Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 129: Không phân biệt được thật giả

Trước Sau
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy chữ 'Diêu' nho nhỏ này, lông mày Tần Hoan liền nhíu chặt lại.

Trong toàn bộ Tần phủ chỉ có một mình Diêu Tâm Lan mang họ Diêu, mà cấu tạo và hình dạng ngọc bội này rất tinh xảo, chất ngọc cũng cực kỳ cao cấp nên chắc chắn đây chính là đồ của Diêu Tâm Lan. Thế nhưng ngọc bội của nàng làm sao lại có thể rơi xuống hồ này được?

Tần Hoan nhìn sang hai bên, vào mùa thu nên phong cảnh xung quanh hồ bán nguyệt không đẹp lắm, mà thời tiết cũng đã chuyển lạnh nên chủ tử trong phủ lại càng không có lý do gì mà đến đây ngắm cảnh. Nhưng cho dù là vậy, xung quanh hồ vẫn còn có hạ nhân đi qua đi lại, nàng và Phục Linh có thể phát hiện ra ngọc bài này thì chẳng lẽ những người khác không phát hiện ra? Nếu đã rơi xuống đây 3-4 ngày thì có lẽ đã sớm bị người ta nhặt mất rồi...

Tần Hoan nheo mắt, chẳng lẽ đêm qua Diêu Tâm Lan đã thực sự đến hồ bán nguyệt?

“Tiểu thư, đây là cái gì thế?”

Thấy Tần Hoan mãi không nói gì nên Phục Linh không nhịn được mà hỏi thành tiếng. Nàng vừa hỏi thì Hoắc Ninh cũng hoàn hồn lại, hắn nhìn sắc mặt trầm trọng của Tần Hoan thì cũng nhìn theo xuống tay nàng, mặc dù không nhìn rõ nhưng cũng lờ mờ nhìn ra được đây là một miếng ngọc bội. Hoắc Ninh trừng mắt nhìn rồi nghi hoặc hỏi, “Ngươi nhặt được cái gì vậy?”

Tần Hoan nắm chặt ngọc bội trong tay rồi giấu ra sau lưng, “Chẳng liên quan gì đến Hoắc công tử.” Vừa nói xong thì Tần Hoan quan sát Hoắc Ninh một chút, “Hôm nay sao Hoắc công tử lại đến Tần phủ mượn sách?”

Hoắc Ninh hơi nghiêng người, ánh mắt không nhìn thẳng vào Tần Hoan, “Đương nhiên mượn về đọc.”

Tần Hoan từ chối cho ý kiến, nàng nói tiếp, “Chắc hẳn Đại ca rất nhanh sẽ đến đây, Hoắc công tử cứ chờ ở đây một lúc đi.”

Nói xong Tần Hoan quay người định bỏ đi khiến cho Hoắc Ninh nhăn nhó, “Đại ca ngươi bảo ngươi tiếp đón ta, ngươi chính là đối xử với khách như thế này à?”

Tần Hoan ngừng chân lại rồi híp mắt nhìn, “Hoắc công tử đến cửa mượn sách, vốn là có việc cầu Tần phủ, sao lại coi chính mình là thượng khách rồi? Hoắc công tử muốn được bọn ta đãi khách như thế nào? Nếu thế mời Hoắc công tử đến chính đường ở tiền viện đi, ở đó chắc chắn sẽ có nhiều người sẵn sàng chiêu đãi công tử.”

Tần Hoan nói xong liền đi luôn, sắc mặt Hoắc Ninh cực kỳ ủ dột, thế nhưng hắn nhìn bóng lưng đi càng ngày càng xa của Tần Hoan lại như giận dữ mà không dám nói gì, chỉ siết chặt nắm đấm lại thôi. Phục Linh thấy thế cũng vội vàng đuổi theo Tần Hoan, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Hoắc Ninh vẫn đứng yên tại chỗ mà không hề nhúc nhích.

“Tiểu thư, hôm nay sao Hoắc công tử cứ kỳ kỳ quái quái?”

Phục Linh vừa nói thì Tần Hoan lại nhăn mày, nàng vốn không nghĩ nhiều như vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay rồi đột nhiên nàng ngừng chân lại. Tần Hoan xoay người lại nhìn Hoắc Ninh vẫn đứng như trời trồng bên mép hồ, nàng do dự một chút rồi bước rất nhanh quay lại về phía hắn. Phục Linh cũng sửng sốt, nàng vội vàng đuổi theo, cũng không rõ Tần Hoan rốt cuộc là muốn làm gì.

Hoắc Ninh nhìn Tần Hoan rời đi thì trong lòng vốn đã lạnh lẽo hẳn lên, thế nhưng lúc này thấy nàng quay trở lại thì đáy mắt hắn cũng rực sáng.

Tần Hoan bước nhanh dến trước mặt Hoắc Ninh rồi nói khẽ, “Không được nói cho người khác biết hôm nay ngươi nhìn thấy ta nhặt được cái này!”

Nói xong Tần Hoan lại phất phất tay ý bảo ngọc bội trong tay mình. Hoắc Ninh muốn nói lại thôi, nhưng Tần Hoan cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, chỉ nhìn hắn một cái sâu sắc rồi xoay người rời đi. Hoắc Ninh có biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng đành nuốt ngược vào bụng, nhìn bóng lưng Tần Hoan đi càng ngày càng xa hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi. Không được nói? Vì cái gì mà cấm hắn? Huống chi nàng bảo không được thì hắn phải nghe theo nàng hay sao?

Trong lòng Hoắc Ninh vừa kỳ quái vừa buồn bực, Phục Linh cũng tò mò, “Tiểu thư, vì sao không cho Hoắc công tử nói vậy?”

Tần Hoan dừng chân lại, thấy xung quanh không có ai nàng mới trả lời, “Em mang ngọc bội này đến Lâm Phong viện đưa cho Mặc Thư đi, nói là nhặt được ở trên cạnh lối đi bên ngoài viện, xem xem nàng ta nói thế nào.”



Phục Linh hơi kinh ngạc, rõ ràng ngọc bội này nhặt được ở chỗ hồ bán nguyệt, thế nhưng vì sao lại nói là nhặt được ở ngoài viện?

Trong lòng Phục Linh tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng sắc mặt Tần Hoan nghiêm nghị nên chắc chắn không phải là vui đùa. Phục Linh nhận lấy ngọc bội từ tay Tần Hoan, nàng gật đầu rồi đi về hướng Lâm Phong viện. Tần Hoan nhìn Phục Linh càng đi càng xa nên mới xoay người quay lại Đinh Lan uyển, nàng vừa đi vừa suy nghĩ xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, là Diêu Tâm Lan tự mình đến hồ bán nguyệt hay là do nàng bị trộm mất ngọc bội?

Tần Hoan mệt mỏi quay lại Đinh Lan uyển, đi thẳng vào trong phòng ngồi chờ Phục Linh. Rất nhanh sau đó Phục Linh cũng đã trở về.

Vừa vào đến nơi Phục Linh liền đóng cửa lại, “Tiểu thư, nô tỳ đưa cho Mặc Thư, lúc Mặc Thư nhìn thấy thì cực kỳ vui mừng, nàng nói mới vừa phát hiện ra không thấy ngọc bội đâu nữa nên còn đang đi tìm. Nàng còn nói đây là ngọc bội gia truyền của Diêu thị, hôm qua vẫn còn thấy thiếu phu nhân treo trên người, thế nhưng hôm nay lại phát hiện ra không thấy đâu nữa. Thân thể thiếu phu nhân không khỏe nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ tự mình đi tìm thôi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Nhưng nàng không ngờ là lại rơi ở bên ngoài viện, nói là có khả năng rơi ra lúc thiếu phu nhân ra ngoài đi dạo hôm qua.”

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm trọng, “Nàng có nói hôm qua thiếu phu nhân đi dạo là ở chỗ nào không?”

Phục Linh lắc đầu, “Chuyện này thì không nói, thế nhưng nàng nói nhiều ngày nay thiếu phu nhân hay mệt mỏi thế nên mỗi ngày thường không đi quá xa.”

Tần Hoan nheo mắt, nghi vấn cực lớn lại trỗi dậy trong lòng.

Mặc Thư nói Diêu Tâm Lan không hề đi hồ bán nguyệt, cho nên bản thân Diêu Tâm Lan cũng không thể tự mình đi qua đó. Thế nhưng ngọc bội này làm thế nào lại rơi được vào trong hồ? Là do Diêu Tâm Lan thật sự không đi, hay là Diêu Tâm Lan đã đi đến đó rồi nhưng Mặc Thư không biết?

Rất có thể là khả năng thứ hai, không hiểu sao đột nhiên Tần Hoan lại cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tần Hoan hít sâu, “Không có gì, chúng ta tiếp tục làm thuốc đi.”

Nghe thấy thế thì Phục Linh cũng đành phải ép lòng nghi ngờ của mình xuống rồi cùng với Tần Hoan tiếp tục làm thuốc.

Bên phía hồ bán nguyệt, lúc Tần Sâm đi từ trong kho sách ra nhìn thấy chỉ có một mình Hoắc Ninh đứng ở đó, nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt Hoắc Ninh còn có vẻ hơi khổ não. Tần Sâm chau mày lại rồi nhìn một vòng, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Tần Hoan đâu, “Hoắc huynh, sao ngươi lại đứng ở đây một mình vậy? Muội muội ta đi đâu rồi?”

Hoắc Ninh thầm cười lạnh, vội vàng thu lại cảm xúc của chính mình rồi cong môi nói, “Nàng ta đi rồi, ngươi cũng biết ta rất quen thuộc trong Tần phủ cho nên không cần ai phải dẫn đường cả.”

Tần Sâm nhíu mày, “Là muội ấy tự bỏ đi hay là Hoắc huynh không muốn để cho muội ấy đi cùng?”

Hoắc Ninh hừ lạnh, “Đương nhiên là ta...”

Nói được một nửa thì Hoắc Ninh có hơi chột dạ cho nên không nói tiếp nữa, Tần Sâm cũng nhìn ra chỗ không bình thường nên mới cười khổ nói, “Thật sự là thất lễ, Hoắc huynh xin đừng chấp nhặt với muội muội ta.”

Trên mặt Hoắc Ninh không có biểu cảm gì thế nhưng trong lòng lại liên tục hừ lạnh. Nếu hắn muốn chấp nhặt với nàng thì từ sớm đã chấp không biết bao nhiêu lần rồi, chứ cần gì phải tự mình dâng đến cửa như hôm nay. Nhưng nàng lại vẫn đối xử lạnh lùng với hắn như vậy! Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ?

Nghĩ đến đây đột nhiên Hoắc Ninh lại nghĩ đến Tần Hoan nhặt được miếng ngọc bội ở bờ hồ, nhìn thấy Tần Sâm trước mặt thì khóe môi Hoắc Ninh giật giật định nói ra miệng. Thế nhưng vừa nghĩ đến Tần Hoan đã cảnh cáo chính mình thì dường như cổ họng hắn có cái gì chặn lại nói không lên lời. Chớp mắt sau Hoắc Ninh đã nhụt chí mà thở dài, thôi vậy, bỏ qua đi.

Bên trong Đinh Lan uyển, Phục Linh chạy từ bên ngoài vào nói, “Tiểu thư, Hoắc công tử đi rồi!”



Tần Hoan từ bên cạnh cửa sổ quay người lại, “Đại ca đi đâu rồi?”

“Đại thiếu gia đến tiền viện.” Phục Linh vào xong rồi đóng cửa lại, trên mặt tràn đầy nghi vấn, “Tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại không muốn cho Đại thiếu gia biết chuyện này?”

Tần Hoan lắc đầu, “Ngọc bội đó là nhặt được ở trong hồ bán nguyệt, thế nhưng toàn bộ người ở Lâm Phong viện đều nói thiếu phu nhân chưa bao giờ đi đến đó. Hiện tại ta còn ồ phân biệt được ai nói thật ai nói dối.”

Vẻ mặt Phục Linh cũng trở nên nghiêm túc, ban nãy ở trong phòng Diêu Tâm Lan nàng cũng nghe thấy được, Diêu Tâm Lan nói nàng nằm mơ thấy đi đến hồ bán nguyệt, thế nhưng giấc mơ thì làm sao có thể là sự thật? Ngay cả Mặc Thư cũng nói Diêu Tâm Lan không hề đến hồ bán nguyệt nữa.

Phục Linh hơi căng thẳng nhìn Tần Hoan, Tần Hoan thở dài nói, “Lâm Phong viện có hơi kỳ lạ, mấy ngày nay em chú ý nhiều đến động tĩnh bên đó một chút.”

Phục Linh gật đầu lia lịa, lúc này Tần Hoan mới bắt đầu đi làm thuốc.

Nàng làm một mạch đến tận buổi tối, dùng cơm tối xong Tần Hoan lại khóa cửa phòng lại, ngồi trong phòng sưởi chờ Tần Lệ đến.

Đêm qua lúc Tần Lệ đến là vào giữa giờ tuất, Tần Hoan nghĩ rằng đêm nay Tần Lệ có đến cũng phải qua giữa giờ tuất mới đến. Quả nhiên, vừa qua khỏi giờ tuất 3 khắc thì cửa sổ vang lên động tĩnh rất nhỏ, Phục Linh nghe thấy thế liền vội vàng mở cửa sổ ra. Cửa sổ vừa hé đã thấy Tần Lệ mặc áo choàng, đeo khăn trùm mặt kín mít đứng bên ngoài khiến cho Phục Linh hơi khiếp sợ, nghĩ đến bệnh mà hắn mắc phải thì trong lòng càng chán ghét, nàng lùi lại phía sau một bước theo bản năng.

“Cửu muội muội.” Tần Lệ chắp tay cúi đầu với Tần Hoan, thái độ cực kỳ cung kính.

Tần Hoan đã sớm chuẩn bị xong thuốc cho hắn, nàng đứng dậy xách gói thuốc đến rồi dặn dò cẩn thận, “Đây là thuốc uống, dùng nước lạnh để nấu, 3 bát sắc cô lại thành 1 bát, 1 ngày uống 4 lần. Còn đây là thuốc bôi ngoài da, rửa sạch vết thương rồi bôi sáng 1 lần tối 1 lần.”

Tần Lệ đưa tay ra nhận lấy thuốc trên tay Tần Hoan. Tần Hoan cúi mắt xuống nhìn thoáng qua vết đỏ trên tay Tần Lệ, thấy cũng không nặng lắm nên nàng nhẹ nhàng thở phào.

Tần Lệ cầm thuốc rồi vẫn hơi do dự hỏi Tần Hoan, “Trong lòng Cửu muội muội có nắm chắc không?”

Tần Hoan nhìn thẳng vào con mắt nhỏ hẹp của Tần Lệ, lắc đầu, “Không hề.”

Trong mắt Tần Lệ hiện lên vẻ đau xót, hắn cụp mắt rồi rất nhanh lại ngước lên, hắn cười khổ một cái, “Đa tạ Cửu muội muội, ngày mai ta có cần đến nữa không?”

Tần Hoan gật đầu, “Phải đến, đêm nào cũng phải đến vào giờ này.”

Tần Lệ nghe thế thì nhẹ nhàng thở hắt ra, Tần Hoan cho hắn thuốc đồng nghĩa với việc nàng đồng ý chữa bệnh cho hắn. Thế nhưng chữa bệnh cũng có loại tận tâm với loại qua quýt, thấy Tần Hoan nói mỗi đêm hắn đều phải đến thì chứng tỏ nàng rất tận tâm với bệnh của hắn.

Giọng nói Tần Lệ mang theo cảm kích, “Được, đêm mai vào khoảng giờ này ta sẽ đến, Cửu muội muội đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong Tần Lệ cũng không nán lại thêm nữa, hắn khép cửa sổ lại rồi rời đi luôn.

Bên trong phòng, vẻ mặt của Tần Hoan có hơi nặng nề, nàng thật sự không hề chắc chắn mình sẽ chữa được cho Tần Lệ, mà chuyện này đối với một người làm đại phu như nàng mà nói thì đó đúng là một loại hành hạ cực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau