Chương 25: Trailer
Một lần này chat xong, Lâm Thành cảm thấy vạn phần mỏi mệt.
Anh tìm nick bạn tốt Điện Áp nhỏ, nhắn tin cho đối phương.
Tường Vân Áp Thành: Mày có quen Vương Trạch Văn?
Điệp Áp 150V: Không biết nữa, tao có cả đống khách. Để tao xem ghi chép xem. Anh ta dùng tên thật hay là nghệ danh?
Tường Vân Áp Thành: Thôi không cần. Đừng nói cho người khác biết tên thật của tao, đừng nói tao thuộc phòng làm việc của chúng ta.
Điệp Áp 150V: Đương nhiên rồi【 vỗ ngực 】sao tao có thể nói cho người khác biết được chứ?
Tường Vân Áp Thành: Ok.
Lâm Thành lướt lên trên, xem lịch sử chat với Vương Trạch Văn, chỉ sợ mình quá thần kinh, để lộ ra dấu vết gì đó. Sau khi bình tĩnh lại, quan sát đối chiếu nick hai bên, anh thật sự phát hiện ra một vấn đề.
... Vương Trạch Văn tìm tới anh không phải là để níu kéo fan sao? Vậy mà ở WeChat bên này, hai người chỉ đơn giản thảo luận một chút vấn đề công việc, sau đó không nói thêm gì nữa. Ngay cả cái nồi photoshop cũng đẩy cho Lưu Phong, xóa sạch mọi chuyện có liên quan tới mình, hoàn toàn không nhìn ra được là muốn kéo gần khoảng cách với anh.
Nếu đã quyết định dùng công việc làm cái cớ, vậy thì đạo diễn Vương còn do dự gì nhỉ?
Nếu muốn tìm anh nói chuyện phiếm, thì thái độ bàn việc công này, lại là thế nào?
Lâm Thành vốn đã nghĩ không ra, lại bị Vương Trạch Văn làm cho suýt thì mất ngủ.
Sáng hôm sau, Vương Trạch Văn lại liên lạc với anh.
Vương Trạch Văn: Thông báo về thời gian, địa điểm của tiệc đóng máy, đã được gửi tới điện thoại của cậu rồi đấy.
Lâm Thành: Được.
Lâm Thành nhớ hôm qua hàn huyên nửa ngày với Vương Trạch Văn, đối phương luôn tỏ vẻ tiếc nuối "tôi bị mất fan rồi", thì lại gõ thêm một kí tự.
Lâm Thành:.
Vương Trạch Văn:? Bây giờ trả lời tin nhắn bằng dấu đang hot à?
Lâm Thành: Tôi lỡ tay thôi.
Vương Trạch Văn:【 đáng yêu 】
Lam Thành: "??"
Anh đành thử gửi lại một cái:【 anh siêu đáng yêu 】
Tiệc đóng máy có rất nhiều người tới.
Trước khi đi, Lâm Thành còn nghĩ mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vương Trạch Văn. Tới rồi anh lại phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Vương Trạch Văn là một cái bánh béo bở trong cái giới này. Một đạo diễn phim thương mại nổi tiếng, tỉ lệ hỏng phim cực thấp, lại không tạo nghiệp gì, đương nhiên rất được hoan nghênh trong giới.
Xung quanh hắn có rất nhiều người vây quanh, Lâm Thành chỉ chạm mắt hắn một lần, căn bản không có cơ hội để nói chuyện.
Lâm Thành bởi địa vị không cao, lại không thuộc công ty nào, mang theo khí chất không tranh với đời, ngồi trong một góc lặng lẽ ăn cơm, nên không có ai tới quấy rầy. Chỉ có một lần đỉnh điểm duy nhất, là Quách Dịch Thế kéo anh lên sân khấu cùng hát Tinh trung báo quốc, nói là muốn hoàn thành tâm nguyện của Bắc Cố.
https://youtu.be/8P8G8RWK6fg
Mọi người ồn ào bảo anh đánh võ phụ họa, Lâm Thành không tiện từ chối, đành phải lên sân khấu biểu diễn một đoạn tập thể dục theo nhạc với Quách Dịch Thế. Mọi người xem mà cười phun.
Khi anh đi xuống, anh thấy Vương Trạch Văn đang ngồi tại chỗ nghiêm túc vỗ tay, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh, thấy anh nhìn lại đây, thì cong khóe miệng nở một nụ cười.
Nụ cười kia vô cùng dịu dàng, còn mang theo chút cảm xúc đặc biệt. Nếu không phải mấy ngày trước đối phương vừa nói chuyện phiếm với mình, Lâm Thành chắc chắn sẽ tưởng rằng đây là ảo giác của mình.
Thế là Lâm Thành cũng cười, mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không.
Tiếp đó, Hoàng Thời Thanh bưng chén rượu đi tới chỗ Vương Trạch Văn, người xung quanh tự động lùi về sau, nhường ra một con đường, để tiện cho hai người nói chuyện.
Chỉ là Vương Trạch Văn có vẻ không chú tâm lắm, hắn cầm chén rượu trong tay lắc lắc, đối diện với mỹ nhân như Hoàng Thời Thanh, cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Không ai dám ồn ào với đạo diễn Vương, Hoàng Thời Thanh kính rượu xong thì thức thời rời đi.
Lâm Thành nhìn một màn kia, lúc ấy đã nảy ra một suy nghĩ.
Nếu anh hot thì tốt rồi, nếu như anh hot, khi anh đi về phía Vương Trạch Văn, sẽ không còn ai cản trở trước mặt anh nữa.
Tiệc đóng máy ngày đó, Lâm Thành về từ sớm. Anh không biết, sau khi anh về một lúc, Vương Trạch Văn cũng về theo.
Tuy ở bữa tiệc đóng máy đó, hai người nhìn như không chung đụng, nhưng từ ngày ấy, Vương Trạch Văn hình như càng gần gũi với anh hơn.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, đạo diễn Vương sẽ gửi cho anh một icon đơn giản. Lâm Thành sẽ nhắn lại một ☀️ cho hắn.
Thỉnh thoảng đối phương sẽ nói chuyện công việc với anh. Như là tiến trình cắt nối phim thế nào, có vấn đề gì không, hôm nay lại gặp mặt một nhân viên công tác nào đó, hôm nay có chị gái nào đó trong tổ khen anh ngất trời trong group chat, khi photoshop poster cho anh đã rơm rớm nước mắt.
Chỉ là những chuyện vụn vặt, tuy chỉ đôi câu vài lời, nhưng Vương Trạch Văn đã cứng rắn nhét các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của mình vào tâm trí anh. Dù không ở cạnh nhau, Lâm Thành cũng sẽ có nhiều lúc nghĩ tới việc bây giờ đối phương hẳn là đang làm gì.
Thỉnh thoảng Vương Trạch Văn cũng sẽ hỏi tình huống của Lâm Thành. Hỏi anh còn làm việc trong giới giải trí không? Có thiếu tiền không? Thời tiết ở thành phố đang sinh sống thế nào? Ra cửa có gặp được fan không, linh tinh như vậy.
Tựa như hắn đã cân nhắc mọi phương diện sinh hoạt của anh, muốn kéo gần quan hệ lại với anh.
Thực ra Lâm Thành không ngờ rằng sau khi đoàn phim đã đóng máy rồi, mình vẫn còn tiếp tục giao lưu với Vương Trạch Văn nhiều tới vậy. Như thể sự lãnh đạm thời gian trước đều chỉ là ảo giác của anh.
Anh cảm thấy, thái độ này của Vương Trạch Văn, cũng không phải là cố gắng níu giữ fan. Nhưng cụ thể là gì, anh cũng không muốn nghĩ sâu thêm.
Bởi người không có ở trước mặt, Lâm Thành nhịn không được tán gẫu với hắn nhiều hơn. Hai người thông qua trò chuyện dường như đã trở thành bạn bè.
Đồng thời Lâm Thành phát hiện đối phương bắt đầu up bài lên vòng bạn bè nhiều hơn, nội dung của post càng lúc càng... có nhiều meme.
Một người đàn ông tự dưng thích dùng meme.
Lâm Thành lại nhớ tới truyện cười không biết đã đọc ở đâu, nói rằng một thẳng nam tự dưng bắt đầu dùng các loại meme đáng yêu, quá nửa là đang yêu.
Mỗi ngày Lâm Thành dành nhiều thời gian nhất, chính là lướt vòng bạn bè của Vương Trạch Văn.
Tận tới một ngày, Vương Trạch Văn bên kia đột nhiên post bài với lời lẽ rất nghiêm túc. Vương Trạch Văn: Mùng 8 trailer lên sóng.
Một loạt nhân viên đoàn phim bên dưới ấn like và bình luận.
Khi Lâm Thành nhìn thấy, anh sửng sốt.
Không hiểu vì sao, anh luôn có ảo giác, "Dạ Vũ" đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Phải chăng bởi vì rời khỏi đoàn phim rồi, nên thời gian trôi đi thật chậm?
Lâm Thành ấn like, lại trở về giao diện chat.
Vương Trạch Văn: 8 giờ tối ngày mùng 8 ra trailer.
Lâm Thành: Tốt. 【 chờ mong 】
Vương Trạch Văn: Cậu nhất định phải xem nhé.
Lâm Thành: Đương nhiên rồi.
Vương Trạch Văn: Ừm. Cậu sẽ hot thôi. Tôi đã quay phim rất nghiêm túc.
Lời kia của Vương Trạch Văn thật tùy tiện, nhưng không thể phủ nhận rằng, nó đã đốt cháy nhiệt huyết của Lâm Thành lên.
Ngày trailer chính thức ra mắt kia, Lâm Thành đã chuẩn bị từ sớm.
Anh tắt hết đèn trong phòng đi, ngồi xuống sofa, chọn chiếu video ra màn hình TV.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng từ lúc chạng vạng tới giờ, gió ngoài cửa cứ gào thét mãi, cửa sổ bị gió thổi tới rung lên lộc cộc.
Lâm Thành đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên lại có tiếng mưa rơi vang lên, màn hình tối om xuất hiện hình ảnh. Anh vội quay đầu, nhìn lên màn hình.
Trên màn hình, ống kính bắt đầu lia từ mặt đường lầy lội, chếch lên trên, xẹt qua bãi cát đầy sỏi đá, tường thành loang lổ, cổng lớn màu son, cuối cùng thu toàn bộ tòa cung điện nguy nga vào đáy mắt.
Lúc này lại vang lên giọng nói thâm trầm của Quách Dịch Thế.
"Thế đạo này thật lạnh lùng."
Người xuất hiện đầu tiên trong trailer, không ngờ lại là Bắc Cố.
Nói đúng hơn, là đôi mắt lạnh lùng phản chiếu trên lưỡi trường kiếm của Bắc Cố.
Khi Lâm Thành nhìn thấy, trái tim anh không khỏi co rút lại, anh không ngờ ánh mắt mình lại là như vậy.
Trong mắt anh tràn ngập tơ máu, tàn khốc, lạnh nhạt, lạnh như băng. Cảm giác lạnh lẽo này thâm nhập sâu trong xương tủy, làm người vừa nhìn là có thể tin rằng, đây là một sát thủ lăn lộn ở tầng chót xã hội.
"Tục tằng."
Một nam nhân trung niên mặc quan phục quỳ mọp dưới đất, mặt mũi mang vẻ nịnh nọt nhìn lên người đang ngồi trên ghế.
"Lương bạc."
Một người bị ấn vào lu nước, mà những người xung quanh chỉ lạnh nhạt quan sát một màn này.
"Bi ai."
Đứa trẻ gầy trơ cả xương, cúi đầu gặm cỏ dại mọc trên đất.
"Chỉ là..."
"Hôm nay muốn bước qua cánh cửa này!" Lão thần hai mắt vẩn đục, cởi mũ quan trên đầu xuống, hai tay trình mũ trước ngực, "Phải bước qua xác lão phu!"
"Ngươi không phản kháng lại được!"
"Phu có người không sợ chết, quốc có kẻ không sợ vong. Kiêng kị người chết không thể sống sót, kiêng kị người chết không thể tồn tại!" Lão thần dõi mắt về nơi xa, dùng toàn bộ sức lực rống lên thành tiếng, "Gió ngàn dặm! Sóng bốn bể phù trợ điện hạ! Phù trợ cho thiên hạ ta thái bình!"
Nhạc nền trở nên xao động, lại mang theo cả mê mang.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào, mới có thể cứu được thiên hạ này?"
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Làm chính bản thân mình là được."
Phùng Trọng Quang: "Giờ đây ta còn có thể làm được gì?"
"Sống sót."
Tiếng đao kiếm chạm vào nhau thanh thúy vang lên. Bắc Cố chấp kiếm, xuất hiện trong màn hình.
Hắn mặc một thân hắc y, dáng vẻ như quỷ mị, trường kiếm quét ngang, bóng kiếm tạt qua, lá rụng bay tán loạn, máu bắn khắp nơi.
Một đoạn đánh võ kia trong phim không dùng thêm hiệu ứng gì, chỉ có máy quạt gió dùng để thổi lá rụng và vạt áo bay bay. Chỉ có hiệu ứng chuyển cảnh liên tiếp, phụ họa cho kĩ xảo của anh.
Lâm Thành không ngờ mình xuất hiện trên màn hình lại chấn động tới cỡ ấy. Mỗi một tấc cơ bắp đều lộ ra sức lực, khi trường kiếm kia đâm tới, làm người không tự chủ được phải nín thở.
Nểu đổi thành hiệu quả 3D, chỉ sợ sẽ còn chân thật hơn.
Ngay cả anh cũng đã phải tin rằng, Trung Quốc thực sự có võ công bất truyền thế.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Kiếm thuật của ngươi cao siêu như vậy, chỉ dùng để giết người thôi sao?"
Bắc Cố: "Phải." "Cả đời này của ngươi, không có việc gì muốn làm sao?"
"..."
"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc báo thù sao?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."
"Tại sao ngươi lại không giết ta?"
"..."
"Ngươi nhìn giang sơn vạn dặm này xem, phía dưới đã chôn cất bao nhiêu xương trắng? Tướng gia chỉ thấy được nét cẩm tú của giang sơn, lại không thấu được xương trắng chất chồng."
Phùng Trọng Quang dùng một đao đỡ lấy cơ thể, lưng cõng Bắc Cố, đi trên sơn đạo gập ghềnh.
Miệng y thở ra khói trắng, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay, ngươi cũng coi như là chết đi sống lại rồi, mong rằng ngươi sau này, có thể sống thật tốt. Nghe lời ta, đừng giết người nữa. Ngươi không muốn làm sáng tỏ ý nghĩa tồn tại của mình sao?"
Ống kính lại lướt tới Bắc Cố sau lưng y.
Cặp mắt kia không còn lạnh lùng như mở màn trailer, mà mang theo ánh nước và sự mê mang. Hắn hít thở yếu ớt, rồi nhắm hai mắt lại.
Đoạn sau không có cảnh của Lâm Thành. Là cảnh của Hoàng Thời Thanh và các diễn viên gạo cội.
Tiếp sau đó, là cảnh hành thích đêm mưa của Lâm Thành.
Lâm Thành siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Bắc Cố ngã xuống, ống kính quay một cảnh đặc tả cho hắn.
Ngay lúc đó, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của hắn, đôi môi bởi ướt át, mà lộ ra màu hồng nhạt. Quanh mắt và chóp mũi đã đỏ ửng lên.
Dù nước mưa đã che kín khuôn mặt hắn, cũng vẫn có thể làm người nhìn ra, nước mắt hắn đã xen lẫn trong cơn mưa lớn.
Trong vẻ mặt của hắn có quá nhiều cảm xúc, duy độc không có sự sợ hãi trước tử vong.
Lâm Thành hoảng hốt xuất thần.
Dáng vẻ anh là như thế này? Trong mắt Vương Trạch Văn anh có dáng vẻ như thế này?
Sắc máu bắn tung tóe trong nước mưa, ánh mắt Phùng Trọng Quang lại trở nên kiên định, thế giới được mở ra từ ngay trong đồng tử của y.
Trống nổi rung trời, vạn điểu hót vang, tiếng mọi người hò hét át cả nhạc nền.
Trong cơn mưa to, Phùng Trọng Quang mang theo quân vọt vào thành.
Những cảnh sau đó, Lâm Thành cũng không xem kĩ. Chờ tới khi chữ kết thúc xuất hiện ở cuối video, Lâm Thành mới hồi phục tinh thần.
Anh đặt tay nơi ngực, cảm giác có một luồng nhiệt huyết đang sôi trào. Nhắm mắt lại, hình ảnh và cảm xúc khi quay phim lại sống dậy trước mắt.
Anh những tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ mới lại phát hiện, một khi bản thân đã dốc hết sức lực, thì tác phẩm ngưng tụ tâm huyết của mọi người, cũng không bởi đã kết thúc mà biến mất. Nó đã khắc vào máu thịt của Lâm Thành, trở thành một minh chứng cho một quãng nhân sinh anh từng trải qua.
Trailer này không thể nghi ngờ đã gây ra sự chấn động mạnh cho Lâm Thành, anh nhấp môi, lại tua về đầu video, xem lại một lần.
Lần này anh xem rất nghiêm túc, nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Chờ tới khi anh rốt cuộc cũng bình ổn được tâm tình lại, đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc trailer được công bố.
Lâm Thành thở ra một hơi, đi bật đèn lên, sau đó cầm iPad, lướt Weibo.
Vương Trạch Văn không phải là thùng rỗng kêu to, chỉ với chất lượng của trailer này, đã đủ để "Dạ Vũ" trở thành bộ phim điện ảnh được mong chờ nhất trong năm nay. Chỉ cần phim ra mắt không quá chênh lệch, tuyệt có thể làm dấy lên một làn sóng nhiệt trên thị trường.
Mà nhân vật chủ chốt gánh cảnh đánh võ trong bộ phim võ hiệp này, Bắc Cố, không, Lâm Thành, nhất định sẽ hot.
Anh tìm nick bạn tốt Điện Áp nhỏ, nhắn tin cho đối phương.
Tường Vân Áp Thành: Mày có quen Vương Trạch Văn?
Điệp Áp 150V: Không biết nữa, tao có cả đống khách. Để tao xem ghi chép xem. Anh ta dùng tên thật hay là nghệ danh?
Tường Vân Áp Thành: Thôi không cần. Đừng nói cho người khác biết tên thật của tao, đừng nói tao thuộc phòng làm việc của chúng ta.
Điệp Áp 150V: Đương nhiên rồi【 vỗ ngực 】sao tao có thể nói cho người khác biết được chứ?
Tường Vân Áp Thành: Ok.
Lâm Thành lướt lên trên, xem lịch sử chat với Vương Trạch Văn, chỉ sợ mình quá thần kinh, để lộ ra dấu vết gì đó. Sau khi bình tĩnh lại, quan sát đối chiếu nick hai bên, anh thật sự phát hiện ra một vấn đề.
... Vương Trạch Văn tìm tới anh không phải là để níu kéo fan sao? Vậy mà ở WeChat bên này, hai người chỉ đơn giản thảo luận một chút vấn đề công việc, sau đó không nói thêm gì nữa. Ngay cả cái nồi photoshop cũng đẩy cho Lưu Phong, xóa sạch mọi chuyện có liên quan tới mình, hoàn toàn không nhìn ra được là muốn kéo gần khoảng cách với anh.
Nếu đã quyết định dùng công việc làm cái cớ, vậy thì đạo diễn Vương còn do dự gì nhỉ?
Nếu muốn tìm anh nói chuyện phiếm, thì thái độ bàn việc công này, lại là thế nào?
Lâm Thành vốn đã nghĩ không ra, lại bị Vương Trạch Văn làm cho suýt thì mất ngủ.
Sáng hôm sau, Vương Trạch Văn lại liên lạc với anh.
Vương Trạch Văn: Thông báo về thời gian, địa điểm của tiệc đóng máy, đã được gửi tới điện thoại của cậu rồi đấy.
Lâm Thành: Được.
Lâm Thành nhớ hôm qua hàn huyên nửa ngày với Vương Trạch Văn, đối phương luôn tỏ vẻ tiếc nuối "tôi bị mất fan rồi", thì lại gõ thêm một kí tự.
Lâm Thành:.
Vương Trạch Văn:? Bây giờ trả lời tin nhắn bằng dấu đang hot à?
Lâm Thành: Tôi lỡ tay thôi.
Vương Trạch Văn:【 đáng yêu 】
Lam Thành: "??"
Anh đành thử gửi lại một cái:【 anh siêu đáng yêu 】
Tiệc đóng máy có rất nhiều người tới.
Trước khi đi, Lâm Thành còn nghĩ mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Vương Trạch Văn. Tới rồi anh lại phát hiện mình đã nghĩ nhiều.
Vương Trạch Văn là một cái bánh béo bở trong cái giới này. Một đạo diễn phim thương mại nổi tiếng, tỉ lệ hỏng phim cực thấp, lại không tạo nghiệp gì, đương nhiên rất được hoan nghênh trong giới.
Xung quanh hắn có rất nhiều người vây quanh, Lâm Thành chỉ chạm mắt hắn một lần, căn bản không có cơ hội để nói chuyện.
Lâm Thành bởi địa vị không cao, lại không thuộc công ty nào, mang theo khí chất không tranh với đời, ngồi trong một góc lặng lẽ ăn cơm, nên không có ai tới quấy rầy. Chỉ có một lần đỉnh điểm duy nhất, là Quách Dịch Thế kéo anh lên sân khấu cùng hát Tinh trung báo quốc, nói là muốn hoàn thành tâm nguyện của Bắc Cố.
https://youtu.be/8P8G8RWK6fg
Mọi người ồn ào bảo anh đánh võ phụ họa, Lâm Thành không tiện từ chối, đành phải lên sân khấu biểu diễn một đoạn tập thể dục theo nhạc với Quách Dịch Thế. Mọi người xem mà cười phun.
Khi anh đi xuống, anh thấy Vương Trạch Văn đang ngồi tại chỗ nghiêm túc vỗ tay, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh, thấy anh nhìn lại đây, thì cong khóe miệng nở một nụ cười.
Nụ cười kia vô cùng dịu dàng, còn mang theo chút cảm xúc đặc biệt. Nếu không phải mấy ngày trước đối phương vừa nói chuyện phiếm với mình, Lâm Thành chắc chắn sẽ tưởng rằng đây là ảo giác của mình.
Thế là Lâm Thành cũng cười, mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không.
Tiếp đó, Hoàng Thời Thanh bưng chén rượu đi tới chỗ Vương Trạch Văn, người xung quanh tự động lùi về sau, nhường ra một con đường, để tiện cho hai người nói chuyện.
Chỉ là Vương Trạch Văn có vẻ không chú tâm lắm, hắn cầm chén rượu trong tay lắc lắc, đối diện với mỹ nhân như Hoàng Thời Thanh, cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Không ai dám ồn ào với đạo diễn Vương, Hoàng Thời Thanh kính rượu xong thì thức thời rời đi.
Lâm Thành nhìn một màn kia, lúc ấy đã nảy ra một suy nghĩ.
Nếu anh hot thì tốt rồi, nếu như anh hot, khi anh đi về phía Vương Trạch Văn, sẽ không còn ai cản trở trước mặt anh nữa.
Tiệc đóng máy ngày đó, Lâm Thành về từ sớm. Anh không biết, sau khi anh về một lúc, Vương Trạch Văn cũng về theo.
Tuy ở bữa tiệc đóng máy đó, hai người nhìn như không chung đụng, nhưng từ ngày ấy, Vương Trạch Văn hình như càng gần gũi với anh hơn.
Thỉnh thoảng vào buổi sáng, đạo diễn Vương sẽ gửi cho anh một icon đơn giản. Lâm Thành sẽ nhắn lại một ☀️ cho hắn.
Thỉnh thoảng đối phương sẽ nói chuyện công việc với anh. Như là tiến trình cắt nối phim thế nào, có vấn đề gì không, hôm nay lại gặp mặt một nhân viên công tác nào đó, hôm nay có chị gái nào đó trong tổ khen anh ngất trời trong group chat, khi photoshop poster cho anh đã rơm rớm nước mắt.
Chỉ là những chuyện vụn vặt, tuy chỉ đôi câu vài lời, nhưng Vương Trạch Văn đã cứng rắn nhét các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của mình vào tâm trí anh. Dù không ở cạnh nhau, Lâm Thành cũng sẽ có nhiều lúc nghĩ tới việc bây giờ đối phương hẳn là đang làm gì.
Thỉnh thoảng Vương Trạch Văn cũng sẽ hỏi tình huống của Lâm Thành. Hỏi anh còn làm việc trong giới giải trí không? Có thiếu tiền không? Thời tiết ở thành phố đang sinh sống thế nào? Ra cửa có gặp được fan không, linh tinh như vậy.
Tựa như hắn đã cân nhắc mọi phương diện sinh hoạt của anh, muốn kéo gần quan hệ lại với anh.
Thực ra Lâm Thành không ngờ rằng sau khi đoàn phim đã đóng máy rồi, mình vẫn còn tiếp tục giao lưu với Vương Trạch Văn nhiều tới vậy. Như thể sự lãnh đạm thời gian trước đều chỉ là ảo giác của anh.
Anh cảm thấy, thái độ này của Vương Trạch Văn, cũng không phải là cố gắng níu giữ fan. Nhưng cụ thể là gì, anh cũng không muốn nghĩ sâu thêm.
Bởi người không có ở trước mặt, Lâm Thành nhịn không được tán gẫu với hắn nhiều hơn. Hai người thông qua trò chuyện dường như đã trở thành bạn bè.
Đồng thời Lâm Thành phát hiện đối phương bắt đầu up bài lên vòng bạn bè nhiều hơn, nội dung của post càng lúc càng... có nhiều meme.
Một người đàn ông tự dưng thích dùng meme.
Lâm Thành lại nhớ tới truyện cười không biết đã đọc ở đâu, nói rằng một thẳng nam tự dưng bắt đầu dùng các loại meme đáng yêu, quá nửa là đang yêu.
Mỗi ngày Lâm Thành dành nhiều thời gian nhất, chính là lướt vòng bạn bè của Vương Trạch Văn.
Tận tới một ngày, Vương Trạch Văn bên kia đột nhiên post bài với lời lẽ rất nghiêm túc. Vương Trạch Văn: Mùng 8 trailer lên sóng.
Một loạt nhân viên đoàn phim bên dưới ấn like và bình luận.
Khi Lâm Thành nhìn thấy, anh sửng sốt.
Không hiểu vì sao, anh luôn có ảo giác, "Dạ Vũ" đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Phải chăng bởi vì rời khỏi đoàn phim rồi, nên thời gian trôi đi thật chậm?
Lâm Thành ấn like, lại trở về giao diện chat.
Vương Trạch Văn: 8 giờ tối ngày mùng 8 ra trailer.
Lâm Thành: Tốt. 【 chờ mong 】
Vương Trạch Văn: Cậu nhất định phải xem nhé.
Lâm Thành: Đương nhiên rồi.
Vương Trạch Văn: Ừm. Cậu sẽ hot thôi. Tôi đã quay phim rất nghiêm túc.
Lời kia của Vương Trạch Văn thật tùy tiện, nhưng không thể phủ nhận rằng, nó đã đốt cháy nhiệt huyết của Lâm Thành lên.
Ngày trailer chính thức ra mắt kia, Lâm Thành đã chuẩn bị từ sớm.
Anh tắt hết đèn trong phòng đi, ngồi xuống sofa, chọn chiếu video ra màn hình TV.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, nhưng từ lúc chạng vạng tới giờ, gió ngoài cửa cứ gào thét mãi, cửa sổ bị gió thổi tới rung lên lộc cộc.
Lâm Thành đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên lại có tiếng mưa rơi vang lên, màn hình tối om xuất hiện hình ảnh. Anh vội quay đầu, nhìn lên màn hình.
Trên màn hình, ống kính bắt đầu lia từ mặt đường lầy lội, chếch lên trên, xẹt qua bãi cát đầy sỏi đá, tường thành loang lổ, cổng lớn màu son, cuối cùng thu toàn bộ tòa cung điện nguy nga vào đáy mắt.
Lúc này lại vang lên giọng nói thâm trầm của Quách Dịch Thế.
"Thế đạo này thật lạnh lùng."
Người xuất hiện đầu tiên trong trailer, không ngờ lại là Bắc Cố.
Nói đúng hơn, là đôi mắt lạnh lùng phản chiếu trên lưỡi trường kiếm của Bắc Cố.
Khi Lâm Thành nhìn thấy, trái tim anh không khỏi co rút lại, anh không ngờ ánh mắt mình lại là như vậy.
Trong mắt anh tràn ngập tơ máu, tàn khốc, lạnh nhạt, lạnh như băng. Cảm giác lạnh lẽo này thâm nhập sâu trong xương tủy, làm người vừa nhìn là có thể tin rằng, đây là một sát thủ lăn lộn ở tầng chót xã hội.
"Tục tằng."
Một nam nhân trung niên mặc quan phục quỳ mọp dưới đất, mặt mũi mang vẻ nịnh nọt nhìn lên người đang ngồi trên ghế.
"Lương bạc."
Một người bị ấn vào lu nước, mà những người xung quanh chỉ lạnh nhạt quan sát một màn này.
"Bi ai."
Đứa trẻ gầy trơ cả xương, cúi đầu gặm cỏ dại mọc trên đất.
"Chỉ là..."
"Hôm nay muốn bước qua cánh cửa này!" Lão thần hai mắt vẩn đục, cởi mũ quan trên đầu xuống, hai tay trình mũ trước ngực, "Phải bước qua xác lão phu!"
"Ngươi không phản kháng lại được!"
"Phu có người không sợ chết, quốc có kẻ không sợ vong. Kiêng kị người chết không thể sống sót, kiêng kị người chết không thể tồn tại!" Lão thần dõi mắt về nơi xa, dùng toàn bộ sức lực rống lên thành tiếng, "Gió ngàn dặm! Sóng bốn bể phù trợ điện hạ! Phù trợ cho thiên hạ ta thái bình!"
Nhạc nền trở nên xao động, lại mang theo cả mê mang.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào, mới có thể cứu được thiên hạ này?"
"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Làm chính bản thân mình là được."
Phùng Trọng Quang: "Giờ đây ta còn có thể làm được gì?"
"Sống sót."
Tiếng đao kiếm chạm vào nhau thanh thúy vang lên. Bắc Cố chấp kiếm, xuất hiện trong màn hình.
Hắn mặc một thân hắc y, dáng vẻ như quỷ mị, trường kiếm quét ngang, bóng kiếm tạt qua, lá rụng bay tán loạn, máu bắn khắp nơi.
Một đoạn đánh võ kia trong phim không dùng thêm hiệu ứng gì, chỉ có máy quạt gió dùng để thổi lá rụng và vạt áo bay bay. Chỉ có hiệu ứng chuyển cảnh liên tiếp, phụ họa cho kĩ xảo của anh.
Lâm Thành không ngờ mình xuất hiện trên màn hình lại chấn động tới cỡ ấy. Mỗi một tấc cơ bắp đều lộ ra sức lực, khi trường kiếm kia đâm tới, làm người không tự chủ được phải nín thở.
Nểu đổi thành hiệu quả 3D, chỉ sợ sẽ còn chân thật hơn.
Ngay cả anh cũng đã phải tin rằng, Trung Quốc thực sự có võ công bất truyền thế.
Phùng Trọng Quang hỏi: "Kiếm thuật của ngươi cao siêu như vậy, chỉ dùng để giết người thôi sao?"
Bắc Cố: "Phải." "Cả đời này của ngươi, không có việc gì muốn làm sao?"
"..."
"Ngươi chưa từng nghĩ tới việc báo thù sao?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả."
"Tại sao ngươi lại không giết ta?"
"..."
"Ngươi nhìn giang sơn vạn dặm này xem, phía dưới đã chôn cất bao nhiêu xương trắng? Tướng gia chỉ thấy được nét cẩm tú của giang sơn, lại không thấu được xương trắng chất chồng."
Phùng Trọng Quang dùng một đao đỡ lấy cơ thể, lưng cõng Bắc Cố, đi trên sơn đạo gập ghềnh.
Miệng y thở ra khói trắng, thấp giọng nói: "Ngày hôm nay, ngươi cũng coi như là chết đi sống lại rồi, mong rằng ngươi sau này, có thể sống thật tốt. Nghe lời ta, đừng giết người nữa. Ngươi không muốn làm sáng tỏ ý nghĩa tồn tại của mình sao?"
Ống kính lại lướt tới Bắc Cố sau lưng y.
Cặp mắt kia không còn lạnh lùng như mở màn trailer, mà mang theo ánh nước và sự mê mang. Hắn hít thở yếu ớt, rồi nhắm hai mắt lại.
Đoạn sau không có cảnh của Lâm Thành. Là cảnh của Hoàng Thời Thanh và các diễn viên gạo cội.
Tiếp sau đó, là cảnh hành thích đêm mưa của Lâm Thành.
Lâm Thành siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khi Bắc Cố ngã xuống, ống kính quay một cảnh đặc tả cho hắn.
Ngay lúc đó, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của hắn, đôi môi bởi ướt át, mà lộ ra màu hồng nhạt. Quanh mắt và chóp mũi đã đỏ ửng lên.
Dù nước mưa đã che kín khuôn mặt hắn, cũng vẫn có thể làm người nhìn ra, nước mắt hắn đã xen lẫn trong cơn mưa lớn.
Trong vẻ mặt của hắn có quá nhiều cảm xúc, duy độc không có sự sợ hãi trước tử vong.
Lâm Thành hoảng hốt xuất thần.
Dáng vẻ anh là như thế này? Trong mắt Vương Trạch Văn anh có dáng vẻ như thế này?
Sắc máu bắn tung tóe trong nước mưa, ánh mắt Phùng Trọng Quang lại trở nên kiên định, thế giới được mở ra từ ngay trong đồng tử của y.
Trống nổi rung trời, vạn điểu hót vang, tiếng mọi người hò hét át cả nhạc nền.
Trong cơn mưa to, Phùng Trọng Quang mang theo quân vọt vào thành.
Những cảnh sau đó, Lâm Thành cũng không xem kĩ. Chờ tới khi chữ kết thúc xuất hiện ở cuối video, Lâm Thành mới hồi phục tinh thần.
Anh đặt tay nơi ngực, cảm giác có một luồng nhiệt huyết đang sôi trào. Nhắm mắt lại, hình ảnh và cảm xúc khi quay phim lại sống dậy trước mắt.
Anh những tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, bây giờ mới lại phát hiện, một khi bản thân đã dốc hết sức lực, thì tác phẩm ngưng tụ tâm huyết của mọi người, cũng không bởi đã kết thúc mà biến mất. Nó đã khắc vào máu thịt của Lâm Thành, trở thành một minh chứng cho một quãng nhân sinh anh từng trải qua.
Trailer này không thể nghi ngờ đã gây ra sự chấn động mạnh cho Lâm Thành, anh nhấp môi, lại tua về đầu video, xem lại một lần.
Lần này anh xem rất nghiêm túc, nhưng vẫn thấy chưa đủ.
Chờ tới khi anh rốt cuộc cũng bình ổn được tâm tình lại, đã nửa tiếng trôi qua kể từ lúc trailer được công bố.
Lâm Thành thở ra một hơi, đi bật đèn lên, sau đó cầm iPad, lướt Weibo.
Vương Trạch Văn không phải là thùng rỗng kêu to, chỉ với chất lượng của trailer này, đã đủ để "Dạ Vũ" trở thành bộ phim điện ảnh được mong chờ nhất trong năm nay. Chỉ cần phim ra mắt không quá chênh lệch, tuyệt có thể làm dấy lên một làn sóng nhiệt trên thị trường.
Mà nhân vật chủ chốt gánh cảnh đánh võ trong bộ phim võ hiệp này, Bắc Cố, không, Lâm Thành, nhất định sẽ hot.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất