nhíu mày, nhìn nhìn mảnh xương bình thường không có gì lạ này, bởi vì đã bị đập ra cho nên chỗ vỡ cao thấp không đều, Yến Trì nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra đây là xương cằm. Nhạc Ngưng theo bản năng sờ sờ cằm chính mình rồi mới cảm thấy da đầu hơi run lên.
Yến Trì buông mảnh xương ra rồi khẽ cười, “Bất luận là y thuật hay là thuật nghiệm thi lợi hại như Cửu cô nương thì trước giờ Yến Trì chỉ gặp qua 3 người. Mà 2 người kia đã khoảng 60 tuổi rồi, không chỉ thế bọn họ không hề đồng thời cùng giỏi y thuật lại có tài nghiệm thi như thế. Cửu cô nương quả không hổ thẹn danh xưng y tiên, Yến Trì thật sự cảm phục.”
Câu khen ngợi thẳng thắn này khiến cho trong lòng Tần Hoan thấy hơi nghi hoặc, rốt cuộc là lời này của Yến Trì là thăm dò hay là thật lòng?
Vốn tưởng rằng Yến Trì lại muốn tiếp tục kiếm chuyện, thế nhưng sau khi hắn buông mảnh xương xuốn thì chỉ đứng yên lặng ở bên cạnh. Trong lòng Tần Hoan hồi hộp không thôi, nàng nói một câu, “Không dám nhận!” rồi không nhiều lời nữa, chỉ lấy cớ đi đến đống tro than để xem mọi người tìm xương đến đâu rồi.
Tần Hoan vừa đi thì Nhạc Ngưng đã hất hàm nhìn về phía Yến Trì, “Điện hạ có tâm tư gì với Tần Hoan?”
Yến Trì quay sang nhìn thoáng qua Nhạc Ngưng, “Quận chúa là có ý gì?”
Nhạc Ngưng cười lạnh một tiếng, “Hôm đó ngươi hồi âm về kinh thành nói chưa định ngày về, tức là có người đang thúc giục Điện hạ hồi kinh rồi hả? Điện hạ cũng chẳng có việc gì ở Cẩm Châu cả, nên vì sao ngươi phải ở lại đây?”
Yến Trì thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Tần Hoan ở cách đó không xa, “Đương nhiên là có lý do.”
Nhạc Ngưng nhìn Yến Trì rồi lại thấy ánh mắt Yến Trì dính chặt vào Tần Hoan, nàng nhíu mày, trong lòng hơi tức giận, cảm thấy con người Yến Trì này tính cách không đàng hoàng, đối xử với Tần Hoan lúc nào cũng có ý gây rối. Nàng định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu tình này của Yến Trì thì nàng lại nói không thành câu, huống chi với thân phận của hắn thì nàng cũng không thể phê phán được gì cả.
Tần Hoan không hề biết 2 người này hướng mũi nhọn vào nhau, nàng chỉ tập trung vào việc tìm mảnh xương ra thôi. Mặt trăng càng lúc càng xuống thấp đồng nghĩa với trời cũng ngày một sáng lên, mảnh xương vụn tìm được đã xếp được thành một đống nhỏ trên khay rồi.
Đến hửng sáng, Tần Hoan nhẩm đếm qua số mảnh vụn trên khay rồi nói, “Tri phủ Đại nhân, còn thiếu 5 cái răng, những cái khác cũng đều tương đối rồi, mảnh vụn quá nhỏ không tìm thấy cũng không sao, chúng ta đến tiền viện đi.”
Hoắc Hoài Tín đã chịu đựng cả đêm, bên dưới mắt đã có quầng thâm nhẹ, nghe thấy thế vội vàng gật đầu. Ông dặn dò Tề Lâm tiếp tục tìm rồi sau đó đi theo mấy người Tần Hoan cùng đến tiền viện. Tần Hoan tự mình cầm khay đựng mảnh xương, thế nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước thì một bàn tay to vươn ra từ phía sau rồi cầm lấy khay của nàng. Tần Hoan ngước lên nhìn thì thấy đó là Yến Trì.
Tần Hoan nhíu mày, nỗi nghi ngờ trong lòng lại dâng lên.
Ánh ban mai chiếu rọi, án tử của Tống Nhu thăng trầm nhấp nhô 2 ngày nay cũng sắp trôi qua, tất cả mọi người đều muốn biết Tần Hoan làm thế nào để ghép những mảnh vụn này thành một cái đầu lâu hoàn chỉnh. Chỉ một nén nhang sau khi Tần Hoan đi vào trong tiền viện thì Nhạc Thanh cũng mang keo bong bóng cá trở về.
Bên trong chính đường của tiền viện, Tần Hoan đã rửa sạch toàn bộ mảnh xương rồi bắt đầu ghép lại từng mảnh từng mảnh.
Nhạc Thanh đứng bên cạnh nhìn, tò mò hỏi “Cửu cô nương định ghép lại như thế nào?”
“Trước tiên ghép đỉnh đầu, sau đó ghép mặt.”
Sắc mặt Tần Hoan chuyên chú, vừa nói đã chọn 2 mảnh to nhất ra ngoài, nàng bôi keo lên cạnh rồi cẩn thận ghép lại thành 1. Chất dính của keo bong bóng cá rất tốt, chỉ một lúc mà 2 mảnh xương đã dính chặt lại với nhau. Tần Hoan cúi đầu tìm tòi, chẳng bao lâu sau đã chọn ra tiếp được một mảnh, cứ như thế từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, rất nhanh sau đó hình dáng một cái khung hộp sọ dần dần hiện ra. Yến Trì và Nhạc Quỳnh đứng bên cạnh trong mắt cũng toàn là kinh ngạc, Hoắc Hoài Tín cũng trợn trừng mắt tấm tắc khen ngợi, còn Nhạc Ngưng thì ngoài thán phục ra cũng chỉ còn thán phục...
Ghép xong nắp hộp sọ rồi tiếp tục đến xương trán và xương chẩm sau gáy, sắc mặt Tần Hoan rất chuyên chú cẩn thận tỉ mỉ, trong phòng mặc dù rất đông người thế nhưng không 1 ai dám quấy rầy nàng, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Tiếp theo đó là xương bướm chỗ xoang mũi, xương thái dương, hợp lại với xương trán, sau đó nữa, một cái hộp sọ và khoang sọ hoàn chỉnh về cơ bản đã hình thành. Tần Hoan vẫn chưa hề buông lỏng, nàng phân biệt lại những mảnh xương vụn còn xót lại, gần nửa canh giờ sau, cơ bản đã có thể nhìn ra hình dáng của một cái đầu lâu hoàn chỉnh...
Tần Hoan không nhanh không chậm, trong phòng cũng không ai dám lên tiếng hỏi hay thúc giục. Nàng ghép hết mảnh lớn rồi nhặt lại những mảnh vụn nhỏ linh tinh bồi đắp lên, lại gần nửa canh giờ trôi qua, trên khay chỉ còn lại vài mảnh nhỏ khoảng móng tay vẫn chưa ghép lên nhưng Tần Hoan đã đứng thẳng người dậy rồi thở phào một hơi.
“Xương móng dưới cổ và xương lá mía xoang mũi chỉ tìm được 1 nửa nên tạm thời không ghép vào được, vẫn còn dư lại mấy cái răng, nhưng không liên quan gì đến tình tiết vụ án nên không quan trọng lắm...” Tần Hoan vừa nói xong thì ánh mắt cũng đảo qua cái đầu lâu do chính mình vừa ghép thành.
Bởi vì thiếu rất nhiều mảnh xương do bị vỡ vụn thế nên trên đầu lâu vẫn còn vài khe hở nhỏ, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy trên đầu đầy vết thương, thế nhưng Tần Hoan dừng lại rồi nói, “Bên dưới xương chẩm nạn nhân có thể thấy được một dáng vẻ của vết thương hình bán nguyệt rộng khoảng 1 tấc, có thể thấy đây là vết thương tạo thành do vũ khí sắc bén rộng 1 tấc. Vì vết thương lưu lại trong xương cho nên có thể trực tiếp lấy hung khí đến tiến hành so sánh, tạm thời suy ra đó là thanh Thừa Ảnh của Ngụy Ngôn Chi gây nên.”
“Vết thương này có thể khiến nạn nhân lập tức có biểu hiện giống như tê liệt, thế nhưng vẫn không phải chí mạng.” Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nhíu mày nói tiếp, “Nói cách khác, hung thủ ban đầu tập kích nạn nhân từ phía sau, sau đó ngay tại thời điểm nạn nhân vẫn còn tri giác đã chặt đứt đầu nạn nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất