Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân
Chương 2
Tên truyện: Rất khó để một con mèo có thể báo ân
Tác giả: Thanh Điểu Lâm Tinh
Editor: Chốn
Chương 2
Dù có kiểm tra tất cả băng ghi hình thì họ cũng không phát hiện ra bất cứ tình huống khả nghi nào, lý do những con chó bị thương trở thành bí ẩn lớn của Chiêu Hành Viên.
Tên đầu sỏ vẫy vẫy đuôi, dùng ma thuật để xóa dấu vết ở camera, sau đó lắc mình, biến thành một ứng viên đi xin việc, vượt qua các bài kiểm tra, sơ yếu lý lịch của cậu được đưa đến tay trợ lý đặc biệt của Tạ tổng, Giang Vân.
Có mười bộ hồ sơ được thông qua, Giang Vân xem một hồi, chắc chắn rằng thân phận của mấy người này không có vấn đề gì, đột nhiên bị hấp dẫn bởi một bộ hồ sơ nào đó.
Chính xác hơn là bị cái ảnh trên hồ sơ hấp dẫn.
Ngày nay nhiều công ty đã chuyển sang dùng hồ sơ điện tử, Tạ thị lại vẫn để ứng viên viết sơ yếu lí lịch lên giấy, tấm ảnh trên đó đương nhiên là không thể thiếu. Người có thể vượt qua được các vòng sàng lọc của Tạ thị thì ít nhất cũng có tướng mạo đoan chính, nhưng phần lớn thì ảnh chụp đều rất bình thường, chỉ có vài người là có thể chụp ra được cảm giác nghệ thuật lôi cuốn mà thôi.
Dáng dấp của người này quá đẹp, Giang Vân theo bản năng nhìn họ tên và lý lịch trên hồ sơ.
Ô Miên.
Hắn lẩm nhẩm một chút, tên cũng rất đặc biệt, chẳng qua lý lịch của cậu thuộc hạng tầm thường nhất trong nhóm người này, thậm chí Giang Vân nghi ngờ, liệu Ô Miên được thông qua có phải do gương mặt kia hay không.
Vì mặt đẹp như vậy, nếu cậu được đám nhan cẩu của phòng nhân sự ưu ái thì cũng không lạ gì.
Giang Vân tìm video phỏng vấn, vừa xem, hắn đã hiểu ngay lý do Ô Miên có thể trúng tuyển. So với những người khác, cậu nhìn tự tin mười phần, dường như những chỗ không bằng người khác kia cũng không khiến cậu chịu áp lực, trả lời câu hỏi cũng rất lưu loát, lúc không cười thì có vẻ khó gần, nếu có thì lại mang dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, có chút cảm giác của nghé con mới sinh không sợ cọp.
Đây là một người rất dễ gây hảo cảm với người khác, ánh mắt còn trong trẻo sạch sẽ, khi nhìn ai cũng thấy rất chân thành.
Có cậu ở đây, những ứng viên khác trở nên vô cùng mờ nhạt. Giang Vân thậm chí còn không xem video phỏng vấn của những người khác, cứ thế đứng dậy đưa hồ sơ cho Tạ Cửu Triết xem, hắn còn nghĩ nếu đã đến thời hạn mà năng lực của Ô Miên cũng có, liệu hắn có thể giữ cậu lại làm trợ lý cho mình không?
Trợ lý mà lại mang theo một trợ lý nữa thì nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng ai bảo hắn lại là đặc trợ chứ, chức vị này không đơn giản chỉ là một trợ lý đâu.
Lúc Giang Vân bước vào phòng làm việc, Tạ Cửu Triết vừa kết thúc buổi hội nghị trực tuyến. Anh ngẩng đầu nhìn Giang Vân, hắn lập tức nói: "Tạ tổng, đây là mười bộ sơ yếu lý lịch đã được Phòng nhân sự chọn ra."
Nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ của Tạ Cửu Triết không có biểu cảm gì, nhưng Giang Vân biết là ông chủ đang rất không vui. Dù sao Tạ Cửu Triết khó gần có tiếng, rất ít khi để cho ai đó đi theo mình, chỉ có chú Trà nhìn anh lớn lên từ nhỏ là có thể thân cận một chút.
Ban đầu, chức vị trợ lý sinh hoạt không tồn tại, chỉ xuất hiện như một bất ngờ của cuộc đấu tranh nội bộ trong tập đoàn Tạ thị. Nhưng việc thay đổi nhân sự không phải do Tạ Cửu Triết bắt bẻ, chủ yếu là vì có mấy người cứ mưu toan sáp lại gần tổng tài trẻ tuổi của Tạ thị để một bước lên trời.
Tạ Cửu Triết đã sớm không vừa mắt với vị trí trợ lý sinh hoạt này, khi nhìn những bộ hồ sơ ở trên bàn, anh nghĩ đây là lần cuối rồi, phải mất gần hai tháng thì anh mới có thể giải quyết cái gai trong mắt mình.
Thế nhưng, lúc đọc được một phần sơ yếu lí lịch, ánh mắt anh bị dính lên đó luôn.
Giang Vân vẫn yên lặng đứng chờ trước bàn làm việc, lúc thấy được sự chú ý rõ ràng một cách quá đáng của Tạ Cửu Triết đối với một bộ hồ sơ nào đó thì lén lút liếc một cái, lập tức hiểu ngay.
Quả nhiên là hồ sơ của Ô Miên, nhưng mà... Ông chủ của hắn đã thấy không ít tuấn nam mỹ nữ, sao lại bị hấp dẫn bởi một tấm hình?
Nhưng hắn không biết, thứ hấp dẫn Tạ Cửu Triết không phải là gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia mà là tướng mạo bất đồng của thanh niên trong ảnh, tóc đen mắt xanh.
Tạ Cửu Triết đã gặp không ít người có mắt xanh, mắt họ đều có màu xanh nhạt, nhưng chỉ riêng chủ nhân của tấm ảnh này là có mắt màu xanh khá đậm mà vẫn để lộ rõ hoa văn cực kỳ đặc thù bên trong, rất đặc biệt.
Đôi mắt này khiến anh nhớ đến chú mèo mun đi theo mình nửa tháng thì đột nhiên mất tích.
Ngày thứ nhất phát hiện ra chú mèo biến mất, anh đã cho người đi tìm, nhưng tìm một tháng mà vẫn không thấy tung tích, thậm chí xem hết camera trong Chiêu Hành Viên mà cũng không biết là chú mèo biến đi đâu mất.
Thứ duy nhất mà anh nắm được là thời gian chú mèo mất tích không khác lắm so với cái đêm mà những con chó bị đánh.
Người làm của Chiêu Hành Viên vẫn đang ráo riết đi tìm chú mèo kia, Tạ Cửu Triết thần xui đất khiến cầm bộ hồ sơ của Ô Miên, đặt sang một bên, "Chọn cậu ta đi."
Giang Vân lập tức gật đầu, "Tôi đi thông báo cho Phòng nhân sự."
Lúc đi, hắn tiện tay cầm theo cả những bộ hồ sơ khác, lúc đến Phòng nhân sự, trưởng phòng nhân sự còn không nhịn được mà cảm thán: "Quả nhiên, mỹ mạo đúng là vốn liếng lớn nhất."
Giang Vân nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy không thể nào phản bác lại được, vì so với những tập hồ sơ khác thì của Ô Miên không phải xuất sắc nhất, thậm chí còn hơi đơn giản.
Nhưng chức vị trợ lý sinh hoạt này cũng không yêu cầu phải xử lý công việc gì quá khó, chỉ cần sắp xếp một ngày ba bữa cho Tạ tổng và mấy việc vặt như nhắc nhở lịch trình, cũng không cần thiết phải công bằng hết mực.
Nghĩ như vậy, hắn lại thấy để một cái bình hoa đứng ở vị trí có cũng được mà không cũng được này thì cũng không sao, ít nhất là nhìn vui mắt. Hơn nữa, người không đủ kinh nghiệm, không có năng lực mạnh thì sẽ không tạo ra nguy cơ với hắn.
Chính vì vậy, ngày đầu tiên Ô Miên đi làm, Giang Vân rất ôn hòa với cậu, mà không chỉ Giang Vân, toàn bộ nhân viên của tầng sáu mươi cũng rất hòa nhã với cậu, thậm chí nhiều bộ phận tương đối tách biệt cũng đến chào hỏi một chút.
Ô Miên không giao thiệp với con người nhiều, nhưng những yêu quái như cậu khá nhạy bén, biết rằng phần lớn những người này cũng có ý tốt thì còn thấy hơi ngạc nhiên. Trước khi đi làm, cậu đã lên mạng tìm hiểu, nhiều người nói rằng nhân viên cũ và quản lý sẽ bắt nạt người mới, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những việc đó, nhưng mọi thứ lại không giống như cậu nghĩ.
Không hổ là công ty của ân nhân, Ô Miên vừa thầm cảm khái vừa cười nói, chào hỏi với mọi người.
Lúc đầu được Giang Vân đưa tới, vì hồi hộp nên trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhìn cực kỳ khó gần, dáng vẻ người sống chớ đến gần, bây giờ cười lên lại để lộ hai cái răng khểnh, nhìn vừa đáng yêu lại đơn thuần.
Ở tầng sáu mươi này toàn là các thành phần quan trọng của tập đoàn Tạ thị, ai cũng là tinh anh, dạng người như Ô Miên chưa từng xuất hiện ở đây.
Như một con cừu lạc vào giữa bầy sói, Giang Vân nhận xét.
Hắn bảo tất cả mọi người về chỗ, xem đồng hồ rồi nói với Ô Miên: "Còn khoảng mười phút nữa là Tạ tổng đến, trước đó cậu phải làm quen với tất cả những thói quen của Tạ tổng. Ngụy Khải Phong, tới đây."
Người được Giang Vân gọi lập tức đi đến, "Đặc trợ Giang."
Giang Vân nói: "Cậu dẫn dắt cậu ấy, nói cho cậu ấy những việc cần làm."
Giang Vân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đương nhiên không thể cầm tay chỉ việc cho Ô Miên, thực ra rất ít nhân viên ở đây cần người dẫn dắt, những người có thể đến làm việc ở công ty mẹ thì đều đã rèn luyện rất nhiều, đã có năng lực tự mình đảm đương rồi.
Ngụy Khải Phong gật đầu nói: "Được."
Giang Vân gật đầu với Ô Miên rồi vội vã trở về phòng làm việc của mình, sau khi hắn đi, Ngụy Khải Phong mới mỉm cười, chìa tay ra, "Xin chào, tôi là Ngụy Khải Phong, bây giờ sẽ dẫn cậu đi làm quen một chút."
Ô Miên nhìn cậu ta một cái, trên mặt nở nụ cười tương tự, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không còn sự đáng yêu và thân mật như lúc trước. Ngụy Khải Phong này nhìn thì dường như không có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng đằng sau nụ cười đó không có chút ý tốt nào.
Vừa nãy cậu đã nghĩ ai ở đây cũng tốt, bây giờ thì lòi ra một khứa này.
Nhưng có vẻ ác ý của người này cũng không mãnh liệt lắm.
"Làm phiền anh rồi, trợ lý Ngụy."
Ô Miên áp dụng ngay mấy câu văn mẫu học được trên mạng để trả lời, hiệu quả cũng không tệ lắm, hoặc là do Ngụy Khải Phong không quá coi trọng cậu, cho dù cậu ta có chìa tay ra trước thì cũng không thể chối bỏ sự thật là cái bắt tay vừa rồi thực sự rất qua loa.
Cậu ta đưa Ô Miên đi đến phòng làm việc rồi chỉ vào một chồng chứa khoảng bổn quyển sổ tay thật dày, nói: "Đấy là những gì mà cậu phải nhớ thật kỹ, trong đó viết các loại sở thích của tổng giám đốc, khi làm việc thì ngài ấy tương đối nghiêm khắc, bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn thử việc, cần phải nắm chắc cơ hội."
Ngụy Khải Phong ám chỉ rằng Ô Miên cần phải nhớ hết những cuốn sổ đó thì mới được trở thành nhân viên chính thức, chỉ chực chờ thưởng thức biểu cảm kinh ngạc và khổ sở của đối phương. Cậu ta đã dùng cách này để bẫy rất nhiều trợ lý sinh hoạt đang trong giai đoạn thử việc rồi, đương nhiên không trắng trợn nói ra, cũng chỉ ra oai một chút với người mới, để người ta nhìn rõ hoàn cảnh sinh tồn của nơi này.
Nhưng đối với Ô Miên, cậu ta làm quá đáng hơn một chút.
Ngụy Khải Phong không phục, những trợ lý sinh hoạt trước kia dẫu sao cũng tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, lý lịch cũng không tính là kém, còn Ô Miên thì tốt nghiệp một trường nào mà tên cũng chưa nghe thấy bao giờ, kinh nghiệm không có, ngoại trừ gương mặt đẹp đến lạ lùng.
Dựa vào đâu chứ?
Ngụy Khải Phong cảm thấy, người như vậy mà đến làm việc ở tầng 60 thì khác gì hạ thấp những người khác, dù sao những trợ lý sinh hoạt trước kia cũng không làm việc lâu, hôm nay cái bình hoa này nghỉ việc sớm hơn thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Ô Miên nhìn cái thứ có thể coi là sách kia, hơi ngạc nhiên, "Ở đây cả rồi sao? Đã sửa sang lại hết sao?"
Phản ứng này... sai sai.
Ngụy Khải Phong nghĩ thầm, trên mặt vẫn treo nụ cười khôn khéo như trước, "Đúng vậy..."
Cậu ta còn chưa kịp nói thêm thì đã thấy Ô Miên cầm tay mình quơ quơ, chân thành nói: "Cảm ơn anh nhé, trợ lý Ngụy."
Lời cảm ơn của cậu khiến cho âm mưu của Ngụy Khải Phong tạm thời bị bỏ xó.
Cậu ta chần chừ nói: "Không cần cảm ơn đâu."
Ô Miên nở một nụ cười thật tươi, "Bây giờ tôi sẽ đi xem hết những quyển sổ kia, không thể phí hoài tâm huyết của anh được."
Ngụy Khải Phong không nhịn được mà nghĩ, khứa này đang châm chọc cậu ta hay sao vậy?
Cậu ta nhìn một "quyển sổ" trên bàn, thầm cười nhạt, hy vọng đến lúc Tạ tổng tới thì trợ lý sinh hoạt thử việc này vẫn còn cười được. Thực ra cậu ta vẫn muốn dạy dỗ Ô Miên một chút, nhưng Ô Miên cười lên thực sự quá đẹp, Ngụy Khải Phong do dự một hồi rồi vẫn nói một câu không mặn không nhạt: "Vậy cậu phải cố gắng lên."
Ô Miên gật mạnh đầu, "Được được, tôi cũng không làm phiền trợ lý Ngụy nữa."
Ngụy Khải Phong đáp một tiếng rồi đi, Ô Miên nhìn theo bóng lưng cậu ta, cảm khái: "À, người tốt."
Mặc dù người này không có ý tốt với cậu, nhưng quyển sổ tay này của cậu ta đúng là thứ mà Ô Miên cần. Cậu đã tốn công sức thế này để biết được Tạ Cửu Triết thích gì rồi báo ân mà, cách làm của Ngụy Khải Phong đã gãi đúng chỗ ngứa của cậu, quyển sổ tay này dày như thế nào cũng không tạo thành uy hiếp cho cậu.
Cậu là yêu quái mà, dù kém hơn đại yêu tu luyện trăm, ngàn năm, năng khiếu của cậu vẫn rất tốt, bản lĩnh cũng rất tốt.
Ô Miên mở cuốn sổ ra, lật thật nhanh các trang giấy như trẻ con không hiểu chuyện, toàn bộ quá trình diễn ra trong khoảng mười phút. Sau đó cậu nhắm mắt lại, tổng hợp tất cả thông tin trong đầu.
Ngay lúc này, điện thoại nội tuyến trong phòng vang lên, cậu sửng sốt một chút rồi mới nhận, lạnh nhạt nói: "Xin chào, tôi là Ô Miên."
Tiếng của Ngụy Khải Phong vang lên: "Ô Miên, Tạ tổng đã đến công ty, cậu chuẩn bị một chút."
Nhất thời, Ô Miên vừa kích động vừa thấp thỏm. Cậu chỉ vừa ghi nhớ các thông tin trong sổ, còn chưa kịp phân tích, phải làm sao bây giờ?
Tác giả: Thanh Điểu Lâm Tinh
Editor: Chốn
Chương 2
Dù có kiểm tra tất cả băng ghi hình thì họ cũng không phát hiện ra bất cứ tình huống khả nghi nào, lý do những con chó bị thương trở thành bí ẩn lớn của Chiêu Hành Viên.
Tên đầu sỏ vẫy vẫy đuôi, dùng ma thuật để xóa dấu vết ở camera, sau đó lắc mình, biến thành một ứng viên đi xin việc, vượt qua các bài kiểm tra, sơ yếu lý lịch của cậu được đưa đến tay trợ lý đặc biệt của Tạ tổng, Giang Vân.
Có mười bộ hồ sơ được thông qua, Giang Vân xem một hồi, chắc chắn rằng thân phận của mấy người này không có vấn đề gì, đột nhiên bị hấp dẫn bởi một bộ hồ sơ nào đó.
Chính xác hơn là bị cái ảnh trên hồ sơ hấp dẫn.
Ngày nay nhiều công ty đã chuyển sang dùng hồ sơ điện tử, Tạ thị lại vẫn để ứng viên viết sơ yếu lí lịch lên giấy, tấm ảnh trên đó đương nhiên là không thể thiếu. Người có thể vượt qua được các vòng sàng lọc của Tạ thị thì ít nhất cũng có tướng mạo đoan chính, nhưng phần lớn thì ảnh chụp đều rất bình thường, chỉ có vài người là có thể chụp ra được cảm giác nghệ thuật lôi cuốn mà thôi.
Dáng dấp của người này quá đẹp, Giang Vân theo bản năng nhìn họ tên và lý lịch trên hồ sơ.
Ô Miên.
Hắn lẩm nhẩm một chút, tên cũng rất đặc biệt, chẳng qua lý lịch của cậu thuộc hạng tầm thường nhất trong nhóm người này, thậm chí Giang Vân nghi ngờ, liệu Ô Miên được thông qua có phải do gương mặt kia hay không.
Vì mặt đẹp như vậy, nếu cậu được đám nhan cẩu của phòng nhân sự ưu ái thì cũng không lạ gì.
Giang Vân tìm video phỏng vấn, vừa xem, hắn đã hiểu ngay lý do Ô Miên có thể trúng tuyển. So với những người khác, cậu nhìn tự tin mười phần, dường như những chỗ không bằng người khác kia cũng không khiến cậu chịu áp lực, trả lời câu hỏi cũng rất lưu loát, lúc không cười thì có vẻ khó gần, nếu có thì lại mang dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, có chút cảm giác của nghé con mới sinh không sợ cọp.
Đây là một người rất dễ gây hảo cảm với người khác, ánh mắt còn trong trẻo sạch sẽ, khi nhìn ai cũng thấy rất chân thành.
Có cậu ở đây, những ứng viên khác trở nên vô cùng mờ nhạt. Giang Vân thậm chí còn không xem video phỏng vấn của những người khác, cứ thế đứng dậy đưa hồ sơ cho Tạ Cửu Triết xem, hắn còn nghĩ nếu đã đến thời hạn mà năng lực của Ô Miên cũng có, liệu hắn có thể giữ cậu lại làm trợ lý cho mình không?
Trợ lý mà lại mang theo một trợ lý nữa thì nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng ai bảo hắn lại là đặc trợ chứ, chức vị này không đơn giản chỉ là một trợ lý đâu.
Lúc Giang Vân bước vào phòng làm việc, Tạ Cửu Triết vừa kết thúc buổi hội nghị trực tuyến. Anh ngẩng đầu nhìn Giang Vân, hắn lập tức nói: "Tạ tổng, đây là mười bộ sơ yếu lý lịch đã được Phòng nhân sự chọn ra."
Nghe vậy, gương mặt tuấn mỹ của Tạ Cửu Triết không có biểu cảm gì, nhưng Giang Vân biết là ông chủ đang rất không vui. Dù sao Tạ Cửu Triết khó gần có tiếng, rất ít khi để cho ai đó đi theo mình, chỉ có chú Trà nhìn anh lớn lên từ nhỏ là có thể thân cận một chút.
Ban đầu, chức vị trợ lý sinh hoạt không tồn tại, chỉ xuất hiện như một bất ngờ của cuộc đấu tranh nội bộ trong tập đoàn Tạ thị. Nhưng việc thay đổi nhân sự không phải do Tạ Cửu Triết bắt bẻ, chủ yếu là vì có mấy người cứ mưu toan sáp lại gần tổng tài trẻ tuổi của Tạ thị để một bước lên trời.
Tạ Cửu Triết đã sớm không vừa mắt với vị trí trợ lý sinh hoạt này, khi nhìn những bộ hồ sơ ở trên bàn, anh nghĩ đây là lần cuối rồi, phải mất gần hai tháng thì anh mới có thể giải quyết cái gai trong mắt mình.
Thế nhưng, lúc đọc được một phần sơ yếu lí lịch, ánh mắt anh bị dính lên đó luôn.
Giang Vân vẫn yên lặng đứng chờ trước bàn làm việc, lúc thấy được sự chú ý rõ ràng một cách quá đáng của Tạ Cửu Triết đối với một bộ hồ sơ nào đó thì lén lút liếc một cái, lập tức hiểu ngay.
Quả nhiên là hồ sơ của Ô Miên, nhưng mà... Ông chủ của hắn đã thấy không ít tuấn nam mỹ nữ, sao lại bị hấp dẫn bởi một tấm hình?
Nhưng hắn không biết, thứ hấp dẫn Tạ Cửu Triết không phải là gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia mà là tướng mạo bất đồng của thanh niên trong ảnh, tóc đen mắt xanh.
Tạ Cửu Triết đã gặp không ít người có mắt xanh, mắt họ đều có màu xanh nhạt, nhưng chỉ riêng chủ nhân của tấm ảnh này là có mắt màu xanh khá đậm mà vẫn để lộ rõ hoa văn cực kỳ đặc thù bên trong, rất đặc biệt.
Đôi mắt này khiến anh nhớ đến chú mèo mun đi theo mình nửa tháng thì đột nhiên mất tích.
Ngày thứ nhất phát hiện ra chú mèo biến mất, anh đã cho người đi tìm, nhưng tìm một tháng mà vẫn không thấy tung tích, thậm chí xem hết camera trong Chiêu Hành Viên mà cũng không biết là chú mèo biến đi đâu mất.
Thứ duy nhất mà anh nắm được là thời gian chú mèo mất tích không khác lắm so với cái đêm mà những con chó bị đánh.
Người làm của Chiêu Hành Viên vẫn đang ráo riết đi tìm chú mèo kia, Tạ Cửu Triết thần xui đất khiến cầm bộ hồ sơ của Ô Miên, đặt sang một bên, "Chọn cậu ta đi."
Giang Vân lập tức gật đầu, "Tôi đi thông báo cho Phòng nhân sự."
Lúc đi, hắn tiện tay cầm theo cả những bộ hồ sơ khác, lúc đến Phòng nhân sự, trưởng phòng nhân sự còn không nhịn được mà cảm thán: "Quả nhiên, mỹ mạo đúng là vốn liếng lớn nhất."
Giang Vân nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy không thể nào phản bác lại được, vì so với những tập hồ sơ khác thì của Ô Miên không phải xuất sắc nhất, thậm chí còn hơi đơn giản.
Nhưng chức vị trợ lý sinh hoạt này cũng không yêu cầu phải xử lý công việc gì quá khó, chỉ cần sắp xếp một ngày ba bữa cho Tạ tổng và mấy việc vặt như nhắc nhở lịch trình, cũng không cần thiết phải công bằng hết mực.
Nghĩ như vậy, hắn lại thấy để một cái bình hoa đứng ở vị trí có cũng được mà không cũng được này thì cũng không sao, ít nhất là nhìn vui mắt. Hơn nữa, người không đủ kinh nghiệm, không có năng lực mạnh thì sẽ không tạo ra nguy cơ với hắn.
Chính vì vậy, ngày đầu tiên Ô Miên đi làm, Giang Vân rất ôn hòa với cậu, mà không chỉ Giang Vân, toàn bộ nhân viên của tầng sáu mươi cũng rất hòa nhã với cậu, thậm chí nhiều bộ phận tương đối tách biệt cũng đến chào hỏi một chút.
Ô Miên không giao thiệp với con người nhiều, nhưng những yêu quái như cậu khá nhạy bén, biết rằng phần lớn những người này cũng có ý tốt thì còn thấy hơi ngạc nhiên. Trước khi đi làm, cậu đã lên mạng tìm hiểu, nhiều người nói rằng nhân viên cũ và quản lý sẽ bắt nạt người mới, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những việc đó, nhưng mọi thứ lại không giống như cậu nghĩ.
Không hổ là công ty của ân nhân, Ô Miên vừa thầm cảm khái vừa cười nói, chào hỏi với mọi người.
Lúc đầu được Giang Vân đưa tới, vì hồi hộp nên trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhìn cực kỳ khó gần, dáng vẻ người sống chớ đến gần, bây giờ cười lên lại để lộ hai cái răng khểnh, nhìn vừa đáng yêu lại đơn thuần.
Ở tầng sáu mươi này toàn là các thành phần quan trọng của tập đoàn Tạ thị, ai cũng là tinh anh, dạng người như Ô Miên chưa từng xuất hiện ở đây.
Như một con cừu lạc vào giữa bầy sói, Giang Vân nhận xét.
Hắn bảo tất cả mọi người về chỗ, xem đồng hồ rồi nói với Ô Miên: "Còn khoảng mười phút nữa là Tạ tổng đến, trước đó cậu phải làm quen với tất cả những thói quen của Tạ tổng. Ngụy Khải Phong, tới đây."
Người được Giang Vân gọi lập tức đi đến, "Đặc trợ Giang."
Giang Vân nói: "Cậu dẫn dắt cậu ấy, nói cho cậu ấy những việc cần làm."
Giang Vân là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đương nhiên không thể cầm tay chỉ việc cho Ô Miên, thực ra rất ít nhân viên ở đây cần người dẫn dắt, những người có thể đến làm việc ở công ty mẹ thì đều đã rèn luyện rất nhiều, đã có năng lực tự mình đảm đương rồi.
Ngụy Khải Phong gật đầu nói: "Được."
Giang Vân gật đầu với Ô Miên rồi vội vã trở về phòng làm việc của mình, sau khi hắn đi, Ngụy Khải Phong mới mỉm cười, chìa tay ra, "Xin chào, tôi là Ngụy Khải Phong, bây giờ sẽ dẫn cậu đi làm quen một chút."
Ô Miên nhìn cậu ta một cái, trên mặt nở nụ cười tương tự, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, hoàn toàn không còn sự đáng yêu và thân mật như lúc trước. Ngụy Khải Phong này nhìn thì dường như không có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng đằng sau nụ cười đó không có chút ý tốt nào.
Vừa nãy cậu đã nghĩ ai ở đây cũng tốt, bây giờ thì lòi ra một khứa này.
Nhưng có vẻ ác ý của người này cũng không mãnh liệt lắm.
"Làm phiền anh rồi, trợ lý Ngụy."
Ô Miên áp dụng ngay mấy câu văn mẫu học được trên mạng để trả lời, hiệu quả cũng không tệ lắm, hoặc là do Ngụy Khải Phong không quá coi trọng cậu, cho dù cậu ta có chìa tay ra trước thì cũng không thể chối bỏ sự thật là cái bắt tay vừa rồi thực sự rất qua loa.
Cậu ta đưa Ô Miên đi đến phòng làm việc rồi chỉ vào một chồng chứa khoảng bổn quyển sổ tay thật dày, nói: "Đấy là những gì mà cậu phải nhớ thật kỹ, trong đó viết các loại sở thích của tổng giám đốc, khi làm việc thì ngài ấy tương đối nghiêm khắc, bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn thử việc, cần phải nắm chắc cơ hội."
Ngụy Khải Phong ám chỉ rằng Ô Miên cần phải nhớ hết những cuốn sổ đó thì mới được trở thành nhân viên chính thức, chỉ chực chờ thưởng thức biểu cảm kinh ngạc và khổ sở của đối phương. Cậu ta đã dùng cách này để bẫy rất nhiều trợ lý sinh hoạt đang trong giai đoạn thử việc rồi, đương nhiên không trắng trợn nói ra, cũng chỉ ra oai một chút với người mới, để người ta nhìn rõ hoàn cảnh sinh tồn của nơi này.
Nhưng đối với Ô Miên, cậu ta làm quá đáng hơn một chút.
Ngụy Khải Phong không phục, những trợ lý sinh hoạt trước kia dẫu sao cũng tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, lý lịch cũng không tính là kém, còn Ô Miên thì tốt nghiệp một trường nào mà tên cũng chưa nghe thấy bao giờ, kinh nghiệm không có, ngoại trừ gương mặt đẹp đến lạ lùng.
Dựa vào đâu chứ?
Ngụy Khải Phong cảm thấy, người như vậy mà đến làm việc ở tầng 60 thì khác gì hạ thấp những người khác, dù sao những trợ lý sinh hoạt trước kia cũng không làm việc lâu, hôm nay cái bình hoa này nghỉ việc sớm hơn thì cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Ô Miên nhìn cái thứ có thể coi là sách kia, hơi ngạc nhiên, "Ở đây cả rồi sao? Đã sửa sang lại hết sao?"
Phản ứng này... sai sai.
Ngụy Khải Phong nghĩ thầm, trên mặt vẫn treo nụ cười khôn khéo như trước, "Đúng vậy..."
Cậu ta còn chưa kịp nói thêm thì đã thấy Ô Miên cầm tay mình quơ quơ, chân thành nói: "Cảm ơn anh nhé, trợ lý Ngụy."
Lời cảm ơn của cậu khiến cho âm mưu của Ngụy Khải Phong tạm thời bị bỏ xó.
Cậu ta chần chừ nói: "Không cần cảm ơn đâu."
Ô Miên nở một nụ cười thật tươi, "Bây giờ tôi sẽ đi xem hết những quyển sổ kia, không thể phí hoài tâm huyết của anh được."
Ngụy Khải Phong không nhịn được mà nghĩ, khứa này đang châm chọc cậu ta hay sao vậy?
Cậu ta nhìn một "quyển sổ" trên bàn, thầm cười nhạt, hy vọng đến lúc Tạ tổng tới thì trợ lý sinh hoạt thử việc này vẫn còn cười được. Thực ra cậu ta vẫn muốn dạy dỗ Ô Miên một chút, nhưng Ô Miên cười lên thực sự quá đẹp, Ngụy Khải Phong do dự một hồi rồi vẫn nói một câu không mặn không nhạt: "Vậy cậu phải cố gắng lên."
Ô Miên gật mạnh đầu, "Được được, tôi cũng không làm phiền trợ lý Ngụy nữa."
Ngụy Khải Phong đáp một tiếng rồi đi, Ô Miên nhìn theo bóng lưng cậu ta, cảm khái: "À, người tốt."
Mặc dù người này không có ý tốt với cậu, nhưng quyển sổ tay này của cậu ta đúng là thứ mà Ô Miên cần. Cậu đã tốn công sức thế này để biết được Tạ Cửu Triết thích gì rồi báo ân mà, cách làm của Ngụy Khải Phong đã gãi đúng chỗ ngứa của cậu, quyển sổ tay này dày như thế nào cũng không tạo thành uy hiếp cho cậu.
Cậu là yêu quái mà, dù kém hơn đại yêu tu luyện trăm, ngàn năm, năng khiếu của cậu vẫn rất tốt, bản lĩnh cũng rất tốt.
Ô Miên mở cuốn sổ ra, lật thật nhanh các trang giấy như trẻ con không hiểu chuyện, toàn bộ quá trình diễn ra trong khoảng mười phút. Sau đó cậu nhắm mắt lại, tổng hợp tất cả thông tin trong đầu.
Ngay lúc này, điện thoại nội tuyến trong phòng vang lên, cậu sửng sốt một chút rồi mới nhận, lạnh nhạt nói: "Xin chào, tôi là Ô Miên."
Tiếng của Ngụy Khải Phong vang lên: "Ô Miên, Tạ tổng đã đến công ty, cậu chuẩn bị một chút."
Nhất thời, Ô Miên vừa kích động vừa thấp thỏm. Cậu chỉ vừa ghi nhớ các thông tin trong sổ, còn chưa kịp phân tích, phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất