Ràng Buộc

Chương 28

Trước
Hàn Huyền Phi tựa người lên giường, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.

Qua một lát, hắn biết, Kỳ Dịch đi rồi …..

Mấy ngày nay, sáng sớm tỉnh lại không bao lâu, Kỳ Dịch đã đến, chăm sóc giúp hắn rửa mặt thay quần áo.

Động tác của Kỳ Dịch rất cẩn thận, rất đúng lúc và thoải mái. Hắn vẫn luôn nhìn Hàn Huyền Phi một cách dịu dàng, nhưng không nói lời nào, đôi mắt đen sáng luôn dõi theo từng biểu hiện rất nhỏ của Hàn Huyền Phi.

Mỗi ngày Kỳ Dịch đều xoa bóp cho hắn, sau đó bồng hắn xuống lầu, để hắn ngồi dưới bóng cây ở hậu viện.

Qua hai ngày mưa, bầu trời trong lành sáng sủa. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá mỏng manh chiếu xuống nóng rực. Gió từ ngoài tiền sảnh thổi vào có chút mát mẻ, mang theo mùi vị của nước sông.

Hàn Huyền Phi ngồi trên ghế mây, thấy Kỳ Dịch kéo từ giếng lên một trái dưa hấu, cắt đôi, dùng muỗng múc phần thịt hồng trong quả ra, đưa đến miệng hắn. Dưa được ngâm trong nước mát, không có cảm giác lạnh, điềm đạm xua đi nóng bức.

Chạng vạng, mọi người đều ngồi xung quanh giếng, ăn trái cây trò chuyện. Chuyện là do Kỳ Dịch chế ra, nụ cười cũng xuất phát từ đây. Lúc này Lý Gia Ninh cũng là một cô gái nhỏ vui vẻ, không có vẻ chín chắn như khi làm việc trong thành phố.

Hai người già cầm cái quạt lớn phe phẩy, bị câu truyện chọc cười ha ha đến không ngậm miệng được.

Trên người Hàn Huyền Phi được Kỳ Dịch đắp một tấm khăn mỏng, lẳng lặng nghe họ nói chuyện. Có khi, hắn cũng thấp thoáng nở ra một nụ cười mơ hồ.

Khu vườn nhỏ của Lý gia từ lâu đã mất đi sự thoải mái vui vẻ ……

Hàn Huyền Phi nằm trên giường xuất thần cả nửa ngày, mới chậm rãi đi xuống lầu. Hắn thấy trên bàn ăn có bày món cháo cá do Kỳ Dịch nấu, miếng cá hồng nhạt nằm trong cháo trắng, xương đã được gỡ ra hết.

Rõ ràng biết người ta đã đi rồi, nhưng mắt hắn vẫn bất tự giác phiêu đãng nhìn về phía nhà bếp.

Tất nhiên sẽ không có ai.

Hàn Huyền Phi cố gắng áp chế cảm giác trống rỗng trong ngực, ngồi xuống, lặng lẽ ăn sáng …..

“Anh ấy làm thức ăn sáng xong thì đi. Anh ấy nói anh ấy đồng ý, chờ anh có thể đi lại được, sẽ rời khỏi.” Giọng của Lý Gia Ninh hơi nhỏ, cũng không nhìn anh cô.

Hàn Huyền Phi dừng một lát, lại tiếp tục ăn cháo.

Trên bàn ăn không ai nói chuyện nữa, chỉ có tiếng bát đũa khẽ va vào nhau ….. Lý phụ đột nhiên nói một câu: “Cháo này nấu thật là ngon.”

Hai ngày sau, Lý Gia Ninh cũng trở lại thành phố làm việc, Lý gia lại trở về sự yên tĩnh của trước đây.

Hàn Huyền Phi vẫn đi tản bộ như trước, làm những vận động thích hợp để hồi phục, lật tạp chí xem sách và máy vi tính mới nhất. Gần tối, hằn vẫn ngồi dưới gốc cây hóng mát. Trái dưa hấu vẫn được ngâm trong giếng, nhưng hắn cảm thấy sự mát mẻ đã không được như lúc đầu, dưa hình như cũng không ngọt nữa.

Lý gia phụ mẫu thường thấy hắn nằm trên ghế mây, khép mắt nhìn lá cây đu đưa trên đỉnh đầu, thong thả không biết đang nghĩ cái gì, nghĩ rất lâu …….

Ngày tháng như vậy cứ dần dần trôi qua. Mội đứa con trai rất ít nói chuyện, hai người già kiệm lời, trong khu vườn nhỏ của Lý gia, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cây.

Nhưng hôm nay, khu vườn nhỏ của Lý gia có chút thay đổi, phá tan sự tĩnh mịch là âm thanh phấn khởi hơi lớn hơn thường ngày của Lý phụ.

Lý phụ vốn là hiệu trưởng của một trường tiểu học trên thị trấn, ông sau khi về hưu, thì làm ở phòng hoạt động thanh thiếu niên, là một chỗ để những đứa trẻ tan học có thể đến đọc sách.

Trong nhà hoạt động có rất nhiều sách, đều là do ông sưu tầm và đặt mua. Con trai và con gái của ông sau khi đi công tác, cũng thường mua một đống về tặng ông. Chúng biết, tặng những thứ này tốt hơn. Niềm vui lớn nhất lúc tuổi già của ông chính là sưu tầm được đủ các loại sách, nhìn những đứa trẻ ở đây đọc sách để học tập.

Hôm nay ông về muộn hơn bình thường, vừa về đến nhà, thì thần thái khác thường nói thao thao bất tuyệt.

“Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi. Xã hội bây giờ tiến bộ thật là nhanh , bọn tôi già rồi, theo không kịp.” Lý phụ cầm li trà lên nhấp một hớp trà xanh, trên mặt hồng quang hứng khởi. “Bình thường ở trong nhà, cũng thường thấy Gia Bình hí hoáy máy vi tính, tôi còn tưởng đó chỉ là dùng để xem tư liệu, đánh chữ. Kì thực không phải, tác dụng của nó còn lớn hơn ……”

Hàn Huyền Phi nghe thấy cũng hơi khó hiểu, ba hắn sao đột nhiên lại có hứng thú với máy vi tính?

“Cái món đồ nhỏ nhoi này, có thể xem được rất nhiều tin tức, cả thế giới xảy ra chuyện gì, nó sẽ biết ngay lập tức. Còn có thể xem được rất nhiều sách, sách gì cũng có. Có nó rồi, giống như có một tiệm sách lớn. Học được nó, sẽ làm được rất nhiều việc …….”

“Vậy sao? Việc này có ý gì vậy ” Lý mẫu đưa một cái khăn vắt khô. “Xem ông vui như vậy.”

“Tôi đương nhiên là vui rồi, sau này những đứa trẻ trên thị trấn cũng có thể học vi tính, không thua kém với những đứa trẻ trong thành phố.”

“Trường học mua máy vi tính rồi sao?” Hàn Huyền Phi giúp mẹ mang đồ ăn lên bàn, thuận miệng hỏi một câu.

“A, không …..” Lý phụ chợt hơi lắp bắp. “Trường học chưa mua, là, là ……”

Hàn Huyền Phi nhìn ba một cái. “Có người tặng máy vi tính cho nhà hoạt động của ba.”

“Hây, phải a, hắn, hắn tặng đó, bốn cái, hắn còn nói đến lúc nghỉ hè muốn dạy mấy đứa trẻ dùng.” Lý phụ cẩn thận nhìn biểu hiện của con trai. “Con không phản đối chứ? Mấy đứa trẻ rất vui đó.”

Hàn Huyền Phi cầm đũa bắt đầu ăn cơm, không ngước đầu lên, nói: “Chuyện không liên quan đến con.”

Từ hôm đó, tuy Hàn Huyền Phi vẫn không nhìn thấy Kỳ Dịch, nhưng hắn cảm thấy Kỳ Dịch luôn tồn tại bên cạnh mình.

Đầu tiên là việc thức ăn trên bàn cơm của nhà hắn đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả món ăn của Nhật cũng được bày ra --- Món này mẹ hắn cả đời cũng chưa từng nếm qua.

Lần đầu nhìn thấy mẹ bưng đĩa sushi ra, Hàn Huyền Phi cũng ngây ra.

Rong biển màu đen bao lấy cơm trắng, ở giữa có một miếng nhân ba màu ---- Hoàn toàn làm bằng tay, được xếp ngay ngắn trong chiếc đĩa sứ, cá được cuộn lại thành một mảng hồng nhạt tôim văn ngư, bày ra hai chỗ khác nhau trên đĩa.

Ngoài ra, còn có tre nhỏ lót vào cơm, làm tôn thêm vẻ tinh tế của đồ sứ.

Hàn Huyền Phi không cần hỏi, cũng biết là ai mang đến. Hắn thấy những món ăn thanh nhã đầy màu sắc trước mặt, cắn môi không nói lời nào.

Lý mẫu thấy con trai không động đũa, thở dài: “Ăn một chút đi. Ăn mãi mấy món rau xào cũng ngán rồi. Dạ dày của con lại không tốt, mỗi lần thấy con ăn ít như vậy, mẹ đều rất đau lòng đó.”

Bà thương yêu nhìn đứa con trai dường như hơi giận dỗi. “Mẹ là muốn cho sức khoẻ của con mau khỏi, con cứ yếu như vậy, mẹ luôn cảm thấy chăm sóc con chưa được tốt.” Nói đến mấy chữ cuối, giọng của bà cũng nghẹn lại.

“Mẹ, rau mẹ xào con ăn rất ngon mà, không cần phải làm những thứ này.” Hàn Huyền Phi an ủi mẹ.

“Ây, con không cần an ủi mẹ, mẹ biết bản lĩnh nấu ăn của mình, ăn tuỳ tiện thì được. Thời tiết nóng, ăn chút đồ mát, là thích hợp nhất.”

Bà thấy hàn Huyền Phi vẫn còn do dự, nhỏ tiếng khuyên bảo: “Ăn đi. Đừng thấy trên bàn toàn là món nhỏ, nhưng làm rất cực đó. Món đó, ừm ….. cả buổi trưa mới làm xong đấy.”

Lý phụ bưng một bát canh đặt lên bàn. “Nhưng, canh Trung Quốc vẫn ngon hơn. Đây là canh măng hầm thịt, cũng rất thanh đạm, uống nhiều một chút.”

Ông ngồi xuống, gắp một miếng cá cuộn, chấm vào mù tạt rồi ăn. “Ưm, thật sự rất ngon.” Ông lại nếm mấy món. “Ngon, ngon, Nhật Bản thật biết cách làm mấy món này. Gia Bình, ăn đi, đừng nghĩ nhiều quá, sức khoẻ quan trọng nhất.”

Hàn Huyền Phi dưới ánh mắt trông đợi của ba mẹ, cầm lấy một cuộn, bỏ vào miệng …..

Hai người già nhìn nhau, trong lòng đều thầm thở nhẹ một tiếng.

Lý phụ cười lên, cả người thoải mái ra. Ông gắp một miếng cá sống đặt vào trong đĩa của vợ. “Bà cũng ăn đi, nào, nếm thử cái này.”

“Ây da, thật sự rất ngon. Còn sống như vậy, lúc đầu tôi không dám tin là có thể ăn được. Người đó sợ chúng ta ăn không quen, còn nấu thêm mấy món khác. Nhưng thật rất ngon, hôm nay tôi cũng được mở rộng tầm mắt rồi.” Lý mẫu vẻ mặt ngạc nhiên ăn miếng cá sống.”

Hắn còn làm những món khác? Nghĩ thật chu đáo.

Hàn Huyền Phi ăn một cuốn, nhìn vẻ mặt vui vẻ của ba mẹ, tâm tình cũng dần dịu xuống. Từ khi mình bị thương trở về, ba mẹ luôn phiền não lo lắng cho hắn cái này, lo cái kia, hiếm khi được vui vẻ mấy lần.

Mà mấy lần này, đều là do Kỳ Dịch đem đến.

Nhìn dáng vẻ, cái tên đó đã lừa được ba mẹ làm cho họ thật sự vui vẻ. Trong lòng Hàn Huyền Phi lại thở dài ….

Cuộn cơm rất ngon, miếng cá đặt cũng rất chuyên nghiệp, quả thực trình độ so với món trong nhà hàng Nhật mà hắn từng ăn cũng không kém là mấy.

Người đó rời khỏi trong một thời gian ngắn, chính là để học làm những món này sao ?

Hàn Huyền Phi nhớ lại, trước đây Kỳ Dịch cũng từng cố gắng làm thức ăn cho hắn ăn. Hắn còn nhớ lúc đó vì Kỳ Dịch học mãi không xong, làm người đầu bếp giận đến nỗi cầm cái mui đánh hắn ……. Bây giờ lúc hắn học những món này, không biết lại xảy ra chuyện tức cười gì.

Nghĩ đến đây Hàn Huyền Phi khẽ mỉm cười …….

Ngày thứ hai, Hàn Huyền Phi trước khi đi tản bộ, đã đứng trước đại sảnh rất lâu. Hắn biết, Kỳ dịch bây giờ nhất định đang ở trong nhà bếp nhà mình, cùng mẹ mình chuẩn bị cơm trưa.

Hắn đi đến hành lang, bây giờ thì đang ở ……

Muốn gặp người đó không?

Nhưng, gặp rồi sẽ như thế nào? Tha thứ cho hắn? Hay là đuổi hắn đi?

Hàn Huyền Phi không biết phải làm gì.

Mấy mối tâm tình quay cuồn trong lòng hắn, ý nghĩ muốn thấy Kỳ Dịch lớn đến nỗi làm hắn không khống chế được. Hắn đứng trên bậc thang, hai tay giấu trong túi áo, hai mắt trân trân nhìn bồn hoa trên măng đá.

Trong nhà bếp hình như truyền ra tiếng cười của mẹ. Hàn Huyền Phi cố để ý nghe thử, nhưng không hề nghe thấy âm thanh của người khác. Hắn đột nhiên cảm thấy hành động của mình thật tức cười, không quyết đoán như một tiểu nữ sinh.

Hàn Huyền Phi nhụt chí dùng đầu đập vào cột nhà một cái, rồi lê bước, đi ra ngoài cửa.

Hắn ngồi trên vũ đài của bãi đất trống, nhìn nước sông buổi trưa ……

Hàn Huyền Phi tản bộ quay về, vừa vào cửa, đã thấy có mấy quyển sách dày cộm đặt trên bàn sách. Hắn đến gần lật xem, phát hiện mấy quyển này, bìa cứng đều là sách mới, lại đều là bản gốc tiếng Anh mới xuất bản ở nước ngoài! Hắn thật không dám tin vào mắt mình.

Hàn Huyền Phi trước giờ đều cực kì có hứng thú với hệ thống an toàn của máy vi tính, nhưng vì bị thương, cũng đã lãng phí mất mấy năm. Từ khi ở viện điều dưỡng về nhà xong, hắn nhờ người mua một số sách có liên quan, bản thân cũng tra tạp chí, nhưng tất cả cũng như muối bỏ biển, chỉ là vẻn vẹn vu vơ.

Hắn thông qua internet, xem tin tức mới nhất về bức tường lửa, biết được một số tin mới nhất về hệ thống an toàn. Nhưng hắn làm không được mặt này, vốn không cách nào hiểu được, càng không dám nói tới việc học.

Mắt thấy mình bị thế giới bỏ càng ngày càng xa, lại không thể đuổi kịp, trong lòng Hàn Huyền Phi hiểu. Nhưng bây giờ, tất cả những thứ hắn cần đều đang ở trước mặt, thậm chí còn là bản chính, hắn thật sự là mừng ra mặt.

Hàn Huyền Phi lập tức ngồi lên máy vi tính, bắt đầu cài đặt.

Mấy đĩa CD mới này toàn là phần mềm bức tường lửa mới nhất hiện nay, trong còn có check point mà từ lâu Hàn Huyền Phi mơ ước được thấy, thịnh hành nhất trên thế giới. Hàn Huyền Phi đem đĩa cho vào máy, tay hắn cũng đang run.

Khi thấy tất cả phần mềm an toàn chạy bình thường, hắn một mình cười khúc khích với máy vi tính rất lâu……

Mấy ngày sau, Hàn Huyền Phi hoàn toàn vùi vào học tập.

Hắn rất có năng khiếu về mặt này, hắn cầm lấy một quyển sách dày , từ từ lật xem tiếp, dùng không bao lâu, hắn đã xem hết một quyển sách, sau đó thì bắt đầu hí hoáy với máy vi tính. Hắn luôn rất thuận lợi nhìn ra những điều trong sách, chuyển thành ứng dụng.

Hắn dùng một máy vi tính làm dụng cụ phục vụ, lắp đặt các loại bức tường lửa, một máy khác giả làm hacker. Hắn vừa học kĩ thuật làm hacker, tận lực tiêu trừ những dấu vết thâm nhập, vừa thông qua hệ thống an toàn, dốc toàn lực truy lùng kẻ xâm nhập máy tính.

Đối với hắn mà nói, việc này còn kích thích hơn so với game online. Nắm giữ mỗi một kĩ thuật mới, Hàn Huyền Phi đều vui mừng khôn xiết.

Mấy quyển sách mang đến cho hắn một thế giới mới hoàn toàn, để tâm vốn đã lẵng lặng tuyệt vọng của hắn có một hi vọng mới.

Sức khoẻ của hắn không đủ để làm cảnh sát nữa. Ước mơ làm một hình cảnh xuất sắc của hắn, từ khi bị Kỳ Dịch đánh gãy từng đốt xương thì đã kết thúc rồi.

Nhưng hắn không cam tâm làm một kẽ tầm thường. Hắn không muốn cả đời này làm một viên chức nửa mùa, kẹp dưới nách cái cặp da, cả ngày hội họp đủ loại, một cảnh sát đánh đủ loại văn kiện, không muốn dựa vào chút công lao đó để sống, cuối ngày tầm thường vô vị, lặp đi lặp lại đến lúc về hưu.

Hắn không thể dùng tay để bắt thủ phạm nữa, nhưng vẫn có thể dùng đầu mình, đem tội phạm ra công lí. Hắn vẫn còn có thể cùng bọn gian xảo kia đấu một trận, xem xem rốt cục là thù đoạn của ai, kĩ thuật của ai cao minh hơn!

Hàn Huyền Phi quét đi sự u ám trước đây, cả người chìm đắm trong sự hứng thú, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều.

Hàn Huyền Phi phát hiện, dường như cách một khoảng thời gian rất ngắn, sẽ có một sự vật mới đang chờ hắn.

Sau hai tuần có được mấy quyển sách, hắn khi tản bộ trở về, còn chưa vào trong vườn, đã thấy trước cửa sổ trên lầu, treo một tấm màn trúc.

Loại mành trúc này cũng không phải là đơn giản treo ở cửa sổ, nó như che đi ánh nắng, mới rũ xuống. Ngăn đi ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu vào, lại không cản gió thổi.

Mành trúc có hình dạng cổ xưa, rất hợp với phong cách của những ngôi nhà cổ, lại không lộ vẻ thô thiển. Hàn Huyền Phi ở dưới lầu thưởng thức một lát, mới chậm rãi đi lên lầu.



Hắn vừa vào cửa, đập vào mắt là bức bình phong trúc đầy lá cây. Hắn kinh ngạc dừng chân, ngây người dò xét chưa từng thấy qua vật này.

Bức bình phong trúc có ba cánh, dùng trúc to để làm thành. Phía dưới bức bình phong rất kín, che chắn bồn hoa phía sau. Trong chậu hoa là hoa khiên ngưu ( hoa bìm bìm ), lá xanh tươi thuận hướng bò lên, chằng chịt đan xen khắp bức bình phong.

Lá trên tấm bình phong, có thể che mặt trời nhưng không cản gió. Gió mát bên ngoài thổi vào, làm lá trên đó khẽ lung lay, đoá hoa màu hồng nhạt ở giữa điểm xuyến, kiều diễm mê người ……

Bức bình phòng này được đặt trước cửa sổ sau hậu viện, trở thành màn chắn cho tấm mành trúc bên ngoài, ngăn ánh mặt trời phía tây chiếu vào nhà.

Lá trên tấm bình phong, làm cả căn phòng rợp xanh một mảng, không chỉ râm mát, còn làm cho màu tối trong phòng trở nên tràn đầy sức sống.

Lý phụ đang điều chỉnh góc độ của bức bình phong, thấy Hàn Huyền Phi vào đến liền ngừng tay, đứng một bên, thương yêu nhìn vẻ mặt thích thú của con trai.

Hàn Huyền Phi đi đến phía trước, khẽ chạm vào mảng lá xanh đáng yêu, chạm vào đoá hoa nhỏ mong manh. “Thật là đẹp! Cảm ơn, ba!”

Lý phụ cũng xoay đầu thưởng thức tấm bình phong tôio nhã sống động trước mắt. “Không cần cảm ơn ba, cái này không phải là ba làm đâu.”

Hàn Huyền Phi nhìn ba một cái, trĩu mắt xuống.

“Còn cái đó nữa, ở trên trên bàn sách của con.”

Hàn Huyền Phi xoay đầu nhìn, không khỏi kêu lên. “Trời ạ, cái này dễ thương quá!”

Hắn sải mấy bước đến bàn sách. “Đây, đây là, hoa sen? Nhỏ như vậy, sao có được chứ?”

Trong chậu sứ xanh trên bàn, là mấy đoá hoa sen đứng thẳng màu hồng nhạt. Lá tròn màu xanh trôi trên mặt nước, chỉ là một cái bát lớn, mà hoa sen, lại chỉ nhỏ như chung rượu.

“Hắn làm theo sách, thử mấy lần mới trồng được chậu này đấy, ba thật khâm phục sự nhẫn nại của hắn.” Lý phụ đi qua, ngồi lên ghế mây trong góc phòng. “Ba không ngờ, người như hắn mà cũng xem [ Phù Sinh Lục Kí ]. Ngoài [ Phù Sinh Lục Kí ], hắn còn xem không ít sách cổ, cổ văn bản gốc rất dày. Không chỉ là Lý Bạch Đỗ Phủ, bát đại tác gia Đường Tống, ngay cả Hán cổ văn trước đây, hắn cũng từng xem.

Hắn lần đầu ở trước mặt tiền bối như tôi: “Lương thu cửu nguyệt, tái ngoại thảo suy……..Tôi rất kinh ngạc. Nhưng hắn cả bài [Lý lăng Đáp Tô Võ Thư] cũng thuộc lòng. Trò chuyện với hắn, thật sự rất có ý nghĩa.

Lý phụ không nhìn biểu hiện của Hàn Huyền Phi, tự nói tiếp.

“Chúng ta ở trong căn phòng này mùa hạ bị nắng chiếu vào, chúng ta đã sống nhều năm như vậy, cũng không chú ý lắm, cứ nghĩ ráng nhịn là được. Vẫn là hắn suy nghĩ chu đáo, cái này là do hắn làm, khi cậu đi tản bộ hắn đã mang qua.”

Hàn Huyền Phi ngồi bên mép giường, hai mắt nhìn chăm chú vào đoá sen nhỏ, không lên tiếng.

“Ba nghĩ chắc con cũng đã đoán được, hắn đã dọn đến trấn sống rồi. Mỗi buổi sáng, hắn từ nhà đi đến bếp của chúng ta, chuẩn bị thức ăn sáng cho con, sau đó là bữa trưa. Thật là làm khó cho hắn, mỗi lần đều nghĩ cách làm món gì mới mẻ hơn, sợ con ăn chán.

Những thứ này, không đáng giá gì mấy, nhưng để làm ra, phải tốn rất nhiều tâm tư. Hắn mỗi ngày đến đây mày mò những thứ này, còn không dám để cho con nhìn thấy, chỉ lén lút trốn trong bếp làm. Hắn nói chỉ cần làm cho cuộc sống của con thoải mái hơn một chút, vui vẻ một chút, thì hắn đã mãn nguyện rồi.

Người như hắn, cả đời này ba chưa từng thấy qua ……

Mấy ngày trước sức khoẻ con không tốt, hắn đã cẩn thận chăm sóc con, làm cho ba và mẹ đều cảm thấy, những việc bọn tôi làm trước đây thật sự không đủ chu đáo. Hổ thẹn bọn tôi là ba mẹ của con. Hây, đối với con của mình, còn không tốt bằng một người ngoài.”

“Ba, việc này ……” Hàn Huyền Phi vừa muốn mở miệng đã bị ba xua tay ngăn lại.

“Con đừng cho rằng ba mẹ là vì mấy cái máy vi tính, mấy câu chuyện cười của hắn mà bị mua chuộc. Ba cả đời nghèo khó, đọc được mấy quyển sách, một chút khí khái này vẫn còn có.

Ba là bị tấm lòng của hắn làm cho cảm động.”

Hàn Huyền Phi tâm tình phức tạp nhìn ba mình, không biết nên nói gì.

Lý phụ cũng nhìn con trai. Ông do dự một lát, lại nói tiếp: “Thực ra, thực ra việc này cũng không quan trọng …..” Lý phụ ngừng lại, ánh mắt chần chừ cả nửa ngày, mới như hạ quyết tâm mà ngẩng đầu lên.

“Nguyên nhân làm ba đồng ý chấp nhận hắn, là ……hây.” Ông thở nặng một tiếng . “Khi hắn chăm sóc con, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay hắn. Chiếc nhẫn đó, không phải trong ngăn tủ ở đầu giường con cũng có một chiếc giống vậy hay sao?”

Hàn Huyền Phi nghe thấy câu này, hắn giật mình, sau đó thì mặt đỏ ửng, đầu cũng cúi thấp xuống.

“Chiếc nhẫn đó, con xem như bảo bối vậy. Ba thấy con thường lấy ra xem, xem rất lâu. Ba nhớ có lần con tỉnh lại, nhất thời không tìm được chiếc nhẫn, lúc đó con gấp đến mặt trắng bệch. Đó là lần đầu tiên tôi thấy con sắp khóc từ khi con hiểu chuyện đến nay. Lúc con bị thương nặng, đau như vậy, con cũng không để ba nhìn thấy biểu hiện đó của con.”

Hàn Huyền Phi nghe mà mặt càng đỏ hơn. Hắn nghiêng đầu, không muốn để ba nhìn thấy bộ dạng bối rối của hắn.

Lý phụ thấy con trai như vậy, cười lên. Ông đứng dậy, đi đến cạnh Hàn Huyền Phi, quàng qua vai hắn. “Được rồi, được rồi, đừng ngại như vậy. Con vẫn cứ như vậy, vừa đụng đến chuyện này là dể đỏ mặt.”

Lý phụ thương tiếc sờ vào mái tóc ngắn của con trai, chờ mặt hắn hết đỏ, mới tiếp tục nói: “Lúc con không ở nhà, ba cũng từng lấy chiếc nhẫn đó ra xem. Mặt sau của nó có mấy chữ, ba vẫn luôn không hiểu ý nghĩa của nó.

Hôm đó thấy hắn luôn gọi con là Hàn Huyền Phi, tôi mới nghĩ ra, chữ trên chiếc nhẫn, không phải chính là Kỳ Dịch và Hàn huyền Phi hay sao? Tôi nghĩ đến đây, lại thấy con trong lúc nửa hôn mê vẫn luôn ôm hắn. Tôi nghĩ, bỏ đi, cũng không quản là đàn ông với đàn ông, cái gì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai ba ……”

“Ba, con, con …..” Âm thanh của Hàn Huyền Phi nghẹn lại. “Hắn ……con không biết, không biết …..”

“Ba biết hắn từng làm chuyện có lỗi với con. Chuyện của hai đứa, hắn có nói một ít, những việc khác thì ấp a ấp úng. Tôi nghĩ nhất định là rất quá đáng, làm cho con không cách nào tha thứ cho hắn.

Sự kiên trì lúc đầu của con, thật sự làm tôi kiêu hãnh, con là con trai ngoan của ba. Chuyện làm con căm hận, tôi tuy không hiểu rõ lắm, nhưng tim của con vẫn chấp nhận tha thứ cho hắn, không phải sao? Nếu không sao con lại nhớ hắn.

Đời người trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã già rồi, con phải biết chuyện gì là quan trọng nhất với mình. Có một số chuyện, có thể buông tay thì buông tay, để nó qua đi.

Ba biết trước giờ con rất có chủ kiến, con tự nghĩ đi, ba không nói nhiều nữa. Phải nhớ, cho dù con quyết định làm gì, chúng ta đều ủng hộ con.”

……….

Mấy ngày sau đó, Hàn Huyền Phi lúc đọc sách đều thất thần. Không nằm trên giường nhìn lá cây khắp trên bức bình phong bị gió thổi khẽ lay động, thì cũng nhìn đoá sen nhỏ trên bàn.

Hoa sen trên bàn đã có một đoá nở rộ rồi, có một đoá chỉ mới là búp hoa, đều rất xinh đẹp. Ánh nắng chiều chiếu vào cửa sổ, mạ cho nó một mảng vàng kim, gió nhẹ thổi, lại làm nó chập chờn, tràn đầy màu sắc.

Trước mặt Hàn Huyền Phi là một quyển sách, dùng tay chống cằm, nhìn nó …..

Hàn Huyền Phi nhớ lại lúc ở cùng Kỳ Dịch, Kỳ Dịch yêu thương hắn.

Hắn nhớ khi ở trong thương trường, đủ loại nhân vật vây xung quanh Kỳ Dịch vẫn tiêu sái tự nhiên. Nhớ lúc Kỳ Dịch bận rộn, cũng thường lén chuồn đến chỗ mình, tiến gần, vẻ đắc ý nói: “Bị tôi làm mê chết rồi phải không?”

Chính mình lúc đó lại bị tên trẻ con như hắn chọc cho cười to …..

Nhớ khi chúng ta thi bắn ……mỗi lần thua, hắn đều dùng đủ mọi lí do trên trời dưới đất để không thừa nhận. Nhìn hắn nghiêm trang, tiêu sái không ai bì được mà vô lí cũng không ai bằng, nhưng lại không cách nào bác bỏ lí do của hắn, mình luôn cười đến tay mềm nhũn. Lúc đó hắn vẻ mặt gian tà cười kéo bắt mình đọ lại ……

Nhớ đến cảnh hai người, thường ở trên sân thượng, theo khúc nhạc nhẹ nhàng, ôm nhau khiêu vũ. Có chuyện gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ôm đối phương. Thích tựa đầu vào vai Kỳ Dịch, dùng miệng cảm nhận hơi ấm trên cổ hắn, sau đó bị đôi môi ấm áp của hắn phủ kín……

……..Kỳ Dịch ………

Trong lòng Hàn Huyền Phi đột nhiên xông lên một luồng nguyện vọng kịch liệt muốn được gặp Kỳ Dịch, nguyện vọng này lớn đến nỗi làm hắn không kiềm nén nổi nữa …..

Hắn muốn gặp Kỳ Dịch, hắn muốn thấy nụ cười của Kỳ Dịch, muốn thấy ánh mắt si tình của Kỳ Dịch …… những việc khác, hắn không muốn nghĩ nữa. Hắn nghĩ đã quá nhiều rồi, hơn ba năm nay, không, là hơn năm năm nay, hắn mỗi ngày đều nghĩ, mỗi giờ đều nghĩ ……

Hắn thật sự không muốn suy nghĩ gì nữa, đầu hắn rất đau.

Hắn muốn gặp Kỳ Dịch ……

Bất chấp ánh nắng chói chang trên đầu, Hàn Huyền Phi đứng dậy đi, hắn chỉ biết mình muốn gặp người đó…..

Hắn đi rất nhanh, đến khi tới được bên ngoài nhà hoạt động, toàn thân hắn vừa mỏi vừa đau, mệt đến thở cũng rất khó khăn.

Hắn cố chống cự cơ thể vô lực, ráng đi đến phía sau gốc cây, tựa vào, nhắm mắt thở mệt mỏi. Trên mặt không biết là mồ hơi lạnh hay mồ hôi nóng, chảy xuống, nhưng hắn ngay cả sức để nhấc tay lên quẹt đi cũng không còn.

Lúc này, hướng nhà hoạt động truyền ra một trận cười, Hàn Huyền Phi ngước mắt nhìn qua.

Hắn thấy Kỳ Dịch bị một đám nhóc vây xung quanh, đang ngẩng đầu cười to. Mấy đứa trẻ xung quanh hắn cũng cười, cả nhà hoạt động tràn đầy không khí vui vẻ.

Hàn Huyền Phi nhìn một lát thì ngây ra.

Bộ dạng Kỳ Dịch cười vẫn phấn chấn ngông cuồng như trước đây, soái khí đó làm cho Hàn Huyền Phi nhìn đến say mê, không rời mắt.

Bất luận là lúc nào, hoàn cảnh nào, khi Kỳ Dịch cười, đều vô tình lộ ra một loại khí chất quí tộc vương giả, mang theo sự tự tin, và bá khí thâm sâu. Kỳ dịch như vậy, luôn bắt được toàn bộ ánh mắt của Hàn Huyền Phi, làm cho tim của hắn, không cách nào kháng cự mà hoàn toàn lún xuống.

Cơ thể đau nhức, thời tiết nóng bức, mồ hôi rơi đầy trên mặt …… cái gì cũng không tồn tại nữa, chỉ có Kỳ Dịch, thần thái phấn chấn đó, Kỳ Dịch đang cười đó ……

Hàn Huyền Phi chăm chú nhìn hắn, không biết khoé miệng mình đã cong lên một nụ cười …..

Hạ qua thu đến, chớp mắt lại đến mùa đông. Hàn Huyền Phi vẫn bận rộn việc phục hồi sức khoẻ và đọc sách. Kỳ Dịch, vẫn ở trong một góc của Lý gia mỗi ngày, chế biến những món ăn mới mẻ để chăm sóc cho Hàn Huyền Phi.

Kỳ Dịch hai chữ này, ở trong Lý gia đã không còn là hai từ cấm kị khó nói ra nữa. Hai người già luôn rất tự nhiên nói cho Hàn Huyền Phi biết, đây là do Kỳ Dịch làm, đó là do Kỳ Dịch chọn ……

Kỳ Dịch nói, món ăn của Hàn Quốc rất mát, khẩu vị tương đối nặng, nhưng không có dầu mỡ, mùa hạ có thể ăn thường, để ngon miệng. Kỳ Dịch nói, không được ngồi trước máy vi tính quá lâu, phải vận động nhiều. Kỳ Dịch nói, trời lạnh rồi, đây là chăn làm từ lông vịt, vừa nhẹ vừa ấm, đắp rất thoải mái. Kỳ Dịch nói, mùa đông ở Giang Nam trời rất lạnh, phải đặt máy điều hoà không khí. Kỳ Dịch nói ……..

Hàn Huyền Phi không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra, hắn nghe từng câu của Kỳ Dịch, thấy Kỳ Dịch tinh tế làm đồ cho mình, mặt hắn luôn lộ ra một nụ cười không giấu diếm nổi, có chút ngượng ngùng, rất nhạt, rất hạnh phúc ….

Tuyết bay như hoa, thản nhiên rơi xuống, vạn vật trên đời chỉ còn lại màu trắng và đen, rất sạch sẽ.

Hàn Huyền Phi ngồi trước cửa sổ đóng kín, nhìn Kỳ Dịch đằng xa tít trong tự viện trên núi hái mai đỏ cho hắn, mai đỏ như lửa, cánh tim rất cong, mùi lạnh rất thơm.

Hắn la hét trong phòng, hai mắt khẽ khép lại, nghe mùi hương thơm rất nhẹ ……

“Kỳ Dịch, cậu cái tên này, chính là không chịu tha cho tôi sao?”

Hắn như một đứa trẻ bướng bỉnh nhăn mũi lại, đưa tay điểm vào cánh hoa, cười rồi…..

Hương hoa thanh nhã khắp phòng, hắn hài lòng nhắm mắt, gục trên bàn, cảm nhận một hơi ấm bao trùm lấy hắn.

*********

Kỳ Dịch ngồi trong rừng cây nhỏ gần khu xây dựng của công ty hắn, nhìn bầu trời xanh đằng xa. Có lẽ mọi người bây giờ đều đã quen với cuộc sống vội vã, thích nhìn những ánh đèn neon, hưởng thụ li rượu đỏ, đã không rãnh để ngồi yên tĩnh trong rừng cây, nhìn mây trắng chầm chậm di chuyển trên bầu trời xanh, nhìn hoa tàn hoa rơi …….. Cho nên, rừng cây nhỏ này luôn là nơi ít người tới.

Nhưng Kỳ Dịch rất thích đến đây, thưởng thức mỹ cảnh tự nhiên hiếm có trong đô thị phồn hoa, mặc cho tâm tình bay bổng, những ý nghĩ quây quanh người hắn.

Hắn đã cầu xin ông trời trên trăm ngàn lần, hi vọng có một ngày, hắn có thể cùng người mà hắn yêu thương, cùng ngồi trong rừng cây này, nhìn cánh hoa thản nhiên rơi, rớt trên thảm cỏ êm đềm, màu hồng và xanh tươi tắn …..

Hàn Huyền Phi rời khỏi quê nhà trở lại cục cảnh sát đã được hơn một tháng rồi.

Ngày hắn đi trời rất xanh, tiết trời xuân rét, rất lạnh. Hàn Huyền Phi đứng ở cửa chờ Kỳ Dịch, cho Kỳ Dịch biết, hắn phải trở về cục để làm việc rồi.

Kỳ Dịch không nói gì cả, chỉ cởi áo da trên người mình xuống, khoác lên người Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi không cự tuyệt.

“Chúc mừng cậu.” Giọng của Kỳ Dịch rất vững, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi trầm mặc nhìn Kỳ Dịch cả nửa ngày, trong mắt Kỳ Dịch chỉ có sự kiên quyết không hề dao động. Hàn Huyền Phi mất nụ cười, hắn ngước nhìn bầu trời, như có hơi không biết làm thế nào, lắc lắc đầu.

“Tôi phải đi rồi, tạm biệt.” Hắn liếc nhìn Kỳ Dịch, buông nhẹ một câu, lên xe rời đi.

----------

Kỳ Dịch không biết tình hình hiện tại của Hàn Huyền Phi, nhưng tin chắc hắn nhất định rất bận rộn. Kỳ Dịch cũng chưa đến mức không biết thức thời, mà trong lúc này đi làm phiền Hàn Huyền Phi.

Hắn quyết định chờ ba tháng, chờ Hàn Huyền Phi yên ổn xong xuôi, sẽ đi tìm hắn. Kỳ Dịch đã hạ quyết tâm, Hàn Huyền Phi ở đó, hắn sẽ ở đây.

Hắn biết Huyền yêu hắn rất sâu đậm, biết khúc mắc của Huyền đã từ từ được mở ra. Còn lại, chính là để mình dùng cả đời này để bù đắp. Hắn muốn ở cùng Huyền, che chở cho Huyền, làm Huyền hạnh phúc ……

Bảo bối mà hắn yêu nhất …….Kỳ Dịch nhìn phía chân trời bắt đầu dần đỏ lên, thờ dài một hơi. Tôi sẽ không để cậu chịu bất kì tổn thương nào nữa …..

Hắn đứng lên khỏi ghế, xoay người qua ……

Huyền?



Hàn Huyền Phi mặc một bộ cảnh phục màu xanh đậm phẳng phiu, tay cầm nón cảnh sát, đứng dưới cây hoa cách không xa, yên lặng nhìn Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch như thằng ngốc đứng ở đó, mở to mắt không dám tin …..

Huyền trở về rồi! Hắn đến tìm tôi? Huyền chủ động đến tìm tôi?

Hàn Huyền Phi thấy bộ dạng kinh ngạc của Kỳ Dịch, có hơi ngại ngùng cười lên, cúi đầu nhìn cánh hoa dưới đất.

Trời a, là Huyền, thật đúng là Huyền đã đến.

Kỳ Dịch tỉnh người, tiến đến phía trước mấy bước. “Huyền, thật sự là cậu, cậu đến thật rồi!”

Hàn Huyền Phi ngước đầu, chỉ cười với Kỳ Dịch ……

Hàn Huyền Phi mặc một bộ đồng phục mới, càng hiện rõ thân hình cao ráo của hắn, khí chất lẫm liệt. Hắn vẫn để mái tóc ngắn như trước nhưng phía trước hơi dài, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan xinh đẹp, đẹp đến nỗi làm Kỳ Dịch nhìn mà phát si.

“Cậu đúng là đẹp cực kì mà……” Ánh mắt Kỳ Dịch vốn không rời khỏi người Hàn Huyền Phi, khoé miệng thì thầm nói.

Hàn Huyền Phi bị nói đến đỏ mặt, nguýt nhìn Kỳ Dịch: “Ngu ngốc.”

“Tôi là hoa si!” Kỳ Dịch đột nhiên nói một câu rất nghiêm túc, sau đó thì cười to ôm Hàn Huyền Phi lại. “Trời ạ, bảo bối của tôi, tôi thật không dám tin. Tôi thật không dám tin cậu lại đến đây tìm tôi, ha ha. Tôi cũng đã hạ quyết tâm, muốn kháng chiến tám năm với cậu, nhất định sẽ theo đuổi được cậu một lần nữa.”

Hàn Huyền Phi cười không nói chuyện, ngoan ngoãn dựa vào lòng Kỳ Dịch, mãn nguyện nghe hơi thở đã lâu không nghe.

“A, đúng rồi, qua đây ngồi đi, đừng đứng mệt đó.” Kỳ Dịch đột nhiên nhớ ra chân Hàn Huyền Phi không thể đứng lâu, mới rất không nỡ mà buông người trong lòng ra.

“Được a.” Hàn Huyền Phi ừ một tiếng, lại không thấy Kỳ Dịch có động tĩnh gì. Hắn thấy kỳ lạ nhìn Kỳ Dịch, lại chỉ thấy mắt hắn nhìn chằm chằm vào môi mình.

“Cậu muốn làm gì?” Hàn Huyền Phi hỏi cảnh giác.

“Tôi rất muốn hôn cậu……” Kỳ Dịch thở gấp nói.

“Đừng, tôi đang mặc cảnh phục đó!” Hàn Huyền Phi khẩn trương lùi về sau một bước.

“Tôi biết.” Kỳ Dịch nhụt chí. “Chúng ta qua đó ngồi đi.”

“Đẹp quá!” Hàn Huyền Phi ngồi lên ghế dài, ngước nhìn bóng cây râm mát làm nổi bật mấy đoá hoa.

“Rừng cây này tên là Tư Phi Viên ( vườn nhớ Phi).” Kỳ Dịch vẫn nắm chặt tay Hàn Huyền Phi, ánh mắt không rời khỏi mặt hắn một khắc. “Tôi đã xây trên mỗi một khu nhỏ ở đây, chỗ nào cũng có một Tư Phi Viên.”

Hàn Huyền Phi liếc nhìn Kỳ Dịch. “Cái tên quê mùa quá đi.” Khoé miệng hắn cong lên, trong mắt không giấu được nụ cười.

“Ha ha ……” Kỳ Dịch vui đến độ chỉ biết cười ngây ngô. Hàn Huyền Phi không thèm để ý hắn, thả lỏng toàn thân ngả người dựa về phía sau, thoải mái ngồi trên ghế, ngắm nhìn mỹ cảnh trước mắt. Kỳ Dịch khó khăn lắm mới khép miệng lại được. “Công việc của cậu sao rồi?”

“Tôi muốn làm công việc có liên quan đến hệ thống an toàn của mạng, chỉ huy sẽ để tôi phụ trách mặt này.”

“Ở đây?”

“Phải a, ở đây là đơn vị trước đây của tôi, tôi tốt nghiệp xong thì được phân công làm ở đây.”

“Ồ, quá tốt rồi.” Hai mắt Kỳ Dịch sáng lên. “Gần rừng cây này có một ngôi biệt thự, phía trước là sông, xung quanh rất thanh tịnh, cảnh trí lại đẹp. Tôi giữ nó lại không bán nữa, để cho hai chúng ta ở.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Huyền Phi. “Ở đây tôi cũng có một căn hộ, ở tầng cao nhất, phong cảnh cũng rất đẹp. Tóm lại, chỉ cần cậu nói thích, chúng ta sẽ ở đó.”

Hàn Huyền Phi nhìn bộ dạng phấn chấn của Kỳ Dịch, nở nụ cười xấu xa. “Ai muốn ở chung với cậu chứ? Trong cục cảnh sát có phân cho tôi một căn hộ, tôi muốn ở đó.”

“Á?” Kỳ Dịch có hơi nản lòng, rất nhanh liền nói thầm một câu: “Tôi sẽ không để cậu ở một mình đâu.”

“Cậu nói cái gì?”

“Không có gì.” Kỳ Dịch vội ngồi thẳng người. “ Lầu dưới ở chỗ cậu là ai ở?”

“Làm gì?”

“Mua nhà của hắn, rồi khoan một cái lỗ lên tầng trên.” Thái độ của Kỳ Dịch rất nghiêm túc.

Hàn Huyền Phi nghe rồi cười lớn, Kỳ Dịch cũng cười với hắn.

“Tôi thật là hạnh phúc, ngồi ở đây cùng trò chuyện với cậu, nhìn cậu.” Kỳ Dịch như than thở nói: “Tôi tưởng sẽ không thể có được hạnh phúc như thế này nữa …….

Khi đó tôi thật sự tin rằng cậu đã chết rồi, tôi thấy cậu nằm ở đó, vải trắng đậy lên …….Các người gạt tôi thật thê thảm, tôi xém chút đã phát điên rồi.”

“Đáng đời, cậu điên mới tốt.” Ngữ khí của Hàn Huyền Phi rất hung dữ, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nụ cười, thương yêu nhìn Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch hậm hực cười gian hai tiếng, thấy Hàn Huyền Phi không nổi giận, nên yên tâm.

“Nói cho tôi biết, các cậu sao gạt được thật đến như vậy? Tôi và Kỳ Dương đều bị lừa hết.”

“Việc này rất đơn giản, nói với bác sĩ là xong.

Lúc tôi bị mất tích, đồng nghiệp của tôi cũng cho rằng là do cậu làm, nhưng khổ nỗi là không có chứng cứ, không cách nào công khai yêu cầu cảnh sát Nhật Bản giúp đỡ để truy bắt cậu, nhưng bọn họ vẫn lén lút nhờ cảnh sát Nhật giúp đỡ. Phía cảnh sát Nhật Bản không tìm ra chúng tôi, đành phải chú ý Kỳ Dương và Y thế gia.

Y thế gia sống mái cùng Tung Hoành, cảnh sát bắt được tin. Họ vội chạy đến, vừa đúng lúc cứu được tôi. Vết thương của tôi không nặng lắm, nhanh chóng thoát được cơn nguy hiểm. Nhưng vì đề phòng các cậu báo thù, cảnh sát Nhật liền căn dặn bác sĩ tạo nên một cái chết giả cho tôi. Trong phòng phẫu thuật, có bác sĩ giúp đỡ, lừa các người mấy phút cũng rất dễ.

Tôi cũng là sau khi tỉnh lại mới biết những việc này.”

“Chiêu này thật lợi hại, lừa tôi đến sắp chết .” Kỳ Dịch bất chấp sự vùng vẫy khẽ khàng của Hàn Huyền Phi, đem hắn ôm chặt vào lòng. “Còn may ông trời đối xử với Kỳ Dịch tôi rất tốt, vẫn đem cậu tặng lại cho tôi.”

“Là ai tốt chứ.” Hàn Huyền Phi véo lỗ tai Kỳ Dịc . “Nghĩ cho rõ chút đi!”

“Ây da, là Huyền Huyền nhà tôi tốt, Huyền Huyền tốt! Còn có cảnh sát thúc thúc tốt!” Kỳ Dịch vội bụm lỗ tai lại la lớn.

Hàn Huyền Phi bị Kỳ Dịch chọc cười. “Cảnh sát thúc thúc? Miệng ngọt quá ha.”

“Đương nhiên rồi, sau này cảnh sát sẽ mãi mãi là đối tượng mà tôi ca ngợi, mỗi cảnh sát đều là huynh đệ tốt của tôi.” Kỳ Dịch kề sát cười với Hàn Huyền Phi. “Bởi vì từ nay về sau, tôi sẽ là người nhà của cảnh sát, đương nhiên là phải khen cảnh sát rồi.” Hàn Huyền Phi sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên, có chút ngại ngùng xoay đầu đi.

Khuôn mặt ửng đỏ của Hàn Huyền Phi đẹp đến độ khiến người ta nhìn mê mẫn, Kỳ Dịch cảm thấy tất cả hồn phách của mình đều đã bay hết rồi, huyết dịch toàn thân chạy thẳng xuống chỗ đó.

“Đi ăn cơm! Chúc mừng công việc mới của cậu.” Kỳ Dịch vội đứng lên, nói to.

“Làm gì đột nhiên muốn đi ăn cơm gấp vậy?” Hàn Huyền Phi không hiểu gì hết.

“Vì, chúng ta ăn xong còn có rất nhiêu chuyện quan trọng cần làm, thời gian rất quí báu.” Kỳ Dịch kéo Hàn Huyền Phi từ ghế dậy.

“Chuyện gì?”

“Chuyện này nè.” Kỳ Dịch vội vàng hôn lên môi Hàn huyền Phi một cái, cười hi hi nhìn khuôn mặt trong phút chốc đã đỏ ửng của Hàn Huyền Phi. “Huyền, tôi cũng nhịn bốn năm rồi, bây giờ mỹ sắc trước mặt, còn nhịn nữa tôi sẽ phát nổ đấy.”

“Ai, ai quan tâm cậu chứ!” Hàn Huyền Phi mắc cỡ đến nhìn cũng không dám nhìn Kỳ Dịch.

“ Bà xã, không thương tiếc ông xã này hay sao ……”

“Kỳ Dịch! Ai là bà xã của cậu!”

“Ô, tôi nói sai rồi, chúng ta đều là ông xã ……Huyền, thực ra tôi là nghĩ cho cậu đó, tôi sợ cậu làm hư Tiểu Huyền Huyền của tôi.”

“Cậu, cậu …….sao cậu vẫn mặt dày như vậy chứ?”

“Đều là vợ chồng già rồi, có gì ngại nữa chứ. Huyền, chúng ta gọi đồ ăn ngoài được không! Tiết kiệm thời gian ……”

“A! Huyền, dừng chân! Lỡ như cái chân này của cậu đá kém đi rồi, vậy là đá chọi đá! Bảo bối rất dễ gãy mà, nửa đời sau là phúc của cậu ………”

“Ai yô! Đau, đau! Chân bị đá gãy rồi ……Huyền, đợi tôi với! Ai yô, chân của cậu vẫn rất dữ …….”

*******************

Lời của Ninh Mông :

Cuối cùng rồi , mọi người ráng nhịn nghe mấy lời thừa thãi của Ninh Mông nhé .

[ Ràng buộc ] đến đây là kết thúc rồi , rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ Ninh Mông và [ Ràng Buộc ]

Không biết kết cục này có làm mọi người hài lòng hay không , rất hi vọng mọi người thích nó.

Nhưng , tôi biết , rất nhiều vị đại nhân đối với kết thúc không phải là bi kịch của Ràng buộc rất thất vọng , cảm thấy như vậy đã phá hỏng tính hợp lí và chân thực của Ràng buộc.

Tôi sớm đã viết một bài tự thuật , nói về chuyện này , như sau :

“Tôi rất xem trọng tính hợp lí và chân thực của [ Ràng Buộc ]

[Ràng buộc ] viết thành kết thúc hạnh phúc , có một số đại nhân rất thất vọng . Họ cho rằng như vậy thì không hiện thực nữa , nhưng tôi không đồng ý cách nghĩ này , tôi rất thích kết thúc này.

Giống như câu chuyện Cảnh sát và kẻ cướp , đại đa số đều là bi kịch . Hơn nữa loại văn này , bi kịch viết rất dễ , không hao tâm tốn lực , nói không chừng còn có thể kiếm được danh hiệu bi kịch kinh điển.

Nhưng tôi kiên quyết không.

Mục đích viết văn của tôi chính là : Để người mà tôi thích , sống trong văn của tôi . Tôi xem họ như người thật , tôi buồn vì họ , vui vì họ . Tôi không cần vì tác phẩm của mình có khả năng chấn động lòng người càng lớn hơn , có được nhiều nước mắt , hoặc là khả năng được mọi người khen thưởng là kinh điển.

Tôi hi vọng tình cảm của người trong văn làm mọi người cảm động , mà không phải là vì cái chết của họ …….”

Phải bổ sung thêm một câu , tôi nói tính chân thực , tính hợp lí , là việc tồn tại đầu tiên trước khi tôi viết đam mỹ tiểu thuyết.

Có vị đại nhân trả lời cho tôi , cô ấy nói : Ràng buộc không nên dùng cái chết để mở ra , mà nên dùng tình yêu để cởi mở .

Câu nói này thật sự đã đi vào trong tim tôi.

Trong mắt tôi , kết cục của Hàn Huyền Phi và Kỳ Dịch nên là như thế này ……

Vì tuổi trẻ cơ thể bị tổn thương quá nặng , nên Hàn Huyền Phi năm năm mươi bảy tuổi thì qua đời.

Kỳ Dịch ôm hắn , nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình.

Lúc Hàn Huyền Phi ra đi rất bình tĩnh , rất hạnh phúc …….

Sau khi Hàn Huyền Phi chết, Kỳ Dương từ nước ngoài trở về , cùng Kỳ Dịch trải qua mấy năm còn lại trong đời.

Kỳ Dịch chết, Kỳ Dương y theo di nguyện của hắn , đem tro cốt của hắn và Hàn Huyền Phi hợp thành một, an trí tại nghĩa trang . Cạnh chỗ của họ , Kỳ Dương còn giữ lại một chỗ cho mình.

Kỳ Dương thọ tám mươi chín tuổi thì tạ thế , con gái hắn đem hắn đặt cạnh em trai ……

Mỗi năm tiết thanh minh, con gái Kỳ Dương đều mang theo con cháu đến đây bái tế.

Trong một tiết thanh minh quang đãng , cô kể câu chuyện lúc đầu cho cậu thanh niên . Đứa trẻ nghe rồi hai mắt sáng lên ……

“Woa , câu chuyện này rất cảm động , anh cảnh sát đó rất cool ……” Cậu nghiêng đầu nghĩ . “ Nhưng , bọn họ đã dày vò nhau như vậy, cuối cùng vẫn ở bên nhau sao ?”

“Có sao đâu ……” Người phụ nữ già nheo mắt lại , cảm nhận gió xuân dịu dàng thổi lên mặt …..

“Họ yêu nhau mà …….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước