Chương 120: Nghi phạm sợ máu (1)
Tần Hoan đã mơ một giấc mơ rất dài
Trong mơ nàng đứng ở trước cửa thành dẫn vào kinh thành, quý tộc quyền thế đều đi đi lại lại như mắc cửi trước mặt nàng. Trên đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ cửa An Dương môn vào trong, một mình nàng tay cầm đơn kiện bước từng bước một xuyên quan cửa An Dương, đi qua phồn hoa phú quý của kinh thành, qua nha môn lục bộ rồi cuối cùng đi đến trước cửa Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự chưởng quản toàn bộ hình ngục trong thiên hạ, Tần Hoan đánh trống rôi dâng đơn kiện. Chủ quan ngồi trên ghế cao bên trong nha môn vừa nhìn đã nói tội mưu hại của Thẩm Nghị là một án oan, trực tiếp thượng tấu lên trời cao. Tần Hoan chỉ đứng đợi ở trước cửa Đại Lý Tự đợi một lúc, nàng nhìn thấy 3 con ngựa quý chạy từ trong Hoàng cung ra ngoài, người dẫn đầu tay cầm Thánh chỉ. Người còn chưa đến nơi mà giọng nói tuyên đọc Thánh chỉ đã vang vọng khắp chốn.
“Qua thẩm tra, tội của Thẩm Nghị, Đại Lý Tự khanh trước đây đúng là đã bị phán xét sai lầm, hiện nay chiêu cáo thiên hạ Thẩm Nghị vô tội, lấy lại danh dự lưu danh đời sau...”
Thánh chỉ còn chưa đọc xong, Tần Hoan đã giật mình tỉnh dậy.
Đây là kết quả mà nàng tha thiết mong chờ, thế nhưng giấc mơ này quá giả dối rồi, ngay cả trong mơ nàng cũng tự biết là mình đang nằm mơ. Bởi vì toàn bộ những chuyện này đến quá dễ dàng, nàng luôn biết nàng không thể bước vào được cửa An Dương, không thể đi qua nha môn lục bộ, thậm chí ngay cả công đường của Đại Lý Tự nàng cũng không thể đi vào. Quan chủ quản của Đại Lý Tự lại càng không thể dễ dàng đọc tờ đơn kiện kia của nàng.
Đại Lý Tự phụ trách xử tội quan lại và các loại án từ lưu đầy trở lên, sự việc đã trôi qua 1 tháng, hiện giờ nhất định chủ quan của Đại Lý Tự đã được thay người mới. Nếu như không có nha môn Kinh Triệu doãn sơ thẩm thì đơn kiện của nàng thậm chí còn không được chuyển đến công đường của Đại Lý Tự.
Tần Hoan gắng sức nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra lại thì trong mắt đã hoàn toàn thanh sạch.
Màn che buông xuống 4 góc giường nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn lọt vào, so với bình thường thì hôm nay đã sáng hơn một chút. Tần Hoan biết hôm nay nàng dậy muộn hơn mọi khi, thế nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên ắng. Phục Linh đi đâu rồi? Sao không đến đánh thức nàng?
Tần Hoan thắc mắc xong thì thân thể lại không nhúc nhích, đêm hôm trước đã trắng đêm không ngủ, hôm qua thì suốt cả ngày đều không chợp mắt thế nên đêm nay mới ngủ sâu hơn một chút, không ngờ lại thức dậy muộn thế này.
Ngay lúc đang nằm ngủ nướng thì bên ngoài cửa lại có một tiếng 'Két...', có người mở cửa rồi nhẹ nhàng bước đến.
“Suỵt, nói nhỏ thôi, tiểu thư vẫn còn đang ngủ.”
Đây là giọng của Phục Linh, sau đó lại có người khác nói, “Sao tiểu thư vẫn còn đang ngủ? Ta chưa bao giờ thấy tiểu thư dậy muộn như vậy...”
“Tiểu thư đã mệt mỏi nhiều ngày nay rồi, ngươi khẽ chút đi...”
“Tiểu thư đi liền 2 đêm không về, là Hầu phủ bên kia xảy ra chuyện à?”
Phục Linh có vẻ chần chờ một lúc rồi mới nói, “Đúng vậy, thân thể lão phu nhân Hầu phủ hơi không ổn lắm, chỉ tín nhiệm có mình tiểu thư cho nên mới giữ tiểu thư ngủ lại Hầu phủ. Hôm trước tiểu thư đã trông coi lão phu nhân cả một đêm...”
“Ơ, chẳng lẽ Hầu phủ không có thị nữ sao?”
Phục Linh bất đắc dĩ nói, “Đương nhiên không phải là không có thị nữ, là tiểu thư muốn tận tâm tận lực với lão phu nhân Hầu phủ thôi.”
Người đang cùng Phục Linh nói chuyện chính là Vãn Đường, nghe đến đây Vãn Đường cười nói, “Thân phận của lão phu nhân Hầu phủ rất tôn quý, có thể được lão nhân gia người yêu thích đúng là phúc khí của tiểu thư chúng ta.”
Lời này khiến cho Phục Linh cực kỳ hài lòng, “Đương nhiên rồi, lão phu nhân coi tiểu thư chúng ta như cháu gái ruột của mình vậy.”
Vãn Đường thở dài, “Phục Linh tỷ tỷ, chắc người không biết đâu, bởi vì trước đây Lục tiểu thư nói năng bậy bạ bị giam giữ ấy, lão phu nhân đã hạ lệnh cấm hoàn toàn, ngay cả tiết Thu tịch cũng không thể ra ngoài...”
Phục Linh hừ một tiếng, “Đó là đáng đời nàng ta, đúng người đúng tội.”
Vãn Đường nghe thấy thế thì cũng phụ họa thêm vào vài câu. Tần Hoan nằm trên giường bị quấy rầy nên đành phải ngồi dậy, nàng vừa mới sột soạt máy tiếng thì Phục Linh ở bên ngoài đã nghe thấy, “A, tiểu thư dậy rồi! Ngươi chờ ở đây đi...”
“Vâng, Phục Linh tỷ tỷ mau vào trong đi.”
Vãn Đường cất tiếng cực kỳ lễ độ, Phục Linh cũng đi thẳng vào trong buồng trong.
Vừa vào cửa quả nhiên Tần Hoan đã ngồi dậy, Phục Linh chạy đến vén màn giường lên, “Sao tiểu thư đã tỉnh dậy rồi? Nô tỳ còn muốn tiểu thư tốt nhất là ngủ thẳng đến giờ ngọ luôn.”
Tần Hoan lắc đầu, “Như vậy thì quá không quy củ rồi.”
Phục Linh vừa mặc xiêm y cho Tần Hoan vừa lắc đầu, “Hôm trước tiểu thư đã bận rộn cả đêm rồi, hôm qua cũng chẳng được nghỉ phút nào, nô tỳ thấy tiểu thư đã gầy đi một chút rồi nên đương nhiên người phải ngủ nhiều để tĩnh dưỡng tinh thần.”
Tần Hoan khẽ cười, lười nhác xoay xoay cổ, “Thân thể đúng là có hơi mệt mỏi, có điều việc gì cần làm đều đã giải quyết xong rồi. Sau này cũng không như bây giờ nữa...”
“Ai nói với ngươi là xong việc rồi?”
Tần Hoan vừa dứt lời thì đã có một giọng nói mang theo ý cười vang lên. Tần Hoan nhíu mày quay lại thì đã thế một bóng dáng hiên ngang oai hùng bước vào trong phòng, chính là Nhạc Ngưng cả người mặc y phục nam nhân. Vãn Đường đi theo phía sau Nhạc Ngưng thế nhưng không dám vào trong mà chỉ dừng bước ở bên ngoài cửa, nàng ngước lên nhìn thoáng qua bên trong phòng, biểu cảm có vẻ hơi tự trách.
Tần Hoan thấy Nhạc Ngưng liền cười bất đắc dĩ, phất tay với Vãn Đường, “Được rồi, em lui ra đi.”
Phục Linh cười hành lễ, “Bái kiến Quận chúa, người đến sớm thật...”
Nhạc Ngưng lập tức đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, phất vạt áo một cái rồi cười cười nhìn Tần Hoan, “Đúng là... thức có một đêm đã chịu không nổi rồi hả? Ta cũng nghĩ có lẽ hôm nay ngươi cũng muốn lười biếng cho nên mới đến muộn một chút, không ngờ là giờ này mà ngươi vẫn còn ở trên giường.” Nói xong nàng lại khẽ hất hàm, “Thân thể này của ngươi quá yếu đuối rồi...”
Nói đến đây Nhạc Ngưng bỗng quan sát Tần Hoan với vẻ đăm chiêu, Tần Hoan vừa bước xuống đất vừa mặc áo ngoài lên rồi lắc đầu, “Ta biết Quận chúa đang suy nghĩ cái gì, ta không phải là kỳ tài luyện võ, huống chi có muốn luyện thì tuổi này của ta cũng đã muộn rồi.”
Nhạc Ngưng nhíu mày bất đắc dĩ, “Ta còn chưa nói gì đâu nhé...”
Phục Linh che miệng cười, “Quận chúa không biết đấy thôi, từ lúc tiểu thư thoát nạn thì đều như vậy, người ngoài còn chưa nói ra miệng thì nàng đã biết người ta muốn cái gì rồi, đôi khi còn có thể làm tức chết người nữa.”
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, “Tiểu thư nhà ngươi có ánh mắt cực kỳ lợi hại, thế nhưng thông minh quá cũng bị thông minh hại, nhìn người quá rõ ràng cũng không phải chuyện tốt. Ngươi tốt nhất cầu nguyện cho tiểu thư nhà ngươi trở nên chậm chạp ngu dốt một chút mới tốt.”
Phục Linh nhìn Tần Hoan, “Cái này nô tỳ cũng không dám đâu, nô tỳ chỉ có thể nghĩ biện pháp bồi bổ thân thể cho tiểu thư thôi.”
Nhạc Ngưng thoáng nhìn ra phòng ngoài, “Lúc mới vào cửa ta đã ngửi được mùi thơm của bữa sáng, bên trong có vẻ như còn có cả mùi thuốc nữa, là ngươi muốn tẩm bổ thân thể cho tiểu thư ngươi đấy à?”
“Đúng vậy, nô tỳ nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư hôm qua lúc trở về thì không tốt lắm cho nên mới bảo nhà bếp hầm một chén canh tuyết sâm. Lát nữa Quận chúa có cần uống một chén không?” Mọi người nói chuyện thì Tần Hoan đã mặc xong y phục, Phục Linh vội vàng chỉnh lại cổ áo và vạt áo, “Nô tỳ đọc được ở trong sách, nói nhân sâm vị ngọt tính hàn, chủ về tẩm bổ ngũ tạng, an thần định phách, giảm bớt hoảng loạn trừ tà khí, khiến tinh thần vui vẻ, bổ não sáng mắt, dùng lâu có thể cả người thoải mái gia tăng tuổi thọ. Tiểu thư, nô tỳ nói có đúng không?”
Tần Hoan cười cấm áp nghe Phục Linh nói xong rồi mới gật đầu, “Công dụng chữa bệnh của nhân sâm rất tốt, vậy em còn nhớ bài thuốc đầu tiên về nhân sâm trong sách thuốc ta đưa cho em là gì không?”
Vẻ mặt Phục Linh nhất thời nghiêm chỉnh hẳn lên, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Nô tỳ nhớ là Định Chí hoàn, có đúng không?”
Hiện tại Tần Hoan đã mặc y phục chỉnh tề, nàng đi đến chỗ chậu nước đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, thuận miệng hỏi một câu, “Vậy ngược lại em nói một chút, Định Chí hoàn này ngoại trừ nhân sâm thì có dùng thêm vị thuốc nào nữa?”
Tần Hoan hỏi cực kỳ tùy tiện thế nhưng cũng là đang kiểm tra Phục Linh, Phục Linh đột nhiên căng thẳng hẳn lên, “Nô tỳ nhớ, ngoại trừ nhân sâm ra thì còn có bạch phục linh, cây xương bồ, còn có... mật ong, với lại...”
Phục Linh cầm lấy khăn lau mặt của Tần Hoan, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau vẫn chưa nghĩ ra được. Nhạc Ngưng ở bên cạnh thấy thế thì không khỏi thở dài, “Chủ tớ các ngươi thật là thú vị, nói mấy câu đã kiểm tra bài tập rồi...”
Lúc này Tần Hoan mới cầm khăn lên lau mặt, “May mà ngươi không quên đi tên của chính mình, còn có một vị là viễn chí, nghiền nhỏ thành bột, mỗi loại dùng 3 tiền, 1 chén nước, sắc cô lại còn 7 phần thì có thể uống được.”
Đáy mắt Phục Linh sáng lên, “Đúng đúng đúng, đúng là viễn chí...”
Nói xong Phục Linh lại nhìn về phía Nhạc Ngưng, “Khiến Quận chúa chê cười rồi, nô tỳ ngu dốt.”
Nhạc Ngưng đương nhiên không chê cười, chỉ mang vẻ mặt như chọc tức ngồi bên cạnh xem diễn xuất, một tay nàng chống cằm nhìn Phục Linh, “Chẳng trách nha đầu của tiểu thư nhà bình thường đa phần đều lấy tên trong cầm kỳ thi họa, văn chương hoa cỏ gì đó, hoặc là phong nhã thanh tú, hoặc là xinh đẹp mỹ lệ, thế nhưng ngươi lại tên là Phục Linh, nếu như không nhìn mặt chữ thì có lẽ chẳng biết tên ngươi có ý nghĩa gì. Hóa ra là vì tiểu thư nhà ngươi am hiểu y thuật, hiện giờ tiểu thư ngươi dạy ngươi học y thì cũng chính là cái duyên của ngươi...”
Phục Linh nghe thế thì cười rộ lên, “Nói ra thì tên của nô tỳ đúng thật là do tiểu thư đặt, ngày đó phu nhân vẫn còn sống, lần đầu tiên gặp nô tỳ đã đổi tên cho nô tỳ theo đúng quy tắc nên mới gọi tiểu thư đến. Lúc đó trong tay tiểu thư còn đang cầm một quyển sách nên tiện thể chỉ luôn vào sách, vì thế tên này của nô tỳ là được đặt như vậy.”
Tần Hoan đang búi tóc, nghe vậy liền sững sờ, đương nhiên nàng không biết chi tiết này thế nhưng Phục Linh vừa mới nhắc đến thì đúng là có hơi trùng hợp. Hóa ra trước đây Cửu tiểu thư đúng là cũng đã xem qua vài sách thuốc thật.
Nhạc Ngưng trêu ghẹo Phục Linh mấy câu thì Tần Hoan đã sửa soạn xong đi ra ngoài, nàng nhìn Nhạc Ngưng nói, “Chắc hẳn Quận chúa không phải đến đây để nói đùa cùng với chủ tớ bọn ta, càng không phải là đến để ăn một bữa sáng.”
Nhạc Ngưng chuyển mình, đi theo Tần Hoan ra ngoài, nghe thấy lời này thì Nhạc Ngưng cũng hất hàm, “Người khác có muốn ta đi đâu thì ta cũng không thèm đi, ngươi ngược lại còn chán ghét ta đó hả?”
Tần Hoan bật cười, “Ta vẫn nhớ khi Quận chúa vừa bước vào phòng này đã nói ta là chưa xong việc, thế nhưng đến bây giờ Quận chúa vẫn chưa nói rốt cuộc đến tìm ta là vì chuyện gì nên mới định nhắc nhở Quận chúa một chút thôi.”
Ngụy Ngôn Chi cười cười ra vẻ trấn định rồi nói, “Tốt xấu gì cũng phải để ngươi ăn sáng xong đã, không vội.”
Nghe Nhạc Ngưng nói vậy thì đương nhiên Tần Hoan yên vị dùng cơm, nàng vẫn theo thói quen của mình, ăn uống chậm rãi không nhanh không chậm khiến cho Nhạc Ngưng bên cạnh sốt ruột không nhịn được, “Hiện tại vụ án của Ngụy Ngôn Chi đã có manh mối, cái gì cần tìm thì đã tìm được rồi, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã bàn giao án này cho vài vị trong Tuần Lý viện để cùng nhau xem xét chi tiết, muốn tranh thủ hoàn thiện hồ sợ vụ án này nộp lên trước khi người từ kinh thành đến Cẩm Châu. Ngươi cũng biết đấy, vụ án này ít nhiều cũng phải báo cáo lên hình bộ, sau này phán xử Ngụy Ngôn Chi như thế nào thì quyết định cũng không thuộc về Tri phủ Đại nhân nữa. Có điều... hôm nay ta đến đây cũng không phải là vì Ngụy Ngôn Chi, mà là vì Ngụy gia Đại công tử.”
Tần Hoan nhướng mày, “Chân của Đại công tử không ổn à?”
Nhạc Ngưng thở dài, “Tất cả là tại Nhị ca. Chuyện đã đến mức độ này thì Hầu phủ đã không còn trách nhiệm gì mà tiếp tục nhúng tay vào nữa, thế nhưng hôm qua Nhị ca đi tìm keo bong bóng cá cho ngươi nên sinh ra cảm giác là bản thân mình cũng giúp đỡ được cho vụ án này giống như ngươi. Sau đó Nhị ca lại càng bị kích thích muốn đón Đại công tử vào Hầu phủ. Hiện tại Ngụy gia Đại công tử đã được chứng minh là vô tội lại còn bị Tri phủ Đại nhân ngộ thương, Tri phủ Đại nhân còn đang nghĩ xem có nên tự mình đến chăm sóc hắn không thì chưa gì Nhị ca đã lên tiếng rồi...”
Tần Hoan không khỏi bật cười, “Thế nên Tri phủ Đại nhân liền thiên ân vạn tạ mà thuận theo Nhị công tử?”
“Cũng không hẳn.” Nhạc Ngưng cười khổ, “Dáng vẻ Ngụy Kỳ Chi thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy, Hoắc Tri phủ sợ hắn ở trong tù mãi cũng sẽ xảy ra chuyện gì chẳng lành, xế chiều hôm qua lúc ngươi vừa mới rời khỏi thì đã đưa hắn đến Hầu phủ rồi. Hắn toàn thân thương tích nằm ở trong tù 2 ngày không được chăm sóc đã hơi không ổn rồi, lúc ấy đã định nhờ ngươi thế nhưng nghĩ đến đêm hôm trước ngươi thức trắng đêm không ngủ cũng mệt chết rồi cho nên mới không đến đây. Thế nhưng đến sáng sớm nay, vết thương khác không nói nhưng chân Ngụy Kỳ Chi bị rất nghiêm trọng, Hầu phủ đã cho mời Dương đại phu ở Nhân Thọ đường đến nhưng ông ta nói vô cùng có khả năng không giữ lại được. Nhị ca sốt ruột nên mới bảo ta đi mời ngươi đến...”
Trong mơ nàng đứng ở trước cửa thành dẫn vào kinh thành, quý tộc quyền thế đều đi đi lại lại như mắc cửi trước mặt nàng. Trên đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ cửa An Dương môn vào trong, một mình nàng tay cầm đơn kiện bước từng bước một xuyên quan cửa An Dương, đi qua phồn hoa phú quý của kinh thành, qua nha môn lục bộ rồi cuối cùng đi đến trước cửa Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự chưởng quản toàn bộ hình ngục trong thiên hạ, Tần Hoan đánh trống rôi dâng đơn kiện. Chủ quan ngồi trên ghế cao bên trong nha môn vừa nhìn đã nói tội mưu hại của Thẩm Nghị là một án oan, trực tiếp thượng tấu lên trời cao. Tần Hoan chỉ đứng đợi ở trước cửa Đại Lý Tự đợi một lúc, nàng nhìn thấy 3 con ngựa quý chạy từ trong Hoàng cung ra ngoài, người dẫn đầu tay cầm Thánh chỉ. Người còn chưa đến nơi mà giọng nói tuyên đọc Thánh chỉ đã vang vọng khắp chốn.
“Qua thẩm tra, tội của Thẩm Nghị, Đại Lý Tự khanh trước đây đúng là đã bị phán xét sai lầm, hiện nay chiêu cáo thiên hạ Thẩm Nghị vô tội, lấy lại danh dự lưu danh đời sau...”
Thánh chỉ còn chưa đọc xong, Tần Hoan đã giật mình tỉnh dậy.
Đây là kết quả mà nàng tha thiết mong chờ, thế nhưng giấc mơ này quá giả dối rồi, ngay cả trong mơ nàng cũng tự biết là mình đang nằm mơ. Bởi vì toàn bộ những chuyện này đến quá dễ dàng, nàng luôn biết nàng không thể bước vào được cửa An Dương, không thể đi qua nha môn lục bộ, thậm chí ngay cả công đường của Đại Lý Tự nàng cũng không thể đi vào. Quan chủ quản của Đại Lý Tự lại càng không thể dễ dàng đọc tờ đơn kiện kia của nàng.
Đại Lý Tự phụ trách xử tội quan lại và các loại án từ lưu đầy trở lên, sự việc đã trôi qua 1 tháng, hiện giờ nhất định chủ quan của Đại Lý Tự đã được thay người mới. Nếu như không có nha môn Kinh Triệu doãn sơ thẩm thì đơn kiện của nàng thậm chí còn không được chuyển đến công đường của Đại Lý Tự.
Tần Hoan gắng sức nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra lại thì trong mắt đã hoàn toàn thanh sạch.
Màn che buông xuống 4 góc giường nhưng ánh sáng bên ngoài vẫn lọt vào, so với bình thường thì hôm nay đã sáng hơn một chút. Tần Hoan biết hôm nay nàng dậy muộn hơn mọi khi, thế nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên ắng. Phục Linh đi đâu rồi? Sao không đến đánh thức nàng?
Tần Hoan thắc mắc xong thì thân thể lại không nhúc nhích, đêm hôm trước đã trắng đêm không ngủ, hôm qua thì suốt cả ngày đều không chợp mắt thế nên đêm nay mới ngủ sâu hơn một chút, không ngờ lại thức dậy muộn thế này.
Ngay lúc đang nằm ngủ nướng thì bên ngoài cửa lại có một tiếng 'Két...', có người mở cửa rồi nhẹ nhàng bước đến.
“Suỵt, nói nhỏ thôi, tiểu thư vẫn còn đang ngủ.”
Đây là giọng của Phục Linh, sau đó lại có người khác nói, “Sao tiểu thư vẫn còn đang ngủ? Ta chưa bao giờ thấy tiểu thư dậy muộn như vậy...”
“Tiểu thư đã mệt mỏi nhiều ngày nay rồi, ngươi khẽ chút đi...”
“Tiểu thư đi liền 2 đêm không về, là Hầu phủ bên kia xảy ra chuyện à?”
Phục Linh có vẻ chần chờ một lúc rồi mới nói, “Đúng vậy, thân thể lão phu nhân Hầu phủ hơi không ổn lắm, chỉ tín nhiệm có mình tiểu thư cho nên mới giữ tiểu thư ngủ lại Hầu phủ. Hôm trước tiểu thư đã trông coi lão phu nhân cả một đêm...”
“Ơ, chẳng lẽ Hầu phủ không có thị nữ sao?”
Phục Linh bất đắc dĩ nói, “Đương nhiên không phải là không có thị nữ, là tiểu thư muốn tận tâm tận lực với lão phu nhân Hầu phủ thôi.”
Người đang cùng Phục Linh nói chuyện chính là Vãn Đường, nghe đến đây Vãn Đường cười nói, “Thân phận của lão phu nhân Hầu phủ rất tôn quý, có thể được lão nhân gia người yêu thích đúng là phúc khí của tiểu thư chúng ta.”
Lời này khiến cho Phục Linh cực kỳ hài lòng, “Đương nhiên rồi, lão phu nhân coi tiểu thư chúng ta như cháu gái ruột của mình vậy.”
Vãn Đường thở dài, “Phục Linh tỷ tỷ, chắc người không biết đâu, bởi vì trước đây Lục tiểu thư nói năng bậy bạ bị giam giữ ấy, lão phu nhân đã hạ lệnh cấm hoàn toàn, ngay cả tiết Thu tịch cũng không thể ra ngoài...”
Phục Linh hừ một tiếng, “Đó là đáng đời nàng ta, đúng người đúng tội.”
Vãn Đường nghe thấy thế thì cũng phụ họa thêm vào vài câu. Tần Hoan nằm trên giường bị quấy rầy nên đành phải ngồi dậy, nàng vừa mới sột soạt máy tiếng thì Phục Linh ở bên ngoài đã nghe thấy, “A, tiểu thư dậy rồi! Ngươi chờ ở đây đi...”
“Vâng, Phục Linh tỷ tỷ mau vào trong đi.”
Vãn Đường cất tiếng cực kỳ lễ độ, Phục Linh cũng đi thẳng vào trong buồng trong.
Vừa vào cửa quả nhiên Tần Hoan đã ngồi dậy, Phục Linh chạy đến vén màn giường lên, “Sao tiểu thư đã tỉnh dậy rồi? Nô tỳ còn muốn tiểu thư tốt nhất là ngủ thẳng đến giờ ngọ luôn.”
Tần Hoan lắc đầu, “Như vậy thì quá không quy củ rồi.”
Phục Linh vừa mặc xiêm y cho Tần Hoan vừa lắc đầu, “Hôm trước tiểu thư đã bận rộn cả đêm rồi, hôm qua cũng chẳng được nghỉ phút nào, nô tỳ thấy tiểu thư đã gầy đi một chút rồi nên đương nhiên người phải ngủ nhiều để tĩnh dưỡng tinh thần.”
Tần Hoan khẽ cười, lười nhác xoay xoay cổ, “Thân thể đúng là có hơi mệt mỏi, có điều việc gì cần làm đều đã giải quyết xong rồi. Sau này cũng không như bây giờ nữa...”
“Ai nói với ngươi là xong việc rồi?”
Tần Hoan vừa dứt lời thì đã có một giọng nói mang theo ý cười vang lên. Tần Hoan nhíu mày quay lại thì đã thế một bóng dáng hiên ngang oai hùng bước vào trong phòng, chính là Nhạc Ngưng cả người mặc y phục nam nhân. Vãn Đường đi theo phía sau Nhạc Ngưng thế nhưng không dám vào trong mà chỉ dừng bước ở bên ngoài cửa, nàng ngước lên nhìn thoáng qua bên trong phòng, biểu cảm có vẻ hơi tự trách.
Tần Hoan thấy Nhạc Ngưng liền cười bất đắc dĩ, phất tay với Vãn Đường, “Được rồi, em lui ra đi.”
Phục Linh cười hành lễ, “Bái kiến Quận chúa, người đến sớm thật...”
Nhạc Ngưng lập tức đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống, phất vạt áo một cái rồi cười cười nhìn Tần Hoan, “Đúng là... thức có một đêm đã chịu không nổi rồi hả? Ta cũng nghĩ có lẽ hôm nay ngươi cũng muốn lười biếng cho nên mới đến muộn một chút, không ngờ là giờ này mà ngươi vẫn còn ở trên giường.” Nói xong nàng lại khẽ hất hàm, “Thân thể này của ngươi quá yếu đuối rồi...”
Nói đến đây Nhạc Ngưng bỗng quan sát Tần Hoan với vẻ đăm chiêu, Tần Hoan vừa bước xuống đất vừa mặc áo ngoài lên rồi lắc đầu, “Ta biết Quận chúa đang suy nghĩ cái gì, ta không phải là kỳ tài luyện võ, huống chi có muốn luyện thì tuổi này của ta cũng đã muộn rồi.”
Nhạc Ngưng nhíu mày bất đắc dĩ, “Ta còn chưa nói gì đâu nhé...”
Phục Linh che miệng cười, “Quận chúa không biết đấy thôi, từ lúc tiểu thư thoát nạn thì đều như vậy, người ngoài còn chưa nói ra miệng thì nàng đã biết người ta muốn cái gì rồi, đôi khi còn có thể làm tức chết người nữa.”
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, “Tiểu thư nhà ngươi có ánh mắt cực kỳ lợi hại, thế nhưng thông minh quá cũng bị thông minh hại, nhìn người quá rõ ràng cũng không phải chuyện tốt. Ngươi tốt nhất cầu nguyện cho tiểu thư nhà ngươi trở nên chậm chạp ngu dốt một chút mới tốt.”
Phục Linh nhìn Tần Hoan, “Cái này nô tỳ cũng không dám đâu, nô tỳ chỉ có thể nghĩ biện pháp bồi bổ thân thể cho tiểu thư thôi.”
Nhạc Ngưng thoáng nhìn ra phòng ngoài, “Lúc mới vào cửa ta đã ngửi được mùi thơm của bữa sáng, bên trong có vẻ như còn có cả mùi thuốc nữa, là ngươi muốn tẩm bổ thân thể cho tiểu thư ngươi đấy à?”
“Đúng vậy, nô tỳ nhìn thấy sắc mặt của tiểu thư hôm qua lúc trở về thì không tốt lắm cho nên mới bảo nhà bếp hầm một chén canh tuyết sâm. Lát nữa Quận chúa có cần uống một chén không?” Mọi người nói chuyện thì Tần Hoan đã mặc xong y phục, Phục Linh vội vàng chỉnh lại cổ áo và vạt áo, “Nô tỳ đọc được ở trong sách, nói nhân sâm vị ngọt tính hàn, chủ về tẩm bổ ngũ tạng, an thần định phách, giảm bớt hoảng loạn trừ tà khí, khiến tinh thần vui vẻ, bổ não sáng mắt, dùng lâu có thể cả người thoải mái gia tăng tuổi thọ. Tiểu thư, nô tỳ nói có đúng không?”
Tần Hoan cười cấm áp nghe Phục Linh nói xong rồi mới gật đầu, “Công dụng chữa bệnh của nhân sâm rất tốt, vậy em còn nhớ bài thuốc đầu tiên về nhân sâm trong sách thuốc ta đưa cho em là gì không?”
Vẻ mặt Phục Linh nhất thời nghiêm chỉnh hẳn lên, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Nô tỳ nhớ là Định Chí hoàn, có đúng không?”
Hiện tại Tần Hoan đã mặc y phục chỉnh tề, nàng đi đến chỗ chậu nước đã được chuẩn bị sẵn từ sớm, thuận miệng hỏi một câu, “Vậy ngược lại em nói một chút, Định Chí hoàn này ngoại trừ nhân sâm thì có dùng thêm vị thuốc nào nữa?”
Tần Hoan hỏi cực kỳ tùy tiện thế nhưng cũng là đang kiểm tra Phục Linh, Phục Linh đột nhiên căng thẳng hẳn lên, “Nô tỳ nhớ, ngoại trừ nhân sâm ra thì còn có bạch phục linh, cây xương bồ, còn có... mật ong, với lại...”
Phục Linh cầm lấy khăn lau mặt của Tần Hoan, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau vẫn chưa nghĩ ra được. Nhạc Ngưng ở bên cạnh thấy thế thì không khỏi thở dài, “Chủ tớ các ngươi thật là thú vị, nói mấy câu đã kiểm tra bài tập rồi...”
Lúc này Tần Hoan mới cầm khăn lên lau mặt, “May mà ngươi không quên đi tên của chính mình, còn có một vị là viễn chí, nghiền nhỏ thành bột, mỗi loại dùng 3 tiền, 1 chén nước, sắc cô lại còn 7 phần thì có thể uống được.”
Đáy mắt Phục Linh sáng lên, “Đúng đúng đúng, đúng là viễn chí...”
Nói xong Phục Linh lại nhìn về phía Nhạc Ngưng, “Khiến Quận chúa chê cười rồi, nô tỳ ngu dốt.”
Nhạc Ngưng đương nhiên không chê cười, chỉ mang vẻ mặt như chọc tức ngồi bên cạnh xem diễn xuất, một tay nàng chống cằm nhìn Phục Linh, “Chẳng trách nha đầu của tiểu thư nhà bình thường đa phần đều lấy tên trong cầm kỳ thi họa, văn chương hoa cỏ gì đó, hoặc là phong nhã thanh tú, hoặc là xinh đẹp mỹ lệ, thế nhưng ngươi lại tên là Phục Linh, nếu như không nhìn mặt chữ thì có lẽ chẳng biết tên ngươi có ý nghĩa gì. Hóa ra là vì tiểu thư nhà ngươi am hiểu y thuật, hiện giờ tiểu thư ngươi dạy ngươi học y thì cũng chính là cái duyên của ngươi...”
Phục Linh nghe thế thì cười rộ lên, “Nói ra thì tên của nô tỳ đúng thật là do tiểu thư đặt, ngày đó phu nhân vẫn còn sống, lần đầu tiên gặp nô tỳ đã đổi tên cho nô tỳ theo đúng quy tắc nên mới gọi tiểu thư đến. Lúc đó trong tay tiểu thư còn đang cầm một quyển sách nên tiện thể chỉ luôn vào sách, vì thế tên này của nô tỳ là được đặt như vậy.”
Tần Hoan đang búi tóc, nghe vậy liền sững sờ, đương nhiên nàng không biết chi tiết này thế nhưng Phục Linh vừa mới nhắc đến thì đúng là có hơi trùng hợp. Hóa ra trước đây Cửu tiểu thư đúng là cũng đã xem qua vài sách thuốc thật.
Nhạc Ngưng trêu ghẹo Phục Linh mấy câu thì Tần Hoan đã sửa soạn xong đi ra ngoài, nàng nhìn Nhạc Ngưng nói, “Chắc hẳn Quận chúa không phải đến đây để nói đùa cùng với chủ tớ bọn ta, càng không phải là đến để ăn một bữa sáng.”
Nhạc Ngưng chuyển mình, đi theo Tần Hoan ra ngoài, nghe thấy lời này thì Nhạc Ngưng cũng hất hàm, “Người khác có muốn ta đi đâu thì ta cũng không thèm đi, ngươi ngược lại còn chán ghét ta đó hả?”
Tần Hoan bật cười, “Ta vẫn nhớ khi Quận chúa vừa bước vào phòng này đã nói ta là chưa xong việc, thế nhưng đến bây giờ Quận chúa vẫn chưa nói rốt cuộc đến tìm ta là vì chuyện gì nên mới định nhắc nhở Quận chúa một chút thôi.”
Ngụy Ngôn Chi cười cười ra vẻ trấn định rồi nói, “Tốt xấu gì cũng phải để ngươi ăn sáng xong đã, không vội.”
Nghe Nhạc Ngưng nói vậy thì đương nhiên Tần Hoan yên vị dùng cơm, nàng vẫn theo thói quen của mình, ăn uống chậm rãi không nhanh không chậm khiến cho Nhạc Ngưng bên cạnh sốt ruột không nhịn được, “Hiện tại vụ án của Ngụy Ngôn Chi đã có manh mối, cái gì cần tìm thì đã tìm được rồi, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã bàn giao án này cho vài vị trong Tuần Lý viện để cùng nhau xem xét chi tiết, muốn tranh thủ hoàn thiện hồ sợ vụ án này nộp lên trước khi người từ kinh thành đến Cẩm Châu. Ngươi cũng biết đấy, vụ án này ít nhiều cũng phải báo cáo lên hình bộ, sau này phán xử Ngụy Ngôn Chi như thế nào thì quyết định cũng không thuộc về Tri phủ Đại nhân nữa. Có điều... hôm nay ta đến đây cũng không phải là vì Ngụy Ngôn Chi, mà là vì Ngụy gia Đại công tử.”
Tần Hoan nhướng mày, “Chân của Đại công tử không ổn à?”
Nhạc Ngưng thở dài, “Tất cả là tại Nhị ca. Chuyện đã đến mức độ này thì Hầu phủ đã không còn trách nhiệm gì mà tiếp tục nhúng tay vào nữa, thế nhưng hôm qua Nhị ca đi tìm keo bong bóng cá cho ngươi nên sinh ra cảm giác là bản thân mình cũng giúp đỡ được cho vụ án này giống như ngươi. Sau đó Nhị ca lại càng bị kích thích muốn đón Đại công tử vào Hầu phủ. Hiện tại Ngụy gia Đại công tử đã được chứng minh là vô tội lại còn bị Tri phủ Đại nhân ngộ thương, Tri phủ Đại nhân còn đang nghĩ xem có nên tự mình đến chăm sóc hắn không thì chưa gì Nhị ca đã lên tiếng rồi...”
Tần Hoan không khỏi bật cười, “Thế nên Tri phủ Đại nhân liền thiên ân vạn tạ mà thuận theo Nhị công tử?”
“Cũng không hẳn.” Nhạc Ngưng cười khổ, “Dáng vẻ Ngụy Kỳ Chi thế nào ngươi cũng đã nhìn thấy, Hoắc Tri phủ sợ hắn ở trong tù mãi cũng sẽ xảy ra chuyện gì chẳng lành, xế chiều hôm qua lúc ngươi vừa mới rời khỏi thì đã đưa hắn đến Hầu phủ rồi. Hắn toàn thân thương tích nằm ở trong tù 2 ngày không được chăm sóc đã hơi không ổn rồi, lúc ấy đã định nhờ ngươi thế nhưng nghĩ đến đêm hôm trước ngươi thức trắng đêm không ngủ cũng mệt chết rồi cho nên mới không đến đây. Thế nhưng đến sáng sớm nay, vết thương khác không nói nhưng chân Ngụy Kỳ Chi bị rất nghiêm trọng, Hầu phủ đã cho mời Dương đại phu ở Nhân Thọ đường đến nhưng ông ta nói vô cùng có khả năng không giữ lại được. Nhị ca sốt ruột nên mới bảo ta đi mời ngươi đến...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất