Chương 147: Quyển 5 Chương 147
Tất cả mọi người đều cảm giác được, gã ma vật cao cấp kia tựa hồ đã phát hiện chỗ ẩn nấp của bọn họ.
Không chỉ như thế, đối phương còn lộ ra một nụ cười bao hàm ác ý.
Kiểu cười này hiện ra trên gương mặt tương tự rồi lại bất đồng với nhân loại, không những không hề mỹ cảm mà còn khiến cho người ta có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Xem kìa sweetie, làn da của gã còn trắng hơn cả em.” Thân vương huyết tộc không biết đã biến trở về hình người từ lúc nào, nắm lấy bàn tay của thần quan, thanh thản vui đùa.
Wilson, “…”
Sophia, “…”
Chris, “…”
“…” Trò đùa này rất lạnh có được không, Yannick nhìn từng mạch máu phập phồng trên mặt của ma vật, cảm thấy trứng đau tột đỉnh. “Tôi nghĩ chúng ta hẳn là nhanh chóng chạy thôi, nhân lúc hiện tại gã còn chưa tính toán qua đây…”
Nào ngờ lời còn chưa dứt, đám ma vật cấp thấp kia bất chợt thay đổi phương hướng, nhắm thẳng về phía hang động điên cuồng xông tới!
Tốc độ của Ma chu và Ma vượn khổng lồ tự nhiên cực nhanh, tuy rằng hang động cách vị trí của bọn chúng còn hơn nửa mặt hồ, thế nhưng dựa theo hình thể và tốc độ kia, Yannick tuyệt đối có thể chắc rằng không quá nửa phút đám ma vật kia liền có thể lấp đầy hang động, đem bọn họ biến thành thức ăn trong bụng.
Tuy rằng nhóm người Yannick cũng không để đám ma vật cấp thấp kia vào mắt, thế nhưng số lượng ma vật ở nơi này cũng không phải chỉ có một hai con mà đã đủ để cấu thành một chi đại quân, hơn nữa kẻ chỉ huy lại là ma vật cao cấp, một tồn tại càng thêm đáng sợ.
Lực lượng và tốc độ của ma vật cao cấp Yannick đã từng thấy qua, tuyệt đối là trình độ mà người bình thường không thể so sánh, có lẽ Huyết tộc có thể liều mạng với chúng, thế nhưng nếu dùng lực lượng đơn thuần đến để xét, ma vật cao cấp cũng không nhường Huyết tộc một phân, huống chi bọn họ chỉ có năm người, đối phương lại là cả một đội quân. Cho dù hiện tại Quang Minh nữ thần tái thế, đối mặt với tình huống này phỏng chừng cũng chỉ có thể quay đầu chạy đi?
Vậy nên, cơ hồ đồng thời với sự phát động của ma vật, hai người bên cạnh Yannick cũng đã vững vàng nắm lấy cổ tay của y kéo về phía sau, Wilson cũng không quên xách Sophia lên, tuy rằng động tác rất thô bạo bất quá cũng không bỏ lại nàng.
Yannick hô to: “Phá hỏng thông đạo, không thể để bọn chúng đi qua!”
Hang động tuy rằng rộng mở thế nhưng thể hình của ma vật cấp thấp cũng không nhỏ xinh đến thế nào, chúng nó rất có thể ngay cả cửa động cũng không thể chen vào được. Bất quá nếu đổi thành ma vật cao cấp liền dư dả, một khi bọn chúng phát hiện lối tắt này tiến vào cảnh nội Đế quốc Garde, hậu quả Yannick ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tuyệt đối là một hồi đại thảm họa.
Cơ hồ cùng lúc, Chris lập tức lãnh hội ý tứ của y, pháp trượng nâng lên, toàn bộ hang động lay động kịch liệt, vách tường xung quanh long ra, đất đá từng tảng rơi xuống.
Trong một mảnh thanh âm vang dội, Chris cơ hồ một đường rời đi một đường phóng ma pháp, nói cách khác, hang động phía sau bọn họ đã bị đá tảng lấp kín trở thành một đoạn núi đá ngổn ngang, mà dòng sông chảy xiết kia không biết từ lúc nào đã bị chặn đứng. Không có nước đầu nguồn tiếp vào, nước sông rất nhanh đã đọng lại khiến cho đám thủy sinh vật bên trong vì vậy mà xao đông bất an, có rất nhiều động vật trong số đó đã bắt đầu biến dị, lúc này càng giống như ăn phải loại dược vật kích thích điên cuồng nào đó, chạy tán loạn khắp nơi, bản năng cầu sinh của chúng khiến chúng điên cuồng chạy thẳng ra ngoài.
Yannick lại không hy vọng đám động vật này chạy ra ngoài, y nhờ Ansel tiêu diệt hết bọn chúng, mà bản thân cũng không ngừng dùng Quang minh phổ chiếu quét dọn hàng loạt.
“Ngọn núi này sắp sụp!” Giữa lúc mọi vật hoảng loạn, Chris gào lên.
Đây là tất nhiên, bị bọn họ lăn lộn như vậy nền móng của ngọn núi này cũng bị dao động theo, bất quá đây ngược lại là chuyện tốt. Đợi cả ngọn núi sập xuống rồi lối đi mới có thể chân chính xem như bị phá hỏng, cho dù ma vật có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng dọn cả ngọn núi để đuổi tới cảnh nội Đế quốc Garde.
Mặt đất dưới chân càng lúc càng lay động kịch liệt, bước chân của mọi người cũng càng lúc càng nhanh, Yannick bị Thân vương huyết tộc nắm chặt cảm thấy thân thể của mình giống như đã sắp bay lên rồi.
Theo ngọn núi sụp xuống, rất nhiều động vật nguyên bản sinh tồn ở nơi này đều bị đè nặng, cũng có một vài con trong quá trình hoảng hốt chạy trốn đâm thẳng vào nhóm Yannick mà bị tiêu diệt. Bên tai mọi người không ngừng truyền ra thanh âm gào thét và máu thịt nghiền áp, cho dù có sự chiếu sáng của quang minh ma pháp trước mặt cũng là một màn bụi mù không thể nhìn rõ.
Sophia không muốn toàn bộ hành trình đều ỷ lại Wilson, vậy nên cho dù đã được đối phương kéo về phía trước nàng cũng nỗ lực chạy nhanh, hơn nữa còn vừa chạy vừa dùng kiếm quét bay một ít đá từ phía trên rơi xuống.
Một vài mảnh đá bị nàng quét bay lại bắn ngược lên mặt Wilson, góc cạnh bén nhọn vạch ra một đường vết máu trên mặt hắn.
Sophia: “…”
Wilson: “…” Hắn thật muốn trực tiếp vứt nhân loại này cho đám ma vật kia nha!
Nàng chỉ đành càng ra sức quét đá bay, thuận tiện nhiều hơn vài phần cẩn thận, miễn cho lại ngộ thương người qua đường.
Cũng không biết đã chạy bao lâu ngay cả ánh sáng phía trước đã gần kề cũng không phát hiện được, mãi đến khi không khí tươi mới luồn thẳng vào phổi, cái loại cảm giác bị chèn ép đến hít thở không thông kia đột nhiên biến mất, bàn tay kéo chặt nàng cũng buông lỏng ra, Sophia mới chợt phát hiện mình đã trốn khỏi đoạn sông ngầm chạy đua sinh tử nọ, lần nữa đặt chân lên mặt đất.
Cho dù là một nữ hán tử Sophia cũng mệt đến không chịu nổi, hai tay chống lên đầu gối cúi người thở dốc từng ngụm, phía sau nàng tiếng đổ sập không ngừng, sự rung động cũng chưa hề kết thúc. Nàng quay lại nhìn, cả ngọn núi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trụy xuống, rất nhanh, đường hầm vừa rồi bọn họ đi qua đã triệt để bị lấp lại, không thể nhìn thấy nữa.
Việc này cũng có nghĩa là ma vật không có khả năng thông qua đường hầm đuổi tới, Sophia thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu định nói chút gì đó, chợt phát hiện vết thương vừa rồi bị vạch ra trên mặt Wilson cư nhiên đã hoàn toàn tiêu thất, chỉ để lại làn da trơn bóng. Đương nhiên, bởi vì bụi bặm thổi tung, bộ dạng ngăn nắp của đối phương thoạt nhìn có chút chật vật.
Sophia có chút kinh ngạc nhìn hắn, nàng vẫn cảm thấy Wilson không giống pháp sư càng không giống thần quan, bất quá dùng tốc độ chạy đi vừa rồi cũng không giống người thường, lại nghĩ tới tình cảnh người biến thành mèo lúc nãy… nàng có chút lấy không chuẩn.
Wilson nhìn nàng một chút, trào phúng: “Nhân loại ngu xuẩn vô tri, ngươi muốn nói gì?”
Sophia: “…” Tôi hoàn toàn không định nói gì có được không?
Yannick chủ động giả đáp thắt mắc của nàng: “Ansel và Wilson đều là Vampire.”
Ánh mắt của Sophia càng thêm ngạc nhiên, Wilson nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương không biểu lộ ra vẻ sợ hãi của nhân loại bình thường khi đối mặt với Vampire, hiển nhiên cũng không có kính nể, chỉ là một loại ánh mắt phảng phất như đang xem thứ động vật quý hiếm nào đó.
Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Wilson gần như phun khi ra bằng đường mũi, hắn nhịn không được vòng qua Sophia, hướng về phía Thân vương huyết tộc cung kính nói: “Đức ngài, nếu như không còn chuyện gì, thỉnh cho phép kẻ hèn cáo lui.”
Hắn tuy rằng rất muốn đi theo Thân vương điện hạ kính yêu, thế nhưng lại càng không muốn trở thành bảo mẫu cho nhân loại này.
Không ngờ nữ nhân ngu xuẩn kia cư nhiên còn tới một câu: “Vừa rồi phải cám ơn anh, Wilson, bất quá anh không cần khẩn trương, tôi cũng không kỳ thị anh.”
Wilson cảm thấy lỗ tai mình tuyệt đối đã xảy ra vấn đề. Kỳ thị là cái gì? Một nhân loại từ lúc nào đã có tư cách kỳ thị huyết tộc cao quý chứ? Đây quả thực là chuyện nực cười!
Nữ nhân ngu xuẩn lại nhanh chóng không ngừng thốt ra: “Vừa tôi tôi còn cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu vì sao vết thương trên người anh có thể khỏi nhanh như vậy, hiện tại đã biết đáp án rồi. Bất quá Ansel có thể biến thành mèo, anh cũng có thể sao?”
Không nhịn được nữa rồi! Wilson cảm thấy hơi thở ngu xuẩn của đối phương gần như đã phun thẳng vào mặt mình, sau đó hắn rất có thể cũng sẽ bị truyền nhiễm cái phẩm chất ngu xuẩn đó. Lần đầu tiên, hẳn không chờ sự cho phép của Ansel đã trực tiếp biến thành một con dơi màu đen, đập cánh bay mất.
Sophia vuốt tay, có chút buồn cười cũng có chút vô tội: “Tôi chỉ định đùa với anh ta một chút, bất quá lòng tự trọng của anh ta hình như quá mạnh mẽ rồi.”
Yannick cũng cảm thấy Sophia quả là khắc tinh của Huyết tộc trẻ tuổi kia, phải biết rằng người nọ suốt cả hành trình cũng không có biểu tình tốt gì với y nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nào ngờ lại bị hai câu nói của Sophia làm cho giận đến bỏ chạy. Bất quá hiện tại phần lớn tâm tư của y đã bị chuyện trọng yếu hơn chiếm lấy, cũng không rảnh quan tâm hai người đàn ông bên cạnh mình cũng đang nhìn nhau không vừa mắt.
“Xem ra khe hở vị diện đã càng lúc càng lớn, ma vật cũng đã chờ không kịp mà vận chuyển đại quân sang đây.” Thần quan tóc bạch kim cau mày.
Làm người chấp chính của một Đế quốc, trên bàn làm việc của Chris luôn có tư liệu đầy đủ từ khắp nơi gửi tới, vì vậy hắn hoàn toàn có thể trả lời vấn đề này: “Tôi dự đoán một chút, có lẽ số lượng ma vật cấp thấp ở vị diện ma vật đã vượt quá số lượng của chúng ta dự đoán, thế nhưng ma vật cao cấp nhất định sẽ không đông hơn nhân loại, bằng không hiện tại chúng ta nhìn thấy hẳn là đại quân ma vật còn nhiều hơn cả châu chấu kết bầy.”
Yannick suy nghĩ một chút: “Ý của anh là, phương thức tác chiến bọn họ sử dụng hẳn là số ít ma vật cao cấp sai sử số đông ma vật cấp thấp?”
Chris: “Đúng vậy, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ chọn một thời gian lý tưởng để tập kết tiến công, mà đoạn thời gian này vừa vặn lại sắp bị nhân loại hoang phí không còn.”
Những lời của pháp sư hắc y trước giờ đều là nhất châm kiến huyết, Yannick cũng nhớ đến sự tranh giành lợi ích hiện tại của các quốc gia. Tuy rằng Hội nghị liên minh đại lục đã gần ngay trước mắt, bất quá xét theo tiến độ của hai lần trước, phỏng chừng cũng sẽ không có tiến triển gì. Trừ phi Công quốc Mecklen thực sự bị ma vật hoàn toàn chiếm đoạt, như vậy đám quý tộc cùng với Giáo đình và Ma pháp công hội phỏng chừng mới có thể chân chính hoàng loạn lên.
Chỉ là chờ đến thời điểm đó, khe nứt giữa hai vị diện hẳn cũng đã hoàn toàn bị xé rách, là thời điểm ma vật chân chính xâm lấn đại lục.
“Tôi sẽ lập tức viết thư gửi cho Giáo Hoàng.” Thần quan tóc bạch kim nói.
Lần thám hiểm này đối với nhóm Yannick mà nói là một phát hiện trọng đại, ít nhất Thân vương huyết tộc cũng ý thức được ma vật đối với đại lục là uy hiếp trước nay chưa từng thấy, đây cũng không phải là mâu thuẫn nội bộ giữa nhân loại và Huyết tộc như trước đây nữa. Nếu như ma vật đem nhân loại diệt sạch, như vậy chỉ bằng số lượng ít ỏi của Huyết tộc, cho dù bọn họ có lợi hại thế nào cũng không có khả năng chiến thắng đám ma vật, vì vậy hợp tác đã là việc nhất định phải tiến hành. Đây đã là tình thế không phải chỉ bằng nhân loại chán ghét Huyết tộc hoặc Huyết tộc coi thường nhân loại mà có thể bỏ qua.
Tuy rằng trong cộng đồng Huyết tộc Ansel có quyền lực tuyệt đối, gần như có thể nói một không hai, có một đám đông hậu duệ trung thành sẵn sàng vì hắn vào sinh ra tử. Thế nhưng loại chuyện này cũng không phải chỉ cần nói vài câu phân phó là có thể dứt điểm, Ansel còn phải tự mình trở về một chuyến, chuẩn bị sẵn cho kế hoạch hợp tác cùng nhân loại. Cho dù đến lúc đó Yannick vẫn không thể làm chủ ở phía Giáo đình, như vậy các giới hạn như Vampire có thể lấy ra bao nhiêu lợi thế, làm được đến mức nào, yêu cầu là những gì, quyền lợi cần đạt được… còn rất nhiều chuyện phải hoạch định cho tốt.
Mà Chris đồng dạng cũng phi thường bận rộn, quốc nội Đế quốc Garde còn một vài thế lực phản đối hắn chưa được diệt trừ, hiện tại những thế lực kia đều râu ria như dòi bọ, thế nhưng đợi đến khi ma vật đại quy mô xâm lấn, khắp nơi đều trở về trạng thái chiến tranh, bất luận sự cản trở gì cũng có thể biến thành trí mạng. Hắn trước hết phải giải quyết hết những uy hiếp trí mạng trong nội bộ này, sau đó còn phải liên hệ với các quốc gia có giao hảo với Garde, thương lượng việc cùng xuất binh đối phó ma vật. Mắt thấy chiến hỏa sớm muộn gì cũng phải đốt đến nơi này, hắn là Nhiếp chính vương của Đế quốc, có nghĩa vụ vũ trang sẵn sàng cho quân đội.
Về phần Yannick, ngay khi y viết thư cũng đồng thời khởi hành đi Charlemagne y theo kế hoạch.
Thời đại này tuy rằng có ma pháp nhưng không có khoa học, thông tin cũng không quá phát đạt, cho dù các quý tộc có thể nghe ngóng được tin tức vô cùng nhanh nhạy, thế nhưng đối với các bình dân mà nói điều này là vô cùng xa xỉ, bọn họ tuy rằng có nghe việc ma vật xâm lấn nhưng lại không biết ma vật đã đi đến đâu, chỉ là từ miệng của những người quen từng trải qua chiến tranh cùng xác sống mà biết ma vật rất đáng sợ. Vì vậy cho nên, rất nhiều người khi nghe được ma vật sắp đến đều thu thập hành lý chạy đến những nơi bọn họ nghĩ là an toàn, mà tình hình hỗn loạn nhất hiển nhiên không đâu ngoài Mecklen. Khi Yannick đi qua truyền tống trận đến biên giới của Đế quốc Charlemagne, xuất hiện trước mặt y chính là cảnh tượng ồn ào huyên náo như vậy.
Đế quốc Charlemagne cũng không hạ lệnh phong bế biên giới, vậy nên các bình dân vẫn có thể tiến nhập nội cảnh đế quốc, các thành thị giáp ranh cũng vì vậy náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, khắp nơi đều là đoàn người hốt hoảng. Loại tâm tình này chậm rãi lan dần đến cư dân bản địa, khiến những cư dân Charlemagne luôn cho rằng quốc gia của mình rất an toàn cũng bắt đầu khẩn trương.
Làm quốc gia lớn nhất đại lục, Đế quốc Charlemagne phát huy tác phong rộng rãi thiết huyết của mình, không chỉ phái ra trọng binh đóng giữ biên cảnh mà còn mời rất nhiều thần quan cùng pháp sư đến tọa trấn, phòng ngừa đại quân ma vật đột kích.
Những thần quan kia đều là bộ hạ của Giáo chủ Hutcheson ở Charlemagne, cùng Yannick có duyên gặp gỡ vài lần, cũng coi như tương đối quen thuộc. Sau khi các thần quan đó nhìn thấy vị Hồng y giáo chủ như Yannick xuất hiện liền không nhịn được hướng về phía y oán giận đám pháp sư và quý tộc kia, nói bọn họ có bao nhiêu khi dễ người, có bao nhiêu không hợp tác, hy vọng Yannick có thể ra mặt đại diện giải quyết việc này.
Yannick đương nhiên không đồng ý, bởi vì theo y thấy chuyện này cơ bản chỉ là ba bên tranh giành quyền lãnh đạo, có nói thế nào cũng không ai phục được ai.
Nếu như Hội nghị liên minh đại lục lần ba cũng không thể đem việc này xác định xuống, chỉ sợ tương lai của nhân loại cũng không có bao nhiêu sáng sủa.
Nếu như Giáo đình, quý tộc, pháp sư, ba bên đều không ai chịu đi đầu ra sức, như vậy những bình dân tay không tấc sắc kia lại phải làm thế nào chống lại sự xâm lấn của ma vật?
Nhìn tình cảnh trước mắt, thần quan tóc bạch kim có chút phát sầu, cảm thấy cả đại lục hiện tại bây giờ cần nhất là một điểm đột phá, kích phát khốn cảnh, khiến cho nhân loại chân chính đoàn kết lại.
Nhưng điểm đột phá này rốt cuộc sẽ là cái gì chứ?
–
Ngay lúc Yannick đặt chân lên Đế đô, D’Antonio cũng đã đến Đế đô Charlemagne.
Tinh thần và diện mạo của vị pháp sư trẻ tuổi này tuyệt nhiên đã khác hẳn trước sửng sốt, từ sau khi hắn một mình chu du đại lục thì nhân sinh quan của hắn cũng xảy ra chuyển biến cực lớn. Cảm giác hậm hực trong lòng trước đây đều đã được quét sạch, hơn nữa thông qua sự giới thiệu của Pháp Thánh Simon, hắn còn được Pháp Thánh HanGury thu làm học đồ, từ đó càng thêm chuyên chú vào việc học tập ma pháp.
Vậy nên hôm nay hắn đi đến đế đô Charlemagne cũng là vì phụng mệnh đạo sư, Pháp Thánh HanGury lệnh hắn mang một phong thư đến gửi cho Hoàng đế Alfonso VIII.
Lúc D’Antonio đến đây cũng không cố ý đi vòng qua Công quốc Mecklen, thậm chí còn tự mình đến tiền tuyến chống lại ma vật nhìn xem một chút, phát hiện tốc độ xâm lấn của ma vật so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn nhiều lắm. Hắn nhớ đến lời của đạo sư, càng cảm thấy trận chiến này đã là lửa xém lông mày, nếu không phải còn lời căn dặn chưa hoàn thành, hắn thiếu chút nữa đã lập tức gia nhập tiền tuyến, hỗ trợ chống lại đại quân ma vật.
“D’Antonio?” Phía sau truyền đến thanh âm không quá xác định, thế nhưng ngữ điệu quen thuộc khiến cho D’Antonio hơi chấn động một chút, hắn xoay người, lập tức nhìn thấy gương mặt đã bao ngày thương nhớ.
“Lily?!” Chỉ là trái tim của hắn không chỉ không có hưng phấn, ngược lại còn giống như vừa bị một chậu nước đá tưới từ trên đầu xuống, lạnh đến triệt để.
————
Tác giả có lời: Cảnh tượng tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt các ngươi kỳ vọng lần này hoàn toàn không xuất hiện, bởi vì thời điểm không đúng. Bất quá đợi đến khi Yannick lên làm Giáo Hoàng rồi, công 1 và công 2 nhất định sẽ tranh nhau hiệu trung...
Không chỉ như thế, đối phương còn lộ ra một nụ cười bao hàm ác ý.
Kiểu cười này hiện ra trên gương mặt tương tự rồi lại bất đồng với nhân loại, không những không hề mỹ cảm mà còn khiến cho người ta có chút cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Xem kìa sweetie, làn da của gã còn trắng hơn cả em.” Thân vương huyết tộc không biết đã biến trở về hình người từ lúc nào, nắm lấy bàn tay của thần quan, thanh thản vui đùa.
Wilson, “…”
Sophia, “…”
Chris, “…”
“…” Trò đùa này rất lạnh có được không, Yannick nhìn từng mạch máu phập phồng trên mặt của ma vật, cảm thấy trứng đau tột đỉnh. “Tôi nghĩ chúng ta hẳn là nhanh chóng chạy thôi, nhân lúc hiện tại gã còn chưa tính toán qua đây…”
Nào ngờ lời còn chưa dứt, đám ma vật cấp thấp kia bất chợt thay đổi phương hướng, nhắm thẳng về phía hang động điên cuồng xông tới!
Tốc độ của Ma chu và Ma vượn khổng lồ tự nhiên cực nhanh, tuy rằng hang động cách vị trí của bọn chúng còn hơn nửa mặt hồ, thế nhưng dựa theo hình thể và tốc độ kia, Yannick tuyệt đối có thể chắc rằng không quá nửa phút đám ma vật kia liền có thể lấp đầy hang động, đem bọn họ biến thành thức ăn trong bụng.
Tuy rằng nhóm người Yannick cũng không để đám ma vật cấp thấp kia vào mắt, thế nhưng số lượng ma vật ở nơi này cũng không phải chỉ có một hai con mà đã đủ để cấu thành một chi đại quân, hơn nữa kẻ chỉ huy lại là ma vật cao cấp, một tồn tại càng thêm đáng sợ.
Lực lượng và tốc độ của ma vật cao cấp Yannick đã từng thấy qua, tuyệt đối là trình độ mà người bình thường không thể so sánh, có lẽ Huyết tộc có thể liều mạng với chúng, thế nhưng nếu dùng lực lượng đơn thuần đến để xét, ma vật cao cấp cũng không nhường Huyết tộc một phân, huống chi bọn họ chỉ có năm người, đối phương lại là cả một đội quân. Cho dù hiện tại Quang Minh nữ thần tái thế, đối mặt với tình huống này phỏng chừng cũng chỉ có thể quay đầu chạy đi?
Vậy nên, cơ hồ đồng thời với sự phát động của ma vật, hai người bên cạnh Yannick cũng đã vững vàng nắm lấy cổ tay của y kéo về phía sau, Wilson cũng không quên xách Sophia lên, tuy rằng động tác rất thô bạo bất quá cũng không bỏ lại nàng.
Yannick hô to: “Phá hỏng thông đạo, không thể để bọn chúng đi qua!”
Hang động tuy rằng rộng mở thế nhưng thể hình của ma vật cấp thấp cũng không nhỏ xinh đến thế nào, chúng nó rất có thể ngay cả cửa động cũng không thể chen vào được. Bất quá nếu đổi thành ma vật cao cấp liền dư dả, một khi bọn chúng phát hiện lối tắt này tiến vào cảnh nội Đế quốc Garde, hậu quả Yannick ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, tuyệt đối là một hồi đại thảm họa.
Cơ hồ cùng lúc, Chris lập tức lãnh hội ý tứ của y, pháp trượng nâng lên, toàn bộ hang động lay động kịch liệt, vách tường xung quanh long ra, đất đá từng tảng rơi xuống.
Trong một mảnh thanh âm vang dội, Chris cơ hồ một đường rời đi một đường phóng ma pháp, nói cách khác, hang động phía sau bọn họ đã bị đá tảng lấp kín trở thành một đoạn núi đá ngổn ngang, mà dòng sông chảy xiết kia không biết từ lúc nào đã bị chặn đứng. Không có nước đầu nguồn tiếp vào, nước sông rất nhanh đã đọng lại khiến cho đám thủy sinh vật bên trong vì vậy mà xao đông bất an, có rất nhiều động vật trong số đó đã bắt đầu biến dị, lúc này càng giống như ăn phải loại dược vật kích thích điên cuồng nào đó, chạy tán loạn khắp nơi, bản năng cầu sinh của chúng khiến chúng điên cuồng chạy thẳng ra ngoài.
Yannick lại không hy vọng đám động vật này chạy ra ngoài, y nhờ Ansel tiêu diệt hết bọn chúng, mà bản thân cũng không ngừng dùng Quang minh phổ chiếu quét dọn hàng loạt.
“Ngọn núi này sắp sụp!” Giữa lúc mọi vật hoảng loạn, Chris gào lên.
Đây là tất nhiên, bị bọn họ lăn lộn như vậy nền móng của ngọn núi này cũng bị dao động theo, bất quá đây ngược lại là chuyện tốt. Đợi cả ngọn núi sập xuống rồi lối đi mới có thể chân chính xem như bị phá hỏng, cho dù ma vật có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng dọn cả ngọn núi để đuổi tới cảnh nội Đế quốc Garde.
Mặt đất dưới chân càng lúc càng lay động kịch liệt, bước chân của mọi người cũng càng lúc càng nhanh, Yannick bị Thân vương huyết tộc nắm chặt cảm thấy thân thể của mình giống như đã sắp bay lên rồi.
Theo ngọn núi sụp xuống, rất nhiều động vật nguyên bản sinh tồn ở nơi này đều bị đè nặng, cũng có một vài con trong quá trình hoảng hốt chạy trốn đâm thẳng vào nhóm Yannick mà bị tiêu diệt. Bên tai mọi người không ngừng truyền ra thanh âm gào thét và máu thịt nghiền áp, cho dù có sự chiếu sáng của quang minh ma pháp trước mặt cũng là một màn bụi mù không thể nhìn rõ.
Sophia không muốn toàn bộ hành trình đều ỷ lại Wilson, vậy nên cho dù đã được đối phương kéo về phía trước nàng cũng nỗ lực chạy nhanh, hơn nữa còn vừa chạy vừa dùng kiếm quét bay một ít đá từ phía trên rơi xuống.
Một vài mảnh đá bị nàng quét bay lại bắn ngược lên mặt Wilson, góc cạnh bén nhọn vạch ra một đường vết máu trên mặt hắn.
Sophia: “…”
Wilson: “…” Hắn thật muốn trực tiếp vứt nhân loại này cho đám ma vật kia nha!
Nàng chỉ đành càng ra sức quét đá bay, thuận tiện nhiều hơn vài phần cẩn thận, miễn cho lại ngộ thương người qua đường.
Cũng không biết đã chạy bao lâu ngay cả ánh sáng phía trước đã gần kề cũng không phát hiện được, mãi đến khi không khí tươi mới luồn thẳng vào phổi, cái loại cảm giác bị chèn ép đến hít thở không thông kia đột nhiên biến mất, bàn tay kéo chặt nàng cũng buông lỏng ra, Sophia mới chợt phát hiện mình đã trốn khỏi đoạn sông ngầm chạy đua sinh tử nọ, lần nữa đặt chân lên mặt đất.
Cho dù là một nữ hán tử Sophia cũng mệt đến không chịu nổi, hai tay chống lên đầu gối cúi người thở dốc từng ngụm, phía sau nàng tiếng đổ sập không ngừng, sự rung động cũng chưa hề kết thúc. Nàng quay lại nhìn, cả ngọn núi dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trụy xuống, rất nhanh, đường hầm vừa rồi bọn họ đi qua đã triệt để bị lấp lại, không thể nhìn thấy nữa.
Việc này cũng có nghĩa là ma vật không có khả năng thông qua đường hầm đuổi tới, Sophia thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ngẩng đầu định nói chút gì đó, chợt phát hiện vết thương vừa rồi bị vạch ra trên mặt Wilson cư nhiên đã hoàn toàn tiêu thất, chỉ để lại làn da trơn bóng. Đương nhiên, bởi vì bụi bặm thổi tung, bộ dạng ngăn nắp của đối phương thoạt nhìn có chút chật vật.
Sophia có chút kinh ngạc nhìn hắn, nàng vẫn cảm thấy Wilson không giống pháp sư càng không giống thần quan, bất quá dùng tốc độ chạy đi vừa rồi cũng không giống người thường, lại nghĩ tới tình cảnh người biến thành mèo lúc nãy… nàng có chút lấy không chuẩn.
Wilson nhìn nàng một chút, trào phúng: “Nhân loại ngu xuẩn vô tri, ngươi muốn nói gì?”
Sophia: “…” Tôi hoàn toàn không định nói gì có được không?
Yannick chủ động giả đáp thắt mắc của nàng: “Ansel và Wilson đều là Vampire.”
Ánh mắt của Sophia càng thêm ngạc nhiên, Wilson nhìn thoáng qua, phát hiện đối phương không biểu lộ ra vẻ sợ hãi của nhân loại bình thường khi đối mặt với Vampire, hiển nhiên cũng không có kính nể, chỉ là một loại ánh mắt phảng phất như đang xem thứ động vật quý hiếm nào đó.
Hừ, nhân loại ngu xuẩn! Wilson gần như phun khi ra bằng đường mũi, hắn nhịn không được vòng qua Sophia, hướng về phía Thân vương huyết tộc cung kính nói: “Đức ngài, nếu như không còn chuyện gì, thỉnh cho phép kẻ hèn cáo lui.”
Hắn tuy rằng rất muốn đi theo Thân vương điện hạ kính yêu, thế nhưng lại càng không muốn trở thành bảo mẫu cho nhân loại này.
Không ngờ nữ nhân ngu xuẩn kia cư nhiên còn tới một câu: “Vừa rồi phải cám ơn anh, Wilson, bất quá anh không cần khẩn trương, tôi cũng không kỳ thị anh.”
Wilson cảm thấy lỗ tai mình tuyệt đối đã xảy ra vấn đề. Kỳ thị là cái gì? Một nhân loại từ lúc nào đã có tư cách kỳ thị huyết tộc cao quý chứ? Đây quả thực là chuyện nực cười!
Nữ nhân ngu xuẩn lại nhanh chóng không ngừng thốt ra: “Vừa tôi tôi còn cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu vì sao vết thương trên người anh có thể khỏi nhanh như vậy, hiện tại đã biết đáp án rồi. Bất quá Ansel có thể biến thành mèo, anh cũng có thể sao?”
Không nhịn được nữa rồi! Wilson cảm thấy hơi thở ngu xuẩn của đối phương gần như đã phun thẳng vào mặt mình, sau đó hắn rất có thể cũng sẽ bị truyền nhiễm cái phẩm chất ngu xuẩn đó. Lần đầu tiên, hẳn không chờ sự cho phép của Ansel đã trực tiếp biến thành một con dơi màu đen, đập cánh bay mất.
Sophia vuốt tay, có chút buồn cười cũng có chút vô tội: “Tôi chỉ định đùa với anh ta một chút, bất quá lòng tự trọng của anh ta hình như quá mạnh mẽ rồi.”
Yannick cũng cảm thấy Sophia quả là khắc tinh của Huyết tộc trẻ tuổi kia, phải biết rằng người nọ suốt cả hành trình cũng không có biểu tình tốt gì với y nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nào ngờ lại bị hai câu nói của Sophia làm cho giận đến bỏ chạy. Bất quá hiện tại phần lớn tâm tư của y đã bị chuyện trọng yếu hơn chiếm lấy, cũng không rảnh quan tâm hai người đàn ông bên cạnh mình cũng đang nhìn nhau không vừa mắt.
“Xem ra khe hở vị diện đã càng lúc càng lớn, ma vật cũng đã chờ không kịp mà vận chuyển đại quân sang đây.” Thần quan tóc bạch kim cau mày.
Làm người chấp chính của một Đế quốc, trên bàn làm việc của Chris luôn có tư liệu đầy đủ từ khắp nơi gửi tới, vì vậy hắn hoàn toàn có thể trả lời vấn đề này: “Tôi dự đoán một chút, có lẽ số lượng ma vật cấp thấp ở vị diện ma vật đã vượt quá số lượng của chúng ta dự đoán, thế nhưng ma vật cao cấp nhất định sẽ không đông hơn nhân loại, bằng không hiện tại chúng ta nhìn thấy hẳn là đại quân ma vật còn nhiều hơn cả châu chấu kết bầy.”
Yannick suy nghĩ một chút: “Ý của anh là, phương thức tác chiến bọn họ sử dụng hẳn là số ít ma vật cao cấp sai sử số đông ma vật cấp thấp?”
Chris: “Đúng vậy, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ chọn một thời gian lý tưởng để tập kết tiến công, mà đoạn thời gian này vừa vặn lại sắp bị nhân loại hoang phí không còn.”
Những lời của pháp sư hắc y trước giờ đều là nhất châm kiến huyết, Yannick cũng nhớ đến sự tranh giành lợi ích hiện tại của các quốc gia. Tuy rằng Hội nghị liên minh đại lục đã gần ngay trước mắt, bất quá xét theo tiến độ của hai lần trước, phỏng chừng cũng sẽ không có tiến triển gì. Trừ phi Công quốc Mecklen thực sự bị ma vật hoàn toàn chiếm đoạt, như vậy đám quý tộc cùng với Giáo đình và Ma pháp công hội phỏng chừng mới có thể chân chính hoàng loạn lên.
Chỉ là chờ đến thời điểm đó, khe nứt giữa hai vị diện hẳn cũng đã hoàn toàn bị xé rách, là thời điểm ma vật chân chính xâm lấn đại lục.
“Tôi sẽ lập tức viết thư gửi cho Giáo Hoàng.” Thần quan tóc bạch kim nói.
Lần thám hiểm này đối với nhóm Yannick mà nói là một phát hiện trọng đại, ít nhất Thân vương huyết tộc cũng ý thức được ma vật đối với đại lục là uy hiếp trước nay chưa từng thấy, đây cũng không phải là mâu thuẫn nội bộ giữa nhân loại và Huyết tộc như trước đây nữa. Nếu như ma vật đem nhân loại diệt sạch, như vậy chỉ bằng số lượng ít ỏi của Huyết tộc, cho dù bọn họ có lợi hại thế nào cũng không có khả năng chiến thắng đám ma vật, vì vậy hợp tác đã là việc nhất định phải tiến hành. Đây đã là tình thế không phải chỉ bằng nhân loại chán ghét Huyết tộc hoặc Huyết tộc coi thường nhân loại mà có thể bỏ qua.
Tuy rằng trong cộng đồng Huyết tộc Ansel có quyền lực tuyệt đối, gần như có thể nói một không hai, có một đám đông hậu duệ trung thành sẵn sàng vì hắn vào sinh ra tử. Thế nhưng loại chuyện này cũng không phải chỉ cần nói vài câu phân phó là có thể dứt điểm, Ansel còn phải tự mình trở về một chuyến, chuẩn bị sẵn cho kế hoạch hợp tác cùng nhân loại. Cho dù đến lúc đó Yannick vẫn không thể làm chủ ở phía Giáo đình, như vậy các giới hạn như Vampire có thể lấy ra bao nhiêu lợi thế, làm được đến mức nào, yêu cầu là những gì, quyền lợi cần đạt được… còn rất nhiều chuyện phải hoạch định cho tốt.
Mà Chris đồng dạng cũng phi thường bận rộn, quốc nội Đế quốc Garde còn một vài thế lực phản đối hắn chưa được diệt trừ, hiện tại những thế lực kia đều râu ria như dòi bọ, thế nhưng đợi đến khi ma vật đại quy mô xâm lấn, khắp nơi đều trở về trạng thái chiến tranh, bất luận sự cản trở gì cũng có thể biến thành trí mạng. Hắn trước hết phải giải quyết hết những uy hiếp trí mạng trong nội bộ này, sau đó còn phải liên hệ với các quốc gia có giao hảo với Garde, thương lượng việc cùng xuất binh đối phó ma vật. Mắt thấy chiến hỏa sớm muộn gì cũng phải đốt đến nơi này, hắn là Nhiếp chính vương của Đế quốc, có nghĩa vụ vũ trang sẵn sàng cho quân đội.
Về phần Yannick, ngay khi y viết thư cũng đồng thời khởi hành đi Charlemagne y theo kế hoạch.
Thời đại này tuy rằng có ma pháp nhưng không có khoa học, thông tin cũng không quá phát đạt, cho dù các quý tộc có thể nghe ngóng được tin tức vô cùng nhanh nhạy, thế nhưng đối với các bình dân mà nói điều này là vô cùng xa xỉ, bọn họ tuy rằng có nghe việc ma vật xâm lấn nhưng lại không biết ma vật đã đi đến đâu, chỉ là từ miệng của những người quen từng trải qua chiến tranh cùng xác sống mà biết ma vật rất đáng sợ. Vì vậy cho nên, rất nhiều người khi nghe được ma vật sắp đến đều thu thập hành lý chạy đến những nơi bọn họ nghĩ là an toàn, mà tình hình hỗn loạn nhất hiển nhiên không đâu ngoài Mecklen. Khi Yannick đi qua truyền tống trận đến biên giới của Đế quốc Charlemagne, xuất hiện trước mặt y chính là cảnh tượng ồn ào huyên náo như vậy.
Đế quốc Charlemagne cũng không hạ lệnh phong bế biên giới, vậy nên các bình dân vẫn có thể tiến nhập nội cảnh đế quốc, các thành thị giáp ranh cũng vì vậy náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, khắp nơi đều là đoàn người hốt hoảng. Loại tâm tình này chậm rãi lan dần đến cư dân bản địa, khiến những cư dân Charlemagne luôn cho rằng quốc gia của mình rất an toàn cũng bắt đầu khẩn trương.
Làm quốc gia lớn nhất đại lục, Đế quốc Charlemagne phát huy tác phong rộng rãi thiết huyết của mình, không chỉ phái ra trọng binh đóng giữ biên cảnh mà còn mời rất nhiều thần quan cùng pháp sư đến tọa trấn, phòng ngừa đại quân ma vật đột kích.
Những thần quan kia đều là bộ hạ của Giáo chủ Hutcheson ở Charlemagne, cùng Yannick có duyên gặp gỡ vài lần, cũng coi như tương đối quen thuộc. Sau khi các thần quan đó nhìn thấy vị Hồng y giáo chủ như Yannick xuất hiện liền không nhịn được hướng về phía y oán giận đám pháp sư và quý tộc kia, nói bọn họ có bao nhiêu khi dễ người, có bao nhiêu không hợp tác, hy vọng Yannick có thể ra mặt đại diện giải quyết việc này.
Yannick đương nhiên không đồng ý, bởi vì theo y thấy chuyện này cơ bản chỉ là ba bên tranh giành quyền lãnh đạo, có nói thế nào cũng không ai phục được ai.
Nếu như Hội nghị liên minh đại lục lần ba cũng không thể đem việc này xác định xuống, chỉ sợ tương lai của nhân loại cũng không có bao nhiêu sáng sủa.
Nếu như Giáo đình, quý tộc, pháp sư, ba bên đều không ai chịu đi đầu ra sức, như vậy những bình dân tay không tấc sắc kia lại phải làm thế nào chống lại sự xâm lấn của ma vật?
Nhìn tình cảnh trước mắt, thần quan tóc bạch kim có chút phát sầu, cảm thấy cả đại lục hiện tại bây giờ cần nhất là một điểm đột phá, kích phát khốn cảnh, khiến cho nhân loại chân chính đoàn kết lại.
Nhưng điểm đột phá này rốt cuộc sẽ là cái gì chứ?
–
Ngay lúc Yannick đặt chân lên Đế đô, D’Antonio cũng đã đến Đế đô Charlemagne.
Tinh thần và diện mạo của vị pháp sư trẻ tuổi này tuyệt nhiên đã khác hẳn trước sửng sốt, từ sau khi hắn một mình chu du đại lục thì nhân sinh quan của hắn cũng xảy ra chuyển biến cực lớn. Cảm giác hậm hực trong lòng trước đây đều đã được quét sạch, hơn nữa thông qua sự giới thiệu của Pháp Thánh Simon, hắn còn được Pháp Thánh HanGury thu làm học đồ, từ đó càng thêm chuyên chú vào việc học tập ma pháp.
Vậy nên hôm nay hắn đi đến đế đô Charlemagne cũng là vì phụng mệnh đạo sư, Pháp Thánh HanGury lệnh hắn mang một phong thư đến gửi cho Hoàng đế Alfonso VIII.
Lúc D’Antonio đến đây cũng không cố ý đi vòng qua Công quốc Mecklen, thậm chí còn tự mình đến tiền tuyến chống lại ma vật nhìn xem một chút, phát hiện tốc độ xâm lấn của ma vật so với tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn nhiều lắm. Hắn nhớ đến lời của đạo sư, càng cảm thấy trận chiến này đã là lửa xém lông mày, nếu không phải còn lời căn dặn chưa hoàn thành, hắn thiếu chút nữa đã lập tức gia nhập tiền tuyến, hỗ trợ chống lại đại quân ma vật.
“D’Antonio?” Phía sau truyền đến thanh âm không quá xác định, thế nhưng ngữ điệu quen thuộc khiến cho D’Antonio hơi chấn động một chút, hắn xoay người, lập tức nhìn thấy gương mặt đã bao ngày thương nhớ.
“Lily?!” Chỉ là trái tim của hắn không chỉ không có hưng phấn, ngược lại còn giống như vừa bị một chậu nước đá tưới từ trên đầu xuống, lạnh đến triệt để.
————
Tác giả có lời: Cảnh tượng tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt các ngươi kỳ vọng lần này hoàn toàn không xuất hiện, bởi vì thời điểm không đúng. Bất quá đợi đến khi Yannick lên làm Giáo Hoàng rồi, công 1 và công 2 nhất định sẽ tranh nhau hiệu trung...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất