Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 95: Gối giáo[1]
Editor: Đông Vân Triều
[1] "Gối giáo" trong "gối giáo chờ sáng" ý chỉ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu hoặc chỉ sự khốc liệt của cuộc chiến.
Ánh nắng ban mai chan hoà, tỳ nữ tới giục Nghiêm công tử thay thuốc, Chung Ly Tử Tức đồng ý đi theo. Tình hình của Dạ Quân đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường tiễn thiếu gia ra cổng.
Vừa bước tới bậc cửa, hắn đã phát hiện ra tên kỳ đà Trạch Tước đang treo mình lên cành cây như một con điểu ngu ngốc.
Dạ Quân cảm thấy khó chịu.
"Ngươi về nghỉ trước đi, không cần tiễn nữa." Chung Ly Tử Tức quay đầu bảo hắn.
"Thiếu gia." Dạ Quân đột nhiên nhích lại gần, ghé vào tai y nói nhỏ, "Giúp ta đo thân nhiệt xem đã hết sốt chưa đi?"
Chung Ly Tử Tức nghe vậy bèn duỗi tay sờ lên trán hắn, chạm vào hai đầu lông mày hắn, "Ừm, hình như đã giảm..."
Dạ Quân lắc đầu nói: "Thiếu gia, tay người vì được sử dụng nhiều mà không quá nhạy cảm, có đôi khi thử không đúng lắm đâu."
Chung Ly Tử Tức bày tỏ nghi ngờ: "Vậy sao?"
Dạ Quân nói: "Ngài phải dùng trán."
Đúng là cũng có loại biện pháp này, Chung Ly Tử Tức không nghi ngờ gì, đưa tay vén tóc mái của Dạ Quân lên, một tay khác đè gáy hắn xuống, nhẹ nhàng trán chạm trán. Đứng chụm đầu vào nhau một lát, y đưa ra kết luận: "Hạ sốt rồi."
Lúc này hai bọn họ đang đứng dưới hiên, Dạ Quân đưa lưng về phía ngoài viện, từ bên ngoài nhìn vào giống như là Nhị thiếu gia đang chủ động đòi hỏi Dạ Quân một chiếc hôn nồng.
Sau đó Dạ Quân cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì hắn vừa nghe được tiếng một vật nặng rơi từ trên cây xuống.
Nhị thiếu gia đương nhiên không điếc, lại thấy Dạ Quân cười vừa ác liệt vừa đắc ý như trộm được gà, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Ngươi nha..." Nhị thiếu gia bất đắc dĩ thở dài, "Thật sự là càng ngày càng hẹp hòi."
Tiết trời bước vào đầu hạ, mưa phùn kéo tới không dứt. Dạ Quân vì diễn trò đổi lấy tấm chân tình của Nhị thiếu gia, gần đây đã bị nghiệp quật.
Từ nhỏ Dạ Quân là một đứa trẻ rất may mắn, được Trời cưng nựng, dù là những năm tháng gối giáo chờ trời sáng ở Dạ Hành, hắn cũng hầu như không bị thương gì. Về sau đi theo Nhị thiếu gia, mỗi lần có chiến sự, đại bộ phận tình huống hắn xử lý dễ như trở bàn tay, còn nếu có gặp kẻ địch mạnh quá thì sẽ không tới lượt hắn xung trận, quen sống trong nhung lụa rồi, bây giờ gai mùng tơi đâm vào cũng thấy đau.
Mấy vết sẹo hằn sâu trên ngực cứ gặp ngày mưa là lại nhức nhối, mấy ngày đầu hắn chỉ cần cắn môi cố chịu đựng là được, nào biết được mấy ngày sau lại là giày vò vô tận.
Dạ Quân không muốn quấy rầy chủ nhân nhà mình, nhưng tới nửa đêm đã không nhịn được phải ôm ngực cuộn người lại. Chung Ly Tử Tức vốn đã ngủ không sâu, bên tai có người thở phì phò đau đớn, dưới ánh trăng còn thấy một khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, y vội hỏi: "Vết thương lại đau?"
Dạ Quân yếu ớt lên tiếng.
Chung Ly Tử Tức lòng sáng như gương biết ngay là có chuyện, xoay người nói: "Ngày mưa mà, để ta đi nấu chút nước nóng lau qua cho ngươi, như thế sẽ đỡ hơn nhiều."
Dạ Quân nhịn đau nhiều ngày, phản ứng đã có chút chậm chạp, cứ thế để y đi. Mơ mơ màng màng nằm một lúc hắn mới giật mình đứng lên: Không đúng, sao ta có thể để thiếu gia hầu hạ mình.
Dạ Quân xuống giường, cố gắng vịn lấy tường lết ra ngoài tìm y. Hắn đi chưa được mấy bước đã đuổi kịp chủ nhân đang chống gậy khập khiễng bước tới nhà bếp.
Y mất nhiều thời gian như thế mới đi được tí xíu đường.
Dạ Quân bỗng nhiên ý thức được thiếu gia bây giờ tay chân không còn thuận tiện nữa, tim đau ê ẩm.
"Thiếu gia." Dạ Quân mở miệng gọi.
Như các bạn đã biết, tật xấu khó bỏ của bạn nhỏ Dạ Quân là thích thu liễm khí tức, thích đi nhẹ nói khẽ cười duyên, hắn tự nhiên lên tiếng giữa trời đêm tĩnh mịch, dọa Chuynh Ly Tử Tức sợ đến chân nọ đạp chân kia mà ngã. Dạ Quân nhanh nhẹn đỡ hông y, không kìm được mà ôm y vào lòng mình.
Chung Ly Tử Tức đụng vào ngực hắn thì khẩn trương: "Có đụng vào vết thương của ngươi không? Không sao chứ?"
Dạ Quân không trả lời, chỉ là thấp giọng hỏi: "Thiếu gia... ngài có đau không?"
"Cái gì?" Chung Ly Tử Tức không hiểu.
Chung Ly Tử Tức chỉ khoác một lớp áo mỏng, tay Dạ Quân xoa xoa bên ngoài cũng có thể sờ thấy sẹo giăng khắp thân thể y. Những này vết sẹo đều là minh chứng Nhị thiếu gia sống ở điện Uổng Sinh mười năm, cũng chịu đựng muôn vạn hình phạt của thế gian mười năm. Từ thời thơ ấu đến tuổi nhược quán[2], người khác thì không buồn không lo, duy chỉ thiếu gia của hắn là lớn lên qua từng trận đòn roi, cổ độc.
[2] Nhược quán: chỉ chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa tráng kiện nên xưng là "nhược".
Dạ Quân vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc đã từng khiến hắn giật mình sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên, là đường chỉ khâu dọc một bên mặt của Nhị thiếu gia. Vết tích kia lưu lại vẻn vẹn chỉ bởi vì con gái của Sở Giang Quân điện thứ Hai – Sở Diễn từng vô tình khen y ngày thường trông rất đẹp mắt, Sở Giang Quân lập tức trách y mị chủ, muốn lột da mặt y ra. Về sau là Sở Diễn phải cầu khẩn đủ kiểu, y mới may mắn qua khỏi kiếp nạn này.
Tới khi y cuối cùng cũng có thể bò ra khỏi vũng bùn, trả giá tất thảy để leo lên địa vị tối cao, thời khắc chỉ còn cách đỉnh Trung Nguyên vẻn vẹn một bước, rốt cục vẫn bị người trong lòng đạp xuống.
Dạ Quân nắn vuốt đốt ngón tay y, một đường vuốt ve lên. Mấy ngón tay lộ ra khỏi ống tay áo vẫn được xem là bình thường, nhiều nhất chỉ hơi nhợt nhạt, nhưng từ lòng bàn tay tới cổ tay, từ xương cốt bên trong bị nghiền nát nghiêm trọng, đến làn da bên ngoài chỉ khép lại qua loa, dị dạng mà xấu xí, làm người nhìn sợ hãi.
Đây là tay phải của y mà, đã từng cầm kiếm, cũng từng viết Hành thư đẹp hơn bất cứ ai.
Dạ Quân không dám nghĩ y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, càng không muốn biết sao y vượt qua được.
Thiếu gia của ta, có lẽ ngươi không oán, không hận, không giận, không điên cuồng.
Nhưng chẳng lẽ ngươi sẽ không đau sao?
Dạ Quân siết eo Chung Ly Tử Tức, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ y, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Nhị thiếu gia, trùm lên đoạn sẹo khó coi kia: "Thiếu gia, nơi này... không đau sao?"
Chung Ly Tử Tức hiểu ý hắn, cười nhạt: "Làm sao có thể không đau?"
Những vết sẹo đã và đang khép lại, đều là hậu quả của những thống khổ tận xương, tê tâm liệt phế, sao có thể không đau.
Y lại tiếp tục thấp giọng nói: "Nhưng chút đau ấy có là gì?"
Dạ Quân trầm mặc ôm thiếu gia gầy gò, phát hiện thì ra hắn cũng bất lực như thế, bó tay toàn tập.
Chung Ly Tử Tức nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, như thể hắn mới là người cần được an ủi.
"Dạ Quân." Chung Ly Tử Tức hơi thấp thỏm, nhịn không được hỏi ra khúc mắc trong lòng mình, "Chuyện ca ta phản bội ta, có phải ngươi đã sớm biết? Khi đó, ngươi đã suy nghĩ gì?"
Dạ Quân chẳng chút nghĩ ngợi đáp lại: "Nếu là ta thì tốt rồi."
Chung Ly Tử Tức sững sờ.
Dạ Quân vẫn chôn mặt vào cổ Nhị thiếu gia, thủ thỉ: "Nếu vị trí quan trọng nhất trong lòng ngài kia không thuộc về Đại thiếu gia, mà là ta thì tốt rồi. Những quan tâm ôn nhu này của ngài, là cho ta thì tốt rồi. Nếu là ta, ngài sẽ không bao giờ phải chịu những cực khổ này, chỉ tiếc ta gặp ngài quá muộn, mà ngài lại hết lần này tới lần khác chỉ đặt duy nhất một người trong lòng."
"Đúng thế, ta đã sớm biết, hắn là uy hiếp của ta, mà ngươi là khôi giáp." Chung Ly Tử Tức trở tay ôm lại Dạ Quân, thận trọng hỏi, "Nếu như ta không còn uy hiếp, chỉ có khôi giáp, phải chăng ta... sẽ không bao giờ bị thương nữa?"
Dạ Quân đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ thốt lên: "A, thiếu gia, ngài đang tỏ tình với ta sao?"
"..." Chung Ly Tử Tức nổi nóng rồi nha, ngươi cứ trực tiếp đáp ứng là được rồi, nhất thiết phải nói huỵch toẹt ra sát phong cảnh vậy sao, y phân bua, "Rõ là ngươi tỏ tình trước."
"Ta đang nói đến vấn đề trung thành, ngài nghĩ đi đâu vậy." Dạ Quân xảo quyệt cười xấu xa, xích lại gần ép hỏi y, "Cho nên ngài đang tỏ tình thật sao?"
Chung Ly Tử Tức ngạo kiều như thế, có thể cúi đầu nhận thua sao: "Dĩ nhiên không phải!"
Dạ Quân thở dài khịt khịt mũi giả vờ muốn khóc: "A, thì ra là ta tự mình đa tình, ta cũng cảm thấy thiếu gia chắc chắn không thích ta, về sau nhất định sẽ cách xa thiếu gia chút."
"..." Chung Ly Tử Tức nhịn xuống mười vạn câu chửi thô tục trong lòng, cắn răng nói, "Tỏ tình thì tỏ tình! Nếu ngươi không đồng ý... vậy ta cũng quá mất mặt rồi, ngươi phải chết thôi. Sau đó ta sẽ nạp Trạch Tước làm thị vệ mới, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ."
Dạ Quân không cười nổi nữa: "Thiếu gia, ngươi đang làm cái gì vậy? Đương lúc tỏ tình nghiêm túc lại đề cập đến tên của nam nhân khác rồi còn đơn phương nổi giận, ngươi thấy có hợp lý không?"
Chung Ly Tử Tức cực kỳ vô tội, ai bảo Dạ Quân cứ bày ra cái vẻ mặt cười cười "Ta đây đã bẫy được ngươi" buồn nôn làm gì. Khó thấy Dạ Quân lại hẹp hòi với tên Trạch Tước kia như vậy, không lợi dụng cho tốt thì đúng là phí của trời.
Hiệu quả bất ngờ, lần sau phải tiếp tục phát huy mới được.
Dạ Quân căm giận bất bình nghĩ, tên Trạch Tước này sao vướng quá vậy, con chim ngốc Đại thiếu gia sao còn chưa đến đón người.
Mai trực tiếp trói lại đóng gói gửi đi.
[1] "Gối giáo" trong "gối giáo chờ sáng" ý chỉ luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu hoặc chỉ sự khốc liệt của cuộc chiến.
Ánh nắng ban mai chan hoà, tỳ nữ tới giục Nghiêm công tử thay thuốc, Chung Ly Tử Tức đồng ý đi theo. Tình hình của Dạ Quân đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường tiễn thiếu gia ra cổng.
Vừa bước tới bậc cửa, hắn đã phát hiện ra tên kỳ đà Trạch Tước đang treo mình lên cành cây như một con điểu ngu ngốc.
Dạ Quân cảm thấy khó chịu.
"Ngươi về nghỉ trước đi, không cần tiễn nữa." Chung Ly Tử Tức quay đầu bảo hắn.
"Thiếu gia." Dạ Quân đột nhiên nhích lại gần, ghé vào tai y nói nhỏ, "Giúp ta đo thân nhiệt xem đã hết sốt chưa đi?"
Chung Ly Tử Tức nghe vậy bèn duỗi tay sờ lên trán hắn, chạm vào hai đầu lông mày hắn, "Ừm, hình như đã giảm..."
Dạ Quân lắc đầu nói: "Thiếu gia, tay người vì được sử dụng nhiều mà không quá nhạy cảm, có đôi khi thử không đúng lắm đâu."
Chung Ly Tử Tức bày tỏ nghi ngờ: "Vậy sao?"
Dạ Quân nói: "Ngài phải dùng trán."
Đúng là cũng có loại biện pháp này, Chung Ly Tử Tức không nghi ngờ gì, đưa tay vén tóc mái của Dạ Quân lên, một tay khác đè gáy hắn xuống, nhẹ nhàng trán chạm trán. Đứng chụm đầu vào nhau một lát, y đưa ra kết luận: "Hạ sốt rồi."
Lúc này hai bọn họ đang đứng dưới hiên, Dạ Quân đưa lưng về phía ngoài viện, từ bên ngoài nhìn vào giống như là Nhị thiếu gia đang chủ động đòi hỏi Dạ Quân một chiếc hôn nồng.
Sau đó Dạ Quân cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì hắn vừa nghe được tiếng một vật nặng rơi từ trên cây xuống.
Nhị thiếu gia đương nhiên không điếc, lại thấy Dạ Quân cười vừa ác liệt vừa đắc ý như trộm được gà, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Ngươi nha..." Nhị thiếu gia bất đắc dĩ thở dài, "Thật sự là càng ngày càng hẹp hòi."
Tiết trời bước vào đầu hạ, mưa phùn kéo tới không dứt. Dạ Quân vì diễn trò đổi lấy tấm chân tình của Nhị thiếu gia, gần đây đã bị nghiệp quật.
Từ nhỏ Dạ Quân là một đứa trẻ rất may mắn, được Trời cưng nựng, dù là những năm tháng gối giáo chờ trời sáng ở Dạ Hành, hắn cũng hầu như không bị thương gì. Về sau đi theo Nhị thiếu gia, mỗi lần có chiến sự, đại bộ phận tình huống hắn xử lý dễ như trở bàn tay, còn nếu có gặp kẻ địch mạnh quá thì sẽ không tới lượt hắn xung trận, quen sống trong nhung lụa rồi, bây giờ gai mùng tơi đâm vào cũng thấy đau.
Mấy vết sẹo hằn sâu trên ngực cứ gặp ngày mưa là lại nhức nhối, mấy ngày đầu hắn chỉ cần cắn môi cố chịu đựng là được, nào biết được mấy ngày sau lại là giày vò vô tận.
Dạ Quân không muốn quấy rầy chủ nhân nhà mình, nhưng tới nửa đêm đã không nhịn được phải ôm ngực cuộn người lại. Chung Ly Tử Tức vốn đã ngủ không sâu, bên tai có người thở phì phò đau đớn, dưới ánh trăng còn thấy một khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, y vội hỏi: "Vết thương lại đau?"
Dạ Quân yếu ớt lên tiếng.
Chung Ly Tử Tức lòng sáng như gương biết ngay là có chuyện, xoay người nói: "Ngày mưa mà, để ta đi nấu chút nước nóng lau qua cho ngươi, như thế sẽ đỡ hơn nhiều."
Dạ Quân nhịn đau nhiều ngày, phản ứng đã có chút chậm chạp, cứ thế để y đi. Mơ mơ màng màng nằm một lúc hắn mới giật mình đứng lên: Không đúng, sao ta có thể để thiếu gia hầu hạ mình.
Dạ Quân xuống giường, cố gắng vịn lấy tường lết ra ngoài tìm y. Hắn đi chưa được mấy bước đã đuổi kịp chủ nhân đang chống gậy khập khiễng bước tới nhà bếp.
Y mất nhiều thời gian như thế mới đi được tí xíu đường.
Dạ Quân bỗng nhiên ý thức được thiếu gia bây giờ tay chân không còn thuận tiện nữa, tim đau ê ẩm.
"Thiếu gia." Dạ Quân mở miệng gọi.
Như các bạn đã biết, tật xấu khó bỏ của bạn nhỏ Dạ Quân là thích thu liễm khí tức, thích đi nhẹ nói khẽ cười duyên, hắn tự nhiên lên tiếng giữa trời đêm tĩnh mịch, dọa Chuynh Ly Tử Tức sợ đến chân nọ đạp chân kia mà ngã. Dạ Quân nhanh nhẹn đỡ hông y, không kìm được mà ôm y vào lòng mình.
Chung Ly Tử Tức đụng vào ngực hắn thì khẩn trương: "Có đụng vào vết thương của ngươi không? Không sao chứ?"
Dạ Quân không trả lời, chỉ là thấp giọng hỏi: "Thiếu gia... ngài có đau không?"
"Cái gì?" Chung Ly Tử Tức không hiểu.
Chung Ly Tử Tức chỉ khoác một lớp áo mỏng, tay Dạ Quân xoa xoa bên ngoài cũng có thể sờ thấy sẹo giăng khắp thân thể y. Những này vết sẹo đều là minh chứng Nhị thiếu gia sống ở điện Uổng Sinh mười năm, cũng chịu đựng muôn vạn hình phạt của thế gian mười năm. Từ thời thơ ấu đến tuổi nhược quán[2], người khác thì không buồn không lo, duy chỉ thiếu gia của hắn là lớn lên qua từng trận đòn roi, cổ độc.
[2] Nhược quán: chỉ chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa tráng kiện nên xưng là "nhược".
Dạ Quân vẫn nhớ rõ, khoảnh khắc đã từng khiến hắn giật mình sợ hãi ngay từ cái nhìn đầu tiên, là đường chỉ khâu dọc một bên mặt của Nhị thiếu gia. Vết tích kia lưu lại vẻn vẹn chỉ bởi vì con gái của Sở Giang Quân điện thứ Hai – Sở Diễn từng vô tình khen y ngày thường trông rất đẹp mắt, Sở Giang Quân lập tức trách y mị chủ, muốn lột da mặt y ra. Về sau là Sở Diễn phải cầu khẩn đủ kiểu, y mới may mắn qua khỏi kiếp nạn này.
Tới khi y cuối cùng cũng có thể bò ra khỏi vũng bùn, trả giá tất thảy để leo lên địa vị tối cao, thời khắc chỉ còn cách đỉnh Trung Nguyên vẻn vẹn một bước, rốt cục vẫn bị người trong lòng đạp xuống.
Dạ Quân nắn vuốt đốt ngón tay y, một đường vuốt ve lên. Mấy ngón tay lộ ra khỏi ống tay áo vẫn được xem là bình thường, nhiều nhất chỉ hơi nhợt nhạt, nhưng từ lòng bàn tay tới cổ tay, từ xương cốt bên trong bị nghiền nát nghiêm trọng, đến làn da bên ngoài chỉ khép lại qua loa, dị dạng mà xấu xí, làm người nhìn sợ hãi.
Đây là tay phải của y mà, đã từng cầm kiếm, cũng từng viết Hành thư đẹp hơn bất cứ ai.
Dạ Quân không dám nghĩ y đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, càng không muốn biết sao y vượt qua được.
Thiếu gia của ta, có lẽ ngươi không oán, không hận, không giận, không điên cuồng.
Nhưng chẳng lẽ ngươi sẽ không đau sao?
Dạ Quân siết eo Chung Ly Tử Tức, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ y, một tay khác nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Nhị thiếu gia, trùm lên đoạn sẹo khó coi kia: "Thiếu gia, nơi này... không đau sao?"
Chung Ly Tử Tức hiểu ý hắn, cười nhạt: "Làm sao có thể không đau?"
Những vết sẹo đã và đang khép lại, đều là hậu quả của những thống khổ tận xương, tê tâm liệt phế, sao có thể không đau.
Y lại tiếp tục thấp giọng nói: "Nhưng chút đau ấy có là gì?"
Dạ Quân trầm mặc ôm thiếu gia gầy gò, phát hiện thì ra hắn cũng bất lực như thế, bó tay toàn tập.
Chung Ly Tử Tức nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, như thể hắn mới là người cần được an ủi.
"Dạ Quân." Chung Ly Tử Tức hơi thấp thỏm, nhịn không được hỏi ra khúc mắc trong lòng mình, "Chuyện ca ta phản bội ta, có phải ngươi đã sớm biết? Khi đó, ngươi đã suy nghĩ gì?"
Dạ Quân chẳng chút nghĩ ngợi đáp lại: "Nếu là ta thì tốt rồi."
Chung Ly Tử Tức sững sờ.
Dạ Quân vẫn chôn mặt vào cổ Nhị thiếu gia, thủ thỉ: "Nếu vị trí quan trọng nhất trong lòng ngài kia không thuộc về Đại thiếu gia, mà là ta thì tốt rồi. Những quan tâm ôn nhu này của ngài, là cho ta thì tốt rồi. Nếu là ta, ngài sẽ không bao giờ phải chịu những cực khổ này, chỉ tiếc ta gặp ngài quá muộn, mà ngài lại hết lần này tới lần khác chỉ đặt duy nhất một người trong lòng."
"Đúng thế, ta đã sớm biết, hắn là uy hiếp của ta, mà ngươi là khôi giáp." Chung Ly Tử Tức trở tay ôm lại Dạ Quân, thận trọng hỏi, "Nếu như ta không còn uy hiếp, chỉ có khôi giáp, phải chăng ta... sẽ không bao giờ bị thương nữa?"
Dạ Quân đột nhiên ngẩng đầu, kinh hỉ thốt lên: "A, thiếu gia, ngài đang tỏ tình với ta sao?"
"..." Chung Ly Tử Tức nổi nóng rồi nha, ngươi cứ trực tiếp đáp ứng là được rồi, nhất thiết phải nói huỵch toẹt ra sát phong cảnh vậy sao, y phân bua, "Rõ là ngươi tỏ tình trước."
"Ta đang nói đến vấn đề trung thành, ngài nghĩ đi đâu vậy." Dạ Quân xảo quyệt cười xấu xa, xích lại gần ép hỏi y, "Cho nên ngài đang tỏ tình thật sao?"
Chung Ly Tử Tức ngạo kiều như thế, có thể cúi đầu nhận thua sao: "Dĩ nhiên không phải!"
Dạ Quân thở dài khịt khịt mũi giả vờ muốn khóc: "A, thì ra là ta tự mình đa tình, ta cũng cảm thấy thiếu gia chắc chắn không thích ta, về sau nhất định sẽ cách xa thiếu gia chút."
"..." Chung Ly Tử Tức nhịn xuống mười vạn câu chửi thô tục trong lòng, cắn răng nói, "Tỏ tình thì tỏ tình! Nếu ngươi không đồng ý... vậy ta cũng quá mất mặt rồi, ngươi phải chết thôi. Sau đó ta sẽ nạp Trạch Tước làm thị vệ mới, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ."
Dạ Quân không cười nổi nữa: "Thiếu gia, ngươi đang làm cái gì vậy? Đương lúc tỏ tình nghiêm túc lại đề cập đến tên của nam nhân khác rồi còn đơn phương nổi giận, ngươi thấy có hợp lý không?"
Chung Ly Tử Tức cực kỳ vô tội, ai bảo Dạ Quân cứ bày ra cái vẻ mặt cười cười "Ta đây đã bẫy được ngươi" buồn nôn làm gì. Khó thấy Dạ Quân lại hẹp hòi với tên Trạch Tước kia như vậy, không lợi dụng cho tốt thì đúng là phí của trời.
Hiệu quả bất ngờ, lần sau phải tiếp tục phát huy mới được.
Dạ Quân căm giận bất bình nghĩ, tên Trạch Tước này sao vướng quá vậy, con chim ngốc Đại thiếu gia sao còn chưa đến đón người.
Mai trực tiếp trói lại đóng gói gửi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất