Chương 141: Hình bóng thần bí (1)
Ngụy Ngôn Chi đã tự sát chết ở Thập Lý miếu?
Tần Hoan chau mày, ánh mắt đột nhiên u ám, “Hắn là...”
Yến Trì híp mắt, “Lúc phát hiện ra đã quá muộn rồi, hắn lấy trộm đao của nha sai, mọi người còn tưởng hắn định chạy trốn. Thế nhưng đến lúc đuổi theo được thì phát hiện hắn đã chết ở bên trong rừng bạch dương.”
“Trong rừng bạch dương? Là khu rừng ngày xưa Tống Nhu bị giết?”
Yến Trì gật đầu, sắc mặt Tần Hoan cũng trở nên phức tạp, “Sớm biết như vậy thì hà tất lúc trước phải động thủ. Hắn đây là muốn chuộc tội hay là vì muốn trốn tránh trừng phạt sau này?”
Ánh mắt Yến Trì đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy, “Cả 2 đi, tính cách hắn cực kỳ tự phụ nhưng cũng cực kỳ tự ti, làm việc cẩn thận chặt chẽ mà thất bại thì đáy lòng lại vì thế mà đau khổ không cam lòng. Có lẽ đây chính là lý do vì sao ngay từ đầu hắn đã giết Tống Nhu.”
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại nhìn nàng nói, “Ngươi chạy gấp gáp tới đây để làm gì?”
Hắn vừa hỏi thì Tần Hoan thoáng giật mình, nàng nhìn trái phải tựa hồ như sợ người xung quanh nghe được. Yến Trì nhìn nàng như vậy liền đi vài bước sang bên cạnh, “Có cái gì muốn hỏi ta?”
Trong lòng Tần Hoan thoáng buông lỏng, ánh mắt Yến Trì quá nhạy bén nên rất dễ bị hắn nhìn thấu, mặc dù vậy cũng không phải là không có lợi, ví dụ như có rất nhiều lúc hắn đoán được suy nghĩ của nàng nên nàng không phải nhiều lời, hắn cứ thế phối hợp cùng với nàng.
Tần Hoan khẽ nói, “Đột nhiên ta nhớ đến, ban nãy có 2 chuyện Thế tử Điện hạ còn chưa nói cho ta biết.”
Yến Trì trợn mặt, Tần Hoan nói tiếp, “Thứ nhật, Thế tử Điện hạ phải thẩm vấn Tú Cầm, Tú Cầm có nói Bát di nương để nàng ta đi lấy thuốc từ lúc nào không? Thế tử Điện hạ cũng có thể đến hỏi Tiền Bách Nhận xem phương thuốc đó có phải do hắn kê hay không?”
Yến Trì hơi giật mình rồi lên tiếng, “Tú Cầm đã nói, lần đầu tiên nàng ta đi lấy thuốc là từ khoảng 20 ngày trước, phương thuốc chính là Bát di nương đưa cho nàng, nàng chỉ nghe theo căn dặn mà đi lấy thôi. Ngay cả việc sắc thuốc, ban đầu do Liễu di nương tự mình sắc thuốc, về sau Tú Cầm bắt gặp Liễu di nương lại cứ nhặt riêng mấy vị thuốc ra rồi mới bắt đầu nấu. Sau đó Liễu di nương chống chế là do nàng ta đọc được trên sách thuốc, trên đó nói là phải làm theo cách này, cho nên Tú Cầm không nghi ngờ gì mà chỉ biết làm theo.”
Yến Trì dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngay cả phủ y trong phủ các ngươi, bọn ta cũng đã hỏi, hắn nói không hề kê thuốc cho Liễu thị. Phương thuốc đó là hầu tì của Liễu thị mang qua, hắn nhìn sơ qua thì thấy đây chỉ là thuốc chưa bệnh cho phụ nhân nên mới không tiện hỏi nhiều.”
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, “Điện hạ, vậy thì phương thuốc đó có phải là do người cấu kết với nàng ta đưa cho? Nàng chắc chắn cũng đã phát hiện ra bệnh của mình, ban đầu có lẽ không biết đó là bệnh hoa liễu thế nhưng càng về sau càng khẳng định thì trong lòng lo sợ trùng điệp. Nàng muốn đi chạy chữa thế nhưng lại sợ bại lộ, vì thế mới cầu người đó giúp đỡ, thậm chí còn tệ hại hơn là uy hiếp người đó, nếu như không chữa khỏi cho nàng thì nàng sẽ để lộ chuyện này ra, dù sao chăng nữa thì bệnh này của nàng gần như là không cứu được nữa. Có lẽ đôi bên đã xảy ra cãi vã, náo loạn đến mức khiến người đó nảy sinh ý định giết người.”
Nói xong Tần Hoan lại nói, “Trước đây chúng ta cũng đã nói qua, người cấu kết cùng với Liễu thị có khả năng là Tần Lệ. Đúng là Tần Lệ đã đến chỗ ta xin thuốc, thế nhưng không phải là xin phương thuốc. Hơn nữa cho dù hắn có nhận ra thì phương thuốc này cũng hoàn toàn khác với thuốc của Liễu thị.”
Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua trong viện, “Điện hạ điều tra đến đâu rồi?”
Yến Trì lắc đầu, “Vẫn còn đang tra, tạm thời chưa tra ra cái gì cả. Theo ý của ngươi thì hiện tại có 2 người có mối hiềm nghi lớn nhất, người thứ nhất là Tần Lệ, còn người thứ 2 là Lưu quản gia trong phủ?”
Tần Hoan gật đầu, “Đúng là như thế.”
Yến Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua viện, trên mặt lại có chút khả nghi, “Thế nhưng ở chỗ này cũng không có Lưu quản gia.”
Tần Hoan chau mày, “Không có Lưu quản gia?”
Yến Trì gật đầu, “Lúc tập hợp toàn bộ hạ nhân thì thấy thiếu mất 1 người là Lưu quản gia. Hỏi gã sai vặt của hắn thì nói buổi sáng vẫn thấy Lưu Xuân ở trong phủ, sau này khi xảy ra chuyện ở nội viện, Lưu quản gia nói phải chạy đến đó xem xem thế nhưng lại không thấy hắn đâu nữa. Ta hỏi những người khác thì cũng không ai nhìn thấy Lưu quản gia đâu cả.”
Hai mắt Tần Hoan lập tức híp lại, sắc mặt Yến Trì cũng hơi nặng nề.
“Cửu cô nương sao lại đến đây?” Hoắc Hoài Tín đi từ trong viện ra, lúc nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan đang nói chuyện thì chau mày lại, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Hoắc Hoài Tín bước nhanh lại gần, Yến Trì hơi trầm ngâm thuật lại 1 nửa lời Tần Hoan nói cho ông nghe. Hoắc Hoài Tín nghe xong liền nhíu mày, “Hoắc mỗ cũng đang cảm thấy Lưu quản gia vắng mặt kia có mối nghi ngờ rất lơn, nếu như Cửu cô nương cũng nói như vậy thì phải đi điều tra cẩn thận tung tích của người này rồi.”
Yến Trì không nói việc Tần Lệ bị bệnh hoa liễu cho Hoắc Hoài Tín khiến cho Tần Hoan hơi cảm kích. Hoắc Hoài Tín lại nói, “Miếng khăn trắng kia chẳng lẽ chính là tín vật của Bát di nương và Lưu quản gia?”
Yến Trì gật đầu, “Có khả năng này.”
Vẻ mặt Hoắc Hoài Tín kiên định hơn một chút, ông hỏi tiếp, “Thế tử Điện hạ, vậy hạ quan đi thu xếp một chút nhé?”
Yến Trì gật đầu, lúc này Hoắc Hoài Tín mới xoay người đi vào trong viện.
Hoắc Hoài Tín vừa đi thì Yến Trì lên tiếng, “Viện của Tần Lệ ở đâu?”
Tần Hoan hiểu ý của Yến Trì, vụ án này còn chưa có kết luận cho nên phải điều tra tất cả những người có hiềm nghi. Tần Hoan chỉ về nội viện ở phía tây, “Ở bên kia...”
Yến Trì gật đầu rồi khẽ nói, “Đêm đã khuya, ngươi quay về đi, ta dẫn người đi điều tra.”
Tần Hoan do dự một lúc rồi nhún người hành lễ xong mới đi ra cửa.
Nàng không nói cho Yến Trì là nàng đã từng nhìn thấy Lưu Xuân và Liễu thị cùng nhau đi vào rừng trúc tím. Nếu nói ra thì dựa vào sự nhạy bén của hắn, đương nhiên hắn sẽ phát hiện ra nàng đặc biệt chú ý đến rừng trúc.
Màn đêm đã buông xuống, trên trời không trăng không sao cho nên cả bầu trời tối đen như mực. Đêm mùa thu trời đã chuyển lạnh, Tần Hoan nắm chặt cổ áo, hơi thở cũng nặng nề hơn. Nếu như có thể điều tra ra người cấu kết cùng với Liễu thị là ai thì liệu kẻ đó có là hung thủ đã giết chết Cửu tiểu thư không? Lưu Xuân... là hắn à?
Nhớ lại ánh mắt tham lam mà lộ liễu của hắn khi nhìn về phía nàng, cộng thêm hôm phát hiện bóng người kỳ lạ trong vườn lan, ngày hôm sau nàng lại phát hiện được đôi giày có dính đất trồng hoa của Lưu Xuân. Lẽ nào người đêm hôm đó cũng là hắn?
Trong lòng Tần Hoan tràn ngập lo lắng, mãi đến khi về đên Đinh Lan uyển thì ngay cả ý định dùng bữa tối nàng cũng không nghĩ đến.
“Phục Linh, em chú ý động tĩnh bên ngoài một chút.”
Tần Hoan dặn dò một câu rồi đi luyện chữ. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ đến Tần phủ tối nay có lẽ sẽ không yên ổn rồi.
Gần nửa canh giờ sau, Phục Linh đi vào thư phòng, “Tiểu thư, đám nam bộc ở viện quản sự đã rời đi, có vẻ như không tra ra được cái gì. Sau đó Tri phủ Đại nhân dẫn người đến viện của Lưu quản gia rồi.”
Tần Hoan đóng cửa lại, “Thế tử Điện hạ thì sao?”
Phục Linh lắc đầu, “Tạm thời không biết.” Phục Linh hơi do dự rồi nói tiếp, “Phải rồi tiểu thư, Lưu quản gia là người cấu kết với Bát di nương sao? Vì sao vừa mới xảy ra chuyện thì đã không thấy tăm hơi hắn đâu rồi?”
Tần Hoan buông bút xuống rồi đi ra chỗ đặt chậu nước rửa sạch mực dính trên tay. Vết mực gặp nước nên phai sạch đi, Tần Hoan nhìn những gợn mực lan ra trong nước rồi khẽ nói, “Đợi tìm thấy Lưu quản gia là biết ngay thôi.”
...
“Tiểu thư, Tri phủ Đại nhân dẫn người đi tìm khắp nơi trong phủ, nhưng vẫn không tìm được Lưu quản gia. Cả trong lẫn ngoài viện mọi người đều nói không ai nhìn thấy Lưu quản gia cả. Tiểu thư, có phải Lưu quản gia đã bỏ chạy rồi không?”
Tần Hoan chau mày, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy?
Nếu là như vậy, đúng là rất có khả năng đã chạy rồi...
Nghĩ đến đây thì Tần Hoan lại nhăn mày, nếu như Lưu Xuân cấu kết với Liễu thị, vậy thì ngày đó kẻ giết Cửu tiểu thư trong rừng trúc tim rất có khả năng là Lưu Xuân. Có thể là Cửu tiểu thư đã phát hiện ra gian tình của bọn họ nên mới sinh ra họa sát thân!
Ánh mắt Tần Hoan trở nên cực đáng sợ, nếu đã là Lưu Xuân thì sao lại để cho hắn chạy thoát?!
“Tri phủ Đại nhân nói thế nào?”
Phục Linh vội nói, “Tri phủ Đại nhân để lại mấy nha sai canh gác ở khắp các cửa Tần phủ, bởi vì Tri phủ Đại nhân phát hiện đồ đạc của hắn vẫn còn đầy đủ trong viện, sợ hắn quay vê lại gây ra chuyện gì nữa trong phủ. Vả lại hôm nay cũng đã quá muộn rồi, Tri phủ Đại nhân nói sáng sớm mai sẽ bắt đầu truy bắt Lưu Xuân trên khắp toàn thành Cẩm Châu.”
Tần Hoan nhíu mày, “Thế còn Thế tử Điện hạ thì sao?”
Phục Linh đang định lắc đầu thì ngoài cửa Vãn Đường lên tiếng, “Tiểu thư, bên ngoài viện có người tìm tiểu thư.”
Tần Hoan hơi giật mình rồi vội vàng chạy ra bên ngoài, nhất định đó là Yến Trì!
Phục Linh thấy thế thì vội cầm một cái áo choàng lên, “Tiểu thư, người cẩn thận cảm lạnh...”
Đã sắp đến giờ tý rồi, khắp Tần phủ bao phủ bởi mối nghi ngờ về cái chết của Liễu thị nên có vẻ lạnh lẽo tiêu điều. Tần Hoan đi nhanh ra ngoài, Phục Linh chạy đuổi theo khoác áo choàng lên trên vai nàng.
Phục Linh tiếp tục chạy đến phía trước mở cửa viện ra, quả nhiên người đứng bên ngoài đúng là Bạch Phong.
Nhìn thấy Tần Hoan đi đến, Bạch Phong nói, “Cửu cô nương, chủ tử đang đợi ngươi.”
Tần Hoan gật đầu rồi đi ra khỏi viện, quả nhiên nàng thấy Yến Trì đang đứng ở đầu đường giống lúc chiều, trên tay hắn không có đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ ở phía xa chiếu lên hình dáng của hắn. Tần Hoan đi đến gần, nhún người hành lễ rồi không nhịn được mà hỏi, “Điện hạ đã đi gặp Tần Lệ rồi?”
Yến Trì gật đầu, “Đã gặp...”
Đang nói dở thì hắn nhìn thấy áo choàng trượt ra khỏi vai nàng lúc nàng nhún người xuống chào hắn, vậy mà hắn lại tự nhiên như không kéo áo choàng lên giúp nàng, sau đó mới nói tiếp, “Tần Lệ nói đêm qua đã đến gặp ngươi để lấy 1 túi thuốc, sau khi trở về sắc thuốc uống xong liền đi ngủ mãi cho đến sáng nay mới tỉnh lại. Hắn là người cuối cùng trong phủ này biết đến Liễu di nương gặp chuyện không may, còn nói bệnh hoa liễu của hắn bị lây từ một vị mỹ nhân tri kỷ chứ không liên quan chút nào đến Liễu thị cả. Có 2 nô tỳ trong viện của hắn có thể làm chứng.”
Tần Hoan nghe thấy thế liền gật đầu, “Đêm qua đúng là hắn có đến gặp ta, chỉ là sau đó như nào thì ta cũng không biết.” Nói xong nàng lại thăm dò Yến Trì, “Điện hạ có tin hắn không?”
Yến Trì không gật cũng không lắc, “Đợi khi nào tìm được Lưu Xuân rồi tính sau, hiện tại hắn cũng không phải hoàn toàn vô can.”
Tần Hoan gật đầu, nếu như nàng là Yến Trì thì đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tần Hoan nhìn lướt qua xung quanh, hiện tại đã muộn lắm rồi nên Tần phủ hoàn toàn yên tĩnh, các viện cũng đã tối đen như mực. Tần Hoan liền hỏi, “Thế tử Điện hạ phải quay về Hầu phủ à?”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua đầu vai Yến Trì, “Vết thương của Điện hạ có tốt lên không?”
Yến Trì híp đôi mắt phượng, có vẻ như muốn nói cái gì đó thế nhưng khi đối diện với ánh mắt Tần Hoan thì hắn lại nuốt xuống. Hắn trả lời bâng quơ, “Tốt hơn nhiefu rồi, hiện tại muộn lắm rồi, ta đến nói với ngươi 1 câu rồi hồi phủ thôi.”
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Hiện tại vẫn chưa tìm được Lưu Xuân thì ngươi ở trong Tần phủ cũng không được sơ ý.”
Tần Hoan nhìn Yến Trì một chút rồi nói, “Xin Thế tử Điện hạ chờ một lát.” Nói xong nàng xoay người chạy vào trong viện, nàng chạy rất nhanh khiến cho ngay cả Phục Linh cũng không phản ứng kịp. Nàng mới chạy được vài bước thì áo choàng trên người đã rơi xuống đất, Phục Linh vội vàng đuổi theo nhặt áo lên rồi gọi với theo Tần Hoan. Thế nhưng Tần Hoan không hề ngừng chân lại, rất nhanh sau đó bóng dáng nàng đã biến mất đằng sau cánh cửa.
Yến Trì đứng yên tại chỗ, khóe môi hơi cong lên.
Tần Hoan chau mày, ánh mắt đột nhiên u ám, “Hắn là...”
Yến Trì híp mắt, “Lúc phát hiện ra đã quá muộn rồi, hắn lấy trộm đao của nha sai, mọi người còn tưởng hắn định chạy trốn. Thế nhưng đến lúc đuổi theo được thì phát hiện hắn đã chết ở bên trong rừng bạch dương.”
“Trong rừng bạch dương? Là khu rừng ngày xưa Tống Nhu bị giết?”
Yến Trì gật đầu, sắc mặt Tần Hoan cũng trở nên phức tạp, “Sớm biết như vậy thì hà tất lúc trước phải động thủ. Hắn đây là muốn chuộc tội hay là vì muốn trốn tránh trừng phạt sau này?”
Ánh mắt Yến Trì đột nhiên trở nên sâu không thấy đáy, “Cả 2 đi, tính cách hắn cực kỳ tự phụ nhưng cũng cực kỳ tự ti, làm việc cẩn thận chặt chẽ mà thất bại thì đáy lòng lại vì thế mà đau khổ không cam lòng. Có lẽ đây chính là lý do vì sao ngay từ đầu hắn đã giết Tống Nhu.”
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì lại nhìn nàng nói, “Ngươi chạy gấp gáp tới đây để làm gì?”
Hắn vừa hỏi thì Tần Hoan thoáng giật mình, nàng nhìn trái phải tựa hồ như sợ người xung quanh nghe được. Yến Trì nhìn nàng như vậy liền đi vài bước sang bên cạnh, “Có cái gì muốn hỏi ta?”
Trong lòng Tần Hoan thoáng buông lỏng, ánh mắt Yến Trì quá nhạy bén nên rất dễ bị hắn nhìn thấu, mặc dù vậy cũng không phải là không có lợi, ví dụ như có rất nhiều lúc hắn đoán được suy nghĩ của nàng nên nàng không phải nhiều lời, hắn cứ thế phối hợp cùng với nàng.
Tần Hoan khẽ nói, “Đột nhiên ta nhớ đến, ban nãy có 2 chuyện Thế tử Điện hạ còn chưa nói cho ta biết.”
Yến Trì trợn mặt, Tần Hoan nói tiếp, “Thứ nhật, Thế tử Điện hạ phải thẩm vấn Tú Cầm, Tú Cầm có nói Bát di nương để nàng ta đi lấy thuốc từ lúc nào không? Thế tử Điện hạ cũng có thể đến hỏi Tiền Bách Nhận xem phương thuốc đó có phải do hắn kê hay không?”
Yến Trì hơi giật mình rồi lên tiếng, “Tú Cầm đã nói, lần đầu tiên nàng ta đi lấy thuốc là từ khoảng 20 ngày trước, phương thuốc chính là Bát di nương đưa cho nàng, nàng chỉ nghe theo căn dặn mà đi lấy thôi. Ngay cả việc sắc thuốc, ban đầu do Liễu di nương tự mình sắc thuốc, về sau Tú Cầm bắt gặp Liễu di nương lại cứ nhặt riêng mấy vị thuốc ra rồi mới bắt đầu nấu. Sau đó Liễu di nương chống chế là do nàng ta đọc được trên sách thuốc, trên đó nói là phải làm theo cách này, cho nên Tú Cầm không nghi ngờ gì mà chỉ biết làm theo.”
Yến Trì dừng một chút rồi nói tiếp, “Ngay cả phủ y trong phủ các ngươi, bọn ta cũng đã hỏi, hắn nói không hề kê thuốc cho Liễu thị. Phương thuốc đó là hầu tì của Liễu thị mang qua, hắn nhìn sơ qua thì thấy đây chỉ là thuốc chưa bệnh cho phụ nhân nên mới không tiện hỏi nhiều.”
Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, “Điện hạ, vậy thì phương thuốc đó có phải là do người cấu kết với nàng ta đưa cho? Nàng chắc chắn cũng đã phát hiện ra bệnh của mình, ban đầu có lẽ không biết đó là bệnh hoa liễu thế nhưng càng về sau càng khẳng định thì trong lòng lo sợ trùng điệp. Nàng muốn đi chạy chữa thế nhưng lại sợ bại lộ, vì thế mới cầu người đó giúp đỡ, thậm chí còn tệ hại hơn là uy hiếp người đó, nếu như không chữa khỏi cho nàng thì nàng sẽ để lộ chuyện này ra, dù sao chăng nữa thì bệnh này của nàng gần như là không cứu được nữa. Có lẽ đôi bên đã xảy ra cãi vã, náo loạn đến mức khiến người đó nảy sinh ý định giết người.”
Nói xong Tần Hoan lại nói, “Trước đây chúng ta cũng đã nói qua, người cấu kết cùng với Liễu thị có khả năng là Tần Lệ. Đúng là Tần Lệ đã đến chỗ ta xin thuốc, thế nhưng không phải là xin phương thuốc. Hơn nữa cho dù hắn có nhận ra thì phương thuốc này cũng hoàn toàn khác với thuốc của Liễu thị.”
Nói xong Tần Hoan lại nhìn thoáng qua trong viện, “Điện hạ điều tra đến đâu rồi?”
Yến Trì lắc đầu, “Vẫn còn đang tra, tạm thời chưa tra ra cái gì cả. Theo ý của ngươi thì hiện tại có 2 người có mối hiềm nghi lớn nhất, người thứ nhất là Tần Lệ, còn người thứ 2 là Lưu quản gia trong phủ?”
Tần Hoan gật đầu, “Đúng là như thế.”
Yến Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua viện, trên mặt lại có chút khả nghi, “Thế nhưng ở chỗ này cũng không có Lưu quản gia.”
Tần Hoan chau mày, “Không có Lưu quản gia?”
Yến Trì gật đầu, “Lúc tập hợp toàn bộ hạ nhân thì thấy thiếu mất 1 người là Lưu quản gia. Hỏi gã sai vặt của hắn thì nói buổi sáng vẫn thấy Lưu Xuân ở trong phủ, sau này khi xảy ra chuyện ở nội viện, Lưu quản gia nói phải chạy đến đó xem xem thế nhưng lại không thấy hắn đâu nữa. Ta hỏi những người khác thì cũng không ai nhìn thấy Lưu quản gia đâu cả.”
Hai mắt Tần Hoan lập tức híp lại, sắc mặt Yến Trì cũng hơi nặng nề.
“Cửu cô nương sao lại đến đây?” Hoắc Hoài Tín đi từ trong viện ra, lúc nhìn thấy Yến Trì và Tần Hoan đang nói chuyện thì chau mày lại, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Hoắc Hoài Tín bước nhanh lại gần, Yến Trì hơi trầm ngâm thuật lại 1 nửa lời Tần Hoan nói cho ông nghe. Hoắc Hoài Tín nghe xong liền nhíu mày, “Hoắc mỗ cũng đang cảm thấy Lưu quản gia vắng mặt kia có mối nghi ngờ rất lơn, nếu như Cửu cô nương cũng nói như vậy thì phải đi điều tra cẩn thận tung tích của người này rồi.”
Yến Trì không nói việc Tần Lệ bị bệnh hoa liễu cho Hoắc Hoài Tín khiến cho Tần Hoan hơi cảm kích. Hoắc Hoài Tín lại nói, “Miếng khăn trắng kia chẳng lẽ chính là tín vật của Bát di nương và Lưu quản gia?”
Yến Trì gật đầu, “Có khả năng này.”
Vẻ mặt Hoắc Hoài Tín kiên định hơn một chút, ông hỏi tiếp, “Thế tử Điện hạ, vậy hạ quan đi thu xếp một chút nhé?”
Yến Trì gật đầu, lúc này Hoắc Hoài Tín mới xoay người đi vào trong viện.
Hoắc Hoài Tín vừa đi thì Yến Trì lên tiếng, “Viện của Tần Lệ ở đâu?”
Tần Hoan hiểu ý của Yến Trì, vụ án này còn chưa có kết luận cho nên phải điều tra tất cả những người có hiềm nghi. Tần Hoan chỉ về nội viện ở phía tây, “Ở bên kia...”
Yến Trì gật đầu rồi khẽ nói, “Đêm đã khuya, ngươi quay về đi, ta dẫn người đi điều tra.”
Tần Hoan do dự một lúc rồi nhún người hành lễ xong mới đi ra cửa.
Nàng không nói cho Yến Trì là nàng đã từng nhìn thấy Lưu Xuân và Liễu thị cùng nhau đi vào rừng trúc tím. Nếu nói ra thì dựa vào sự nhạy bén của hắn, đương nhiên hắn sẽ phát hiện ra nàng đặc biệt chú ý đến rừng trúc.
Màn đêm đã buông xuống, trên trời không trăng không sao cho nên cả bầu trời tối đen như mực. Đêm mùa thu trời đã chuyển lạnh, Tần Hoan nắm chặt cổ áo, hơi thở cũng nặng nề hơn. Nếu như có thể điều tra ra người cấu kết cùng với Liễu thị là ai thì liệu kẻ đó có là hung thủ đã giết chết Cửu tiểu thư không? Lưu Xuân... là hắn à?
Nhớ lại ánh mắt tham lam mà lộ liễu của hắn khi nhìn về phía nàng, cộng thêm hôm phát hiện bóng người kỳ lạ trong vườn lan, ngày hôm sau nàng lại phát hiện được đôi giày có dính đất trồng hoa của Lưu Xuân. Lẽ nào người đêm hôm đó cũng là hắn?
Trong lòng Tần Hoan tràn ngập lo lắng, mãi đến khi về đên Đinh Lan uyển thì ngay cả ý định dùng bữa tối nàng cũng không nghĩ đến.
“Phục Linh, em chú ý động tĩnh bên ngoài một chút.”
Tần Hoan dặn dò một câu rồi đi luyện chữ. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ đến Tần phủ tối nay có lẽ sẽ không yên ổn rồi.
Gần nửa canh giờ sau, Phục Linh đi vào thư phòng, “Tiểu thư, đám nam bộc ở viện quản sự đã rời đi, có vẻ như không tra ra được cái gì. Sau đó Tri phủ Đại nhân dẫn người đến viện của Lưu quản gia rồi.”
Tần Hoan đóng cửa lại, “Thế tử Điện hạ thì sao?”
Phục Linh lắc đầu, “Tạm thời không biết.” Phục Linh hơi do dự rồi nói tiếp, “Phải rồi tiểu thư, Lưu quản gia là người cấu kết với Bát di nương sao? Vì sao vừa mới xảy ra chuyện thì đã không thấy tăm hơi hắn đâu rồi?”
Tần Hoan buông bút xuống rồi đi ra chỗ đặt chậu nước rửa sạch mực dính trên tay. Vết mực gặp nước nên phai sạch đi, Tần Hoan nhìn những gợn mực lan ra trong nước rồi khẽ nói, “Đợi tìm thấy Lưu quản gia là biết ngay thôi.”
...
“Tiểu thư, Tri phủ Đại nhân dẫn người đi tìm khắp nơi trong phủ, nhưng vẫn không tìm được Lưu quản gia. Cả trong lẫn ngoài viện mọi người đều nói không ai nhìn thấy Lưu quản gia cả. Tiểu thư, có phải Lưu quản gia đã bỏ chạy rồi không?”
Tần Hoan chau mày, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy?
Nếu là như vậy, đúng là rất có khả năng đã chạy rồi...
Nghĩ đến đây thì Tần Hoan lại nhăn mày, nếu như Lưu Xuân cấu kết với Liễu thị, vậy thì ngày đó kẻ giết Cửu tiểu thư trong rừng trúc tim rất có khả năng là Lưu Xuân. Có thể là Cửu tiểu thư đã phát hiện ra gian tình của bọn họ nên mới sinh ra họa sát thân!
Ánh mắt Tần Hoan trở nên cực đáng sợ, nếu đã là Lưu Xuân thì sao lại để cho hắn chạy thoát?!
“Tri phủ Đại nhân nói thế nào?”
Phục Linh vội nói, “Tri phủ Đại nhân để lại mấy nha sai canh gác ở khắp các cửa Tần phủ, bởi vì Tri phủ Đại nhân phát hiện đồ đạc của hắn vẫn còn đầy đủ trong viện, sợ hắn quay vê lại gây ra chuyện gì nữa trong phủ. Vả lại hôm nay cũng đã quá muộn rồi, Tri phủ Đại nhân nói sáng sớm mai sẽ bắt đầu truy bắt Lưu Xuân trên khắp toàn thành Cẩm Châu.”
Tần Hoan nhíu mày, “Thế còn Thế tử Điện hạ thì sao?”
Phục Linh đang định lắc đầu thì ngoài cửa Vãn Đường lên tiếng, “Tiểu thư, bên ngoài viện có người tìm tiểu thư.”
Tần Hoan hơi giật mình rồi vội vàng chạy ra bên ngoài, nhất định đó là Yến Trì!
Phục Linh thấy thế thì vội cầm một cái áo choàng lên, “Tiểu thư, người cẩn thận cảm lạnh...”
Đã sắp đến giờ tý rồi, khắp Tần phủ bao phủ bởi mối nghi ngờ về cái chết của Liễu thị nên có vẻ lạnh lẽo tiêu điều. Tần Hoan đi nhanh ra ngoài, Phục Linh chạy đuổi theo khoác áo choàng lên trên vai nàng.
Phục Linh tiếp tục chạy đến phía trước mở cửa viện ra, quả nhiên người đứng bên ngoài đúng là Bạch Phong.
Nhìn thấy Tần Hoan đi đến, Bạch Phong nói, “Cửu cô nương, chủ tử đang đợi ngươi.”
Tần Hoan gật đầu rồi đi ra khỏi viện, quả nhiên nàng thấy Yến Trì đang đứng ở đầu đường giống lúc chiều, trên tay hắn không có đèn, chỉ có ánh đèn mờ mờ ở phía xa chiếu lên hình dáng của hắn. Tần Hoan đi đến gần, nhún người hành lễ rồi không nhịn được mà hỏi, “Điện hạ đã đi gặp Tần Lệ rồi?”
Yến Trì gật đầu, “Đã gặp...”
Đang nói dở thì hắn nhìn thấy áo choàng trượt ra khỏi vai nàng lúc nàng nhún người xuống chào hắn, vậy mà hắn lại tự nhiên như không kéo áo choàng lên giúp nàng, sau đó mới nói tiếp, “Tần Lệ nói đêm qua đã đến gặp ngươi để lấy 1 túi thuốc, sau khi trở về sắc thuốc uống xong liền đi ngủ mãi cho đến sáng nay mới tỉnh lại. Hắn là người cuối cùng trong phủ này biết đến Liễu di nương gặp chuyện không may, còn nói bệnh hoa liễu của hắn bị lây từ một vị mỹ nhân tri kỷ chứ không liên quan chút nào đến Liễu thị cả. Có 2 nô tỳ trong viện của hắn có thể làm chứng.”
Tần Hoan nghe thấy thế liền gật đầu, “Đêm qua đúng là hắn có đến gặp ta, chỉ là sau đó như nào thì ta cũng không biết.” Nói xong nàng lại thăm dò Yến Trì, “Điện hạ có tin hắn không?”
Yến Trì không gật cũng không lắc, “Đợi khi nào tìm được Lưu Xuân rồi tính sau, hiện tại hắn cũng không phải hoàn toàn vô can.”
Tần Hoan gật đầu, nếu như nàng là Yến Trì thì đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tần Hoan nhìn lướt qua xung quanh, hiện tại đã muộn lắm rồi nên Tần phủ hoàn toàn yên tĩnh, các viện cũng đã tối đen như mực. Tần Hoan liền hỏi, “Thế tử Điện hạ phải quay về Hầu phủ à?”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua đầu vai Yến Trì, “Vết thương của Điện hạ có tốt lên không?”
Yến Trì híp đôi mắt phượng, có vẻ như muốn nói cái gì đó thế nhưng khi đối diện với ánh mắt Tần Hoan thì hắn lại nuốt xuống. Hắn trả lời bâng quơ, “Tốt hơn nhiefu rồi, hiện tại muộn lắm rồi, ta đến nói với ngươi 1 câu rồi hồi phủ thôi.”
Hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Hiện tại vẫn chưa tìm được Lưu Xuân thì ngươi ở trong Tần phủ cũng không được sơ ý.”
Tần Hoan nhìn Yến Trì một chút rồi nói, “Xin Thế tử Điện hạ chờ một lát.” Nói xong nàng xoay người chạy vào trong viện, nàng chạy rất nhanh khiến cho ngay cả Phục Linh cũng không phản ứng kịp. Nàng mới chạy được vài bước thì áo choàng trên người đã rơi xuống đất, Phục Linh vội vàng đuổi theo nhặt áo lên rồi gọi với theo Tần Hoan. Thế nhưng Tần Hoan không hề ngừng chân lại, rất nhanh sau đó bóng dáng nàng đã biến mất đằng sau cánh cửa.
Yến Trì đứng yên tại chỗ, khóe môi hơi cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất