Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 69: Không chung lối về
Editor: Đông Vân Triều
Quân Tuyền Hành chết rồi.
Ngực y bị người ám vệ thân cận khoét rỗng, trái tim hoàn chỉnh bị người ta móc ra.
Dạ Lan rất quen với việc này, móc ra, rồi bóp nát, mặc kệ thứ đã từng nóng hôi hổi biết đập thành một đống thịt nát bầy nhầy dính lên vũ khí của hắn.
Mặt hắn bị máu bắn lên, âm trầm doạ người, nụ cười lại thấm đượm ôn nhu: "Quý Mão, cuối cùng ngươi cũng không cần che chở ai nữa, cùng ta trốn đi."
Hắn tiến lên muốn kéo tay Dạ Tiêu, đáp lại là một cái tát vang dội. Dạ Tiêu dùng hết sức lực để tát, tai mũi miệng hắn đều tràn máu.
Dạ Lan không chần chờ, phảng phất như không thấy địch ý cuồn cuộn của Dạ Tiêu, lại tiến lên trước một bước, "Đừng quậy nữa, chúng ta về thôi..."
"CÚT!!!" Dạ Tiêu chưa từng thịnh nộ đến tuyệt vọng như thế bao giờ, giọng y run rẩy vì kiềm chế. Đầu óc của y hiện tại đặc quánh giận dữ, không thể tiếp nhận sự thật này, cũng không nghĩ ra nổi câu từ mà mắng hắn. Y chỉ muốn cách thật xa, thật xa con quỷ này, bất cứ nơi nào hắn chạm qua cũng khiến y cảm thấy dơ bẩn.
Nhị thiếu gia không khác là bao, có chăng chỉ là sự tức giận vì bị cắt ngang, gã đã nhẫn nại mấy tháng chơi trò mèo vờn chuột chỉ để ép hỏi ra lai lịch của Quân Tuyền Hành, nay người lại chết dưới tay Dạ Lan mà một thông tin gã cũng chưa moi ra được, hỏi có tức không. Ám vệ xung quanh không còn điều cố kỵ nữa, tầng tầng sát chiêu liên tiếp đánh xuống muốn lấy mạng bọn họ. Dạ Tiêu không muốn trốn tránh ngay cả trong ý nghĩ, dõi theo Dạ Lan tới càng lúc càng gần, nâng bàn tay lên lần nữa.
Tốc độ của Dạ Lan thắng Dạ Tiêu không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn ngoan ngoãn đón lấy cái tát thứ hai từ y, sau đó mới đánh ngất y.
Dạ Tiêu không biết Dạ Lan làm thế nào mà mang được một người bất tỉnh nhân sự như y thoát khỏi thiên la địa võng của Nhị thiếu gia.
Lúc y tỉnh lại, Dạ Lan đang ngồi dưới ánh trăng, cầm dao nhỏ khoét đi huyết nhục trên đầu vai mình. Toàn thân hắn đẫm máu, y phục dạ hành đã bết máu dính vào vết thương, không thể dùng tay bóc ra được, đành cắt thịt đi. Cả người hắn không có chỗ nào là da thịt hoàn chỉnh, xương quai xanh, cổ tay, đầu gối đều lộ ra xương trắng ởn.
Dạ Tiêu giật nhẹ, thân thể y chỉ có mấy chỗ trầy da, đã được xử lý tốt, thậm chí quần áo y cũng đã được thay mới. Quần áo dù mới, nhưng bị mặc lộn xộn chả đâu vào với đâu, dính tay máu khắp nơi.
Thấy y động đậy, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu nghiêm trọng của Dạ Lan cố gắng cười một cái với y, khàn giọng nói: "Quý Mão, đừng sợ, đã không sao rồi."
Dạ Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng, nện một quyền xuống thềm đá, khớp xương đau nhức.
Y không muốn phí lới với Dạ Lan một câu nào, đứng dậy xoay lưng về phía hắn mà bước đi.
Dạ Lan không biết y muốn đi đâu nhưng cái gì cũng không hỏi, nhiều năm như vậy, hắn đã quen cảnh bóng lưng Dạ Tiêu ở phía trước, mình yên lặng lẽo đẽo theo sau. Dạ Lan vội vàng cất dao đi, hắn mặc kệ vai mình, đứng lên thất tha thất thểu đi theo y. Hắn đi tập tễnh, lại đi chậm, nhiều lần Dạ Tiêu nghe tiếng hắn ngã rạp xuống đất rồi lại tiếp tục đứng lên, y cắn răng ngăn mình không quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn rõ ràng đi đường gian nan như vậy, Dạ Tiêu không muốn quay lại nhìn hắn, nhưng cũng không thể vứt bỏ hắn.
Dạ Tiêu bỗng nhiên dừng bước, Dạ Lan tưởng rằng y đang chờ hắn, lòng tràn đầy vui sướng mà chạy chậm tới.
"Rốt cục ngươi muốn theo tới lúc nào?" Nhưng đón hắn lại là giọng điệu lạnh lùng của Dạ Tiêu, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, bảo ngươi cút ngươi nghe không hiểu HẢ?!!!"
Dạ Lan hơi khổ sở, ngoan ngoãn trả lời, loáng cái đã không thấy đâu nữa.
Hắn lại giống như trước đây, từ trong bóng tối ngắm nhìn y.
Dạ Lan bị thương quá nặng, tiếng hít thở nặng nề mà khàn khàn, căn bản không có cách nào thiên y vô phùng[1] mà ẩn nấp trong màn đêm. Còn chưa kể đến mùi máu tươi nồng đậm của hắn khiến Dạ Tiêu buồn nôn, còn những tiếng thở dốc liên miên đầy đau đớn và đè nén thì lại khiến y tâm phiền ý loạn.
[1] Thiên y vô phùng: hoàn hảo, không tỳ vết.
Dạ Tiêu không biết mình nên đi đâu, không biết tại sao mình vẫn còn sống. Y mê mê tỉnh tỉnh, hồ đồ đi qua nơi thâm sơn cùng cốc này, nghênh đón trận mưa lớn nhất mùa đông năm nay. Y đứng dưới vòm núi tránh mưa, đầu óc trống rỗng, mưa rào gió táp cuồn cuộn. Có một người giấu mình trên chạc cây bị mưa xối tới nửa đêm, cuối cùng không trụ nổi nữa mà ngã quỵ xuống đất.
Người kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, đầu óc Dạ Tiêu như muốn vỡ tung, y túm lấy cổ áo hắn mà gân cổ căm hận hét lên: "Ta không giết ngươi là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi còn có gan chết muốn đi theo ta? Rốt cục ngươi muốn như thế nào?!!!"
Vết thương của Dạ Lan vẫn chưa xử lý qua, có chỗ đã phân hủy tản ra mùi thối nồng nặc, mấy ngày miễn cưỡng lên tinh thần chạy theo y khắp nơi, không ăn uống đầy đủ, trong dạ dày chỉ có lá cây và quả dại, đã bị tra tấn chẳng ra người ngợm.
"Ta biết lần này ta... sai rồi..." Dạ Lan nói khẽ, "Nhưng... ta không hối hận."
Dạ Tiêu gắt gao cắn răng nhìn hắn chằm chằm, mắt như muốn nhỏ máu.
Dạ Lan để ý có vạt áo Dạ Tiêu vẫn lộ ở bên ngoài, bị mưa xối ướt một mảng nhỏ, đưa tay nhét vào chỗ mưa không rơi tới, nhẹ giọng khẩn cầu: "Ngươi hận ta... cũng được... Nhưng đừng tự giày vò mình... Có được không...?"
Dạ Tiêu biết hắn không sống được bao lâu nữa.
Nói không đau lòng là giả.
Y là người hắn thích nhất thiên hạ, bây giờ ngay cả hắn y cũng sắp mất đi.
Không ai biết ý nghĩ muốn ôm Dạ Lan tra tấn y đến sắp điên rồi.
Đạo nghĩa của y, trung thành của y, tín ngưỡng của y, nguyên tắc của y... tất cả, y chỉ muốn vo vún lại nuốt thẳng vào bụng rồi ỉa ra thành cứt. Nhưng còn áy náy, tự trách, hối hận tràn ngập cõi lòng y, y biết bỏ đi đâu đây?!! Y thậm chí còn không biết mình nên hận ai, hận cái gì.
Ta nên hận ngươi yêu ta sao? Hận lòng ngươi chỉ chứa mỗi mình ta mà không có ai khác sao? Hay là hận ta cứu con chó vong ơn ngươi một mạng, hận tình nghĩa mười mấy năm sâu cạn của chúng ta?
"Giữa ám vệ không được có tư tình", bây giờ y đã hiểu đạo lý này.
Là y ỷ lại vào sự thiện lương ôn nhu của chủ nhân, tự tay đẩy người chủ nhân ôn nhu lương thiện nhất này vào tử lộ.
Y tình nguyện ngày đó chưa từng nói ra lời cầu hôn này, vậy thì giờ đây y có thể trực tiếp chết trong tay Nhị thiếu gia, cùng Dạ Lan an táng một chỗ, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Dạ Tiêu chưa từng cảm thấy, hóa ra sống lại là chuyện khiến con người ta đau khổ tới nhường này.
Nhìn người y yêu yếu ớt lạnh buốt nằm dưới màn mưa đêm, sinh mệnh lay lắt như đèn dầu trước gió, mà trong mắt hắn chỉ có vẻn vẹn một mình y. Dạ Tiêu cảm thụ thân nhiệt của hắn vơi đi từng chút một, rốt cục nhịn không được hoảng hốt, mê muội mất khống chế mà ôm hắn.
Dạ Tiêu dụi nhẹ vào cổ y, mang theo tiếng khóc nức nở mà lẩm bẩm: "Ta chỉ hận... vì sao người bị điên không phải là ta?"
Dạ Lan không nghĩ tới đời này hắn còn có thể được y ôm, có chút thụ sủng nhược kinh, đống tro tàn ảm đạm nơi đáy mắt hắn tự nhiên dấy lên một đốm lửa lờ mờ, mờ mịt hỏi: "Quý Mão... Ngươi... Ngươi tha thứ cho ta rồi?"
"Sao ta có thể tha thứ cho ngươi? Sao ta có thể tha thứ cho kẻ giết chủ nhân mình?... Những ngày qua, chủ nhân đối xử với ngươi như nào, làm sao ngươi hạ thủ được? Ngươi... Chẳng nhẽ ngươi không có tim sao?"
Dạ Lan ngửa đầu nhìn y, không một chút áy náy.
Dạ Tiêu nhìn hắn hồi lâu, chỉ cảm thấy lồng ngực đông lại thành băng.
Y rút một con dao găm từ bên hông Dạ Lan, chống lên ngực hắn.
Dạ Tiêu từ từ nhắm hai mắt, run giọng nói: "... Chúng ta... Chúng ta bồi cái mạng này cho chủ nhân, sẽ không còn nợ y gì nữa. Ta sẽ... có thể tha thứ cho ngươi, cũng buông tha chính mình."
"Thật sao?" Dạ Lan nghe y nói xong câu này, trong lòng cao hứng. Dao găm đã đâm vào ngực hắn một chút, hắn lại đưa tay nắm lưỡi dao rút ra như không, dời sang phải nửa tấc rồi cắm lại xuống, "Nhầm chỗ rồi, nơi này mới đúng."
Vị trí trái tim, hắn quen thuộc hơn bất cứ ai. Bản thân cũng không ngoại lệ.
Dạ Tiêu chậm rãi cắm dao sâu hơn, sâu hơn, nghe thấy Dạ Lan hỏi yếu ớt: "Đây không phải là chuyện tốt sao, Quý Mão... ngươi... sao ngươi vẫn khóc...?"
Dạ Tiêu không đáp lời, cúi đầu xuống ôn nhu hôn hắn. Đôi mắt Dạ Lan hơi sáng lên, ghé vào tai y mà cười nhẹ: "Thật tốt... Ta còn tưởng rằng... Lòng ngươi không có ta..."
"Sao lại thế được?" Dạ Tiêu nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, xòe năm ngón tay đặt lên ngực mình, "Cả trái tim này vẫn luôn là của ngươi, không tin... ngươi móc ra mà xem?"
Hắn không chờ trả lời, phối hợp phóng dao thích chí tìm tòi bên trong ngực người yêu.
Thần trí Dạ Lan từ từ tan rã, thân thể lại theo bản năng cẩn thận đón lấy quả tim nóng hổi đang đập hoạt bát, ôm vào ngực mà nâng niu.
Đây là trái tim duy nhất thuộc về hắn, không còn ai có thể cướp đi được nữa.
Quân Tuyền Hành chết rồi.
Ngực y bị người ám vệ thân cận khoét rỗng, trái tim hoàn chỉnh bị người ta móc ra.
Dạ Lan rất quen với việc này, móc ra, rồi bóp nát, mặc kệ thứ đã từng nóng hôi hổi biết đập thành một đống thịt nát bầy nhầy dính lên vũ khí của hắn.
Mặt hắn bị máu bắn lên, âm trầm doạ người, nụ cười lại thấm đượm ôn nhu: "Quý Mão, cuối cùng ngươi cũng không cần che chở ai nữa, cùng ta trốn đi."
Hắn tiến lên muốn kéo tay Dạ Tiêu, đáp lại là một cái tát vang dội. Dạ Tiêu dùng hết sức lực để tát, tai mũi miệng hắn đều tràn máu.
Dạ Lan không chần chờ, phảng phất như không thấy địch ý cuồn cuộn của Dạ Tiêu, lại tiến lên trước một bước, "Đừng quậy nữa, chúng ta về thôi..."
"CÚT!!!" Dạ Tiêu chưa từng thịnh nộ đến tuyệt vọng như thế bao giờ, giọng y run rẩy vì kiềm chế. Đầu óc của y hiện tại đặc quánh giận dữ, không thể tiếp nhận sự thật này, cũng không nghĩ ra nổi câu từ mà mắng hắn. Y chỉ muốn cách thật xa, thật xa con quỷ này, bất cứ nơi nào hắn chạm qua cũng khiến y cảm thấy dơ bẩn.
Nhị thiếu gia không khác là bao, có chăng chỉ là sự tức giận vì bị cắt ngang, gã đã nhẫn nại mấy tháng chơi trò mèo vờn chuột chỉ để ép hỏi ra lai lịch của Quân Tuyền Hành, nay người lại chết dưới tay Dạ Lan mà một thông tin gã cũng chưa moi ra được, hỏi có tức không. Ám vệ xung quanh không còn điều cố kỵ nữa, tầng tầng sát chiêu liên tiếp đánh xuống muốn lấy mạng bọn họ. Dạ Tiêu không muốn trốn tránh ngay cả trong ý nghĩ, dõi theo Dạ Lan tới càng lúc càng gần, nâng bàn tay lên lần nữa.
Tốc độ của Dạ Lan thắng Dạ Tiêu không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn ngoan ngoãn đón lấy cái tát thứ hai từ y, sau đó mới đánh ngất y.
Dạ Tiêu không biết Dạ Lan làm thế nào mà mang được một người bất tỉnh nhân sự như y thoát khỏi thiên la địa võng của Nhị thiếu gia.
Lúc y tỉnh lại, Dạ Lan đang ngồi dưới ánh trăng, cầm dao nhỏ khoét đi huyết nhục trên đầu vai mình. Toàn thân hắn đẫm máu, y phục dạ hành đã bết máu dính vào vết thương, không thể dùng tay bóc ra được, đành cắt thịt đi. Cả người hắn không có chỗ nào là da thịt hoàn chỉnh, xương quai xanh, cổ tay, đầu gối đều lộ ra xương trắng ởn.
Dạ Tiêu giật nhẹ, thân thể y chỉ có mấy chỗ trầy da, đã được xử lý tốt, thậm chí quần áo y cũng đã được thay mới. Quần áo dù mới, nhưng bị mặc lộn xộn chả đâu vào với đâu, dính tay máu khắp nơi.
Thấy y động đậy, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu nghiêm trọng của Dạ Lan cố gắng cười một cái với y, khàn giọng nói: "Quý Mão, đừng sợ, đã không sao rồi."
Dạ Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực trống rỗng, nện một quyền xuống thềm đá, khớp xương đau nhức.
Y không muốn phí lới với Dạ Lan một câu nào, đứng dậy xoay lưng về phía hắn mà bước đi.
Dạ Lan không biết y muốn đi đâu nhưng cái gì cũng không hỏi, nhiều năm như vậy, hắn đã quen cảnh bóng lưng Dạ Tiêu ở phía trước, mình yên lặng lẽo đẽo theo sau. Dạ Lan vội vàng cất dao đi, hắn mặc kệ vai mình, đứng lên thất tha thất thểu đi theo y. Hắn đi tập tễnh, lại đi chậm, nhiều lần Dạ Tiêu nghe tiếng hắn ngã rạp xuống đất rồi lại tiếp tục đứng lên, y cắn răng ngăn mình không quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn rõ ràng đi đường gian nan như vậy, Dạ Tiêu không muốn quay lại nhìn hắn, nhưng cũng không thể vứt bỏ hắn.
Dạ Tiêu bỗng nhiên dừng bước, Dạ Lan tưởng rằng y đang chờ hắn, lòng tràn đầy vui sướng mà chạy chậm tới.
"Rốt cục ngươi muốn theo tới lúc nào?" Nhưng đón hắn lại là giọng điệu lạnh lùng của Dạ Tiêu, "Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, bảo ngươi cút ngươi nghe không hiểu HẢ?!!!"
Dạ Lan hơi khổ sở, ngoan ngoãn trả lời, loáng cái đã không thấy đâu nữa.
Hắn lại giống như trước đây, từ trong bóng tối ngắm nhìn y.
Dạ Lan bị thương quá nặng, tiếng hít thở nặng nề mà khàn khàn, căn bản không có cách nào thiên y vô phùng[1] mà ẩn nấp trong màn đêm. Còn chưa kể đến mùi máu tươi nồng đậm của hắn khiến Dạ Tiêu buồn nôn, còn những tiếng thở dốc liên miên đầy đau đớn và đè nén thì lại khiến y tâm phiền ý loạn.
[1] Thiên y vô phùng: hoàn hảo, không tỳ vết.
Dạ Tiêu không biết mình nên đi đâu, không biết tại sao mình vẫn còn sống. Y mê mê tỉnh tỉnh, hồ đồ đi qua nơi thâm sơn cùng cốc này, nghênh đón trận mưa lớn nhất mùa đông năm nay. Y đứng dưới vòm núi tránh mưa, đầu óc trống rỗng, mưa rào gió táp cuồn cuộn. Có một người giấu mình trên chạc cây bị mưa xối tới nửa đêm, cuối cùng không trụ nổi nữa mà ngã quỵ xuống đất.
Người kia vừa xuất hiện trong tầm mắt, đầu óc Dạ Tiêu như muốn vỡ tung, y túm lấy cổ áo hắn mà gân cổ căm hận hét lên: "Ta không giết ngươi là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi còn có gan chết muốn đi theo ta? Rốt cục ngươi muốn như thế nào?!!!"
Vết thương của Dạ Lan vẫn chưa xử lý qua, có chỗ đã phân hủy tản ra mùi thối nồng nặc, mấy ngày miễn cưỡng lên tinh thần chạy theo y khắp nơi, không ăn uống đầy đủ, trong dạ dày chỉ có lá cây và quả dại, đã bị tra tấn chẳng ra người ngợm.
"Ta biết lần này ta... sai rồi..." Dạ Lan nói khẽ, "Nhưng... ta không hối hận."
Dạ Tiêu gắt gao cắn răng nhìn hắn chằm chằm, mắt như muốn nhỏ máu.
Dạ Lan để ý có vạt áo Dạ Tiêu vẫn lộ ở bên ngoài, bị mưa xối ướt một mảng nhỏ, đưa tay nhét vào chỗ mưa không rơi tới, nhẹ giọng khẩn cầu: "Ngươi hận ta... cũng được... Nhưng đừng tự giày vò mình... Có được không...?"
Dạ Tiêu biết hắn không sống được bao lâu nữa.
Nói không đau lòng là giả.
Y là người hắn thích nhất thiên hạ, bây giờ ngay cả hắn y cũng sắp mất đi.
Không ai biết ý nghĩ muốn ôm Dạ Lan tra tấn y đến sắp điên rồi.
Đạo nghĩa của y, trung thành của y, tín ngưỡng của y, nguyên tắc của y... tất cả, y chỉ muốn vo vún lại nuốt thẳng vào bụng rồi ỉa ra thành cứt. Nhưng còn áy náy, tự trách, hối hận tràn ngập cõi lòng y, y biết bỏ đi đâu đây?!! Y thậm chí còn không biết mình nên hận ai, hận cái gì.
Ta nên hận ngươi yêu ta sao? Hận lòng ngươi chỉ chứa mỗi mình ta mà không có ai khác sao? Hay là hận ta cứu con chó vong ơn ngươi một mạng, hận tình nghĩa mười mấy năm sâu cạn của chúng ta?
"Giữa ám vệ không được có tư tình", bây giờ y đã hiểu đạo lý này.
Là y ỷ lại vào sự thiện lương ôn nhu của chủ nhân, tự tay đẩy người chủ nhân ôn nhu lương thiện nhất này vào tử lộ.
Y tình nguyện ngày đó chưa từng nói ra lời cầu hôn này, vậy thì giờ đây y có thể trực tiếp chết trong tay Nhị thiếu gia, cùng Dạ Lan an táng một chỗ, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Dạ Tiêu chưa từng cảm thấy, hóa ra sống lại là chuyện khiến con người ta đau khổ tới nhường này.
Nhìn người y yêu yếu ớt lạnh buốt nằm dưới màn mưa đêm, sinh mệnh lay lắt như đèn dầu trước gió, mà trong mắt hắn chỉ có vẻn vẹn một mình y. Dạ Tiêu cảm thụ thân nhiệt của hắn vơi đi từng chút một, rốt cục nhịn không được hoảng hốt, mê muội mất khống chế mà ôm hắn.
Dạ Tiêu dụi nhẹ vào cổ y, mang theo tiếng khóc nức nở mà lẩm bẩm: "Ta chỉ hận... vì sao người bị điên không phải là ta?"
Dạ Lan không nghĩ tới đời này hắn còn có thể được y ôm, có chút thụ sủng nhược kinh, đống tro tàn ảm đạm nơi đáy mắt hắn tự nhiên dấy lên một đốm lửa lờ mờ, mờ mịt hỏi: "Quý Mão... Ngươi... Ngươi tha thứ cho ta rồi?"
"Sao ta có thể tha thứ cho ngươi? Sao ta có thể tha thứ cho kẻ giết chủ nhân mình?... Những ngày qua, chủ nhân đối xử với ngươi như nào, làm sao ngươi hạ thủ được? Ngươi... Chẳng nhẽ ngươi không có tim sao?"
Dạ Lan ngửa đầu nhìn y, không một chút áy náy.
Dạ Tiêu nhìn hắn hồi lâu, chỉ cảm thấy lồng ngực đông lại thành băng.
Y rút một con dao găm từ bên hông Dạ Lan, chống lên ngực hắn.
Dạ Tiêu từ từ nhắm hai mắt, run giọng nói: "... Chúng ta... Chúng ta bồi cái mạng này cho chủ nhân, sẽ không còn nợ y gì nữa. Ta sẽ... có thể tha thứ cho ngươi, cũng buông tha chính mình."
"Thật sao?" Dạ Lan nghe y nói xong câu này, trong lòng cao hứng. Dao găm đã đâm vào ngực hắn một chút, hắn lại đưa tay nắm lưỡi dao rút ra như không, dời sang phải nửa tấc rồi cắm lại xuống, "Nhầm chỗ rồi, nơi này mới đúng."
Vị trí trái tim, hắn quen thuộc hơn bất cứ ai. Bản thân cũng không ngoại lệ.
Dạ Tiêu chậm rãi cắm dao sâu hơn, sâu hơn, nghe thấy Dạ Lan hỏi yếu ớt: "Đây không phải là chuyện tốt sao, Quý Mão... ngươi... sao ngươi vẫn khóc...?"
Dạ Tiêu không đáp lời, cúi đầu xuống ôn nhu hôn hắn. Đôi mắt Dạ Lan hơi sáng lên, ghé vào tai y mà cười nhẹ: "Thật tốt... Ta còn tưởng rằng... Lòng ngươi không có ta..."
"Sao lại thế được?" Dạ Tiêu nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, xòe năm ngón tay đặt lên ngực mình, "Cả trái tim này vẫn luôn là của ngươi, không tin... ngươi móc ra mà xem?"
Hắn không chờ trả lời, phối hợp phóng dao thích chí tìm tòi bên trong ngực người yêu.
Thần trí Dạ Lan từ từ tan rã, thân thể lại theo bản năng cẩn thận đón lấy quả tim nóng hổi đang đập hoạt bát, ôm vào ngực mà nâng niu.
Đây là trái tim duy nhất thuộc về hắn, không còn ai có thể cướp đi được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất