Chương 8: Chơi cùng mà không cần quy tắc
Translator: Lục Tịnh An
Sau khi lau khô tóc, rồi được rót một chén thuốc xong, Tô Án nhìn sắc trời ngoài cửa sổ thấy đã quá trưa, bỗng nhớ ra sắp đến giờ thái tử tan học, vội vàng cáo từ nội thị đã giúp hắn chỉnh trang, rồi đi ra khỏi cổng điện, vừa rẽ qua khúc cua suýt nữa thì đụng vào một người.
Hắn nhìn kĩ lại, là một nội thị trung niên, đang mặc mãng bào đơn màu xanh đen[1], đeo loan đai[2], đầu đội mũ ô sa thiếp vàng. Nhìn phẩm cấp của trang phục, chắc là một vị thái giám, có khuôn mặt trái xoan tươi tắn, mày nhạt mắt sáng tương đối thanh tú.
[1]
[2]
Thái giám kia mỉm cười chắp tay với hắn: "Suýt nữa đụng phải Tô thị độc, đắc tội đắc tội."
Tô Án cảm thấy giọng nói của hắn hơi quen tai, cẩn thận nhớ lại một lát, thất thanh nói: "Lam công công?"
Lam Hỉ cười với ý tứ sâu xa: "Hóa ra Tô thị độc vẫn nhớ duyên gặp mặt với ta."
Tô Án chắp tay: "Nào chỉ là nhớ, hôm qua may mà công công tốt bụng cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."
Lam Hỉ ra dấu chớ lên tiếng, đè thấp giọng nói: "Nơi này nhiều người qua lại, không tiện lắm, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."
Hai người đi dọc theo hành lang một đoạn, rồi rẽ vào một gian phòng trống. Lam Hỉ đánh giá Tô Án một lượt rồi mới nói: "Tô tướng công không giống lệnh tôn lắm, nhưng lại khá giống lệnh tổ phụ."
Tô Án hơi kinh ngạc: "Lam công công quen biết tổ phụ và gia phụ sao?"
Lam Hỉ nói: "Nào chỉ là quen biết, thúc công của con và phụ thân của ta là huynh đệ kết nghĩa, nếu bàn về vai vế, ta có thể gọi con một tiếng hiền chất được không?"
Hóa ra còn có mối quan hệ này.. Dù khá bất lực với tập tục xưa khiến người ta cạn lời của quê nhà, Tô Án vẫn thi lễ, khiêm tốn gọi một tiếng: "Tiểu chất tham kiến thế thúc."
Lam Hỉ đỡ cánh tay hắn rồi cười nói: "Hiền chất không cần đa lễ. Chuyện này hai ta biết rõ trong lòng là được, trước mặt người ngoài, cần phải giả vờ không quen biết mới tốt. Trước giờ hoàng thượng luôn kiêng kị chuyện nội thần và ngoại thần gần gũi, nếu biết mối quan hệ này của chúng ta, sau này khi dùng người sẽ dè chừng nhiều hơn. Hiền chất có tài có đức, tương lai xán lạn, không thể bị chuyện nhỏ làm lỡ dở vì nhất thời sơ suất được."
Tô Án khá bội phục sự thận trọng và thành thục của thái giám này, gật đầu nói: "Tiểu chất nhớ rồi. Thế thúc là người hầu hạ gần bên hoàng thượng, có việc gì xảy ra thường được biết trước, sau này nếu giông tố sắp kéo tới, mong thế thúc báo trước cho tiểu chất, nhắc nhở nhiều hơn."
Lam Hỉ nói: "Tất nhiên, trong cung ta chỉ có một người thân là con, không quan tâm con thì quan tâm ai. Ta đã nghe nói chuyện ở ngự thư phòng lúc nãy rồi, xem ra hoàng thượng rất thích con, chỉ cần con dỗ được thái tử, gặp chuyện lanh lẹ hơn chút, khi ta hầu hạ sẽ tìm cơ hội tốt để nhắc thêm vài lần, tất nhiên hoàng thượng sẽ coi trọng con hơn."
Tô Án xua tay liên tục: "Đừng đừng, ta cũng không biết vì sao, nhìn thấy hoàng thượng liền e sợ trong lòng, bắp chân cũng bị chuột rút luôn. Dù gì ta cũng không định trèo lên trên, nên cứ tôn kính từ xa thì hơn, tránh việc ngày nào đó chọc giận long nhan, bị tính số đình trượng nợ lần trước vào luôn."
Lam Hỉ lộ ra nét mặt hận rèn sắt không thành thép: "Hồ đồ! Làm quan có ai mà không dốc hết sức để trèo lên trên chứ? Con không trèo lên, là muốn làm một cái ghế cho người khác giẫm đạp, trong triều đình không thiếu sói ác hổ dữ ăn tươi nuốt sống, âm mưu quỷ kế giết người không thấy máu, tới lúc đó đừng nói là không giữ được mũ ô sa, mà còn phải bỏ vào cả tính mạng của mình và người nhà luôn!"
"Nếu đã làm quan trong triều, thì phải trèo lên từng bước một, cho tới khi trèo lên được vị trí dưới một người trên vạn người, đại quyền trong tay, vị trí tối thượng!"
Tô Án nghe hắn nói mà tim loạn nhịp luôn.
Lam Hỉ nói tiếp: "Con biết đạo làm quan là gì không? Ta ở trong cung đã hơn hai mươi năm, nhìn thấu mọi chuyện, đành phải nói ra bốn chữ: Phỏng đoán thánh ý."
"Những thứ như chức quan và quyền lực kia từ đâu tới, còn không phải đều do hoàng thượng ban cho à, một câu nói của hoàng thượng có thể nâng con lên trời, cũng có thể khiến con té xuống đất, nếu không biết lấy lòng hoàng thượng, dù con có tài cao thế nào đi nữa cũng phí công."
"Lúc ta vào cung, chỉ là một kẻ nhóm lửa thấp hèn nhất, luôn phải ngậm đắng nuốt cay, cầu đường sống trong khe hở, từ chức thính sự, giám thừa mà leo thẳng tới vị trí thái giám chưởng ấn của Ti Lễ giám hiện giờ. Những tấu sớ của ngoại thần bao gồm cả nội các, có cái nào không phải do ta tự tay ấn ngọc tỉ đâu? Đám quan văn quan võ gặp ta, ai mà không tươi cười vui vẻ, hết sức khách sáo chứ? Nếu không dựa vào bốn chữ chân ngôn này, thì đâu có cảnh tượng nở mày nở mặt của hôm nay."
Tô Án nghe mà muốn líu lưỡi luôn, chốn quan trường vô cùng sống động, do một đại thái giám hiện thân thuyết pháp, có đủ tính kích động và sức thuyết phục, nếu là một người một lòng muốn làm quan nghe thấy bảo đảm sẽ dâng trào nhiệt huyết.
[3] 'Thick Black Theory': Tác phẩm của Lý Tông Ngô thời dân quốc, trình bày "da mặt phải dày mà vô hình, tim phải đen mà vô sắc, vậy mới có thể trở thành anh hùng hào kiệt"
Tiếc là hắn vốn có bản tính lười nhác, không mang chí lớn, kiếp trước là vậy, đời này cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ muốn làm một đứa con chơi bời lêu lổng.
Nhưng trời lại không chiều lòng người, do sai sót ngẫu nhiên mà bước chân vào vũng nước đục quan trường này, từ lúc đó trở đi chẳng sống được ngày nào yên ổn. Hầu hạ người nhỏ xong, giờ lại phải đến hầu hạ người lớn, còn phải luôn lo lắng cái đầu trên cổ mọc có đủ chắc không, hà cớ gì phải khổ như vậy! Chi bằng nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên, yên ổn làm một chức quan không lớn không nhỏ là được.
Tuy trong lòng không cho là đúng, nhưng để tránh phiền phức, Tô Án vẫn thể hiện ra biểu cảm nhận dạy bảo: "Chỉ dẫn của thế thúc thật sự khiến tiểu chất ngộ ra, sau này sẽ cố gắng nhiều hơn, không dám phụ mong đợi của thế thúc."
Mặt Lam Hỉ lộ ra nụ cười, hắn gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tô Án bỗng nhớ ra gì đó, kêu lên: "A, thái tử sắp tan học rồi, sợ là sẽ sai bảo ta, ta phải về đông cung thôi."
Lam Hỉ vội nói: "Tính tình thái tử kiêu căng ngang tàng, vui giận thất thường, đối xử với người khác không khoan dung như hoàng thượng, con đừng làm lỡ thời gian, mau tới hầu hạ đi."
Tô Án thầm nói: Cách nhìn của ta ngược lại với ngươi, tiểu quỷ dễ đối phó, chỉ là một con mèo nhe nanh múa vuốt mà thôi. Người lớn kia mới là hổ thành tinh, ngoài mặt tuy hiền hòa, nhưng bên trong thật sự sâu không lường được, sau này có thể trốn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
"Vậy tiểu chất xin cáo từ." Hắn chắp tay, mới đi mấy bước đã xoay người lại, "Đúng rồi, hôm qua tiểu chất bất cẩn làm mất một miếng ngọc bội lá sen, không biết thế thúc có từng nhìn thấy trong vườn không?"
Lam Hỉ lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy. Mau đi đi, đừng chọc thái tử nổi cáu."
Tô Án hơi thất vọng đáp lời một tiếng, rồi bước ra khỏi gian phòng.
* * *
Vừa đến trước cổng Đoan Bản cung, Tô Án liền kéo nội thị Phú Bảo lại hỏi thăm, biết được thái tử vẫn chưa trở về từ Văn Hoa điện, thầm nói không ở đây cũng tốt, đỡ phải tốn công giải thích chuyện đến ngự thư phòng.
Hắn vội vã đi vào trong điện, suy nghĩ một lát, cởi mũ áo ra rồi nằm xuống giường La Hán, đắp chăn lên lại.
Trong lồng huân hương bên cạnh vẫn còn hương an giấc chưa cháy hết, dưới làn khói lờ mờ, Tô Án cũng đã bắt đầu mơ hồ, khép hờ mắt như ngủ như không.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng cảm thấy có người ở trước mặt mình, còn cách cực gần nữa, hơi thở ấm nóng phả lên mặt, mí mắt ngưa ngứa như có lông chim lướt qua.
Tô Án đột ngột mở mắt.
Khuôn mặt gần trong gang tấc "a" lên một tiếng rồi bật ra sau, giống như bị hắn dọa sợ vậy.
Nhìn thái tử đang cười khan, Tô Án bất lực mà nhướng mày: "Điện hạ lại đang chơi trò gì đó?"
Chu Hạ Lâm vừa bối rối, vừa đắc ý chìa tay trái giấu sau lưng ra, hóa ra là hai cây tăm xỉa răng ngà voi nhỏ xíu.
"Lúc nãy ta phát hiện lông mi của Thanh Hà vừa dài vừa cong, nên muốn thử đặt cây tăm xỉa răng lên xem có thể đỡ được không.."
Tô Án trợn mắt lên trần nhà, nghiến răng hàm mà nói: "Điện hạ thật sự rảnh rỗi phát hoảng luôn rồi!"
Chu Hạ Lâm bất mãn bĩu môi: "Còn không phải vì ngươi à. Đã hẹn xuất cung đi chơi, mà trở về nhìn thấy ngươi vẫn đang bệnh nặng nằm trên giường, yếu ớt!"
Tô Án thở dài: "Thần bị bệnh không thể đi theo, sao điện hạ không tìm việc gì đó để tiêu khiển, hay là gọi người khác xuất cung cùng ngươi đi?"
Tiểu thái tử sa sầm mặt, nói với giọng ồm ồm: "Ta đã chơi ngán mấy trò bắn liễu, đá cầu, cưỡi ngựa đánh bóng rồi, hơn nữa với thân thể này của ngươi, cũng không thể chơi với ta được. Nên muốn kéo ngươi xuất cung đi dạo, mà ngươi cứ kiếm cớ từ chối, thật chẳng thú vị."
Tô Án nghe thấy ý tủi thân loáng thoáng lộ ra trong giọng điệu oán giận của y, nghĩ chắc tiểu quỷ này cũng rất cực khổ, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đã bị đeo gông xiềng người kế tục của đất nước, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm mọi hành động và lời nói.
Lễ quan, ngôn quan tối ngày hễ mở miệng ra là tổ chế và thánh hiền, còn có đám thái phó và thị giảng của thái tử cũng ép y học cái này học cái kia, nếu hơi lơ là thì sẽ tìm hoàng đế mách lẻo, thật sự còn đáng thương hơn cả thí sinh thi đại học khi đang luyện thi nữa.
Lập tức thấy mềm lòng, bèn nói: "Nếu điện hạ thật sự thấy buồn chán, hay là chúng ta đánh cờ đi, thế nào?"
"Đánh cờ?" Chu Hạ Lâm hơi mất hứng nói, "Cờ vây hay cờ tướng?"
Tô Án mỉm cười, "Đều không phải, là cờ vua.. à không, cờ Tây Dương."
Mắt Chu Hạ Lâm chợt sáng lên: "Cờ Tây Dương hả? Người Tây Dương cũng chơi cờ à? Cờ của bọn họ có giống của chúng ta không?"
"Ờ, không giống lắm." Tô Án bắt đầu giải thích dụng cụ, quy tắc và phương pháp đi cờ của cờ vua bằng cách liên hệ so sánh.
Chu Hạ Lâm nghe mà hứng thú dạt dào, ra lệnh cho cung nhân lấy giấy bút đến, vẽ ra hình dạng theo miêu tả của hắn, rồi giao cho thợ mộc trong cung lập tức chế tạo.
Chưa đến một canh giờ, một bộ cờ chế tạo từ gỗ Hoàng Dương đã được mang lên. Tô Án nhìn thử, cũng rất thành công, chẳng qua vua thì mặc miện phục[4], hậu thì đội mũ phượng, chữ cái tiếng Anh trên bàn cờ thì phải nhập gia tùy tục mà biến thành thiên can địa chi, một sự kết hợp giữa Đông và Tây.
[4]
Chu Hạ Lâm dời một cái bàn thấp có hoa văn đám mây bằng gỗ tử đàn đến để trên giường La Hán, đặt bàn cờ lên trên, cởi giày ra rồi ngồi xếp bằng, xắn tay áo lên: "Nào nào, hai chúng ta đấu vài ván đi."
Tô Án chọn đi trước, vừa đi cờ, vừa hướng dẫn bố cục và chiến thuật cơ bản cho thái tử, giết đối phương không còn manh giáp mấy ván liên tiếp, rất có cảm giác sảng khoái khi ức hiếp kẻ yếu. Lúc thắng đến trận thứ mười cuối cùng cũng không nhịn được mà đắc ý cười phá lên: "Chiếu tướng! Điện hạ, ông vua đáng thương của ngươi lại sắp cưỡi hạc về tây thiên rồi."
Chu Hạ Lâm tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, trách móc: "Quân kia của ngươi rõ ràng là con tốt, sao đột nhiên lại biến thành hậu vậy?"
Tô Án liếc xéo y: "Chẳng phải ta đã nói với ngươi sao, khi con tốt đi tới đường cuối cùng của bàn cờ bên đối phương, thì có thể thăng cấp làm hậu."
Chu Hạ Lâm tóm con tượng đứng không bên cạnh lên: "Vậy quân tượng của ta cũng phải thăng lên làm hậu."
Tô Án vội vàng cản lại, "Sự thăng cấp của con tốt là một nước đi đặc biệt, rõ ràng là ngươi muốn ăn gian, không hợp quy tắc đâu!"
Chu Hạ Lâm trở tay giữ tay hắn lại, dùng sức đè lên bàn cờ, hơi nhướng mày, ánh mắt vừa sắc bén vừa bướng bỉnh.
"Quy tắc à? Ai đặt ra quy tắc? Ta là vua, ta chỉ ai làm hậu thì người đó sẽ được làm, ai dám cản ta, ta giết kẻ đó!"
Tô Án hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn còn non nớt nhưng sáng bừng rực rỡ của y, bỗng nhiên sinh ra sự bất an: Hổ dù còn nhỏ thì vẫn là hổ, tuy thái tử còn trẻ tuổi, nhưng đã sớm quen với quyền sinh sát chí cao vô thượng được trao cho y, hành vi càn rỡ vượt phép quá mức của mình, có chôn xuống mầm họa cho tương lai không đây?
Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thấy mất hứng, nở một nụ cười nhạt theo thói quen, "Điện hạ nói phải, đừng nói là cờ, mà chúng sinh trong thiên hạ đều là thần dân của bệ hạ và người, làm nô tì hay hoàng hậu, không phải đều do một ý niệm của điện hạ sao, ai lại không sợ chết mà dám ngăn cản chứ?"
Chu Hạ Lâm nghe vậy thì rất hưởng thụ, nhưng không biết vì sao, nụ cười bên môi đối phương lại khiến y cảm thấy hơi không thoải mái.
Ý thức được tay phải của Tô Án vẫn đang bị ấn giữ trên bàn cờ không dám vùng vẫy, y từ từ buông tay ra, nhìn thấy trên mu bàn tay trắng như ngọc hiện lên vết đỏ, dấu tay rất rõ ràng, liền nhíu mày trong vô thức.
Tô Án mỉm cười: "Chắc điện hạ mệt rồi nhỉ, cần nghỉ ngơi một lát không?"
Chu Hạ Lâm mím môi, buồn bực nói: "Ngoài phụ hoàng ra, trong cung chưa có ai đánh cờ thắng ta. Ta biết không phải bọn họ không thắng được, mà là không dám thắng, ngay cả thua cũng phải nghĩ ra cách thua thế nào để không lộ ra dấu vết. Thanh Hà à, ngươi lại thắng ta liên tục mười ván, chẳng cho chút xíu mặt mũi nào."
Tô Án âm thầm thở dài, đẩy bàn cờ ra, cúi người nói: "Thần vô lễ mạo phạm, xin điện hạ trách phạt."
Chu Hạ Lâm rủ mắt nhìn hắn đang quỳ lạy một cách quy củ, không thấy rõ nét mặt, chỉ có cái ót đầy tóc đen nhánh ở bên trên, bỗng như trời xui đất khiến mà nghĩ, sau này nếu ngay cả hắn cũng bắt đầu cung kính nghe lời, trở thành một trong vô số cái ót không nhìn rõ mặt, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, lại sinh ra mấy phần phiền muộn, gập ngón tay gõ mạnh vào góc trán hắn: "Đứng lên! Ta cũng đâu có trách ngươi, quỳ bậy bạ gì đó? Sau này không cho phép hở ra là quỳ xuống thỉnh tội nữa!"
Tô Án hít vào một hơi khí lạnh, đưa tay lên sờ, trên trán đã sưng lên một cục u nhỏ, lập tức nổi giận trong lòng: Má, ngươi tưởng ta thích quỳ lắm hả? Kiếp trước chỉ quỳ lạy trời đất và cha mẹ, tên nhóc như ngươi là cái thá gì, khoa trương hết sức, lão tử không theo hầu đâu!
Lập tức ngẩng đầu đứng dậy, nhìn vào thái tử đang có sắc mặt thay đổi liên tục, nói với khí thế hiên ngang lẫm liệt: "Vậy sau này ta không quỳ nữa, câu này là ngươi tự nói đó!"
Chu Hạ Lâm chợt ngây người, nét mặt hơi bối rối, "Ừm.. vẫn phải giả vờ trước mặt phụ hoàng và bách quan." Rồi liếc nhìn Tô Án một cái, nói tiếp với tốc độ rất nhanh: "Những lúc khác thì miễn đi, ta cũng không thích nhìn ngươi vừa quỳ vừa nói chuyện."
Tô Án đã chuẩn bị tâm lý để chịu tội cảm thấy rất bất ngờ. Thái tử này, chẳng biết nên nói y không tự cao, bình dị dễ gần, hay là phóng khoáng tùy ý đây?
Chu Hạ Lâm thấy mặt hắn đầy vẻ khó xử, giống như bị nghẹn mà nói không nên lời vậy, cười hì hì rồi chọt lồng ngực hắn: "Ngốc rồi à? Thôi, đánh cờ lâu như vậy chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, khi nào hết bệnh thì xuất cung đi chơi với ta."
Tiểu quỷ này cố chấp với việc vui chơi thật đó. Tô Án âm thầm thở dài, chỉ đành tính toán lần sau phải chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng bất trắc. Nếu không cho dù thái tử không chém đầu hắn, thì hoàng đế chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
* * *
Lời tác giả:
Thiên tử tương lai: Tượng của ta cứ muốn thăng làm hậu đó, ai dám ngăn cản, ta giết kẻ đó!
Văn võ cả triều run lên cầm cập.
- -
Chương sau có công mới xuất hiện. Gia hỏa này tương đối, nhưng thứ mà Tiểu Tô của chúng ta có sau này chính là thao tác trâu bò để đối phó y.
Sau khi lau khô tóc, rồi được rót một chén thuốc xong, Tô Án nhìn sắc trời ngoài cửa sổ thấy đã quá trưa, bỗng nhớ ra sắp đến giờ thái tử tan học, vội vàng cáo từ nội thị đã giúp hắn chỉnh trang, rồi đi ra khỏi cổng điện, vừa rẽ qua khúc cua suýt nữa thì đụng vào một người.
Hắn nhìn kĩ lại, là một nội thị trung niên, đang mặc mãng bào đơn màu xanh đen[1], đeo loan đai[2], đầu đội mũ ô sa thiếp vàng. Nhìn phẩm cấp của trang phục, chắc là một vị thái giám, có khuôn mặt trái xoan tươi tắn, mày nhạt mắt sáng tương đối thanh tú.
[1]
[2]
Thái giám kia mỉm cười chắp tay với hắn: "Suýt nữa đụng phải Tô thị độc, đắc tội đắc tội."
Tô Án cảm thấy giọng nói của hắn hơi quen tai, cẩn thận nhớ lại một lát, thất thanh nói: "Lam công công?"
Lam Hỉ cười với ý tứ sâu xa: "Hóa ra Tô thị độc vẫn nhớ duyên gặp mặt với ta."
Tô Án chắp tay: "Nào chỉ là nhớ, hôm qua may mà công công tốt bụng cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích."
Lam Hỉ ra dấu chớ lên tiếng, đè thấp giọng nói: "Nơi này nhiều người qua lại, không tiện lắm, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."
Hai người đi dọc theo hành lang một đoạn, rồi rẽ vào một gian phòng trống. Lam Hỉ đánh giá Tô Án một lượt rồi mới nói: "Tô tướng công không giống lệnh tôn lắm, nhưng lại khá giống lệnh tổ phụ."
Tô Án hơi kinh ngạc: "Lam công công quen biết tổ phụ và gia phụ sao?"
Lam Hỉ nói: "Nào chỉ là quen biết, thúc công của con và phụ thân của ta là huynh đệ kết nghĩa, nếu bàn về vai vế, ta có thể gọi con một tiếng hiền chất được không?"
Hóa ra còn có mối quan hệ này.. Dù khá bất lực với tập tục xưa khiến người ta cạn lời của quê nhà, Tô Án vẫn thi lễ, khiêm tốn gọi một tiếng: "Tiểu chất tham kiến thế thúc."
Lam Hỉ đỡ cánh tay hắn rồi cười nói: "Hiền chất không cần đa lễ. Chuyện này hai ta biết rõ trong lòng là được, trước mặt người ngoài, cần phải giả vờ không quen biết mới tốt. Trước giờ hoàng thượng luôn kiêng kị chuyện nội thần và ngoại thần gần gũi, nếu biết mối quan hệ này của chúng ta, sau này khi dùng người sẽ dè chừng nhiều hơn. Hiền chất có tài có đức, tương lai xán lạn, không thể bị chuyện nhỏ làm lỡ dở vì nhất thời sơ suất được."
Tô Án khá bội phục sự thận trọng và thành thục của thái giám này, gật đầu nói: "Tiểu chất nhớ rồi. Thế thúc là người hầu hạ gần bên hoàng thượng, có việc gì xảy ra thường được biết trước, sau này nếu giông tố sắp kéo tới, mong thế thúc báo trước cho tiểu chất, nhắc nhở nhiều hơn."
Lam Hỉ nói: "Tất nhiên, trong cung ta chỉ có một người thân là con, không quan tâm con thì quan tâm ai. Ta đã nghe nói chuyện ở ngự thư phòng lúc nãy rồi, xem ra hoàng thượng rất thích con, chỉ cần con dỗ được thái tử, gặp chuyện lanh lẹ hơn chút, khi ta hầu hạ sẽ tìm cơ hội tốt để nhắc thêm vài lần, tất nhiên hoàng thượng sẽ coi trọng con hơn."
Tô Án xua tay liên tục: "Đừng đừng, ta cũng không biết vì sao, nhìn thấy hoàng thượng liền e sợ trong lòng, bắp chân cũng bị chuột rút luôn. Dù gì ta cũng không định trèo lên trên, nên cứ tôn kính từ xa thì hơn, tránh việc ngày nào đó chọc giận long nhan, bị tính số đình trượng nợ lần trước vào luôn."
Lam Hỉ lộ ra nét mặt hận rèn sắt không thành thép: "Hồ đồ! Làm quan có ai mà không dốc hết sức để trèo lên trên chứ? Con không trèo lên, là muốn làm một cái ghế cho người khác giẫm đạp, trong triều đình không thiếu sói ác hổ dữ ăn tươi nuốt sống, âm mưu quỷ kế giết người không thấy máu, tới lúc đó đừng nói là không giữ được mũ ô sa, mà còn phải bỏ vào cả tính mạng của mình và người nhà luôn!"
"Nếu đã làm quan trong triều, thì phải trèo lên từng bước một, cho tới khi trèo lên được vị trí dưới một người trên vạn người, đại quyền trong tay, vị trí tối thượng!"
Tô Án nghe hắn nói mà tim loạn nhịp luôn.
Lam Hỉ nói tiếp: "Con biết đạo làm quan là gì không? Ta ở trong cung đã hơn hai mươi năm, nhìn thấu mọi chuyện, đành phải nói ra bốn chữ: Phỏng đoán thánh ý."
"Những thứ như chức quan và quyền lực kia từ đâu tới, còn không phải đều do hoàng thượng ban cho à, một câu nói của hoàng thượng có thể nâng con lên trời, cũng có thể khiến con té xuống đất, nếu không biết lấy lòng hoàng thượng, dù con có tài cao thế nào đi nữa cũng phí công."
"Lúc ta vào cung, chỉ là một kẻ nhóm lửa thấp hèn nhất, luôn phải ngậm đắng nuốt cay, cầu đường sống trong khe hở, từ chức thính sự, giám thừa mà leo thẳng tới vị trí thái giám chưởng ấn của Ti Lễ giám hiện giờ. Những tấu sớ của ngoại thần bao gồm cả nội các, có cái nào không phải do ta tự tay ấn ngọc tỉ đâu? Đám quan văn quan võ gặp ta, ai mà không tươi cười vui vẻ, hết sức khách sáo chứ? Nếu không dựa vào bốn chữ chân ngôn này, thì đâu có cảnh tượng nở mày nở mặt của hôm nay."
Tô Án nghe mà muốn líu lưỡi luôn, chốn quan trường vô cùng sống động, do một đại thái giám hiện thân thuyết pháp, có đủ tính kích động và sức thuyết phục, nếu là một người một lòng muốn làm quan nghe thấy bảo đảm sẽ dâng trào nhiệt huyết.
[3] 'Thick Black Theory': Tác phẩm của Lý Tông Ngô thời dân quốc, trình bày "da mặt phải dày mà vô hình, tim phải đen mà vô sắc, vậy mới có thể trở thành anh hùng hào kiệt"
Tiếc là hắn vốn có bản tính lười nhác, không mang chí lớn, kiếp trước là vậy, đời này cũng chẳng thay đổi là bao, chỉ muốn làm một đứa con chơi bời lêu lổng.
Nhưng trời lại không chiều lòng người, do sai sót ngẫu nhiên mà bước chân vào vũng nước đục quan trường này, từ lúc đó trở đi chẳng sống được ngày nào yên ổn. Hầu hạ người nhỏ xong, giờ lại phải đến hầu hạ người lớn, còn phải luôn lo lắng cái đầu trên cổ mọc có đủ chắc không, hà cớ gì phải khổ như vậy! Chi bằng nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên, yên ổn làm một chức quan không lớn không nhỏ là được.
Tuy trong lòng không cho là đúng, nhưng để tránh phiền phức, Tô Án vẫn thể hiện ra biểu cảm nhận dạy bảo: "Chỉ dẫn của thế thúc thật sự khiến tiểu chất ngộ ra, sau này sẽ cố gắng nhiều hơn, không dám phụ mong đợi của thế thúc."
Mặt Lam Hỉ lộ ra nụ cười, hắn gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tô Án bỗng nhớ ra gì đó, kêu lên: "A, thái tử sắp tan học rồi, sợ là sẽ sai bảo ta, ta phải về đông cung thôi."
Lam Hỉ vội nói: "Tính tình thái tử kiêu căng ngang tàng, vui giận thất thường, đối xử với người khác không khoan dung như hoàng thượng, con đừng làm lỡ thời gian, mau tới hầu hạ đi."
Tô Án thầm nói: Cách nhìn của ta ngược lại với ngươi, tiểu quỷ dễ đối phó, chỉ là một con mèo nhe nanh múa vuốt mà thôi. Người lớn kia mới là hổ thành tinh, ngoài mặt tuy hiền hòa, nhưng bên trong thật sự sâu không lường được, sau này có thể trốn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
"Vậy tiểu chất xin cáo từ." Hắn chắp tay, mới đi mấy bước đã xoay người lại, "Đúng rồi, hôm qua tiểu chất bất cẩn làm mất một miếng ngọc bội lá sen, không biết thế thúc có từng nhìn thấy trong vườn không?"
Lam Hỉ lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy. Mau đi đi, đừng chọc thái tử nổi cáu."
Tô Án hơi thất vọng đáp lời một tiếng, rồi bước ra khỏi gian phòng.
* * *
Vừa đến trước cổng Đoan Bản cung, Tô Án liền kéo nội thị Phú Bảo lại hỏi thăm, biết được thái tử vẫn chưa trở về từ Văn Hoa điện, thầm nói không ở đây cũng tốt, đỡ phải tốn công giải thích chuyện đến ngự thư phòng.
Hắn vội vã đi vào trong điện, suy nghĩ một lát, cởi mũ áo ra rồi nằm xuống giường La Hán, đắp chăn lên lại.
Trong lồng huân hương bên cạnh vẫn còn hương an giấc chưa cháy hết, dưới làn khói lờ mờ, Tô Án cũng đã bắt đầu mơ hồ, khép hờ mắt như ngủ như không.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng cảm thấy có người ở trước mặt mình, còn cách cực gần nữa, hơi thở ấm nóng phả lên mặt, mí mắt ngưa ngứa như có lông chim lướt qua.
Tô Án đột ngột mở mắt.
Khuôn mặt gần trong gang tấc "a" lên một tiếng rồi bật ra sau, giống như bị hắn dọa sợ vậy.
Nhìn thái tử đang cười khan, Tô Án bất lực mà nhướng mày: "Điện hạ lại đang chơi trò gì đó?"
Chu Hạ Lâm vừa bối rối, vừa đắc ý chìa tay trái giấu sau lưng ra, hóa ra là hai cây tăm xỉa răng ngà voi nhỏ xíu.
"Lúc nãy ta phát hiện lông mi của Thanh Hà vừa dài vừa cong, nên muốn thử đặt cây tăm xỉa răng lên xem có thể đỡ được không.."
Tô Án trợn mắt lên trần nhà, nghiến răng hàm mà nói: "Điện hạ thật sự rảnh rỗi phát hoảng luôn rồi!"
Chu Hạ Lâm bất mãn bĩu môi: "Còn không phải vì ngươi à. Đã hẹn xuất cung đi chơi, mà trở về nhìn thấy ngươi vẫn đang bệnh nặng nằm trên giường, yếu ớt!"
Tô Án thở dài: "Thần bị bệnh không thể đi theo, sao điện hạ không tìm việc gì đó để tiêu khiển, hay là gọi người khác xuất cung cùng ngươi đi?"
Tiểu thái tử sa sầm mặt, nói với giọng ồm ồm: "Ta đã chơi ngán mấy trò bắn liễu, đá cầu, cưỡi ngựa đánh bóng rồi, hơn nữa với thân thể này của ngươi, cũng không thể chơi với ta được. Nên muốn kéo ngươi xuất cung đi dạo, mà ngươi cứ kiếm cớ từ chối, thật chẳng thú vị."
Tô Án nghe thấy ý tủi thân loáng thoáng lộ ra trong giọng điệu oán giận của y, nghĩ chắc tiểu quỷ này cũng rất cực khổ, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đã bị đeo gông xiềng người kế tục của đất nước, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm mọi hành động và lời nói.
Lễ quan, ngôn quan tối ngày hễ mở miệng ra là tổ chế và thánh hiền, còn có đám thái phó và thị giảng của thái tử cũng ép y học cái này học cái kia, nếu hơi lơ là thì sẽ tìm hoàng đế mách lẻo, thật sự còn đáng thương hơn cả thí sinh thi đại học khi đang luyện thi nữa.
Lập tức thấy mềm lòng, bèn nói: "Nếu điện hạ thật sự thấy buồn chán, hay là chúng ta đánh cờ đi, thế nào?"
"Đánh cờ?" Chu Hạ Lâm hơi mất hứng nói, "Cờ vây hay cờ tướng?"
Tô Án mỉm cười, "Đều không phải, là cờ vua.. à không, cờ Tây Dương."
Mắt Chu Hạ Lâm chợt sáng lên: "Cờ Tây Dương hả? Người Tây Dương cũng chơi cờ à? Cờ của bọn họ có giống của chúng ta không?"
"Ờ, không giống lắm." Tô Án bắt đầu giải thích dụng cụ, quy tắc và phương pháp đi cờ của cờ vua bằng cách liên hệ so sánh.
Chu Hạ Lâm nghe mà hứng thú dạt dào, ra lệnh cho cung nhân lấy giấy bút đến, vẽ ra hình dạng theo miêu tả của hắn, rồi giao cho thợ mộc trong cung lập tức chế tạo.
Chưa đến một canh giờ, một bộ cờ chế tạo từ gỗ Hoàng Dương đã được mang lên. Tô Án nhìn thử, cũng rất thành công, chẳng qua vua thì mặc miện phục[4], hậu thì đội mũ phượng, chữ cái tiếng Anh trên bàn cờ thì phải nhập gia tùy tục mà biến thành thiên can địa chi, một sự kết hợp giữa Đông và Tây.
[4]
Chu Hạ Lâm dời một cái bàn thấp có hoa văn đám mây bằng gỗ tử đàn đến để trên giường La Hán, đặt bàn cờ lên trên, cởi giày ra rồi ngồi xếp bằng, xắn tay áo lên: "Nào nào, hai chúng ta đấu vài ván đi."
Tô Án chọn đi trước, vừa đi cờ, vừa hướng dẫn bố cục và chiến thuật cơ bản cho thái tử, giết đối phương không còn manh giáp mấy ván liên tiếp, rất có cảm giác sảng khoái khi ức hiếp kẻ yếu. Lúc thắng đến trận thứ mười cuối cùng cũng không nhịn được mà đắc ý cười phá lên: "Chiếu tướng! Điện hạ, ông vua đáng thương của ngươi lại sắp cưỡi hạc về tây thiên rồi."
Chu Hạ Lâm tức đến mức sắc mặt đỏ bừng, trách móc: "Quân kia của ngươi rõ ràng là con tốt, sao đột nhiên lại biến thành hậu vậy?"
Tô Án liếc xéo y: "Chẳng phải ta đã nói với ngươi sao, khi con tốt đi tới đường cuối cùng của bàn cờ bên đối phương, thì có thể thăng cấp làm hậu."
Chu Hạ Lâm tóm con tượng đứng không bên cạnh lên: "Vậy quân tượng của ta cũng phải thăng lên làm hậu."
Tô Án vội vàng cản lại, "Sự thăng cấp của con tốt là một nước đi đặc biệt, rõ ràng là ngươi muốn ăn gian, không hợp quy tắc đâu!"
Chu Hạ Lâm trở tay giữ tay hắn lại, dùng sức đè lên bàn cờ, hơi nhướng mày, ánh mắt vừa sắc bén vừa bướng bỉnh.
"Quy tắc à? Ai đặt ra quy tắc? Ta là vua, ta chỉ ai làm hậu thì người đó sẽ được làm, ai dám cản ta, ta giết kẻ đó!"
Tô Án hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt vẫn còn non nớt nhưng sáng bừng rực rỡ của y, bỗng nhiên sinh ra sự bất an: Hổ dù còn nhỏ thì vẫn là hổ, tuy thái tử còn trẻ tuổi, nhưng đã sớm quen với quyền sinh sát chí cao vô thượng được trao cho y, hành vi càn rỡ vượt phép quá mức của mình, có chôn xuống mầm họa cho tương lai không đây?
Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thấy mất hứng, nở một nụ cười nhạt theo thói quen, "Điện hạ nói phải, đừng nói là cờ, mà chúng sinh trong thiên hạ đều là thần dân của bệ hạ và người, làm nô tì hay hoàng hậu, không phải đều do một ý niệm của điện hạ sao, ai lại không sợ chết mà dám ngăn cản chứ?"
Chu Hạ Lâm nghe vậy thì rất hưởng thụ, nhưng không biết vì sao, nụ cười bên môi đối phương lại khiến y cảm thấy hơi không thoải mái.
Ý thức được tay phải của Tô Án vẫn đang bị ấn giữ trên bàn cờ không dám vùng vẫy, y từ từ buông tay ra, nhìn thấy trên mu bàn tay trắng như ngọc hiện lên vết đỏ, dấu tay rất rõ ràng, liền nhíu mày trong vô thức.
Tô Án mỉm cười: "Chắc điện hạ mệt rồi nhỉ, cần nghỉ ngơi một lát không?"
Chu Hạ Lâm mím môi, buồn bực nói: "Ngoài phụ hoàng ra, trong cung chưa có ai đánh cờ thắng ta. Ta biết không phải bọn họ không thắng được, mà là không dám thắng, ngay cả thua cũng phải nghĩ ra cách thua thế nào để không lộ ra dấu vết. Thanh Hà à, ngươi lại thắng ta liên tục mười ván, chẳng cho chút xíu mặt mũi nào."
Tô Án âm thầm thở dài, đẩy bàn cờ ra, cúi người nói: "Thần vô lễ mạo phạm, xin điện hạ trách phạt."
Chu Hạ Lâm rủ mắt nhìn hắn đang quỳ lạy một cách quy củ, không thấy rõ nét mặt, chỉ có cái ót đầy tóc đen nhánh ở bên trên, bỗng như trời xui đất khiến mà nghĩ, sau này nếu ngay cả hắn cũng bắt đầu cung kính nghe lời, trở thành một trong vô số cái ót không nhìn rõ mặt, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, lại sinh ra mấy phần phiền muộn, gập ngón tay gõ mạnh vào góc trán hắn: "Đứng lên! Ta cũng đâu có trách ngươi, quỳ bậy bạ gì đó? Sau này không cho phép hở ra là quỳ xuống thỉnh tội nữa!"
Tô Án hít vào một hơi khí lạnh, đưa tay lên sờ, trên trán đã sưng lên một cục u nhỏ, lập tức nổi giận trong lòng: Má, ngươi tưởng ta thích quỳ lắm hả? Kiếp trước chỉ quỳ lạy trời đất và cha mẹ, tên nhóc như ngươi là cái thá gì, khoa trương hết sức, lão tử không theo hầu đâu!
Lập tức ngẩng đầu đứng dậy, nhìn vào thái tử đang có sắc mặt thay đổi liên tục, nói với khí thế hiên ngang lẫm liệt: "Vậy sau này ta không quỳ nữa, câu này là ngươi tự nói đó!"
Chu Hạ Lâm chợt ngây người, nét mặt hơi bối rối, "Ừm.. vẫn phải giả vờ trước mặt phụ hoàng và bách quan." Rồi liếc nhìn Tô Án một cái, nói tiếp với tốc độ rất nhanh: "Những lúc khác thì miễn đi, ta cũng không thích nhìn ngươi vừa quỳ vừa nói chuyện."
Tô Án đã chuẩn bị tâm lý để chịu tội cảm thấy rất bất ngờ. Thái tử này, chẳng biết nên nói y không tự cao, bình dị dễ gần, hay là phóng khoáng tùy ý đây?
Chu Hạ Lâm thấy mặt hắn đầy vẻ khó xử, giống như bị nghẹn mà nói không nên lời vậy, cười hì hì rồi chọt lồng ngực hắn: "Ngốc rồi à? Thôi, đánh cờ lâu như vậy chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, khi nào hết bệnh thì xuất cung đi chơi với ta."
Tiểu quỷ này cố chấp với việc vui chơi thật đó. Tô Án âm thầm thở dài, chỉ đành tính toán lần sau phải chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng bất trắc. Nếu không cho dù thái tử không chém đầu hắn, thì hoàng đế chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
* * *
Lời tác giả:
Thiên tử tương lai: Tượng của ta cứ muốn thăng làm hậu đó, ai dám ngăn cản, ta giết kẻ đó!
Văn võ cả triều run lên cầm cập.
- -
Chương sau có công mới xuất hiện. Gia hỏa này tương đối, nhưng thứ mà Tiểu Tô của chúng ta có sau này chính là thao tác trâu bò để đối phó y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất