Chương 62: Tiếp tục
Một màn này hẳn là quá kịch tính quá buồn cười, làm cho não Vương Trạch Văn xuất hiện một khoảng trống vô thố, mà ngón tay hắn còn theo thói quen muốn rep lại đối phương một câu, thúc đẩy duyên phận kì diệu này.
Á đù!
Vương Trạch Văn tỉnh táo lại từ sự thật bị bạn trai lừa gạt, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ Lâm Thành, dồn khí xuống đan điền, muốn há miệng gọi người. Vừa mới há mồm, lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn vào điện thoại.
Ánh sáng trên màn hình đúng lúc tối đi, Vương Trạch Văn chạm vào màn hình, đưa ngón tay vào khung chat.
Lâm Thành đang sửa soạn lại tin nhắn riêng mọi người gửi tới cho mình, đến khi hoa cả mắt, một điểm đỏ bật ra, nhắc anh nhận được @ từ Vương Trạch Văn.
Lâm Thành bật lên xem.
Vương Trạch Văn: Nhận được tin nóng của fan, cảm giác hơi vi diệu, cậu thấy thế nào? @Lâm Thành 【 hình ảnh 】
Lâm Thành ngơ ngác mở ảnh ra xem, trong ảnh là một đoạn lịch sử chat.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đạo diễn Vương đạo diễn Vương, em là fan cứng của anh ~ em thích anh lắm luôn!
Vương Trạch Văn: Vậy sao.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Em biết Lâm Thành có một nick phụ, ha ha, anh ta thường xuyên dùng nick phụ nói chuyện phiếm với em.
Vương Trạch Văn: Ồ?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Lâm Thành cũng là fan của anh á! Anh ấy rất là thích anh á, luôn nói đầy lời hay về anh với em ~
Vương Trạch Văn: Thật à?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Không biết lần sau có thể nhờ Lâm Thành xin chữ kí của anh cho em được không? 【 xoay vòng vòng 】【 siêu yêu anh 】
Vương Trạch Văn: Được thôi.
Lâm Thành hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần. Suy nghĩ trong chớp mắt như cầu chì bị gãy, không thể nghĩ được gì.
Phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ Điện Áp nhỏ dùng nick của mình, đi tìm Vương Trạch Văn theo đuổi thần tượng, sau đó nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Điện Áp nhỏ trước giờ chỉ thích mấy "chị gái" xinh đẹp, dù là quan hệ nam nữ gì đó cũng không ngại, chắc chắn sẽ không dính líu gì tới Vương Trạch Văn này.
Vậy nên...
Cả người Lâm Thành run lên, cầm iPad đi ra phòng khách, Vương Trạch Văn với sắc mặt như thường vẫn đang ngồi tại chỗ, trước đó thế nào bây giờ vẫn thế, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ điểm gì khác thường.
Lâm Thành im lặng đứng một bên quan sát.
Vương Trạch Văn nhướng mày, cao lãnh hỏi: "Làm gì vậy?"
Lâm Thành thế là lại ngơ ra, nhịn không được nghi ngờ bản thân mình, nói: "Không có gì."
Anh xoay người, do dự bước đi, lại quay người lại: "À ừm..."
Một câu này của Lâm Thành còn chưa nói xong, Vương Trạch Văn đã xông tới, một tay kéo anh xuống sofa.
Cũng may cái sofa này đặt dựa vào tường, nếu không Lâm Thành sâu sắc nghi ngờ mình có thể làm cho cái sofa này ngã ngửa ra. Vương Trạch Văn lót dưới người anh, một đôi tay ôm lấy eo anh, muốn trưng vẻ mặt âm trầm ra, chất vấn: "Lâm Thành, nhỉ? Em nói xem, sao em lại có tài khoản đó? Giả vờ làm fan của anh? Có phải không? Kĩ thuật diễn của em tốt phết đấy chứ?"
Trong đầu Lâm Thành đã nghĩ tới rất nhiều cái cớ, như là nói đây là tài khoản của phòng làm việc, chưa chắc đã là do anh dùng. Tiện đổ hết lỗi lên đầu Điện Áp nhỏ.
Vương Trạch Văn: "Nghĩ xong cớ chưa?"
Lâm Thành quật cường nói: "Em không có."
Vương Trạch Văn: "Không có gì? Không có dùng tài khoản này bao giờ, hay là không có cười trộm sau lưng anh?"
Lâm Thành vô cùng đáng xấu hổ mà im lặng.
Vương Trạch Văn: "Mở cửa hàng bán hoa? Nghề tay trái của em không phải là viết bản thảo hay sao? Trình độ cao như thế, sao ngày thường không thấy em tâng bốc anh bao giờ?"
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn: "Rải hoa nha, ôm tym tym nha, đến đây!"
Lâm Thành bất đắc dĩ thừa nhận: "Là em, là em. Nhưng em là bị động, em không cố ý muốn lừa anh."
Vương Trạch Văn buông lỏng ra một chút, điều chỉnh tư thế lại cho Lâm Thành, đồng thời một tay bóp lấy mặt anh, nói: "Trước kia lúc anh tìm tới em hỏi chuyện, em rốt cuộc đã có cảm xúc gì?"
"Em cũng đâu còn cách nào, đều là anh chủ động tới hỏi em, thực ra em chỉ muốn giữ quan hệ công việc với anh." Lâm Thành nói, "Hơn nữa lúc vừa mới bắt đầu, em cũng không biết anh đang nói tới em."
Vương Trạch Văn nói: "Vậy là anh hỏi đúng người rồi?"
Lâm Thành: "Còn không phải sao?"
Vương Trạch Văn cẩn thận ngẫm lại bộ dáng Lâm Thành ứng đổi dở hơi hồi trước, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Một phẩy bốn tỷ người, tùy tiện ném một cục gạch thôi lại ném trúng vào người yêu của mình, sao lại có chuyện khéo thế cơ chứ?
Về sau còn ai dám nói hai người họ không có duyên nữa, hắn sẽ dùng cái tài khoản này ném vào người đó.
Lâm Thành u oán nói: "Anh toàn tìm tới em hỏi chuyện kì quái, em cũng không thể nói thẳng cho anh biết được. Anh còn bảo tài khoản của em không sạch sẽ, em còn chưa giận anh đâu đấy."
Vương Trạch Văn cười tới run rẩy, sắp không ngồi thẳng dậy được nữa rồi.
Lâm Thành muốn tránh ra, lại bị Vương Trạch Văn nhanh hơn một bước, đè lại, nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để anh ôm em một cái. Sao em lại đáng yêu như vậy chứ? Em nói xem."
Vương Trạch Văn vui vẻ một mình xong, lại bắt đầu sinh sự không đâu: "Em làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới phong cách cá nhân của anh, biết không? Ịch fan là một hành vi nghiêm trọng, vô cùng đáng khinh trong ngành này."
Lâm Thành: "..."
Khi Vương Trạch Văn không biết xấu hổ, tại sao da mặt lại có thể dày tới như vậy chứ? Người khác là không biết xấu hổ, còn hắn thì toàn bộ khuôn mặt đều là da.
Đại vương mặt dày.
Vương Trạch Văn đưa điện thoại tới trước mặt anh, hí hoáy ngay trước mặt anh, nói: "Anh tịch thu toàn bộ memes của em. Lúc chơi nick phụ em vui vẻ như vậy, với người thật là anh đây sao em lại không chủ động nhắn tới? Cứ nhắn trực tiếp cho đạo diễn Vương, đạo diễn Vương chẳng lẽ còn trốn em được hay sao?"
Lâm Thành nhìn ngón tay hắn động đậy không ngừng, tần suất nhanh tới sắp rung lên, nhịn không được bảo: "Dùng máy tính đi, anh cứ lưu từng cái một như thế đến bao giờ? Em nén luôn tệp lại gửi qua cho anh."
Vương Trạch Văn cúi đầu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, hỏi: "Có phải em ghét bỏ anh không biết làm meme có phải không?"
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn hừ, nói: "Anh cứ thích cái cảm giác vui vẻ như khi đi sưu tập tem này đấy."
Lâm Thành bị hắn ôm tới mức hơi nóng, mà lại không thoát ra được, anh lấy lại điện thoại từ trong tay hắn, nói: "Em gửi cho anh, anh chú ý lưu lại là được."
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi cùng trên một cái sofa, dùng hành động không thể hiểu nổi để gửi - nhận memes với nhau.
Lâm Thành nhìn nhìn đống memes phong phú của mình, trong lòng hiện lên chút rối rắm, tựa như đây là một sự nghiệp không có hồi kết.
Tiếp đó thông báo WeChat bật ra, Lâm Thành nhanh tay ấn vào xem.
Lưu Phong: Đạo diễn Vương lại đang làm gì nữa rồi? Em làm thế nào cũng không hiểu nổi anh ấy nữa? Anh ấy ham thích tạo quan hệ thần tượng – fan với anh thế cơ à?"
Lâm Thành rất bất đắc dĩ, nhắn lại cho cậu ta.
Lâm Thành: Đầu gỗ là nick phụ của tôi.
Lưu Phong điên rồi.
Lưu Phong: Lâm Thành! Anh không phải là người như vậy! Trong trí nhớ của em anh không phải là người điên khùng không bình thường tới vậy! Anh đã làm gì thế?
Lâm Thành: Điện thoại vừa rồi bị đạo diễn Vương cầm nghịch.
Lưu Phong: Đệt! Gần đây đạo diễn Vương có phải là nhàn tới phát xàm rồi không? Anh ấy thực sự, còn cứ như vậy nữa, em cảm thấy anh ấy sắp phải vào viện rồi! Hội chứng show ân ái hay gì?
Lâm Thành: Bây giờ anh ấy đang ngồi cạnh tôi.
Lưu Phong đã thu hồi một tin nhắn.
Lưu Phong: Em sắp chết rồi có phải không? 【 cố nén nước mắt 】
Lâm Thành: 【 voice 】
Giọng nói không mặn không nhạt của Vương Trạch Văn bên kia vang lên. Ba chữ vô cùng đơn giản, mà sát khí thì ngang ngược: "Cậu nói xem?"
Lưu Phong: 【 nước mắt như mưa 】【 đối phương đã bỏ trốn】
Lưu Phong: Vĩnh biệt! Em cút đây!
Lâm Thành vô cùng đồng tình với Lưu Phong, nhưng cũng nhờ có cậu ta làm gián đoạn, anh mới có cơ hội dừng. Anh hỏi: "Vậy đã đủ chưa?"
Vương Trạch Văn nói: "Đủ rồi, em đi tắm đi. Có muốn ăn khuya gì đó không?"
Lâm Thành: "Không cần đâu."
Lâm Thành cầm điện thoại và iPad chạy đi, Vương Trạch Văn nhìn bóng dáng anh trong chốc lát rồi cười, ngồi dậy.
Hắn mở tài khoản của bản thân ra, trước suy sau nghĩ, sửa lại avatar và username của WeChat.
Vương Trạch Văn xóa avatar nhím biển đi, thay bằng hình một cái cọc gỗ trên có một chồi non mọc lên, sau đó đổi nickname thành "Tôi là của Đầu gỗ nha".
Sửa xong, hắn nhìn nhìn màn hình, trong lòng vui vẻ không chịu được, thấy trong group chat mọi người sau khi nhận được lì xì vẫn luôn cợt nhả, muốn lừa gạt những người khác đảm nhiệm chức trách phát tiền thì trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Vương Trạch Văn thò lên gửi một tin nhắn vào trong group.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Tổng kết công việc đều xong hết rồi?
Mọi người vốn còn đang nói chuyện ầm trời im lặng một lát, sau đó trở nên sôi nổi hơn cả.
Cameraman – Trần XX: Đứa ngốc nào trà trộn vào đấy? Một chút quy củ cũng không biết, không phát hiện ra trình tự đặt tên à?
Thu âm – Lý XX: @Tôi là của Đầu gỗ nha, không ngờ lại tỏ vẻ dễ thương ác ý, cái tên này sao nghe ngu thế? Còn giả vờ làm lãnh đạo đi thị sát công việc, cậu nhóc này cậu thiếu mắng à?
Cameraman – Trần XX: Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi. Chờ cậu vào xã hội rồi, sẽ phát hiện giả vờ trưởng thành hữu dụng hơn là vờ đáng yêu nhiều.
Tôi là của Đầu gỗ nha:【 nhướng mày 】
Phó đạo diễn – Lâm XX: Giả vờ giả vịt là độc quyền của đạo diễn Vương chúng tôi, hiểu chưa? Mau thu hồi tin nhắn lại đi, chừa cho mình một cái mạng cún.
Thu âm – Lý XX: Một đứa trẻ ngoan như cậu sao lại dùng cái tên như thế chứ? Ai cho cậu vào đây vậy?
Trợ lý số 1 – Lưu Phong: Mấy người thực sự... đều không ấn mở xem kĩ thông tin cá nhân cụ thể của anh ta à? 【 hình ảnh 】 tôi giúp đến đây thôi, đi trước nhé.
Trong group lại lần nữa im lặng hồi lâu.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Tiếp tục đi.
Thu âm – Lý XX: Đạo diễn Vương anh minh vĩ đại! Sao cậu lại đổi thành cái tên vừa nội liễm đáng yêu lại có hàm nghĩa như vậy chứ?
Phó đạo diễn – Lâm XX: Cái tên này nhất định có ý nghĩa gì đó sâu xa! Là sự thức tỉnh và chiêm nghiệm của đạo diễn Vương đối với bản thân mình! Một người chỉ khi tuyệt đối khiêm tốn, mới có thể tiến xa về phía trước!
Thu âm – Lý XX: Đầu gỗ là đáng quý. Mọi người xem, gỗ tử đàn, gỗ trinh nam, đắt bao nhiêu cơ chứ? Đạo diễn Vương gần đây có phải là vừa mua nhà mới, đang bận trang hoàng không?
Tôi là của Đầu gỗ nha: Người yêu tôi tên Đầu gỗ.
Trong group im lìm.
Đề tài này không nói tiếp được nữa rồi.
Đám người phó đạo diễn chọn spam lì xì.
Trái tim Lưu Phong thế là được chữa lành.
Cậu ta tha thứ cho đạo diễn Vương.
Chờ Lâm Thành tắm rửa xong đi ra, phát hiện mình đã bị add vào một cái group khác. Một cái group làm việc không có Vương Trạch Văn.
Ngắn ngủn nửa tiếng, trong group đã có hơn tám trăm cái tin nhắn. Cả đám ở đây đều dùng đủ các loại tư thế để hò hét, nghi vấn thế giới này sâu sắc:
―― Vương Trạch Văn không ngờ đã có người yêu rồi!
―― Đối tượng của Vương Trạch Văn là thần tiên hạ phàm nào vậy!
Đứa trẻ lanh lợi Lưu Phong kia âm thầm trốn trong tối đổ thêm dầu vào lửa, xui khiến các anh em đang điên cuồng kia phát lì xì ra để bình tĩnh lại.
Lâm Thành: "..."
Bất tài, chính là tại hạ.
Á đù!
Vương Trạch Văn tỉnh táo lại từ sự thật bị bạn trai lừa gạt, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Hắn nhìn thoáng qua chỗ Lâm Thành, dồn khí xuống đan điền, muốn há miệng gọi người. Vừa mới há mồm, lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn vào điện thoại.
Ánh sáng trên màn hình đúng lúc tối đi, Vương Trạch Văn chạm vào màn hình, đưa ngón tay vào khung chat.
Lâm Thành đang sửa soạn lại tin nhắn riêng mọi người gửi tới cho mình, đến khi hoa cả mắt, một điểm đỏ bật ra, nhắc anh nhận được @ từ Vương Trạch Văn.
Lâm Thành bật lên xem.
Vương Trạch Văn: Nhận được tin nóng của fan, cảm giác hơi vi diệu, cậu thấy thế nào? @Lâm Thành 【 hình ảnh 】
Lâm Thành ngơ ngác mở ảnh ra xem, trong ảnh là một đoạn lịch sử chat.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Đạo diễn Vương đạo diễn Vương, em là fan cứng của anh ~ em thích anh lắm luôn!
Vương Trạch Văn: Vậy sao.
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Em biết Lâm Thành có một nick phụ, ha ha, anh ta thường xuyên dùng nick phụ nói chuyện phiếm với em.
Vương Trạch Văn: Ồ?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Lâm Thành cũng là fan của anh á! Anh ấy rất là thích anh á, luôn nói đầy lời hay về anh với em ~
Vương Trạch Văn: Thật à?
Cậu đó, đúng là tên đầu gỗ: Không biết lần sau có thể nhờ Lâm Thành xin chữ kí của anh cho em được không? 【 xoay vòng vòng 】【 siêu yêu anh 】
Vương Trạch Văn: Được thôi.
Lâm Thành hoảng hốt, một lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi được tinh thần. Suy nghĩ trong chớp mắt như cầu chì bị gãy, không thể nghĩ được gì.
Phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ Điện Áp nhỏ dùng nick của mình, đi tìm Vương Trạch Văn theo đuổi thần tượng, sau đó nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, Điện Áp nhỏ trước giờ chỉ thích mấy "chị gái" xinh đẹp, dù là quan hệ nam nữ gì đó cũng không ngại, chắc chắn sẽ không dính líu gì tới Vương Trạch Văn này.
Vậy nên...
Cả người Lâm Thành run lên, cầm iPad đi ra phòng khách, Vương Trạch Văn với sắc mặt như thường vẫn đang ngồi tại chỗ, trước đó thế nào bây giờ vẫn thế, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ điểm gì khác thường.
Lâm Thành im lặng đứng một bên quan sát.
Vương Trạch Văn nhướng mày, cao lãnh hỏi: "Làm gì vậy?"
Lâm Thành thế là lại ngơ ra, nhịn không được nghi ngờ bản thân mình, nói: "Không có gì."
Anh xoay người, do dự bước đi, lại quay người lại: "À ừm..."
Một câu này của Lâm Thành còn chưa nói xong, Vương Trạch Văn đã xông tới, một tay kéo anh xuống sofa.
Cũng may cái sofa này đặt dựa vào tường, nếu không Lâm Thành sâu sắc nghi ngờ mình có thể làm cho cái sofa này ngã ngửa ra. Vương Trạch Văn lót dưới người anh, một đôi tay ôm lấy eo anh, muốn trưng vẻ mặt âm trầm ra, chất vấn: "Lâm Thành, nhỉ? Em nói xem, sao em lại có tài khoản đó? Giả vờ làm fan của anh? Có phải không? Kĩ thuật diễn của em tốt phết đấy chứ?"
Trong đầu Lâm Thành đã nghĩ tới rất nhiều cái cớ, như là nói đây là tài khoản của phòng làm việc, chưa chắc đã là do anh dùng. Tiện đổ hết lỗi lên đầu Điện Áp nhỏ.
Vương Trạch Văn: "Nghĩ xong cớ chưa?"
Lâm Thành quật cường nói: "Em không có."
Vương Trạch Văn: "Không có gì? Không có dùng tài khoản này bao giờ, hay là không có cười trộm sau lưng anh?"
Lâm Thành vô cùng đáng xấu hổ mà im lặng.
Vương Trạch Văn: "Mở cửa hàng bán hoa? Nghề tay trái của em không phải là viết bản thảo hay sao? Trình độ cao như thế, sao ngày thường không thấy em tâng bốc anh bao giờ?"
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn: "Rải hoa nha, ôm tym tym nha, đến đây!"
Lâm Thành bất đắc dĩ thừa nhận: "Là em, là em. Nhưng em là bị động, em không cố ý muốn lừa anh."
Vương Trạch Văn buông lỏng ra một chút, điều chỉnh tư thế lại cho Lâm Thành, đồng thời một tay bóp lấy mặt anh, nói: "Trước kia lúc anh tìm tới em hỏi chuyện, em rốt cuộc đã có cảm xúc gì?"
"Em cũng đâu còn cách nào, đều là anh chủ động tới hỏi em, thực ra em chỉ muốn giữ quan hệ công việc với anh." Lâm Thành nói, "Hơn nữa lúc vừa mới bắt đầu, em cũng không biết anh đang nói tới em."
Vương Trạch Văn nói: "Vậy là anh hỏi đúng người rồi?"
Lâm Thành: "Còn không phải sao?"
Vương Trạch Văn cẩn thận ngẫm lại bộ dáng Lâm Thành ứng đổi dở hơi hồi trước, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Một phẩy bốn tỷ người, tùy tiện ném một cục gạch thôi lại ném trúng vào người yêu của mình, sao lại có chuyện khéo thế cơ chứ?
Về sau còn ai dám nói hai người họ không có duyên nữa, hắn sẽ dùng cái tài khoản này ném vào người đó.
Lâm Thành u oán nói: "Anh toàn tìm tới em hỏi chuyện kì quái, em cũng không thể nói thẳng cho anh biết được. Anh còn bảo tài khoản của em không sạch sẽ, em còn chưa giận anh đâu đấy."
Vương Trạch Văn cười tới run rẩy, sắp không ngồi thẳng dậy được nữa rồi.
Lâm Thành muốn tránh ra, lại bị Vương Trạch Văn nhanh hơn một bước, đè lại, nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, để anh ôm em một cái. Sao em lại đáng yêu như vậy chứ? Em nói xem."
Vương Trạch Văn vui vẻ một mình xong, lại bắt đầu sinh sự không đâu: "Em làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới phong cách cá nhân của anh, biết không? Ịch fan là một hành vi nghiêm trọng, vô cùng đáng khinh trong ngành này."
Lâm Thành: "..."
Khi Vương Trạch Văn không biết xấu hổ, tại sao da mặt lại có thể dày tới như vậy chứ? Người khác là không biết xấu hổ, còn hắn thì toàn bộ khuôn mặt đều là da.
Đại vương mặt dày.
Vương Trạch Văn đưa điện thoại tới trước mặt anh, hí hoáy ngay trước mặt anh, nói: "Anh tịch thu toàn bộ memes của em. Lúc chơi nick phụ em vui vẻ như vậy, với người thật là anh đây sao em lại không chủ động nhắn tới? Cứ nhắn trực tiếp cho đạo diễn Vương, đạo diễn Vương chẳng lẽ còn trốn em được hay sao?"
Lâm Thành nhìn ngón tay hắn động đậy không ngừng, tần suất nhanh tới sắp rung lên, nhịn không được bảo: "Dùng máy tính đi, anh cứ lưu từng cái một như thế đến bao giờ? Em nén luôn tệp lại gửi qua cho anh."
Vương Trạch Văn cúi đầu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, hỏi: "Có phải em ghét bỏ anh không biết làm meme có phải không?"
Lâm Thành: "..."
Vương Trạch Văn hừ, nói: "Anh cứ thích cái cảm giác vui vẻ như khi đi sưu tập tem này đấy."
Lâm Thành bị hắn ôm tới mức hơi nóng, mà lại không thoát ra được, anh lấy lại điện thoại từ trong tay hắn, nói: "Em gửi cho anh, anh chú ý lưu lại là được."
Hai người đàn ông trưởng thành ngồi cùng trên một cái sofa, dùng hành động không thể hiểu nổi để gửi - nhận memes với nhau.
Lâm Thành nhìn nhìn đống memes phong phú của mình, trong lòng hiện lên chút rối rắm, tựa như đây là một sự nghiệp không có hồi kết.
Tiếp đó thông báo WeChat bật ra, Lâm Thành nhanh tay ấn vào xem.
Lưu Phong: Đạo diễn Vương lại đang làm gì nữa rồi? Em làm thế nào cũng không hiểu nổi anh ấy nữa? Anh ấy ham thích tạo quan hệ thần tượng – fan với anh thế cơ à?"
Lâm Thành rất bất đắc dĩ, nhắn lại cho cậu ta.
Lâm Thành: Đầu gỗ là nick phụ của tôi.
Lưu Phong điên rồi.
Lưu Phong: Lâm Thành! Anh không phải là người như vậy! Trong trí nhớ của em anh không phải là người điên khùng không bình thường tới vậy! Anh đã làm gì thế?
Lâm Thành: Điện thoại vừa rồi bị đạo diễn Vương cầm nghịch.
Lưu Phong: Đệt! Gần đây đạo diễn Vương có phải là nhàn tới phát xàm rồi không? Anh ấy thực sự, còn cứ như vậy nữa, em cảm thấy anh ấy sắp phải vào viện rồi! Hội chứng show ân ái hay gì?
Lâm Thành: Bây giờ anh ấy đang ngồi cạnh tôi.
Lưu Phong đã thu hồi một tin nhắn.
Lưu Phong: Em sắp chết rồi có phải không? 【 cố nén nước mắt 】
Lâm Thành: 【 voice 】
Giọng nói không mặn không nhạt của Vương Trạch Văn bên kia vang lên. Ba chữ vô cùng đơn giản, mà sát khí thì ngang ngược: "Cậu nói xem?"
Lưu Phong: 【 nước mắt như mưa 】【 đối phương đã bỏ trốn】
Lưu Phong: Vĩnh biệt! Em cút đây!
Lâm Thành vô cùng đồng tình với Lưu Phong, nhưng cũng nhờ có cậu ta làm gián đoạn, anh mới có cơ hội dừng. Anh hỏi: "Vậy đã đủ chưa?"
Vương Trạch Văn nói: "Đủ rồi, em đi tắm đi. Có muốn ăn khuya gì đó không?"
Lâm Thành: "Không cần đâu."
Lâm Thành cầm điện thoại và iPad chạy đi, Vương Trạch Văn nhìn bóng dáng anh trong chốc lát rồi cười, ngồi dậy.
Hắn mở tài khoản của bản thân ra, trước suy sau nghĩ, sửa lại avatar và username của WeChat.
Vương Trạch Văn xóa avatar nhím biển đi, thay bằng hình một cái cọc gỗ trên có một chồi non mọc lên, sau đó đổi nickname thành "Tôi là của Đầu gỗ nha".
Sửa xong, hắn nhìn nhìn màn hình, trong lòng vui vẻ không chịu được, thấy trong group chat mọi người sau khi nhận được lì xì vẫn luôn cợt nhả, muốn lừa gạt những người khác đảm nhiệm chức trách phát tiền thì trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Vương Trạch Văn thò lên gửi một tin nhắn vào trong group.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Tổng kết công việc đều xong hết rồi?
Mọi người vốn còn đang nói chuyện ầm trời im lặng một lát, sau đó trở nên sôi nổi hơn cả.
Cameraman – Trần XX: Đứa ngốc nào trà trộn vào đấy? Một chút quy củ cũng không biết, không phát hiện ra trình tự đặt tên à?
Thu âm – Lý XX: @Tôi là của Đầu gỗ nha, không ngờ lại tỏ vẻ dễ thương ác ý, cái tên này sao nghe ngu thế? Còn giả vờ làm lãnh đạo đi thị sát công việc, cậu nhóc này cậu thiếu mắng à?
Cameraman – Trần XX: Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi. Chờ cậu vào xã hội rồi, sẽ phát hiện giả vờ trưởng thành hữu dụng hơn là vờ đáng yêu nhiều.
Tôi là của Đầu gỗ nha:【 nhướng mày 】
Phó đạo diễn – Lâm XX: Giả vờ giả vịt là độc quyền của đạo diễn Vương chúng tôi, hiểu chưa? Mau thu hồi tin nhắn lại đi, chừa cho mình một cái mạng cún.
Thu âm – Lý XX: Một đứa trẻ ngoan như cậu sao lại dùng cái tên như thế chứ? Ai cho cậu vào đây vậy?
Trợ lý số 1 – Lưu Phong: Mấy người thực sự... đều không ấn mở xem kĩ thông tin cá nhân cụ thể của anh ta à? 【 hình ảnh 】 tôi giúp đến đây thôi, đi trước nhé.
Trong group lại lần nữa im lặng hồi lâu.
Tôi là của Đầu gỗ nha: Tiếp tục đi.
Thu âm – Lý XX: Đạo diễn Vương anh minh vĩ đại! Sao cậu lại đổi thành cái tên vừa nội liễm đáng yêu lại có hàm nghĩa như vậy chứ?
Phó đạo diễn – Lâm XX: Cái tên này nhất định có ý nghĩa gì đó sâu xa! Là sự thức tỉnh và chiêm nghiệm của đạo diễn Vương đối với bản thân mình! Một người chỉ khi tuyệt đối khiêm tốn, mới có thể tiến xa về phía trước!
Thu âm – Lý XX: Đầu gỗ là đáng quý. Mọi người xem, gỗ tử đàn, gỗ trinh nam, đắt bao nhiêu cơ chứ? Đạo diễn Vương gần đây có phải là vừa mua nhà mới, đang bận trang hoàng không?
Tôi là của Đầu gỗ nha: Người yêu tôi tên Đầu gỗ.
Trong group im lìm.
Đề tài này không nói tiếp được nữa rồi.
Đám người phó đạo diễn chọn spam lì xì.
Trái tim Lưu Phong thế là được chữa lành.
Cậu ta tha thứ cho đạo diễn Vương.
Chờ Lâm Thành tắm rửa xong đi ra, phát hiện mình đã bị add vào một cái group khác. Một cái group làm việc không có Vương Trạch Văn.
Ngắn ngủn nửa tiếng, trong group đã có hơn tám trăm cái tin nhắn. Cả đám ở đây đều dùng đủ các loại tư thế để hò hét, nghi vấn thế giới này sâu sắc:
―― Vương Trạch Văn không ngờ đã có người yêu rồi!
―― Đối tượng của Vương Trạch Văn là thần tiên hạ phàm nào vậy!
Đứa trẻ lanh lợi Lưu Phong kia âm thầm trốn trong tối đổ thêm dầu vào lửa, xui khiến các anh em đang điên cuồng kia phát lì xì ra để bình tĩnh lại.
Lâm Thành: "..."
Bất tài, chính là tại hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất