Quyền Thần Tái Thế

Chương 32: Tủ áo trên xà nhà ngoài cửa sổ (2)

Trước Sau
Mắt cá chân vừa xanh vừa tím, sưng lên rất to, nhìn khá đáng sợ. Đau thì đau thật, nhưng cũng chưa đến mức không thể chịu nổi, ít nhất vẫn nhẹ hơn lần ăn đình trượng kia nhiều.

Tô Án sợ hai người lại đánh nhau tiếp, nên chỉ lo rầm rì kêu đau. Thẩm Thất tra đao vào vỏ, không nói lời nào mà bế ngang người lên, đi về phía giường ở phòng trong.

Dường như cơ thể Ngô Danh hơi chấn động, sắc mặt nghiêm túc hơn, xách kiếm đi theo.

Thẩm Thất đặt Tô Án lên giường, vén vài lọn tóc dính trên mặt hắn ra, dùng góc chăn ấn vào cái trán ướt mồ hôi, "Ráng chịu đựng, ta đi lấy thuốc."

"Không cần đâu, ta có." Ngô Danh làm công việc liếm máu trên lưỡi đao, nên phải mang khá nhiều thuốc trị thương ngoài da trên người. Y lấy một cái hộp sắt nhỏ từ trong ngực áo rồi mở ra, thuốc mỡ màu nâu đen tỏa ra mùi long não và xạ hương nồng đậm, là loại thuốc tốt làm tan máu bầm.

"Đưa cho ta." Thẩm Thất chìa tay ra.

Ngô Danh thấy thiên hộ Cẩm Y Vệ này có hành động thân mật với Tô Án, mà Tô Án lại không trở mặt, còn gọi y là "người mình", hơi nghi ngờ rằng cảnh tượng nhìn thấy trước đó chưa chắc là cưỡиɠ ɦϊếp, mà có lẽ là tình thú.

Y nghĩ không ra.

Với thân phận và tướng mạo cỡ như Dự vương, bỏ qua khía cạnh phẩm hạnh, thì cũng được xem là một nhân vật thượng đẳng, Tô đại nhân lại chẳng thèm nể mặt y, bị ép quá còn muốn dùng bàn cờ đập vào mặt, thật sự là đàng hoàng ngay thẳng, không sợ quyền thế, khiến người nể phục.

Mà dung mạo của Thẩm Thất này chưa chắc đã hơn Dự vương, phẩm tính cũng bỉ ổi độc ác, lại có thân phận chó săn, làm sao lọt vào mắt Tô đại nhân được?

Có thể ví như ánh trăng sáng trên trời, ghét bỏ tư thái tùy tiện của dương liễu gọi gió, chẳng buồn soi sáng đến, nhưng tại sao phải chiếu rọi cống rãnh u ám chứ!

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng-- Trước đó Cẩm Y Vệ này đã dùng thủ đoạn đáng khinh nào đó để tóm lấy điểm yếu của Tô đại nhân, Tô đại nhân nhất thời bất cẩn hoặc không ai bên cạnh nên đã để y thành công. Y lại dùng điều này để uy hϊếp, giở thói cũ nhiều lần, một đến hai đi, Tô đại nhân cũng nản lòng thoái chí, nên đành mặc y chi phối.

Ngô Danh đã hiểu ra, nhưng thà rằng bản thân đừng hiểu thì hơn.

Y áy náy trong lòng, ngỡ là mình được cứu về Tô gia dưỡng thương, mới dẫn sói vào nhà, mà y lại bỏ đi một cách hời hợt dứt khoát như vậy, chẳng mảy may suy xét đến an nguy sau đó của Tô đại nhân, nên mới hại đối phương rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Tô đại nhân cứu mạng y, trị thương cho y, chú tâm bồi dưỡng bằng món ngon, nhường gian phòng thoáng khí đón nắng cho y ở, dù y có lai lịch không rõ, lại còn quái gở vô lễ, ngay cả một chiêu thức võ công đàng hoàng cũng chẳng chịu truyền thụ, vẫn không hề trách tội, không hề tỏ vẻ thế gia quan lại. Y lại chẳng có gì để báo đáp, thậm chí còn gây ra tai họa cho ân nhân!

Nhớ lại hồi nhỏ mất đi chỗ dựa, nhà nghèo rớt mồng tơi, y luôn phải chịu đói, là một mầm cây yếu ớt ở vùng đất hoang. Ông chủ tiệm bánh bao mới mở thương xót y, cho y bánh bao, y mang về nhét vào dưới gối tỷ tỷ, rồi chạy đi trộm hai cái nữa. Tỷ tỷ biết được, xắn tay áo vải thô đầy mụn vá lên, dùng nan trúc quất y rất mạnh, vừa khóc vừa mắng: "Vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó! Nhà chúng ta nghèo nhưng sạch, không có tên khốn nạn như đệ!"

Y trả lại bánh bao, quỳ trọn một canh giờ trước bài vị của cha mẹ, mới được tỷ tỷ tha thứ, từ đó về sau không dám trộm đồ nữa.

Sau khi tỷ tỷ xuất giá, bận lo liệu việc nhà, hầu hạ mẹ chồng và trượng phu, không có thời gian chỉ bảo y. Y đến tuổi thiếu niên phản nghịch, tính tình lại bướng bỉnh gàn dở, lỡ tay gϊếŧ chết nô bộc độc ác, nên bỏ nhà đi từ đó, lang bạt giang hồ, cuối cùng vẫn phụ lòng dạy dỗ của tỷ tỷ, trở thành tên liều mạng nhận tiền không nhận người.

Sau đó nữa, tỷ tỷ bị Vệ lão tặc làm nhục, thi cốt cũng không còn nguyên vẹn. Vốn cho rằng khổ tận cam lai, ai ngờ lại là nhà tan người mất!

Nếu thù hận là mực, thì lục phủ ngũ tạng và xương cốt của y đều đã bị nhuộm đen, cầm kiếm mổ xẻ da thịt ra, sẽ có thể nghe thấy tiếng khóc thê thảm tuyệt vọng của tỷ tỷ, vang vọng trong cơ thể cả ngày lẫn đêm.

Ý chí sống của y đã gắn kết với cái chết của Vệ Tuấn. Vệ Tuấn chưa chết, y chỉ có thể sống như một xác chết biết đi, tạm bợ qua ngày.

Đây là lần đầu tiên y nghe thấy rõ lời dạy năm đó trong tiếng khóc không ngừng của tỷ tỷ từ sau khi nàng qua đời:

"Vong ân phụ nghĩa, không bằng heo chó!"

Lời nói như sấm bên tai, Ngô Danh vô cùng xấu hổ.

Thấy y ngơ ngẩn nhìn Tô Án trên giường, mặt Thẩm Thất đầy vẻ u ám, cười lạnh: "Ngươi muốn ta cướp à? Ta cũng muốn phân thắng thua với ngươi, nhưng không phải ở đây và vào lúc này."

Ngô Danh đột ngột hoàn hồn lại, đi đến cuối giường với sắc mặt lạnh lùng, quỳ một chân xuống, khẽ đặt mắt cá chân bị thương của Tô Án lên đầu gối mình.

Thẩm Thất vốn đang ngồi ở mép giường, lúc này biến sắc đứng dậy, đưa tay giành lấy hộp thuốc, nói với giọng sắc bén: "Ngươi mà dám chạm vào hắn, ta sẽ băm nát tay ngươi cho chó ăn!"

Ngô Danh bảo vệ bàn chân trên gối và hộp thuốc trong tay, ngăn trở tay của Thẩm Thất.

Tia lửa bắn tung tóe, hai người ra bảy tám chiêu từ ngón tay đến bàn tay rồi đến nắm đấm, gió mạnh xao động, đâm vào chỗ da nơi mắt cá vốn đã sưng tấy của Tô Án làm nó càng đau hơn.

Hắn nổi quạu nện xuống ván giường: "Má nó đưa thuốc đây, lão tử tự bôi! Các ngươi cút ra ngoài đánh!"



Tô Án tức đau cả gan, chống người dậy, nhưng lại ngã trở về, sau ót đau buốt. Hắn dùng tay sờ, sờ trúng cục u, do lúc nãy mới đụng vào thùng tắm.

"Đầu ta sưng một cục rồi, tại bị ngươi hất ra đó!" Hắn lên án Thẩm Thất, "Lỡ như não bị chấn động ngươi có gánh nổi không?"

Thẩm Thất hơi ngây ra, chỉ đành ngồi xuống lại, kiểm tra sau đầu hắn. Một cục u to bằng đồng tiền gồ lên giữa đám chân tóc, hơi đỏ, không có gì đáng ngại, làm tan máu bầm sẽ không sao nữa.

Đối mặt với ánh mắt hậm hực "ai gây họa người đó chịu trách nhiệm" của Tô Án, thiên hộ chỉ đành gối vai hắn lên đùi mình, xoa cục sưng cho hắn.

Ngô Danh không làm phiền, lưu loát mở nắp hộp ra, bôi thuốc mỡ lên mắt cá chân Tô Án, rồi dùng nội lực làm tăng tác dụng của thuốc, giúp máu lưu thông.

Cảm giác mát rượi thấm qua da, sự đau rát đã dịu lại, Tô Án thoải mái thở ra một hơi, giang tay giang chân ra, lẩm bẩm trong miệng: "Đây là việc rách gì chứ.. tại sao người xui xẻo luôn là ta?"

Trước đó khoác đại áo ngoài vào chưa buộc đàng hoàng, dưới vạt áo lộ ra một khoảng trắng như tuyết, Thẩm Thất nổi nóng, kéo chăn qua đắp lên, rồi trừng mắt Ngô Danh.

Mắt của thích khách áo đen chỉ nhìn chằm chằm vết thương, không nhìn loạn thêm chỗ nào nữa, giống như giếng cổ lặng sóng, cây khô không mọc thêm lá mới vậy. Thẩm Thất thầm nói, coi như ngươi biết điều!

Nhưng vẫn không giữ lại được, lai lịch của sát thủ này mờ ám, không biết đã cõng bao nhiêu mạng người và kẻ thù trên lưng. Vệ Tuấn muốn bắt y đến mức sắp phát điên, nếu hành tung của y bại lộ, rất có khả năng sẽ liên lụy đến Tô Án.

Vệ gia có thế lớn, tạm thời khó lòng loại bỏ, Tô Án từng đắc tội Vệ Tuấn, vốn đã cận kề hiểm nguy, nên càng không thể giữ sát thủ này bên cạnh y để làm loạn thế cục được.

Tốt nhất là y mạo hiểm đi hành thích lần nữa, trai cò cắn nhau, bất kể là ai chết thì ta đều rất vừa ý. Thiên hộ âm thầm tính toán xong, nói với Tô Án: "Tối nay ngươi đã gặp may rồi đó. Ngươi có biết không, Phùng Khứ Ô đã sai người giả trang thành hung thủ gϊếŧ hại Diệp Đông Lâu đến ám sát ngươi. Sau khi ta biết được đã theo dõi suốt, tìm thời cơ trừ khử hai kẻ đó, xử lý sạch sẽ. Rồi mới thay y phục tới gặp ngươi, muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận."

Tô Án vừa nghĩ đến, cũng cảm thấy khá sợ hãi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, bị thủ lĩnh đặc vụ lớn nhất nước chú ý sát sao, e rằng sau này hắn sẽ chẳng ngon giấc được nữa.

"Lại bị bọn chúng tìm được cơ hội mượn đao gϊếŧ người." Tô Án thở dài, "Chỉ sợ sau này sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Ta phải nghĩ cách nhanh chóng quật ngã ông ta."

"Lần này có tám chín phần là mưu kế của Vệ Tuấn. Lão cẩu đó cứ như âm hồn bất tán, nếu sớm bị người ta gϊếŧ chết thì đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cứ để mặc hắn tiêu dao thì không biết sẽ làm hại bao nhiêu người dân nữa, một nửa số mạng người này phải tính trên đầu phế vật không có khả năng kia." Thẩm Thất nói cho Ngô Danh nghe một cách đầy ẩn ý, cất giấu mưu mô.

Tác dụng của thuốc đã ngấm kha khá, Ngô Danh đặt lại chân trái của Tô Án lên giường, rồi để lại hộp thuốc ở cuối giường, đứng lên muốn rời khỏi.

Tô Án gọi y lại: "Ngươi muốn làm gì?"

"Làm chuyện chưa hoàn thành."

"Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc, Vệ Tuấn đâu dễ bị ám sát như vậy. Ngươi chỉ thấy ông ta ở một mình, chứ không thấy được mạng lưới binh đao tiềm ẩn xung quanh. Thiên hộ đang cố ý nói khích ngươi đó, ngươi không nghe ra à?"

"Y có nói khích hay không thì liên quan gì tới ta, ta có nỗi hận trong lòng, trong tay có kiếm, muốn làm gì thì làm đó!"

Ngô Danh đi thêm vài bước, bỗng dưng quay đầu lại. Nửa khuôn mặt được ánh nến chiếu sáng, Tô Án không nhìn thấy phần mặt chìm trong bóng tối kia, cố chấp và lạnh lùng, như tên đã lên dây.

Tô Án bị khí thế quyết không lùi bước này đánh trúng, liền muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Thẩm Thất giữ chặt vai, không thể động đậy. Hắn không vùng ra được, vội vã nói: "Ngô Danh! Ta biết ngươi nóng lòng muốn báo thù, nhưng cũng phải tin ta, ta sẽ diệt tận gốc khối u ác tính này!"

Ngô Danh nói: "Muốn diệt trừ hắn, cái giá ngươi phải trả cao hơn ta rất nhiều."

Tô Án hơi ngây người, nhớ lại lúc nãy, sát thủ này hoàn toàn không xem tính mạng mình ra gì. Thường nói mạng người như cỏ rác, có kẻ đối đãi với người khác thế này, nhưng cũng có người đối xử với chính mình như vậy.

Hắn dùng sức đấm xuống mép giường, tức giận nói: "Ngươi không cần mạng ngươi, cho ta đi! Là ta cứu ngươi, ai dám tùy tiện chà đạp? Bản thân ngươi cũng không được!"

Sau một giây đơ người, Ngô Danh lại khôi phục như thường, giọng điệu khô khan trầm lặng: "Nếu như ta có thể sống sót trở về--"

Nửa câu sau bỗng ngừng hẳn. Bóng đen trong phòng lướt qua, sau một tiếng vang khẽ của cửa sổ, thì không còn âm thanh nào nữa.

".. Sau đó thì sao?" Tô Án ngỡ ngàng hỏi không khí trước mặt.

Thẩm Thất nhếch khóe môi một cách mỉa mai.

Một người quyết tâm muốn chết, cũng giống như một thanh kiếm sắc đã ra khỏi vỏ, phải đập nồi dìm thuyền, mới có thể thành công trong bước đường cùng. Ngô Danh thông hiểu kiếm đạo, sao có thể không biết?



Y chỉ dùng nửa câu này để dỗ Tô Án, thậm chí là lừa chính mình thôi.

Sự thất vọng trống rỗng trong lòng Tô Án vừa nặng nề vừa bén nhọn, đâm vào khá đau.

Thẩm Thất thấy hắn có biểu cảm mất mát, cảm thấy vừa ghen tị vừa cáu giận: "Chính y muốn dùng thân mạo hiểm, còn ta thì lại làm bia đỡ đạn, cũng không thấy ngươi đau lòng cho ta."

Tô Án hoàn hồn lại, nhìn y: "Cái gì?"

"Trước đây Phùng Khứ Ô chỉ yên tâm giao cho ta làm những chuyện kiểu này, tối nay lại không sai ta gϊếŧ ngươi, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?" Thẩm Thất cười lạnh, "Từ chuyện đình trượng hôm đó, hắn đã sinh lòng nghi ngờ đối với ta, tới giờ vẫn chưa vơi. Nếu hắn giao chuyện tối nay cho ta, thử thách lòng trung thành của ta, thì có lẽ vẫn còn đường cứu vãn. Nhưng hắn hoàn toàn không tìm ta, chứng minh trong lòng hắn ta đã là kẻ phản bội. Người phản bội chỉ có một con đường chết."

Tô Án bất ngờ: "Sao có thể nhanh vậy được! Ta từng nghĩ, ngươi âm thầm bảo vệ ta thế này, sớm muộn gì Phùng Khứ Ô cũng sẽ không tha cho ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng theo hắn nhiều năm, nên sẽ không dễ dàng kết luận như vậy được."

Thẩm Thất nói: "Hắn là một người có lòng dạ sắt đá, làm gì có chuyện niệm tình xưa. Nếu làm không tốt, ta còn chết sớm hơn tên sát thủ vô dụng kia. Nếu Ngô Danh thất bại bị bắt, còn có thể dùng kiếm tự kết liễu. Mà ta thì sao, những thủ đoạn muốn sống không được, muốn chết không xong kia trong chiếu ngục, ta rõ hơn ai hết, chỉ e tới lúc đó sẽ là người thảm hại nhất."

Tô Án lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ lần này tại ta liên lụy đến Thẩm Thất. Y vốn có thể yên ổn làm thiên hộ Cẩm Y Vệ của y, tuy tội ác chồng chất, nhưng cũng nở mày nở mặt. Cho dù cuối cùng chết vì thất thế, cũng là bị chém đầu, vẫn tốt hơn phải chịu mọi khổ hình, sống không bằng chết.

Thẩm Thất thổi phồng sự thảm thương tàn nhẫn lên, nhìn trộm sắc mặt Tô Án, tự biết mức độ đủ rồi, bèn nhân lúc hắn đang có tâm sự, ôm lấy eo hắn, rồi chầm chậm ôm vào lòng. Miệng thì nói: "Ngươi không cần lo cho ta, là do chính ta tình nguyện. Khi gặp ngươi trên cầu tối hôm đó, ngươi nâng mắt nhìn ta, ta liền biết kiếp nạn trong số mệnh đã tới rồi."

"Ta cũng từng nghĩ, nếu gϊếŧ ngươi, có phải sẽ có thể vượt qua kiếp nạn này không? Ngươi nói không hi vọng ta phải nếm trải mùi vị đao sắt róc xương nữa, nhưng ý nghĩ này còn bức người hơn cả đao sắt róc xương, ta không chống đỡ nổi, chỉ có thể buông xuôi."

"Nhưng ta cũng không thể chịu tội không không được, nên muốn kéo theo ngươi. Nếu có thể vượt qua kiếp này, cả đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi ta. Nếu không qua khỏi.." Thẩm Thất thò tay vào trong áo Tô Án, xoa nắn vỗ về, ".. Thì ngươi cho ta hoàn thành tâm nguyện trước khi chết đi, được không?"

Tô Án giữ tay Thẩm Thất lại, nhất thời không nói nên lời.

Hắn biết Thẩm Thất có du͙ƈ vọиɠ đối với hắn-- hoặc nói cách khác, với thân thể của nguyên chủ, nhưng dù không thích ứng với lớp da này, thì nó cũng đã là một bộ phận của hắn. Bảo hắn bày ra tư thế "không sao, mời tùy tiện chơi" với một nam nhân khác.. Dù không phải thần thϊếp thì cũng không làm được!

Tô Án khó xử nói: "Chuyện này-- ta thật sự không chịu được. Ta là trai thẳng, thẳng đó, ngươi hiểu không? Chỉ yêu mỹ nữ. Còn đối với nam nhân, dù có anh tuấn cỡ nào đi nữa ta cũng không hứng thú."

Thẩm Thất ôm hắn, từ từ nằm xuống trên chăn nệm mềm mại, bàn tay bịt mắt hắn, khẽ nói: "Vậy ngươi nhắm mắt lại đi, cứ xem như ta là một nữ tử, để ta hầu hạ ngươi."

Trước mắt tối đen, cảm giác an toàn bị cướp mất, Tô Án hoảng hốt, ngón tay quơ quào, bị Thẩm Thất nắm chặt.

Hắn cảm thấy khác lạ ở đâu đó.. Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này, rốt cuộc bước nào xảy ra vấn đề.. Hình như vấn đề này rất nghiêm trọng, nghiêm trọng cỡ như một lần sa chân sẽ thành nỗi hận ngàn thu..

Áo ngoài được cởi ra rất nhẹ nhàng, Tô Án như một con hồ ly bị sa lưới, không cam lòng mà vùng vẫy, lại bị thợ săn dùng động tác dịu dàng mà kiên quyết để tóm chặt đuôi.

Ngay lúc hắn đang do dự không biết có nên chặt đuôi tìm đường sống hay không, thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên, xé rách tấm lưới được dày công bện ra này.

Hắn đột ngột chui ra từ khe hở.

"Ai?" Tô Án cảnh giác hỏi.

Hắn cố gắng đẩy Thẩm Thất ra, nhưng lại bị đè chặt không buông. Thẩm Thất nghiến răng: "Ngươi nghe lầm rồi, là tiếng gõ cửa từ phòng khác."

Tiếng gõ cửa ngừng lại chốc lát, rồi lại vang lên, theo sau là tiếng gọi khẽ: "Tô đại nhân, Tô đại nhân, xin mở cửa."

Tô Án nghe ra tiếng của tiểu nội thị xách nước nóng đến trước đó, bèn hỏi: "Có chuyện gì?"

"Có.. chuyện gấp."

"Gấp cái rắm!" Nón sắt và áo giáp của Thẩm Thất đã được cởi ra, đai lưng cũng bị vứt ở đầu giường, vạt áo nửa kín nửa hở, lộ ra lồng ngực cường tráng màu đồng và cơ bắp rõ ràng, sắc mặt âm trầm hệt như sắp xuống đao, đang cố gắng kiềm chế, không xông ra chém kẻ phá đám ngay tại chỗ, "Gõ cửa lúc nửa đêm, chắc chắn có ý xấu, chớ để ý tới. Có ta ở đây, không ai hại ngươi được."

Y nắm vai Tô Án, đè xuống chăn lần nữa.

Nhưng Tô Án đã vùng thoát khỏi sự ma xui quỷ ám, không dễ vào tròng như vậy nữa, lập tức cất giọng hỏi tiếp: "Chuyện gì, ngươi nói trước đi."

Giọng của tiểu nội thị biến mất. Lát sau, giọng nói thiếu niên cố ý đè thấp vang lên: "Thanh Hà, là ta, mở cửa mau!"

Âm thanh này là.. thái tử Chu Hạ Lâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau