Ra Sức Đánh Yêu Quái, Đưa Đi Xuất Đạo

Chương 8: Gan quỷ của ngươi lớn thật đấy!

Trước Sau
Edit: Lạc Hàn Hy.

Buổi tối 11 giờ 30 phút, Hạ Ngữ Cầm đậu xe ở cửa công ty, ngồi trên ghế lái một lúc, trong lòng than thở bản thân tại sao lại có thể để quên chìa khóa nhà ở công ty? Vì thế mà cô phải quay lại công ty lấy chìa khóa lúc nửa đêm.

Hôm nay vừa mới tan sở, sau khi đã giải quyết được nỗi phiền muộn trong lòng Hạ Ngữ Cầm nóng lòng muốn hẹn mấy người chị em bạn bè thân thiết của mình đi ăn cơm, cả nhóm cùng nhau một bên ăn uống một bên tám nhảm về mấy vị minh tinh, nhóm bạn khen cô gần đây ngày càng xinh đẹp, cô thấy rất vui.

Ai mà không muốn ngày càng xinh đẹp? Đối với một người chưa bao giờ được khen ngợi về ngoại hình từ khi còn nhỏ như Hạ Ngữ Cầm, mỗi lời khen của người khác đều khiến cô vô cùng vui vẻ.

Cho nên dù biết loại thuốc này sẽ làm cho thể chất của mình nhiễm âm khí, dễ bị quỷ ám, cô cũng dám ăn. Chỉ mơ hồ cảm thấy người phụ nữ trong gương dường như càng ngày càng xa lạ.

Hiện tại, con quỷ trong công ty đã bị giải quyết, cô càng không nghĩ sẽ dừng uống thuốc.

Hạ Ngữ Cầm đi vào tòa cao ốc của công ty, đứng trước thang máy do dự một lúc, vẫn nhấn xuống, đi vào thang máy.

Dù sao thì nữ quỷ kia cũng đã bị xử lý rồi không sao đâu, Hạ Ngữ Cầm tự nhủ.

Sáng nay cô hoảng loạn đến mức quên nói với Dịch Thu về việc từ chức của mình, nhưng cô muốn từ chức vì công ty bị quỷ ám, bây giờ vấn đề quỷ ám đã được giải quyết, cô nghĩ mình vẫn nên cẩn thận suy nghĩ lại.

Thang máy vững vàng dừng lại, Hạ Ngữ Cầm nhanh chóng đi qua hành lang đến văn phòng của mình, cầm lấy chìa khóa trên bàn.

Trong đầu chợt lóe lên một linh cảm, Hạ Ngữ Cầm đột nhiên nhớ đến chuỗi Phật châu mà Dịch Thu đã dặn trước khi rời đi, cô do dự một lúc, lấy nó ra khỏi ngăn kéo, đeo vào tay.

Đóng cửa văn phòng, Hạ Ngữ Cầm lại đi qua hành lang này, dưới ánh đèn nhàn nhạt, hình như có bóng đen lóe lên sau tấm kính mờ ở bên cạnh.

Hạ Ngữ Cầm không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng vào thang máy ấn nút đi xuống lầu một.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Hạ Ngữ Cầm đột nhiên cảm thấy trước mắt có thứ gì đó sáng lên, cô vô thức nhìn ra ngoài thang máy.

Vừa nhìn, cô không khỏi hít một hơi khí lạnh!

Chiếc gương bát quái vẫn còn được treo ở đó, nhưng lá bùa mà chính tay cô đã dán bên cạnh gương thế mà đã bị cháy!

Nó cháy rất nhanh, giống như được đổ dầu vậy, trong chốc lát cháy thành một đống tro tàn!

Một cơn ớn lạnh khó có thể tả nổi từ dưới chân cô truyền đến, phía sau cổ đau nhức, dường như có gì đó nổ sau đầu cô.

Tí tách.

Một giọt nước rớt xuống đỉnh đầu của cô.

Tí tách.

Lại một giọt nữa.

Không cần cố ý nhớ lại, cơn ác mộng hàng đêm lặp lại, hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Hạ Vũ Quyền vội vàng bấm thang máy, vách tường trong thang máy không biết từ lúc nào đã bị bao phủ một lớp hơi nước dày đặc, nhiều đến mức lúc nào cũng có thể đọng thành giọt nước rồi lăn xuống.

Điều đáng sợ nhất là số tầng trên thang máy trở nên lộn xộn, nhấp nháy điên cuồng.

Thang máy đi xuống nhanh chóng, cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ khiến Hạ Ngữ Cầm ngồi bệt xuống đất, không biết từ khi nào mà trên mặt đất đã tích tụ một tầng nước, cơ thể cô lạnh đến mức đau đớn cả người.

Hạ Ngữ Cầm ở trong nước run rẩy cả người, hoảng sợ mà sờ soạng trong túi xách, chật vật tìm điện thoại, run rẩy bấm gọi điện thoại cho Dịch Thu.

Cứu mạng, mau cứu tôi, cứu cứu tôi!

Điện thoại không có tín hiệu.

Hạ Ngữ Cầm tuyệt vọng mà ngồi yên trong thang máy, gần như sụp đổ mà gào khóc lên.

Thang máy dừng, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Hạ Ngữ Cầm run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua làn nước mắt mơ hồ, cô nhìn thấy số tầng lầu trên màn hình thang máy.

Tầng -99.

Đây căn bản không phải là nhân gian, đây rõ ràng là địa ngục.

Bên ngoài thang máy trời đang mưa.

Cũng giống như Hạ Ngữ Cầm đã mơ thấy vô số lần, trong gara ngầm kỳ quái này, trời đang mưa. Mưa không lớn, nhưng tích tách mà rơi trên mặt đất, nhanh chóng tích tụ thành vũng nước dâng lên.

Hạ Ngữ Cầm cảm thấy lạnh đến phát run, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sự tuyệt vọng cùng sợ hãi lại buộc cô ngẩng đầu, nhìn vào sâu trong gara.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người màu trắng lội trên mặt nước, bước chân nhẹ nhàng lại kiên định.

Cô ta tới!

Hạ Ngữ Cầm hét lên một tiếng, chật vật mà bò đến góc thang máy, ôm chặt bắp chân run rẩy. Lúc này, nỗi sợ hãi mãnh liệt trong lòng khiến mặt cô trở nên vặn vẹo, hận không thể ngất xỉu tại chỗ.

Cơn ác mộng dù có thật đến đâu cũng sẽ không có khủng bố như giờ phút này!

Mưa ngày càng nặng hạt, mưa như trút nước rơi trên mặt đất, nước đọng càng ngày càng nhiều, vượt quá cả giày cao gót của Hạ Ngữ Cầm.

Tới gần, bóng trắng càng ngày càng gần rồi.

Nó đã đi tới cửa thang máy, chậm rãi cúi người, đem thân thể thăm dò vào trong.

Hạ Ngữ Cầm chỉ nhìn thoáng qua liền sợ tới mức suýt ngất đi, cô một bên hét lên "Đừng lại đây", một bên cố gắng đem mình thu nhỏ lại, giống như làm vậy có thể chống lại quỷ hồn đang đến gần.

Bóng trắng duỗi tay ra, bàn tay thon dài từ từ đặt lên vai Hạ Ngữ Cầm, nhưng giây tiếp theo, chuỗi Lưu Ly Phật châu trên cổ tay Hạ Ngữ Cầm phát ra ánh sáng vàng chói lọi, chuỗi hạt ngay lập tức bị đứt, Phật châu rơi ra!

Khi Phật châu rơi trên mặt nước, màu sắc trong như pha lê đã chuyển thành màu xám u ám.

Hạ Ngữ Cầm bị ánh sáng vàng của chuỗi Phật châu làm bừng tỉnh, khi cô nhìn lên thì phát hiện bóng trắng đã lùi ra xa.

Chạy?

Hạ Ngữ Cầm khó khăn mà giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất, liều mạng ấn nút thang máy, cố gắng quay trở lại tầng một, nhưng thang máy không hề có phản ứng.

Nửa người cô đã bị dòng nước lạnh thấm ướt, Hạ Ngữ Cầm ý thức được nếu cô tiếp tục ở lại đây, chờ đến khi cái bóng trắng kia bước vào thang máy lần nữa, cô chắc chắn sẽ chết.

Nhưng cần nhiều dũng khí hơn để một mình cô chạy vào gara ngầm dưới cơn mưa lớn này hơn là ở nguyên tại chỗ.

Bóng trắng lại một lần nữa đến gần.

Hạ Ngữ Cầm nhắm chặt mắt, dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt đang không ngừng chảy nước mắt.

Chạy!

Hạ Ngữ Cầm đạp rớt giày cao gót, đi chân trần lao vào ga ra ngầm bên trong màn mưa.

..................



Chạy chạy chạy.

Hạ Ngữ Cầm cảm thấy mình như đang ở trong một cơn ác mộng kinh hoàng, cô đang chơi trò trốn tìm với cái bóng trắng trong ga ra ngầm dưới cơn mưa lớn.

Bóng trắng vẫn luôn đi theo phía sau cô, giống như chơi mèo bắt chuột, không nhanh không chậm mà đến gần cô, mỗi khi cô liều mạng bỏ trốn khỏi cái bóng trắng, chẳng mấy chốc nó sẽ lại xuất hiện ở sau cây cột cách đó không xa.

Nó thậm chí còn có thể nói, tiếng nói âm lãnh u oán, nhưng một câu cô cũng nghe không hiểu.

Hạ Ngữ Cầm chạy tới mấy cái cửa thoát hiểm, nhưng tất cả các cửa đều đóng chặt.

Cô kiệt sức, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, dưới cảm giác mệt mỏi và sợ hãi, cô nặng nề té xuống vũng nước đọng.

Nước ứ đọng tràn vào khoang mũi, làm cô sặc nước, một bên ho khan một bên khóc lớn, như thể bị điên rồi.

Phía trước có thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng, cô không thể quay lại, cũng không thoát ra được.

Trốn thì có ích lợi gì? Còn không bằng ngay từ đầu liền cho cô chết một cách dứt khoát đi cho rồi.

Hạ Ngữ Cầm ngồi trong nước, mái tóc ướt nhẹp dính vào mặt, cô vừa khóc vừa chửi cái bóng trắng: "Ngươi tới giết ta! Giết ta đi! Khi ngươi giết ta, ta sẽ không sợ ngươi! Ngươi tới giết ta a!"

Bóng trắng lặng lẽ dừng lại trước mặt cô, lại phun ra một tràng từ ngữ mà cô không thể hiểu được.

Hạ Ngữ Cầm hung tợn mà trừng mắt nhìn bóng trắng, trong cơn mưa lớn, cô rốt cuộc cũng có thể thấy rõ bộ dạng của cái bóng trắng này.

Một khuôn mặt mơ hồ, nhưng lại lờ mờ có thể nhìn ra được đây là một nữ quỷ xinh đẹp, đang cúi thấp đầu, lẳng lặng mà nhìn cô.

Hạ Ngữ Cầm nức nở, tuyệt vọng mà trừng mắt nhìn cô ta, cô đã chạy không nổi nữa rồi, cú ngã này đã ngã rớt toàn bộ sức lực của cô. Cô đành nhận mệnh, tâm như tro tàn mà chờ chết.

Chỉ là cô không cam lòng.

Không cam lòng cuộc đời của mình lại kết thúc vội vàng như vậy.

Đến cùng là vì cái gì......

Vì cái gì mà nữ quỷ này lại nhắm vào cô?

"Đinh", tiếng thang máy cách đó không xa vang lên.

Một người một quỷ đang giằng co đều cùng nhau quay đầu lại nhìn.

Cửa thang máy mở ra, một thanh niên khoác ba lô bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cảnh tượng này trong ga ra ngầm dưới màn mưa, hắn nhướng mày, bình tĩnh nâng cây lau nhà trong tay lên, lớn tiếng nói:

"Yêu nghiệt, chạy đi đâu!"

Hạ Ngữ Cầm:......

Nữ quỷ:......

..................

Đã gần mười hai giờ khuya, Dịch Thu lại mang theo mèo đen đến công ty bị quỷ ám của nhà mình, muốn xem buổi tối có gì thay đổi không.

Quả nhiên, ban đêm ở công ty, âm khí so với ban ngày càng nặng hơn.

Điều tồi tệ là lá bùa bên cạnh chiếc gương đồng đã biến mất, để lại trên mặt đất một ít tro tàn.

Rõ ràng, có gì đó không ổn ở đây.

Dịch Thu cảm thấy mình sắp phải đối mặt với một trận chiến với BOSS, mặc dù không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút phấn khích, nhưng trước trận chiến cũng phải chuẩn bị chút gì đó, ít nhất phải có vũ khí.

"Tao cần một món vũ khí tiện dụng, Bảo Bối Nhi, mày không phải nói có thể chế tạo vũ khí sao? Làm cho tao một cái đi?" Dịch thu ôm mèo đen bắt đầu bóc lột mèo.

Mèo đen liếm móng vuốt, đem móng vuốt duỗi tới trước mặt Dịch Thu: "Đây là cái gì?"

Dịch Thu nhân cơ hội nhéo đệm thịt, nhộn nhạo mà nói: "Là móng vuốt mèo~"

"Móng vuốt mèo có thể làm vũ khí sao?" Mèo đen hỏi.

Dịch Thu nghĩ: "Dù sao mày cũng là một con mèo thần kỳ......"

Mèo đen: "Hừ, tôi không thể dùng móng vuốt của mình tước cho cậu một cây kiếm gỗ đào, vậy cũng quá ngược đãi mèo. Nhưng cậu có thể tìm thứ gì đó phù hợp, tôi phù phép cho nó, một lần 100 điểm, nó cũng có thể tùy cơ ứng biến."

Dịch Thu cảm thấy phương pháp này rất tuyệt vời, suốt ngày cầm kiếm đi ra ngoài rất dễ bị cảnh sát tra hỏi, còn không bằng lấy nguyên liệu tại chỗ, từ gạch, chổi đến bàn phím, mọi thứ đều có thể dùng làm vũ khí để chống lại ma quỷ, đây mới là cách trừ tà hiện đại.

Vì vậy mười phút sau, mèo đen đối mặt với một cây lau nhà, im lặng.

"Đây là vũ khí mà cậu nhìn trúng?" Mèo đen hỏi.

Dịch Thu gật đầu, hắn tìm thấy thứ này từ nhà vệ sinh nữ của công ty, kích thước vừa phải, dễ sử dụng, tầm tấn công xa, sau khi tấn công đối thủ, nó còn gây thêm sát thương về mặt tinh thần. (má cừi mún tắt thở:))))

Mèo đen ghét bỏ mà đem móng vuốt vỗ một cái lên cây lau nhà, một tầng ánh sáng vàng nhạt bám trên cây lau nhà.

"Tốt lắm, đêm nay tao là chiến binh cây lau nhà!" Dịch Thu cảm thấy hài lòng, cầm cây lau nhà đi vào thang máy, đi xuống ga ra ngầm.

Thang máy đột ngột rung chuyển, Dịch Thu "Hừ" một tiếng, nhìn màn hình hiển thị tầng lầu của thang máy.

Các con số trên màn hình nhảy nhanh, giống như một chuỗi mã hỗn loạn, mà thang máy đang rơi xuống một cách nhanh chóng, gần như khiến hắn cảm thấy cơ thể mình như bay lên không.

Thang máy ngừng lại, trên màn hình cũng hiện ra: tầng -99.

"Có chút ý tứ." Khi tới nơi âm thanh trong thang máy "Đinh" một tiếng, Dịch Thu bước nhanh đi ra thang máy.

Đây là một ga ra ngầm dưới lòng đất, nhưng lại đang mưa, trong màn mưa quái dị, Dịch Thu nhìn thấy một bóng trắng ở không xa phía trước, bên cạnh là một bóng người đang té ngã, một người một quỷ đang giằng co.

Đến rồi đến rồi, BOSS chiến đến rồi!

Người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy chắc sẽ sợ hãi đến mức nhũn chân, nhưng Dịch Thu lại không hề có cảm giác sợ hãi mà ngược lại, hắn cảm thấy niềm đam mê nghề nghiệp đang bùng cháy trong lồng ngực khiến hắn kích động không ngừng.

Dịch Thu hưng phấn mà giơ lên cây lau nhà, chỉ về hướng nữ quỷ đằng xa: "Yêu nghiệt, chạy đi đâu!"

Lời kịch mới vừa hô xong, bóng người đang ngã trên vũng nước đã sợ hãi kêu lên: "Dịch Thu! Dịch Thu cứu mạng ah!!"

Là Hạ Ngữ Cầm!

Lúc này Dịch Thu mới nhìn rõ người đầu tóc bù xù, đang chật vật ngã trong vũng nước này hóa ra là Hạ Ngữ Cầm, sao cô ấy lại đến công ty vào lúc đêm khuya thế này, tại sao lại dây dưa với một nữ quỷ dưới tầng hầm?

Dịch Thu đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hắn lao ra cùng nữ quỷ đánh nhau cứu người!

"Ở trong công ty nhà ta gây sự, gan quỷ của ngươi cũng lớn thật ah!"

Dịch Thu giơ cây lau nhà vọt qua, nữ quỷ hoảng sợ, lui về phía sau, do dự một chút, bắt đầu chạy trốn!

Cái này cũng quá mất mặt đi?

Dịch Thu sửng sốt một chút, không chút do dự đuổi theo, cây lau nhà ở trên không trung quét qua, thân thể của nữ quỷ vậy mà là thực thể, lúc bị đánh trúng, nó ngã sấp một cái!



Sau khi nữ quỷ bị ngã chổng vó, Dịch Thu cũng không buông tha nó, lấy cây lau nhà ném lên trên mặt nữ quỷ, nó lập tức tru lên, phát ra tiếng khóc thê lương.

Dịch Thu cảm thấy lỗ tai đau nhức, hoài nghi đây là phương pháp công kích nào đó của quỷ hồn, tên này nửa đêm hại người thế mà còn có lá gan phản kháng, hắn lập tức không chút do dự dùng cây lau nhà ngăn chặn miệng nữ quỷ.

"Nhỏ giọng một chút, hơn nửa đêm rồi không được quấy nhiễu người dân." Dịch Thu cau mày, nghiêm trang mà nói.

Nữ quỷ ngơ ngác mà bắt lấy cây lau nhà, đột nhiên ý thức được trên mặt nó là cái gì, lập tức bộc phát ra một cỗ sức lực kinh người, lập tức đem cây lau nhà ném bay ra ngoài.

Không xong, rơi mất vũ khí.

Dịch Thu phản ứng cực nhanh, rơi mất vũ khí, vậy dùng bùa!

Cho tay vào túi, trên tay lập tức có một lá bùa Thiên Thần Lôi, dùng hai ngón kẹp lá bùa dựng đứng lên, đốt cháy trong mưa.

Một tia sấm sét màu trắng bạc từ trong hư không từ trên trời giáng xuống, đánh trúng chính xác vào nữ quỷ.

Nữ quỷ kêu lên một tiếng thống khổ, chăm chú nhìn vào bóng trắng kia đang lung lay một chút rồi thoáng chốc trở nên hư ảo.

Dùng sấm sét quả nhiên có hiệu quả.

Dịch Thu tiến lên phía trước, nhặt cây lau nhà lên, một gậy đem quỷ quật ngã, nữ quỷ ngã quỵ ở trong nước, té ngã lộn nhào mà hướng về phía trước bỏ chạy.

Dịch Thu không ngừng cố gắng, đuổi theo nữ quỷ một đường dùng cây lau nhà đánh nó, còn hô lớn: "Đứng lại! Đừng chạy! Chạy đi đâu?!"

Hạ Ngữ Cầm ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được mà dùng sức dụi mắt.

Cô không nhìn lầm, người này đang dùng cây lau nhà đánh nữ quỷ.

Nếu bị đánh không phải là một nữ quỷ mà là một người phụ nữ, thì trường hợp này làm người khác nghĩ muốn báo cảnh sát.

Một con mèo đen ưu nhã đứng bên cạnh cô, cái đuôi giơ lên cao, trông có vẻ rất ghét bỏ do vũng nước làm ướt đệm thịt của nó.

Hạ Ngữ Cầm biết con mèo này, là mèo của Dịch Thu, cô nhịn không được lẩm bẩm: "Dịch Thu...... cậu ấy...... Lợi hại như vậy sao?"

Mèo đen ghét bỏ mà liếc mắt —— bởi vì biểu tình này quá sinh động, Hạ Ngữ Cầm không khỏi lo sợ mà nhìn mèo đen: "Mày...... Cũng là...... Yêu quái sao?"

Mèo đen lãnh đạm mà nói: "Không phải."

"A a a a —— mèo nói chuyện!!!" Hạ Ngữ Cầm hét lên một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng lúc gần ngất xỉu, cô nhớ ra mình đã chơi qua trò trốn tìm cùng một nữ quỷ, đã gặp qua biết bao việc trong đời rồi, vì vậy mà rất nhanh tỉnh táo lại.

Mèo đen cũng có cái nhìn khác đối với cô.

Người phụ nữa này cũng không có nhát gan như nó tưởng.

Trận chiến trước mắt đã đến giai đoạn gay cấn, nữ quỷ bị cây lau nhà đánh đến khóc nức nở, cô ta nằm co quắp bên cạnh một cây cột, lấy tay che mặt, trông bộ dạng "Nhỏ yếu bất lực lại đáng thương." Cô ta liên tục xin lỗi bằng tiếng Anh, miệng nói sorry liên tục.

Dịch Thu chống cây lau nhà, cũng dùng tiếng Anh lớn tiếng hỏi: "Biết sai rồi sao?"

Nữ quỷ lê hoa đái vũ(*), điên cuồng gật đầu. Sợ tiếp tục bị đánh, nó vội vàng tuôn ra một chuỗi ngôn ngữ Dịch Thu nghe không hiểu.

(*): như hoa lê đọng giọt mưa/ sương, xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch cư dị –> theo baidu, nguyên hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc

Khi đi học, Dịch Thu học chuyên ngành tiếng Đức, môn phụ là tiếng Pháp, nhờ thiên phú của mình, hắn còn học thêm được nhiều thứ tiếng khác nữa, ngay cả khi không thể hiểu hết lời của nữ quỷ, hắn vẫn có thể đoán rằng đây là tiếng Thái.

"Ta không hiểu tiếng Thái, ngươi có thể nói tiếng Trung được không?" Dịch Thu nghe đến đau não, "Không nói được tiếng Trung, thì nói tiếng Anh cũng được."

Nữ quỷ chuyển sang kênh tiếng Anh trong một giây: "Xin lỗi, ta sai rồi, ta không muốn giết cô ấy..."

Dịch Thu dùng cây lau nhà đập vào mặt cô: "Còn dám ngụy biện? Nửa đêm cô lừa một cô gái xuống tầng hầm, không phải giết người, chẳng lẽ muốn hẹn hò sao?"

Nữ quỷ bị dọa giật mình: "Ta thật sự không phải muốn giết cô ấy."

Dịch Thu vẫy tay với Hạ Ngữ Cầm: "Giám đốc Hạ, tới đối chất đi?"

Hạ Ngữ Cầm chậm rãi đi tới, cảnh giác mà dừng lại cách đó mấy mét: "Là cô ta! Cô ta mỗi ngày trong mơ đều làm chị sợ hãi, hôm nay lại muốn giết chị!"

Nữ quỷ đã sớm không còn bộ dạng hung thần ác sát như vừa rồi, khóc đến lê hoa đái vũ: "Không phải, chuyện này là có lý do, ta không có muốn giết người."

Thấy sự việc nhất thời không giải quyết được, Dịch Thu có chút đau đầu: "Được rồi, chúng ta đi lên nói chuyện, đã hơn nửa đêm rồi."

Một người một quỷ một mèo cùng nhau gật đầu.

Nữ quỷ thành thật mà dẫn đầu đi vào thang máy, ấn nút mở cửa, đối với mọi người ra hiệu mời vào.

Còn rất hiểu lễ phép, Dịch Thu nghĩ thầm.

Sau khi nữ quỷ nhấn nút chọn tầng thang máy, cô ngoan ngoãn đứng sang một bên cũng không làm loạn nữa.

Hạ Ngữ Cầm có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy Dịch Thu, đặc biệt là cây lau nhà trong tay hắn, cô đột nhiên có dũng khí vô hạn: Nữ quỷ đáng sợ như vậy, còn không phải bị đánh đến răng rơi đầy đất mà kêu gào sao?

Nhưng mà Dịch Thu rốt cuộc có lai lịch gì? Lúc cùng nữ quỷ đánh nhau hắn hình như còn dùng một lá bùa, lúc ấy một đạo sét đánh xuống dưới, đem hồn phách của nữ quỷ đánh đến nửa chết nửa sống, cái này cũng quá lợi hại! Hắn quả nhiên là người có đạo hạnh!

Thang máy tới nơi, nữ quỷ nhỏ giọng nói, phía trước có một cái gương bát quái, nó không dám đi qua.

Dịch Thu tiến lên, đem gương tháo xuống lật mặt lại, hỏi: "Lá bùa bên cạnh là do ngươi thiêu hủy?"

Nữ quỷ sợ tới mức khẽ run rẩy: "Ta...... Cái kia...... Ta sai rồi...... Ta cũng không dám nữa!"

Dịch Thu liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Có chút khả năng a."

Nữ quỷ mỉm cười ngoan ngoãn nịnh nọt, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài, đi theo sau lưng Hạ Ngữ Cầm, ngoan ngoãn giống như thư ký của cô.

Hạ Ngữ Cầm do dự một chút, mở cửa văn phòng mời một người một quỷ một mèo yêu bên ngoài đi vào, trong lòng căng thẳng, bồn chồn.

Cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, đầu tiên cô gặp quỷ, sau đó được cứu, người cứu cô đuổi theo quỷ đánh, quỷ kinh sợ rồi, hiện giờ họ lại đang cùng nhau trò chuyện trong văn phòng.

Hình ảnh này thật sự rất vi diệu.

Sau khi vận động một lúc, Dịch Thu cảm thấy bụng trống rỗng, mở điện thoại, bắt đầu gọi đồ ăn: "Tôi hơi đói, để tôi gọi đồ ăn ha, mọi người muốn ăn gì?"

Nữ quỷ nhỏ giọng nói: "Muốn uống trà sữa."

Mèo đen lớn tiếng nói: "Muốn ăn đồ hộp!"

Nữ quỷ hét lên một tiếng: "A a a a —— mèo nói chuyện!!!"

Mèo đen: "Dọa đến quỷ rồi, thật sự xin lỗi."

Hạ Ngữ Cầm vốn đã bị hù sợ một lần, đột nhiên cảm giác được sự ưu việt, cô cười nhạo nữ quỷ: "Cái này có gì mà kỳ quái? Thật không có kiến thức."

Nữ quỷ không dám nói chuyện, lặng lẽ tránh qua một bước, cách mèo đen xa một chút.

Dịch Thu phớt lờ yêu cầu của mèo đen —— dù sao thì cửa hàng thịt nướng cũng không cung cấp đồ hộp cho mèo —— hắn thản nhiên mà gọi một vài món thịt nướng cùng đồ uống, đợi đồ ăn được giao đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau