Quyền Trượng

Chương 32: Quyển 2 Chương 32

Trước Sau
Đợi hai tinh linh nọ vừa đi, cả người Yannick đều nhanh chóng uể oải xuống, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời khó thể che giấu.

Sophia thất kinh: “Anh làm sao vậy! Có phải bọn họ đã làm gì với anh?!”

“Không quan trọng,” Yannick lắc đầu, y chỉ là yếu đi sau khi sử dụng hết ma lực mà thôi.

“Đám xác sống này, theo lời Fezel là tương đồng với loại mọi người đã đụng phải trong rừng rậm Hắc Ám, vì vậy thành chủ Tyler hoài nghi bọn chúng chính là từ trong rừng rậm ùa ra, hẳn là những mạo hiểm giả đã bất hạnh ngộ hại.”

Yannick: “Số lượng rất nhiều sao?”

Sophia: “Có chút, hơn nữa nhìn cách bọn chúng hành động thì giống như được chỉ huy mà đến, một đợt rồi một đợt, động tác so với người thường còn phải nhanh nhẹn hơn, không chậm chạp như xác sống bình thường. Tôi nghĩ nếu không nhanh chóng tìm ra biện pháp đối phó, chúng nó sớm muộn sẽ vượt qua tường thành.”

Yannick không giải thích được: “Trong thành La Serena không phải có rất nhiều pháp sư sao?”

“Đúng vậy, bọn họ đều đi hỗ trợ rồi, chỉ là…” Sophia cười khổ một chút, “Anh đi xem liền biết, trước đó chúng tôi vốn thấy anh ngủ khá say, hơn nữa lại là thần quan nên cũng không gọi. Bất quá tình huống hiện tại có chút không ổn, đã có không ít pháp sư bị thương, chỉ dựa vào dược tề trì hoãn thời gian phát tác, thậm chí đã có vài binh sỹ không chống nổi phát bệnh. Chúng tôi đành phải bỏ họ lại dưới tường thành…”

“Chris đâu?” Yannick cắt đứt nàng.

“Ngài Chris bận chế tác dược tề, không rảnh đi xem.”

Yannick gật đầu, không nói thêm gì nữa mà chậm rãi đi ra ngoài.

Mèo con vẫn an tĩnh ghé vào trên vai thần quan, người sau xốc phần gáy mềm mại của nó lên, đặt xuống mặt đất. “Bé con ở lại nơi này thôi.”

“Meo meo ~” mèo con ngẩng đầu nhìn y.

“Không nên cò kè mặc cả, tuy rằng ta không biết nhóc là một cô bé hay cậu bé,” Yannick vỗ vỗ đầu của nó, “Thế nhưng đều không được chạy loạn, hy vọng lúc ta trở về vẫn có thể nhìn thấy bé.”

Mèo con giống như có thể nghe hiểu mà quỳ rạp xuống mặt đất, Yannick rất hài lòng, cùng Sophia rời đi.

Hai người chân trước vừa mới đi, mèo con đã nhanh chóng đứng lên, cũng không dùng cửa lớn ra ngoài mà nhảy theo hướng cửa sổ, thân ảnh đen bóng vừa nép vào liền dung nhập giữa bóng đêm hắc ám.

Nơi ở của bọn họ rất gần tòa thị chính, thuộc về phủ đệ tư nhân của Tyler, từ nơi này đến cửa thành có một đoạn cự ly không ngắn. Yannick vốn đang trong tình trạng kiệt sức, mới đi được vài bước đã lảo đảo thiếu chút ngã lăn trên mặt đất, may là Sophia nhanh tay đỡ lấy y.

Chỉ là ngay sau đó thần quan lại ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu.

Sophia quá sợ hãi: “Yannick!”

Thần quan phất phất tay, “Chỉ là ma lực tiêu hao quá độ…”

Tuy rằng nhìn rất nghiêm trọng, bất quá một ngụm máu này nhổ ra, thân thể y trái lại nhẹ nhàng không ít.

Nhưng Sophia hiển nhiên là rất khẩn trương: “Có biện pháp gì không?”

Phun máu xong, sắc mặt của thần quan cũng có chút tái nhợt, “Ma tinh, tôi cần rất nhiều ma tinh, bằng không với tình huống thân thể hiện tại, tôi không thể thi triển trị liệu thuật.”

Ánh mắt Sophia sáng lên: “Sao anh không nói sớm!”

Nàng tìm kiếm trong túi ma pháp của mình nửa ngày, lấy ra một nhóm tinh thạch, ma tinh từ cao xuống thấp, vàng đỏ tím xanh trắng, nàng vậy mà có thể lấy ra hơn mười khối ma tinh màu tím, cũng không thiếu màu xanh lục, tuy rằng so ra kém khối màu đỏ Yannick vừa dùng nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Yannick ngoài ý muốn: “Cô không phải kiếm sỹ sao?”

Sophia có chút đắc ý: “Những… ma tinh này đều là tôi nhặt được sau khi lạc khỏi nhóm Fezel, toàn bộ là trong rừng rậm Hắc Ám, nếu không phải do không nhớ rõ, tôi còn có thể dẫn anh đi lấy!”

Yannick cười khổ: “Tiểu thư Sophia, tôi khuyên cô không nên giữ suy nghĩ này. Cô đã từng gặp nguy hiểm trong rừng một lần, tôi cho rằng nếu ngày Bá tức biết được nhất định sẽ không để cô rời đi đế đô nửa bước.”



“So với việc đính hôn cùng gã quý tộc vô dụng nọ, tôi vẫn tình nguyện đi rừng rậm Hắc Ám!” Sophia chợt nhớ đến chuyện vừa rồi trong phòng. “Yannick, anh thật sự là Giáo chủ sao?”

Yannick chớp mắt mấy cái: “Tôi chỉ lừa bọn họ.”

Sophia: “Vậy chiếc nhẫn trên tay anh…?”

Thần quan cười cười: “Trong những tiệm tạp hóa ma pháp của La Serena có bán những chiếc nhẫn giả cao cấp giống thế này, cô có thích không, chưa đến mười đồng tiền đã có thể mua được..”

Sophia: “… Không cần, cảm tạ.”

Hai người ngồi nghỉ một chút, Yannick nhanh chóng hấp thu gần phân nửa số ma tinh màu tím, cuối cùng cũng bổ sung khá đủ lượng ma lực trong cơ thể, chỉ là không khỏi còn chút cảm giác mệt mỏi, cũng không biết là do cơ sở của thân thể này tương đối thấp hay là di chứng của việc vượt cấp thi triển Quang minh phổ chiếu.

“Anh có cần nghĩ ngơi thêm một chút?” Sophia nhìn sắc mặt của Yannick, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Yannick lắc đầu: “Nếu như La Serena bị xác sống công chiếm, đến lúc đó chúng ta ai cũng gặp nguy hiểm.”



Hai tinh linh vẫn chưa đi xa, muốn đến lãnh địa của tinh linh phải vượt qua rừng rậm Hắc Ám rộng lớn, nhưng hiện tại mặt thành thông với rừng rậm Hắc Ám đã bị xác sống bao vây, cho dù tinh linh am hiểu công kích viễn trình, muốn đột phá vòng vây này cũng là việc cực kỳ khó khăn. Bọn họ còn một lựa chọn nữa là rời thành từ hướng ngược lại, vòng qua con đường vô cùng xa xôi để trở về, chỉ là như vậy quãng đường về nhà sẽ không chỉ tăng lên gấp đôi, thế nên bọn họ quyết định trước hết dừng lại ở La Serena vài ngày, đợi thế cục hòa hoãn mới rời đi.

“Pago, giáo đình không có ai là người tốt, anh không nên bị y che mắt!” Bella đối với người của Giáo đình vẫn không có chút hảo cảm nào.

“Đây không phải việc chúng ta cần lo lắng.” Pago nhìn tiểu tinh linh còn đang ngủ say. “Mặc kệ thế nào, y đối với Iruus có ân tình, đây là việc không thể phủ nhận.”

“Thế nhưng…” Nữ tinh linh còn muốn nói điều gì.

“Bella, tôi biết cô rất chán ghét Giáo đình, tôi cũng không thích, nhưng lần này không giống.” Pago không đồng ý nói, “Y là một Giáo chủ, giá trị của một Giáo chủ tình nguyện hữu hảo với tinh linh thậm chí hơn xa Hoàng đế của Đế quốc. Chúng ta tuy rằng vẫn cùng Giáo đình giằng co trong trạng thái chiến tranh, thế nhưng ai cũng biết, nếu không phải mấy năm nay Giáo đình bận đối phó với pháp sư, chúng ta vô pháp tồn tại đến bây giờ. Ngay cả Nữ vương bệ hạ cũng hy vọng có thể tìm được một con đường hòa bình cho tinh linh.”

“Lẽ nào anh lại ký thác hy vọng vào một thần chức cấp thấp như y sao!” Bella không chút lưu tình phản bác, “Hơn nữa chỉ bằng một chiếc nhẫn làm sao có thể khẳng định thân phận của y!”

“Thần quan cấp thấp làm sao có được khí độ như vậy? Hơn nữa chỉ bằng một chiêu ‘Quang minh phổ chiếu’ kia cũng đủ nói rõ hết thảy! Hiện tại cái chết đen đã bắt đầu lan tràn trong nhân loại, chúng ta cũng có không ít tộc nhân hoạt động trên đại lục, ai cũng không biết tinh linh có thể miễn dịch với loại tật bệnh này không. Nếu như thật sự không có, tương lai sẽ phiền phức lớn…” Pago rõ ràng mang theo sầu lo, cuối cùng hạ kết luận, “Không cần biết thế nào, chúng ta chỉ cần mang Iruus trở về, lại chuyển đạt lời nói của thần quan là được, việc còn lại chờ Nữ vương bệ hạ quyết định!”

Tuy rằng nữ tinh linh vẫn không quá đồng thuận, thế nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, trước mắt việc bọn họ cần phải lo lắng là phải làm thế nào mới có thể đưa Iruus trở về lãnh địa tinh linh an toàn.



Tin tức xác sống đột kích đã truyền đi khắp La Serena, hiện tại đã quá nửa đêm, nguyên bản không gian phải yên tĩnh lại, thế nhưng cả thành thị lúc này tuyệt nhiên đều tương phản, bốn phía ồn ào hỗn độn, thỉnh thoảng có người ngồi xe ngựa vun vút vượt qua đường lớn, bên trên chất đầy hành lý, có vài món không được bao bọc cẩn thận liền trực tiếp lộ ra trước mắt mọi người. Trên xe có không ít phụ nữ và trẻ con, gương mặt mọi người không hẹn mà cùng hiện lên thần sắc kinh hoảng.

La Serena có hai cửa thành, một đã bị xác sống vây quanh nhưng là vẫn còn một cái, phản ứng đầu tiên của mọi người hiển nhiên là hướng về cửa thành còn lại chạy đi.

Từ nơi đó ra ngoài, chỉ cần đi thêm mười ngày xe ngựa có thể đến một tòa thành khác của Đế quốc Garde, thành St.Mery, đó là một đô thị lớn có thể sánh với thủ đô.

Trong lúc thành thị đối mặt với tai ương, rất nhiều người đều theo bản năng chạy nạn, đây là chuyện bình thường vốn không thể bình thường hơn, chỉ là những người vốn đang hoảng loạng luống cuống thấy tình cảnh như vậy khẳng định càng thêm kinh hoàng. Mà ngay cả tiếng bánh xe lộc cộc lăn qua trước mặt tựa hồ cũng mang theo một cỗ không khí tràn ngập bất an.

Yannick hơi nhíu mày: “Ở cửa thành phía bên kia có quân lính ngăn cản cư dân rời đi không?”

Sophia: “Không, không có.”

Yannick: “Vậy có pháp sư trấn thủ sao?”

Sophia: “Cũng không có, các pháp sư đều được tập trung ở cửa thành bên này rồi.”

Yannick: “Vậy nếu như xác sống chạy đến bên này, từ cửa thành tràn vào thì sao? Hoặc giả chúng nó chỉ cần cắn một người bình thường mà chúng ta không biết, sau đó cái chết đen sẽ bắt đầu làn tràn ư?”

Sophia sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghĩ qua vấn đề này.



“Hai cửa thành cách nhau cả một thành thị lớn, đúng là quá mức xa xôi, xác sống hẳn là…” Sophia cũng không dám khẳng định. “Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng nói chuyện này cho Tyler biết!”

Trên đường phố đã nhìn không thấy thân ảnh của pháp sư nào cả —— đương nhiên, hiện tại tất cả pháp sư đều đã chạy đến cửa thành hỗ trợ, bất quá thỉnh thoảng vẫn có thể gặp không ít kiếm sỹ vác theo trọng kiếm vội vã đi tới, từ phục sức của bọn họ đến xem, hẳn là đã được thành chủ thuê trường kỳ đóng quân tại La Serena.

“Nguy rồi, đám xác sống kia càng lúc càng nhiều, các pháp sư giống như cũng bó tay hết cách…”

“Nếu như đức ngài Val có mặt ở đây thì tốt rồi!”

“Đức ngài Val khẳng định có thể ứng phó những thứ này…”

“Thật hy vọng La Serena không rơi vào tay giặc, bằng không nhật định vô cùng phiền toái…”

Lời nói của bọn họ thỉnh thoảng bay vào lỗ tai Yannick, trong đó cái xưng hô ‘Đức ngài Val’ kia xuất hiện với tần suất tối cao, khiến Yannick cũng không khỏi tò mò: “Vị đức ngài Val kia là ai?”

Sophia đối với việc thần quan cư nhiên chưa từng nghe qua cái tên này tỏ ra kinh ngạc đáng kể: “Ngài ấy là môn đồ của Pháp Thánh Simon, một vị pháp sư phi thường có thiên phú, tuổi còn rất trẻ đã là Đại ma pháp sư rồi. Có người nói, ngay cả Hoàng đế Bệ hạ đối với ngài ấy cũng vô cùng lễ ngộ.”

Yannick gật đầu, trong lòng lại nghĩ, đều là pháp sư, nếu Chris so với vị ‘đức ngài Val’ kia không biết ai sẽ lợi hại hơn.

“Hắn đã đến La Serena sao?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nếu như ngài ấy ở đây, cơ hội đẩy lui xác sống thật ra sẽ lớn hơn một chút.”

“Hắn còn lợi hại hơn cả Chris?” Nghe Sophia cũng tôn sùng vị pháp sư nộ như vậy, Yannick càng thêm hiếu kỳ.

“A, thành thật mà nói, tôi cũng không biết ngài Chris có bao nhiêu lợi hại. Nếu không phải lần này gặp ngài ấy, tôi thậm chí còn không biết ngày ấy là một pháp sư!” Sophia nhún vai.

Vượt qua con đường thật dài, cuối cùng cũng đi đến bên dưới tường thành cao rộng.

Đế quốc Garde dùng phòng ngự cường đại làm tự hào, thành thật mà nói, La Serena thay vì nói là một tòa thành thị, chi bằng phải nói là một pháo đài lô cốt thì càng thêm thỏa đáng.

Nhận nhiệm vụ phòng hộ cửa vào phương bắc cho đế quốc, nơi này vừa giáp với rừng rậm Hắc Ám vừa là lối đi thông với Công quốc Mecklen, mang tầm chiến lược không thể nghi ngờ. Cho nên ban đầu khi kiến tạo tòa thành thị này, đế quốc đã xuất động công tượng tốt nhất, đem tường thành xây đến vô cùng rắn chắc, cho dù là Đại ma đạo sư đến cũng chưa chắc có thể dùng ma pháp phá vỡ một viên gạch nào.

Bất quá, cho dù tường thành có kiên cố đến đâu, cuối cùng vẫn là có tồn tại nhược điểm.

Sophia báo ra thân phận, một gã lính gác liền nhanh chóng đưa bọn họ lên tường thành.

Vị tiểu đội trưởng dẫn bọn họ vào thành từng rất tự hào giới thiệu về sự kiên cố của tòa thành này, bất quá đợi đến khi Yannick đi theo Sophia vượt qua cầu thang thật dài lên đến mặt thành, nhìn xuống quan sát, y rốt cục cũng phát hiện được nhược điểm của tòa thành này là ở đâu.

Ngoại vi tường thành có một con sông đào rất sâu, mà cửa thành cũng chỉ có một cái cầu treo bằng gỗ giản dị, lúc đại quân xác sống tiến công thành chủ liền ra lệnh cho binh sỹ bắn tên lửa xuống, đem chiếc cầu kia triệt để hủy diệt, đám xác sống kia không kịp vượt qua chỉ có thể rơi hết xuống sông.

Bất quá cái biện pháp này chỉ có thể nhắm vào người sống, đối với người chết mất hết tri giác, hiển nhiên không áp dụng được.

Cả đại quân xác sống đông đúc có một phần ôm lấy những mảnh gỗ của cầu treo bơi qua sông, có một phần rơi vào trên người ‘đồng bạn’ dưới mặt sông, chó ngáp phải ruồi thuận lợi vượt qua. Cứ như thế, lá chắn đầu tiên, sông đào hộ thành, đã xem như thùng rỗng kêu to.

Đám xác sống đông lúc nhúc tản ra một mùi thối rữa nồng đậm, có vài con trên người đã thiếu đi một ít khí quan hoặc bộ vị nào đó, da thịt biến đen treo lay lắt trên người, lộ ra xương trắng khắp nơi.

Chỉ là khí lực của bọn chúng so với lúc còn sống thì phải lớn hơn mấy lần, vừa tiếp xúc với tường thành liền liều mạng xông lên, cho dù có ngã xuống thì ‘đồng bạn’ phía sau cũng sẽ không ngừng đạp nhờ ‘bức tường người’ dưới chân mà leo lên. Tứ chi rữa nát một chút lại một chút ghim vào đá tảng, động tác so với bất kỳ nhân loại nào cũng nhanh hơn không ít, phảng phất cả bức tường thành bằng đá tảng này cũng đã bị cái mùi thịt thối kia đầu độc.

Lúc này, những mô ghềnh không bằng phẳng trên mặt tường thành lập tức trở thành nơi đeo bám tốt nhất cho những xác sống nọ, tốc độ của bọn họ càng lúc càng nhanh, khi thấy đã sắp leo lên đường mặt thành liền bị kiếm sỹ canh giữ ở phía trên dùng vũ khí đánh xuống. Nhưng mà đánh được một con lại có một nhóm xác sống xông đến, bọn chúng đã triệt để mất đi những cảm xúc khi còn sống, không biết cái gì gọi là mệt mỏi, chỉ biết cắm đầu đi tới, trong miệng còn phát ra từng trận gào thét.

Cảnh tượng này lại là điên cuồng đáng sợ đến bực nào, ngay cả những binh sỹ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất cũng không nhịn được run rẩy, thậm chí đã có rất nhiều binh sỹ bị ‘kẻ thắng lợi cuối cùng’ bò lên cắn cho bị thương.

Tuy rằng nhóm xác sống xâm lăng kia rất nhanh sẽ bị pháp sư triệt để tiêu diệt, thế nhưng đám binh sỹ bị xác sống cắn phải sớm thôi cũng sẽ biến thành đồng loại của bọn chúng. Nơi này không có thần quan, ma pháp dược tề chỉ có thể trì hoãn thời gian phát tác hoặc là đề thăng cơ hội không bị nhiễm bệnh, lại không thể triệt để ngăn chặn hoặc chữa trị… Tâm tình sợ hãi đã bắt đầu lan tràn, thậm chí một ít pháp sư cũng không khỏi bị tiêm nhiễm.

“Đây thật là thời khắc gay go” Sophia lẩm bẩm nói, bởi vì sợ hãi nên càng siết chặt cánh tay của Yannick, người sau đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong người nàng toát ra và cả sự dính dấp của mồ hôi trên lòng bàn tay run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau