Ra Sức Đánh Yêu Quái, Đưa Đi Xuất Đạo
Chương 5: Thực xin lỗi, ta không tin có quỷ
Edit: Lạc Hàn Hy
Vì bắt quỷ mà tự tiện xông vào trong nhà nam thần, hiện tại lại bị bắt ngay tại chỗ, nam thần vừa mới từ trong phòng tắm đi ra vẫn còn đang bán khỏa thân, phải giải thích như thế nào rằng mình không phải là STK(*)? Gấp, online chờ.
(*):Stalker: kẻ theo dõi, kẻ bám đuôi.
Ở trên là hoạt động tâm lý ngay lúc đó của Dịch Thu.
Bình tĩnh, phải biểu hiện tự nhiên một chút, để thần tượng có một ấn tượng thật tốt!
Đúng, phải thật tự nhiên! Phải bình tĩnh! Nếu không sẽ mất phong độ!
Vì thế Dịch Thu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: "Diêm tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Mời ngồi."
Diêm Trường Sinh:???
—— nơi này là nhà của ta, ta mới là chủ nhà, người này vì sao có thể tự nhiên mà mời hắn ngồi xuống như vậy?
Diêm Trường Sinh có chút mờ mịt, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà ngồi xuống, chờ hắn kịp phản ứng lại, hắn mới phát hiện mình vậy mà lại làm theo lời của người kia!
Vì sao?
Hắn tại sao phải nghe theo cái người xa lạ này?
Bọn họ căn bản chưa từng gặp nhau, cũng không có quen biết ah!
(từ đoạn này mình sẽ thay đổi cách xưng hô của công thụ cho nó thân thiết hơn, vs người khác thì vẫn là ta, ngươi để có chút thần bí.)
"Xin lỗi, sự cấp tòng quyền(*), tự ý vào nhà của anh. Ah, đã quên tự giới thiệu, tôi gọi là Dịch Thu, Dịch trong dịch kỳ(di chuyển quân cờ), Thu trong mùa thu." Dịch Thu có chút ngượng ngùng mà cười.
(*):thời điểm sự tình khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo, không thể cứ máy móc mà làm theo giáo lý
Ngắm thần tượng với vẻ đẹp điên đảo đó lại vừa mới tắm xong ở khoảng cách gần như vậy, lại còn đang bán khỏa thân, ai mà chịu nổi ah!
Thẳng nam cũng đều chịu không được!
Diêm Trường Sinh giọng điệu lãnh đạm mà nói: "Cậu tốt nhất nên giải thích một chút, vì cái gì cậu lại xuất hiện ở trong nhà của tôi."
Dịch Thu đem tầm mắt từ trên người Diêm Trường Sinh rời đi, ôm mèo đen ra khỏi balo của mình: "Vấn đề này có hơi phức tạp. Tôi nghĩ để cho con mèo của tôi giải thích thì sẽ tốt hơn."
Diêm Trường Sinh ánh mắt tạm dừng một chút, nhăn mày.
Con mèo này không phải là con mèo ở ngoài cửa vừa rồi sao? Hắn nhớ rõ khi hắn đóng cửa lại, con mèo này vẫn ở ngoài cửa. Còn có một bóng đen đi vào, chẳng lẽ bóng đen vừa rồi không phải ảo giác của hắn sao? mà là do con mèo này chạy vào?
Mèo đen giãy giụa một chút, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Dịch Thu liếc mắt một cái: Đã nói, nó sẽ không ở trước mặt Diêm Trường Sinh nói chuyện sẽ dọa người đấy!
Mèo đen đối với Diêm Trường Sinh cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Dịch Thu xoa xoa đầu mèo: "Nào, ngươi không phải có thể nói sao? Ngươi tới giải thích đi."
Diêm Trường Sinh yên lặng mà nhìn mèo, mèo nhìn lén sắc mặt của Diêm Trường Sinh, sau một lúc lâu, nó phát ra âm thanh của mình: "Meow......" ( =ω=)..meow
Âm thanh này, có chút ủy khuất, lại có chút khuất nhục(*), còn có chút ủ rũ mà cụp đuôi.
(*): áp bức và lăng nhục.
Diêm Trường Sinh không khỏi cười khẽ một tiếng: "Xem ra mèo của cậu cũng không muốn nói chuyện."
Dịch Thu đem mèo xách lên: "Nói tiếng người!"
Mèo đen: "Meo meo meow."
Dịch Thu lắc mèo: "Tao biết mày có thể nói! Nói chuyện!"
Mèo đen: "Meo meo meo meo meow."
Dịch Thu sâu kín mà nhìn mèo đen, mèo đen vẻ mặt vô tội mà giả ngu.
"Mày không bao giờ là mèo con mà tao yêu nhất nữa." Dịch Thu đau xót mà nói.
Mèo đen không để ý tới hắn, chui trở về trong balô, chỉ lộ ra một cái đầu mèo, âm thầm quan sát tình huống của hai người. Cứ thế đem chính mình thành một cái balo có biểu tình.
"Cho nên cậu lẻn vào phòng của tôi, chỉ vì cho tôi xem mèo của cậu?" Diêm Trường Sinh cổ quái mà hỏi.
Dịch Thu thở dài, có chút phiền não.
Nhưng càng vào thời điểm này, càng cần da mặt dày một chút.
Dịch Thu tầm mắt dừng ở nửa người trên trần trụi của Diêm Trường Sinh, dùng giọng tán thưởng nói: "Không, cũng là vì xem đường nhân ngư của Diêm ảnh đế."
Diêm Trường Sinh lúc này mới ý thức được, vừa rồi mình vội mở cửa, lại tưởng rằng là trợ lý, cũng chỉ buộc tạm một cái khăn tắm, lộ ra cơ bụng cùng đường nhân ngư.
Gân xanh của hắn không khỏi nhảy lên: "Cậu nói xong chưa? Tôi đề nghị cậu trước khi tôi gọi cảnh sát thì tự mình đi ra ngoài đi."
Dịch Thu giơ lên tay: "Được rồi được rồi, không nên tức giận, vốn muốn bắt đầu khéo léo một chút, hiện tại tôi nói thẳng ah. Anh gần đây, bên người có phải hay phát sinh ra sự việc kỳ quái, linh dị hay không?"
Ngay cả mèo cũng không tin, Dịch Thu thế mà thực sự nhớ mục đích của chuyến đi của mình: bảo vệ sự an toàn của Diêm Trường Sinh.
Thân là một fans hâm mộ hợp cách có kỹ năng chuyên nghiệp, hắn có nghĩa vụ bảo hệ thần tượng của mình không bị yêu ma quỷ quái quấy rối.
Tuy nhiên Diêm Trường Sinh thoạt nhìn căn bản không tin vào bộ dạng của hắn.
"Ngoại từ thường xuyên có fans cuồng như cậu không mời mà đến, mặt khác đều rất tốt." Diêm Trường Sinh thản nhiên nói.
"Tôi không phải fan cuồng, tôi chỉ xem qua phim truyền hình điện ảnh của anh. Tính ra...... Là fan sự nghiệp đi." Dịch Thu đối Diêm Trường Sinh chớp chớp mắt.
"Vậy cậu hôm nay tới làm cái gì?" Diêm Trường Sinh hỏi.
"Bởi vì anh gần đây rất nguy hiểm, Diêm tiên sinh, anh không phát hiện sao? Trong phòng của anh quỷ khí rất dày đặc?" Dịch Thu nghiêm nghị nói.
Dịch Thu không mở thiên nhãn, nhìn không thấy mấy thứ này, nhưng cho dù không thấy, hắn cũng có thể cảm giác được căn phòng này có dị thường.
Tuy rằng không có cảm giác nguy hiểm cấp bách như lúc hắn ở hành lang, nhưng Diêm Trường Sinh vẫn đang gặp nguy hiểm, con quỷ này vẫn chưa có rời đi.
"Tôi không tin những thứ này." Diêm Trường Sinh nói, cường điệu một lần, "Hoàn toàn không tin."
Dịch Thu nhìn vào đôi mắt của Diêm Trường Sinh, từ biểu tình của hắn mới ý thức được —— hắn rất nghiêm túc.
Diêm Trường Sinh, một người nam nhân bị yêu ma quỷ quái vây quanh, hắn căn bản không tin có quỷ.
Kiểu này thì để cho người ta nói chuyện tiếp như thế nào đây?
Trăm triệu cũng không nghĩ tới Diêm Trường Sinh lại là dạng người này, Dịch Thu khó xử mà thở dài: "Tôi có thể kiểm tra một chút toilet của anh không?"
Chỗ đó có cảm giác âm lãnh(*)mạnh nhất, con quỷ kia tám chín phần mười lẩn trốn ở đó.
(*): âm u, lạnh lẽo.
"Không thể, mời cậu rời đi, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát." Diêm Trường Sinh nói.
Tiêu rồi, xuất sư bất lợi a, mới bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất đã bị đưa vào Cục Cảnh Sát, giống như hắn là tên lừa đảo giả thần giả quỷ vậy. Dịch Thu trăm triệu lần đều không nghĩ đến mọi việc lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời đặc biệt phiền muộn.
Đáng giận nhất chính là, cái con mèo này vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích(*), không hề có ý hỗ trợ, chui vào trong ba lô âm thầm quan sát.
(*):không chịu khống chế, không chịu nghe lời.
Đi a, bắt quỷ cũng phải suy xét đến ý nguyện của người trong cuộc chứ.
Dịch Thu từ trong túi móc ra một lá bùa Kim Quang, đưa cho Diêm Trường Sinh.
Hắn đã tìm hiểu thông qua mèo đen, bùa Kim Quang có thể né tránh vạn tà, ít nhất có thể bảo hộ Diêm Trường Sinh an toàn ở trong khoảng thời gian ngắn, cho dù gặp nguy hiểm, nó cũng sẽ tự cháy nhắc nhở Diêm Trường Sinh.
"Bùa Kim Quang này cho anh, nhớ mang theo ở trên người, không được vứt đi. Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, Dịch Thu lại viết dãy số của mình cho hắn.
Diêm Trường Sinh theo bản năng mà tiếp nhận đồ vật, lại lần nữa buồn bực.
Hắn tại sao phải nhận lấy?
Thân thể giống như có ý nghĩ của mình?
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Dịch Thu mặt mũi lại tràn đầy chờ mong mà nhìn Diêm Trường Sinh: "Để trao đổi, ký tên cho tôi đi?"
Diêm Trường Sinh yên lặng mà nhìn hắn liếc mắt một cái, ở trên tờ giấy trắng viết:
【 Tin tưởng khoa học, rời xa mê tín —— Diêm Trường Sinh. 】
Dịch Thu xem rồi cười, thời điểm hắn cười rộ lên mặt mày càng thêm nhu hòa, làm người thấy qua khó có thể quên.
"Hy vọng lúc Diêm tiên sinh gọi điện thoại cho tôi, có thể đem những lời này quên đi." Dịch Thu cười tủm tỉm mà đối với Diêm Trường Sinh nói.
"Sẽ không có ngày đó." Diêm Trường Sinh lạnh lùng nói.
Dịch Thu cũng không cùng hắn tranh luận, cầm lấy chữ ký của Diêm Trường Sinh cho hắn, quơ quơ trước mắt mèo đen mà khoe khoang, đổi lấy một cái xem thường của mèo đen.
"Lần sau gặp lại, Diêm tiên sinh, ' đường nhân ngư đẹp nhất ' đúng là danh bất hư truyền." Dịch Thu hướng hắn phất tay, đeo ba lô lên, thong dong mà rời đi. (thề đọc tới đây tui cười ỉa:)))))
Mèo đen do dự một chút —— Diêm Trường Sinh cũng không biết mình như thế nào lại từ trên người một con mèo nhìn thấy loại cảm xúc "Do dự" này —— nó nhảy ra ba lô, ở bên chân Diêm Trường Sinh cọ cọ, lại nhìn về phía toilet. Nghe được Dịch Thu ở cạnh cửa kêu "Bảo Bối Nhi", lúc này mới chạy nhanh theo ra ngoài.
"Bùa phải mang theo bên người ah, nói không chừng ngày nào đó có thể cứu mạng đấy." Dịch Thu dặn dò nói.
Cửa đóng lại, Diêm Trường Sinh nhìn thật lâu lá bùa có chữ đỏ nền vàng này, trong lòng càng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Diêm Trường Sinh cầm lấy lá bùa kia, không tự chủ được mà đem nó gấp lại, bỏ vào ví tiền.
Diêm Trường Sinh: "Uy, Hồng Vận? Đổi lại cho tôi cái khoá cửa."
Người đại diện: Hả?
..................
Lộc Yết ném cục đá xuống, run bần bật mà trở lại.
Đứng trong thang máy, từ lầu một trở lại lầu mười bốn.
Hắn không dám nghĩ lại, vừa rồi bản thân làm như thế nào lại đem một cục đá không hiểu làm sao mà trở thành mèo đen, ôm vào trong ngực đi xuống lầu.
Đây nhất định là yêu thuật, yêu thuật!
Nơi này quả nhiên có quỷ hu hu hu!
Thang máy tới lầu mười bốn, cửa thang máy mở, chờ ở bên ngoài là một người quen, trên lưng đeo ba lô, bình tĩnh mà chờ thang máy.
Là người lúc trước ở dưới lầu bị hắn thiếu chút nữa là đụng vào, còn lừa hắn nói, bùa của hắn là mèo vẽ cho hắn!
Hắn cũng ở nơi này?
Lộc Yết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Xin chào, lại gặp mặt."
Dịch Thu hiện tại đã biết người này là ai —— trợ lý của Diêm Trường Sinh ở đối diện.
Hắn vẫn đang lo lắng không biết làm thế nào để Diêm Trường Sinh tin rằng anh ta đang gặp nguy hiểm, hắn phải đảm bảo mỗi khi Diêm Trường Thành gặp nguy hiểm, hắn đều có thể kịp thời chạy tới hiện trường, lúc này nhìn thấy Lộc Yết, Dịch Thu đột nhiên có một ý tưởng.
Dịch Thu hỏi: "Ngươi là trợ lý của Diêm Trường Sinh?"
Lộc Yết mờ mịt gật đầu: "Vâng...... Đúng vậy......"
Dịch Thu lại hỏi: "Vậy ngươi biết, nơi này của các ngươi có quỷ sao?"
Lộc Yết sợ hãi cực kỳ: "Làm sao ngươi biết?"
Dịch Thu hỏi lại: "Hắn có phải hay không căn bản không tin chuyện này? Làm cho ngươi đau đầu suy nghĩ?"
Lộc Yết liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cảm thấy căn chung cư này không quá sạch sẽ...... A, con mèo này!"
Mèo đen từ ba lô Dịch Thu bò ra, ghé vào trên vai Dịch Thu nhìn Lộc Yết.
Lộc Yết sợ hãi, lại là con mèo này! Hắn cũng bị con mèo này làm cho tâm lý có vấn đề rồi! Vừa rồi hắn rõ ràng đem nó ôm xuống lầu, kết quả con mèo này liền biến thành một cục đá, hiện tại lại xuất hiện ở trong ba lô của người này......
Chẳng lẽ, người này......
Dịch Thu trở tay đem đầu mèo ấn trở về, lừa dối nói: "Con mèo của ta không bình thường, nó có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu, ta theo nó đến đây, quả nhiên nơi này không sạch sẽ. Không nói dài dòng, các ngươi còn tuyển Trợ lý không? Loại rất giỏi trong việc bắt quỷ và trừ ma ấy. "
Lộc Yết ngơ ngác mà nói: "Ta...... Ta...... Ta phải hỏi một chút......"
Dịch Thu lấy bút ra, ở trong lòng bàn tay hắn viết ra dãy số của mình: "Đây, số điện thoại của ta, có tin tức thì gọi điện thoại cho ta, gặp được sự tình gì về phương diện kia không giải quyết0 được, cũng có thể liên hệ ta."
Nói xong, Dịch Thu đi vào thang máy đi xuống. Mèo đen lại từ trong ba lô vươn đầu ra, sâu kín mà nhìn Lộc Yết.
Lộc Yết run một chút, vội vàng không ngừng mà gọi cho người đại diện Hạ Hồng Vận: "Hồng ca! Ta ta ta ta ta đụng phải một người, nói nơi này của chúng ta có quỷ, hắn có thể thu phục, hắn muốn làm trợ lý!"
Đầu dây điện thoại bên kia người đại diện Hạ Hồng Vận bình tĩnh nói: "Để cho hắn phỏng vấn đuổi quỷ! Thu phục được liền trúng tuyển!"
Lộc Yết sau khi nhận lời, cảm giác có chút vi diệu.
Hiện tại thông báo tuyển dụng một trợ lý, nội dung phỏng vấn là đuổi quỷ?
Tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp......
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mắt Dịch Thu còn không có phát hiện chuyện chính mình có thể ra lệnh cho thần tượng nhà mình đâu, đương nhiên hắn rất mau sẽ phát hiện.
Diêm Trường Sinh: Thân thể của ta như thế nào giống như có ý nghĩ của chính mình? Đây là cái gì yêu thuật?!
Dịch Thu: ^_^
Diêm Trường Sinh: Cần đem tên fan cuồng nguy hiểm này cách ly!
Trợ lý Lộc Yết: Diêm lão sư, chúng ta tìm cho ngươi trợ lý mới! Hắn sẽ bắt quỷ!
Dịch Thu: Không sai, chính là ta.
Diêm Trường Sinh:...... Đi chết đi.
Vì bắt quỷ mà tự tiện xông vào trong nhà nam thần, hiện tại lại bị bắt ngay tại chỗ, nam thần vừa mới từ trong phòng tắm đi ra vẫn còn đang bán khỏa thân, phải giải thích như thế nào rằng mình không phải là STK(*)? Gấp, online chờ.
(*):Stalker: kẻ theo dõi, kẻ bám đuôi.
Ở trên là hoạt động tâm lý ngay lúc đó của Dịch Thu.
Bình tĩnh, phải biểu hiện tự nhiên một chút, để thần tượng có một ấn tượng thật tốt!
Đúng, phải thật tự nhiên! Phải bình tĩnh! Nếu không sẽ mất phong độ!
Vì thế Dịch Thu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: "Diêm tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Mời ngồi."
Diêm Trường Sinh:???
—— nơi này là nhà của ta, ta mới là chủ nhà, người này vì sao có thể tự nhiên mà mời hắn ngồi xuống như vậy?
Diêm Trường Sinh có chút mờ mịt, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà ngồi xuống, chờ hắn kịp phản ứng lại, hắn mới phát hiện mình vậy mà lại làm theo lời của người kia!
Vì sao?
Hắn tại sao phải nghe theo cái người xa lạ này?
Bọn họ căn bản chưa từng gặp nhau, cũng không có quen biết ah!
(từ đoạn này mình sẽ thay đổi cách xưng hô của công thụ cho nó thân thiết hơn, vs người khác thì vẫn là ta, ngươi để có chút thần bí.)
"Xin lỗi, sự cấp tòng quyền(*), tự ý vào nhà của anh. Ah, đã quên tự giới thiệu, tôi gọi là Dịch Thu, Dịch trong dịch kỳ(di chuyển quân cờ), Thu trong mùa thu." Dịch Thu có chút ngượng ngùng mà cười.
(*):thời điểm sự tình khẩn cấp phải xem tình huống mà biến báo, không thể cứ máy móc mà làm theo giáo lý
Ngắm thần tượng với vẻ đẹp điên đảo đó lại vừa mới tắm xong ở khoảng cách gần như vậy, lại còn đang bán khỏa thân, ai mà chịu nổi ah!
Thẳng nam cũng đều chịu không được!
Diêm Trường Sinh giọng điệu lãnh đạm mà nói: "Cậu tốt nhất nên giải thích một chút, vì cái gì cậu lại xuất hiện ở trong nhà của tôi."
Dịch Thu đem tầm mắt từ trên người Diêm Trường Sinh rời đi, ôm mèo đen ra khỏi balo của mình: "Vấn đề này có hơi phức tạp. Tôi nghĩ để cho con mèo của tôi giải thích thì sẽ tốt hơn."
Diêm Trường Sinh ánh mắt tạm dừng một chút, nhăn mày.
Con mèo này không phải là con mèo ở ngoài cửa vừa rồi sao? Hắn nhớ rõ khi hắn đóng cửa lại, con mèo này vẫn ở ngoài cửa. Còn có một bóng đen đi vào, chẳng lẽ bóng đen vừa rồi không phải ảo giác của hắn sao? mà là do con mèo này chạy vào?
Mèo đen giãy giụa một chút, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Dịch Thu liếc mắt một cái: Đã nói, nó sẽ không ở trước mặt Diêm Trường Sinh nói chuyện sẽ dọa người đấy!
Mèo đen đối với Diêm Trường Sinh cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Dịch Thu xoa xoa đầu mèo: "Nào, ngươi không phải có thể nói sao? Ngươi tới giải thích đi."
Diêm Trường Sinh yên lặng mà nhìn mèo, mèo nhìn lén sắc mặt của Diêm Trường Sinh, sau một lúc lâu, nó phát ra âm thanh của mình: "Meow......" ( =ω=)..meow
Âm thanh này, có chút ủy khuất, lại có chút khuất nhục(*), còn có chút ủ rũ mà cụp đuôi.
(*): áp bức và lăng nhục.
Diêm Trường Sinh không khỏi cười khẽ một tiếng: "Xem ra mèo của cậu cũng không muốn nói chuyện."
Dịch Thu đem mèo xách lên: "Nói tiếng người!"
Mèo đen: "Meo meo meow."
Dịch Thu lắc mèo: "Tao biết mày có thể nói! Nói chuyện!"
Mèo đen: "Meo meo meo meo meow."
Dịch Thu sâu kín mà nhìn mèo đen, mèo đen vẻ mặt vô tội mà giả ngu.
"Mày không bao giờ là mèo con mà tao yêu nhất nữa." Dịch Thu đau xót mà nói.
Mèo đen không để ý tới hắn, chui trở về trong balô, chỉ lộ ra một cái đầu mèo, âm thầm quan sát tình huống của hai người. Cứ thế đem chính mình thành một cái balo có biểu tình.
"Cho nên cậu lẻn vào phòng của tôi, chỉ vì cho tôi xem mèo của cậu?" Diêm Trường Sinh cổ quái mà hỏi.
Dịch Thu thở dài, có chút phiền não.
Nhưng càng vào thời điểm này, càng cần da mặt dày một chút.
Dịch Thu tầm mắt dừng ở nửa người trên trần trụi của Diêm Trường Sinh, dùng giọng tán thưởng nói: "Không, cũng là vì xem đường nhân ngư của Diêm ảnh đế."
Diêm Trường Sinh lúc này mới ý thức được, vừa rồi mình vội mở cửa, lại tưởng rằng là trợ lý, cũng chỉ buộc tạm một cái khăn tắm, lộ ra cơ bụng cùng đường nhân ngư.
Gân xanh của hắn không khỏi nhảy lên: "Cậu nói xong chưa? Tôi đề nghị cậu trước khi tôi gọi cảnh sát thì tự mình đi ra ngoài đi."
Dịch Thu giơ lên tay: "Được rồi được rồi, không nên tức giận, vốn muốn bắt đầu khéo léo một chút, hiện tại tôi nói thẳng ah. Anh gần đây, bên người có phải hay phát sinh ra sự việc kỳ quái, linh dị hay không?"
Ngay cả mèo cũng không tin, Dịch Thu thế mà thực sự nhớ mục đích của chuyến đi của mình: bảo vệ sự an toàn của Diêm Trường Sinh.
Thân là một fans hâm mộ hợp cách có kỹ năng chuyên nghiệp, hắn có nghĩa vụ bảo hệ thần tượng của mình không bị yêu ma quỷ quái quấy rối.
Tuy nhiên Diêm Trường Sinh thoạt nhìn căn bản không tin vào bộ dạng của hắn.
"Ngoại từ thường xuyên có fans cuồng như cậu không mời mà đến, mặt khác đều rất tốt." Diêm Trường Sinh thản nhiên nói.
"Tôi không phải fan cuồng, tôi chỉ xem qua phim truyền hình điện ảnh của anh. Tính ra...... Là fan sự nghiệp đi." Dịch Thu đối Diêm Trường Sinh chớp chớp mắt.
"Vậy cậu hôm nay tới làm cái gì?" Diêm Trường Sinh hỏi.
"Bởi vì anh gần đây rất nguy hiểm, Diêm tiên sinh, anh không phát hiện sao? Trong phòng của anh quỷ khí rất dày đặc?" Dịch Thu nghiêm nghị nói.
Dịch Thu không mở thiên nhãn, nhìn không thấy mấy thứ này, nhưng cho dù không thấy, hắn cũng có thể cảm giác được căn phòng này có dị thường.
Tuy rằng không có cảm giác nguy hiểm cấp bách như lúc hắn ở hành lang, nhưng Diêm Trường Sinh vẫn đang gặp nguy hiểm, con quỷ này vẫn chưa có rời đi.
"Tôi không tin những thứ này." Diêm Trường Sinh nói, cường điệu một lần, "Hoàn toàn không tin."
Dịch Thu nhìn vào đôi mắt của Diêm Trường Sinh, từ biểu tình của hắn mới ý thức được —— hắn rất nghiêm túc.
Diêm Trường Sinh, một người nam nhân bị yêu ma quỷ quái vây quanh, hắn căn bản không tin có quỷ.
Kiểu này thì để cho người ta nói chuyện tiếp như thế nào đây?
Trăm triệu cũng không nghĩ tới Diêm Trường Sinh lại là dạng người này, Dịch Thu khó xử mà thở dài: "Tôi có thể kiểm tra một chút toilet của anh không?"
Chỗ đó có cảm giác âm lãnh(*)mạnh nhất, con quỷ kia tám chín phần mười lẩn trốn ở đó.
(*): âm u, lạnh lẽo.
"Không thể, mời cậu rời đi, bằng không tôi sẽ gọi cảnh sát." Diêm Trường Sinh nói.
Tiêu rồi, xuất sư bất lợi a, mới bắt đầu nhiệm vụ thứ nhất đã bị đưa vào Cục Cảnh Sát, giống như hắn là tên lừa đảo giả thần giả quỷ vậy. Dịch Thu trăm triệu lần đều không nghĩ đến mọi việc lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời đặc biệt phiền muộn.
Đáng giận nhất chính là, cái con mèo này vào thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích(*), không hề có ý hỗ trợ, chui vào trong ba lô âm thầm quan sát.
(*):không chịu khống chế, không chịu nghe lời.
Đi a, bắt quỷ cũng phải suy xét đến ý nguyện của người trong cuộc chứ.
Dịch Thu từ trong túi móc ra một lá bùa Kim Quang, đưa cho Diêm Trường Sinh.
Hắn đã tìm hiểu thông qua mèo đen, bùa Kim Quang có thể né tránh vạn tà, ít nhất có thể bảo hộ Diêm Trường Sinh an toàn ở trong khoảng thời gian ngắn, cho dù gặp nguy hiểm, nó cũng sẽ tự cháy nhắc nhở Diêm Trường Sinh.
"Bùa Kim Quang này cho anh, nhớ mang theo ở trên người, không được vứt đi. Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, Dịch Thu lại viết dãy số của mình cho hắn.
Diêm Trường Sinh theo bản năng mà tiếp nhận đồ vật, lại lần nữa buồn bực.
Hắn tại sao phải nhận lấy?
Thân thể giống như có ý nghĩ của mình?
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Dịch Thu mặt mũi lại tràn đầy chờ mong mà nhìn Diêm Trường Sinh: "Để trao đổi, ký tên cho tôi đi?"
Diêm Trường Sinh yên lặng mà nhìn hắn liếc mắt một cái, ở trên tờ giấy trắng viết:
【 Tin tưởng khoa học, rời xa mê tín —— Diêm Trường Sinh. 】
Dịch Thu xem rồi cười, thời điểm hắn cười rộ lên mặt mày càng thêm nhu hòa, làm người thấy qua khó có thể quên.
"Hy vọng lúc Diêm tiên sinh gọi điện thoại cho tôi, có thể đem những lời này quên đi." Dịch Thu cười tủm tỉm mà đối với Diêm Trường Sinh nói.
"Sẽ không có ngày đó." Diêm Trường Sinh lạnh lùng nói.
Dịch Thu cũng không cùng hắn tranh luận, cầm lấy chữ ký của Diêm Trường Sinh cho hắn, quơ quơ trước mắt mèo đen mà khoe khoang, đổi lấy một cái xem thường của mèo đen.
"Lần sau gặp lại, Diêm tiên sinh, ' đường nhân ngư đẹp nhất ' đúng là danh bất hư truyền." Dịch Thu hướng hắn phất tay, đeo ba lô lên, thong dong mà rời đi. (thề đọc tới đây tui cười ỉa:)))))
Mèo đen do dự một chút —— Diêm Trường Sinh cũng không biết mình như thế nào lại từ trên người một con mèo nhìn thấy loại cảm xúc "Do dự" này —— nó nhảy ra ba lô, ở bên chân Diêm Trường Sinh cọ cọ, lại nhìn về phía toilet. Nghe được Dịch Thu ở cạnh cửa kêu "Bảo Bối Nhi", lúc này mới chạy nhanh theo ra ngoài.
"Bùa phải mang theo bên người ah, nói không chừng ngày nào đó có thể cứu mạng đấy." Dịch Thu dặn dò nói.
Cửa đóng lại, Diêm Trường Sinh nhìn thật lâu lá bùa có chữ đỏ nền vàng này, trong lòng càng sinh ra cảm giác kỳ quái.
Diêm Trường Sinh cầm lấy lá bùa kia, không tự chủ được mà đem nó gấp lại, bỏ vào ví tiền.
Diêm Trường Sinh: "Uy, Hồng Vận? Đổi lại cho tôi cái khoá cửa."
Người đại diện: Hả?
..................
Lộc Yết ném cục đá xuống, run bần bật mà trở lại.
Đứng trong thang máy, từ lầu một trở lại lầu mười bốn.
Hắn không dám nghĩ lại, vừa rồi bản thân làm như thế nào lại đem một cục đá không hiểu làm sao mà trở thành mèo đen, ôm vào trong ngực đi xuống lầu.
Đây nhất định là yêu thuật, yêu thuật!
Nơi này quả nhiên có quỷ hu hu hu!
Thang máy tới lầu mười bốn, cửa thang máy mở, chờ ở bên ngoài là một người quen, trên lưng đeo ba lô, bình tĩnh mà chờ thang máy.
Là người lúc trước ở dưới lầu bị hắn thiếu chút nữa là đụng vào, còn lừa hắn nói, bùa của hắn là mèo vẽ cho hắn!
Hắn cũng ở nơi này?
Lộc Yết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Xin chào, lại gặp mặt."
Dịch Thu hiện tại đã biết người này là ai —— trợ lý của Diêm Trường Sinh ở đối diện.
Hắn vẫn đang lo lắng không biết làm thế nào để Diêm Trường Sinh tin rằng anh ta đang gặp nguy hiểm, hắn phải đảm bảo mỗi khi Diêm Trường Thành gặp nguy hiểm, hắn đều có thể kịp thời chạy tới hiện trường, lúc này nhìn thấy Lộc Yết, Dịch Thu đột nhiên có một ý tưởng.
Dịch Thu hỏi: "Ngươi là trợ lý của Diêm Trường Sinh?"
Lộc Yết mờ mịt gật đầu: "Vâng...... Đúng vậy......"
Dịch Thu lại hỏi: "Vậy ngươi biết, nơi này của các ngươi có quỷ sao?"
Lộc Yết sợ hãi cực kỳ: "Làm sao ngươi biết?"
Dịch Thu hỏi lại: "Hắn có phải hay không căn bản không tin chuyện này? Làm cho ngươi đau đầu suy nghĩ?"
Lộc Yết liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta cảm thấy căn chung cư này không quá sạch sẽ...... A, con mèo này!"
Mèo đen từ ba lô Dịch Thu bò ra, ghé vào trên vai Dịch Thu nhìn Lộc Yết.
Lộc Yết sợ hãi, lại là con mèo này! Hắn cũng bị con mèo này làm cho tâm lý có vấn đề rồi! Vừa rồi hắn rõ ràng đem nó ôm xuống lầu, kết quả con mèo này liền biến thành một cục đá, hiện tại lại xuất hiện ở trong ba lô của người này......
Chẳng lẽ, người này......
Dịch Thu trở tay đem đầu mèo ấn trở về, lừa dối nói: "Con mèo của ta không bình thường, nó có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu, ta theo nó đến đây, quả nhiên nơi này không sạch sẽ. Không nói dài dòng, các ngươi còn tuyển Trợ lý không? Loại rất giỏi trong việc bắt quỷ và trừ ma ấy. "
Lộc Yết ngơ ngác mà nói: "Ta...... Ta...... Ta phải hỏi một chút......"
Dịch Thu lấy bút ra, ở trong lòng bàn tay hắn viết ra dãy số của mình: "Đây, số điện thoại của ta, có tin tức thì gọi điện thoại cho ta, gặp được sự tình gì về phương diện kia không giải quyết0 được, cũng có thể liên hệ ta."
Nói xong, Dịch Thu đi vào thang máy đi xuống. Mèo đen lại từ trong ba lô vươn đầu ra, sâu kín mà nhìn Lộc Yết.
Lộc Yết run một chút, vội vàng không ngừng mà gọi cho người đại diện Hạ Hồng Vận: "Hồng ca! Ta ta ta ta ta đụng phải một người, nói nơi này của chúng ta có quỷ, hắn có thể thu phục, hắn muốn làm trợ lý!"
Đầu dây điện thoại bên kia người đại diện Hạ Hồng Vận bình tĩnh nói: "Để cho hắn phỏng vấn đuổi quỷ! Thu phục được liền trúng tuyển!"
Lộc Yết sau khi nhận lời, cảm giác có chút vi diệu.
Hiện tại thông báo tuyển dụng một trợ lý, nội dung phỏng vấn là đuổi quỷ?
Tổng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp......
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mắt Dịch Thu còn không có phát hiện chuyện chính mình có thể ra lệnh cho thần tượng nhà mình đâu, đương nhiên hắn rất mau sẽ phát hiện.
Diêm Trường Sinh: Thân thể của ta như thế nào giống như có ý nghĩ của chính mình? Đây là cái gì yêu thuật?!
Dịch Thu: ^_^
Diêm Trường Sinh: Cần đem tên fan cuồng nguy hiểm này cách ly!
Trợ lý Lộc Yết: Diêm lão sư, chúng ta tìm cho ngươi trợ lý mới! Hắn sẽ bắt quỷ!
Dịch Thu: Không sai, chính là ta.
Diêm Trường Sinh:...... Đi chết đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất