Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 143: Anh Hổ, cứu tôi!

Trước Sau
"Mọi người cùng xông lên!"

"Chúng ta nhiều người như vậy, không lẽ đánh không lại một thằng ranh con hay sao!"

Mấy gã đàn ông cao to này hung hăng nhìn chằm chằm, tay cầm mã tấu, lao về phía Lâm Hàn.

Vẻ mặt của Lâm Hàn không hề thay đổi, anh nhảy lên, đá hai chân liên tục.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Những âm thanh nặng trịch, không ngừng vang lên.

Mấy gã đàn ông cao to đó, còn chưa đụng được tới gấu áo của Lâm Hàn, đã bị đá văng ra đất, kêu gào thảm thiết.

"Chuyện...chuyện này sao có thể!"

Hai đồng tử của Tiền Lai co thắt lại, trong lòng bão tố nổi lên, nhìn Lâm Hàn với khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin cùng sợ hãi.

Thân thủ của Lâm Hàn này thật là quá kinh người!

Lấy một chọi mười sao?

Hơn nữa, mấy gã đàn ông cao to này đều là những tay đánh đấm kỳ cựu, lại còn cầm vũ khí. Nhưng khi ở trước mặt Lâm Hàn, bọn họ phản kháng còn không nỗi, trong nháy mắt đã bị giải quyết hết!

Thằng nhóc này không phải là cao thủ võ thuật trên TV chứ!

Lâm Hàn nhẹ nhàng đáp đất, lúc này, mười gã đàn ông cao to đều đã mất hết sức chiến đấu.

Đôi mắt anh sắc lạnh, nhìn về phía Tiền Lai.

"Mày...mày muốn làm gì?"

Bị Lâm Hàn nhìn chằm chằm, sống lưng Tiền Lai ớn lạnh, giọng nói lắp bắp, liên tục lùi về sau.

"Tao đã nói rồi, tao muốn hủy hoại hết tất cả niềm tự hào của mày".

Lâm Hàn nhặt con dao gọt hoa quả vừa nãy Dương Lệ ném lên, tiến về phía Tiền Lai.

Hai chân Tiền Lai rụng rời, lại lùi về phía sau, hắn ta không hiểu, lời này của Lâm Hàn là có ý gì?

"Hủy hoại hết tất cả? Lâm Hàn, mày là đồ rác rưởi, lẽ nào mày còn có thể khiến tao mất việc sao? Làm cho nhà họ Tiền từ nay phá sản?", Tiền Lai lại cười chế nhạo:

"Bản lĩnh của mày có giỏi đến mấy thì sao? Niềm tự hào của tao, không phải chỉ dựa vào chút sức lực đó của mày là có thể bị lung lay!"

"Hơn nữa, ngày hôm nay, thằng nào sống thằng nào chết còn chưa biết đâu!"

Vừa nói, Tiền Lai đột nhiên hét lên:

"Anh Hổ, cứu tôi!"

Hắn ta vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.

"Có chuyện gì vậy? Không phải đã phái 10 người tới giúp cậu rồi sao? Nếu như muốn cứu mạng! Tiền Lai, tôi nói trước cho cậu biết, một người 100 ngàn tệ, vừa rồi đã 1 triệu tệ rồi đấy".

Nếu còn muốn thêm người, thì phải lấy 5 triệu tệ!

Lại một âm thanh bất ngờ khác truyền đến.

Ngay sau đó, một gã đàn ông cao to bước vào.

Gã đàn ông này cao khoảng 1m8, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, điều đặc biệt khiến người ta chú ý là hắn mang một đôi giày da bóng loáng, rõ ràng là được cọ rửa cẩn thận, sạch sẽ không tì vết.

Phía sau gã đàn ông là một đám đàn em cầm vũ khí trong tay, bọn chúng cùng gã đàn ông bước vào, nhìn qua, khoảng bốn mươi người, vây kín khắp căn phòng.



“Anh Hổ, đừng nói 5 triệu tệ, chỉ cần anh giúp tôi giải quyết phiền toái ngày hôm nay, cho dù là 10 triệu tệ, tôi cũng sẽ cho anh!”, nhìn thấy gã đàn ông cao lớn này, Tiền Lai tạm thời thấy an tâm hơn, liền nói.

Gã đàn ông tên là Vương Hổ, là nhân vật được Tiền Lai mời đến với giá cao để giúp hắn đối phó với Lâm Hàn.

Nghe nói địa vị trên giang hồ của người này không hề thấp, nhất là trong khoảng thời gian gần đây, dường như hắn đã nuốt chửng một số thế lực khác, thực lực của hắn cũng lên như thủy triều dâng.

Giá của hắn cũng rất đắt, dùng một người là 100 ngàn tệ.

Nhưng Tiền Lai bây giờ có nói thế nào thì cũng là chủ tịch ngân hàng, sau lưng còn có một người cha giàu có, vốn dĩ không thiếu chút tiền này.

"Được, cậu trả tiền là được!"

Vương Hổ cười cười, lấy khăn tay từ trong người ra, quỳ xuống lau đôi giày da rồi nói:

"Nói đi, cậu thấy ai không vừa mắt, anh Hổ giúp cậu giải quyết".

"Chính nó!"

Tiền Lai chỉ tay vào Lâm Hàn, cười lạnh:

"Lâm Hàn, ngày tàn của mày đến rồi. Sức mạnh của mày làm tao ngạc nhiên đấy, một đánh được mười. Nhưng giờ mình mày có thể đánh lại bốn mươi người không?"

"Một đánh mười?"

Vương Hổ sửng sốt, lúc này mới phát hiện có mười tên đàn em của mình nằm kêu gào trên đất.

"Tìm đường chết à, ngay cả người của Vương Hổ tao cũng dám động đến! Bây giờ khắp cái thành phố Đông Hải, ai mà không phải nể mặt Vương Hổ này?"

Nói xong, Vương Hổ nhìn về hướng Tiền Lai chỉ tay.

"Chà, thằng nhóc này nhìn mặt sao thấy có chút quen".

Vương Hổ sửng sốt một chút, ngay sau đó, đồng tử co rút lại, sắc mặt biến đổi rõ rệt, mồ hôi trên lưng chảy ròng ròng.

Thịch!

Hắn sợ đến mức ngã bệt xuống đất.

Chàng trai này, hắn đương nhiên biết rồi! . Harry Potter fanfic

Đó là Lâm Hàn!

Lúc trước ở bệnh viện Nhân dân, đàn em của hắn là Mặt Sẹo, vì đắc tội với Lâm Hàn đã bị đánh đến trọng thương.

Đối với thủ đoạn tàn nhẫn của anh, đến bây giờ, Vương Hổ vẫn còn sợ hãi.

Quan trọng hơn, chàng trai này chính là ân nhân cứu mạng của anh Cực!

Anh Cực lại là đại ca cầm đầu của hắn, ân nhân cứu mạng của đại ca, làm sao có thể đắc tội? Vậy có khác gì tìm đến cái chết?

"Anh Hổ, nhanh ra tay đi, chính thằng nhóc này!"

Nhìn thấy Vương Hổ còn chưa cho người ra tay, Tiền Lai thúc giục.

"Ra tay cái con mẹ mày!"

Vương Hổ chửi lớn, bước nhanh tới, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Tiền Lai một cái.

Bốp!

Tiếng tát tai giòn giã vang lên.

Tiền Lai che mặt, vô cùng đau đớn, nhìn Vương Hổ không thể tin được:

"Anh Hổ, anh..."

Hắn lúng túng không hiểu, không phải Anh Hổ không phải nên đánh Lâm Hàn hay sao? Tại sao lại đánh mình?



"Tiền Lai, nhóc con mày muốn chết, đừng kéo tao theo!"

Vương Hổ tức giận hét lên, sau đó lại nhìn Lâm Hàn, đột nhiên mỉm cười:

"Cậu Lâm, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?"

"Cũng tạm".

Lâm Hàn nhìn mấy gã đàn ông, hỏi Vương Hổ: "Đây đều là người của anh sao?"

Vẻ mặt của Vương Hổ thay đổi, hắn không dám che giấu, vội vàng nói:

"Là người của tôi, nhưng mà cậu Lâm, nếu biết cậu là người mà Tiền Lai chi tiền để dạy dỗ, cho dù cho tôi mười cái gan, tôi cũng không dám dẫn người qua đâu!"

Lâm Hàn trước giờ không phải là người vô lý, chẳng thèm tính toán với Vương Hổ chuyện này, anh hất tay.

Con dao gọt hoa quả bay về phía Vương Hổ.

Mí mắt Vương Hổ nhảy dựng lên, vội vàng đỡ lấy con dao gọt hoa quả, trên mặt nở nụ cười:

"Cậu Lâm, cậu có yêu cầu gì thì cứ dặn dò".

"Tên này đã bắt cóc vợ tôi, vốn dĩ với tính cách của tôi, không thể để hắn ta sống sót".

Lâm Hàn liếc nhìn Tiền Lai:

"Có điều tôi đổi ý rồi, tôi sẽ khiến hắn ta sống không bằng chết. Tôi sẽ khiến cho tất cả niềm tự hào của hắn ta đều bị hủy hoại".

Những lời này vô cùng lạnh lùng khiến Tiền Lai run bắn cả người.

"Rạch một đường trên mặt hắn!"

Lâm Hàn lạnh lùng nói: "Công việc, gia thế, ngoại hình, Tiền Lai, vậy thì bắt đầu hủy hoại ngoại hình của mày trước!"

"Vâng, thưa cậu Lâm, chờ một chút!"

Nghe đến đây, Vương Hổ cũng không từ chối, vẫy tay một cái:

"Tụi bây đâu, bắt thằng nhãi này lại cho tao!"

Lập tức bốn gã cao to xông tới trước, đạp một phát!

Bịch!

Tiền Lai bị đá ngã ra đất.

Sau đó, mấy gã đàn ông đè chặt hai tay hai chân của Tiền Lai.

"Mấy người muốn làm gì!"

"Không được chạm vào tôi!"

Tiền Lai cứ vùng vẫy nhưng vô ích.

"Cậu nhóc, đừng trách anh Hổ độc ác, muốn trách thì trách cậu bị mù lại dám đắc tội người không thể đắc tội".

Vương Hổ cầm con dao gọt hoa quả, ngồi xổm xuống, cười lạnh, con dao sắc nhọn, mài qua mài lại trên mặt Tiền Lai.

Cái chạm lạnh băng ấy khiến Tiền Lai tim đập loạn xạ, hét lên liên hồi:

"Anh Hổ, cầu xin anh, xin đừng rạch mặt tôi!"

"Cầu xin anh!"

"Cầu xin tôi cũng chẳng ích gì, ai bảo cậu đắc tội cậu Lâm, còn suýt nữa lôi tôi xuống nước".

Trong mắt Vương Hổ hiện lên sự tàn nhẫn, mũi dao hướng về phía mặt trái của Tiền Lai, dùng sức rạch một phát!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau