Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 217: Nghe không hiểu tiếng người à?

Trước Sau
Nghe Lâm Hàn nói thế, sắc mặt bác sĩ Chu dần lạnh đi, ông ta nhìn Lâm Hàn nói:

“Nhóc con, cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Cho dù đến sau xếp sau đi nữa, bây giờ tôi không làm xạ trị cho cô ta đấy, cậu làm gì được tôi?”

“Đúng đấy, cậu thanh niên à, làm người phải biết tiến lùi chứ“.

Người phụ nữ kia cũng nhìn về phía Lâm Hàn, bà ta tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống, đưa đến trước mặt Lâm Hàn, đáy mắt thoáng hiện lên tia dè bỉu:

“Chiếc nhẫn này có giá trị hai mươi ngàn tệ, cậu nhận đi rồi ngồi chờ để bố tôi làm xạ trị trước. Hai mươi ngàn tệ này cũng khoảng thu nhập một năm của cậu rồi nhỉ!”

“Bà chủ Tống à, chỉ là để tên nhóc này ngồi chờ một lát thôi, bà cần gì phải cho cậu ta món đồ có giá trị như vậy chứ!”, bác sĩ Chu trừng mắt:

“Bà cũng để cậu ta lời quá rồi!”

Người phụ nữ lắc đầu: “Cũng chỉ là một cái nhẫn ngọc mà thôi, bác sĩ Chu cũng biết, tôi kinh doanh trang sức, những món đồ trang sức này trong nhà có nhiều lắm, cho một cái cũng chẳng có gì to tát. Nếu như ông giúp bố tôi xạ trị xong, tôi sẽ tặng ông vài cây vàng!”

“Thế sao!”

Mắt bác sĩ Chu sáng lên: “Bà chủ Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mà giúp ông cụ hoàn thành xạ trị!”

Bác sĩ Chu biết rõ tài sản nhà bà chủ Tống.

Trong tay bà ta sở hữu mấy cửa hàng bán trang sức, tài sản cũng phải lên đến năm mươi triệu nhân dân tệ.

Nếu trị khỏi bệnh ung thư bao tử cho bố bà ta, với tính tình rộng rãi của bà ta, một khi đã vui vẻ rồi thì sẽ không chỉ là vài cây vàng đâu.

“Ông à, nhanh chóng đi qua phòng kế bên nhé! Người đâu, mau dìu ông cụ qua đó đi!”, bác sĩ Chu cao giọng gọi.

Hai cô y tá trẻ lập tức đến dìu ông cụ đi.

Lâm Hàn giơ tay chắn ngang trước mặt ông cụ:

“Tôi đã nói rồi, phải có trước sau, chúng tôi đến trước thì phải để chúng tôi xạ trị trước, ông nghe không hiểu tiếng người à?”

Lâm Hàn nhìn bác sĩ Chu với ánh mắt cực kỳ rét lạnh.

Bị ánh mắt đó khóa chặt, cả người bác sĩ Chu run lên, cảm giác bản thân như đang nằm trong tầm nhắm của một thứ gì đó rất đáng sợ.

Nhưng rồi ông ta lại lắc đầu, cười lạnh nói:

“Nhãi ranh, tôi đã nói một là một, hai là hai. Cậu chỉ có thể xếp thứ hai thôi, nếu cậu cứ cố chấp, cũng được thôi, tôi không nhận trị nữa, cậu đến bệnh viện khác trị bệnh đi!”

“Nên biết là cả cái thành phố Đông Hải cũng chỉ mỗi bệnh viện chúng tôi sở hữu thiết bị xạ trị có kim loại Californium, cậu đi bệnh viện khác cũng vô ích thôi! Trừ khi cậu đến những thành phố khác ở Hoa Đông, nhưng không chừng trên đường đi vợ cậu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi cũng nên“.

Dứt lời, bác sĩ Chu lại cười khà khà, ông ta cho rằng Triệu Nhu là vợ của Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, chúng ta xếp thứ hai cũng được mà, chờ một lát cũng không sao”, Triệu Nhu kéo áo Lâm Hàn nói:

“Chúng ta nghe theo bác sĩ Chu đi!”

“Cậu xem vợ cậu biết điều ghê chưa!”, bác sĩ Chu liếc sang Triệu Nhu nói.

“Tôi đã nói rồi, tới trước trị trước, kéo dài thời gian tình hình bệnh nhân có thể sẽ nghiêm trọng hơn”, vẻ mặt Lâm Hàn vẫn một mực cứng rắn: “Chúng tôi phải được làm xạ trị trước!”

“Chàng trai này, cậu đừng có mà được voi đòi tiên!”



Người phụ nữ kế bên đã mất kiên nhẫn, liếc Lâm Hàn nói: “Tôi cũng đã cho cậu một cái nhẫn ngọc rồi, cậu nhường chúng tôi trước không được à? Chẳng lẽ cậu chê chiếc nhẫn kia vẫn chưa đủ sao? Vả lại, phẫu thuật và xạ trị cũng phải 3 đến 4 đợt đấy, hoàn tất toàn bộ cũng hơn mấy trăm ngàn tệ, cậu có đủ tiền không?”

Người phụ nữ quan sát đánh giá Lâm Hàn, chàng trai này ăn mặc bình thường, nhìn chẳng giống nhà giàu gì cả, để có đủ số tiền cho lần xạ trị này, ắt hẳn cũng đập nồi bán sắt mới gom đủ được.

“Bà chủ Tống nói không sai!”

Bác sĩ Chu nói tiếp: “Nhóc con, cậu vừa đóng xong một trăm mười ngàn chi phí xạ trị kia, sao cậu không xem lại trong tài khoản của mình còn được bao nhiêu hả? Bốn đợt điều trị cũng mất năm trăm ngàn tệ, cậu gánh nổi không? Cậu đủ tiền không?”

“Nên biết là nếu đã xạ trị thì phải làm xong toàn bộ mới có tác dụng, cậu mà bỏ cuộc nửa đường, tế bào ung thư vẫn sẽ lan ra tiếp, đến lúc đó căn bệnh ung thư thực quản vẫn thế thôi“.

Ông ta nhìn Lâm Hàn với ánh mắt mỉa mai:

“Cậu đóng một trăm mười ngàn tệ chắc cũng đã vét sạch tài sản của cậu rồi chứ gì! Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc lấy lại tiền đi, dù sao thì cậu cũng không đủ tiền làm xạ trị đâu!”

“Đúng đó, không bằng dùng số tiền này mua đồ ăn ngon cho vợ cậu, dẫn cô ta đi du lịch đây đó, tranh thủ một chút trước khi cô ta chết. Loại người như cậu mà cũng dám bắt chước người ta làm xạ trị, cậu đủ tiền không?”

Người phụ nữ liếc mắt xem thường.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng đưa ông cụ qua phòng kế bên đi”, bác sĩ Chu mất kiên nhẫn nói:

“Nhãi ranh, tránh ra nhanh đi!”

“Nếu không để tôi được làm trước, vậy mấy người cũng đừng hòng làm được”, Lâm Hàn lạnh giọng, vẫn ngăn cản trước mặt y tá, nói chắc như đinh đóng cột.

Rầm!

“Nhãi ranh, đây là bệnh viện chứ không phải chỗ cho cậu giở thói ngang ngược!”

Bác sĩ Chu đập bàn, trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Cậu trai, cậu có ý gì? Cậu không muốn để cho bố tôi làm hóa trị à?”, sắc mặt người phụ nữ kia hoàn toàn lạnh đi, bà ta phất tay.

Lộc cộc, lộc cộc!

Hai gã vệ sĩ kia liền bước tới trước mặt Lâm Hàn, cả người toát ra hơi lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

“Nhóc con, tôi đã nể mặt cậu lắm rồi đấy. Tôi đã cho cậu một cái nhẫn ngọc rồi, bắt mấy người ngồi chờ có một lát mà đã cho cậu cả một năm tiền lương, giờ cậu lại không biết điều, còn ngăn cản bố tôi làm phẫu thuật“.

Người phụ nữ nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt âm trầm:

“Đã thế thì tống cổ cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Hai gã vệ sĩ vừa nhận được lệnh, bàn tay liền chụp lấy bả vai của Lâm Hàn.

“Lâm Hàn!”

“Anh Lâm Hàn!”

Triệu Nhu và Tiểu Hàm liền biến sắc.

“Hừ, tự làm tự chịu, đàng hoàng đợi một lát thì có sao đâu?”, bác sĩ Chu cười khẩy:

“Dù sao cũng không được khám bệnh, xem xem cậu lấy cái đạo lý trước sau giảng cho tôi thế nào, sao không tự soi mình lại trong bãi nước tiểu cái dáng vẻ nghèo kiết xác của mình đi!”

Bộp!



Bộp!

Lát sau, hai bàn tay đã kiềm chặt hai vai Lâm Hàn.

Họ ra sức muốn kéo Lâm Hàn ra ngoài.

Nhưng Lâm Hàn vẫn đứng yên bất động, mặc cho hai gã vệ sĩ có dùng bao nhiêu sức lực cũng không mảy may nhúc nhích!

“Hử?”

Sắc mặt hai gã vệ sĩ kia liền thay đổi.

Tức thì, Lâm Hàn liền cử động.

Động tác của anh rất đơn giản, anh nâng chân phải lên đạp thẳng về trước.

Bốp!

Bốp!

Hai gã vệ sĩ bị Lâm Hàn đá văng ra ngoài như diều đứt dây.

Đùng! Đùng!

Mặt đất hơi rung lên, theo sau là tiếng hai gã vệ sĩ ngã bịch xuống đất, rên rỉ không ngừng, chỉ trong phút chốc đã mất khả năng chiến đấu.

Shhh!

Người phụ nữ kia giật thót trợn tròn mắt khó tin.

Hai vệ sĩ này bà ta đã bỏ ra số tiền lớn để thuê về, còn từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng bà ta vẫn không ngờ, bọn họ khi đứng trước Lâm Hàn còn không chịu nổi một đòn.

Bác sĩ Chu cũng biến sắc, không ngờ lại xảy ra tranh chấp lớn như vậy.

“Nhãi ranh kia! Cậu dám gây sự ở bệnh viện à! Trong mắt cậu không còn pháp luật sao!”, bác sĩ Chu hét lớn.

Lộc cộc, lộc cộc!

Có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông trung niên khoác áo blouse trắng đi tới, toàn thân ông ta phảng phất khí chất uy nghiêm.

“Có chuyện gì thế?”

Vừa bước vào phòng, ông ta đảo mắt nhìn mọi người xong thì lạnh giọng nói:

“Viện trưởng Trần, là tên nhóc này đang gây sự!”

Bác sĩ Chu chỉ Lâm Hàn nói: “Cậu ta uy hiếp tôi, bắt tôi phải làm phẫu thuật cho vợ cậu ta trước!”

“Sao? Còn có chuyện này à!”

Ánh mắt viện trưởng Trần rơi vào người Lâm Hàn, chất vấn:

“Cậu kia, cậu đúng là không biết trời cao đất rộng mà, dám ở đây gây sự à!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau