Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 172: Thả Lâm Hàn đi

Trước Sau
“Tao nói cho mày biết, nhà họ Hàn của tao không những không sụp đổ mà sẽ ngày càng phát triển hơn nữa!”

Hàn Tiếu chơi đùa chiếc hộp nhỏ, vô cùng đắc ý:

“Có được californium rồi, nhà họ Hàn có thể mở rộng hợp tác với quân đội, kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Đồng thời tao có thể dùng Californium để đầu từ vào ngành trị liệu, dùng để chữa bệnh cứu người. Đến lúc đó, cả ngành trị liệu của Hoa Đông đều có bóng dáng của nhà họ Hàn!”

Trong mắt ông ta chứa đầy dã tâm:

“Đồ ăn mày, nhà họ Hàn này không những không bị hủy hoại, mà sẽ không ngừng phát triển, thậm chí trong vòng mười năm nữa, nói không chừng còn có thể trở thành nhà quyền quý!”

“Còn mày,”, Hàn Tiếu nhìn Lâm Hàn, cười nhếch mép: “Tao sẽ không giết mày đâu, tao sẽ nhốt mày ở đây để mày chứng kiến nhà họ Hàn lớn mạnh như thế nào!”

“Nếu nhà họ Hàn tao trở nên quyền quý thì Vương Vi Dân là cái thá gì? Phùng Thạch lại là cái thá gì? Địa vị của Hàn Tiếu tao có thể sánh ngang với cục trưởng cấp cao của cục Hoa Đông, Thẩm Hoài Xuân đấy!”

Cạch, cạch, cạch!

Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới.

“Thả tôi ra, cho tôi vào trong đi!”

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy một cô gái chạy nhanh vào trong địa lao.

Chính là Hàn Hinh Nhi!

Vừa vào trong địa lao, Hàn Hinh Nhi đã nhìn thấy Lâm Hàn đang bị trói ở đó.

Nhưng mà Lâm Hàn bây giờ không còn hình người nữa rồi.

Máu thịt nhầy nhụa, cả người từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào lành lặn, chảy đầy máu tươi. Nếu như không nhờ ngoại hình và sự trẻ trung có chút tương đồng thì Hàn Hinh Nhi vừa nhìn cũng khó lòng nhận ra.

“Lâm Hàn, anh sao vậy, Lâm Hàn?”

Nước mắt Hàn Hinh Nhi rơi lã chã, bước lên phía trước ôm lấy Lâm Hàn, ngón tay ngọc ngà muốn sờ lên miệng vết thương nhưng lại không dám, giọng nói run rẩy:

“Lâm Hàn, anh...sao anh lại biến thành bộ dạng như thế này?”

Cửa mở, hai người đàn ông cao lớn bước vào, nhìn Hàn Hinh Nhi, lại nhìn sang Hàn Tiếu:

“Xin lỗi ông chủ, cô chủ nhất quyết đòi vào, chúng tôi không ngăn lại được”.

“Không sao, các người ra ngoài đi”, Hàn Tiếu phất tay.

Hai gã đàn ông lập tức ra ngoài.

“Bố, sao bố lại đánh Lâm Hàn ra nông nỗi này!”

Hàn Hinh Nhi quay đầu, hốc mắt ngập nước, giọng điệu phẫn nộ.

“Tại sao?”

Hàn Tiếu hừ lạnh: “Tên đầu đường xó chợ đó, đã kết hôn rồi còn dụ dỗ con gái của bố. Vậy cũng thôi đi, quà đã tặng đi còn lấy lại, hơn nữa còn làm ông Ngô bị thương! Lúc trước bố không giết chết hắn là đã rộng lượng lắm rồi!”

“Nhưng món quà đó vốn dĩ là của Lâm Hàn mà! Con vốn chẳng cần nó!”, Hàn Hinh Nhi hét lên:

“Hơn nữa nếu không phải bố bảo ông Ngô gây khó dễ cho Lâm Hàn trước, Lâm Hàn sẽ làm ông Ngô bị thương sao?”



“Hàn Hinh Nhi, con có phải con gái của bố không vậy, tại sao lại đi nói giúp cho người ngoài!”, Hàn Tiếu nổi giận đùng đùng:

“Californium đó là của nhà họ Hàn chúng ta, là vật giúp chúng ta phát triển sự nghiệp, trở thành bá chủ! Sao có thể để Lâm Hàn lấy đi? Bây giờ con lập tức rời khỏi đây, việc này con đừng can thiệp!”

“Bố!”

Hàn Hinh Nhi nước mắt đầm đìa, một tiếng “bịch” vang lên, cô ta quỳ xuống trước mặt Hàn Tiếu.

“Con gái cả đời này chưa từng cầu xin bố điều gì, californium đó, bố muốn lấy thì cứ lấy đi. Con chỉ cầu xin bố một chuyện, tha cho Lâm Hàn đi! Cầu xin bố đó!”

Nói xong, Hàn Hinh Nhi dập đầu với Hàn Tiếu.

Bịch, bịch, bịch!

Vầng trán trắng nõn của cô ta, lập tức chảy máu.

“Loạn rồi, đúng là loạn rồi! Con là con gái của bố, là người nhà họ Hàn, mỗi việc con làm đều phải nghĩ tới lợi ích của nhà họ Hàn!”, Hàn Tiếu tức đến mức hai mắt bốc hoả:

“Bây giờ, con lại dập đầu với bố, kêu bố tha cho tên ăn mày đó sao? Con có biết tên đó có ảnh hưởng lớn thế nào với nhà họ Hàn chúng ta không? Cái thứ kém cỏi, còn làm ông Ngô bị thương, nếu như bố tha cho hắn, việc này truyền ra ngoài, danh tiếng nhà họ Hàn sẽ bị vấy bẩn! Dựa vào cái gì để có chỗ đứng ở thành phố Đông Hải này?”

“Hinh Nhi, đừng dập đầu nữa”.

Lâm Hàn nhìn Hàn Hinh Nhi, giọng nói yếu ớt: “Bố cô đã bị tham vọng của ông ta làm mờ mắt rồi, cô dập đầu cũng không có tác dụng gì đâu”.

“Nhưng mà Lâm Hàn... Tôi không thể trơ mắt nhìn anh chết ở nơi ngục tù này được!”

Hàn Hinh Nhi nghẹn ngào, đau lòng tột độ nhìn Lâm Hàn:

“Bố, nếu như bố không tha cho Lâm Hàn, con sẽ dập đầu đến chết!”

Nói xong, cô ta tiếp tục dập đầu, bịch, bịch, bịch!

Đầu đập mạnh xuống đất chảy máu.

“Đáng ghét, thật đáng ghét! Lâm Hàn, tên không ra gì như như mày rốt cuộc đã giở trò gì với con gái tao mà nó lại bảo vệ mày như vậy!”

Hàn Tiếu lửa giận ngút trời, cầm lấy roi da đánh mạnh lên người Lâm Hàn.

Tách, tách!

Máu tươi chảy ra!

“Bố, bố muốn đánh thì đánh con này, đừng đánh Lâm Hàn nữa!”

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi thay đổi, lập tức đứng dậy chắn trước mặt Lâm Hàn.

Cánh tay cầm roi da của Hàn Tiếu không ngưng run rẩy, ông ta rống lên một tiếng:

“Người đâu, đem cô chủ ra ngoài, tiêm thuốc an thần cho nó để nó không làm loạn nữa!”

“Vâng!”

Hai người đàn ông vạm vỡ lập tức đi vào, giữ chặt Hàn Hinh Nhi.

“Thả tôi ra!”



“Thả tôi ra! Bố, bố thật nhẫn tâm! Lâm Hàn trước nay chưa từng có thù oán gì với chúng ta, bố lại đối xử với anh ấy như vậy!”

“Mau thả tôi ra!”

Hàn Hinh Nhi vùng vẫy không ngừng nhưng chẳng có chút tác dụng, bị hai người đàn ông cao lớn đem đi.

“Lâm Hàn, thằng ranh con, tao phải đi bàn bạc làm thế nào để ứng dụng californium với bên đối tác, mày ở đây suy nghĩ cho kĩ rốt cuộc có nên nhận lỗi với tao hay không”, Hàn Tiếu vứt roi da qua một bên, nhếch miệng cười:

“Đợi tao trở về, mày giả vờ gọi tao một tiếng ông nội, tao có thể để mày bớt chịu đau đớn xác thịt đi một chút, thậm chí còn có thể cho mày uống chút nước nữa ấy chứ”.

Sau khi nói xong, Hàn Tiếu cười lớn, ra khỏi địa lao.

Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, nhà họ Lâm bây giờ gặp một số vấn đề ở Châu Phi, trong vòng 6 tiếng đồng hồ hoàn toàn không thể sử dụng bất cứ mối quan hệ nào ở thành phố Đông Hải.

Vì vậy, có thể cứu anh khỏi tay tên Hàn Tiếu giàu có nhất thành phố Đông Hải này... Rất khó.

Còn về việc tiêu diệt nhà họ Hàn, trong vòng 6 tiếng này là điều không thể.

Chỉ khi 6 tiếng trôi qua, mọi chuyện đã được giải quyết thì mới có thể dùng đến các mối quan hệ ở thành phố Đông Hải.

“Bây giờ cũng đã gần bốn tiếng trôi qua rồi...”

Lâm Hàn thầm nghĩ, lúc nãy anh có liếc qua đồng hồ trên tay Hàn Tiếu để xác định thời gian.

“Một khi 6 tiếng đồng hồ trôi qua, nhà họ Hàn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Đông Hải này...”.

Ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo thấu xương.

...

Thành Phố Đông Hải, tại biệt thự trên núi Vân Mộng.

Dương Lệ từ từ mở mắt, nhìn thấy Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

“Bố mẹ, con bị làm sao vậy?”

Dương Lệ có chút mơ hồ.

“Tiểu Lệ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Trần Diễm Diễm đỡ Dương Lệ ngồi dậy, thở hắt ra: “Lúc nãy, con ngất xỉu trước cửa biệt thự đó”.

“Ngất xỉu...”

Dương Lệ chớp đôi mắt to tròn, đột nhiên nhớ ra, Lâm Hàn bị thương ở trước cửa biệt thự, bị mấy người cao to bắt đi rồi.

Cô nằm trên đất khóc lớn, vô cùng đau lòng, sau đó thì ngất đi.

“Đợi đã! Chồng con đâu!”

Sắc mặt Dương Lệ hoảng hốt: “Bố mẹ, chồng con đâu?”

“Tên vô tích sự Lâm Hàn?”

Dương Cảnh Đào ánh mắt khinh thường: “Bị Hàn Tiếu bắt đi rồi! Bắt đi cũng tốt, chỉ là một tên phế vật mà cũng đòi trèo cao, dụ dỗ con gái Hàn Tiếu! Chẳng phải muốn chết à? Lần này bị bắt đi, có thể giữ lại cái mạng đã tốt lắm rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau